Diệp Viêm có thể thuận lợi vượt qua bước mấu chốt này, tiến vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên mà ai cũng kính ngưỡng, dựa vào áp lực liên hợp của các bá chủ siêu cấp của vực Diệt Vong, bộc phát toàn bộ tiềm lực trong người mới có thể thành công.
Mà Lâm Chính muốn đạt đến bước này lại không hề dễ dàng.
Thật ra anh hiểu thông suốt văn tự và bức vẽ trên tường nhưng không có cơ duyên đó, anh vẫn mắc lại tại điểm quan trọng này.
Đây đã không phải chỉ dựa vào khả năng giác ngộ và cố gắng của mình là có thể làm được.
Mọi người thấy không thể lĩnh hội được sự tuyệt diệt trong đó, chỉ đành từ bỏ.
Nhưng Vu Hồng lại không hết hy vọng, lập tức kéo một miếng vải trên người xuống, cắn rách ngón tay rồi lấy máu vẽ văn tự và hình trên tường xuống xem hình dáng, định sau khi về sẽ từ từ lĩnh hội.
Thành chủ Nam Ly Thành và trang chủ Vân Tiếu bắt đầu thành thật tìm cơ quan cho Lâm Chính.
Nhân lực nhiều nên chưa đến nửa nén nhang, bên chỗ Hoa Thiên Hải đã có phát hiện mới.
“Lâm đại nhân, bên này có ô bí mật”.
Nghe thế Lâm Chính sải bước đi đến.
Nhưng lại thấy trên tay vịn của chiếc ghế trên cung điện có một viên bảo thạch có thể dịch chuyển.
Bảo thạch trông như được nạm trên ghế nhưng nếu ấn vào thì nó lại có thể chuyển động qua lại.
“Đây là cơ quan của cánh cửa à?”
Thành chủ Nam Ly Thành hỏi.
“Không biết, có thể thử xem”.
“Lâm đại nhân, cẩn thận bị bẫy, nếu chạm nhầm vào cơ quan kỳ lạ gì đó thì gay go”.
“Yên tâm”.
Lâm Chính bình thản nói, sau đó nhấn vào bảo thạch, dịch chuyển sang bên cạnh.
Sau khi bảo thạch chuyển động, cung điện bỗng hơi chấn động.
“Chuyện gì thế này?”
“Lẽ nào chạm vào cơ quan phòng vệ trong cung điện?”
“Các vị cẩn thận”.
Mọi người bày ra thế trận sẵn sàng, vội vàng tụ lại một chỗ cẩn thận quan sát xung quanh.
Thế nhưng sau khi cung điện rung chuyển cũng không có cơ quan phòng vệ nào được được kích hoạt, ngược lại mặt đất ở trung tâm cung điện bị nứt ra, sau đó một cỗ quan tài thủy tinh trong suốt chậm rãi trồi lên từ bên trong.
Mọi người đều tập trung nhìn quan tài.
Chiếc quan tài rất đẹp, không biết được làm bằng chất liệu gì mà lại tỏa sáng rực rỡ trong ánh sáng mờ ảo.
Trong quan tài là một thi thể đã hóa thành xương, trên đầu quan tài là một tấm bia đá.
“Phần mộ Bắc Thần Đại Đế!”
“Người nào nhìn thấy phần mộ của ta cũng phải dập đầu chín cái, lạy ba lạy”.
Vu Hồng nhìn chằm chằm dòng chữ trên bia đá, đọc lên.
“Người trong quan tài là Bắc Thần Đại Đế?”
Trang chủ Vân Tiếu nhíu mày nói.
“Hừ, ông ta thì có bản lĩnh gì? Chết rồi còn bày trò này? Dập đầu chín cái, lạy ba lạy? Ông ta là ai chứ? Tổ tiên của tôi à?”
Vu Hồng khinh thường nói.
Lâm Chính lại trầm tư một chốc, sau đó bỗng bước lên trước, dập đầu chín cái, lạy ba lạy với tấm bia đá, thái độ cực kỳ chân thành.
“Lâm minh chủ?”
Mọi người đều sửng sốt.
“Tôi lĩnh hội được huyền cơ bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên từ văn tự và hình vẽ mà vị tiền bối này để lại, nếu dập đầu chín cái, lạy ba lạy với sư phụ thì có gì không được?”
Lâm Chính nói.
Mọi người lặng thinh.
Nhưng ngay lúc này.
Ầm ầm!
Nắp quan tài thủy tinh bỗng mở ra, sau đó một tia sáng phát ra từ trong miệng bộ xương trong quan tài đó rồi đánh vào trên người anh như thể bao vây lấy Lâm Chính.
Cả người Lâm Chính bỗng tỏa ra ánh sáng xanh, vô cùng thần kỳ.
Người xung quanh đều lùi về sau, ngạc nhiên không thôi.
Đến khi ánh sáng biến mất, khí tức cả người Lâm Chính đã thay đổi rất nhiều.
“Lâm minh chủ, anh cảm thấy thế nào?”
Vu Hồng vội hỏi.
“Tôi cảm thấy thân xác và cảm giác của mình đều được cải thiện rất nhiều…”
Lâm Chính nhìn hai tay mình nói.
“Hóa ra vẫn có lợi?”
Vu Hồng vội chạy đến dập đầu bái lạy với tấm bia đá.
Nhưng lần này quan tài đá thủy tinh không có động tĩnh gì…
Chương 3982: Long mạch
“Sao lại thế?”
Vu Hồng sửng sốt.
“Có phải do cô không đủ chân thành không?”
Nam Hạnh Nhi bên cạnh cười nói.
“Vậy ư?”
Vu Hồng ngây người, cắn răng, dập đầu lần nữa đến mức vang lên tiếng bịch bịch, thế nhưng vẫn không có tác dụng.
“Đừng phí sức nữa Vu Hồng đại nhân, tôi nghĩ lợi ích của cơ duyên này chắc chỉ có một thôi, không phải ai cũng được chủ nhân cung điện này cho”.
Thành chủ Nam Ly Thành nói.
“Hừ… đáng ghét!”
Vu Hồng cực kỳ không cam lòng.
Nhưng cô ta cũng không dám nổi giận với Lâm Chính, dù sao vị này cũng đã đánh bại được cả Thánh Quân Diệp Viêm, sao cô ta có thể đối đầu với Lâm Chính được?
Trong cơn tức giận, Vu Hồng lao đến trước quan tài đá mạnh mấy cái vào đó.
“Cái thứ chết tiệt, gạt tôi dập đầu bái lạy với ông à? Có tin bà đây kéo ông ra khỏi quan tài không hả?”
Vu Hồng tức giận mắng, sau đó còn dùng sức định đá một cú khiến quan tài lật sang một bên.
“Dừng tay!”
Lâm Chính vội hô lên, lắc mình chạy đến cạnh Vu Hồng.
“Lâm minh chủ sao thế? Chẳng lẽ anh xem ông ta là sư phụ của mình thật à?”
Vu Hồng nhíu mày hỏi.
“Tôi chỉ muốn nói với cô là đừng hại người khác, nếu cô đá đổ quan tài thì mọi người đều chết ở đây”.
Lâm Chính khàn giọng nói.
“Sao lại nói thế?”
Vu Hồng hoang mang không hiểu gì.
Lâm Chính không giải thích mà ngồi xổm xuống, chỉ vào chỗ quan tài đá.
Vu Hồng sửng đốt, đưa mắt nhìn sang, sau đó trở nên căng thẳng.
Chỉ thấy chỗ quan tài rải đầy hoa văn trận pháp.
Khỏi cần nói cũng biết quan tài đá này kết nối một cơ quan nào đó.
“Cơ quan này chắc chắn là do chủ nhân cung điện bày bố, một khi quan tài bị đá đổ, cơ quan này sẽ được khởi động, cô nghĩ cơ quan này sẽ là cơ quan tốt lành gì sao?”, Lâm Chính hỏi.
Vu Hồng không nói gì.
Nếu cô ta là chủ nhân cung điện, sao có thể để lại cơ quan tốt cho người vào cung điện? Ngay cả quan tài cũng bị đối phương đá đổ, chắc chắn sẽ khiến đám người này chôn cùng.
Lúc này Hoa Thiên Hải bỗng bước lên trước, ngồi xổm bên cạnh quan tài nhìn chằm chằm hoa văn trận pháp một hồi.
Một lúc sau, ông ta nói: “Lâm minh chủ, tôi nghĩ ô bí mật của cơ quan cánh cửa đó chắc nằm trên vách tường ba tấc bên phải của cung điện”.
Vừa nghe thế Lâm Chính nhìn ông ta, lập tức đi sang đó đè tay lên vách tường.
Quả nhiên là thế.
Tay Lâm Chính vừa chạm vào vách tường, vách tường đó lõm xuống, sau đó cánh cửa mà Diệp Viêm vừa chạy thoát phát ra tiếng răng rắc, lộ ra một khe hở.
Mọi người đều ngạc nhiên.
“Sao ông phát hiện ra ô bí mật này?”
Trang chủ Vân Tiếu hỏi.
Hoa Thiên Hải chỉ vào đáy quan tài, nói: “Thật ra những trận pháp này không chỉ có kết nối với một cơ quan tấn công, mà còn kết nối với mọi cơ quan trong đại điện, tôi biết vài kiến thức về trận pháp cơ quan nên đoán được từ trong trận ấn này”.
“Thì ra là thế”.
Mọi người lập tức hiểu được.
“Không hổ là chủ nhân thế lực siêu bá chủ”.
Vu Hồng khẽ cười.
Lâm Chính không nói gì thêm, anh bước đến cánh cửa đó.
Mọi người đều tập trung vào cánh cửa đó.
Lâm Chính bước đến trước cánh cửa, như ngửi được mùi gì, sắc mặt thay đổi.
“Lâm minh chủ, sao không mở cửa?”
Hoa Thiên Hải hỏi.
“Các người từng nghe nói đến long khí chưa?”
Lâm Chính quay đầu hỏi mọi người.
Vừa nghe anh nói thế, sắc mặt Hoa Thiên Hải thay đổi.
“Long khí? Đó là gì thế?”
“Chưa từng nghe nói”.
“Là khí tức của thần long à?”
“Không, đó là một loại thể khí đặc biệt, là sức mạnh tuyệt diệu hơn cả linh vận thiên địa”.
Hoa Thiên Hải hít sâu một hơi, khàn giọng nói.
Rất nhiều đôi mắt đều nhìn chằm chằm Hoa Thiên Hải.
“Hoa Thiên Hải đại nhân, ông biết long khí à?”
“Tôi biết một chút, tôi cũng từng nghe người ta nói. Nghe nói bên dưới vực Diệt Vong có một long mạch. Mà xung quanh long mạch này tồn tại một khu vực có một nhóm người sinh sống, nhóm người này mánh khóe thấu trời, đều là những nhân vật đáng kinh ngạc, họ sống xung quanh long mạch để hấp thụ long khí, để đạt được mục đích trường sinh bất tử”.
Hoa Thiên Hải thấp giọng nói.
Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh đều lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Còn có chuyện này à?”
Lần đầu tiên mọi người nghe chuyện này.
Người dưới lòng đất sao?
“Cứ như thế thì cánh cửa này là đường hầm đi đến khu vực long mạch à?”
Trang chủ Vân Tiếu nhìn cánh cửa trầm giọng nói.
“Tôi nghĩ chắc là thế”.
Hoa Thiên Hải gật đầu, đi đến cạnh cánh cửa, cảm nhận được một ít long khí ở bên dưới, ngạc nhiên lùi về sau, hơi thở trở nên gấp gáp, mặt hiện lên vẻ hoảng hốt.
“Đáng sợ quá!”
Hoa Thiên Hải giật thót nói: “Khí tức này quả nhiên là cực kỳ mạnh. Đây chính là long khí sao? Đúng là trăm nghe không bằng một thấy”.
Mọi người đều cảm thấy khó hiểu nên đến gần xem thử, lúc đến gần ai cũng đều giật mình giống Hoa Thiên Hải.
Lâm Chính có thể hiểu được cảm nhận lúc này của họ, dù sao đến cả Diệp Viêm cũng không chịu được long khí này, chỉ có uống đan dược đặc chế mới có thể chịu được.
“Long khí này truyền ra từ cửa đường hầm, thế chẳng phải khu vực lòng mạch đều là long khí à? Những người sống ở khu vực long mạch đều ở cấp bậc nào?”
“Lẽ nào đều là Lục Địa Thần Tiên sao?”
Mọi người há hốc miệng, ai cũng đều khiếp sợ.
Hoa Thiên Hải lắc đầu: “Sao có thể có nhiều Lục Địa Thần Tiên vậy được? Mọi người cho rằng là bắp cải bên đường à? Đừng lo lắng quá, khu vực long mạch không có bao nhiêu long khí tàn bạo thế đâu, ai mà chịu được long khí này chứ, càng đừng nhắc đến tu luyện”.
“Thì ra là thế”.
“Nghĩ lại cũng đúng, họ chỉ muốn lấy được lợi ích từ long mạch, long khí lại mạnh như thế, ai mà có thể chịu được? Dĩ nhiên phải tránh xa long khí để tu luyện”.
Vu Hồng như đã hiểu ra nói.
“Lâm minh chủ, bây giờ nên làm sao? Chúng ta không thể đi qua đường hầm này để giết Diệp Viêm”.
Thành chủ Nam Ly Thành nhíu mày nói.
Ngay cả cửa cũng không ai dám mở, chứ đừng nói là đi qua đường hầm, nếu không long khí sẽ tràn ra, có lẽ trong đám người này chỉ có Lâm Chính mới có thể chịu được.
“Mọi người đi khỏi đây trước đi”.
Lâm Chính như đã đưa ra quyết định gì đó, hít sâu một hơi nói.
Mọi người đều ngạc nhiên nhìn anh.
“Lâm minh chủ?”
“Mọi người ra ngoài trước, lên trên đợi tôi”.
Lâm Chính lấy châm bạc ra nhìn chằm chằm cánh cửa, khàn giọng nói: “Tôi muốn thử uy lực của long khí này thế nào”.
Chương 3983: Không thể tưởng tượng
Lâm Chính đã hạ quyết tâm, mọi người cũng không thể khuyên nhủ, đành nhao nhao nhảy ra khỏi đó, yên lặng chờ đợi.
Lâm Chính khoanh chân ngồi xếp bằng, lấy cây châm bạc ra đâm vào người, nuốt đan dược, bắt đầu nâng cao trạng thái của bản thân.
Bên ngoài có hơn hai mươi con thuyền to đang đỗ, do nhóm người Ái Nhiễm phụ trách.
Lâm Chính không thể vượt quá phạm vi bức xạ của lực trận pháp, nếu Lâm Chính ở quá xa thì lực trận pháp sẽ không còn tác dụng.
Chỉ cần Lâm Chính không bị giết, thì sẽ không có vấn đề gì lớn.
Lâm Chính phải điều động hơn trăm ngàn người của liên minh Thanh Huyền, mới có thể chế tạo ra nhiều trận pháp nghịch chuyển như thế, giúp Lâm Chính có thể bất khả chiến bại, nếu không anh thực sự không dám chống chọi với Diệp Viêm.
"Xong hết rồi!"
Lâm Chính điều chỉnh lại hơi thở, mở mắt ra, đi về phía cửa.
Ở trên núi Thiên Thần.
Cuộc chiến trong Thiên Thần Điện đã kết thúc.
Có người ôm xác người thân bạn bè khóc lóc thảm thiết, có người cười điên dại sau khi lấy được báu vật.
Trên núi khắp nơi toàn là máu.
Thi thể la liệt trên mặt đất.
Người của liên minh Thanh Huyền thản nhiên đứng nhìn, tất cả đều thờ ơ.
"Xem đi, đám ngu Thanh Huyền Tông còn đang chờ Lâm Chính kìa!"
"Bọn họ lại không thèm để ý đến những báu vật này”.
"Ha ha, đúng là lũ ngu, rõ ràng có công lớn nhất, còn không muốn những kho báu này, bọn hắn tấn công núi Thiên Thần để làm gì vậy?"
Một số đệ tử tông môn giành được bảo vật lại lên tiếng chế nhạo, nhưng khi đám người thành chủ Nam Ly Thành liếc mắt nhìn, sắc mặt bọn họ lập tức thay đổi, vội vàng rời đi.
Ở một diễn biến khác.
Lôi Hổ không rời đi cùng Hạo Thiên, ông ta được Hạo Thiên phái đến quan sát trận pháp.
“Cô Ái Nhiễm, những trận pháp này, đều do Lâm minh chủ bố trí sao?”
Lôi Hổ khẽ hỏi, trên mặt hiện lên vẻ khó tin.
"Đúng vậy”.
Ái Nhiễm gật đầu.
"Đúng là không thể tin được!"
Trong mắt Lôi Hổ hiện lên vẻ chấn động.
Lôi Trạch Thiên Các chưa bao giờ dạy trận Lâm Chính về trận pháp nghịch chuyển, cũng rất ít người biết về trận pháp này, nhưng Lâm Chính đã cải tạo trận pháp nghịch chuyển thành phiên bản cải tiến hơn.
Vô cùng đáng sợ.
Tài năng và sự hiểu biết này hoàn toàn không thua kém Diệp Viêm.
Cũng may Lâm minh chủ không phải người của vực Diệt Vong, không có hứng thú nhiều với vực Diệt Vong, nếu không, chắc chắn vực Diệt Vong sẽ do Lâm minh chủ làm chủ.
"Tôi hiểu rồi, cô Ái Nhiễm, trận chiến này có thể thắng, đều nhờ vào công lao của Lâm minh chủ, Hạo Thiên các chủ muốn nhờ tôi chuyển lời, Lôi Trạch Thiên Các sẽ mãi mãi là bạn của cậu ấy, thay chúng tôi cảm ơn Lâm minh chủ, nếu mọi người trong liên minh Thanh Huyền có thời gian rảnh, bất cứ lúc nào cũng có thể đến Lôi Trạch Thiên Các làm khách!”
Lôi Hổ ôm quyền, sau đó xoay người rời đi.
Ái Nhiễm đưa mắt nhìn ông ta rời đi.
Nhưng vào lúc này.
Bang!
Tất cả trận pháp đang hoạt động trở lại.
Ái Nhiễm giật mình, vội nhìn về phía núi Thiên Thần.
"Mau, tiếp tục duy trì trận pháp, truyền khí kình vào!"
Ái Nhiễm kêu to.
Người trên thuyền ngay lập tức tuân theo.
Tuy rằng không biết Lâm Chính đang làm gì, nhưng nhất định rất nguy hiểm.
Cùng với sự khởi động của trần pháp, vào lúc này, Lâm Chính vừa bước vào cửa, đang phải chịu đựng sự tàn phá của long khí.
Anh nắm chặt hai bên khung cửa, cứng rắn dùng thân xác chống đỡ với long khí đang không ngừng tuôn ra.
Long khí cực kỳ hung bạo, sức mạnh cũng cực kỳ lớn.
Nhưng anh không dừng lại, mà bước từng bước vào bên trong.
Lộp bộp!
Lộp bộp!
Lộp bộp...
Dường như mỗi bước đi đều rất khó khăn.
Nhưng anh không dám mù quáng tiến lên phía trước.
Một khi ra khỏi phạm vi của trận pháp, cơ thể Lâm Chính sẽ không thể được chữa trị, chỉ trong vài giây, sẽ bị xé nát.
Bên trong cánh cửa là một lối đi kéo dài xuống phía dưới, tối đen như mực, không nhìn thấy gì, chỉ có tiếng gào thét và tiếng long khí bay như tên bắn.
Lâm Chính không biết mình đã đi bao lâu.
Cuối cùng!
Vút!
Hai tay anh buông lỏng, long khí lao ra ngoài, bay thẳng về phía cửa, đập vào vách tường của đại điện.
Anh vội vàng đứng dậy, cắn răng đóng cửa.
Long khí mới dừng lại.
"Không được!"
Lâm Chính nghiến răng.
Lối đi này quá dài, nếu tiếp tục đi xuống sẽ vượt quá phạm vi bức xạ của trận pháp.
Cưỡng ép đi qua đó, chắc chắn là không thể.
Nhất định phải có đan dược giống của Diệp Viêm, có thể dung hợp long khí với cơ thể, mới có thể đi qua.
Nhưng biết tìm đan dược này ở đâu?
Anh ngồi ở trước cửa, suy nghĩ miên man.
Chợt, như nhận ra điều gì đó, ánh mắt anh lần nữa nhìn về phía tranh chữ ở trên tường.
Chẳng lẽ... câu trả lời nằm ở đây?
Chương 3984: Vận chuyển thuốc
Lâm Chính ở trong cung điện suốt hai ngày, mới quay lại.
Đám người thành chủ Nam Ly Thành cũng chờ ở bên ngoài hai ngày.
"Lâm minh chủ!"
Nhìn thấy Lâm Chính quay lại, mọi người rối rít xông đến.
"Lâm minh chủ không sao chứ?"
Thành chủ Nam Ly Thành ân cần hỏi.
"Yên tâm, tôi không sao”.
Lâm Chính mỉm cười, sau đó nhìn về phía hồ Thiên Thần, bình tĩnh nói: "Lần này chúng ta tổn hại bao nhiêu người?"
"Báo cáo minh chủ, chúng ta không có quá nhiều thương vong, thương vong chủ yếu tập trung ở phía Nam Ly Thành cùng sơn trang Vân Tiếu, hầu hết người ở hồ Thiên Thần không bị ảnh hưởng”.
Trang chủ Vân Tiếu nói.
"Nhớ an ủi gia đình của những người đã chết”.
"Minh chủ yên tâm, chúng tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa”.
"Đừng gọi tôi là minh chủ, liên minh Thanh Huyền chỉ tạm thời thành lập để đối phó với Thiên Thần Điện, hiện tại Thiên Thần Điện đã bị tiêu diệt, liên minh Thanh Huyền cũng nên giải tán, mời mọi người hãy rời đi”.
Lâm Chính lắc đầu nói.
Dứt lời, tất cả mọi người đều ngẩn ra.
"Lâm minh chủ nói sai rồi, mặc dù Thiên Thần Điện đã bị tiêu diệt, nhưng Thánh Quân Diệp Viêm vẫn còn sống, nếu hắn chưa chết, mối đe dọa của chúng ta vẫn còn đó! Tôi đề nghị tiếp tục duy trì liên minh, phòng trường hợp khẩn cấp”.
Thành chủ Nam Ly Thành vội nói.
Lâm Chính nhìn ông ta, thầm nghĩ.
Trên thực tế, Lâm Chính biết ý nghĩ của thành chủ Nam Ly Thành.
Nhờ vào trận chiến này mà liên minh Thanh Huyền đã trở nên nổi tiếng, nếu có thể giữ được liên minh Thanh Huyền, với tư cách nhân vật chủ lực của liên minh Thanh Huyền, địa vị của sơn trang Vân Tiếu và Nam Ly Thành trong vực Diệt Vong sẽ được nâng lên.
Ngay cả những gia tộc được gọi là thế tộc siêu bá chủ cũng phải kính sợ bọn họ.
Dẫu sao Diệp Viêm đã bị minh chủ của liên minh Thanh Huyền đánh bại.
Chiến tích lần này, không người nào trong vực Diệt Vong có thể so sánh được.
"Cũng được!"
Lâm Chính gật đầu, nhìn về phía Thiên Thần Điện nói: "Bảo vật trong điện đã bị cướp hết, mấy người cũng không thể tay không trở về, không lấy được tiền tài, ít ra phải giữ được cái tên, cứ giữ liên minh Thanh Huyền lại, tạm thời Diệp Viêm không thể làm phiền mọi người, nhưng để đề phòng, liên minh vẫn có tác dụng làm hắn khiếp sợ”.
Mọi người nghe xong, vui mừng khôn xiết.
"Lâm minh chủ, Vu Sơn chúng tôi có thể tham gia liên minh không?”
Thấy vậy, Vu Hồng lập tức lên tiếng.
"Được, nhưng tôi sẽ lập ra nguyên tắc cho liên minh, Vu Sơn cũng phải chấp hành!" Lâm Chính nói.
"Không thành vấn đề!"
Vu Hồng chớp mắt.
"Lâm minh chủ, Ngũ Phương Băng Nguyên chúng tôi cũng xin gia nhập liên minh, mong minh chủ chấp nhận!"
Hoa Thiên Hải quỳ một chân xuống, chắp tay nói.
Trong trận chiến này Ngũ Phương Băng Nguyên bị tổn thương nguyên khí nghiêm trọng, những nhân vật tinh anh trong Băng Nguyên hầu như bị giết hết, muốn duy trì địa vị của thế tộc siêu bá chủ sẽ rất khó khăn.
Ở thời điểm này, một khi kẻ thù đến trả thù, Hoa Thiên Hải không thể tự bảo vệ bản thân.
Nhưng nếu có thể gia nhập liên minh Thanh Huyền thì người trong Ngũ Phương Băng Nguyên có thể bảo vệ được tính mạng.
"Vẫn là câu nói kia, các người phải tuân thủ quy tắc của liên minh, không được dựa vào địa vị mà làm khó người khác, không được làm xằng làm bậy, nếu như tôi phát hiện các người vi phạm quy tắc, tự tôi sẽ trừng trị các người!"
Lâm Chính trầm giọng nói.
“Minh chủ yên tâm, Thiên Hải chắc chắn sẽ nghe theo lời minh chủ”.
Hoa Thiên Hải kích động nói.
"Bố, mau đứng lên!"
Hoa Vi Vi vội vàng tiến lên đỡ dậy.
"Vi Vi, bố không biết ý tốt của con, trước kia bố đã trách oan con, con có thể tha thứ cho bố không?"
Hốc mắt Hoa Thiên Hải đỏ ửng, nghẹn ngào nói.
"Bố đang nói gì vậy? Miễn là bố sửa sai, không bao giờ là quá muộn, sao con không thể tha thứ cho bố chứ?”
Hoa Vi Vi lau nước mắt nói.
"Thành chủ đại nhân, trang chủ đại nhân, liên minh Thanh Huyền tạm thời giao cho hai người quản lý, bây giờ tôi phải quay trở về Giang Thành”.
Lâm Chính liếc nhìn sắc trời, nói.
Hai người giật mình.
“Minh chủ có việc gấp phải rời đi sao?”
"Có việc gì vậy? Có lẽ chúng tôi có thể giúp cậu!"
“Không cần, mấy người không nên tham gia vào chuyện này, nhưng... đúng là tôi có ít việc cần giao cho mấy người làm”.
Lâm Chính suy nghĩ rồi nói.
"Có chuyện gì vậy?"
Mọi người vội vàng nhìn về phía anh.
“Vận chuyển thuốc”.
Lâm Chính cười nói.
Chương 3985: Hoa Long Cốt
Về đến Giang Thành đã là chuyện của mấy ngày sau.
Mặc dù Lâm Chính vội quay về Giang Thành, nhưng ở đây vẫn còn rất nhiều chuyện cần xử lý.
Tổng bộ của liên minh Thanh Huyền tạm định là Nam Ly Thành.
Mặc dù liên minh Thanh Huyền lấy danh Thanh Huyền Tông, nhưng bây giờ Thanh Huyền Tông thực sự nghèo rớt mồng tơi, không có bất cứ thiết bị nào, không đủ để chèo chống việc xây dựng chế độ của một liên minh.
Sau khi liên minh có quy mô ban đầu, Tướng Vân Phái cũng gia nhập liên minh.
Ban đầu Tường Vân Phái đi theo Càn Khôn Thiên Địa, nhưng vì Càn Khôn Thiên Địa không thể tham gia chiến dịch thảo phạt Thiên Thần Điện lần này nên đã bỏ lỡ.
Thế gia Độc Cô cũng bỏ lỡ như bọn họ, nhưng thế gia Độc Cô không có ý gia nhập liên minh.
Sau khi trận chiến Thiên Thần Điện kết thúc, phần lớn liên minh ở vực Diệt Vong đã tự động giải tán.
Chỉ có liên minh Thanh Huyền là còn giữ.
Lãnh tụ của các liên minh đồng ý tấn công Thiên Thần Điện đều là vì lợi ích, ai muốn làm tay sai của người khác?
Liên minh Thanh Huyền tiếp tục duy trì, không ít thế tộc cũng gia nhập liên minh.
Bây giờ ngoài Nam Ly Thành và sơn trang Vân Tiếu là lực lượng chủ yếu, còn có Vu Sơn, Tường Vân Phái, Ngũ Phương Băng Nguyên, nhà họ Dục,… ngoài ra còn có hơn trăm nghìn bách tính giữ thân phận thành viên liên minh.
Ngay cả Ngu Sơn Thủy và Vương Nhất Thánh cũng mang danh là thành viên liên minh, chức vị trưởng lão.
Thế của liên minh Thanh Huyền đã đạt đến tiêu chuẩn của thế tộc siêu bá chủ.
Lâm Chính đặt ra loạt quy tắc cho liên minh, sau đó đưa ra một nhiệm vụ cho người của liên minh.
Đó là hái dược liệu cho anh.
Bất kể là dược liệu cấp bậc gì, Lâm Chính cũng lấy.
Vực Diệt Vong là một mảnh đất lành, thích hợp cho cây thuốc sinh trưởng, có nhiều cây thuốc không thể sinh trưởng ở Long Quốc, thậm chí còn có một số loại đã tuyệt tích.
Ở vực Diệt Vong đâu đâu cũng thấy những loại thuốc này, nhưng với Lâm Chính mà nói đều là bảo bối.
Thế nên, anh yêu cầu liên minh Thanh Huyền mỗi tuần hái một lượng cây thuốc nhất định vận chuyển đến Giang Thành. Anh cũng sẽ phái đội thi công của Dương Hoa đến vực Diệt Vong xây dựng tổng bộ liên minh mới.
Khi Lâm Chính cùng Ngu Sơn Thủy và Vương Nhất Thánh trở về Giang Thành thì đã là năm ngày sau.
“Ô, anh Lâm về rồi à? Thời gian này anh đi đâu vậy, không thấy bóng dáng anh đâu cả”.
Vừa vào học viện Huyền Y Phái, một tiếng cười vang lên.
Lâm Chính nhìn sang một tên béo nặng khoảng trăm ký đang chào hỏi anh.
“Anh la ai?”.
Lâm Chính hoang mang.
Tên béo sửng sốt, vội nói: “Anh Lâm, sao cả anh cũng không nhận ra tôi? Tôi là Châu Thời Vận đây!”.
“Cái gì?”.
Lâm Chính kinh ngạc, quan sát tên béo một lượt, ngạc nhiên: “Anh… Anh là Châu Thời Vận? Không thể nào! Châu Thời Vận làm gì béo như vậy?”.
“Cái… Cái đó…”.
Châu Thời Vận hơi xấu hổ gãi đầu: “Gần đây tôi ăn hơi nhiều nên béo lên một tí”.
“Thế mà là một tí à?”.
“Ha ha, chẳng sao cả, đến hồi tôi xin Long Vương của chúng tôi một viên đan dược giảm phì, bảo đảm nửa tháng là gầy lại ngay”.
Châu Thời Vận cười lớn, không quan tâm.
Lâm Chính hiểu ra mọi chuyện.
Trước khi anh đi đã dặn dò Dịch Quế Lâm cung cấp dược thiện cho đám người Châu Thời Vận không giới hạn.
Có lẽ Châu Thời Vận ăn riết thành nghiện, thời gian này ăn lấy ăn để nên cân nặng mới tăng vọt.
“Mặc dù dược thiện có công hiệu tốt nhưng ăn nhiều không có lợi, nên tiết chế chút đi”.
Lâm Chính nói.
“Ừ… Ừ… Hầy, đúng rồi anh Lâm, ba ngày sau là sinh nhật mẹ tôi, tôi định quay về Tử Long Điện chúc sinh nhật mẹ, không biết anh Lâm có hứng thú đi cùng không?”.
Châu Thời Vận cười hỏi.
“Tôi bận lắm”.
Lâm Chính đáp.
Châu Thời Vận nghe vậy thì vô cùng thất vọng.
“Ầy, đúng là đáng tiếc, mẹ tôi muốn tổ chức lễ hội ngắm hoa, vốn tưởng anh Lâm sẽ có hứng thú…”.
“Lễ hội ngắm hoa?”.
“Đúng, mấy năm qua mẹ tôi thu gom được một vài loài hoa lạ, chuẩn bị mang ra cho mọi người thưởng thức”, Châu Thời Vận nói.
Lâm Chính nghe vậy trong lòng dao động, đột nhiên nghĩ tới điều gì, lên tiếng hỏi: “Có hoa Long Cốt không?”.
“Hoa Long Cốt là gì?”.
Châu Thời Vận hoang mang.
“Là loài hoa có cánh màu trắng bạc, bên trên có hoa văn giống như xương, rễ màu xám có viền đen…”.
Lâm Chính cố gắng miêu tả rõ ràng hết sức có thể.
Châu Thời Vận lập tức bật cười.
“Nó không phải hoa Long Cốt, phải gọi là hoa Ngân Tâm mới đúng!”.
Hắn mỉm cười: “Trong phòng mẹ tôi có một chậu như vậy”.