Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 821: Khinh sư diệt tổ!

“Cậu Lâm, xin lỗi, chúng tôi tới muộn!”, Khang Gia Hào thở hổn hển, chạy tới trước mặt Lâm Chính. Thậm chí vừa chạy ông ta còn vừa lau mồ hôi.

Trông khuôn mặt ông ta tiều tụy, hai con mắt đen như gấu trúc. Rõ ràng là hai ngày vừa rồi ông ta không hề được nghỉ ngơi.

“Không sao. Mọi việc đã chuẩn bị xong chưa?”, Lâm Chính hỏi.

“Đã xong rồi ạ”, Kỷ Văn mỉm cười nói.

“Ừm!”

Lâm Chính gật đầu. Thấy Khang Gia Hào và Kỷ Văn xuất hiện, đám nhà báo lại nhốn nháo cả lên. Bọn họ là nhân vật chính trong ngày hôm nay mà, nên đương nhiên là nhận được nhiều sự chú ý. Mã Hải vội vàng nói bảo vệ chặn đám nhà báo điên rồ lại.

Hiện trường vô cùng hỗn loạn. Đúng lúc này lại có thêm một chiếc xe khác đỗ ngay trước cổng tòa. Sau đó là một đoàn người mặc vest bước xuống và đi tới.

“Là luật sư Hùng”.

“Luật sư Hùng tới rồi”.

“Mau chụp hình”.

“Ôi trời, còn chưa bắt đầu mà đã có thể được thấy đoàn luật sư hùng hậu này rồi. Mau nghĩ tít bài và up lên mạng đi”.

“Có kịch hay để xem rồi. Chụp đi! Chụp đẹp vào!"

Đám nhà báo nháo nhào. Có không ít người đi đường cũng phải dừng lại, lấy điện thoại ra và up thông tin vào hội anh hùng bàn phím.

Mấy người Lâm Chính cũng nhìn về phía đoàn người này. Trong đoàn người có cả Phạm Lạc và Văn Lệ.

Đi bên cạnh họ là một người đàn ông trung niên tầm hơn 40 tuổi. Người đàn ông đeo kính gọng vàng, nhìn hơi gầy với dáng người cao. Thần thái trông rất uy nghiêm.

“Hehe, chủ tịch Lâm! Xin lỗi nhé! Chúng tôi vốn định rút đơn rồi, nhưng có kiện hay không lại không phải chỉ có hai người chúng tôi quyết định. Vì vậy thật lòng xin lỗi nhé”, Phạm Lạc tỏ vẻ có lỗi.

“Vậy à? Tôi biết rồi. Nếu đã vậy thì anh có thể trả lại một tỷ tệ cho tôi không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Một tỷ tệ? Một tỷ tệ nào cơ? Anh đang nói gì thế? Sao tôi không hiểu?”, Phạm Lạc ra vẻ ngây ngô.

Mặt cũng dày gớm nhỉ!

“Thôi được. Tôi biết anh không chịu thừa nhận rồi. Cũng không sao, bởi vì tôi tin anh sẽ trả lại tiền cho tôi thôi”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Phạm Lạc nghe thấy vậy bèn cười tít mắt: “Chủ tịch Lâm, anh thắng trước rồi hãy nói nhé. Đừng trách tôi nói thẳng, thực lực của Khang Gia Hào và Kỷ Văn, e rằng không thể bằng luật sư Hùng được đâu. Vụ kiện này, khả năng thắng của các người không hề lớn”.

“Nói trước bước không qua đấy”, Khang Gia Hào trầm mặt, gằn giọng.

“Vậy sao? Khang Gia Hào! Lúc tôi làm lãnh đạo trong pháp học viện thì ông mới là lính mới thôi. Từ khi nào mà ông lại đòi đối đầu với tôi thế?”, Hùng Mẫn Sinh hừ giọng, nhìn chăm chăm Khang Gia Hào.

Khí thế này của ông ta đủ để chèn ép Khang Gia Hào rồi.

Khang Gia Hào trông không được tự nhiên cho lắm thế nhưng vẫn không hề tỏ ra yếu thế: “Luật sư Hùng, ông là tiền bối, tôi kính trọng ông. Nhưng hôm nay chúng ta ai làm tròn trách nhiệm của người đó. Hơn nữa còn làm theo pháp luật, không phân tiền bối, hậu bối gì hết”.

Thế nhưng không đợi Hùng Mẫn Sinh lên tiếng thì một gióng nói phía sau đã vang lên: “Nói vậy thì tức là cậu muốn khinh sư diệt tổ đúng không?”

Khang Gia Hào giật mình. Đám người Phạm Lạc nhường đường, một ông cụ với mái tóc bạc, làn da lốm đốm đồi mồi bước vào.

Nhìn thấy người này, Khang Gia Hào lập tức tái mặt. Ông ta há hốc miệng, nhìn người vừa xuất hiện bằng vẻ không dám tin.

“Thầy….”, Khang Gia Hào kêu lên.

Dứt lời, cả hiện trường trở nên sục sôi. Người vừa xuất hiện chính là…thầy của Khang Gia Hào.

Đám nhà báo như phát điên. Tất cả đều chĩa ống kính về phía người này. Thậm chí có người còn định bước tới phỏng vấn nhưng đã bị đám vệ sĩ của Phạm Lạc ngăn lại.

“Ông ấy là thầy của ông à?”, Lâm Chính chau mày.

“Ông ấy làm một trong những người thầy của tôi, từng dạy tôi nửa năm trong pháp viện…”

“Xem ra bọn họ đã có sự chuẩn bị trước khi tới đây rồi”, Lâm Chính gật đầu.

Bất luận là Hùng Mẫn Sinh hay là người này thì đều là những người được mời đến để đối phó với Khang Gia Hào. Có lẽ là Phạm Lạc muốn ép chết Khang Gia Hào và Dương Hoa đây…

“Đúng vậy, bọn họ có sự chuẩn bị kỹ lưỡng. Cũng may là chủ tịch Lâm cũng rất chu đáo, nếu không thì hậu quả thật sự khó lường”, Khang Gia Hào thở phào.

Lúc này, ông cụ kia bước lên và khẽ quát: “Gia Hào, vụ kiện này chắc chắn sẽ thua, tôi hi vọng cậu có thể lập tức rút khỏi đây! Cậu nghe rõ chưa?”

“Ông ấy cũng là luật sư mà các người mời đến à?”, Lâm Chính chỉ người đàn ông và hỏi Phạm Lạc.

“Ông ấy là cố vấn của chúng tôi”, Phạm Lạc mỉm cười

“Ồ…”

“Gia Hào, cậu nghe rõ chưa? Lập tức rút lui. Nêu không cậu sẽ bôi nhọ danh dự của người đi trước đấy”, ông cụ lại đanh giọng hét lớn.

Khang Gia Hào đứng sững người, nhìn người đàn ông bằng vẻ không dám tin. Một lúc sau Khang Gia Hào quay qua nhìn Lâm Chính. Anh bèn gật đầu.

Khang Gia Hào nín thở: “Vâng, thưa thầy, thầy đã nói vậy thì học trò cũng không dám cãi lời. Học trò sẽ rút lui”.

Dứt lời, cả hiện trường bàng hoàng. Khang Gia Hào rút lui? Vậy Dương Hoa…xong đời rồi.
Chương 822: Các người không thể thắng!

Tất cả đều sững sờ. Họ không dám tin. Họ cảm thấy đầu óc trở nên ù ù, không còn nghe rõ được điều gì nữa. Ai ai cũng há mồm trợn mắt.

Đến cả đám truyền thông cũng như hóa đá. Cầm chặt máy ảnh trong tay và nhìn Khang Gia Hào bằng vẻ không dám tin. Không một ai ngờ, Khang Gia Hào lại nghe lời thầy của mình như vậy. Hơn nữa…còn đáp lại rất nhanh, gọn, lẹ!

“Anh xử xong Khang Gia Hào rồi?”, Văn Lệ nhìn Phạm Lạc và nói.

“Khang Gia Hào là trợ thủ đắc lực của chủ tịch Lâm. Anh làm gì có được khả năng đó”, Phạm Lạc lắc đầu.

“Vậy…chuyện này là thế nào?”

“Anh cũng không biết…nhưng có lẽ Khang Gia Hào cũng là người khá cứng nhắc!”

“Ôi trời, còn có người như vậy nữa à. Nghe lời thầy đến vậy sao…”

“Trên đời này thể loại người nào mà chẳng có, cũng không có gì kỳ lạ!”

“Vậy thì chúng ta phát tài thật rồi. Chủ tịch Lâm mất đi Khang Gia Hào thì khác gì là mất một cánh tay. Luật sư Hùng có thể dễ dàng xử lý chủ tịch Lâm và tập đoàn Dương Hoa rồi nhỉ”, Văn Lệ hai mắt sáng rực, kích động nói.

“Anh nói rồi. Trận này chúng ta chắc chắn sẽ thắng. Em có biết vì sao không? Bởi vì chủ tịch Lâm đang chống lại một nửa thế lực trong giới nghệ sĩ với những nhân vật đức cao vọng trọng nhất. Hừ, anh ta chọc giận đám đông thì thất bại là đương nhiên thôi”, Phạm Lạc mỉm cười đầy ý vị.

“Có trách thì chỉ có thể tự trách mình thôi. Làm bác sĩ thì không chịu, lại cứ thích lấn sang giới giải trí. Không khiến đám đông tức giận mới lạ”, Văn Lệ cười khẩy.

“Thực ra nếu như anh ta biết điều một chút thì cũng không đến mức không chia cho anh ta một chút bánh. Chẳng qua là do khoa trương quá nên ai cho mà ăn!”, Phạm Lạc hừ giọng.

“Đừng có trách người khác, thế thôi!”, hai người nói chuyện với vẻ mặt vô cùng đắc ý.

Đúng lúc này, ông cụ tên Võ Nhân gật đầu hài lòng và nói với Khang Gia Hào: “Gia Hào, cậu vẫn còn biết nghe lời thầy. Biết là không thể làm điều ngược tự nhiên. Coi như tôi đã không phí công dạy cho cậu rồi”.

“Thừa thầy, học trò có thể hỏi một câu không?”, Khang Gia Hào điềm đạm nhìn Võ Nhân.

“Cậu hỏi đi”.

“Học trò muốn biết tại sao thầy lại ra mặt giúp người như Phạm Lạc, Văn Lệ?”, Khang Gia Hào lập tức lên tiếng. Đây là điều mà ông ta cảm thấy khó hiểu nhất.

Mặc dù Võ Nhân chỉ là một trong số những người thầy của Khang Gia Hào thế nhưng ông ta có tính tình rất ngay thẳng, đàng hoàng. Với khả năng nhìn người của mình thì chắc chắn ông ta sẽ nhận ra ngay Phạm Lạc và Văn Lệ là người như thế nào. Và cũng biết nội dung của vụ kiện này là gì.

Vậy thì tại sao ông ta còn ra mặt? Khang Gia Hào không thể hiểu được.

Võ Nhân chau mày, trầm giọng: “Gia Hào, cậu quên lời thầy dạy rồi sao? Chúng ta không có quyền được hỏi thân chủ những câu như vậy. Thứ mà chúng ta cần làm là có thể thắng theo đúng cách mà luật pháp cho phép. Còn những thứ khác, miễn bàn!”

Khang Gia Hào hé miệng, định nói gì đó nhưng lại thôi…

“Ông Khang, giờ ông đã không còn là luật sư đại diện của tập đoàn Dương Hoa nữa nhưng không có nghĩa là ông không thể giúp gì. Nếu ông Khang đồng ý, tôi hi vọng lát nữa ông có thể giúp chúng vạch trần sự xấu xa và lượn lẹo trong tập đoàn Dương Hoa. Như vậy, những người bức xúc với tập đoàn này sẽ cảm ơn mọi người lắm…Và chúng tôi…cũng nhất định sẽ hậu tạ mọi người”, Phạm Lạc mỉm cười, đôi mắt ánh lên vẻ ý vị.

Câu nói cuối cùng có nghĩa là gì thì ai cũng hiểu.

“Rất xin lỗi. Dù tôi không tham gia vụ kiện lần này thì tôi cũng vẫn là người của tập đoàn Dương Hoa, nên tôi sẽ đứng về phía Dương Hoa. Còn các cậu, tôi không cho rằng vì sự vắng mặt của tôi mà Dương Hoa sẽ thua đâu”, Khang Gia Hào nghiêm túc đáp lại.

Nụ cười trên khuôn mặt Phạm Lạc trở nên cứng đơ: “Ồ! Ý của ông là gì?”

“Lẽ nào ông cảm thấy Kỷ Văn có thể đối phó được với luật sư Hùng sao?”, Văn Lệ chất vấn.

“Ông Võ Nhân, giờ Giang Thành đúng là nhiều nhân tài thật đấy. Một cậu nhóc tóc vàng hoe hơn hai mươi tuổi đầu mà dám đứng ra thách thức với chúng ta nữa cơ à. Xem ra chúng ta thật sư già rồi, không được trọng dụng nữa rồi”, luật sư Hùng lắc đầu, nói với vẻ ai oán.

“Gia Hào, ý của cậu là tôi không bằng cả một thằng nhóc phía bên cậu sao?”, Võ Nhân tức giận.

“Thưa thầy, học trò không có ý đó”, Khang Gia Hào vội vàng nói.

“Vậy ý của cậu là gì?”, Võ Nhân chất vấn.

Khang Gia Hào lắc đầu, định giải thích thế nhưng ông ta đột nhiên nhìn thấy gì đó, bèn chỉ về phía bên kia đường: “Thầy nhìn phía bên kia là biết”.

Dứt lời, đám người Võ Nhân lập tức nhìn qua bên đường. Những người khác cũng vô thức nhìn theo.

Lúc này họ mới phát hiện ra đó là một chiếc xe mang biển số Yên Kinh. Cửa xe mở ra, một nhóm người bước xuống. Đoàn người này khiến những người có mặt phải bàng hoàng. Cả Võ Nhân, luật sư Hùng cũng sững sờ.

“Những người này là ai vậy/”

“Chưa thấy bao giờ”.

“Họ là người của tòa à?”

“Nhưng chưa thấy họ ở tòa bao giờ mà”.

Mọi người xì xầm, ghé tai nhau nói to nhỏ. Đúng lúc này, một nhà báo đột nhiên kêu lên: “Đây chẳng phải là luật sư Phương Thị Dân sao?"

“Cái gì? Phương Thị Dân?”, đám đông kinh hãi.

“Đúng vậy, còn có cả luật sư Phan Long và Thu Huyền Sinh nữa. Đây là ba luật sư hàng đầu của Yên Kinh, sao…họ lại xuất hiện ở đây vậy?”, đám đông ngạc nhiên.

Ba luật sư hàng đầu Yên Kinh à? Tất cả đều cảm thấy đầu óc trống rỗng. Ba vị luật sư danh tiếng lẫy lừng trong nước này sao lại xuất hiện cùng lúc thế? Từ sau khi họ nổi tiếng thì chưa xuất hiện cùng nhau bao giờ. Đám đông tim đập thình thịch, hơi thở cũng trở nên dồn dập hơn. Còn Phạm Lạc bỗng dấy lên dự cảm chẳng lành.

“Lẽ nào..”, Phạm Lạc nhìn chăm chăm ba người này và lầm bầm. Anh ta siết chặt nắm đấm, toát một hôi hột. Cảm giác bất an thậm chí là hoảng sợ xuất hiện. Ba người này sau khi bước xuống xe bèn đi về phía Lâm Chính…

“Không…không…”, Phạm Lạc mặt tái mét, vội vàng lùi lại..
Chương 823: Thế trận hoành tráng

“Không thể nào?”, Văn Lệ đột nhiên bừng tỉnh, mặt trắng bệch, người đứng không vững. Võ Nhân và luật sư Hùng cũng nhìn chăm chăm đoàn người vừa bước tới.

Trước sự chứng kiến của đám đông, ba vị luật sư bước tới trước mặt Lâm Chính và chào anh.

“Chào chủ tịch Lâm!”

Tiếng chào đồng loạt vang lên. Hiện trường lập tức im phăng phắc. Phạm Lạc thì như muốn phát điên.

Cảnh tượng mà anh ta không muốn nhìn thấy nhất đã xuất hiện.

“Ừm!”

Lâm Chính gật đầu, thản nhiên nói: “Sắp bắt đầu rồi, mau chuẩn bị đi”.

Nói xong, anh quay người đi vào trong tòa. Phan Long, Phương Thị Dân và Thu Huyền Sinh cũng đi sát ngay phía sau.

Chỉ còn lại đám nhà báo đang đứng hóa đá và cả Phạm Lạc với Văn Lệ với biểu cảm không dám tin.

“Chẳng trách Khang Gia Hào lại tuyên bố rút lui không chút do dự như thế. Hóa ra…ông ấy biết là chủ tịch Lâm đã có sự chuẩn bị rồi”, một nhà báo lên tiếng.

“Ba luật sư hàng đầu của Yên Kinh liên minh! Ôi trời, còn thế trận nào có thể khủng khiếp hơn được đây?", một người khác kêu lên.

“Anh nói xem, thế này thì thua thế nào được?”

“Tôi vốn tưởng Võ Nhân cộng thêm luật sư Hùng là đã đủ ngầu lắm rồi. Không ngờ chủ tịch Lâm còn khủng khiếp hơn, mời cả ba luật sư hàng đầu Yên Kinh tới”.

“Ôi mẹ ơi, nghe nói ba người này không ai chịu phục ai, rất ít khi giao lưu vậy mà chủ tịch Lâm lại có thể mời được cả ba người họ tới. Anh ta đã làm thế nào vậy?”

“Lần này Phạm Lạc khó xử lý rồi đây”.

Đám đông bàn tán to nhỏ. Truyền thông ra sức chụp lại hình ảnh của đoàn người. Đương nhiên họ cũng chụp lại cả biểu cảm của mấy người Phạm Lạc. Có lẽ là họ đã nghĩ ra được tít báo của ngày hôm nay rồi.

“Luật sư Hùng, ông Võ Nhân, mọi người nghĩ thế nào?”, Phạm Lạc mặt tối sầm, nhìn chăm chăm hai người luật sư Hùng.

“Chuyện này…”, luật sư Hùng rõ ràng là cũng không chắc chắn lắm.

Võ Nhân chỉ hừ giọng: “Sợ gì? Cái gọi là ba luật sư lớn cũng chỉ là những người trẻ giỏi giang hơn chút mà thôi. Lúc tôi làm trong giới này thì họ còn đang đi học đấy! Hùng Mẫn Sinh, ông cũng có tuổi rồi mà còn sợ đám búp bê này à?”

“Đương nhiên…là không?”, luật sư Hùng ngập ngừng. Phạm Lạc chau mày, càng lúc anh ta càng cảm thấy bất ổn.

“Cũng tới giờ rồi, vào thôi!”, Luật sư Hùng hít một hơi thật sâu, liều mình bước vào.

Thời gian đã tới. Bởi vị tính chất ảnh hưởng của vụ kiện nên quy mô của buổi hầu tòa ngày hôm nay cũng khác. Số lượng người lên tới hàng trăm người. Những ngôi sao như Thường Thư Hồng, A Dung, Uông Sử Nham cũng tới.

Cao Lam cũng có mặt. Anh ta cười lạnh lùng, nhìn chăm chăm Lâm Chính sau đó bước tới ngồi một góc ngồi cạnh hai người.

Hai người này chính là Tô Nhu và Tô Dư. Tô Nhu siết chặt tay, nhìn chăm chăm Lâm Chính. Trông cô vô cùng căng thẳng, cứ nhìn đông nhìn tây, không biết là đang nghĩ gì.

“Tô Dư”, lúc này Tô Nhu bèn kêu lên

“Sao thế?”, Tô Dư giật mình, ngẩng đầu nhìn Tô Nhu với vẻ nghi ngờ.

“Không có gì…chỉ là chị có thấy, nhìn từ phía sau, chủ tịch Lâm trông khá quen không?”

“Quen á…quen thế nào cơ?”

“Em…cứ cảm thấy đã gặp ở đâu đó rồi!”

“Chủ tịch Lâm cũng được coi là người của công chúng mà. Đương nhiên là chúng ta từng gặp qua rồi”, Tô Dư cười khổ. Tô Nhu không nói gìnữa, chỉ nhìn chăm chăm Lâm Chính.

Lâm Chính trong dáng vẻ của một bị cáo chỉ im lặng với vẻ mặt vô cùng bình tĩnh. Bên cạnh anh là ba luật sư hàng đầu và cả Kỷ Văn, Khang Giang Hào. Mấy người Hùng Mẫn Sinh thì sắp xếp lại tài liệu. Trông ai cũng căng thẳng.

Cộp cộp.

Tiếng búa gõ xuống, cả tòa chìm trong im lặng. Tòa đổi người, thẩm phán là một người đàn ông gần 40 tuổi, tên là Lưu Khang. Người này đeo kính, mắt nhỏ và nước da ngăm ngăm.

Sau khi mọi người ngồi vào vị trí, thì vụ kiện được diễn ra theo đúng quy trình. Hùng Mẫn Sinh căn cứ vào chứng cứ mà Phạm Lạc cung cấp đưa ra trước tòa.

Đó là bản hợp đồng đóng phim Chiến Hổ vào lúc ban đầu có kèm theo chữ ký của những diễn viên liên quan. Đương nhiên, hợp đồng này khác hoàn toàn với hợp đồng lúc đầu Lâm Chính đề xuất. Phạm Lạc đã có sửa chữa đề nó trông giống một bản hợp đồng bất khả thi.

Nếu mà Phạm Lạc sửa nó có lợi cho mình thì sẽ rất dễ bị nhận ra là gian lận. Nên mấu chốt nằm ở chỗ có hơn phân nửa những diễn viên khác đã hợp tác với Phạm Lạc, quay lưng lại với Lâm Chính. Vậy nên dù hợp đồng là giả, thì khi số lượng áp đảo vẫn có thể biến giả thành thật.

Cũng chính vì thế mà phía bên Lâm Chính rơi vào thế bị động. Thẩm phán Lưu đúc kết hợp đồng, rà soát lại một lần nữa và chất vấn Lâm Chính.

“Xin hỏi bị cáo, nội dung trong hợp đồng có đúng hay không? Có phải là do bị cáo soạn thảo hay không?”

Đám đông nhìn chăm chăm Lâm Chính. Trong suy nghĩ của đám đông, có lẽ họ cho rằng Lâm Chính sẽ ngay lập tức phủ nhận.

Thế nhưng Lâm Chính chỉ gật đầu và đáp lại: “Hợp đồng do tôi soạn thảo, tất cả đều là thật”.

Dứt lời, tất cả đều sững sờ. Tập tài liệu trong tay luật sư Hùng lập tức rơi xuống, bay tứ tung…
Chương 824: Dồn Dương Hoa vào chỗ chết?

“Sao lại như vậy?”.

Luật sư Hùng trợn tròn hai mắt, không tin nổi nhìn Lâm Chính.

Phạm Lạc và Văn Lệ cũng ngây ra.

Theo suy đoán của bọn họ trước đó, lần này Lâm Chính nhất định sẽ phủ nhận.

Chỉ cần anh phủ nhận, bọn họ có thể lấy một bản hợp đồng soạn trước, mời thêm hai nhân viên cũ của đoàn làm phim Chiến Hổ phản bác lời nói dối của Lâm Chính, chứng thực tội của anh.

Nhưng không ngờ, Lâm Chính lại đi ngược quỹ đạo ngay từ vòng đầu tiên, chủ động thừa nhận.

Anh ta… định làm gì?

“Chắc chắn là Phan Long, Phương Thị Dân hoặc Thu Huyền Sinh dạy anh ta nói như vậy”, người bên cạnh nhỏ giọng nói.

“Chắc là vậy! Để xem bọn họ muốn làm gì!”, Phạm Lạc âm thầm hừ lạnh.

Dường như thẩm phán Lưu cũng không ngờ Lâm Chính lại thừa nhận nhanh như vậy, ngây ra một lúc mới lên tiếng.

“Nói như vậy, bị cáo đúng là đang lợi dụng hợp đồng lừa đảo và bóc lột nhân viên nghệ sĩ mà bị cáo đang thuê?”.

“Không, thưa quý tòa, tôi không nghĩ như vậy. Hợp đồng này không phải hợp đồng lừa đảo, ngược lại, nó là một hợp đồng cam kết bình thường. Những chỗ chưa hợp lý còn tồn tại trong hợp đồng chỉ có thể nói là lúc trước tôi không có kinh nghiệm khi soạn hợp đồng, nên mới gây ra một số hiểu lầm. Đây là việc ngoài dự liệu, không phải lừa gạt!”, Lâm Chính giải thích.

“Vậy làm sao bị cáo chứng minh hợp đồng này không tồn tại tính chất lừa đảo?”, thẩm phán Lưu tiếp tục hỏi.

“Chuyện này không thể chứng minh, nhưng tôi đã ý thức được chỗ không hợp lý của hợp đồng này, cho nên khi xưa tôi đã ký thỏa thuận hủy hợp đồng với nhiều nhân viên của đoàn làm phim, dùng hợp đồng này làm bản gốc kịp thời bổ sung!”, Lâm Chính nói.

“Kính thưa quý tòa, tôi phản đối!”, luật sư Hùng lập tức hô lên.

“Phản đối hữu hiệu”.

“Kính thưa quý tòa, theo điều tra của chúng tôi, bị cáo không ký thỏa thuận hủy hợp đồng gì với đa số nhân viên công tác trong đoàn làm phim, mà là ép buộc sa thải bọn họ ra khỏi đoàn làm phim, hủy hợp đồng đơn phương. Điều này các nhân viên của đoàn làm phim Chiến Hổ có thể làm chứng. Bị cáo luôn giấu giếm chân tướng, tôi hi vọng bị cáo có thể nói rõ sự thật cho mọi người nghe”, Hùng Mẫn Sinh nhìn chằm chằm Lâm Chính, nghiêm túc nói.

“Luật sư nguyên cáo, tôi hi vọng luật sư nguyên cáo có thể tôn trọng thân chủ của tôi, mong ông đừng suy đoán dựa theo suy nghĩ chủ quan của mình!”, Phương Thị Dân ung dung nói.

“Tôi không suy đoán theo suy nghĩ chủ quan, tôi chỉ nói ra sự thật tôi điều tra được mà thôi!”.

“Vậy xin luật sư nguyên cáo đưa ra chứng cứ!”.

“Chứng cứ? Đương nhiên có! Chúng tôi có thể mời tất cả nhân viên của đoàn làm phim Chiến Hổ đến đây chỉ nhận và chứng minh bị cáo!”, luật sư Hùng lạnh lùng nói.

Sau khi được cho phép, vài người nam nữ được mời đến tòa.

Lâm Chính từng nhìn thấy những người này, họ chính là nhân viên hậu đài của đoàn làm phim Chiến Hổ.

“Kính thưa quý tòa”, người đàn ông thể hình hơi béo, mặc áo khoác da, rụt rè nói.

“Nguyên cáo nói bị cáo ép buộc sa thải các anh, đồng thời có hành vi lừa gạt và hủy bỏ hợp đồng, các anh có tán thành với cách nói này không?”, thẩm phán Lưu hỏi.

“Tán thành! Hoàn toàn tán thành! Người họ Lâm này đùa bỡn chúng tôi, anh ta nói quay Chiến Hổ xong, mỗi người chúng tôi đều là người có công, đều sẽ có thù lao hậu hĩnh, nói chúng tôi hãy làm việc thật tốt. Kết quả, chúng tôi dốc hết sức mà không nhận được gì, anh ta lại vì chút chuyện không vui mà trực tiếp hủy bỏ hợp đồng, đuổi hết chúng tôi đi! Người này… đúng là quá ghê tởm! Anh ta chính là một kẻ lừa đảo! Lừa đảo!”, người đó kích động nói.

“Thưa anh, thân chủ của tôi không có lý do gì để lừa gạt hoặc hủy hợp đồng của các anh!”.

“Không có lý do, chuyện này không phải ông nói là được, mà là anh ta nói. Theo lý mà nói, anh ta phải trả cho chúng tôi một khoản tiền bồi thường đầy đủ, cho dù không trả tiền bồi thường thì cũng phải kết toán tiền lương cho chúng tôi chứ? Nhưng anh ta không làm! Đừng tưởng thần y Lâm này rất giàu có, thật ra cũng rất keo kiệt! Anh ta vốn dĩ không muốn trả tiền thù lao cho chúng tôi, cho nên mới tìm lý do sa thải chúng tôi! Thưa quý tòa, nếu quý tòa không tin, tôi có thể nói tất cả mọi người của đoàn làm phim đối chất với quý tòa! Xem những gì tôi nói là thật hay giả!”, người đó nghiêm túc nói.

Dứt lời, tòa án lập tức sôi sục.

“Không phải chứ? Chủ tịch Lâm lại keo kiệt như vậy?”.

“Thế mà lại sa thải bọn họ để tiết kiệm tiền thù lao trả cho đoàn làm phim?”.

“Chuyện này… thật là hoang đường! Công ty ô xy hóa giá thị trường mấy chục tỷ tệ đấy, hơn nữa tiền đồ vô hạn, sao anh ta lại có thể làm ra chuyện như vậy vì chút tiền đó?”.

“Chuyện này rất khó nói, càng là người có tiền thì càng nhỏ nhen. Hơn nữa, anh cũng đừng tưởng chỉ vì tiết kiệm tiền, theo tôi thấy, chắc chắn là Chủ tịch Lâm cũng đã tức giận. Thử nghĩ xem, nếu những người đó làm tốt thì sao anh ta lại hủy hợp đồng, sa thải những người đó? Chắc chắn là những người đó không làm tốt, Chủ tịch Lâm mới tức giận, không trả đồng nào”.

“Thế thì cũng có khả năng, nhưng hợp đồng ở đó, Chủ tịch Lâm làm vậy không phải là lấy đá đập vào chân mình hay sao? Anh ta không nghĩ tới điều đó à?”.

“Chắc là có nghĩ tới, có lẽ anh ta nghĩ những người đó không dám làm gì anh ta…”.

Không ít người nghe xử bắt đầu bàn tán.

“Yên lặng! Yên lặng!”.

Thẩm phán Lưu gõ búa gỗ liên tục.

Tòa án mới yên tĩnh lại một chút.

“Bên bị cáo còn gì muốn giải thích hay không?”, thẩm phán Lưu hỏi.

“Không còn nữa, cảm ơn quý tòa”, Phương Thị Dân nói.

“Ừ!”.

Thẩm phán Lưu gật đầu.

Nếu nói vụ kiện này chỉ có vấn đề hợp đồng thì thật ra cũng không tính là nghiêm trọng, cũng không quá phức tạp. Dù sao chỉ là một cuộc tranh chấp về hợp đồng đáng chú ý mà thôi, thật ra rất dễ tuyên án.

Đúng lúc đó, Hùng Mẫn Sinh lại lên tiếng: “Thưa quý tòa, chúng tôi còn một chuyện muốn nói. Chuyện này liên quan trọng đại, xin quý tòa cho phép tôi hỏi bị cáo vài vấn đề trước công chúng!”, Hùng Mẫn Sinh giơ tay nói.

“Thưa quý tòa, tôi phản đối, luật sư nguyên cáo không có bất cứ quyền lợi và nghĩa vụ nào thẩm vấn thân chủ của tôi”, Phương Thị Dân lập tức nói.

“Thưa quý tòa, chuyện này có thể nghiêm trọng hơn chuyện hợp đồng”, Hùng Mẫn Sinh hét lên.

Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều hồi hộp.

“Phản đối vô hiệu, mời luật sư nguyên cáo nói”, thẩm phán Lưu nói.

Phương Thị Dân âm thầm nhíu mày.

Thu Huyền Sinh và Phan Long liếc nhìn ông ta.

Phạm Lạc và Văn Lệ đột nhiên ngẩng đầu lên, tập trung nhìn về phía Hùng Mẫn Sinh, dường như đang mong chờ điều gì đó.

Hùng Mẫn Sinh thở phào nhẹ nhõm, nhìn chằm chằm Lâm Chính, nghiêm túc hỏi: “Bị cáo, tôi muốn hỏi công ty Dương Hoa của bị cáo không thể trả tiền vi phạm hợp đồng và tiền thù lao cho nhân viên phải chăng là có liên quan đến chuyện quý công ty trốn thuế?”.

Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều bùng nổ.

Công ty Dương Hoa…

Tình nghi trốn thuế?

Thật hay giả vậy?

Nếu chuyện này được chứng thực, gần như có thể tuyên án tử hình cho Dương Hoa!

Phạm Lạc và Hùng Mẫn Sinh… muốn dồn Dương Hoa vào chỗ chết sao?
Chương 825: Tôi không thể nói

Mọi vấn đề liên quan về thuế của công ty Dương Hoa đều là hợp pháp hợp lý.

Lâm Chính thậm chí còn không lợi dụng sơ hở để tránh thuế hợp pháp gì đó.

Nên nộp bao nhiêu thì nộp bấy nhiêu.

Bởi vì anh không thiếu chút tiền thuế này.

Từ khi Lâm Chính thành lập công ty Dương Hoa, anh giao hết mọi chuyện trong công ty cho Mã Hải xử lý. Anh gần như là một ông chủ phủi tay, để Mã Hải một tay lo liệu công ty. Nhân viên trong công ty hầu như chỉ gặp được Mã Hải mà không gặp được Lâm Chính.

Vì vậy, thanh danh của Mã Hải ở công ty rất cao.

Nhưng điều này không ảnh hưởng gì.

Từ đầu tới cuối Mã Hải luôn rất trung thành với Lâm Chính.

Bởi vì ông ta biết sở dĩ Tập đoàn Dương Hoa có được quy mô như ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ công lao của Lâm Chính.

Không có những phương thuốc đáng kinh ngạc của Lâm Chính, công ty sẽ không có quy mô và địa vị như ngày hôm nay.

Do đó, Mã Hải luôn cung kính, nghe theo lời Lâm Chính, tuyệt đối không dám làm trái.

Chuyện mà Lâm Chính nói với Mã Hải nhiều nhất đó là quản lý công ty nhất định phải hợp quy tắc đúng pháp luật, tuyệt đối không được có chuyện gì trái phép.

Những chuyện như trốn thuế gần như là không khả năng.

Lâm Chính không tin Mã Hải sẽ làm như vậy.

Hơn nữa, anh cũng có đối chiếu sổ sách, tài vụ và quỹ của Dương Hoa đều không có vấn đề gì.

Tuy nhiên, bản thân anh biết mình trong sạch cũng vô dụng, lời này nói ra từ miệng của luật sư Hùng vẫn rất có trọng lượng.

Tất cả mọi người xôn xao, ai nấy đều châu đầu ghé tai nhau, tràn đầy kinh ngạc.

“Công ty Dương Hoa chúng tôi không có hành vi trốn thuế”, Lâm Chính trả lời một câu đơn giản.

Nhưng rõ ràng không có sức thuyết phục gì.

“Ai trốn thuế lúc mới đầu cũng trả lời như vậy”, Hùng Mẫn Sinh mỉm cười nói.

“Luật sư nguyên cáo, mong luật sư nguyên cáo đừng bôi nhọ thân chủ của tôi vô căn cứ. Nếu ông có chứng cứ xác thực thì xin mời lấy ra đây, nếu không, tôi có quyền kiện ông tội phỉ báng người khác!”, Phan Long đứng dậy, lên tiếng.

“Phan Long ra tay rồi sao?”.

Phạm Lạc âm thầm chú ý.

“Cẩn thận một chút!”.

Võ Nhân ở bên này hạ thấp giọng nói.

“Không sao, tôi sẽ khiến ông ta không còn lời nào để nói!”.

Hùng Mẫn Sinh nhếch khóe miệng, sau đó cầm laptop ở bên cạnh lên, mở ra, click vài cái đơn giản, sau đó quay màn hình về phía thẩm phán Lưu.

“Thưa quý tòa, mời quý tòa xem cái này”.

Trợ lý ở bên cạnh lập tức tiến tới nhận lấy laptop, lấy đầu cắm ở dưới đáy bàn ra, cắm vào laptop, sau đó lại click vài cái.

Cạch một tiếng, hình ảnh trên laptop lập tức được chiếu lên tường bên cạnh.

Tất cả mọi người đều dồn ánh mắt lên hình chiếu trên tường.

Trên hình chiếu là một số tài liệu, mà số tài liệu này… lại là tài liệu nội bộ của Dương Hoa.

Nhiều người xem không hiểu, nhưng người có hiểu biết chút ít về thuế đều có thể nhìn ra manh mối.

“Chắc mọi người không cần tôi phải giải thích nữa nhỉ? Trong báo cáo tháng trước của Tập đoàn Dương Hoa không có báo cáo về một lô thuốc trị giá ba trăm triệu. Mặc dù số thuốc này không ghi tên Dương Hoa, nhưng chúng vẫn được bán ra như sản phẩm của Dương Hoa. Ba trăm triệu, như vậy phải nộp bao nhiêu thuế? Dương Hoa đã trốn bao nhiêu thuế? Cậu Lâm, cậu có thể giải thích cho chúng tôi không?”, Hùng Mẫn Sinh mỉm cười nói.

Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt lên người Lâm Chính.

Mỗi một người đều đang chờ câu trả lời của Lâm Chính.

Nhưng… Lâm Chính lại cúi đầu ngẫm nghĩ, hồi lâu không trả lời.

Phan Long, Thu Huyền Sinh, Phương Thị Dân, Kỷ Văn đều không lên tiếng, ai nấy đều có vẻ mặt không mấy tự nhiên, cũng không biết là đang nghĩ gì.

“Ha ha, anh ta không còn lời nào để nói nữa rồi!”, Phạm Lạc bên này vui mừng không thôi, liên tục vỗ tay.

“Có lẽ vị thần y Lâm của chúng ta cũng không ngờ chúng ta lại có chiêu này nhỉ!”, Văn Lệ che miệng khẽ cười.

“Xong rồi! Anh ta xong rồi! Dương Hoa cũng xong rồi!”.

“Một công ty lớn như vậy mà lại trốn thuế? Không thể tin được!”.

“Thần y Lâm cũng thật hẹp hòi, không ngờ lại làm ra chuyện như vậy”.

“Nhìn anh ta lên cao, nhìn anh ta khách đầy nhà, nhìn anh ta rớt đài!”.

“Đúng là khiến người ta thổn thức”.



Nhiều người bàn tán, vẻ mặt phức tạp.

“Hừ, lòng dạ xấu xa, uổng cho cậu ta làm bác sĩ, đúng là mất mặt!”, Uông Sử Nham khinh thường nói.

Dư luận càng lúc càng trở nên bất lợi cho Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính vẫn có thái độ im lặng không nói.

Dường như anh hoàn toàn không nghe thấy giọng nói xung quanh, không quan tâm, bịt tai không nghe.

“Cậu Lâm, cậu có thể trả lời câu hỏi của tôi không?”, Hùng Mẫn Sinh không cho Lâm Chính cơ hội, lập tức hùng hổ dọa người, lên tiếng hỏi lần nữa.

Ông ta không muốn cho Lâm Chính cơ hội nghỉ lấy hơi.

Nói cách khác, ông ta không muốn cho ba luật sư lớn ở Yên Kinh có cơ hội suy nghĩ.

Nhưng Lâm Chính vẫn không nói gì.

Định để mặc mọi việc sao?

“Bị cáo, nếu bị cáo tiếp tục im lặng, chúng tôi có thể phán bị cáo mặc nhận”, thẩm phám Lưu nhíu mày nói.

“Thưa quý tòa, không phải tôi không muốn nói, mà là… tôi không thể nói…”, Lâm Chính do dự một lúc, cuối cùng vẫn lên tiếng.

Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đây đều ngạc nhiên.

Thẩm phán Lưu nhíu mày.

Đám người Hùng Mẫn Sinh cũng ngẩn ra, sau đó cười thành tiếng.

“Chuyện này là sao? Sao thần y Lâm lại nói như vậy?”, Phạm Lạc cũng trợn tròn mắt.

“Báo cáo trốn thuế này không phải ngụy tạo hay sao? Sao thần y Lâm lại nói ra lời như vậy? Chẳng lẽ… Dương Hoa của anh ta thật sự dính líu tới việc trốn thuế, chúng ta đánh bừa mà trúng, trùng hợp vậy?”, Văn Lệ nhỏ giọng nói với Phạm Lạc.

“Không rõ, chúng ta xem tiếp đi”, Phạm Lạc nói, trên mặt tràn ngập ý cười.

Sự việc phát triển theo chiều hướng tốt hơn trong tưởng tượng của anh ta nhiều.

Mọi thứ đều khá lên rồi.

“Cậu Lâm, cậu không muốn nói có phải vì cậu không còn lời nào để nói hay không? Cậu thừa nhận tất cả mọi thứ sao?”, Hùng Mẫn Sinh lại nói, trong giọng nói chứa sự dẫn dụ.

“Luật sư nguyên cáo, đề nghị luật sư nguyên cáo không được dẫn dắt thân chủ tôi. Thân chủ tôi đã nói rất rõ ràng rồi, công ty Dương Hoa không có hành vi trốn thuế. Hơn nữa, chuyện này không liên quan đến vụ kiện này, hi vọng luật sư nguyên cáo đừng lảng sang chuyện khác”, Phan Long nói.

“Đây không phải lảng sang chuyện khác, thật ra chuyện này cũng có liên quan đến vụ kiện. Đừng nghĩ vụ kiện này chỉ là tranh chấp hợp đồng, vụ kiện này cũng liên quan đến thân chủ tôi và nhiều vấn đề lợi ích kinh tế của đoàn làm phim Chiến Hổ, mà chuyện này lại liên quan đến lợi ích kinh tế của cậu Lâm. Nếu cậu Lâm có thể giải thích rõ ràng mọi chuyện, làm rõ lợi ích kinh tế của cậu ta, vậy thì vụ án này cũng sẽ có đột phá lớn không phải sao? Vì vậy, tôi cho rằng chuyện này cũng rất cần thiết”, Hùng Mẫn Sinh khẽ cười nói.

“Nhưng tôi thật sự không trốn thuế!”, Lâm Chính lên tiếng.

“Vậy thì cậu giải thích thế nào về số thuốc trị giá ba trăm triệu được vận chuyển từ nhà máy dược phẩm của công ty Dương Hoa, sau đó số tiền này lại không đi vào tài vụ của Dương Hoa? Thậm chí không giao nộp thuế? Nguyên nhân là gì?”, Hùng Mẫn Sinh hỏi tiếp.

Lâm Chính lại rơi vào trầm mặc, một lúc lâu sau vẫn là câu nói đó: “Tôi không thể nói…”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK