Những ngày còn lại Lâm Chính ở Giang Thành yên tâm chữa trị cho Liễu Như Thi, đồng thời theo dõi hướng đi của Thương Minh.
Theo tin tức của Dịch Tiên Thiên truyền đến, ông Đồng và Hoa An đã chính thức khai chiến.
Nghe nói trong một cuộc họp nọ, mấy phương án Hoa An đưa ra đều bị ông Đồng phản bác ngay tại đó, hai người đã trở mặt với nhau.
Hoa An ôm hận trong lòng chuẩn bị đánh đòn phủ đầu, nhưng ông Đồng đã hành động trước. Hôm trước, hai nhân tài dưới trướng Hoa An liên tục mất tích, có người nghi ngờ đó là do ông Đồng làm.
Hoa An đương nhiên sẽ không bỏ qua, bí mật vạch kế hoạch trả thù.
Lâm Chính biết tin này tất nhiên rất vui.
Bọn họ càng tranh đấu dữ dội thì càng có lợi cho Lâm Chính.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, hai người còn chưa thương gân động cốt, Lâm Chính vẫn phải tiếp tục chờ đợi, chỉ có thể nhắc nhở Dịch Tiên Thiên đừng hành động lỗ mãng. Đồng thời, anh cũng bắt đầu liên hệ với Long Hâm của đại hội, hi vọng có thể lấy được nhiều tài nguyên hơn từ ông ta để trợ giúp Dịch Tiên Thiên.
Những chuyện thế này không thể hấp tấp, Lâm Chính cũng không dám tiết lộ chuyện Dịch Tiên Thiên với Long Hâm, dù sao Lâm Chính cũng không mấy tín nhiệm người này.
Cuộc sống yên bình chỉ mới trôi qua được hai ngày, Tô Nhu đột nhiên gọi tới, giọng hoảng hốt.
“Lâm Chính, anh đang ở đâu?”.
“Anh hả? Anh… đang ở ngoài đi dạo, sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi sao?”, Lâm Chính hơi tò mò hỏi.
“Em vừa ghi lời khai với cảnh sát xong…”, Tô Nhu run rẩy.
“Ghi lời khai? Chuyện gì thế?”, Lâm Chính vội hỏi.
Tô Nhu lại im lặng một lúc rồi run rẩy nói: “Cùng Châu Phái không còn nữa rồi…”.
“Cái gì?”, Lâm Chính sửng sốt.
“Vừa rồi cảnh sát tìm em, nói với em rằng Cùng Châu Phái bị diệt môn rồi! Toàn bộ hơn ba nghìn người đều bị giết! Chưởng môn và Đại trưởng lão Cùng Châu Phái đều chết thảm… Cảnh sát nghĩ chuyện này có liên quan đến em nên đã triệu tập em… Cùng Châu Phái không còn nữa rồi…”, Tô Nhu hơi suy sụp.
Lâm Chính nghe vậy rất ngạc nhiên.
Cùng Châu Phái đột nhiên bị người ta diệt môn…
“Lâm Chính, anh nói xem Cùng Châu Phái bị diệt môn có phải do nhà họ Trình gì đó không? Nếu nhà họ Trình vì chuyện này mà trút giận sang Cùng Châu Phái, hoặc vì miếng đất Thanh Lam Hoa đó, bọn họ có tìm đến em không?”, Tô Nhu sợ vô cùng.
Lâm Chính vội vàng an ủi: “Tiểu Nhu, em đừng lo, chắc chắn không liên quan đến nhà họ Trình! Trong thời gian hai ngày ngắn ngủi, nhà họ Trình muốn lặng lẽ diệt Cùng Châu Phái là không thể, bọn họ vẫn chưa có khả năng lớn đến mức đó. Do đó, Cùng Châu Phái bị diệt chắc chắn là vì nguyên nhân khác. Một môn phái lớn như vậy chắc chắn có không ít kẻ thù, nên em cũng đừng lo lắng quá. Hơn nữa, đây là Giang Thành, Giang Thành là nơi như thế nào? Đây là địa bàn của thần y Lâm, ai dám làm tàng ở đây chứ?”.
Nghe vậy, Tô Nhu mới dễ chịu hơn một chút, nhưng cô vẫn không yên tâm, thận trọng hỏi: “Vậy rốt cuộc ai đã làm chuyện này?”.
“Tiểu Nhu, em đừng lo lắng, giao chuyện này cho cảnh sát đi. Còn mảnh đất trồng Thanh Lam Hoa, anh khuyên em trước khi chuyện này xử lý xong tạm thời đừng khai thác nó, tránh xảy ra chuyện không hay”.
“Ừm… tôi biết rồi”.
Hai người lại nói chuyện mấy câu, đợi tâm trạng Tô Nhu bình tĩnh lại, Lâm Chính mới cúp máy.
Theo Lâm Chính thấy, chuyện này rất có vấn đề.
Anh vừa đi, cậu Trình kia vừa chết, Cùng Châu Phái đã bị diệt môn.
Sợ rằng dù không phải người nhà họ Trình làm thì cũng là người có liên quan đến nhà họ Trình.
“Mình vẫn phải tìm người điều tra xem”.
Lâm Chính suy nghĩ trong lòng.
Đúng lúc này lại có một cuộc điện thoại gọi vào số Lâm Chính, là Mã Hải.
“Chủ tịch Lâm, cậu mau đến công ty đi, xảy ra chuyện lạ rồi! Có người tự xưng là đồ đệ của Thần Hỏa Tôn Giả đến đưa thư, nói là cậu phải làm theo như nội dung trong thư, nếu không Dương Hoa sẽ mãi mãi không thể gượng dậy, cậu… cũng sẽ chết không toàn thây!”, Mã Hải do dự một lúc rồi nói.
“Thư? Thư gì?”, Lâm Chính ngạc nhiên, hỏi.
“Là một bức thư yêu cầu cậu đi tạ tội…”, Mã Hải im lặng trong chốc lát.
Lâm Chính không hiểu ra sao, lập tức chạy đến công ty Dương Hoa.
Vừa vào văn phòng, Mã Hải đã đưa thư cho anh xem.
Lâm Chính xem qua một lượt, nhíu mày.
“Chủ tịch Lâm, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”, Mã Hải thận trọng hỏi.
“Xem ra tôi đã rước phải kẻ thù trong lúc vô ý rồi”, Lâm Chính nói.
“Phải cẩn thận đấy. Lúc người đưa thư đến, Trương Thất Dạ cũng ở đó. Ông ta nói khí tức người này rất hùng hậu, thực lực không tầm thường, hơn nữa công pháp tu luyện không phải chính đạo, có chút giống với ông ta”, Mã Hải nói.
“Thế à?”, Lâm Chính lập tức hỏi: “Trương Thất Dạ đâu?”.
“Ở phòng Nhân sự”.
“Ông ta chạy tới phòng Nhân sự làm gì?”, Lâm Chính không vui.
Vẻ mặt Mã Hải thay đổi kì diệu, nhỏ giọng nói: “Có lẽ là bàn chuyện với Mai Hiểu Hồng ở phòng Nhân sự…”.
“Bàn chuyện?”.
Lâm Chính sững người, đột nhiên hiểu ra, ngạc nhiên hỏi: “Ông ta chắc không phải đang tán tỉnh nhân viên của tôi đấy chứ?”.
“Chắc là vậy…”.
Mã Hải thở dài.
Lâm Chính dở khóc dở cười.
Mặc dù Trương Thất Dạ trông rất trẻ tuổi, nhưng năm nay ông ta đã là người mấy chục tuổi. Mai Hiểu Hồng kia chỉ vừa mới tốt nghiệp, hai mươi mấy tuổi, đang thời thanh xuân. Hai người đi chung giống như người yêu, nhưng thực ra có thể xưng ông cháu rồi…
“Ông đi gọi ông ta đến đây cho tôi!”.
“Vâng, Chủ tịch Lâm!”.
Mã Hải chạy đi.
Không lâu sau, Trương Thất Dạ mặc vest, trông rất ra dáng đi vào văn phòng.
“Cậu Lâm, cậu tìm tôi?”, Trương Thất Dạ hỏi.
Lâm Chính liếc nhìn ông ta, nhìn cả người ông ta khoe khoang hàng hiệu, không khỏi cười nói: “Sao? Ma Quân có mùa xuân thứ hai rồi à?”.
“Thần y Lâm nói gì vậy? Tôi còn chưa có mùa xuân thứ nhất!”, Trương Thất Dạ quẫn bách một hồi, nhanh chóng khôi phục bình thường, vẻ thản nhiên nói: “Từ nhỏ tôi đã lớn lên ở Ám Ma Đạo, luôn chuyên tâm tu luyện Ma Công, chưa từng có quan hệ gì với phụ nữ thế tục. Dù có vui vẻ cũng chỉ là giao dịch xác thịt, không có tình cảm. Còn Hiểu Hồng, tôi cảm thấy con người cô ấy rất thành thật, rất được lòng tôi, cho nên mới có chút tâm tư. Nhưng chúng tôi chỉ là quan hệ yêu đương bình thường, không có ý gì khác”.
“Thế à? Tôi thấy là thời gian này tôi chữa trị cho ông có hiệu quả, ông muốn sinh con nối dõi nhà họ Trương chứ gì?”, Lâm Chính cười nói.
Lần này Trương Thất Dạ không nhịn được nữa, há hốc miệng một lúc lâu, không biết nên phản bác thế nào.
“Được rồi, ông yêu đương với ai là chuyện của ông, tôi không hỏi tới. Nhưng tôi phải nhắc ông một câu, thân phận hiện giờ của ông rất đặc biệt, Ma Quân còn lại của Ám Ma Đạo, kẻ thù trải khắp thiên hạ. Nếu ông thật sự muốn cưới cô gái đó, ông phải chú ý che giấu danh tính, buông bỏ thù oán trước kia, nếu không chỉ sẽ hại người nhà ông”, Lâm Chính nói.
“Tôi biết”, Trương Thất Dạ gật đầu.
Lâm Chính lấy bức thư đó ra, lên tiếng: “Được rồi, chúng ta bàn chuyện chính, ông biết Thần Hỏa Tôn Giả không?”.
Nói xong, anh đưa bức thư tới.
Nào ngờ Trương Thất Dạ vừa nghe tới danh hiệu đó, vẻ mặt lập tức biến đổi.
“Thần Hỏa Tôn Giả?”.
Chương 2247: Thần Hỏa Tôn Giả
“Ông biết Thần Hỏa Tôn Giả đúng không?”, Lâm Chính thấy Trương Thất Dạ phản ứng như vậy, lập tức hỏi.
“Sao có thể không biết? Đó là một kẻ bạo quân”.
Trương Thất Dạ nói: “Ông ta tự phong Tôn Giả trên đảo Thần Hỏa, một hòn đảo độc lập ở biên giới Long Quốc, dưới trướng thống lĩnh ba nghìn Hỏa sứ, thực lực cao cường, vô cùng khủng khiếp. Không những vậy, đệ tử của Thần Hỏa Tôn Giả còn phân bố khắp đất nước, thế lực rất lớn. Đương nhiên những thứ đó chỉ là thứ yếu, còn bản thân Thần Hỏa Tôn Giả thì có người đồn rằng, thực lực ông ta đã sánh với thần tiên, thông thiên triệt địa, không gì là không thể.
"Mười ba năm trước, Thần Hỏa Tôn Giả bắt đầu bế quan tu luyện, nghe nói là muốn đột phá lên cảnh giới tối cao vô thượng. Có người đồn rằng, nếu Thần Hỏa Tôn Giả có thể đột phá cảnh giới đó thì có thể chân chính mọc cánh thành tiên, trường sinh bất tử. Nào ngờ ông ta thất bại, thế là bảy năm trước ông ta lại thử đột phá lần nữa, cũng vẫn thất bại. Năm ngoái là lần thứ ba ông ta thử đột phá lên cảnh giới cao nhất, đến nay lại không có tin tức. Mọi sự vụ lớn nhỏ ở đảo Thần Hỏa đều do Thánh Nữ đảo Thần Hỏa phụ trách… Cậu Lâm, bức thư tạ tội này rốt cuộc là Thần Hỏa Tôn Giả hay là Thần Hỏa Thánh Nữ gửi cho cậu? Nếu là Thần Hỏa Tôn Giả… e rằng sẽ rất phiền phức…”.
Nghe đến đó, Lâm Chính kinh hãi.
Nhân vật đột phá đến cảnh giới cao nhất, giống như thần tiên…
Đó phải là người đáng sợ đến thế nào?
“Thần Hỏa Tôn Giả thật sự đáng sợ vậy sao? Có khi nào là thổi phồng lên không? Ông có gặp ông ta lần nào chưa?”, Lâm Chính do dự một lúc, thận trọng hỏi.
“Đương nhiên tôi chưa gặp ông ta, vì bình thường Thần Hỏa Tôn Giả không hoạt động ở phạm vi thế tục. Thế nhưng, ai dám chọc giận ông ta thì chắc chắn sẽ bị diệt tộc! Người này cực kỳ tàn nhẫn, năm xưa từng có ba cao thủ siêu cấp vang danh bốn phương muốn khiêu chiến ông ta, kết quả bị ông giết hết. Cái giá của việc khiêu chiến thất bại là Thần Hỏa Tôn Giả đích thân tới nhà, thiêu rụi toàn bộ người nhà và thân thích bạn bè của những cao thủ đó, không chừa một ai.
"Trong ba cao thủ siêu cấp đó có một người tên là Khổ Đao Tôn, thực lực ông ta tương đương với tôi, tôi từng đại chiến với ông ta một ngày bất phân thắng bại. Bên cạnh cậu cũng có một người biết về Khổ Đao Tôn, đó là Đao Thần Chiêm Nhất Đao! Có lẽ Chiêm Nhất Đao không nói với cậu, thời trẻ ông ta từng chiến đấu với Khổ Đao Tôn một lần, kết quả thất bại thảm hại. Ha ha, nếu bây giờ Khổ Đao Tôn còn sống, danh hiệu Đao Thần chưa tới lượt Chiêm Nhất Đao”, Trương Thất Dạ khẽ cười nói.
Lâm Chính rơi vào trầm mặc.
Thần Hỏa Tôn Giả có thể dễ dàng đánh bại Khổ Đao Tôn mạnh hơn Chiêm Nhất Đao, nói vậy ông ta muốn giết Trương Thất Dạ cũng dễ như trở bàn tay.
Từ đó có thể thấy thực lực người này rất cao cường, thậm chí còn mạnh hơn cốc chủ Hồng Nhan Cốc thời kỳ đỉnh cao không chỉ một cấp bậc.
Nếu một nhân vật như vậy đối địch với mình thì đúng là rất rắc rối!
“Thần Hỏa Tôn Giả không hề nương tay với kẻ địch, đối đãi với người của mình cũng cực kỳ tàn ác. Đệ tử ông ta hễ có ai làm sai hoặc không nghe lời cũng sẽ bị ông ta diệt tộc. Ông ta tin vào một nguyên tắc, giết thì phải giết triệt để, không để lại hậu họa. Do đó, ai cũng sợ Thần Hỏa Tôn Giả. Cậu Lâm, tôi khuyên cậu vẫn nên đi đến đảo Thần Hỏa một chuyến, tạ tội với Thần Hỏa Tôn Giả, nếu vậy có lẽ sẽ còn một con đường sống. Nếu cậu không đi, ngày sau chắc chắn ông ta sẽ đến Giang Thành giết sạch người ở đây, máu chảy thành sông”, Trương Thất Dạ khuyên.
Lâm Chính khẽ gật đầu: “Được, vậy tôi sẽ đi một chuyến, đi gặp xem Thần Hỏa Tôn Giả này như thế nào!”.
“Bây giờ chỉ hi vọng Thần Hỏa Tôn Giả chưa xuất quan, người quản lý sự vụ là Thần Hỏa Thánh Nữ. Nếu thật sự là Thần Hỏa Thánh Nữ dùng danh nghĩa của Thần Hỏa Tôn Giả gửi thư cho cậu thì vẫn còn cơ hội xoay chuyển”.
“Thần Hỏa Thánh Nữ này lợi hại lắm sao?”.
“Cũng lợi hại, có thể gọi là thiên tài tuyệt thế. Có người nói thiên phú của cô ta không thua kém gì Thần Hỏa Tôn Giả, nhưng thời gian cô ta tu luyện ngắn hơn, thực lực chắc chắn không bằng Thần Hỏa Tôn Giả. Thần Hỏa Thánh Nữ kế thừa một đặc điểm của Tôn Giả, đó là tàn bạo! Thậm chí còn tàn nhẫn hơn cả Thần Hỏa Tôn Giả. Ai làm gì không hợp ý cô ta, cô ta cũng sẽ xử tử hết. Nghe nói cô ta từng giết hơn một trăm đệ tử trong vòng một năm, khiến người của đảo Thần Hỏa bàng hoàng run sợ. Nếu là cô ta yêu cầu cậu Lâm đi tạ tội, cậu cũng phải chú ý”.
“Tôi hiểu rồi”.
Lâm Chính gật đầu đáp: “Nếu đã như vậy, tôi sẽ đi chuẩn bị một lát, lập tức xuất phát đến đảo Thần Hỏa”.
“Cậu Lâm, tôi đi cùng cậu một chuyến vậy. Mặc dù tôi chưa từng tới đảo Thần Hỏa, nhưng ít nhiều cũng biết được vài thứ, có tôi đi cùng cũng thuận tiện cho cậu hơn”, Trương Thất Dạ nói.
“Sao? Không lo cho Hiểu Hồng của ông nữa à?”, Lâm Chính cười híp mắt hỏi.
Trương Thất Dạ tỏ ra túng quẫn một hồi, lắc đầu: “Nếu thần y Lâm xảy ra chuyện, trên đời không còn ai trị được bệnh của tôi, cho nên tôi phải bảo vệ cậu chu toàn”.
Lâm Chính quay về chuẩn bị sơ qua.
Chiêm Nhất Đao, Băng Thượng Quân và những người khác biết chuyện cũng yêu cầu đi cùng, rõ ràng bọn họ cũng từng nghe tới Thần Hỏa Tôn Giả, nhưng Lâm Chính từ chối.
Giang Thành không thái bình, vẫn cần những cao thủ như bọn họ toạ trấn.
Hơn nữa, nơi như đảo Thần Hỏa đi nhiều người lại không an toàn.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Chính lên máy bay đi cùng Trương Thất Dạ đến đảo Thần Hỏa.
Chương 2248: Anh biết tội chưa?
Đảo Thần Hỏa là một hòn đảo không quá lớn, cách đất liền cũng không xa nhưng cả hòn đảo đã bị Thần Hỏa Tôn Giả mua lại và giờ là một hòn đảo tư nhân. Người bên ngoài không thể tự ý lên đảo.
Máy bay đáp xuống một thành phố nhỏ tên là thành phố Vũ Hải. Ra khỏi sân bay, Lâm Chính ngồi xe tắc xi tới đầu cảng và thuê trọn một con thuyền tới đảo Thần Hỏa.
Do đây là hòn đảo tư nhân hơn nữa còn có một truyền thuyết khiến người của thành phố Vũ Hải không dám đến gần hòn đảo nên chẳng có người nào chịu tới đây. Lâm Chính đành phải tự mình lái thuyền đi.
Thế nhưng khi còn chưa đáp tới đảo, mới được nửa đường thì đã có thêm vài con thuyền lao tới bao vây con thuyền của Lâm Chính.
“Đảo Thần Hỏa, người ngoài không được vào. Mau rời đi, nếu không tự chịu trách nhiệm về hậu quả”, trong đó có một người đệ tử hét lớn, giọng nói vang vọng cả trong không gian.
Lâm Chính nhìn bọn họ thì thấy tất cả đều mặc trang phục đỏ rực, trên trán có một hình hoa văn màu đỏ, nước da cũng đỏ và nhiệt độ cơ thể khá khác người bình thường.
“Tôi là thần y Lâm của Giang Thành, là đảo chủ của các người gọi tôi tới nhận tội”, Lâm Chính lấy ra một bức thư.
Đám đệ tử nhìn nhau rồi lại nhìn Lâm Chính: “Đi theo tôi”.
Nói xong, dưới sự hộ tống của đám người này, Lâm Chính được đưa lên đảo. Có một đội quân đã đợi sẵn ở đây. Sau khi Lâm Chinh lên đảo thì một đệ tử đã xích anh lại.
“Các người làm gì vậy?”, Trương Thất Dạ tức giận.
“Làm gì à? Người có tội thì phải còng lại chứ sao? Đây là quy tắc”.
“Khốn nạn”, Trương Thất Dạ còn định nói gì đó nhưng đã bị Lâm Chính ngăn lại.
“Nếu đã tới rồi thì cứ làm theo đi, không sao”, Lâm Chính đưa tay ra.
Trương Thất Dạ định nói thêm gì đó nhưng thấy vẻ mặt điềm nhiên của Lâm Chính thì ông ta đành thôi. Bị xích tay, Lâm Chính giống như một kẻ phạm tội thật sự. Anh bị đám người này áp giải lên điện Thánh Hỏa. Đồng thời có tiếng đồng hồ vang lên trên đảo. Các tầng lớp cấp cao đều tập trung ở điện.
Điện thánh Hỏa là một cung điện cực lớn được xây dựng bên trong hang núi. Hai bên cung điện là hai bức tượng điêu khắc khổng lồ, nhìn giống như tượng của một vị thần linh nào đó trông vô cùng uy nghiêm. Bên trong cung điện không có đường điện, tất cả là dùng lửa thời nguyên thủy. Trên các bức tường là những phù văn kỳ lạ. Trần của cung điện được đắp tranh nổi, cả cung điện trông vô cùng thần thánh…Không ai dám lỗ mãng.
Lâm Chính cùng Trương Thất Dạ đứng ở giữa cung điện. Hai bên là người của đảo Thần Hỏa.
Cùng lúc này có bảy người nam nữ mặc áo giáp đỏ đứng bên trên. Những người này đều còn rất trẻ nhưng vẻ mặt họ lạnh tanh, khí tức đáng sợ.
“Người trẻ tài giỏi của đảo Thần Hỏa nhiều như vậy sao?”, Trương Thất Dạ liếc nhìn bảy người này và phát hiện bọn họ chưa tới 30 nên cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Vậy Thánh nữ bao nhiêu tuổi?”, Lâm Chính hỏi thêm.
“Nghe nói tầm hơn 20 thôi”.
“Vậy sao? Thực lực như vậy mà sao không được gọi là thiên kiêu thế?”, Lâm Chính tò mò.
“Có thiên kiêu nào dám đấu với cô ta chứ. Nếu mà thua không những chết lại còn liên lụy tới người nhà nữa”.
“Cũng phải”, Lâm Chính gật đầu.
Lúc này, có tiếng hô vang lên: “Thánh nữ tới”.
Đám đông vội qùy xuống, cúi đầu và hô vang: “Khấu kiến Thánh Nữ, Thánh Nữ vạn tuế”.
Khí thế tỏa ra hừng hực. Lâm Chính chau mày, nhìn về phía đại điện.
Anh thấy một cô gái trông vô cùng kiều diễm bước vào. Cô gái rất thu hút người khác với thân hình uyển chuyển, đôi môi đỏ cùng đôi mắt sáng như sao. Cô ta cũng mặc váy đỏ, đuôi váy dài cỡ bốn mét, quét đất. Với bước đi chậm rãi, cô ta trông không khác gì nữ vương.
Điều khiến người ta để ý nhất có lẽ chính là mái tóc dài màu đỏ giống như ngọn lửa rực rỡ. Nếu là tóc nhuộm thì không thể nào được như thế. Chắc chắn là do tu luyện Thần hỏa tôn giả võ công tạo ra…
Cô ta ngó lơ Lâm Chính và Trương Thất Dạ, ngồi vào vị trị cao nhất sau đó phất tay: “Đứng dậy cả đi”.
“Cảm ơn Thánh Nữ”, đám đông đồng loạt đứng dậy.
Lúc này, một người đứng bên cạnh Lâm Chính chắp tay: “Bẩm Thánh Nữ, phạm nhân thần y Lâm đã được đưa tới”
Nghe thấy vậy, hai người hiểu ra bức thư yêu cầu tới tạ tội kia là do Thánh Nữ gửi đi.
“Ừm!”, Thánh Nữ gật đầu, nhìn chăm chăm Lâm Chính: “Thần y Lâm, anh biết tội chưa?”
“Tôi có tội gì?”, Lâm Chính hỏi.
“Anh giết chết em trai Trình Hạo của Trình Ngạn Sinh mà còn nói không có tội?”, Thánh Nữ hừ giọng.
“Em trai của Trình Ngạn Sinh”, Lâm Chính giật mình, lẽ nào là cậu ấm của nhà họ Trình?
“Sao thế, tới nước này rồi còn giả bộ à? Cùng Châu Phái đã bị tôi xử lý rồi, nếu anh còn cứng đầu thì tôi cũng không ngại mà xử lý nốt Dương Hoa đâu”, lúc này, một trong bảy người phía sau Thánh Nữ bước tới, nhếch miệng cười và nói.
Lâm Chính chau mày: “Cùng Châu Phái do các người tiêu diệt sao?”
Chương 2249: Muốn cược thì cược mạng
"Là tôi tiêu diệt! Lũ chó lợn của Cùng Châu Phái lá gan không nhỏ, không những giết hại người của nhà họ Trình chúng tôi, mà thấy em trai tôi gặp nạn cũng không cứu. Đầu của bọn họ đã được tôi xếp ngay ngắn ở quảng trường của môn phái bọn họ. Nếu anh đến Cùng Châu Phái thì có thể được chứng kiến cảnh tượng hoành tráng đó, đẹp lắm đấy!", người đàn ông kia nheo mắt cười nói, vẻ mặt vô cùng dữ tợn.
Lâm Chính im lặng một lát rồi gật đầu: "Không ngờ nhà họ Trình lại có liên quan đến Thần Hỏa Tôn Giả, đây là điều tôi khá bất ngờ đấy".
"Tôi rời nhà từ lâu chu du bốn phương, tìm các cường giả để bái sư học nghệ, Tôn Giả thấy thiên phú của tôi không tệ, nên đã giữ tôi lại. Chuyện hôm nay cũng là Tôn Giả và Thánh Nữ đại nhân làm chủ cho tôi. Thần y Lâm, anh hãy ngoan ngoãn quỳ xuống nhận tội chịu phạt đi", Trình Ngạn Sinh lạnh lùng nói.
Nhưng Lâm Chính nghe xong lại lắc đầu: "Em trai anh tài không bằng người, nên mới bị tôi giết, sao lại là lỗi của tôi được? Anh ta không có tài cán gì nhưng lại chọc vào tôi, chẳng phải là đâm đầu vào chỗ chết sao?".
"Anh còn dám cứng miệng?".
Trình Ngạn Sinh hừ mũi cười nói: "Sao nào? Muốn tôi tận tay vặt cái đầu chó của anh xuống hả?".
"Ồ, anh muốn khiêu chiến một chọi một với tôi sao? Nếu vậy thì tôi rất sẵn lòng đấu với anh, nhưng tôi lo người của đảo Thần Hỏa các anh không dám đơn thương độc mã đánh với tôi đâu", Lâm Chính đáp.
Anh vừa dứt lời, Trình Ngạn Sinh lập tức biến sắc.
Người của đảo Thần Hỏa ở bên cạnh đều đanh mắt lại.
Rõ ràng là thần y Lâm đang trả thù.
Anh muốn dựa vào phương thức một chọi một để diệt trừ Trình Ngạn Sinh.
Nếu đảo Thần Hỏa không nhận lời thì sẽ mất mặt, mọi người sẽ tưởng là bọn họ sợ thần y Lâm. Nhưng nếu nhận lời... bọn họ cũng từng nghe tới uy danh của thần y Lâm, Trình Ngạn Sinh chưa chắc có phần thắng.
"Thú vị đấy".
Thần Hỏa Thánh Nữ đanh mắt nhìn Lâm Chính, bình thản nói: "Thần y Lâm, có phải anh cảm thấy người của đảo Thần Hỏa chúng tôi dễ bị ức hiếp không?".
"Tôi chưa bao giờ chủ động ức hiếp người khác, nhưng cũng không cho phép người khác lăng mạ tôi. Chuyện lần này cũng là nhà họ Trình chọc vào tôi trước, nếu các cô đến để nói lý, thì chúng ta có thể bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện. Nhưng nếu các cô đến để trả thù tôi, thì tôi cũng không ngại chơi cùng các cô", Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Anh vừa dứt lời, điện đường liền trở nên xôn xao.
Người của đảo Thần Hỏa nổi giận.
"Khốn kiếp! Mày nói cái gì đấy?".
"Mày đang khiêu khích đảo Thần Hỏa bọn tao sao?".
"Láo toét! Trước mặt Thánh Nữ mà dám ăn nói ngông cuồng như vậy? Phải diệt tộc!".
"Đúng! Diệt tộc!".
"Diệt tộc!".
Người của đảo Thần Hỏa nổi trận lôi đình, ai nấy la ó ầm ĩ, đòi giết cả nhà Lâm Chính.
Trình Ngạn Sinh cũng bật cười, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính, chỉ mong sao người này thật hống hách trước mặt Thánh Nữ.
Bởi vì hắn biết, đứng trước sự tồn tại như Thánh Nữ, càng hống hách thì chết càng nhanh.
Hơn nữa... còn chết cực thảm!
Quả nhiên, Thần Hỏa Thánh Nữ im lặng!
Những người đang ầm ĩ bên dưới thấy Thánh Nữ mãi không lên tiếng thì ai cũng bị dọa sợ, không dám ho he gì nữa, ai nấy đều im lặng cúi đầu, thở mạnh cũng không dám...
Bầu không khí trong điện đường vô cùng ngột ngạt, im lìm.
Lâm Chính và Trương Thất Dạ đều không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nhìn ngó xung quanh, còn tưởng là xảy ra chuyện gì.
Mãi đến lúc này, Thần Hỏa Thánh Nữ mới lên tiếng.
"Thần y Lâm, liệu bổn Thánh Nữ có thể nghĩ là... anh coi thường đảo Thần Hỏa chúng tôi không?".
Vẻ mặt của cô ta rất bình tĩnh, không nhìn ra vẻ tức giận.
Tuy giọng nói rất nhẹ nhàng, nhưng nếu Lâm Chính nói phải, thì e là ngay giây tiếp theo sẽ bị người của đảo Thần Hỏa phanh thây. Nhưng nếu phủ nhận, thì chắc chắn Thánh Nữ sẽ làm khó anh, nói anh đùa giỡn cô ta, anh sẽ càng chết nhanh hơn.
Kiểu gì cũng có sơ hở.
Nhưng Lâm Chính chỉ mỉm cười: "Thánh Nữ đại nhân, tôi hỏi cô, nếu một người mạnh hơn cô muốn giết cô, thì cô sẽ đánh... hay là không đánh?".
"Đương nhiên phải đánh rồi, cho dù bỏ mạng, thì cũng không nên ngồi yên chờ chết", Thánh Nữ bình thản đáp.
"Nếu vậy thì chẳng phải cô cũng đang thách thức vị cường giả kia sao? Khác gì tôi chứ?", Lâm Chính nói.
Đôi lông mày lá liễu của Thánh Nữ nhíu chặt, lát sau lại giãn ra, gật đầu nói: "Không ngờ thần y Lâm còn có miệng lưỡi sắc bén như vậy, nhưng chỉ dựa vào võ mồm thì không thể giải quyết chuyện này được. Trình sư đệ là trò cưng của sư tôn, em trai cậu ấy cũng là em trai của tôi, là người của đảo Thần Hỏa. Anh giết em trai cậu ấy thì phải đền mạng, rõ chưa?".
Lâm Chính nghe thấy thế thì khẽ thót tim, thầm nghĩ đối sách.
Xem ra Thần Hỏa Thánh Nữ nhất định muốn giết anh rồi.
Nếu vậy thì anh sẽ phải đối đầu với đảo Thần Hỏa.
Khí tức của Thần Hỏa Thánh Nữ này không đơn giản, cực kỳ khó đối phó, lại thêm bảy người phía sau cô ta... Cho dù anh sống sót thoát thân, thì đảo Thần Hỏa cũng sẽ đuổi theo trả thù.
Tuy anh không sợ, nhưng e là Dương Hoa và người thân bạn bè của anh ở Giang Thành cũng sẽ gặp họa.
Lâm Chính suy nghĩ một lát, quyết định vẫn nên giữ bình tĩnh.
Anh mỉm cười rồi lớn tiếng nói thẳng: "Tôi còn tưởng người của đảo Thần Hỏa lợi hại đến đâu chứ, không ngờ vẫn ỷ thế hiếp người. Rõ ràng gọi tôi đến để tạ tội, kết quả tôi đến rồi các cô lại một mực muốn tôi chết! Chậc chậc chậc, nếu đã như vậy, thì còn tạ tội cái gì nữa? Các cô cứ ra tay luôn chẳng phải sẽ nhanh hơn sao?".
"Mày nói cái gì?".
"Sao nào? Mày tưởng đảo Thần Hỏa bọn tao sợ mày thật sao?".
"Mày có tin chỉ cần Thánh Nữ đại nhân gật đầu, thì tao có thể thiêu mày thành tro không?".
Người của đảo Thần Hỏa nổi giận, ai nấy để lộ sát khí, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Nếu không vì Thánh Nữ đang ở đây, thì e là Lâm Chính đã tan xương nát thịt từ lâu rồi.
Vẻ mặt Trương Thất Dạ đầy căng thẳng, nhìn chằm chằm bốn phía, tỏ ý đề phòng.
"Kế khích tướng vụng về!", Thánh Nữ lắc đầu: "Nhưng chúc mừng anh, anh đã thành công!".
"Vậy sao?".
"Người của đảo Thần Hỏa chúng tôi trước giờ không sợ khiêu chiến, cũng chưa bao giờ sợ bất cứ ai! Tôi vốn có thể giết luôn anh, nhưng bây giờ anh đang sỉ nhục tôn nghiêm của đảo Thần Hỏa chúng tôi, làm tổn hại đến danh dự của chúng tôi. Nếu tôi giết luôn anh, chuyện này đồn ra ngoài thì không biết người trong thiên hạ sẽ đánh giá chúng tôi thế nào. Thế nên kế khích tướng của anh đã thành công, nói đi, anh định thế nào?", Thánh Nữ bình thản hỏi.
"Định thế nào hả? Đương nhiên là muốn trở về ngay lập tức rồi, chuyện này không liên quan đến tôi. Nhưng điều này không thực tế cho lắm, các cô gọi tôi đến đây chẳng qua là muốn giết tôi để giúp Trình Ngạn Sinh xả hận. Nếu đã vậy thì đây chính là chuyện giữa tôi và Trình Ngạn Sinh. Thế nên ân oán này cũng nên để tôi và Trình Ngạn Sinh tự giải quyết", Lâm Chính nói.
"Được, vậy chúng ta đấu một phen!", Trình Ngạn Sinh bước một bước tới, lạnh lùng nói.
"Quay lại! Đừng có làm càn!", Thánh Nữ ngoảnh sang quát khẽ.
Trình Ngạn Sinh liếc mắt nhìn Thánh Nữ, không nói gì.
"Tuy dạo này cậu tiến bộ thần tốc, công pháp đại thành, nhưng giao đấu chính diện với người này sẽ có rủi ro, không được liều lĩnh. Nếu cậu thua thì sẽ làm mất mặt cả đảo Thần Hỏa và sư tôn, hiểu không?", Thánh Nữ bình thản nói.
"Vâng, sư tỷ... Sư đệ biết ạ", Trình Ngạn Sinh cúi đầu, trầm giọng đáp.
"Anh định thế nào?", Thánh Nữ chất vấn Lâm Chính.
"Nếu anh ta không dám đánh giết thì đổi bằng cách thức khác đi. Nếu tôi thua thì các cô cứ việc lấy đầu của tôi, nhưng nếu các cô thua..."
"Vậy thì anh có thể rời khỏi đảo Thần Hỏa, chuyện này chúng tôi sẽ không truy cứu bất cứ trách nhiệm gì của anh nữa", Thánh Nữ bình tĩnh đáp.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: "Cứ thế đi sao được? Tôi lấy cả tính mạng ra để đấu, tại sao anh ta không thể lấy mạng ra chứ? Tôi thua tôi phải chết, thì đương nhiên Trình Ngạn Sinh thua cũng phải chết! Như vậy mới công bằng! Thánh Nữ đại nhân, cô nói có đúng không?".
Anh vừa dứt lời, mọi người liền biến sắc.
Chương 2250: Ai nói không dám?
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Lâm Chính.
Bao gồm cả Trương Thất Dạ.
Ông ta hơi trợn tròn mắt nhìn Lâm Chính, một lúc sau mới thất thanh kêu lên: "Đồ điên này!".
"Nếu đổi lại là ông, thì chắc là ông còn điên hơn cả tôi", Lâm Chính bình thản đáp.
Trương Thất Dạ không nói gì.
Nếu đổi lại là ông ta, thì chắc chắn ông ta đã ra tay từ lâu rồi, nếu đánh không lại thì sẽ nghĩ cách chuồn đi.
Lời nói của Lâm Chính lại khiến điện đường trở nên im phăng phắc.
Trình Ngạn Sinh nhìn Lâm Chính chằm chằm, một lúc lâu không lên tiếng.
Thánh Nữ cũng im lặng rất lâu mới ngoảnh sang nói: "Sư đệ, cậu nghĩ sao?".
"Tôi?", Trình Ngạn Sinh do dự một lát, rồi hừ mũi đáp: "Tôi mà phải sợ anh ta sao? Thần y Lâm, nói đi, anh muốn dùng phương pháp gì để quyết định thắng thua giữa chúng ta?".
Lúc này, anh ta không thể lựa chọn lùi bước, nếu không sẽ mất sự ủng hộ của đảo Thần Hỏa.
"Không đấu võ thì đương nhiên sẽ đấu cái khác, về việc đấu gì thì tôi giao quyền quyết định cho anh, kẻo lát nữa tôi thắng lại không có sức thuyết phục", Lâm Chính cười nói.
"Ồ, anh nói thật chứ?".
"Đương nhiên".
"Hừ, anh đúng là ngông cuồng, tôi sợ tôi chọn hạng mục thi đấu xong, anh lại sợ không dám đấu".
"Không đâu, nếu tôi đã nói vậy thì sẽ không hối hận, anh cứ chọn thoải mái", Lâm Chính nói.
"Đây là anh nói đấy nhé".
Trình Ngạn Sinh suy nghĩ một lát rồi lạnh lùng nói: "Vậy chúng ta sẽ thi chịu nhiệt, thế nào?".
"Chịu nhiệt?".
Lâm Chính nhíu mày.
"Sao hả? Sợ rồi à?".
"Xem anh nói kìa, chơi luôn", Lâm Chính mỉm cười, tỏ vẻ không quan tâm lắm.
Nhưng anh vừa dứt lời thì rất nhiều người liền bật cười.
Vô số ánh mắt xung quanh nhìn Lâm Chính với vẻ châm chọc và chế giễu.
Điều này khiến Lâm Chính và Trương Thất Dạ cảm giác như mình đã mắc bẫy.
"Được! Được lắm! Họ Lâm kia, anh giỏi lắm! Tôi cũng có mấy phần tán thưởng anh đấy! Nếu vậy thì mời anh đi theo tôi!".
Trình Ngạn Sinh cười khẩy, sau đó xoay người ôm quyền với Thánh Nữ.
Thánh Nữ gật đầu.
Trình Ngạn Sinh lập tức dẫn đường đi ra khỏi điện đường.
Lâm Chính đi theo.
"Cậu Lâm!".
Trương Thất Dạ có chút lo lắng, thầm gọi một tiếng.
Ông ta biết rất rõ, chắc chắn lựa chọn của Trình Ngạn Sinh cực kỳ bất lợi với Lâm Chính, phần thắng của anh sẽ không lớn. So với việc bị thua trực tiếp thì không bằng tất tay đánh một trận.
Sao Lâm Chính có thể không nghĩ tới việc này chứ?
Nhưng đánh giết nhau là hạ hạ sách, bây giờ vẫn chưa đến mức đó.
Lâm Chính nhìn Trương Thất Dạ, thầm lắc đầu, ra hiệu cho ông ta cứ bình tĩnh.
Trương Thất Dạ bất đắc dĩ, cũng chỉ đành đi theo.
Tất cả những người còn lại của đảo Thần Hỏa cũng đi ra khỏi cung điện, ngay cả Thánh Nữ cũng rời đi dưới sự hộ tống của sáu đệ tử mặc áo giáp.
Trình Ngạn Sinh không đi quá xa, mà đi lên đỉnh của ngọn núi trung tâm đảo Thần Hỏa, đứng bên cạnh một miệng núi lửa.
Sau khi hai người Lâm Chính qua đó, mới phát hiện bên trong núi lửa là nham thạch nóng chảy cuồn cuộn...
Trương Thất Dạ biến sắc: "Trình Ngạn Sinh! Chịu nhiệt mà cậu bảo chắc không phải là chịu nhiệt độ cao trong núi lửa đấy chứ?".
"Thông minh!".
"Nhưng nhiệt độ bên trong núi lửa này cũng không cao lắm!", Lâm Chính liếc nhìn bên trong rồi nói: "Cái này có thể quyết định thắng thua sao?".
"Ai nói với anh là chỉ có nhiệt độ bên trong núi lửa?".
Trình Ngạn Sinh chỉ dòng nham thạch đỏ rực kia, cười khẩy nói: "Chúng ta phải nhảy vào nham thạch này để thi, hiểu không?".
"Cái gì?".
Trương Thất Dạ như bị sét đánh ngang tai.
Lâm Chính cũng ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm Trình Ngạn Sinh.
"Sao nào? Không dám à?", Trình Ngạn Sinh nheo mắt cười nói.
"Tôi tưởng mình đã vô liêm sỉ rồi, không ngờ còn có người vô liêm sỉ hơn cả tôi! Thông thường nhiệt độ của nham thạch là 900 đến 1200 độ, nếu nhảy xuống đó thì e là sẽ thịt nát xương tan mất!", Trương Thất Dạ tức giận nói: "Sở dĩ cậu dám nhảy vào chắc là vì cậu đã tu luyện công pháp của Thần Hỏa Tôn Giả, bản thân kháng được nhiệt độ cao, cậu bảo thần y Lâm đấu với cậu kiểu gì chứ?".
"Là thần y Lâm bảo tôi chọn hạng mục thi đấu mà, bây giờ tôi chọn xong rồi các ông lại rụt vòi? Sao hả? Các ông đang đùa đảo Thần Hỏa chúng tôi đấy à?", Trình Ngạn Sinh lạnh lùng nói.
"Thần y Lâm, nếu anh không dám, thì tôi chỉ đành tuyên bố anh thua cuộc! Hậu quả là gì, chắc anh cũng biết!".
Một chiếc ghế được đặt cách đó không xa, Thánh Nữ ngồi xuống, bình tĩnh nói.
Trương Thất Dạ nghe thấy thế, ánh mắt lóe lên sát khí.
Lâm Chính đã không còn đường lui nữa rồi.
Nếu anh không thi, thì các cường giả của đảo Thần Hỏa ở xung quanh sẽ ném bọn anh vào dòng nham thạch, dồn bọn anh vào chỗ chết.
"Nếu đã vậy thì chỉ có thể đánh giết vậy!".
Trong lòng Trương Thất Dạ quyết định, âm thầm tích lũy sức mạnh.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng nói: "Ai nói không dám? Trận đấu này tôi nhận lời!".
"Cái gì?".
Trương Thất Dạ ngoảnh phắt lại, trợn tròn mắt nhìn anh.
Mọi người xung quanh lại càng kinh ngạc tột độ...