Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3116: Đồ đạo

Có thể khiến Thần Võ Tôn danh tiếng lẫy lừng chấn động đến mức này, chứng tỏ thái độ của Thánh Sơn lần này nghiêm túc như thế nào.

Khuôn mặt của những người có mặt vô cùng nhợt nhạt, cực kỳ khó coi.

Nguyên Tinh không nhẫn nhịn được vội hỏi: "Thần Võ Tôn đại nhân, đồ đạo là thế nào?"

Vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Thần Võ Tôn.

Rõ ràng, mọi người đều nghe thấy từ này lần đầu tiên.

"Đây là một trong những thủ đoạn của Cao Võ, là một phương thức trả thù cực kỳ đẫm máu và tàn khốc!"

Thần Võ Tôn nói với giọng nghiêm nghị: "Chắc mọi người đã nghe đến đồ thành rồi chứ?"

"Tất nhiên từng nghe rồi”.

"Thật ra đồ đạo và đồ thành không khác nhau mấy!", Thần Võ Tôn lạnh lùng nói: "Cái gọi là đồ đạo là muốn tàn sát toàn bộ người trong giới võ đạo ở Giang Thành! Bởi vì Long Thiên Tử muốn dùng cách thức báo thù đáng sợ nhất với thần y Lâm. Long Thiên Tử không cho phép người trong giới võ đạo tiếp viện cho thần y Lâm, do đó mới dùng thủ đoạn đồ đạo, từ đó răn đe những người trong giới võ đạo có ý định muốn giúp đỡ thần y Lâm! Từ giờ trở đi, sức mạnh của Thánh Sơn sẽ tiến hành chém giết vô tình vào Giang Thành, điên cuồng tàn sát những người trong giới võ đạo, trên là những nhân vật đỉnh cao, dưới là những quán chủ của võ quán, đều sẽ bị bọn chúng liệt vào danh sách phải tiêu diệt. Thánh Sơn muốn tiêu diệt toàn bộ giới võ đạo Giang Thành, sau đó tàn sát Dương Hoa! Hiểu chưa?"

"Cái gì?"

Mọi người đều kinh hãi.

Lại còn có thủ đoạn như vậy nữa sao?

"Vậy quân đoàn Long Huyền thì sao? Bọn họ cũng dám giết à? Nếu người Thánh Sơn dám làm xằng làm bậy như vậy ở Giang Thành thì quân đoàn Long Huyền sao có thể khoanh tay đứng nhìn?", Tào Tùng Dương đột nhiên đứng dậy hỏi.

"Quân đoàn Long Huyền thì đã sao? Chính phủ Long Quốc thì đã thế nào? Ông cho rằng Long Thiên Tử không dám động vào sao?", Thần Võ Tôn cười khẩy: "Ông thật sự cho rằng Long Thiên Tử sống ẩn cư, tu luyện trong Thánh Sơn, không có liên hệ với thế giới bên ngoài à? Ông cho rằng bên phía chính phủ Long Quốc không có nhân vật lớn có quan hệ mật thiết với Long Thiên Tử sao? Các người quá ngây thơ rồi!"

"Chuyện này...”, Tào Tùng Dương không nói nên lời.

Sắc mặt mọi người trở nên lạnh băng, lông mày cụp xuống, lộ ra vẻ hoảng sợ.

Không ai có thể tưởng tượng được mọi chuyện lại trở nên nghiêm trọng như vậy ...

Phòng họp yên tĩnh đến đáng sợ.

Lúc này, Lâm Chính đột nhiên đứng lên.

"Thần Võ Tôn đại nhân, mời đi theo tôi”.

Nói xong, anh bước ra khỏi phòng họp.

Thần Võ Tôn rất nghi hoặc, nhưng vẫn làm theo.

Lâm Chính dẫn bà ta đến một căn phòng cạnh phòng thuốc.

Sau khi bước vào, Lâm Chính thu dọn giường trong phòng, sau đó đóng cửa ra vào và cửa sổ, bình tĩnh nói: "Thần Võ Tôn đại nhân, mời cởi quần áo ra”.

"Cậu muốn làm gì?"

Thần Võ Tôn nhướng mày, lạnh lùng quát.

"Đừng hiểu lầm, tôi không muốn làm gì cả, tôi chỉ muốn trị thương cho Thần Võ Tôn đại nhân”, Lâm Chính nói.

"Ồ?"

Thần Võ Tôn khó hiểu: "Vết thương của tôi không phải cần một thời gian mới có thể chữa khỏi sao?"

"Nếu theo quy củ thì còn cần một chút thời gian, nhưng bây giờ thời gian cấp bách, tôi sẽ dùng một ít đan dược trị thương cho bà, tuy rằng những đan dược này khó kiếm, nhưng bây giờ cũng không còn cách nào khác”, Lâm Chính cười nói.

“Cậu vội vàng chữa trị cho tôi làm gì?”, Thần Võ Tôn hỏi.

"Tôi thấy Thần Võ Tôn đại nhân e sợ Thánh Sơn, bây giờ Thánh Sơn phát động đồ đạo, bà ở lại đây e rằng sẽ bất tiện, trị thương xong có thể rời đi”.

Lâm Chính vừa nói vừa sắp xếp những chiếc kim bạc.

"Khốn nạn! Cậu đang sỉ nhục tôi sao?", Thần Võ Tôn vô cùng tức giận.

"Tôi sỉ nhục bà gì chứ?", Lâm Chính hỏi ngược lại.

Thần Võ Tôn há miệng, nhưng không có cách nào phản bác.
Chương 3117: Sau lưng bọn họ có tôi

Quả thật.

Bà ta sợ Long Thiên Tử.

Tuy rằng thực lực của bà ta vượt trội hơn người, có thể chém giết với Long Thiên Tử một phen, nhưng thủ đoạn của Thánh Sơn quá đáng sợ, cộng thêm thiên phú vô song của Long Thiên Tử, kỳ tài ngàn năm hiếm có. Bây giờ bà ta có thể đối phó với Long Thiên Tử nhưng một năm sau thì sao? Năm năm sau thì sao? Mười năm sau thì thế nào?

Điều bà ta thực sự sợ hãi là thiên phú vô song của Long Thiên Tử!

Đắc tội với một thiên tài cái thế là điều không nên nhất trên thế giới này.

Lâm Chính nở nụ cười quái dị, sau đó cầm lấy cây kim bạc trị thương cho Thần Võ Tôn.

Thần Võ Tôn im lặng phối hợp.

Bà ta cởi bỏ bộ võ phục trên người, nhưng trông rất mất tự nhiên.

Mặc dù bà ta không còn trẻ như thiếu nữ tuổi đôi mươi, nhưng mấy năm nay bà ta chuyên tâm tu luyện, thường xuyên bế quan, năm tháng dài đằng đẵng chưa từng nói chuyện yêu đương, huống hồ là cởi quần áo trước mặt đàn ông.

Nhưng đây là để trị thương nên bà ta vẫn phải thả lỏng tinh thần.

"Tiếp tục cởi”.

Lâm Chính liếc nhìn, thản nhiên nói, tiếp tục bận rộn điều chế thuốc.

“Vẫn phải cởi à?”, Thần Võ Tôn sững sờ.

"Bà hi vọng kim châm của tôi có thể xuyên qua quần áo của bà sao? Tuy rằng có thể làm được, nhưng hiệu quả quá kém, chỉ sợ không chữa khỏi cho bà”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

"Ờ... được!"

Thần Võ Tôn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc do dự cởi bỏ, chỉ mặc một mảnh đồ lót.

"Rất dễ thương”.

Lâm Chính liếc nhìn chiếc quần lót có hình Hellokitty, khẽ mỉm cười.

Sắc mặt Thần Võ Tôn hơi kỳ lạ, hừ một tiếng: “Bộ đồ trước đó hỏng rồi, tạm thời tìm không thấy bộ nào thích hợp nên mới bảo Cung Hỉ Vân mua bừa cho tôi vài bộ”.

“Mắt thẩm mỹ của Cung Hỉ Vân khá tốt, bộ này rất hợp với bà!”, Lâm Chính cười nói.

“Cậu đang sỉ nhục tôi sao?” Thần Võ Tôn khó chịu nói.

"Không, không, không, tôi tuyệt đối không có ý đó”, nhìn thấy Thần Võ Tôn bừng bừng lửa giận, Lâm Chính vội vàng nói: "Bây giờ chúng ta bắt đầu nhé, bà nằm xuống đi”.

Thần Võ Tôn nằm trên giường với vẻ mặt vô cảm.

Lâm Chính bắt đầu chữa trị.

Không biết đã qua bao lâu.

"Được rồi!"

Lâm Chính đầm đìa mồ hôi, bắt đầu thu kim cho Thần Võ Tôn từng cái một.

Thần Võ Tôn ngồi thẳng dậy, sau khi nhanh chóng mặc quần áo, bà ta ngồi khoanh chân để điều chỉnh hơi thở, kiểm tra cơ thể của mình.

Không lâu sau, bà ta đột nhiên mở mắt ra.

"Thật thần kỳ, tôi có cảm giác kinh mạch trong cơ thể mình càng thông suốt, nội kình dâng trào, máu huyết càng thêm nồng đậm! Thật không thể tin được! Thật không thể tin được! Tôi chưa từng có cảm giác tuyệt vời như vậy!", Thần Võ Tôn vui mừng khôn xiết!

"Bộ châm pháp và dược liệu này của tôi không những có thể giúp bà chữa hết bệnh trong cơ thể, mà còn có thể nâng cao cơ thể xác thịt, khai phá tiềm lực của bà, đương nhiên bây giờ bà sẽ tốt hơn trước kia nhiều!", Lâm Chính cười nhạt nói. .

"Tốt! Tốt! Tốt lắm!"

Thần Võ Tôn liên tục gật đầu, cử động cơ bắp xương khớp, cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh vô tận.

Bà ta tin rằng, chỉ cần chuyên tâm bế quan một thời gian, nhất định có thể đột phá.

"Được rồi, Thần Võ Tôn đại nhân, bây giờ bà đã khôi phục, tôi nghĩ bà có thể rời khỏi Giang Thành được rồi”, Lâm Chính thu dọn đồ đạc, cười nói.

Thần Võ Tôn cau mày, liếc nhìn Lâm Chính, trầm giọng nói: "Thần y Lâm, cậu quyết tâm muốn đối đầu với Thánh Sơn thật sao?"

"Tôi không có sự lựa chọn, càng không thể chạy trốn!", Lâm Chính lắc đầu.

"Cậu có thể trốn, nhưng lòng tự tôn không cho phép cậu trốn”.

"Đương nhiên tôi có thể chạy trốn, nhưng bà có từng nghĩ những người bên cạnh tôi làm sao có thể chạy trốn không? Tôi có thể trốn, nhưng bọn họ thì sao?", Lâm Chính hỏi ngược lại.

"Lúc quan trọng này, cậu còn quan tâm đến sự sống chết của những người đó làm gì? Quan trọng nhất là bản thân sống sót”, Thần Võ Tôn trầm giọng nói.

"Cậu ngốc hơn tôi tưởng nhiều đấy”.

"Đó là sự khác biệt giữa tôi và bà”.

Lâm Chính mỉm cười.

"Cậu... haizz, nếu cậu đã cố chấp như vậy thì tôi cũng không thuyết phục cậu nữa. Tôi đã nói hết những gì cần nói rồi, thần y Lâm, tôi sẽ không vì cậu mà đối đầu với Thánh Sơn hùng mạnh, nhưng tôi sẽ không quên ân tình của cậu khi đã chữa lành vết thương cho tôi. Tôi sẽ để lại cho cậu một con đường, nếu một ngày nào đó cậu bị Thánh Sơn dồn vào đường cùng, cậu có thể dùng thứ này để liên lạc với tôi, tôi sẽ giúp cậu trốn thoát từ nanh vuốt của Thánh Sơn, giúp cậu chạy trốn, tôi chỉ có thể làm được nhiêu đó thôi, còn lại cậu tự mình cân nhắc”.

Thần Võ Tôn lấy ra một mũi tên chỉ bằng ngón tay mảnh khảnh, đưa nó cho Lâm Chính.

Lâm Chính liếc nhìn vật đó, trên mặt không có biểu cảm gì.

"Tìm một nơi trống trãi, phóng nó lên trời, tôi sẽ nhìn thấy”, Thần Võ Tôn nói.

"Không cần đâu”.

Lâm Chính lắc đầu trả lại mũi tên.

"Thần y Lâm?"

"Cám ơn lòng tốt của Thần Võ Tôn đại nhân, nhưng tôi nghĩ... tôi không cần dùng đến nó”, Lâm Chính khẽ cười nói.

"Sao cậu lại cố chấp vậy chứ?”

Thần Võ Tôn giận dữ.

"Thần Võ Tôn đại nhân đừng tức giận, không phải tôi cố chấp, mà tôi thật sự không cần dùng đến thứ này. Nếu như tôi thua Thánh Sơn mà phải bỏ mạng, bọn chúng tìm được thứ này trên người tôi thì chẳng phải sẽ liên lụy đến Thần Võ Tôn đại nhân sao? Vậy nên không cần đâu”, Lâm Chính cười nói.

Thần Võ Tôn nhìn chằm chằm Lâm Chính, không nói lời nào, một lúc lâu sau mới cầm lấy mũi tên cất đi.

"Người như cậu thật đáng chết”.

"Có lẽ vậy, cũng không thành vấn đề”.

Lâm Chính lắc đầu.

Cốc cốc cốc...

Lúc này, có tiếng gõ cửa.

Hai người giật mình.

"Ai?"

Thần Võ Tôn đứng dậy nói.

"Thần y Lâm! Thần y Lâm có ở trong đó không? Xảy ra chuyện rồi! Thần y Lâm!"

Giọng nói sốt sắng của Thẩm Niên Hoa vang lên từ bên ngoài.

Lâm Chính hít sâu một hơi, lập tức lao ra mở cửa.

Thẩm Niên Hoa đứng ngoài cửa, thở hổn hển mồ hôi đầm đìa.

Nhìn thấy Lâm Chính, cô ta vừa mừng vừa sợ.

"Xảy ra chuyện gì?", Lâm Chính hỏi.

"Thần y Lâm, xảy ra chuyện, xảy ra chuyện rồi! Người mà chúng tôi cử đi lấy thuốc đều đã chết!", Thẩm Niên Hoa run rẩy nói.

"Cái gì?"

Sắc mặt Lâm Chính lạnh lùng.

Lúc này, lại có một vài người chạy đến.

Đó là Từ Thiên, Nguyên Tinh Mạn Sát Hồng.

"Chủ tịch Lâm! Tôi vừa nhận được tin võ quán Giảng Huyền ở Giang Thành đã bị tắm máu”, Từ Thiên nôn nóng nói lớn.

"Thần y Lâm, một số ma nhân dưới trướng tôi đã bị ám sát”, Mạn Sát Hồng nhỏ giọng nói.

"Giáo chủ! Rất nhiều người không rõ danh tính đã xuất hiện bên ngoài Giang Thành, đang tấn công bộ phận phòng ngự của Giang Thành, chúng ta sắp không thể chống cự được nữa, làm sao bây giờ?", Nguyên Tinh ôm quyền nói.

Lâm Chính im lặng.

"Cuộc đồ đạo đã bắt đầu, Thánh Sơn đến báo thù rồi!", Thần Võ Tôn hít sâu một hơi, xoay người nói: "Thần y Lâm, bây giờ cậu đi vẫn còn kịp!"

"Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không rời đi, nếu Thánh Sơn muốn báo thù thì tôi tiếp chúng là được”.

Lâm Chính ngẩng đầu, trong mắt lóe lên tia sáng sắc lạnh: "Lập tức điều động tất cả cường giả Dương Hoa, bắt đầu bao vây càn quét đám người Thánh Sơn! Nghe đây, bằng mọi giá, tôi muốn bọn chúng phải chết ở chỗ này! Hiểu chưa?"

"Tuân lệnh!"

Mọi người hô lớn.

"Dựa vào đám người Dương Hoa này mà muốn đánh bại Thánh Sơn sao?", Thần Võ Tôn khinh thường khịt mũi.

Lâm Chính lắc đầu: "Có lẽ thực lực của bọn họ không bằng chúng nhưng chưa chắc đã không thể đánh thắng, bởi vì sau lưng bọn họ có tôi!"
Chương 3118: Đây là con át chủ bài của cậu à?

Thần Võ Tôn không thể hiểu ý của Lâm Chính, nhìn anh chằm chằm với vẻ ngờ vực khó hiểu.

"Sao nào? Cậu còn muốn trông cậy vào danh nghĩa của cậu để hù dọa người của Thánh Sơn sao?", Thần Võ Tôn hừ một tiếng.

Lâm Chính lắc đầu, xoay người bước đi.

"Danh tiếng của tôi không hù dọa được ai lùi bước cả!"

"Vậy cậu nói như vậy là có ý gì?"

“Có ý gì thì bà đi xem sẽ biết”, Lâm Chính nói.

Thần Võ Tôn cau mày, yên lặng nhìn chằm chằm Lâm Chính, không lên tiếng.

Đoàng đoàng đoàng...

Lúc này, một loạt tiếng nổ phát ra từ phía nam của Học viện Huyền Y Phái.

"Hả?"

Thần Võ Tôn ngay lập tức nhìn về phía đó.

Chẳng lẽ đám người Thánh Sơn đã giết đến đây?

Bà ta lập tức liếc nhìn Lâm Chính, muốn xem Lâm Chính phản ứng như thế nào.

Tuy nhiên, Lâm Chính chỉ nhìn thoáng qua bên đó, rồi quay người bước đi.

"Sao vậy? Thần y Lâm, cậu không quan tâm à?", Thần Võ Tôn sửng sốt.

Tuy nhiên, Lâm Chính lại đi theo vài người Dương Hoa vào phòng họp để thảo luận gì đó, mà không quay đầu lại.

Thần Võ Tôn cảm thấy đầu óc mình mơ hồ.

Người này ngu xuẩn vậy sao?

Người ta đã đánh đến cửa rồi, thay vì đi đối phó, ngược lại còn ngồi trong phòng nói chuyện rất bình tĩnh?

Chẳng lẽ phải kề dao vào cổ thì mới biết sợ sao?

Thần Võ Tôn ậm ừ, nhưng lại có cảm giác không đúng lắm.

Bà ta nhìn về phía cửa phòng họp, rồi lại nhìn nơi xảy ra vụ nổ, khẽ hít một hơi, bật nhảy người lao về phía đó.

Đúng như dự đoán.

Khi Thần Võ Tôn đến gần, nơi này đã trở nên hỗn loạn.

Hàng chục cao thủ Dương Hoa đang bao vây hai cường giả Thánh Sơn.

Hai cường giả Thánh Sơn này có vẻ như định xông vào Học viện Huyền Y Phái, bọn chúng một đường giết tới, trên đường đầy xác chết bị bọn chúng bức hại, sau đó đập nát bức tường, xông thẳng vào bên trong học viện.

May mắn thay, cường giả Dương Hoa đã đến kịp thời ngăn chúng lại.

Tuy nhiên, chỉ dựa vào đám người này, sao có thể ngăn cản được cường giả Thánh Sơn?

Hai bên giao đấu không bao lâu, người của Dương Hoa đã bị đánh bầm dập, vết thương đầy mình, tháo chạy về phía sau.

Thần Võ Tôn lắc đầu nguầy nguậy, lẩm bẩm: "Thần y Lâm, xem ra cậu vẫn quá tự tin vào bản thân! Sự chênh lệch giữa đám người của cậu và người của Thánh Sơn lớn đến mức nào chứ? Đây hoàn toàn là một trận chiến không cân sức. Người mà cậu chọc vào là một nhân vật khổng lồ. Dương Hoa giống như con kiến dưới chân người khổng lồ Thánh Sơn, chỉ cần một cước nhẹ, con kiến sẽ hóa thành bột phấn”.

"Thôi vậy, nể mặt cậu đã trị thương cho tôi, hôm nay, tôi sẽ ra tay giúp đỡ”.

Dứt lời, Thần Võ Tôn bước thẳng tới, chuẩn bị ra tay.

Nhưng lúc này, tất cả người Dương Hoa đều lui ra ngoài, xếp thành hàng, lạnh lùng nhìn chằm chằm mấy cường giả đến từ Thánh Sơn.

"Hả?"

Thần Võ Tôn hơi sửng sốt.

Bà ta còn chưa kịp phản ứng, những cường giả Dương Hoa đột nhiên lấy từ trong người ra những viên đan dược trong suốt có quầng sáng màu tím, lần lượt nhét vào trong miệng.

"Đây là?"

Hơi thở của Thần Võ Tôn đột nhiên căng chặt.

Phù!

Đan dược đi vào trong bụng, một luồng khí tức đáng sợ đột nhiên bộc phát từ trong cơ thể của những cao thủ Dương Hoa này.

Con ngươi của mọi người biến thành màu xanh đậm, khí lực toàn thân tăng gấp bội...

"Không hay rồi!"

Đám cường giả Thánh Sơn ý thức được có điều gì đó không ổn, lập tức lao tới, muốn giải quyết những cao thủ Dương Hoa này trước.

Nhưng khi chúng lại gần...

Bụp!

Một sức mạnh dày đặc biến thành một tấm bình phong che chắn, ngăn cản đám cường giả Thánh Sơn.

Bùm! Bùm! Bùm...

Bọn chúng đồng loạt tung nắm đấm, làm tấm bình phong phía trước kịch liệt chấn động.

Bùm!

Tấm bình phong rung chuyển dữ dội, tuy nhiên... không bị phá vỡ!

"Cái gì?"

Thần Võ Tôn sửng sốt.

Vèo vèo vèo vèo...

Lúc này, một đám người đột nhiên bay ra ngoài, biến mất không thấy đâu.

Con ngươi của Thần Võ Tôn trợn tròn, sau khi nhìn rõ ràng, bà ta mới phát hiện những người này đã tiếp cận đám cao thủ Thánh Sơn, giết chết đám cao thủ của Thánh Sơn với tốc độ cực kỳ đáng sợ và sức mạnh vô biên.

Roạt! Roạt! Roạt...

Hành động diễn ra chỉ trong vài hơi thở, đám cường giả Thánh Sơn đã bị phân thây ngay tại chỗ!

Thấy vậy, Thần Võ Tôn hoàn toàn chết lặng, tim đập loạn xạ, đầu óc khẽ run.

Nhìn thấy vài người bắt đầu thu dọn xác chết của những cường giả Thánh Sơn, Thần Võ Tôn cuối cùng đã hiểu những lời của Lâm Chính có nghĩa là gì.

Các cao thủ Dương Hoa quả thực thua kém cường giả Thánh Sơn, nếu đánh nhau thì chắc chắn sẽ thua.

Nhưng nếu cộng thêm đan dược linh đan do thần y Lâm chế tạo thì sao?

Nhờ sự gia tăng sức mạnh của những viên đan dược này, cường giả Dương Hoa đủ mạnh để sánh ngang với Thánh Sơn.

Đây là Giang Thành, Thánh Sơn có thể cử đến đây bao nhiêu người? Cùng lắm cũng chỉ mười mấy người mà thôi.

Nhưng cường giả Dương Hoa rất đông đảo!

Nếu như bọn họ đều uống đan dược của thần y Lâm thì sẽ mạnh đến mức nào? Đám người Thánh Sơn chống đỡ thế nào đây?

"Hóa ra là thế... hóa ra là thế...”

"Thần y Lâm, đây là con át chủ bài của cậu à?"

Thần Võ Tôn lẩm bẩm.

Với sự trợ giúp của đan dược do thần y Lâm chế tạo, e rằng không ai trong số những cao thủ Thánh Sơn tiến vào Giang Thành có thể sống sót.

Nhưng đây chẳng qua chỉ đối phó với đám tay sai tép riu của Thánh Sơn, những cao thủ chân chính tới thì đám người này có thể đối phó sao?

Bùm!

Một vụ nổ dữ dội có thể làm rung chuyển cả Giang Thành lan ra mọi hướng.

Mặt đất chấn động.

Cứ như sắp tận thế!

Thần Võ Tôn hơi sửng sốt, vội vàng nhìn về phía phát ra âm thanh.

Bên kia bầu trời, bập bềnh một luồng khí tức bức ép khiến người ta nghẹt thở.

Thần Võ Tôn ngay lập tức nhận ra chủ nhân của những luồng khí tức này là ai.

"Cuối cùng cũng tới rồi à?"

Bà ta khẽ hừ một tiếng, tiến lên một bước, hóa thành một dải cầu vồng dài, lao thẳng tới nơi phát sinh vụ nổ.

Cùng lúc đó, vô số cường giả Dương Hoa cũng đồng loạt đổ xô đến nơi phát ra vụ nổ.
Chương 3119: Năm người

Một luồng cuồng phong bất tận quét qua Giang Thành.

Bầu trời bắt đầu mưa lớn.

Cát vàng không biết từ đâu thổi vào thành phố, nhuộm cả thành phố thành màu xám.

Sau đó, những tiếng nổ liên tiếp vang lên khắp nơi trong Giang Thành.

Người dân Giang Thành một lần nữa rơi vào tình cảnh dầu sôi lửa bỏng.

Lính tuần tra lập tức được cử đi, quân đoàn Long Huyền cũng bị kinh động, một lượng lớn cao thủ Long Huyền từ mọi nơi đổ về.

Khi Thần Võ Tôn đến nơi phát ra vụ nổ, mới phát hiện chỗ này đã bị bao vây bởi hàng trăm cường giả Dương Hoa.

Địa điểm xảy ra vụ nổ là công viên Nhân dân Giang Thành.

Lúc này, người trong toàn bộ công viên đã được sơ tán.

Nhưng trước cổng chính của công viên, có năm người đang đứng lặng lẽ.

Dường như bọn chúng đang chờ đợi gì đó.

Trước mặt chúng, là một chiếc quan tài đen như mực.

"Tao không muốn bước vào nơi dơ bẩn này, chắc hẳn bọn mày đều là người của Dương Hoa nhỉ? Bảo thần y Lâm ra đây. Hôm nay, bọn tao phụng lệnh Long Thiên Tử, đi lấy đầu thần y Lâm. Nếu bọn mày gọi hắn tới thì bọn tao sẽ cho bọn mày được chết toàn thây, nếu không nghe theo thì bọn tao không chỉ tắm máu Giang Thành, đồng thời còn xé xác tất cả bọn mày thành từng mảnh! Vứt cho chó ăn, hiểu chưa?”

Người phụ nữ tóc dài màu xanh dẫn đầu, bước ra hờ hững nói.

Người phụ nữ mặc một chiếc váy dài màu xanh lam, làn da trắng, các đường nét khuôn mặt thanh tú.

Điều đáng kinh ngạc là dù cô ta đi đến đâu, cơn mưa xối xả cũng không thể đánh trúng cô ta làm cô ta bị ướt, dường như cơn mưa nằm trong tầm kiểm soát của cô ta, cố tình tránh né cô ta.

"Bọn mày là người Thánh Sơn đúng không? Thần y Lâm sớm biết bọn mày sẽ tới nên cố ý bảo bọn tao ngăn cản ở chỗ này. Hôm nay e rằng bọn mày không gặp được thần y Lâm rồi, đương nhiên, cũng không thể rời khỏi Giang Thành”.

Một người đàn ông bước tới, lạnh lùng nói.

Vừa dứt lời, năm người cùng nhìn chằm chằm người đàn ông đó.

"Xem ra gần đây Thánh Sơn chúng ta quá khiêm tốn, đến mức loại chó mèo nào cũng dám khiêu khích, vậy thì không được, đây không phải chuyện tốt”, một người đàn ông tóc đỏ như lửa nhẹ giọng nói.

"Tôi cho rằng đừng nên khách khí nữa, giết bọn chúng trước đi, giết nhiều người thì con kiến họ Lâm kia sẽ tự bò ra ngoài”.

"Được! Vậy, ra tay đi”.

Sau khi bốn người bàn bạc xong, bọn chúng cùng nhìn về người đàn ông tóc trắng đứng đằng sau.

Người đàn ông vẫn nhắm mắt, phớt lờ những âm thanh xung quanh, chỉ khẽ gật đầu.

Ngay lập tức, bốn người quay người, cùng nhau bước về phía trước.

"Thú vị đấy!"

"Cứ chặt đầu đám người này trước đã”.

Một người đàn ông có mái tóc vàng và nước da tái nhợt khẽ mỉm cười, sau đó đột nhiên giậm chân.

Rầm!

Mặt đất rung chuyển.

Vô số vết nứt lan ra từ vị trí mà hắn giẫm lên, tấn công về phía đám đông.

Mọi người lập tức uống đan dược.

Tuy nhiên, đám người này khác với những cường giả Thánh Sơn trước đó.

Mặc dù tốc độ của họ rất đáng sợ, nhưng ngay lập tức đã bị bốn người này phát giác.

Bùm! Bùm! Bùm!

Một số lượng lớn gai nhọn đáng sợ mọc ra từ mặt đất, đâm thẳng vào những cao thủ Dương Hoa này.

Mọi người vội vàng né tránh, nhưng vẫn có một số người không kịp tránh, bị gai trên mặt đất đâm xuyên thủng.

"Nở rộ đi!"

Người đàn ông tóc đỏ cười lớn vung tay lên trời.

Rầm! Rầm...

Đám đông bùng nổ một cách khó hiểu.

"Đây là... kích nổ khí kình ư?"

Hô hấp của Thần Võ Tôn đột nhiên căng chặt.
Chương 3120: Dừng tay

Thế mà có thể làm nổ được khí kình của người khác?

Đây là bản lĩnh tuyệt thể bất phàm gì thế?

Phải biết rằng, nếu một võ giả bị đối phương khống chế được khí kình thì là chuyện tuyệt vọng đến mức nào?

Thần Võ Tôn lập tức nhìn người đàn ông tóc đỏ rực đó.

“Nếu tôi đoán không lầm thì đây chắc hẳn là Viêm Chân – một trong bảy thần tướng Thánh Sơn”.

Một tiếng nổ khủng khiếp khiến đám người Dương Hoa váng đầu hoa mắt, bộ dạng cực kỳ nhếch nhác.

Không ít người bị chấn động văng ra xa, ngã sõng soài dưới đất, cả người đầy thương tích, có người còn bị chấn động đến chết.

Người của Dương Hoa vừa hoảng loạn vừa tức giận.

Nhưng họ không vì thế mà bỏ cuộc, đều bò dậy lao đến chỗ năm người này.

Vèo vèo vèo...

Từng luồng khí tức đáng sợ ập vào năm người họ.

“Nực cười!”

Cô gái tóc xanh cười nhạo, vung tay lên.

Soạt!

Cơn mưa xối xả từ trên trời rơi xuống bỗng ngừng lại, sau đó đồng loạt tụ lại trong lòng bàn tay của cô gái, biến thành một hàng rào thác nước khổng lồ.

Ào! Ào! Ào…

Luồng khí đập mạnh vào thác nước, nhưng lại không thể xuyên qua nó, chỉ khuấy động những gợn sóng dày đặc.

“Cái gì?”

Mọi người đều cảm thấy ớn lạnh.

“Xông lên!”

Một người nghiến răng thấp giọng hét lên rồi bay đến trước, lấy tay đâm xuyên vào màn thác nước đó định xé nát nó bằng mãn lực.

Nhưng cho dù dùng sức thế nào thì màn thác nước đó cũng không bị tổn hại gì.

“Cùng lên đi!”

“Cô ta không ngăn được nhiều người đâu”.

“Lên!”

Những người còn lại cũng đồng loạt lao đến, bấu lấy màn thác nước, ra sức kéo nó ra.

Sau một hồi mọi người đồng tâm hiệp lực, cuối cùng màn thác nước đó cũng xuất hiện một vết nứt hệt như bị lỏng ra.

Mọi người mừng rỡ.

Nhưng Thần Võ Tôn lại nhận ra có gì không ổn, lập tức hét lên: “Mau quay lại”.

Thế nhưng… không kịp nữa.

Ào!

Lại một loạt âm thanh kỳ lạ vang lên.

Mọi người cùng quay phắt lại nhìn.

Âm thanh này phát ra từ phía sau họ.

Mãi sau khi quay đầu lại, họ mới phát hiện ra cơn mưa lớn đang trút xuống phía sau họ đột nhiên ngừng lại, trong thoáng chốc biến thành một màn thác nước, chặn lại con đường phía sau họ.

“Không ổn! Đây là cái bẫy!”

Cuối cùng cũng có người nhận thấy không ổn, lập tức lùi sang hai bên.

Nhưng ngay sau đó, hạt mưa hai bên cũng đông cứng lại, toàn bộ đều ngưng tụ màn thác nước.

Mọi người hoàn toàn bị bao vây trong cái lồng nước mưa cực lớn, đi đường nào cũng không được.

Bùm!

Một tiếng huýt đinh tai nhức óc như muốn xé toạc bầu trời vang lên.

Mọi người đều ngước mắt lên.

Nhìn thấy có một lưỡi kiếm gió cực lớn bay đến từ cách đó không xa.

Lưỡi kiếm gió này phá tan cơn mửa lớn, chém đứt mọi thứ, cứ thế tấn công mọi người.

Thôi xong đời!

Trong đầu mọi người chỉ còn lại ý nghĩ như vậy.

Sau đó.

Vèo!

Lưỡi kiếm gió cực lớn chém vào đầu của những người này.

Những người bị nhốt trong chiếc lồng nước đều bị giết chết.

Máu bắn ra tung tóe, nhuộm đỏ cả nước mưa.

Mười mấy cái đầu bay lên không trung, cảnh tượng sau đó cực kỳ hãi hùng.

“Ha ha ha, hay! Hay lắm! Ha ha ha…”, người đàn ông tóc vàng xám bật cười, sau đó lại vung tay lên.

Vèo vèo vèo...

Mười mấy chiếc gai đất nhô lên từ mặt đất, đâm vào mười mấy thi thể không đầu, xuyên qua trên mũi nhọn như thể đang trị tội trước công chúng.

Những người Dương Hoa còn lại cực kỳ hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch…

“Mặc dù đã uống thuốc của thần y Lâm cũng không có tác dụng, dù sao đây cũng là Thần Tướng của Thánh Sơn, thực lực hai bên cách biệt quá lớn, không phải chỉ một viên đan dược là có thể rút ngắn khoảng cách”.

Thần Võ Tôn lắc đầu, thở dài, sau đó đi về phía cổng công viên đó.

“Dừng tay!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK