Nhà họ Lâm lập tức liên hệ với Giang Nam Tùng – Hội trưởng mới của Hiệp hội võ thuật ngay trong đêm. Ngô Khai Sầu – Hội trưởng trước đó mà Lâm Chính quen biết đã bị giáng chức xuống phó hội trưởng, cũng không biết là ông ta đã gây ra chuyện gì.
Thời gian đơn được gửi tới phòng làm việc của Giang Nam Tùng chưa tới một tiếng. Cả Yên Kinh sục sôi.
“Thần y Lâm của Giang Thành cùng với chưởng sự Lâm Cốc của nhà họ Lâm tiến hành cuộc chiến sinh tử sao?”
“Chuyện gì vậy? Thần y Lâm và nhà họ Lâm có thù oán gì à? Tại sao lại sống chết không đội trời chung như thế chứ”.
“Lúc trước chưa từng nghe nói”.
“Có biết cuộc chiến diễn ra ở đâu không?”
“Biết, sáng ngày mai ở đỉnh núi Yên Long”.
“Vậy thì không thể bỏ lỡ rồi”.
“Đúng vậy, võ công của thần y Lâm nghe nói là xuất quỷ nhập thần, vô địch thiên hạ. Hầu như không có mấy y võ có thể vượt qua được cậu ta. Lần này không biết thần y Lâm sẽ thể hiện chiêu thức gì”.
“Ha ha, thần y Lâm là gì chứ. Chắc là anh chưa từng nghe nói về vị Lâm Cốc này của nhà họ Lâm đúng không?”
“Tôi biết vị đó hầu như ít khi lộ mặt trước đám đông…sao thế? Cũng lợi hại lắm à?”
“Xem ra anh thật sự không biết về chiến tích huy hoàng của Lâm Cốc rồi. Tôi nói cho anh nghe, thần y Lâm còn chưa ra đời thì Lâm Cốc đã nổi tiếng khắp nơi rồi. Ông ta có thực lực ưu việt, khi đó có rất nhiều lời khen ngợi có cánh dành cho ông ta”.
“Cái gì…Lâm Cốc lợi hại như vậy sao?”
“Chứ sao nữa? Vừa rồi anh nói thần y Lâm y võ vô song đúng không? Tôi nói cho anh biết, Lâm Cốc cũng giỏi y võ. Lâm Cốc lúc trước cũng được phong là vô địch thiên hạ. Chỉ có điều sau khi trở thành chưởng sự của nhà họ Lâm thì ông ta ít lộ mặt mà thôi. Không biết bây giờ thực lực của ông ta đã đạt tới mức độ nào rồi. Thần y Lâm đấu nhau với Lâm Cốc thì tôi thấy cậu ta sẽ chẳng khác gì đèn dầu sắp cạn hết”.
“Vậy buổi đấu ngày mày…chẳng phải là không còn gì thú vị sao?”
“Xem thần y Lâm đỡ được mấy chiêu vậy!”
Cả giới võ đạo Yên Kinh sôi lên sùng sục. Nhận được thông tin, không ít người vội vàng tới Yên Kinh ngay trong đêm vì muốn tận mắt chứng kiến trận chiến. Mới có vài tiếng đồng hồ mà vô số các cao thủ đã tập trung ở đây, vô cùng náo nhiệt. Sớm đã có người đợi cả ở trên đỉnh núi Yên Long.
Lâm Chính quay về khách sạn, định nghỉ ngơi một tối, chuẩn bị cho cuộc chiến ngày mai. Anh vừa tắm xong, định dặn dò Chiêm Nhất Đao vài chuyện rồi đi ngủ thì…
Cộc cộc…Có tiếng gõ cửa dồn dập vang lên. Lâm Chính khẽ giật mình, chạy ra mở thì đập ngay vào mặt anh là tiếng chỉ trích và chửi rủa.
“Cậu chán sống rồi à? Chạy tới Yên Kinh làm càn? Còn tìm cả Lâm Cốc. Cậu có biết Lâm Cốc là ai không? Cậu sống lâu quá nên thấy nhàm à?”
Lâm Chính đơ người, lúc bừng tỉnh lại thì mới phát hiện ra người đang chửi mình là Trịnh Nam Thiên.
“Trịnh Đại thống lĩnh? Sao ông lại tới đây?”, Lâm Chính bất ngờ.
“Xảy ra chuyện này tôi lại ở nhà được chắc. Rốt cuộc cậu đang nghĩ gì vậy?”, Trịnh Nam Thiên vừa tức vừa cuống cả lên.
Lâm Chính mỉm cười: “Trịnh Đại thống lĩnh đang lo lắng tôi không thắng được Lâm Cốc sao? Yên tâm, tôi đã tới Yên Kinh thì đương nhiên là có sự chuẩn bị. Cuộc chiến ngày mai tôi tự tin có thể thắng được Lâm Cốc”.
“Cậu…Cậu còn chưa hiểu ý của tôi à?”
“Ý của ông là gì?”
“Haizz…Tôi đành nói cho cậu vậy. Dù thực lực của cậu có hơn Lâm Cốc thì cậu cũng không thể thắng được ông ta”.
“Tại sao?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
Trịnh Nam Thiên im lặng một lúc rồi lại thở dài: “Lâm Chính, cậu có biết cậu bị nhà họ Lâm gài bẫy không?”.
“Gài bẫy? Là sao cơ?”
“Mặc dù cậu cũng họ Lâm nhưng không phải người nhà họ Lâm, vì vậy cậu không hiểu về Lâm Cốc. Nhà họ Lâm là một thế gia y võ chắc cậu biết?”
“Đương nhiên, mặc dù nhà họ Lâm rất ít thể hiện thực lực của họ về phương diện y võ nhưng ai cũng biết y thuật của họ thâm sâu khó lường, huyền diệu tinh tuyệt. Người nhà họ Lâm phần lớn đầu là y võ cả”.
“Vậy cậu có biết nhà họ Lâm có không ít đại y với y thuật cao siêu không?”
“Có nghe nói… sao thế?”
“Lâm Cốc chính là một trong những đại y đó”.
“Có thể làm được chưởng sự thì đương nhiên là phải giỏi về lĩnh vực nào đó”, Lâm Chính gật đầu.
“Thực ra nếu chỉ giỏi y thuật thì cũng không có gì…nhưng vấn đề là…Lâm Cốc từng cứu một nhân vật có tiếng tăm”, Trịnh Nam Thiên nói giọng khàn khàn: “Nếu cậu mà giết chết Lâm Cốc thì chắc chắn là đắc tội với nhân vật đó. Và một khi người đó ra mặt thì e rằng ngay cả tôi cũng không thể giúp cậu sống sót rời khỏi Yên Kinh được”.
Dứt lời, Lâm Chính chau mày. Chiêm Nhất Đao hừ giọng: ‘Khẩu khí lớn gớm, tôi không tin có ai làm gì được cậu Lâm. Cậu Lâm yên tâm, dù có là thần tiên tới đây thì Nhất Đao cũng sẽ bảo vệ cậu”.
“Người này là...?”
“Chiêm Nhất Đao, cũng là một thuật gia võ đạo, giỏi dùng đao”, Lâm Chính giới thiệu.
Trịnh Nam Thiên nhìn ông ta một lượt mới phát hiện người này còn đang chống gậy. Cơ thể thì gầy gò, mà tuổi thì đã cao. Một ông già sắp chết thế này mà có thể dùng đao sao. Sợ rằng chém nhầm lại chém trúng người mình cũng nên.
“Nhóc! Bất luận thế nào thì cậu cũng phải hủy cuộc chiến ngày mai”, Trịnh Nam Thiên kiên quyết.
“Tôi đã nhận lời rồi, sao có thể hủy được. Huống hồ nhà họ Lâm đã gửi đơn lên cho hội trưởng Hiệp hội võ thuật rồi. Thông tin cũng đã được truyền đi, giờ mà hủy thì khác gì là mất hết thể diện”, Lâm Chính hỏi ngược lại
“Mạng người quan trọng hay là thể diện đây? Về bên Hiệp hội võ thuật thì cậu không cần phải lo. Tôi cũng có qua lại với hội trưởng mới. Tôi sẽ nói chuyện với ông ta để ông ta hủy cuộc đấu. Cậu biết chưa?”
Nói xong, Trịnh Nam Thiên lập tức lấy điện thoại ra và chuẩn bị gọi. Lâm Chính ngăn lại: “Trịnh Đại thống lĩnh, tôi thấy không cần đâu”.
“Cậu thật là….cái tính của cậu nên sửa đi? Làm gì cũng cứng đầu. Mạng người có một thôi”, Trịnh Nam Thiên cuống cả lên, vội khuyên can.
Ông ta đã nói rõ được mất rồi mà Lâm Chính vẫn kiên quyết. Rõ ràng là chán sống mà. Thắng cũng chết, thua cũng chết thì còn đánh làm gì?
Lâm Chính chỉ lắc đầu. Anh không giải thích. Có những cuộc chiến không tham gia không được.
Lâm Chính mà không chiến thì nhà họ Lâm sẽ càng tác oai tác quái. Huống hồ lần này anh tới báo thù, sao có thể tỏ ra sợ hãi được.
“Cậu…thật sự khiến tôi tức chết đi được”, Trịnh Nam Thiên phát run, chỉ tay về phía anh, sau đó hằm hằm rời khỏi khách sạn.
“Đại thống lĩnh đi từ từ nhé”, Lâm Chính gọi theo.
Cánh cửa từ từ đóng lại. Chiêm Nhất Đao liếc nhìn Trịnh Nam Thiên rời đi. Ông ta không nói gì.
“Ông ấy tốt tính, chỉ có điều cẩn thận quá, cũng không trách ông ấy được. Bị chịu thiệt nhiều quá mà”, Lâm Chính mỉm cười, lầm bầm như tự nói với chính mình và tự rót cho mình một ly nước.
Thế nhưng khi nước còn chưa được rót đầy thì anh đột nhiên chau mày nhìn về một góc tường.
Một bóng hình xuất hiện ở đó khi nào. Không phải ai khác mà chính là Trác Thần Võ – Thiên kiêu thứ năm.
Chương 2065: Có chút bản lĩnh vậy thôi à?
“Sao anh lại tới đây rồi?”, Lâm Chính ngồi xuống, điềm đạm uống trà.
“Nhìn bộ dạng của anh không giống như sẽ chữa trị cho ông cụ nhà họ Phúc nhỉ. Nếu không thì anh đã không tham gia cuộc chiến sinh tử với Lâm Cốc. Sao thế? Tên họ Lâm kia, anh không định sống nữa à?”, Trác Thần Võ nói bằng vẻ vô cảm.
“Có vẻ mọi người đều không có lòng tin với tôi nhỉ. Thật sự cho rằng tôi không thể thắng nổi Lâm Cốc sao?”
“Không phải cho rằng, mà là dù anh có thắng thì cũng chết. Tôi thấy Lâm Cốc đủ sức để xử lý anh. Thực ra anh đã là một người chết rồi”, Trác Thần Võ hừ giọng: “Có điều hôm nay tôi tới đây không phải để nói với anh điều đó. Thần y Lâm, tôi nói cho anh biết, rốt cuộc anh có chữa hay không? Nếu như anh không chữa thì tính toán món nợ này với tôi để tránh sau này anh chết rồi tôi không tính được”.
“Anh tới tìm tôi là sợ ngày mai không đòi được nợ à?”
“Chẳng lẽ lại vì chuyện khác?"
“Thôi được, anh đã nóng lòng như vậy thì tôi cũng cho anh cơ hội”, Lâm Chính đặt chén trà xuống, nói với Trác Thần Võ: “Anh có thể ra tay rồi”.
“Ở đây sao?”, hắn chau mày.
“Khỏi ra ngoài đi, phiền phức lắm. Hôm nay tôi phải nghỉ sớm để ngày mai còn đối phó với Lâm Cốc”.
“Ngông cuồng. Anh đã khinh thường tôi như vậy thì tôi sẽ cho anh đẹp mặt”, hắn tức giận, không nói nhiều, chỉ ra tay ngay lập tức.
Đúng lúc này…Cộc cộc…Lại có tiếng gõ cửa vang lên.
Bọn họ giật mình. Lâm Chính đứng dậy mở cửa thì thấy bóng hình quen thuộc xuất hiện.
“Chào thầy”, người đứng bên ngoài vui mừng cúi mình hành lễ.
“Ồ, là anh à? Sao lại tới đây rồi?”
“Xảy ra chuyện lớn như vậy, học trò có thể không tới sao? Học trò tới giúp thầy một tay”.
“Có lòng đấy. Có điều tạm thời không có việc gì cho anh làm cả. Vào trong uống chén trà đi. Tôi phải xử lý chút chuyện”, Lâm Chính vừa nói vừa quay người đi vào.
Trác Thần Võ tỏ vẻ nghi ngờ. Học trò của thần y Lâm sao? Có thể là ai được nhỉ?
Hắn nhìn ra cửa. Khi nhìn thấy mặt của người này, hắn đã phải sững sờ: “Băng Thượng Quân?”
“Trác Thần Võ à? Sao anh lại ở đây?”, Băng Thượng Quân cũng ngạc nhiên.
“Ồ, hai người quen nhau à?”, Lâm Chính hỏi.
“Sao mà không quen được? Tôi xếp thứ 9 trong bảng thiên kiêu, anh ta thứ 5 nên đương nhiên cũng có quen biết”, Băng Thượng Quân nói.
“Vậy sao?", Lâm Chính gật đầu.
“Thật không ngờ đường đường là thiên kiêu thứ 9 mà lại bái thần y Lâm làm thầy, trở thành con chó cho anh ta. Nực cười!”, Trác Thần Võ lắc đầu, tỏ vẻ khinh thường Băng Thượng Quân.
“Anh…”, Băng Thượng Quân tức lắm nhưng có Lâm Chính ở đây nên không dám phát tiết. Anh ta chỉ hừ giọng: “Trác Thần Võ, thầy ở đây nên tôi không so đo với anh. Có điều tôi cảnh cáo anh, bớt bớt lại, để ý lời ăn tiếng nói đấy. Nếu không lát nữa mà xui xẻo thì đừng trách tôi không nhắc trước".
“Băng Thượng Quân, đây là Yên Kinh. Tôi không cảm thấy là anh có thể làm gì được tôi đâu”, Trác Thần Võ vẫn khinh khỉnh.
“To gan!”, Băng THượng Quân và Chiếm Nhất Đao cùng quát lớn.
Lâm Chính ra hiệu cho họ im lặng. Chiêm Nhất Đao ngứa mắt lắm rồi. Ông ta nghiến răng, bước tơi: “Cậu Lâm! Người này quá láo, không thể để như vậy được. Hay là để tôi dạy dỗ cho cậu ta một bài học, để tránh cậu ta không biết mình là ai”.
“Không cần đâu. Anh ta đến là vì tôi mà”.
“Cậu Lâm, với thân phận của cậu sao phải động tay chứ? Tôi có thể giải quyết cậu ta chỉ bằng vài đường”, Chiêm Nhất Đao kiên quyết. Đừng thấy ông ta tuổi cao mà lầm, ông ta đương nhiên là ghét loại người như Trác Thần Việt rồi.
Trác Thần Việt nghe thấy vậy thì cũng tức lắm: “Cái ông già kia, ông có biết tôi là ai không mà dám ăn nói như thế? Nếu không phải vì thấy ông tuổi cao thì tôi đã đập ông rồi đấy?”
“Nếu đã vậy thì cậu ngại gì mà không đấu với tôi vài chiêu”
“Đồ già chết giẫm này, được. Hôm nay tôi sẽ cùng xử các người vậy”, Trác Thần Việt hừ giọng.
Chiêm Nhất Đao quay lại nhìn Lâm Chính. Anh suy nghĩ rồi lên tiếng: “Thôi vậy, ông chơi với anh ta đi”.
Chiêm Nhất Đao bước tới: “Nhóc, để xem tôi dạy dỗ cậu thế nào”.
“Ông chán sống thật rồi”, Trác Thần Võ cũng không nhiều lời, chỉ phóng chân khí ra ngoài và lao về phía Chiêm Nhất Đao.
Thế nhưng…Chiêm Nhất Đao vẫn không hề bị ảnh hưởng gì bởi luồng chân khí đó.
“Hả?", Trác Thần Võ chau mày.
“Sao? Có chút bản lĩnh vậy thôi à?”, Chiêm Nhất Đao tỏ vẻ khinh thường.
Chương 2066: Xử lý như thế nào?
Mặc dù Trác Thần Võ kiêu ngạo, nhưng cũng không phải kẻ ngốc.
Nhìn thấy cảnh này, lập tức hiểu ra ông lão này tuy xấu xí nhưng không phải người bình thường,
“Thú vị đây!”
Hắn hừ một tiếng rồi xông qua.
Mặc dù không gian phòng nhỏ hẹp nhưng cũng không cản trở hắn ra tay.
Huống chi đối với ông lão này thì cần thiêu thức gì mạnh mẽ?
Hắn điểm nhẹ, đầu ngón tay như mũi kiếm nhắm vào giữa lông mày Chiêm Nhất Đao.
Đầu ngón tay sắc bén như thể xuyên thủng hư không.
Băng Thượng Quân thở gấp, vẻ mặt nghiêm trọng.
Anh ta có thể nhìn ra được ngón tay này không bình thường, nó có sức mạnh ngàn cân, đủ để xuyên qua sắt thép.
“Ngay cả tôi cũng không tiếp nổi đòn này, không hổ danh là thiên kiêu thứ năm! Thiên kiêu thứ năm và thứ sáu quả nhiên là ranh giới”, Băng Thượng Quân hãi hùng khiếp vía, đồng thời cũng trở nên lo lắng.
Ông lão gầy gò kia có thể chặn ngón tay này không?
Nhưng có thầy ở đây, cho dù bị thương nặng thì chắc cũng không sao nhỉ?
Băng Thượng Quân nghĩ vậy, nhưng cổ họng vẫn nghẹn lại, chờ đợi kết quả.
Cuối cùng, ngón tay tiến đến gần ngực Chiêm Nhất Đao.
Ngón tay này dường như đâm vào ngực ông ta.
Nhưng khi ngón tay sắp chạm vào cơ thể Chiêm Nhất Đao…
Vụt!
Một cái bóng vụt qua.
Thoạt nhìn, đó là những ngón tay nhăn nhó của Chiêm Nhất Đao.
Ông ta nắm lấy ngón tay của Trác Thần Võ, rồi bẻ mạnh.
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên.
“Hự…”
Sắc mặt Trác Thần Võ trắng bệch, cơn đau dữ dội khiến hắn kêu lên, Chiêm Nhất Đao đá một cước vào bụng hắn.
Trác Thần Võ vội vàng đưa tay lên chống cự.
Nhưng khi chạm vào cú đá kia, hắn cảm nhận được một luồng sức mạnh từ lòng bàn chân truyền đến, hung hăng đánh vào người hắn.
Bụp!
Trác Thần Võ bay lộn ngược, đập vỡ cái bàn thủy tinh, ngã xuống đất với vẻ vô cùng nhếch nhác chật vật.
“Cái gì?”
Băng Thượng Quân chết lặng.
Anh ta có thể đoán ra ông lão xấu xí này lợi hại nhưng không ngờ lại lợi hại đến mức này.
Người kia là Trác Thần Võ đấy!
Là thiên kiêu thứ năm vô cùng nổi tiếng!
Tại sao lại không chịu nổi một đòn của ông lão này?
Băng Thượng Quân vô cùng kinh ngạc, Trác Thần Võ cũng vậy.
Hắn cố nén nỗi đau, vội vàng đứng lên, nghiến răng trừng mắt nhìn ông lão: “Rốt cuộc ông là ai?”
“Nhãi ranh, cậu không có tư cách hỏi tên tôi! Tôi thấy thủ đoạn vừa rồi của cậu rất giống người kia, cậu là đệ tử của người kia nhỉ?”, Chiêm Nhất Đao hỏi.
“Ông quen sư phụ tôi sao?”, Trác Thần Võ bất ngờ.
“Quen, đương nhiên là quen! Nhãi ranh, tôi khuyên cậu mau cút đi, cậu không có tư cách nói chuyện với tôi, bảo sư phụ cậu ra đây nói chuyện! Còn chuyện khiêu chiến với cậu Lâm của chúng tôi, đừng nói là cậu, mà ngay cả sư phụ cậu cũng không đủ tư cách”, Chiêm Nhất Đao hừ một tiếng.
“Ông dám sỉ nhục sư phụ tôi hả? Tôi giết ông!”
Trác Thần Võ nổi giận, gầm lớn rồi lao về phía trước, một luồng khí tức từ trong cơ thể phóng ra, trong nháy mắt đã nghiền nát mọi thứ trong phòng.
Một luồng khí áp xuống, khiến cả cửa sổ cũng bị vỡ vụn.
Băng Thượng Quân cảm thấy vô cùng áp lực.
Trong bầu không khí này, anh ta cảm thấy không thở nổi nữa.
Đây là sức mạnh của Trác Thần Võ ư?
Thật mạnh mẽ!
Mẹ kiếp! Uy lực như vậy thì chống đỡ kiểu gì đây?
Băng Thượng Quân kinh ngạc, vội nhìn về phía Trác Thần Võ.
Chỉ thấy hắn dang rộng hai chân, lao về phía Chiêm Nhất Đao như một con sư tử giận dữ.
Khí thế mạnh mẽ như núi Thái Sơn, vô cùng đáng sợ, ngay cả tường và mặt đất trong phòng khách sạn cũng xuất hiện vết nứt.
Nhưng lúc Trác Thần Võ chuẩn bị đến gần Chiêm Nhất Đao…
Vù!
Bàn tay nhăn nhúm của Chiêm Nhất Đao lại vươn ra, vẽ một tàn ảnh trong không trung, tóm lấy cổ Trác Thần Võ.
“Nhanh quá!”
Băng Thượng Quân lạc giọng.
Nhưng Trác Thần Võ dường như đã có sự phòng bị, đột nhiên chuyển thế tấn công, hai chưởng hóa đao, chém vào cánh tay Chiêm Nhất Đao, định chém đứt tay ông ta.
Trác Thần Võ không biết ông lão xấu xí đứng trước mặt là người thế nào.
Dùng thủ đao trước mặt ông lão chẳng phải là múa rìu qua mắt thợ sao?
Chỉ thấy bàn tay đang công kích của ông lão bỗng biến thành thủ đao, đâm thẳng vào thủ đao của Trác Thần Võ.
Dám đối đầu với tôi hả?
Vậy tôi sẽ nghiền nát cậu!
Trác Thần Võ vô cùng tức giận, dồn hết sức lực lên thủ đao.
Trong nháy mắt, thủ đao của Trác Thần Võ được bao phủ bởi một tầng khí trắng nhàn nhạt, trông vô cùng thần bí.
Còn tay của Chiêm Nhất Đao không có gì khác biệt, cũng không có chút sát thương nào.
Kết quả của trận đấu này đã được định…
Nhưng một giây tiếp theo.
Rắc!
Một âm thanh kỳ lạ phát ra.
Sau đó, vài ngón tay đẫm máu bay lên không trung.
“A!”
Trác Thần Võ kêu la thảm thiết.
Nhìn lại, mười ngón tay của hắn đã bị chặt đứt.
Băng Thượng Quân sững sờ.
Trác Thần Võ không phải đối thủ của ông lão này, mười ngón tay bị chặt đứt?
“Ông lão này… rốt cuộc là ai?”, Băng Thượng Quân đờ đẫn lẩm bẩm.
Chiêm Nhất Đao bắt lấy cổ Trác Thần Võ, bàn tay mảnh khảnh nâng người đàn ông cao lớn mét tám lên cao, quay đầu nói: “Cậu Lâm! Người này nên xử lý thế nào? Có cần giết luôn bây giờ không? Để tránh những rắc rối về sau?”