Phụt!
Máu tươi phun ra.
Người kia của Thiên Ma Đạo đau đến mức lùi lại liên tục, còn cánh tay của hắn không rơi xuống, mà được một luồng khí kình bao bọc, bay ra ngoài hòn đảo.
Người của Thiên Ma Đạo nhìn theo.
Thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng trên mặt hồ bên ngoài hòn đảo.
Người đàn ông khiến cánh tay kia chấn động nát bét, rồi cầm lấy thiết bị liên lạc, bình thản nhìn người của Thiên Ma Đạo.
Anh không ra tay ngay lập tức, mà kết nối thiết bị liên lạc.
"Xử lý xong rồi sao?".
Đầu bên kia lập tức vang lên giọng nói lạnh lùng của Mạn Sát Hồng.
"E là vẫn chưa", Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Giọng nói ở đầu bên kia im bặt, một lát sau mới dữ tợn nói: "Cậu là ai?".
"Sao vậy? Quên tôi nhanh thế hả? Chỉ tiếc là tôi không giết luôn được bà", Lâm Chính lạnh lùng nói.
"Là cậu?", giọng nói của Mạn Sát Hồng chứa đầy sát khí.
Nhưng trong sát khí vẫn lộ chút sợ hãi.
Bà ta đã nhớ ra chủ nhân của giọng nói này, cũng lập tức nhớ lại cảnh tượng tháo chạy trối chết trong vùng cơ quan.
Nhưng bây giờ bà ta không hề sợ.
Bởi vì đằng sau bà ta là cả Thiên Ma Đạo.
"Tôi sẽ băm vằm xé xác cậu, tôi sẽ móc tim gan của cậu ra ăn! Tôi sẽ khiến cậu chết rất khó coi! Rất khó coi! Tôi thề! Tôi đảm bảo!", Mạn Sát Hồng gầm lên đầy dữ tợn.
"Bà cứ chờ đấy!".
Lâm Chính bình thản thốt ra bốn chữ, sau đó bỗng dùng sức bóp nát thiết bị liên lạc trong tay.
Những người của Thiên Ma Đạo ở trên hòn đảo đều nín thở.
"Giết!".
Lâm Chính khàn giọng nói.
Lập tức có vô số bóng dáng từ bốn phương tám hướng ập tới, chém người của Thiên Ma Đạo.
Một lát sau, thi thể chất đống trên hòn đảo, hồ nước cũng bị máu tươi nhuộm đỏ.
"Nhanh chóng dọn dẹp hiện trường, sau đó điều động nhân thủ, chuẩn bị đến Tử Huyền Thiên! Phó chưởng môn Thiên Diệp đâu? Bảo cả bọn họ nhanh chóng theo chúng ta trở về Tử Huyền Thiên chi viện!".
Lâm Chính ngoảnh sang hét lên với Nguyên Tinh.
"Vâng, giáo chủ".
Nguyên Tinh lập tức chạy đi sắp xếp.
"Sao? Người của Thiên Ma Đạo chết hết rồi à?", hai tay Cực Lạc Kiếm Quân dính đầy máu tươi, lạnh lùng đi tới.
"Chỉ chết mấy kẻ lâu la tiểu tốt, chẳng có tác dụng gì, chủ nhân của bọn chúng còn chưa xuất hiện", Lâm Chính bình thản nói.
"Chủ nhân của bọn chúng ở đâu".
"Tử Huyền Thiên!".
"Vậy còn chờ gì nữa? Dẫn ngay người tới đó, bao vây Tử Huyền Thiên đi!".
Cực Lạc Kiếm Quân trầm giọng quát, đang định triệu tập 72 kiếm sứ xuất phát.
"Kiếm Quân đại nhân hấp tấp quá đấy! Chúng ta hùng hổ đến đó liệu có chắc chắn giết được người đó không?", Lâm Chính bình thản nói: "Tôi đề nghị chia binh hai hướng!".
"Chia binh hai hướng? Nghĩa là sao?".
"Kiếm Quân đại nhân, tôi muốn ông dẫn theo đám phó chưởng môn Thiên Diệp xuất phát theo đường quốc lộ, tập kích người của Thiên Ma Đạo trong Tử Huyền Thiên. Tôi nghĩ với thực lực của ông, muốn đánh bại bọn chúng chắc chắn không thành vấn đề. Một khi không đánh lại được thì bọn chúng sẽ bỏ chạy, tôi sẽ chặn bọn chúng giữa đường. Trước sau kìm kẹp như vậy, bọn chúng mọc cánh cũng không thoát được, chết là cái chắc!", Lâm Chính bình thản nói.
"Được! Cứ làm theo lời cậu nói đi!".
Cực Lạc Kiếm Quân sáng mắt lên, lập tức dẫn người rời đi.
Lâm Chính im lặng nhìn bóng lưng rời đi của Cực Lạc Kiếm Quân, ánh mắt hơi lóe lên.
Mọi người bắt đầu hành động, các cao thủ của Giang Thành đều xuất quân, cùng Cực Lạc Kiếm Quân và Thiên Diệp tiến về phía Tử Huyền Thiên.
Còn lúc này, ở Tử Huyền Thiên đang đánh nhau dữ dội.
Mạn Sát Hồng đứng trên một gò đất cao, nhìn Tử Huyền Thiên đang lâm vào chiến hỏa, sắc mặt càng ngày càng lạnh lùng.
Đã tấn công tròn một tiếng rồi, nhưng người của Thiên Ma Đạo... chỉ công phá được sơn môn của Tử Huyền Thiên...
Chậm quá...
Chương 2522: Phong Ma Đan
"Lũ ăn hại này làm ăn kiểu gì không biết? Sao lâu như vậy vẫn chưa đánh được vào trong? Vô dụng! Một lũ vô dụng!", Mạn Sát Hồng không nhịn được ngoạc miệng chửi bới.
Người của Thiên Ma Đạo ở bên cạnh nghe thấy, lập tức ôm quyền bước tới: "Ma Nữ đại nhân, người của Tử Huyền Thiên thực lực cao cường, không phải những võ sĩ bình thường, muốn công phá không phải chuyện dễ! Trận này không nên kéo dài quá lâu, thuộc hạ đề nghị bảo bọn họ uống ngay Phong Ma Đan! Tốc chiến tốc thắng!".
"Phong Ma Đan sao?", Mạn Sát Hồng gật đầu, lạnh lùng nói: "Được, lập tức truyền lệnh, dùng Phong Ma Đan đi! Tuy sẽ tổn thất những ma nhân này, nhưng chỉ cần kết quả tốt đẹp, bọn họ chết cũng không sao".
"Thuộc hạ sẽ đi truyền lệnh ngay".
Ma nhân kia nói, rồi bước mấy bước tới, lấy một máy tín hiệu ra, kéo một cái nhằm vào không trung.
Vèo!
Một luồng khói màu đỏ tươi bay lên trời, sau đó nổ tung.
Người của Thiên Ma Đạo đang đánh nhau bên dưới đồng loạt ngẩng lên nhìn, ai nấy mở to mắt, tỏ vẻ kinh ngạc khó tin.
"Ma Nữ đại nhân có lệnh, mau dùng Phong Ma Đan để quyết thắng, không được kéo dài nữa, ai làm trái lệnh, chém!", ma nhân kia cao giọng kêu lên, âm thanh vang khắp bốn phía.
"A!".
"Không!".
"Hu hu hu..."
Vô số người của Thiên Ma Đạo kêu rên khóc lóc, vẻ mặt suy sụp.
Nhưng bọn họ không còn lựa chọn nào khác.
Bọn họ biết rõ làm trái mệnh lệnh của Ma Nữ sẽ có kết cục gì.
Bọn họ đã lựa chọn con đường này thì sống hay chết đã không còn nằm trong tay họ nữa.
Nhiều người của Thiên Ma Đạo lần lượt lùi lại, lấy một viên thuốc đen sì ra, khổ sở nhét vào miệng.
Những người của Tử Huyền Thiên vẫn đang liều mạng chống trả tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc.
"Bọn họ đang uống cái gì vậy?".
"Phong Ma Đan? Đó là gì thế?".
Tất cả mọi người đều không hiểu có chuyện gì xảy ra.
Mấy trưởng lão cảm thấy không đúng lắm, lập tức khẽ quát: "Lùi lại! Lùi vào trong cổng!".
Mọi người đồng loạt lùi vào trong cổng Tử Huyền Thiên, thiết lập phòng tuyến.
Còn những người của Thiên Ma Đạo sau khi uống Phong Ma Đan thì như lên cơn điên, gầm rú gào thét. Bọn họ lột mặt nạ trên mặt ra, cào gãi va đập như điên, phá hoại tất cả những gì có thể phá hoại.
Ai nấy đều trở nên người không ra người ngợm không ra ngợm.
Lúc này, đôi mắt đỏ ngầu của bọn họ đã không nhìn thấy con ngươi nữa, cả tròng mắt toàn là màu đỏ như máu.
Người của Tử Huyền Thiên ngây ra, kinh hãi nhìn những người này.
"Đám người này... rốt cuộc là quái vật gì vậy?", một trưởng lão lẩm bẩm.
"Giết! Giết! Giết!".
"Ta thèm máu! Ta thèm thịt! Ta đói!".
"Khó chịu quá!".
Những người của Thiên Ma Đạo này phát ra âm thanh như dã thú, ánh mắt khóa chặt lấy người của Tử Huyền Thiên ở trong cổng, sau đó liều mạng xông về phía bọn họ.
Ma nhân như nước lũ, không thể ngăn cản.
"Chuẩn bị chiến đấu!".
Các trưởng lão của Tử Huyền Thiên gầm lên, toàn lực ứng chiến.
Nhưng lần này, dường như người của Thiên Ma Đạo đã hoàn toàn mất nhân tính, quên cả đau đớn, bọn họ phớt lờ đao kiếm, bổ nhào tới.
Phòng tuyến do các đệ tử của Tử Huyền Thiên dựng lên nhanh chóng sụp đổ.
Một đệ tử ngã nhào xuống đất, còn chưa kịp giãy giụa phản kháng, đã bị người của Thiên Ma Đạo đè lên người rồi giật đứt tay chân, cuối cùng cắn vào cổ anh ta, giật đứt đầu anh ta xuống.
Máu tươi tung tóe, tiếng la hét không ngớt, máu chảy thành sông, thây chất thành đống...
Cảnh tượng như địa ngục trần gian dần hiện ra.
Chương 2523: Ma Quái
"Tốt! Tốt! Tốt lắm!".
Mạn Sát Hồng nhìn cảnh tượng thê thảm trong Tử Huyền Thiên, khóe môi nhếch lên, gật đầu lia lịa: "Phong Ma Đan của Thiên Ma Đạo chúng ta quả nhiên là thần đan! Với sức chiến đấu như vậy, một Tử Huyền Thiên nhỏ bé khác gì con kiến chứ? Tốt lắm!".
"Phong Ma Đan có thể kích phát cực hạn của cơ thể người, nhưng cái giá phải trả là đánh mất nhân tính, đánh mất lí trí. Hơn nữa, sau khi dược hiệu của đan dược không còn, kiểu gì bọn họ cũng kiệt sức mà chết. Tuy sẽ chết, nhưng có thể đổi lại sức chiến đấu ngắn ngủi như vậy cũng rất đáng", người Thiên Ma Đạo ở bên cạnh cười nói.
"Nhanh chóng giải quyết đi, chiến sự phía Giang Thành không thuận lợi, tôi nghĩ chắc là đám người đó đang đổ về đây. Phải tiêu diệt Tử Huyền Thiên trước khi bọn chúng đến nơi", Mạn Sát Hồng mặt không cảm xúc nói.
"Ma Nữ đại nhân yên tâm, không đến nửa tiếng, Tử Huyền Thiên chắc chắn không còn một mống người", ma nhân kia vội ôm quyền.
"Vậy sao?".
Đúng lúc này, một tiếng quát lạnh lùng vang lên.
Sau đó, một luồng khí quang sắc lạnh xông thẳng lên trời, đánh về phía này.
Mạn Sát Hồng nheo mắt nhìn.
Ầm!
Cột sáng va chạm với mặt đất, mặt đất lập tức nổ tung.
Người của Thiên Ma Đạo kinh sợ lùi lại.
Khi cột sáng tản đi, bụi bặm rơi xuống, thì một bóng dáng xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Đó là chưởng môn của Tử Huyền Thiên, Lăng Kiếm Phi!
"Tôi còn tưởng ông định làm một con rùa rụt đầu, cả đời không ló mặt ra chứ!", Mạn Sát Hồng cười nói: "Nếu ông đã tự ra mặt thì tốt quá, tôi đỡ mất công vào để giết ông!".
"Giết tôi? Bà cũng xứng?".
Lăng Kiếm Phi lạnh lùng hừ mũi, lại tung người nhảy lên, đánh về phía Mạn Sát Hồng.
Khí kình tàn bạo và uy thế vô tận như dời non lấp bể, vô cùng khủng khiếp, dường như trời đất cũng phải chấn động.
Lăng Kiếm Phi là người đứng đầu Tử Huyền Thiên, thực lực đương nhiên hơn xa người thường.
Huống hồ trước đó Mạn Sát Hồng còn bị Lâm Chính đánh bị thương, vẫn chưa hồi phục, bây giờ đánh với Lăng Kiếm Phi đương nhiên không thể chiếm thế thượng phong.
Nhưng bà ta không hề hoảng hốt, ngược lại còn nhếch môi, lùi lại liên tục, cười nói: "Bây giờ tôi đương nhiên không xứng, nhưng người có thể giết ông thì quả thực quá quá nhiều".
"Hử?".
Lăng Kiếm Phi nhíu mày, cảm thấy không ổn.
Vù!
Hai luồng sương đen sì bỗng phun ra từ hai bên, lan tới nhanh như chớp.
Lăng Kiếm Phi hơi biến sắc, lập tức chuyển từ thế công sang thế thủ, đánh hai chưởng sang hai bên.
Bốp! Bốp!
Lòng bàn tay ông ta đánh mạnh vào hai luồng sương đen sì đáng sợ kia, làn sương tan ra, hai bóng người bay từ trong đó ra, rơi xuống đất.
Cơ thể Lăng Kiếm Phi cũng bị chấn động mạnh, sau khi hạ xuống đất phải lùi lại nửa bước.
Ông ta đanh mắt nhìn hai bóng dáng kia, sắc mặt lạnh tanh: "Không ngờ... lần này để tiêu diệt Tử Huyền Thiên, Thiên Ma Đạo các bà mời cả Ma Quái ra! Xem ra tôi đã đánh giá thấp quyết tâm của các bà rồi!".
"Lăng Kiếm Phi, ông tốt xấu gì cũng là bá chủ một phương, nếu không mời Ma Quái thì làm sao giết được ông? Chỉ tiếc là tôi bị thương, nếu không tôi thực sự rất muốn tự tay lấy đầu ông! Cảm giác đó chắc chắn cả đời khó quên!", ánh mắt Mạn Sát Hồng lóe lên một tia điên cuồng.
"Lấy đầu tôi? Hừ, chỉ dựa vào các bà? Chờ tôi lấy được đầu của hai tên Ma Quái này sẽ xử lý bà!".
Lăng Kiếm Phi lạnh lùng quát, rồi lại xông tới.
"A!".
"A!".
Hai tên ma quái hét lên rồi đồng thời ra chưởng.
Vù!
Một luồng khói màu đen sì phun ra từ lòng bàn tay họ, sau đó nhanh chóng ngưng lại, ập về phía Lăng Kiếm Phi.
Lăng Kiếm Phi dường như nín thở, nghe thấy cả tiếng rồng rít gào.
Trong luồng khói đen kia... có một con rồng khí màu đen lao ra...
Chương 2524: Người không ra người, quỷ không ra quỷ
Con rồng đen được hóa từ ma khí giương nanh múa vuốt, uy võ hung hãn, rít gào lao về phía Lăng Kiếm Phi.
Mặt đất cũng bị con rồng đen đáng sợ này nghiền nát.
Mây trên trời cũng bị xua tan.
Người của Thiên Ma Đạo ở hai bên vội vàng lùi lại, không thể chống nổi uy thế của con rồng khí màu đen sì này.
Thật là khủng khiếp!
Đây chính là thực lực của Ma Quái sao?
Sắc mặt Lăng Kiếm Phi đanh lại, thầm cắn răng. Đã đến nước này thì ông ta cũng không còn đường lui nữa, liền quát to một tiếng, huy động khì kình toàn thân ngưng tụ ở hai cánh tay, rồi lao về phía trước.
Bốp!
Cánh tay va mạnh vào con rồng khí màu đen kia.
Khí kình tàn bạo lập tức men theo cánh tay truyền khắp toàn thân Lăng Kiếm Phi như dòng điện.
Cả người Lăng Kiếm Phi chấn động mạnh.
Nhưng ông ta không lùi lại, mà huy động khí mạch rít gào, bàn tay đang đè ở miệng con rồng đen bỗng chộp lấy miệng nó, sau đó dùng sức.
“A!”.
Cùng với một tiếng gầm phẫn nộ, hai cánh tay ông ta bỗng dang ra, xé rách con rồng khí màu đen này.
Hai tên Ma Quái đang điều khiển rồng khí lập tức bị phản phệ, phun ra máu tươi, lùi lại liên tục.
“Cái gì?”.
Mạn Sát Hồng biến sắc.
Bà ta biết Lăng Kiếm Phi rất mạnh, nhưng không ngờ hai Ma Quái cũng không làm gì được ông ta.
Đúng là mạnh mẽ!
Tử Huyền Thiên này quả thực là một khúc xương khó gặm.
Nhưng Mạn Sát Hồng không nôn nóng, mà lạnh lùng nhìn chằm chằm Lăng Kiếm Phi, khóe môi chậm rãi nhếch lên.
Lăng Kiếm Phi ở bên này không dám thả lỏng, định thừa thắng truy kích, nhưng khóe mắt lại liếc thấy nụ cười quỷ dị của Mạn Sát Hồng.
Ông ta giật thót trong lòng, cảm thấy không ổn.
Bỗng dưng!
Vèo!
Một cái bóng màu đen sì lao tới từ sau lưng Lăng Kiếm Phi, đánh vào lưng ông ta với khí thế sét đánh không kịp bưng tai.
Bốp!
Lăng Kiếm Phi không kịp phản ứng, cả người bay đi, va vào tảng đá ở bên cạnh.
Ầm!
Tảng đá nổ tung.
Lăng Kiếm Phi ngã lăn xuống đất, phun ra rất nhiều máu tươi và thịt vụn.
Ông ta khó khăn ngẩng đầu lên, nhìn người đánh lén mình, khàn giọng nói: “Tên Ma Quái thứ ba?”.
“Ha ha ha, Lăng Kiếm Phi, không ngờ tới chứ gì? Ba Ma Quái liên thủ đánh ông, đây là vinh hạnh trước nay chưa từng có đâu!”, Mạn Sát Hồng cười lớn, ánh mắt đầy đắc ý.
“Không ngờ Thiên Ma Đạo các bà lại coi trọng tôi như vậy”.
Lăng Kiếm Phi khó nhọc bò dậy, lau máu ở khóe miệng đi, đanh giọng nói.
“Đương nhiên rồi, Lăng Kiếm Phi, ba Ma Quái đồng thời ra tay thì ông tuyệt đối không có đường sống, mà Tử Huyền Thiên của ông cũng chết là cái chắc! Thế này đi, tôi sẽ cho ông một con đường sống! Chỉ cần ông đồng ý gia nhập Thiên Ma Đạo, uống ma huyết, trở thành ma nhân, thì tôi sẽ không giết ông, được không?”, Mạn Sát Hồng mỉm cười nói.
Nếu có thể khuyên Lăng Kiếm Phi gia nhập Thiên Ma Đạo thì đúng là lập công lớn.
Nhưng Lăng Kiếm Phi lại cười khẩy.
“Làm người không làm lại đi làm quái vật người không ra người, quỷ không ra quỷ? Sao có thể chứ? Thôi bà mau ra tay đi! Hôm nay e là Thiên Ma Đạo các bà sẽ mất ba Ma Quái rồi!”.
“Hừ! Thật là ngông cuồng! Lăng Kiếm Phi, nếu ông đã chán sống, thì cũng đừng trách tôi! Tôi không tin ông có thể thắng được ba Ma Quái này!”, ánh mắt Mạn Sát Hồng lạnh tanh, không chút do dự quát lớn: “Giết!”.
Ba tên Ma Quái đồng thời ra tay, lao tới đánh Lăng Kiếm Phi.
Ma khí tàn bạo lập tức hóa thành đại thế ập về phía ông ta.
Rắc!
Mặt đất dưới chân Lăng Kiếm Phi nứt toác ra, còn bản thân ông ta cũng có chút không gượng nổi, suýt nữa thì quỳ sụp xuống trước sự bức ép của đại thế này.
Thật là khủng khiếp!
Chương 2525: Tàn khốc
Ma quái thường là những thể loại tu luyện nửa người nửa ma. Bọn chúng vì muốn tìm kiếm võ đạo vô thượng mà không từ thủ đoạn, không từ phương pháp để đạt được mục đích.
Những kẻ điên rồ này không ngừng lún sâu vào ma đạo, để cho cả tâm và thân chìm đắm trong đó. Chúng tử bỏ ý thức, trở thành một thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ. Và loại người này được gọi là ma quái.
Thế nhưng...không phải ai cũng có thể trở thành ma quái. Kẻ được gọi là mai quái mặc dù đã mất đi thân và tâm nhưng thực lực thì lại vô cùng khủng khiếp, không phải là thứ mà người thường có thể so sánh được.
Lăng Kiếm Phi tin rằng, đám ma quái này trước khi phát điên thì đều có thực lực ngang ngửa với ông ta. Giờ ông ta vẫn có thể giao đấu được vài chiêu với chúng chẳng qua là vì Mạn Sát Hồng muốn khống chế chúng nên cho chúng dùng một loại thuốc đặc biệt khiến chúng vẫn còn một chút ý thức. Và điều đó cũng khiến thực lực của chúng bị hạn chế.
Mà dù có như vậy thì Lăng Kiếm Phi cũng không thể cầm cự được lâu. Thực lực của Tam Tôn Ma Quái quá đáng sợ. Tuy nhiên Lăng Kiếm Phi không định thoái lui. Nếu như ông ta định bỏ chạy thì đã Tam Tôn Ma Quái cũng không thể nào giữ ông ta lại được. Tuy nhiên đây là Tử Huyền Thiên, ông ta lại là chưởng môn. Nếu ông ta bỏ chạy thì những người sau lưng ông ta phải làm sao?
Lăng Kiếm Phi với đôi mắt âm sầm hét lớn và lao về phía Tam Tôn Ma Quái. Hai bên chém giết. Tên ma quái tạo ra một vùng khí đen xì, bao trùm lấy Lăng Kiếm Phi.
Người ở bên ngoài không nhìn thấy rõ cảnh tượng chiến đấu bên trong nhưng có thể nghe thấy những tiếng bùng nổ và hự hự vang lên.Tần suất của âm thanh dày đặc.
“Ma Nữ đại nhân, xem ra Lăng Kiếm Phi không cầm cự được lâu nữa đâu. Đợi ông ta chết rồi thì Tử Huyền Thiên cũng sẽ hoảng loạn, khi đó ý chí chiến đấu của họ không còn, chúng ta muốn tiêu diệt họ sẽ dễ như lật bàn tay”, một ma nhân mỉm cười nói.
“Đối đầu với tôi chỉ có nước chết. Sau khi giết chết họ, nhanh chóng móc tim ra ngâm rượu, dâng lên cho Ma Quân đại nhân”, Mạn Sát Hồng khẽ mỉm cười.
“Vâng , Ma Nữ đại nhân”.
Bùm! Đúng lúc này, một luồng sức mạnh khủng khiếp bùng nổ trong không gian. Ngay sau đó khói mù tản ra, vài bóng hình loạng choạng lùi lại.
Mạn Sát Hồng thấy vậy thì co rụt đồng tử. Mấy bóng hình đó là Tam Tôn Ma Quái. Bọn họ không hề giết chết được Lăng Kiếm Phi mà ngược lại còn bị đánh lui.
“Sao có thể?”, Mạn Sát Hồng nhìn bằng vẻ không dám tin, đôi mắt ánh lên vẻ sợ hãi.
Mặc dù Lăng Kiếm Phi bị thương đầy mình nhưng có thể nhìn thấy ông ta vẫn có thể chiến đấu tiếp: “Vài tên ma nhân mà đòi giết chết tôi sao?
Lăng Kiếm Phi để lộ vẻ chật vật. Ông ta đưa tay lên, trường kiếm từ ống tay áo của ông ta đâm xuyên ra. Người giống như kiếm, kiếm giống như thần, mang theo khí tức không thể ngăn cản.
“Á!”, Tam Tôn Ma Quái gào lên, lao về phía trước đập mạnh vào thanh trường kiếm. Ánh sáng toát ra từ thanh trường kiếm khiến người khác phải kinh sợ.
Phụt!
Phụt!
Cánh tay của Tam Tôn Ma Quái bị thanh bảo kiếm chém đứt, máu tươi phun ra. Lăng Kiếm Phi nhắm chuẩn thời cơ với ý đồ chém đứt đầu Tam Tôn Ma Quái.
Tam Tôn Ma Quái gầm lên, cơ thể phát ra ma lực khủng khiếp. Dù vậy thì thanh kiếm sắc nhọn vẫn chém lên ngực của chúng.
Tam Tôn Ma Quái đồng loạt lùi lại.