Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2566: Không nghe lời khuyên

Đáng sợ quá. Đám ma nhân này mặc dù bị điên những cũng biết được thế nào là lợi hại. Bọn chúng căn bản không thể đối phó lại được thủ đoạn của Lâm Chính. Đến đao còn không chém được vào người anh thì lấy cái gì ra đánh được anh?

“Đi thôi”, đám ma nhân không dám do dự, định rút lui. Người của Thiên Ma Đạo rất ít khi lựa chọn rút lui, nhưng lúc này bọn chúng phải làm như thế.

Dù sao thì lúc trước Mạn Sát Hồng dẫn theo hàng nghìn ma nhân mà còn đều bị thua một cách thảm hại, dựa vào vài người bọn chúng chắc chắn không thể chống lại được.

Không đi thì sẽ chết. Nhưng lúc này ai cho chúng đi?

“Quét sạch”, lúc này Lâm Chính hét lên.

Ngay lập tức những người đi đường đều bị đuổi đi, ngay cả bà cụ sạp hàng cũng không biết đã rời đi từ lúc nào.

Đám ma nhân sợ hãi nhìn xung quanh. Chúng phát hiện ra có không ít người mới xuất hiện. Không chỉ vậy, ngay cả trên các tòa nhà cũng phát ra khí tức đến đáng sợ của các cường giả.

Tất cả đều là người của Dương Hoa. Đám ma nhân đã hết đường tháo chạy.

“Bỏ vũ khí đầu hàng thì tôi có thể tha mạng”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Người của Thiên Ma Đạo không bao giờ đầu hàng giống như lũ chuột nhắt”, một ma nhân lên tiếng.

Thế nhưng khi hắn vừa nói xong thì Lâm Chính đã lao tới chộp cổ hắn. Cổ của tên ma nhân bị siết chặt, Lâm Chính lôi hắn đi. Hắn điên cuồng giãy giụa, vùng cổ bị biến dạng. Mặt hắn đỏ ling căng, hơi thở trở nên dồn dập.

“Các người vừa nói gì cơ”, Lâm Chính chắp một tay sau lưng, một tay giơ tên ma nhân lên.

“Thả…tôi ra…”, tên ma nhân cố gắng hét lên, định đâm đao về phía Lâm Chính.

Lâm Chính không hề né tránh, cũng không ngăn lại. Cây đao chém xuống. Keng! Giống như trước đó, lưỡi đao không thể chém được vào da thịt của anh, nó bị gãy đôi. Đám ma nhân đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Rắc! Lúc này, Lâm Chính phát lực. Cổ của tên ma nhân gãy nát, thậm chí là hắn chẳng còn kịp kêu lên. Những ma nhân khác cảm thấy da đầu tê dại. Bọn chúng thất kinh. Bọn họ căn bản không biết rằng thực lực của người chủ nhân vùng Giang Thành này lại đáng sợ tới như vậy.

"Tôi không bao giờ lặp lại lời nói nào tới ba lần. Bỏ vũ khí xuống đầu hàng thì có thể sống, nếu không, sẽ chết”.

Lâm Chính thả thi thể của ma nhân xuống, liếc nhìn đám đông bằng vẻ vô cảm.

Đám ma nhân sợ hết hồn. Nhưng...chúng cũng chỉ dao động. Bọn chúng là ma nhân, chúng có chấp niệm và sự điên cuồng của riêng mình. Sợ hãi không thể khiến chúng bị khuất phục.

“Giết”, cuối cùng, một tên ma nhân không nhịn được nữa đã gầm lên.

Những ma nhân khác cũng hành độngSát khi hừng hực bao trùm lên Lâm Chính. Các chiêu thức đáng sợ đổ dồn lên người anh.

“Chán sống rồi”, Lâm Chính tức giận, không hề do dự, anh lấy châm ghim lên cánh tay, gia tăng sức mạnh, sau đó xông vào đám ma nhân.

Rầm!

Rắc!

Mỗi một cú đấm của anh có thể đấm gãy tứ chi của đối phương, đập nát đầu hoặc lao xuyên ngực. Ở trước mặt Lâm Chính, những ma nhân này chẳng khác gì tờ giấy, hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu.

Chúng dần bị hạ gục. Máu chảy thành dòng, cảnh tượng trông vô cùng thê thảm. Mạn Sát Hồng đứng bên lề đường co đồng tử với vẻ không dám tin khi nhìn thấy cảnh tượng đó.

“Người này có tiềm năng nhập ma!”, bà ta lầm bầm.

Chỉ một lúc thôi, toàn bộ đám ma nhân đã bị Lâm Chính tiêu diệt sạch. Cả đoạn đường trở nên im lặng.
Chương 2567: Cần tìm chi viện

Cuộc chiến kết thúc, Mạn Sát Hồng bước tới.

“Tôi nghĩ rằng Thiên Ma Đạo sẽ chính thức tấn công Giang Thành nhanh thôi”, bà ta nhìn đống xác chết chất cao và nói.

Lâm Chính không nói gì, chỉ quay người bước lên xe. Mạn Sát Hồng cũng đi theo.

Về tới Dương Hoa, Lâm Chính gọi cho Mã Hải, Từ Thiên, Trương Thất Dạ và Nguyên Tinh tiến hành họp kín. Trong buổi họp, mấy người Lâm Chính không nói gì, chỉ có Mạn Sát Hồng là lên tiếng. Mạn Sát Hồng vô cùng phối hợp, bà ta cung cấp thông tin về Thiên Ma Đạo cho mọi người. Nghe bà ta nói vậy, đám đông rơi vào im lặng.

“Mạng lưới của Thiên Ma Đạo phân bố rộng khắp, trong và ngoài nước đều có. Hơn nữa thực lực của họ cũng vượt sức tưởng tượng của mọi người. Đạo Chủ thì càng không phải bàn, tôi cũng từng gặp Đạo Chủ, lúc ở trước mặt ông ta, cảm giác chẳng khác gì một hạt cát. Các cao thủ dưới chướng ông ta thì cũng nhiều như quân nguyên”.

“Tôi là Ma Nữ do Thiên Ma Đạo sắc phong, có điều trước mắt tôi là người có thực lực kém nhất trong số 26 Ma Nữ. Bởi vì mấy năm trước, trong lúc tu luyện xảy ra sự cố nên tu vi bị thụt lùi, trở thành bộ dạng như hiện tai, tôi không thể đại diện cho thực lực của 26 Ma Nữ đó. Trên thực tế, bọn họ cử ra bất kỳ ai thì đều có thể giết chết tôi dễ như trở bàn tay.Còn Ma Quân...càng đáng sợ hơn. Đào Thiên Tam mà mọi người gặp chỉ xếp thứ 13 trong số 13 Ma Quân, những kẻ xếp trước đó đều có thể dễ dàng giết chết ông ta. Nhất là Ma Quân số một, nghe nói sắp vượt cảnh giới, đạt tới ma giới vô thượng rồi. Nếu mà thành công thì có thể được coi là Ma Đầu Tái Thế. Mọi người sợ rằng không đỡ nổi một chiêu đâu".

Từng câu từng chữ của Mạn Sát Hồng đều khiến người khác cảm thấy sợ hãi. Đợi khi bà ta nói xong thì cả căn phòng trở nên im lặng tới mức ghê người.

“Thiên Ma Đạo...Thiên Ma Đạo...Mặc dù tôi cũng được gọi là Ma Quân nhưng so với bọn họ thì còn kém xa”, Trương Thất Dạ khẽ gõ tay lên bàn, sắc mặt trông vô cùng khó coi.

“Theo như bà nói thì lần này Thiên Ma Đạo tấn công Giang Thành, chúng tôi sẽ không thể ngăn chặn được?”, Từ Thiên lên tiếng.

“Cũng không chắc, lần sau hành động có thể là Đào Thiên Tam sẽ ra tay. Một Ma Quân như ông ta, với thực lực của mọi người cộng thêm Tử Huyền Thiên thì vẫn chống đỡ được. Có điều...”

“Có điều làm sao?”, đám đông đồng loạt quay qua nhìn Mạn Sát Hồng.

“Mọi người chặn được đợt tấn công của Đào Thiên Tam cũng chưa khẳng định được điều gì. Một khi ông ta thất bại, Thiên Ma Đạo sẽ trở nên nghiêm túc. Tới khi đó, tới Giang Thành không chỉ còn một mình Đào Thiên Tam nữa mà có thể là hai, ba, thậm chí bốn Ma Quân như ông ta".

“Mỗi một Ma Quân đều sẽ có Ma Binh và Ma Tướng đi theo, số lượng hàng vạn người. Bọn họ mà cũng gây khó dễ thì Giang Thành sẽ chẳng khác gì đèn dầu trước gió. Mọi người sẽ bị tiêu diệt đến cùng”.

Mạn Sát Hồng thản nhiên nói: “Kẻ địch của Ma Thiên Đạo rất nhiều, nhưng phần lớn đều bị bọn họ diệt sạch. Theo như tôi được biết, hai Ma Quân mà cùng ra tay thì chưa bao giờ gặp thất bại”.

Đám đông tái mặt. E rằng lần sau hai Ma Quân mà cùng tới dù chúng ta có chặn được thì ba, bốn, năm Ma Quân chúng ta cũng sẽ bị thua thôi”, Mã Hải nói giọng khàn khàn.

Đám đông tái mặt. Bầu không khí trong phòng lắng xuống.

“Chúng ta phải tìm viện trợ thôi”, lúc này Lâm Chính mới lên tiếng.
Chương 2568: Đừng trách tôi

Viện trợ sao? Đám đông nhìn nhau, cảm thấy hoang mang.

Thần y Lâm, ý cậu là Tử Huyền Thiên?”, Trương Thất Dạ hỏi.

“Không phải. Tử Huyền Thiên vừa gặp khó khăn, nguyên khí bị tổn hại, dựa vào họ là điều không thể, bọn họ cũng chẳng giúp được gì cho chúng ta vào lúc này”, Lâm Chính lắc đầu.

“Vậy chủ tịch, cậu bảo tôi tìm chi viện ở đâu ạ?”, Từ Thiên hỏi.

“Lẽ nào là Cực Lạc Kiếm Quân? Người của chúng ta luôn nắm giữ tung tích của ông ta, nhưng lần này có lẽ không cần tìm vì ông ta luôn ở gần Thiên Ma Đạo, quấy nhiễu bọn chúng, nhân cơ hội để hành động. Ông ta đã làm vậy thì không cần bảo ông ta về Giang Thành làm gì. Vì như thế Thiên Ma Đạo sẽ dồn toàn lực vào đây, tình hinh sẽ càng nghiêm trọng hơn”, Trương Thất Dạ trầm giọng.

“Huống hồ bọn họ cũng đã bắt đầu giằng co với ông ta rồi. Ông ta cũng chưa chắc giúp được chúng ta”, Nguyên Tinh nói.

“Không phải. Tất cả đều không phải”, Lâm Chính mỉm cười, định nói gì đó.

Đúng lúc này...Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên. Đám đông giật mình.

“Không phải đã nói là không có việc gấp thì đừng làm phiền tôi rồi sao?”, Lâm Chính chau mày: “Vào đi”.

Cảnh cửa mở ra, Cung Hỉ Vân vội vàng bước vào.

“Có chuyện gì vậy?", thấy vẻ hấp tấp của Cung Hỉ Vân, Lâm Chính bèn hỏi.

“Chủ tịch, xảy ra chuyện rồi”, Cung Hỉ Vân khẽ nói: “Vừa nhận được tin, Dịch Quế Lâm từ Yên Kinh quay về, bị bắt rồi”.

“Bị bắt rồi sao?”, Lâm Chính tái mặt.

“Nghe người của chúng ta báo tin, bị người của đảo Thần Hỏa bắt”, Cung Hỉ Vân nói tiếp...Hơn nữa còn ở ngay cạnh Giang Thành”.

“Đảo Thần Hỏa?”, Lâm Chính trầm mặt.

Đám đông thất kinh: “Đảo Thần Hỏa”.

“Chuyện gì vậy?”Vô duyên vô cớ người của đảo Thần Hỏa bắc Dịch Quế Lâm làm gì?".

“Bọn họ định làm gì?”

“Còn không rõ sao, Thần Hỏa Tôn Giả chưa từng bỏ qua Giang Thành”.

Lâm Chính khẽ gõ xuống bàn: “Trước đó Mã Hải cũng đã báo cáo, gần Giang Thành có không ít người của đảo Thần Hỏa. Tôi nghĩ tất cả đều do Thần Hỏa Tôn Giả cử tới giám sát chúng ta”.

“Giáo chủ, người của đảo Thần Hỏa tại sao lại giám sát chúng ta?”, Nguyên Tinh vội nói.

“Lửa không bọc được giấy, chắc chắn là do Lưu Viêm Trũng”.

“Lưu Viêm Trũng à?”

“Đúng vậy, tôi có được truyền thừa từ đó, hơn nữa còn nuốt cả hỏa chủng, điều này là một cơ hội lớn với Thần Hỏa Tôn Giả. Trước đây ông ta không dám vọng tưởng, không dám bước vào Lưu Viêm Trũng, nhưng khi tôi đã mang được những lợi lạc đó ra ngoài thì đương nhiên là ông ta muốn đoạt lại nó từ tôi”, Lâm Chính lắc đầu.

Anh chỉ không hiểu Thần Hỏa Tôn Giả làm sao biết được chuyện này, có phải do Thần Hỏa Thánh Nữ nói ra hay không. Nếu đúng là như vậy thì cô ta đang bán đứng anh.

Bị một người bán đứng hai lần. Cảm giác này không dễ chịu gì

“Chủ tịch Lâm, vậy ông ta bắt Dịch Quế Lâm làm gì? Lẽ nào, định mọi thông tinh từ Dịch Quế Lâm?", Từ Thiên hỏi.

“Chắc chắn là như vậy. Vị trí của Dịch Quế Lâm ở Dương Hoa cũng không hề tầm thường, đương nhiên là họ không bỏ qua cho ông ấy”, Lâm Chính trầm giọng.

“Chủ tịch Lâm, vậy chúng ta phải làm sao? Đi cứu Dịch Quế Lâm?”

“Đương nhiên là phải cứu, Thần Hỏa Tôn Giả đã ra tay thì cũng không thể trách tôi được”, Lâm Chính nhếch miệng cười: “Thực ra tôi cũng đang định đi tìm ông ta. Giờ ông ta làm vậy thì tôi chẳng có gì phải áy náy nữa”.
Chương 2569: Giết người

Mọi người đều cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Lâm Chính có kế hoạch gì vậy?

Nhưng có người hỏi thì Lâm Chính lại không trả lời.

"Tôi đến đảo Thần Hỏa một chuyến, các ông ở Giang Thành đề cao cảnh giác, phòng bị ở tất cả lối ra vào, lúc cần thiết thì báo với cảnh sát, xin Long Quốc chi viện. Người của Thiên Ma Đạo là một đám không có nhân tính, bọn chúng tràn vào Giang Thành chắc chắn sẽ làm hại người dân Giang Thành, chuyện này giới quan chức Long Quốc chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Các ông chỉ cần cho tôi hai ngày, đến lúc đó sẽ có một lực lượng giúp chúng ta tấn công Thiên Ma Đạo, tranh thủ thời gian cho chúng ta", Lâm Chính trầm giọng nói.

"Chủ tịch Lâm, là lực lượng nào thế?", Từ Thiên hỏi.

"Đảo Thần Hỏa!".

Lâm Chính mỉm cười, xoay người, vội vã rời khỏi sảnh hội nghị.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

Lâm Chính đến đảo Thần Hỏa với tốc độ nhanh nhất.

Nhưng lần này còn có mấy người đi cùng.

Chính là những ma nhân đã đầu hàng anh.

Những ma nhân này hoảng hốt bất an, vô cùng lo lắng.

Bọn họ không biết Lâm Chính muốn đưa mình đi đâu.

Nếu Lâm Chính đưa bọn họ đến Thiên Ma Đạo, giao những kẻ phản bội là bọn họ cho Thiên Ma Đạo để đổi lấy hòa bình, thì cũng có khả năng.

Nếu vậy thì chỉ e bọn họ sẽ sống không bằng chết.

Nghĩ đến những thủ đoạn đáng sợ khiến người ta rợn tóc gáy của Thiên Ma Đạo, những người này chỉ muốn tự sát luôn cho rồi.

Ít nhất tự sát còn được chết nhanh gọn.

"Các anh làm sao vậy?".

Thấy người của Thiên Ma Đạo ai nấy tỏ vẻ sợ hãi, đứng ngồi không yên, Lâm Chính không khỏi nhíu mày: "Không quen ngồi máy bay sao?".

"Không không không, không phải đâu đại nhân, chúng tôi chỉ... chỉ..."

"Đại nhân, chúng ta đi đâu vậy?".

Cuối cùng một ma nhân lấy dũng khí hỏi.

"Đảo Thần Hỏa", Lâm Chính đáp.

Mọi người đều ngạc nhiên.

"Đại nhân, không phải anh đưa chúng tôi đến Thiên Ma Đạo sao?".

"Đưa các anh đến Thiên Ma Đạo làm gì?", Lâm Chính kỳ quái nhìn bọn họ, rồi bỗng hiểu ra gì đó, cười nói: "Chắc không phải các anh tưởng tôi giao các anh cho người của Thiên Ma Đạo đấy chứ? Ha ha ha, yên tâm đi, tôi sẽ không làm chuyện đó đâu".

"Vậy thì tốt".

"Chúng tôi hiểu lầm đại nhân rồi".

Bọn họ thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng lại nhanh chóng phát hiện ra sự bất thường.

"Đại nhân, anh vừa nói muốn đưa chúng tôi đi đâu cơ?".

"Đảo Thần Hỏa!".

"Cái gì?".

Mấy người của Thiên Ma Đạo đều biến sắc, đứng phắt dậy, kinh hãi nhìn Lâm Chính.

"Đảo... đảo Thần Hỏa?".

"Đại nhân, anh... đến đó làm gì?".

Bọn họ gấp gáp hỏi.

"Giết người", Lâm Chính bình thản đáp.

Ặc!

Mấy ma nhân há hốc miệng.

"Sao vậy? Vẫn có sự tồn tại khiến người của Thiên Ma Đạo các anh sợ hãi sao?", Lâm Chính không nhịn được, mỉm cười nhìn bọn họ.

"Đại nhân, anh không biết đấy thôi, đảo Thần Hỏa không tầm thường đâu! Chủ nhân đảo Thần Hỏa là Thần Hỏa Tôn Giả cũng không phải hạng người dễ chọc vào. Sự tồn tại cấp bậc như ông ta thì phải mấy Ma Quân đứng đầu ra mặt mới có thể ngăn được. Trước kia chúng tôi từng có mâu thuẫn với đảo Thần Hỏa, thậm chí còn từng giao đấu, nhưng bị tổn thất nặng nề. Đánh nhau với đảo Thần Hỏa mà chỉ dựa vào chúng tôi thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá", một ma nhân tóc ngắn, sắc mặt nhợt nhạt, nhỏ giọng nói.

Người này tên Vệ Hỏa, là đội trưởng của những ma nhân này.

"Xem ra các anh thực sự rất sợ đảo Thần Hỏa".

Lâm Chính suy tư một lát rồi ngoảnh sang hỏi: "Nếu đảo Thần Hỏa và Thiên Ma Đạo các anh không đội trời chung thì tại sao các anh không tiêu diệt nó? Điều này không phù hợp với phong cách làm việc của Thiên Ma Đạo các anh".
Chương 2570: Lợi ích

Chẳng phải Thiên Ma Đạo có thù tất báo sao? Chẳng phải ai chọc vào bọn họ thì bọn họ đều phải giết luôn sao?

Tại sao đảo Thần Hỏa vẫn ngang nhiên tồn tại như vậy?

Mấy ma nhân đồng loạt nhìn về phía Vệ Hỏa.

Vệ Hỏa do dự một lát rồi nhỏ giọng đáp: "Bẩm đại nhân, thực ra chúng tôi cũng không rõ nguyên nhân cụ thể là gì. Dù sao chức vụ của chúng tôi cũng quá thấp, chúng tôi chỉ biết trước kia Thiên Ma Đạo quả thực từng có một đợt tấn công đảo Thần Hỏa rất mạnh mẽ. Lần hành động này do Đại Ma Quân dẫn quân".

"Đại Ma Quân?".

"Đúng vậy, hơn nữa lần hành động này, cả 13 Ma Quân và 26 Ma Nữ đều tham gia. Gần mười nghìn cường giả của Thiên Ma Đạo bao vây đảo Thần Hỏa kín như bưng. Nhưng cuối cùng... Đại Ma Quân lại hạ lệnh rút lui, chuyện này cứ thế bỏ qua", Vệ Hỏa nói.

"Cái gì?".

Lâm Chính ngạc nhiên.

Anh chưa từng nghe đến chuyện này.

"Cứ thế rút lui? Chưa đánh tý nào?".

"Chưa đánh tý nào".

"Có biết nguyên nhân là gì không?".

"Không, chỉ biết Đại Ma Quân từng đích thân đi gặp Thần Hỏa Tôn Giả, hình như muốn thu nạp ông ta làm người của Thiên Ma Đạo, nhưng bị Thần Hỏa Tôn Giả từ chối thẳng thừng. Người của đảo Thần Hỏa cũng đã bày binh bố trận, chuẩn bị quyết đấu một trận sinh tử với Thiên Ma Đạo, nhưng cuối cùng Đại Ma Quân lại bất ngờ rời đi. Lúc đó tôi mới gia nhập Thiên Ma Đạo không lâu, tôi từng chứng kiến dáng vẻ lúc rời đi của Đại Ma Quân, ông ta có vẻ rất không cam lòng, tức giận bất bình, dường như rất muốn đánh nhưng không thể không rút lui", Vệ Hỏa vừa nghĩ lại vừa nói.

"Không thể không rút lui sao?".

Lâm Chính rơi vào trầm tư.

Dường như anh bỗng nghĩ ra gì đó, ánh mắt lóe lên một tia sáng.

"Nghe đây, đến đảo Thần Hỏa tôi sẽ lên đảo trước, các anh lẻn lên sau, tôi sẽ liên lạc với các anh", Lâm Chính nói.

"Lâm đại nhân, chúng ta không giết người nữa sao?".

"Tạm thời không, chờ chỉ thị của tôi", Lâm Chính đáp.

Đám ma nhân vẫn vô cùng lo lắng.

Tạm thời không giết tức là vẫn phải đánh.

Bọn họ có bản lĩnh gì mà dám giao đấu với người của đảo Thần Hỏa chứ?

Lúc trước mười nghìn cao thủ ma nhân còn không làm gì được đảo Thần Hỏa, bọn họ có mấy người chẳng phải là đâm đầu vào chỗ chết sao?

Nhưng Lâm Chính đã đích thân lên đảo rồi, bọn họ cũng không còn lựa chọn nào khác.

Máy bay nhanh chóng hạ cánh xuống sân bay ven biển.

Lâm Chính thuê một chiếc cano, lại thuê thêm một chiếc thuyền đánh cá cho đám Vệ Hỏa, sau đó một thân một mình băng biển lên đảo.

"Ai?".

Lâm Chính vừa đến gần đảo Thần Hỏa đã bị mấy đệ tử tuần biển của đảo Thần Hỏa ngăn lại.

"Thần y Lâm Giang Thành".

Lâm Chính bình thản nói: "Thần Hỏa Tôn Giả đã lâu không đến Giang Thành chữa bệnh, nên tôi đến để chữa trị cho ông ta".

"Chữa bệnh?".

Mấy người họ cười khẩy: "Chắc là có mục đích khác chứ gì?".

Lâm Chính mỉm cười: "Đương nhiên, cũng tiện thể đưa người của tôi đi! Làm phiền mấy anh châm chước cho!".

"Châm chước? Không được, Tôn Giả của chúng tôi đã nói rồi, tạm thời phong tỏa đảo, ông ấy phải bế quan, không ai được tự ý lại gần đảo, nếu không giết không tha! Anh mau cút đi! Nếu không đừng trách chúng tôi không nương tay!".

Một đệ tử khinh bỉ nói.

Lâm Chính nghe thấy thế, lập tức lấy một chiếc bình sứ ở hông ra ném tới.

Đệ tử kia đón lấy, mở ra ngửi, một mùi thơm ngát ập vào mũi.

"Đây là gì?", một người trầm giọng hỏi.

"Linh đan diệu dược, các anh dùng đan này, có thể lập tức đột phá tu vi hiện giờ! Đây coi như quà gặp mặt của tôi cho các anh", Lâm Chính nói.

"Thật không?".

Mấy đệ tử mừng rỡ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK