Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1831: Sát khí ngút trời

“Cơ thể võ thần sao?”, cốc chủ tái mặt, lập tức ý thức được điều gì đó. Bà ta lùi lại, giữ khoảng cách với Lâm Chính. Nhưng đã không còn kịp nữa.

Vụt vụt…Hai tay Lâm Chính nhanh như điện xét lao về phía cốc chủ. Cả cơ thể của bà ta lập tức bị chục cây châm ghim trúng. Dưới ánh trăng, những cây châm sáng lấp lánh, trông vô cùng khủng khiếp. Cốc chủ nôn ra máu, vội lùi lại và tái mặt.

Bà ta nhìn những vết châm ở vùng ngực của mình, lập tức hiểu ra mình đã bị đánh bại. Những cây châm này đều chứa độc cực mạnh. Mà dù không có độc thì nó cũng có tác động khủng khiếp lên cơ thể bà.Lúc này có muốn bỏ chạy cũng khó.

“Cốc chủ! Bà quá tự cao tự đại. Tới mức mà khinh thường hết thảy. Bà khinh thường tôi, không biết năng lực của tôi. Tôi có thể giúp Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương hồi phục thương thế trong nháy mắt thì sao không thể giúp chính mình hồi phục chứ? Dù không hồi phục được như ban đầu thì cũng hồi phục được tới bảy, tám phần. Điều đó không hề khó mà”, Lâm Chính lắc đầu.

“Vì vậy, tôi thua rồi, đúng không?”, cốc chủ nghiến răng.

“Tới nước này rồi, ngoài đầu hàng ra thì bà không còn lựa chọn nào khác đâu. Mà đầu hàng thì cũng chỉ có chết thôi. Bà biết tôi đấy, tôi đã diệt là phải diệt tận gốc”.

Nói xong, Lâm Chính lại lao về phía bà ta. Rõ ràng cốc chủ không dự định ra tay nữa. Bà tay biết lúc này chỉ có nước chết mà thôi.

Bà ta lùi lại, tay sờ về phía sau, ánh mắt đanh lại. Từng bước chân của Lâm Chính khiến mặt đất rung chuyển. Những người khác cũng chao đảo. Cốc chủ cũng chẳng hề khá hơn là bao.

Đợi đến khi bà ta ngẩng đầu lên thì ngón tay của Lâm Chính đã lao tới.Dù chỉ là một ngón tay nhưng lại chứa đựng sức mạnh vô cùng khủng khiếp.

Cốc chủ vội vàng chặn lại. Ánh sáng phát ra từ đầu ngón tay, đâm xuyên bàn tay của cốc chủ tạo thành một cái lỗ. Cơn đau kịch liệt khiến bà ta toát mồ hôi hột. Bà ta không thể nào kháng cự được.

Tiếp theo sẽ là màn tàn sát đơn phương. Cốc chủ điên cuồng né tránh và lùi lại.

Khi bà ta chỉ có một mình, biết chạy đi đâu đây? Phải làm thế nào? Phải làm thế nào? Bất luận là ai thì lúc này cũng chỉ có một suy nghĩ...

Chờ chết...

Từ bỏ....

Bà ta cùng đường rồi. Cốc chủ hét lớn: “Thần y Lâm! Dừng tay, nếu không, tôi sẽ khiến cậu thân bại danh liệt, chết không có đất chôn”.

Cốc chủ lấy ra thứ gì đó, giơ lên cao cho Lâm Chính thấy. Đám đông cũng bàng hoàng. Lâm Chính dừng bước.

Anh phát hiện ra, đó là một chiếc điện thoại. Hơn nữa nó còn đang được phát trực tiếp.

Có lẽ điện thoại do bà ta mới mua, màn hình rất lớn, có thể nhình thấy có không ít người đang theo dõi. Lúc này camera đang chĩa về phía anh – thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng.

Là thần y Lâm thì sao mà cư dân mạng có thể bỏ qua được. Mặc dù không ai biết tại sao thần y Lâm lại phát trực tiếp giữa đêm hôm khuya khoắt thế này. Bọn họ còn tưởng rằng là anh đang đóng phim Chiến Hổ 2

Thế là cư dân mạng xôn xao bàn tán. Xem tới đây, có không ít người cảm thấy khó xử.

Lâm Chính cảm thấy khó chịu với chiêu này rồi đấy? Anh dựa vào chiêu này để chấn nhiếp cốc chủ, để đối phương không dám ra tay với anh. Giờ thì bà ta đã làm điều ngược lại.

Nếu Lâm Chính dám giết người trước công chúng thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

“Chào mọi người. Tôi là Tiêu Bất Hồng. Tôi và thần y Lâm vừa kết thúc phân cảnh của Chiến Hổ 2, đang nghỉ ngơi này. Nhân lúc này chúng ta livestream chào hỏi nhau nhé", cốc chủ thay bộ mặt lạnh tanh bằng vẻ nhiệt tình và bắt đầu lên tiếng. Đám đông sục sôi.

Cốc chủ còn tiến sát tới Lâm Chính để cả bà ta và anh cùng lọt vào khung hình. Đám đông trố tròn mắt.

“Thần y Lâm? Thật không ngờ đúng không. Thủ đoạn mà cậu sử dụng để giữ tính mạng thì giờ tôi cũng có thể tận dụng. Tôi muốn xem xem giờ cậu sẽ giết tôi như thế nào. Ha ha…”, cốc chủ mỉm cười vô cùng đắc ý.

Thế nhưng một giây sau...Một bàn tay đột nhiên siết lấy cổ cốc chủ. Cốc chủ run rẩy, trố tròn mắt nhìn anh.

Lâm Chính chỉ nó bằng vẻ cô cảm: “Dù bà có phát trực tiếp thì tôi cũng sẽ giết chết bà. Bởi vì bà không chết thì tất cả những người liên quan tới tôi sẽ phải chết. Giờ tôi giết bà thì cũng lắm chỉ phải đền mạng của tôi thôi”.

Lâm Chính hừng hực sát khí.
Chương 1832: Không còn nhiều thời gian

Lâm Chính phát lực, siết mạnh cổ cốc chủ. Cổ của bà ta biến dạng.

Lúc này anh mặc kệ tất cả. Dù có hàng ngàn người đang xem thì anh cũng phải giết bằng được. Cốc chủ không chết, Giang Thành sẽ gặp nguy hiểm. Và những người bên cạnh anh cũng sẽ không được yên.

Hôm nay không giết bà ta thì lần sau chắc chắn bà ta sẽ dồn lực giết anh. Vậy thì ra tay trước đi. Còn hậu quả thế nào thì anh mặc kệ.

Nắm ngón tay siết mạnh khiến cố chủ bị ngạt thở. Bà ta điên cuồng giãy giụa, tay chới với cào về phía Lâm Chính như muốn xé rách anh ra.

Rẹt rẹt…Âm thanh man rợ vang lên. Nhưng dù bà ta có cố gắng thế nào cũng không thể cào rách được da của Lâm Chính. Lúc này Lâm Chính đang kích hoạt cơ thể thần võ, còn bà ta thì chẳng khác gì một con cá nằm trên thớt.

“Chuyện gì vậy?”

“Họ đang quay phim phải không?"

“Cô Tiêu nhìn có vẻ đau đớn quá”.

Những người xem trực tiếp cảm thấy hoang mang. Có những người cho rằng bọn họ đang đóng phim, nhưng phần lớn cảm thấy hình ảnh quá chân thực, nếu chỉ là quay phim thì không thể nào trông thật đến như thế.

Cốc chủ thì đang sợ hết hồn. Bà ta cảm thấy mình còn ngây thơ quá. Tới lúc này rồi, Lâm Chính còn quan tâm tới những thứ khác làm gì chứ? Đương nhiên là anh sẽ dồn toàn lực xử lý bà ta rồi.

Nghĩ tới đây, bà ta cuống cả lên, lập tức kêu gào thảm thiết, cố gắng đấm về phía Lâm Chính.

Rầm!

Rầm!

Lần này, từng cú đấm của bà ta đều chứa sức mạnh kinh hồn, khiến cả mặt đất cũng phải rung chuyển. Lâm Chính không hề lùi bước, anh gầm lên, định siết chết bà ta.

Cư dân mạng bàng hoàng. Không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt cùng vẻ mặt đau đớn như sắp chết của cốc chủ thì bọn họ hoảng sợ.

Thật sự là đang đóng phim sao? Vậy thì bộ phim này có đáng sợ quá không?

Đúng lúc này..

Hồng Nhan Cốc đã thi triển một thủ đoạn gì đó mà khiến cơ thể bà ta nổ tung ra. Lâm Chính bị đám máu che mắt phải lùi lại. Chiếc điện thoại bị hỏng, lập tức ngừng phát trực tiếp.

Đợi đến khi Lâm Chính đứng vững lại thì phát hiện Hồng Nhan Cốc đã thoát khỏi sự kìm kẹp của anh và bỏ chạy.

“Đuổi theo”, Lâm Chính gào lên, dẫn người đuổi theo.

“Đừng hòng động vào cốc chủ”, tiếng gào vang lên. Người của Hồng Nhan Cốc không biết từ đâu lao ra. Đi đầu chính là Thánh Nữ.

Hóa ra Thánh Nữ đã nhận được tin và tới Giang Thành viện trợ. Vừa nãy vô tình thấy đoạn livestream về cốc chủ nên cô ta đã xác định vị trị và vội lao tới đây.

Bị Thánh Nữ ngăn lại thì dù Lâm Chính muốn đuổi theo cốc chủ cũng khó. Đám người Tào Tùng Dương, Nguyên Tinh cũng đã có mặt, họ lập tức giao chiến với người của Hồng Nhan Cốc. Đợi đến khi Lâm Chính phá được vòng vây thì cốc chủ đã cao chạy xa bay rồi.

“Chết tiệt”, cốc chủ bỏ chạy, Nguyên Tinh hậm hực.

“Không sao, ít nhất thì chúng ta cũng đã cầm cự được. Lập tức xử lý cho những người bị thương, thu dọn hiện trường, cử người đi tìm tung tích của bà ta”, Lâm Chính nói.

“Vâng giáo chủ”.

Rầm! Cánh cửa được đóng lại. Một cơn gió lướt ra khỏi Giang Thành. Thánh Nữ dìu cốc chủ lên một chiếc xe đã sắp xếp từ trước.

Nhìn cơ thể toàn máu của bà ta, Thánh Nữ cảm thấy không tin vào mắt mình. Đây lẽ nào là cốc chủ bất bại của họ sao?

“Cốc chủ không sao chứ?”, Thánh Nữ thận trọng hỏi.

“Không sao! Tôi đã quá khinh suất, để trúng kế của thần y Lâm. Khốn nạn thật!”

Cốc chủ bặm môi, đôi mắt chuyển sang màu đỏ rực. Những vết thương không ngừng chảy máu. Bà ta ho khù khụ.

“Cốc chủ bớt giận. Thần y Lâm vốn giảo hoạt, cốc chủ không nhận biết được là điều đương nhiên. Lần sau ra tay, nhất định sẽ khiến anh ta chết không có đất chôn”.

“Lần sau ư? Hừ, tôi vốn tu tiên nên tâm không được có tạp niệm. Vậy mà thần y Lâm đã khiến tôi sinh tâm ma, ăn ngủ không yên, không thể nào bước vào được con đường tiên đạo. Hơn nữa thủ đoạn của kẻ này vô cùng quỷ dị, không thể cứ kéo dài tình hình được. Tôi phải giết chết cậu ta trong thời gian ngắn nhất có thể. Nếu không hậu họa sẽ khôn lường..”, cốc chủ bặm môi.

“Ý của cốc chủ là...”.

“Tôi phải sử dụng cấm thuật đó. Cô lập tức sắp xếp lấy 3000 người cho tôi. Nhớ là phải phù hợp với tiêu chuẩn đấy”, cốc chủ trầm giọng.

“Điều này...”, Thánh Nữ do dự.

“Sao? Có vấn đề gì à?”, cốc chủ quay qua nhìn cô ta bằng ánh mắt sắc lẹm.

Thánh Nữ lắc đầu: “Không phải, cốc chủ…tối sẽ sắp xếp ngay”.

“Vậy thì tốt”.

“Vậy chúng ta quay về cốc trước thôi”.

“Quay về cốc? Cô tìm chỗ nào không có người ở Giang Thành để tôi nghỉ ngơi là được. Phải rồi, 3000 người đó cô cũng phải tìm cách bí mật đưa tới chỗ tôi”, cốc chủ nói.

“Cái gì? Ở đây sao?”, Thánh Nữ bàng hoàng.

“Có vấn đề gì à?”

“Cốc chủ, nếu sử dụng cấm thuật đó ở Giang Thành mà để lộ ra thì kết cục không biết sẽ tệ tới mức nào”.

“Bớt nói nhảm lại. Bảo cô làm thì cô cứ làm đi. Một khi có cấm thuật gia trì, có sức mạnh của thần tiên thì tới khi đó tôi sẽ giết thần y Lâm được ngay, ai còn cản nổi tôi chứ”

“Cốc chủ”.

“Giờ cô lập tức điều người đi! Nhanh!”, cốc chủ không muốn nghe thêm. Thánh Nữ không dám cãi lại. Thế là Hồng Nhan Cốc bắt đầu điều động người đi xử lý.

Lâm Nhược Nam lúc này cũng lập tức gọi điện cho Lâm Chính.

"Sao? Tìm 3000 người tới Giang Thành? Hơn nữa...một nửa là đều mới gia nhập vào Hồng Nhan Cốc? Một nửa là bị bắt sao?", Lâm Chính chau mày.

"Đúng vậy! Lâm Chính, chắc chắn Hồng Nhan Cốc có kế hoạch gì đó! Anh phải cẩn thận đấy", Lâm Nhược Nam vội nói.

"Có biết họ đang ở đâu không?"

"Vị trí cụ thể thì không rõ, nghe nói là điều động cả máy bay riêng đưa cốc chủ tới đó! Giờ bay rồi..."

"Vội vàng tới vậy cơ à?", Lâm Chính chau mày, gật đầu: "Tôi biết rồi. Nhược Nam, cô có thể đưa người rút khỏi Hồng Nhan Cốc được rồi đấy!"

"Rút sao? Tại sao?"

"Hồng Nhan Cốc...chắc là không còn tồn tại được bao lâu nữa đâu".
Chương 1833: Hãy giết tôi

Nếu là chuyên cơ đưa đến thì chắc chắn việc tìm kiếm tung tích của bọn họ sẽ không quá khó khăn.

Lâm Chính không dám chần chừ, lập tức sắp xếp thủ hạ tìm kiếm tung tích của những người bất ngờ được điều từ Hồng Nhan Cốc đến.

Nếu bọn họ là 3000 cao thủ thì chắc chắn là nhằm vào anh.

Nhưng trong 3000 người này có một nửa là mới vào cốc, một nửa là bị bắt về, chắc chắn võ lực yếu kém. Dùng bọn họ để giết Lâm Chính thì đúng là mơ mộng hão huyền.

Nhưng nếu không dùng để đối phó với Lâm Chính thì sẽ làm gì đây?

Lâm Chính ngẫm nghĩ.

Một suy nghĩ đáng sợ bỗng hiện lên trong đầu anh.

Hiến tế!

Chỉ có điều này mới có thể giải thích được!

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc muốn hiến tế những người này, lợi dụng cấm thuật tà pháp để nâng cao thực lực.

Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Chính liền trào dâng sự phẫn nộ và căm hận.

Tuy anh không phải là thánh nhân quân tử gì, nhưng cũng là một người sống sờ sờ.

3000 sinh mạng trẻ trung sắp biến mất vì tham vọng ích kỉ của cốc chủ Hồng Nhan Cốc, đây là điều mà người bình thường không thể chấp nhận được.

"Người đâu!".

Trong phòng làm việc của Dương Hoa, Lâm Chính quát lớn.

Mã Hải lập tức tập tễnh chạy vào, ngoài ra còn có cả Từ Thiên.

"Lập tức thông báo cho bên dưới, huy động tất cả mọi người, tìm kiếm tung tích của cốc chủ Hồng Nhan Cốc ở xung quanh Giang Thành", Lâm Chính đanh giọng nói.

"Tìm kiếm ở xung quanh Giang Thành?", Từ Thiên sửng sốt: "Chủ tịch Lâm, nếu bà ta đã bỏ trốn thì chẳng phải nên trở về Hồng Nhan Cốc sao? Tại sao vẫn còn ở đây?".

"Chắc là cốc chủ Hồng Nhan Cốc không cam lòng, nên vẫn chưa rời đi mà còn có ý định giết tôi. Bà ta đã bảo phía Hồng Nhan Cốc điều 3000 người đến Giang Thành. Tôi muốn các ông lập tức tìm ra 3000 người này cho tôi", Lâm Chính gầm lên.

"3000 người?".

Hai người đều ngạc nhiên.

Lâm Chính lập tức giải thích nguyên nhân.

Mã Hải và Từ Thiên nghe xong lời Lâm Chính nói đều vô cùng kinh hãi.

"Tế người sống? 3000 người? Súc sinh! Đúng là súc sinh!", Mã Hải tức đến nỗi sắc mặt đỏ bừng.

"Đây không phải là chuyện nhỏ, tôi cũng không cho phép xung quanh Giang Thành xảy ra chuyện như vậy. Các ông hãy sắp xếp người đi tìm ngay, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho đại thống lĩnh Trịnh", Lâm Chính khàn giọng nói.

Hai người lập tức hành động.

Lâm Chính cầm điện thoại lên, gọi cho Trịnh Nam Thiên.

Lúc này, trên mạng đang ầm ĩ chuyện Lâm Chính bóp cổ cốc chủ Hồng Nhan Cốc trước ống kính. Tuy Phòng Quam hệ Công chúng của Dương Hoa có tác động, nhưng hiệu quả rất ít.

Rất nhiều người nghĩ rằng Lâm Chính dựa vào thân phận nhà đầu tư để ức hiếp đe dọa cốc chủ Hồng Nhan Cốc, đến mức nhiều người còn lên mạng đăng bài tẩy chay Lâm Chính, chửi rủa thần y Lâm.

Nhưng lúc này, Lâm Chính không chút quan tâm đến những chuyện đó.

Trịnh Nam Thiên biết chuyện này xong cũng đổ mồ hôi lạnh, ông ta không ngờ có người lại điên cuồng như vậy, bạo gan như vậy, liền lập tức báo chuyện này lên cấp trên.

Thế là tất cả cảnh sát ở Giang Thành được huy động, tìm kiếm tung tích của cốc chủ Hồng Nhan Cốc.

Nhưng tìm kiếm cả một đêm vẫn không thấy bóng dáng bà ta đâu.

Còn chiếc máy bay chở 3000 người kia cũng không có bất cứ dấu vết gì.

Lâm Chính thấy rất đau đầu.

Tìm kiếm mãi không có kết quả, khiến anh có cảm giác chuyện này không hề đơn giản như vậy.

Nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Chính đến gặp đội trưởng đội phán quyết.

"Tuyệt Phạt sắp đến nơi rồi, tôi đã cảm nhận được".

Vừa thấy đội trưởng đội phán quyết, hắn liền nhắm hai mắt lại, nói đầy cảm khái.

"Cốc chủ Hồng Nhan Cốc điều 3000 cô gái đến, định dùng cấm thuật để giết tôi, nhưng tôi... không tìm thấy tung tích của bà ta...", Lâm Chính lập tức nói ra lý do mình đến đây.

Đội trưởng đội phán quyết im lặng.

Một lát sau mới lên tiếng: "Thế gian vạn pháp, tầng tầng lớp lớp, kỳ quái lạ lùng, chuyện này không trách cậu được, bởi vì cốc chủ Hồng Nhan Cốc không thành tiên, mà là... đã nhập ma".

"Nhập ma?".

Lâm Chính ngạc nhiên, một lát sau mới bừng tỉnh ngộ.

Người như vậy không phải nhập ma thì là cái gì?

"Tôi phải ngăn cản bà ta!", Lâm Chính hít sâu một hơi nói.

"Lẽ nào cậu là thánh nhân sao?", đội trưởng đội phán quyết bật cười: "Cứ làm tốt chuyện của mình rồi nghe số trời là được! Nếu cậu không phải là thánh nhân thì cần gì phải ép mình đến mức này?".

"Tôi không phải thánh nhân, mà là đồ ngốc!", Lâm Chính cười đáp, rồi lại im lặng.

Đội trưởng đội phán quyết lắc đầu, ánh mắt lóe lên tia sáng khác thường.

Hắn im lặng rất lâu.

Rồi mới chậm rãi lên tiếng.

"Tôi không biết cốc chủ Hồng Nhan Cốc ở đâu, nhưng... có một cách có thể giúp cậu nhanh chóng tìm thấy bà ta".

"Cách gì?", Lâm Chính vội hỏi.

"Tôi không biết gì về Hồng Nhan Cốc, nhưng vẫn biết khá rõ về đại hội. Nếu phía Tuyệt Phạt xảy ra vấn đề mang tính nguyên tắc nào đó, thì Tuyệt Phạt sẽ tiến hành tăng tốc".

"Cũng tức là...", Lâm Chính vội hỏi.

"Hãy để Tuyệt Phạt biết cậu giết tôi, thì Tuyệt Phạt sẽ đến trong ngày hôm nay", đội trưởng đội phán quyết nói.

Hắn vừa dứt lời, Lâm Chính liền chộp ngay chén trà bên cạnh, đập vỡ nó, sau đó cầm mảnh vỡ đâm vào tim đội trưởng đội phán quyết không chút do dự.

Đội trưởng đội phán quyết run lên, mở to hai mắt.

Lâm Chính mặt không cảm xúc: "Là thế này sao?".
Chương 1834: Chưa chắc đâu

"Không! Đừng mà!".

"Xin hãy tha cho tôi!".

"Tôi không muốn vào Hồng Nhan Cốc! Cứu tôi với!".

"Cốc chủ đại nhân, xin hãy tha cho tôi!".

"Hu hu hu..."

Trong một hang động tối tăm và ẩm ướt không ngừng vang lên tiếng gào khóc.

Chỉ thấy từng cô gái bị cùm chân xích tay túm tụm ở trong hang, nước mắt giàn giụa.

Xung quang là một đám đệ tử Hồng Nhan Cốc mặc đồ đỏ, tay cầm kiếm. Sắc mặt bọn họ lạnh tanh, đứng thẳng tắp, chỉ cần cô gái nào không nghe lời là sẽ một nhát kết liễu, không chút nương tay.

Còn cốc chủ Hồng Nhan Cốc đang ngồi khoanh chân xếp bằng trước mặt những người này, nhắm mắt dưỡng thần.

Trước mặt bà ta là một cái vạc rất lớn, không biết trong vạc đang hầm nước gì, một mùi quái dị rất nồng tỏa ra, còn có bốn đệ tử không ngừng thêm các loại nguyên liệu vào.

Ục ục ục...

Nước trong vạc sôi sùng sục, khói bốc nghi ngút, nhưng không bay ra ngoài hang, khiến trong hang mù mịt khói.

"Cốc chủ, được rồi ạ!".

Thánh Nữ đi tới, cung kính nhỏ giọng nói.

"Được".

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc mở mắt ra, khàn giọng nói: "Bắt đầu hiến tế đi!".

"Sư phụ... có cần… cân nhắc thêm không? Sư phụ cũng biết là cách này gây tổn thương rất lớn cho bản thân người. Nếu sử dụng nó thì trong vòng ba năm, người không thể khôi phục lại như ban đầu", Thánh Nữ ngập ngừng một lát rồi dè dặt nói: "Sư phụ không cần vì thần y Lâm mà làm lỡ việc lên tiên thành thần đâu".

"Nếu không giết được cậu ta thì trong lòng ta sẽ có tâm ma, ngày nào chưa diệt được tâm ma, thì ta không thể lên tiên thành thần, nên việc này cũng để ta chứng đại đạo. Đừng nhiều lời nữa, mau chấp hành đi!", cốc chủ Hồng Nhan Cốc nhíu mày, lớn tiếng quát.

Thánh Nữ chần chừ một lát, chỉ đành thở dài, gật đầu đáp dạ.

"Nước đâu!", cốc chủ Hồng Nhan Cốc lớn tiếng nói.

Một đệ tử Hồng Nhan Cốc bưng bát nước đi tới.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc nhận lấy rồi uống ngay.

Ừng ực, ừng ực...

Cả bát nước hết sạch.

Bà ta vung tay lên.

Lập tức có đệ tử kéo hai cô gái trong đám người bị cùm chân xích tay kia ra, vừa lôi vừa kéo về phía vạc.

"Đừng mà! Đừng mà!".

"Cốc chủ! Cứu tôi với! Cứu tôi với!".

Hai cô gái kia gào lên.

Nhưng... vô ích!

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã nhập ma hoàn toàn.

Bây giờ không thể coi bà ta là con người nữa.

Bà ta không hề quan tâm đến thứ gọi là tính mạng.

Thứ duy nhất bà ta quan tâm là số phận của mình.

"Vào đi!".

Đệ tử túm lấy hai người, ném vào trong vạc.

Ào!

Hai người vừa vào vạc liền kêu gào giãy giụa.

"Cứu tôi với!".

"A!".

Tiếng hét thê thảm không dứt bên tai, hai người bám lấy thành vạc định ra ngoài.

Nhưng bọn họ vừa trèo ra khỏi nước thuốc sôi sùng sục đã bị đệ tử đứng canh bên cạnh vạc ấn xuống.

"Có thể trở thành tế phẩm của bổn cốc chủ là vinh hạnh của các cô đấy, đừng có không biết tốt xấu", cốc chủ Hồng Nhan Cốc cười lớn.

Nhưng vừa dứt lời, một con dao găm liền đâm thẳng vào lưng bà ta.

"Hử?".

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc xoay phắt lại, nhanh mắt nhanh tay tóm được con dao kia.

Phát hiện người đâm con dao găm này là đệ tử Hồng Nhan Cốc đi bắt những cô gái bị cùm chân xích tay này về.

"Là cô? Nghiêm Hân?", cốc chủ Hồng Nhan Cốc nhìn nữ đệ tử ở sau lưng, ánh mắt lạnh lùng.

Nữ đệ tử tên là Nghiêm Hân lập tức tăng thêm sức mạnh, nhưng không thể khiến con dao găm tiến thêm được phân nào...

"Tôi đối xử với cô không tệ mà cô lại phản bội tôi? Xem ra cô cũng muốn trở thành tế phẩm rồi!", cốc chủ Hồng Nhan Cốc dữ tợn nói.

"Bà muốn hại em gái tôi, sao tôi có thể tha cho bà được chứ?", Nghiêm Hân gầm lên, lại dùng sức mạnh hơn.

Nhưng dù cô ta gắng sức đến mức nào, cũng không thể khiến con dao găm tiến thêm dù chỉ một chút.

Nghiêm Hân biết mình đã thất bại liền lập tức buông tay, định bỏ chạy.

Nhưng... không còn kịp nữa.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc giơ tay lên.

Ầm!

Uy áp khủng khiếp giáng lên người Nghiêm Hân.

Nghiêm Hân nằm rạp dưới đất, chật vật mãi không đứng dậy được, dường như trên người cô ta có một tảng tá nghìn cân.

"Em gái cô là ai?", cốc chủ Hồng Nhan Cốc đanh giọng hỏi.

Nghiêm Hân cắn răng không đáp.

"Cô đã bị Hồng Nhan Cốc chúng tôi tẩy não, đáng lẽ không có em gái mới phải. Xem ra nước Thoát Thai Hoán Cốt của Hồng Nhan Cốc vẫn không thể xóa nhòa tình cảm của các cô... Ha ha, nếu đã vậy, thì tôi chỉ có thể xóa sổ luôn các cô! Cô bảo tôi giết hại em gái cô, vậy thì tôi sẽ tiễn cô xuống dưới đó, để cô đoàn tụ với em gái vậy!".

Dứt lời, cốc chủ Hồng Nhan Cốc liền vung tay lên: "Cho cô ta vào nồi trước!".

"Vâng, cốc chủ!".

Các đệ tử còn lại không dám do dự, lập tức xông tới khiêng Nghiêm Hân lên, đi về phía vạc.

Nghiêm Hân không động đậy, chỉ nghiến chặt răng, ánh mắt đầy phẫn nộ thù hận, lạnh lùng nhìn chằm chằm cốc chủ Hồng Nhan Cốc.

Nếu cô ta đã dám ra tay thì cũng không ôm hi vọng còn sống.

Nhưng cô ta không thể chấp nhận việc ác ma như vậy còn tồn tại trên đời này.

"Bà sẽ không được chết tử tế đâu!", Nghiêm Hân gầm lên.

"Tôi chỉ sống lâu hơn cô thôi", cốc chủ Hồng Nhan Cốc lạnh lùng đáp.

Nghiêm Hân đau lòng tuyệt vọng, nhưng cũng không thể làm được gì.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói bỗng vang lên.

"Chưa chắc đâu!".
Chương 1835: Nhập ma

"Thần y Lâm?".

Nghe thấy giọng nói này, cốc chủ Hồng Nhan Cốc liền ngoảnh phắt lại, nhìn người đang đi tới với ánh mắt dữ tợn và căm hận.

Lâm Chính mặt không cảm xúc, đặt chân bước vào nơi trống trải không khác gì hang động dưới lòng đất này.

Nơi này nằm trong động phòng không bỏ hoang ở bờ Bắc hồ Nam Điền. Một tháng trước, miếng đất này đã được một người thần bí mua đi, đương nhiên động phòng không bỏ hoang nằm bên dưới miếng đất này cũng trở thành địa bàn của người mua thần bí.

Lâm Chính vốn dĩ không đoán được cốc chủ Hồng Nhan Cốc sẽ ẩn náu ở đây, cho đến khi Kỷ Văn đánh hơi được manh mối, cho người kiểm tra ghi chép các giao dịch bất động sản quy mô lớn ở Giang Thành trong thời gian gần đây, liền lòi ra chỗ này.

Người mua thần bí đương nhiên là người của Hồng Nhan Cốc.

Lâm Chính cũng không ngờ cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã bày bố ở Giang Thành từ tháng trước để đối phó anh...

Nhưng cũng may là còn kịp.

Nhìn dáng vẻ của cốc chủ Hồng Nhan Cốc thì chắc là lễ tế vẫn chưa bắt đầu.

"Là thần y Lâm! Thần y Lâm đến rồi!".

"Thần y Lâm! Cứu chúng tôi với!".

"Xin anh hãy cứu chúng tôi!".

Những cô gái này nhìn thấy Lâm Chính bước vào thì vô cùng mừng rỡ và kích động, vừa khóc vừa cầu cứu.

Nghiêm Hân chạy ngay đến bên cạnh Lâm Chính, ôm lấy cánh tay anh, gấp gáp nói: “Thần y Lâm, xin anh hãy cứu các chị em của tôi, người này là một đại ma đầu giết người không chớp mắt, xin anh hãy giúp chúng tôi với!”.

“Cô yên tâm, có tôi ở đây, bà ta sẽ không được như ý muốn đâu”.

Lâm Chính vỗ vai cô ta, sau đó đi về phía cốc chủ Hồng Nhan Cốc, ánh mắt đầy kiên nghị.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc không chút hoảng hốt, mà nheo mắt bật cười.

“Họ Lâm kia, cậu thực sự nghĩ là mình đã thắng sao? Ha ha, cậu ngây thơ quá! Nếu đã đến đây thì hãy ở lại, làm tế phẩm của tôi đi!”.

Dứt lời, cốc chủ Hồng Nhan Cốc liền giơ tay lên, chộp về phía những cô gái đang bị cùm chân xích tay ở đằng kia.

Vù!

Tất cả mọi người đều bị một luồng khí tức mạnh mẽ bao trùm, sau đó cốc chủ Hồng Nhan Cốc hất cánh tay, vèo một tiếng, hất bay bọn họ về phía cái vạc ở bên này.

Sắc mặt Lâm Chính căng cứng, vội vàng xông tới, đạp bay cái vạc đi.

Ầm!

Cái vạc đổ lăn lóc, nước sôi sùng sục ở bên trong vương vãi đầy đất.

Nhưng ngay sau đó.

Bốp!

Phần lưng Lâm Chính bị trúng một đòn nặng nề, cả người loạng choạng về phía trước.

Nhưng anh không dừng lại, mà quay phắt đầu lại, vung châm bạc ra.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc không hề tránh né.

Châm bạc đâm vào người bà ta, khiến cơ thể bà ta hơi khựng lại một chút.

Lâm Chính rút ngay kiếm của người bên cạnh ra, chém mạnh về phía cổ cốc chủ Hồng Nhan Cốc.

Nhưng đúng khoảnh khắc lưỡi kiếm lại gần.

“Kết thúc rồi! A!”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc bỗng gầm lên một tiếng, một luồng sóng khí màu đỏ như máu bùng phát từ trong cơ thể bà ta ra.

“Cái gì?”.

Lâm Chính kinh ngạc.

Thanh kiếm sắc trong tay Lâm Chính lập tức keng một tiếng, nứt thành mười mấy mảnh, còn anh bị bay đi, nặng nề ngã xuống đất.

Khi Lâm Chính bò dậy mới phát hiện cốc chủ Hồng Nhan Cốc lại giải phóng bom máu.

Lúc này, toàn thân bà ta đầm đìa máu tươi, trên người có nhiều chỗ da thịt rách toạc, vết thương chi chít, khiến mọi người nhìn mà da đầu tê dại.

“Những thủ đoạn tấn công mang tính tự tàn phá bản thân này bà ít dùng thì hơn. Nếu cứ tiếp tục thế này thì không cần tôi ra tay, bà cũng sẽ chết bất đắc kỳ tử”, Lâm Chính trầm giọng nói.

“Ha ha, thần y Lâm, cậu không hiểu tôi, cũng không biết cậu sắp phải đối mặt với điều gì đâu! Cậu tưởng cậu ngăn cản được tôi thả bọn họ vào vạc để luyện chế, thì tôi không có được sức mạnh mà mình muốn sao? Cậu nhầm rồi!”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc cười nói, khuôn mặt dính đầy máu tươi của bà ta đầy ngông cuồng và đắc ý.

Dường như bà ta đã giành được thắng lợi trong trận đấu này.

Lâm Chính nhíu chặt mày.

Anh mơ hồ cảm thấy không ổn.

Nhưng lại không nói rõ được rốt cuộc là có vấn đề ở đâu.

“Thần y Lâm, chắc chắn thứ cậu lấy làm kiêu ngạo nhất là châm bạc nhỉ?”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc bỗng cười hỏi.

Châm bạc?

Lâm Chính không khỏi nín thở, hình như anh nghĩ ra gì đó, ngoảnh phắt đầu lại, gào lên với những cô gái kia: “Mau chạy đi!”.

Nhưng… không còn kịp nữa.

“Thần y Lâm, bây giờ tôi sẽ cho cậu nếm thử châm của tôi”.

Đôi mắt của cốc chủ Hồng Nhan Cốc bỗng đỏ ngầu, máu tươi rỉ ra từ người bà ta bắt đầu sôi lên.

Có thể nhìn thấy máu tươi ở nhiều chỗ đang dần ngưng tụ, biến thành dáng vẻ giống như cây châm.

Sau đó.

Vèo vèo vèo!

Những cây châm máu này bắn ra.

Phần đầu như kim, phần đuôi nối liền với tơ máu nhỏ dài như sợi chỉ.

Chúng như vật sống, nhắm trúng các cô gái ở xung quanh, rồi đâm thẳng vào người bọn họ.

Lâm Chính vội lấy châm bạc ra ngăn cản, nhưng vô ích.

Bởi vì những châm máu này bản thân nó là thể lỏng, vũ khí sắc bén cũng không thể hoàn toàn ngăn cản được nó.

Cuối cùng.

Phập phập phập!

Những cây châm máu này đâm vào người các cô gái ở xung quanh.

“Hự…”

Các cô gái toàn thân run rẩy, đôi mắt mở to, miệng há ra, sau đó cơ thể trở nên cứng ngắc, ai nấy đều bất động.

Bọn họ như những con rối gỗ được luồn dây, đứng yên tại chỗ.

Sau đó.

Rột.

Rột.

Rột.

Những âm thanh đáng sợ và quỷ dị vang lên.

Nó đến từ những sợi chỉ mảnh nối liền với các cô gái.

Lâm Chính mở to mắt chứng kiến cảnh tượng này.

Sau khi châm máu đâm vào người các cô gái, những sợi chỉ mảnh này liền điên cuồng hút máu trong người bọn họ. Chẳng mấy chốc, mấy nghìn cô gái đều nhanh chóng trở nên già nua, khô kiệt.

Chỉ trong hơn 20 giây, 3000 thiếu nữ trẻ trung đã trở thành 3000 bà lão gần đất xa trời.

Đúng là thuật tà ác nghịch thiên!

“Khốn nạn!”.

Lâm Chính nghiến răng gầm lên, lập tức vung châm bạc ra.

Nhưng lúc này, làn da toàn thân của cốc chủ Hồng Nhan Cốc đỏ như máu, chẳng khác nào sắt thép, châm bạc không thể đâm vào nổi.

Lâm Chính hơi sửng sốt, thầm nghiến răng xông tới.

Nhưng vừa lại gần, cốc chủ Hồng Nhan Cốc liền khẽ vung tay lên.

Vèo!

Lâm Chính bay ngược lại, nặng nề ngã xuống đất, vất vả lắm mới bò dậy được.

Lồng ngực anh máu thịt be bét, lõm hẳn xuống.

“Hự…”

Lâm Chính không khỏi phun ra máu, ánh mắt đanh lại, lạnh lùng nhìn cốc chủ Hồng Nhan Cốc ở bên kia.

Đúng lúc này, những cây châm máu nối liền với mấy nghìn cô gái liền rơi xuống biến mất.

Dường như cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã hoàn thành lễ tế.

Bà ta nhắm mắt lại, dường như đang hồi tưởng lại mùi vị, hoặc là hưởng thụ.

Còn mấy nghìn cô gái kia sau khi biến thành bà lão, liền ngã xuống đất, ai nấy khô đét yếu ớt, thở thoi thóp.

Lâm Chính nhìn một lượt, gần như tinh khí thần của mỗi cô gái đều đã bị hút cạn, tuy vẫn còn một hơi thở, nhưng chẳng khác nào đã chết.

“Cảm nhận được chưa?”.

Đúng lúc này, cốc chủ Hồng Nhan Cốc lên tiếng.

Giọng nói của bà ta có một cảm giác chấn động tâm thần con người, khiến người ta kiêng dè sợ hãi.

Khi cốc chủ Hồng Nhan Cốc lần nữa mở hai mắt ra, đồng tử của bà ta đã biến mất, chỉ còn lại màu đỏ như máu.

Cứ như đã nhập ma…

Lâm Chính ho khù khụ đứng dậy.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc bước từng bước tới.

Khoảnh khắc đó, Lâm Chính cảm giác dường như trước mặt có một ngọn núi lớn đang đè về phía mình.

Cảm giác ngột ngạt này khó mà dùng từ ngữ để diễn tả.

Lúc này, trong lòng Lâm Chính không khỏi cảm thấy tuyệt vọng.

Người như vậy… anh làm sao để chiến thắng được đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK