Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2611: Vô hiệu

Đại sư Huyền Sâm không do dự, lập tức lấy châm bạc ra cứu chữa.

Các đồ đệ đi theo ông ta cũng bắt tay vào hỗ trợ.

Cổ Hạo ngầm hiểu giải tán tất cả mọi người đi, chỉ còn ông ta và vợ đứng ở bên cạnh quan sát.

Châm bạc lần lượt cắm lên người thiếu trang chủ bởi thủ pháp tinh xảo của đại sư Huyền Sâm.

Châm của ông ra rất kỳ diệu, mỗi lần dùng một châm sẽ có một luồng khí đen lượn lờ trên châm bạc, người khác nhìn vào phải chậc lưỡi khen lạ.

Châm bạc không ngừng được sử dụng, mồ hôi trên trán của đại sư Huyền Sâm cũng càng lúc càng nhiều.

Dường như càng châm về sau, mỗi một châm lại càng khó hạ xuống.

Đồ đệ ở cạnh vội vàng lau mồ hôi cho ông ta.

Nhịp thở của đại sư Huyền Sâm dần dần trở nên gấp gáp hơn, tay cầm châm bạc cũng run rẩy không ngừng.

Châm thứ nhất!

Châm thứ hai!

Châm thứ ba!

Châm thứ tư!

Châm thứ năm!

Năm châm đầu đều được thi triển chỉ trong vòng mấy phút.

Nhưng đến châm thứ sáu, đại sư Huyền Sâm khó mà hạ châm.

Châm bạc kề ngay trán thiếu trang chủ, không ngừng xoay tròn, nhưng đầu châm lại khó có thể đâm vào.

Cứ kéo dài như vậy tròn mười phút, châm bạc mới đâm vào được.

Tay của đại sư Huyền Sâm cũng đã trở nên cứng đờ.

Ông ta chưa dừng lại, lập tức rút châm, tiếp tục châm thứ bảy.

Châm này mất đến hai mươi phút!

Những người khác xem mà chảy mồ hôi tay, tim cũng vọt lên tận cổ họng.

Khi châm thứ bảy hạ xuống, cơ thể của đại sư Huyền Sâm bắt đầu lảo đảo.

Đồ đệ ở cạnh vội vàng đỡ ông ta.

“Không được từ bỏ ở đây!”.

Đại sư Huyền Sâm cắn chặt răng, gương mặt già nua đầy vẻ nghiêm túc, cầm châm thứ tám lên tiếp tục châm.

Lần này thì mất nửa tiếng đồng hồ.

Dường như ông ta đang tham gia một trận tranh đấu, một trận chém giết.

Khí kình toàn thân ông ta đều được điều động, ngón tay cầm châm bạc không ngừng có luồng khí màu đen toát ra, bao phủ cây châm bạc còn mảnh hơn sợi tóc kia.

Cuối cùng!

Châm cuối cùng cũng đã xong.

Phù!

Đại sư Huyền Sâm ngã ngồi xuống ghế, dường như không còn chút sức lực nào nữa.

Đệ tử ở cạnh vội vàng dâng trà thơm lên, lau mồ hôi, xoa bóp chân cho ông ta.

“Đại sư Huyền Sâm, ông còn ổn chứ?”, Cổ Hạo vội hỏi.

“Tôi… Tôi không sao…”.

Đại sư Huyền Sâm uống hớp trà, thở dốc nhè nhẹ, đáp: “Tiếp theo phải xem hiệu quả của Quỷ Môn Bát Châm rồi!”.

Cổ Hạo và vợ nghe vậy, nhìn về phía con trai mình với ánh mắt lấp lánh.

Cổ Liên ở ngoài cửa cũng lặng lẽ quan sát, tim đập thình thịch.

Quỷ Môn Bát Châm!

Đây là tuyệt kỹ thành danh của đại sư Huyền Sâm!

Có thần châm bậc này hỗ trợ, người trên giường sao có thể có chuyện gì được?

Cổ Hạo và vợ ông ta tràn đầy lòng tin.

Cổ Liên vừa mừng vừa lo.

Anh trai mình có thể khỏi bệnh đương nhiên là một chuyện tốt, nhưng cô ta cảm thấy mình có lỗi với thần y Lâm.

“Lần này phải giải thích với thần y Lâm thế nào đây?”.

Cổ Liên thở dài một tiếng, trong lòng vô cùng phức tạp.

Đúng lúc đó.

“Ư… Phụt!”.

Người nằm trên giường đột nhiên rùng mình, sau đó phun ra máu tươi, cơ thể co giật, không ngừng nôn ra máu.

“Hả?”.

Hai vợ chồng Cổ Hạo sững sờ.

Cổ Liên cũng đứng ngây tại chỗ.

“Không hay!”.

Đại sư Huyền Sâm vội vàng giữ chặt người trên giường, vội vàng châm cứu cùng các đệ tử.

Bọn họ bận rộn, không ngừng sử dụng châm bạc, thuốc thang.

Một lúc lâu sau mới giúp anh ta hồi phục bình thường.

Nhưng lúc này, thiếu trang chủ có vẻ như đã bị giày vò mất nửa cái mạng, hơi thở yếu hơn nhiều.

“Đại sư, con trai tôi… nó sao rồi?”, giọng Cổ Hạo khô khốc, dè dặt hỏi.

“Xem ra Quỷ Môn Bát Châm… không phát huy được hiệu quả gì”.

Đại sư Huyền Sâm thở dài, bất lực nói.
Chương 2612: Kỳ nhân

“Sao có thể như vậy được chứ?”, hai vợ chồng Cổ Hạo tái mặt, không thể chấp nhận được.

“Không thể nào! Đại sư Huyền Sâm, ông được mệnh danh là Quỷ Thủ Thần Y, Quỷ Môn Bát Châm của ông là độc nhất trong thiên hạ, có thể cứu được cả người chết, sao lại không thể cứu được con trai tôi. Không thể nào đại sư. Ông nói cho tôi biết, ông chắc chắn phải có cách”, Cổ Hạo trở nên kích động. Ông ta hét lớn.

Đại sư Huyền Sâm thở dài, lắc đầu: “Cổ trang chủ, không phải tôi không cố gắng hết sức mà thực sự là bệnh trạng này quá kỳ lạ. Bệnh này tới cả Quỷ Môn Bát Châm cũng không chữa khỏi được”.

“Hả?”, Cổ Hạo vội lùi lại, ánh mắt đờ đẫn.

“Con trai ơi”, người phụ nữ quỳ phụp xuống, gào khóc. Cổ Hạo cũng sững sờ nhìn con trai trên giường. Ông ta cảm thấy đau đớn vô cùng.

“Con ơi”, ông ta đau đớn kêu gào, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Cổ Hiền do ông ta vất vả nuôi dưỡng và cũng là đứa con trai duy nhất của ông ta. Nếu như thằng bé có mệnh hệ gì thì Cổ Hạo sống còn có ý nghĩa gì nữa.

Có cả sự nghiệp to lớn mà làm gì.

Nghĩ tới đây, Cổ Hạo siết chặt nắm đấm và bặm môi.

“Nhưng ông nói cũng đúng”.

Lúc này đại sư Huyền Sâm đột nhiên lên tiếng: “Tôi đúng là có cách. Mặc dù Quỷ Môn Bát Châm không có tác dụng với cậu chủ nhưng vẫn còn một loại châm phát có thể cứu được cậu ấy”.

Vợ chồng Cổ Hạo nghe thấy vậy thì vui mừng lắm, vội lao tới.

“Đại sư Huyền Sâm, đó là châm pháp gì vậy?", Cổ Hạo vội hỏi.

Đại sư Huyền Sâm lên tiếng: “Nhật Nguyệt Thất Thập Châm”.

Hai vợ chồng nhìn nhau với vẻ nghi ngờ.

“HÌnh như tôi từng nghe thấy ở đâu đó”, người phụ nữ nói.

“Đại sư, ông biết châm pháp này không? Có thể châm cứu cho con trai tôi không?" ,Cổ Hạo vội nói.

Thế nhưng đại sư chỉ lắc đầu: “Thật xin lỗi, Cổ trang chủ, châm pháp tinh diệu như vậy tôi không thể biết được. Những người biết về châm pháp này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay thôi”.

“Cái gì?”, Cổ Hạo bàng hoàng.

“Cổ trang chủ, điều tôi có thể làm được chỉ có từng đó. Ông nên mau chóng cho người tìm thần y biết về Nhật Nguyệt Thất Thập Châm đi. Cậu chủ không cầm cự được lâu nữa đâu. Nếu có thể được châm cứu thì có thể bệnh của cậu chủ sẽ khỏi hoàn toàn”.

Đại sư Huyền Sâm nói xong đứng dậy định rời đi. Cổ Hạo khóc dở mếu dở: “Thiên hạ rộng lớn thế này, tôi biết đi đâu để tìm người hiểu về châm pháp đó chứ?”

Đại sư Huyền Sâm cũng lắc đầu định chào tạm biệt. Đúng lúc này, người phụ nữ đột nhiên hét lên: “Tôi biết ai biết về châm pháp đó rồi”.

“Ai?”, Cổ Hạo vội hỏi.

Đại sư Huyền Sâm cũng khựng bước: “Phu nhân quen vị đại năng đó?”

“Bà mau nói ra đi”.

“Ông quên rồi sao. Người thanh niên lúc trước Linh Nhi đưa về đã nhắc tới Nhật Nguyệt Thất Thập Châm. Có khi cậu ta biết”, người phụ nữ đáp lại.

“Ý bà là thần y Lâm gì đó?”, Cổ Hạo giật mình.

“Đúng vậy, chính là thần y Lâm. Cậu ta chẳng phải nói rồi sao, Quỷ Môn Bát Châm không hề có tác dụng với Cổ Hiền, chỉ có Nhật Nguyệt Thất Thập Châm thôi. Cậu ta đã nói ra được như vậy thì chắc chắn là tinh thông châm pháp đó”, người phụ nữ nói.

“Còn có kỳ nhân như vậy sao?”, đại sư Huyền Sâm cũng bất ngờ.

“Đi, đi tìm cậu ta”, Cổ Hạo không dám do dự, lập tức lao ra cửa.
Chương 2613: Nếu tôi cướp thì sao?

"Thần y Lâm, thật sự xin lỗi, tôi không ngờ lại xảy ra chuyện này. Thiếu trang chủ bệnh nặng, tính tình của trang chủ cũng ngày một kém đi...mong cậu lượng thứ”.

Trưởng thôn bước tới trước mặt Lâm Chính, cúi người nói bằng vẻ áy náy.

“Ông không cần tự trách mình, chuyện này không liên quan tới ông” Lâm Chính cười nói.

“Thần y Lâm độ lượng, đích thân tới chữa bệnh cho thiếu trang chủ đúng là không khác gì Bồ Tát sống. Chỉ đáng tiếc, trang chủ lại đối đãi với thần y Lâm như vậy, thật là bất công. Hầy, thần y Lâm, sơn trang chúng tôi nợ cậu. Nhà họ Thiệu chúng tôi cũng nợ cậu”, trưởng thôn lại thở dài.

Lâm Chính lắc đầu, không nói gì. Lúc này, Thiệu Quyên cầm một giỏ trứng tới, ngượng ngùng đưa cho Lâm Chính: “Thần y Lâm, nhà chúng tôi không có gì đáng giá, chỉ có duy nhất giỏ trứng này. Cảm ơn anh đã trị bệnh cho tôi. Xin anh hãy nhận lấy”.

“Cô Thiệu Quyên đừng khách sáo. Cũng không có gì, cô có lòng là được rồi, không cần phải tặng đồ”, Lâm Chính từ chối.

“Thần y Lâm, anh nhất định phải nhận lấy, nếu không tôi sẽ thấy không yên tâm. Anh là người đã cứu sống tôi mà”, Thiệu Quyên vội nói tiếp.

“Đúng vậy thần y Lâm, cậu nhận lấy đi. Mặc dù không đáng giá nhưng đó là tấm lòng của Thiệu Quyên”, trưởng thôn nói.

Lâm Chính thấy không thể từ chối bèn nhận lấy. Một lúc sau anh điềm đạm nói tiếp: “Mọi người đừng coi tôi là người tốt gì, lần này tôi tới sơn trang thực ra là vì một món đồ”.

Trưởng thôn giật mình: “Thần y Lâm tới vì món đồ gì vậy?”

“Ông là người ở đây thì chắc là biết về Chấn Kim chứ?”, Lâm Chính nói.

“Chấn Kim?”, trưởng thôn tái mặt, sau đó khẽ nói: “Đó là vật báu của sơn trang chúng tôi…thần y Lâm…cậu cần thứ đó làm gì?”

“Thực không giấu gì, tôi cần Chấn Kim để phục hồi một bảo vật cơ quan. Bảo vật này liên quan tới tính mạng người nhà tôi nên tôi mới cần gấp Chấn Kim để phục hồi như thế”.

Trưởng thôn trầm mặc, một lúc sau thở dài: “Thần y Lâm, lần này chắc cậu công cốc rồi. Cậu không giấu tôi thì tôi cũng không giấu cậu. Thực tế sơn trang chúng tôi có Chấn Kim, nó nằm trong tay trang chủ, chỉ là trang chủ còn coi trọng thứ đó hơn mạng sống của mình. Chúng tôi định dùng Chấn Kim tạo ra một thanh kiếm tuyệt thế. Chấn Kim vốn đã hiếm, chỉ có thể tạo ra được lưỡi kiếm. Làm thân kiếm còn không đủ. Nói thật, cậu muốn có được Chấn Kim là điều không thể".

“Vậy thì phải xem xem trang chủ coi trọng Chấn Kim hơn hay là coi trọng con trai ông ta hơn”, Lâm Chính nói.

Trưởng thôn giật mình. Đột nhiên, ông ta nghĩ tới điều gì đó bèn nói: “Thần y Lâm, nếu trang chủ không cầu cứu cậu…thì…cậu định làm thế nào?”

“Ông cảm thấy tôi nên làm thế nào?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Mặc dù tôi ở trong thôn nhà họ Triệu nhưng cả thôn này đều là người của sơn trang. Đương nhiên chúng tôi sẽ cân nhắc cho nơi đây. Hi vọng cậu có thể từ bỏ, nhưng với tính cách của cậu thì chắc là không. Cậu có ơn với Thiệu Quyên, tôi là trưởng thôn, khắc ghi ân tình của cậu nên tôi sẽ không ngăn cả cậu, thế nhưng tôi cũng khuyên cậu, thực lực của sơn trang rất mạnh, đừng vì một món đồ mà để mất mạng”, trưởng thôn thở dài.

“Ông cảm thấy nếu tôi cướp…thì sẽ không cướp được đúng không?”, Lâm Chính điềm đạm hỏi.
Chương 2613: Tôi có một điều kiện

“Cậu sẽ chết đấy”, trưởng thôn do dự nhưng vẫn nói ra. Thiệu Quyên nghe thấy vậy thì hết hồn.

Lâm Chính mỉm cười, không nói gì. Thực ra trưởng thôn có thể nói ra nhiều như vậy tức là cũng đứng một nửa về phía anh rồi. Dù sao người thôn nhà họ Thiệu cũng là người của sơn trang.

Nói quá nhiều chẳng khác gì phản bội. Lâm Chính cũng biết điều đó nên không giấu diếm gì. Huống hồ cũng chẳng cần phải giấu diếm. Chỉ cần đoạt được Chấn Kim, phục hồi được Tịnh Thế Bạch Liên, khi đó đến cả Thiên Ma Đạo còn đối phó được thì sợ gì một sơn trang Cổ Kiếm?

Đúng lúc này…Có tiếng còi xe vang lên. Sau đó là vài chiếc xe màu đen từ trên núi đi xuống, đỗ trước cổng thôn.

Cổ Linh từ trên xe nhảy xuống, chạy về phía Lâm Chính. Sau đó là vài bóng hình đi theo. Đó là vợ chồng Cổ Hạo và đại sư Huyền Sâm.

“Ấy, sao trang chủ lại tới đây rồi?”, trưởng thôn không dám tin, vội vàng đưa người lên hành lễ.

“Chủ tịch Lâm, đại sư Huyền Sâm có nhắc tới Nhật Nguyệt Thất Thập Châm, bố mẹ tôi chạy tới cầu xin anh giúp đỡ”, Cổ Linh vội giải thích.

Lâm Chính gật đầu, sắc mặt trông vô cùng điềm đạm. Cổ Hạo bước tới, chắp tay trước Lâm Chính.

“Thần y Lâm, trước đó tôi có mắt như mù, mạo phạm tới cậu. Mong cậu không trách cứ, tha thứ cho sự ngu ngốc của tôi”, Cổ Hạo vội vàng hô lên, trông vô cùng nóng ruột.

“Cổ trang chủ sao thế?”, Lâm Chính điềm đạm hỏi.

Cổ Hạo không trả lời, chỉ vội hỏi: “Thần y Lâm, xin hỏi…có phải cậu biết về Nhật Nguyệt Thập Thất Châm không?”

“Biết một chút”, Lâm Chính đáp.

Cổ Hạo run bắn người, nước mắt rưng rưng. Đại sư Huyền Sâm cũng bước tới chắp tay: “Lão phu Huyền Sâm từng gặp qua cậu. Cậu còn trẻ mà đã hiểu về châm pháp đó, thật khiến người khác khâm phục. Không biết cậu học được truyền thừa từ đâu?”

“Tôi có nhiều sư phụ lắm, ý ông là muốn hỏi ai?”, Lâm Chính nói.

“Điều này…đương nhiên là ân sư dạy cậu Nhật Nguyệt Thập Thất Châm rồi”, Huyền Sâm cười nói.

“Về châm pháp này thì tôi vô tình đọc được từ một cuốn sách cổ, tự học mà thành thôi”, Lâm Chính nói.

“Tực học?”

Huyền Sâm ngạc nghiên, vội kêu lên: “Không thể nào, châm pháp này cực khó nắm bắt. Nếu không có cao nhân chỉ dạy, chỉ đọc sách thì tuyệt đối không thể thành công. Anh bạn, cậu đừng lừa người khác”.

“Không tin à?”, Lâm Chính hừ giọng và đưa tay lên.

Vụt vụt…Đầu ngón tay anh phóng ra châm bạc mang theo ánh sáng hình thành nên hình vẽ Nhật Nguyệt. Dưới ánh mắt trời, châm bạc lấp lánh tới chói mắt. Mỗi một cây châm đều phóng ra khí tức thần kỳ khiến đám đông phải há hốc miệng.

“Quả nhiên là Nhật Nguyệt Thấp Thất Châm", đại sư Huyền Sâm thất thanh, vội vàng hành lễ: “Thần y Lâm có y thuật kinh người, do tôi có mắt như mù đã mạo phạm tới cậu. Mong cậu không trách cứ”,

“Không sao”, Lâm Chính lắc đầu.

Cổ Hạo kích động tới mức đứng không vững. Ông ta vội lao lên: “Thần y Lâm, mong cậu dùng châm pháp này cứu con trai tôi với”.
Chương 2615: Ý của anh là gì?

“Thế nhưng tôi có một điều kiện”, Lâm Chính nói.

“Đừng nói là một điều kiện, dù là một trăm điều kiện thì tôi cũng nhất định sẽ đáp ứng”, Cổ Hạo vội nói.

“Đừng nói quá sớm có khi một điều kiện của tôi ông cũng chưa chắc đã đồng ý đâu”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Cổ Hạo giật mình, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn thận trọng hỏi: “Thần y Lâm, điều kiện của cậu là gì?”

“Tôi muốn Chấn Kim trong tay ông”, Lâm Chính nói thẳng. Dứt lời, cả không gian im lặng như tờ.

“Chấn Kim sao?”, sắc mặt Cổ Hạo trông vô cùng khó coi.

“Không được, đó là vật báu trấn giữ cho sơn trang chúng tôi, sao có thể đưa cho cậu được?”.

“Tâm huyết bao đời của sơn trang, tất cả đều dồn vào Chấn Kim đó. Chúng tôi có thể đứng vững được hay không cũng dựa vào nó, không thể giao cho cậu được”.

“Tuyệt đối không thể”.

“Cậu từ bỏ đi”, các tầng lớp cấp cao của sơn trang đồng loạt từ chối.

Cổ Hạo do dự: Thần y Lâm, có thể đổi điều kiện được không? Ngoài Chấn Kim ra, cậu muốn thứ gì tôi cũng có thể đưa cậu được”.

“E rằng không được”, Lâm Chính lắc đầu: “Tôi tới sơn trang lần này chỉ vì Chấn Kim mà thôi. Nếu ông không chịu thì e rằng ông phải tìm người khác chữa bệnh cho con trai ông rồi”, nói xong Lâm Chính quay người rời đi. Anh muốn ép Cổ Hạo.

“Lão gia”, Cổ Hạo vẫn còn do dự thế nhưng phu nhân thì không nhịn được thêm nữa rồi.

Bà ta lao tới, gào khóc: “Lão gia, ông không thể cứ bỏ mặc như vậy được. Chúng ta chỉ có một thằng con tra thôi. Đó là người truyền thừa của sơn trang Cổ Kiếm đấy. Đó là tương lai của chúng ta. Nếu không có thằng bé thì Tuyệt Thế Thần Kiếm cũng có tác dụng gì cứ? Lão gia, ông nhất định phải cứu con chúng ta”.

“Bố ơi, bố đồng ý với thần y Lâm đi, dù không còn Chấn Kim thì sơn trang vẫn có thể tồn tại được. Nếu anh mà có xảy ra chuyện gì thì sau này sơn trang biết giao cho ai?”, Cổ Linh khóc thút thít.

Người của sơn trang không dám lên tiếng. Cổ Hạo nghiến răng, đôi mắt ánh lên vẻ âm sầm. Ông ta nhìn chăm chăm Lâm Chính: “Được…tôi đồng ý với cậu… giao Chấn Kim cho cậu”.

“Sự lựa chọn thông minh”, Lâm Chính cười thản nhiên.

“Nhưng cậu phải chữa khỏi bệnh cho con trai tôi trước thì tôi mới giao Chấn Kim ra”.

“Không thành vấn đề”.

“Nếu cậu không chữa khỏi thì sao?”, Cổ Hạo tức giận hỏi.

“Nếu ông không tin thì cũng không cần phải tới tìm tôi. Tìm một bác sĩ mà mình không tin tưởng thì có phải là tự mâu thuẫn với chính mình không?”, Lâm Chính lắc đầu. Cổ Hạo khẽ tái mặt nhưng không nói gì.

“Đưa tôi đi gặp thiếu trang chủ đi”, Lâm Chính ngồi vào trong xe, điềm đạm nói. Cổ Hạo hừ giọng, phất tay cho đoàn xe lên núi.

“Thần y Lâm, tốt quá rồi”, Cổ Linh ngồi bên cạnh anh, tỏ ra vô cùng kích động. Đây là kết quả mà cô ta mong đợi nhất. Có thể giữ được tính mạng cho anh trai, thần y Lâm cũng lấy được thứ mà anh cần. Không giăng mắc cũng không có ân oán. Tình tiết quá hoàn hảo.

Thế nhưng Lâm Chính chỉ cười: “Cô Cổ, cô không phát hiện ra sao, bố cô lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng đấy”.

Cổ Linh giật mình.

“Trước đó ông ta tới cầu xin tôi, khiêm nhường biết nhường nào, thế nhưng ngay khi tôi đưa ra điều kiện thì thái độ của ông ta quay ngoắt 180 độ. Cô lẽ nào không để ý thấy?”, Lâm Chính cười.

Cổ Linh ý thức được điều gì đó nhưng không dám nói, chỉ khẽ hỏi: “Thần y Lâm…ý của anh là gì?”

Lâm Chính lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
Chương 2616: Con đang dạy bố đấy à?

Đoàn người lại nhanh chóng quay về sơn trang. Người của sơn trang đã chuẩn bị xong cả mọi thứ, châm bạc, dược liệu, vân vân, thậm chí là để cả người phụ giúp cũng đã chuẩn bị xong xuôi cả.

Đại sư Huyền Sâm đứng qua một bên quan sát. Trước đó Lâm Chính châm cứu quá nhanh, dù ông ta đã nhìn nhưng cũng không nhớ rõ. Lần này, ông ta không được bỏ qua bất cứ thao tác nào của anh.

“Đại sư Huyền Sâm, nếu muốn học Nhật Nguyệt Thập Thất Châm thì không cần như vậy”, Lâm Chính vừa khử trùng châm bạc vừa nói

Huyền Sâm cười ái ngại: “Thần y Lâm không để tâm chứ?”.

“Tôi không bao giờ bận tâm tới việc người khác học châm thuật của tôi. Tôi thấy đó là chuyện tốt. Nó thể hiện sự tiến bộ của y đạo, là chuyện nên làm”.

“Thần y Lâm đúng là cao nhân”, đại sư Huyền Sâm giơ ngón cái lên.

“Được rồi, ông đừng đứng gần như thế, lấy điện thoại ra. Tôi thực hiện một lần, ông quay lại là được”, Lâm Chính thản nhiên nói

“Mau lên, lấy điện thoại ra”, đại sư Huyền Sâm vội kêu lên. Người đệ tử bên cạnh lập tức móc điện thoại ra nhắm thẳng vào Lâm Chính.

Đám người Cổ Hạo ở phía sau thì không quan tâm tới chuyện đó, họ chỉ nhìn chăm chằm vào tay anh.

Căn phòng trở nên yên lặng. Tất cả đều dán chặt mắt vào từng động tác của Lâm Chính. Nhất là đại sư Huyền Sâm. Đến thở ông ta cũng không dám.

Một lúc sau, ông ta không nhịn được nữa phải vỗ tay: “Tinh diệu! Tinh diệu quá, thần y Lâm đúng là kỳ nhân mà”.

“Đại sư Huyền Sâm, tình hình của con trai tôi…thế nào rồi?”, Cổ Hạo cũng không dám làm phiền Lâm Chính, chỉ kéo Huyền Sâm hỏi nhỏ.

“Cổ trang chủ không cần phải lo lắng cậu chủ được cứu rồi”, Huyền Sâm cười ha ha: “Y thuật của thần y Lâm tuyệt đối không kém hơn tôi. Châm pháp của cậu ấy vô cùng hoàn hảo, tôi chưa từng thấy ai có châm thuật như thế. Nhân tài yêu nghiệt mà”

“Lợi hại đến vậy sao?”, Cổ Hạo giật mình.

“Tôi thấy ông nên chuẩn bị đồ bổ đi thì hơn. Thực hiện xong Nhật Nguyệt Thập Thất Châm sẽ tốn rất nhiều sức lực, thần y Lâm cần phải được nghỉ ngơi, sau đó thì chuẩn bị tiệc rượu để chúc mừng đi”, đại sư Huyền Sâm cười.

Người phụ nữ nghe thấy vậy thì mừng lắm. Cổ Hạo cũng thở phào. Ông ta lập tức quay qua: “Dặn dò bên dưới lập tức chuẩn bị tiệc rượu chúc mừng cậu chủ hồi phục”

“Vâng”, người bên cạnh lập tức chạy đi.

“Mẹ ơi tốt quá rồi, anh không sao nữa rồi”, Cổ Linh cũng vui mừng lắm, ôm chầm lấy mẹ.

“Đúng vậy, đúng vậy. Cổ Linh, lần này nhờ cả vào con rồi”, bà ta lau nước mắt.

Cổ Hạo mỉm cười: “Cổ Linh con cũng mệt rồi, đi nghỉ đi. Ở đây giao cho bố”.

“Bố con không sao. Con muốn ở bên cạnh anh”, Cổ Linh cười.

“Nghe lời nào Cổ Linh, về phòng nghỉ ngơi đi”, Cổ Hạo đanh mặt.

Cổ Linh giật mình, khẽ tái mặt. Cô ta do dự nhưng vẫn hỏi: “Bố…bố bảo con đi …có phải là…định không giao Chấn Kim cho thần y Lâm không?”

Dứt lời, Cổ Hạo khựng người nhưng lập tức mỉm cười: “Làm gì có chuyện đó? Cổ Linh, con coi bố là gì vậy? Bố mà lại có thể làm ra chuyện như vậy sao?”

“Vậy tại sao bố lại không cho người đi lấy Chấn Kim? Nếu bố mang Chấn Kim tới thì con sẽ về phòng”, Cổ Linh nghiêm túc nói.

“Khốn nạn”, Cổ Hạo tức giận: "Cổ Linh, con đang dạy bố phải làm gì đấy à?”
Chương 2617: Ông không tin tôi?

Cổ Linh tái mặt, ý thức được rằng bố của mình đã quyết tâm lật mặt. Thế nhưng cô ta lại chẳng làm được gì.

Nhìn Lâm Chính vẫn đang châm cứu cho anh trai mình, Cổ Linh cảm thấy áy náy.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng: “Cô Cổ, nghe lời bố, mau về phòng nghỉ ngơi đi. Ở đây không cần lo lắng”.

“Thế nhưng, anh Lâm...”

“Yên tâm, tôi có kế hoạch của mình”, Lâm Chính điềm đạm nói.

Cổ Linh để lộ vẻ lo lắng nhưng cũng không biết làm thế nào đành phải đi ra ngoài. Cô ta không thật sự về phòng mà đứng ngoài cửa nhìn vào trong.

“Được rồi”, lúc này, Lâm Chính thở phào, thu châm về, ngả người ra ghế và rót một chén trà.

“Thần y Lâm, con trai tôi hồi phục rồi à?”, Cổ Hạo vội bước tới hỏi.

“Đã không gặp nguy hiểm nữa rồi, giờ cần nghỉ ngơi vài ngày là được”, Lâm Chính nói.

“Thật sao? Tốt quá rồi”, Cổ Hạo thở phào, nhìn vợ mình và mỉm cười.

“Nhật Nguyệt Thập Thất Châm quả là phi thường. Tôi cảm thấy vô cùng khâm phục. Thần y Lâm đúng là đại thiên tài”, đại sư Huyền Sâm bước tới chắp tay.

“Không cần phải khách khí, quay lại chưa?”, Lâm Chính hỏi.

“Quay lại cả rồi”, người đệ tử bên cạnh trả lời.

Lâm Chính gật đầu: “Sự huyền diệu của Nhật Nguyệt Thập Thất Châm nằm ờ châm số 9, bởi vì châm số 9 là châm ranh giới, 8 châm trước đó là Dương, 8 châm sau là Âm, duy chỉ có châm số 9 là sự kết hợp, tạo ra tác dụng trung hòa, Âm Dương hỗ trợ, vạn năng thành châm”.

Huyền Sâm giật mình, nhìn Lâm Chính bằng vẻ kinh hãi, sau đó vội vàng lùi lại, chắp tay đầy cung kính: “Thần y Lâm nói ra cả điều tuyệt mật cho tôi, còn dạy cả tôi cách thi triển, châm quyết tuyệt thế như vậy mà dạy hết không giấu diếm chút nào, Huyền Sâm tôi vô cùng cảm kích. Xin hãy nhận của người học sinh này một lạy”.

Nói xong, ông ta khấu đầu. Những người đệ tử phía sau thấy vậy cũng vội vàng khấu đầu theo.

“Đại sư Huyền Sâm khách sáo rồi, xin hãy đứng dậy”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Thực ra anh ta cố tình dạy Nhật Nguyệt Thập Thất Châm cho Huyền Sâm. Vì tuyệt kỹ thế gian cũng chỉ đến thế mà thôi. Nếu mà cứ giấu kỹ thì tuyệt học khác gì sẽ bị thất truyền. Trên thế gian này, những người hiểu về Nhật Nguyệt Thập Thất Châm không nhiều, dạy được ai thì dạy thôi. Ít nhất thì môn tuyệt học này cũng không bị thất truyền trong tay của Lâm Chính.

Huyền Sâm đứng dậy, nhìn anh bằng ánh mắt kính phục và sùng bái. Mặc dù ông ta sống tới ngần này tuổi rồi, thậm chí bằng cả tuổi ông của Lâm Chính nhưng cảnh giới lại kém xa anh. Vậy nên ông ta cảm thấy cắn dứt lắm.

Đám người Cổ Hạo tái mặt khi thấy vậy. Mối quan hệ giữa Huyền Sâm và Lâm Chính trở nên thân thiết như vậy khiến ông ta thấy khó xử.

“Được rồi, Cổ trang chủ, bệnh của con trai ông đã được tôi chữa khỏi, giờ có phải là lúc ông nên thực hiện lời hứa, giao Chấn Kim ra cho tôi không?”, Lâm Chính nói.

Cổ Hạo cố nặn ra một nụ cười: “Thần y Lâm không cần vội. Con trai tôi vẫn còn hôn mê, sao biết được là đã khỏi hay chưa. Đợi thằng bé tỉnh lại, tôi giao Chấn Kim cho cậu cũng chưa muộn mà”.

“Sao thế, Cổ trang chủ không tin tôi?”

“Thận trọng vẫn hơn mà”.

“Hay là thế này, để đại sư Huyền Sâm kiểm tra tình hình con trai ông, xem có giống những gì tôi nói không. Ông không tin tôi thì chắc là tin đại sư Huyền Sâm chứ?”, Lâm Chính nói.

Cổ Hạo giật mình. Huyền Sâm lên tiếng: “Không cần kiểm tra. Cổ trang chủ, con trai ông không sao nữa rồi. Nhật Nguyệt Thập Thất Châm có uy lực phi phàm, chút bệnh của con trai ông chẳng là gì với châm pháp này hết”.
Chương 2618: Tôi có cách của mình

Cổ Hạo nín thở, không biết nói gì. Huyền Sâm đã nói vậy rồi thì ông ta không thể giảo biện.

“Lão gia, phải làm sao? Hay là...giao Chấn Kim cho cậu ta đi”, người phụ nữ do dự rồi nói nhỏ.

“Sao có thể được? Chấn Kim là mệnh mạch của sơn trang Cổ Kiếm, liên quan tới tương lai của chúng ta, sao có thể dễ dàng giao cho người khác chứ”, Cổ Hạo đanh giọng.

“Nhưng đại sư Huyền Sâm cũng ở đây, nếu ông nuốt lời thì chẳng phải sẽ bị chê cười sao?”

“Không sao, tôi có diệu kế”.

Đôi mắt Cổ Hạo ánh lên vẻ kỳ lạ. Ông ta mỉm cười, nhìn Lâm Chính: “Nếu đại sư Huyền Sâm đã nói vậy thì được, thần y Lâm tôi đưa cậu đi lấy Chấn Kim”.

“Lấy Chấn Kim sao?", Lâm Chính nghe thấy có gì đó mập mờ bèn chau mày: “Tại sao Cổ trang chủ không cử người đi lấy rồi giao cho tôi?"

“Thần y Lâm không biết, Chấn Kim là vật báu chấn áp sơn trang của chúng tôi. Nó vô cùng quý giá, đâu có thể để lung tung được. Giờ Chấn Kim được đặt trong vùng cấm địa cùng với mộ của tiên tổ chúng tôi. Nếu mà cậu muốn vật này thì e rằng phải đích thân đi lấy thôi”, Cổ Hạo cười.

“Trang chủ không lấy được hay sao?”

“Lấy được nhưng phải tháng sau. Bởi vì tiên tổ của chúng tôi quy định, ngoài 15 hàng tháng ra thì không ai có thể được vào cấm địa, nếu không sẽ bị cho là kẻ tạo phản và lập tức bị xử chết. Tôi không dám làm trái quy tắc của tiên tổ, vậy nên phải nhờ cả vào thần y Lâm thôi. Cậu là người bên ngoài, có thể không cần phải kiêng kỵ quy tắc đó. Nếu như cậu không muốn tự mình đi lấy thì mong cậu đợi tới tháng sau. 15 tháng sau tôi lấy ra cho cậu. Trong giai đoạn này cậu cứ ở chỗ sơn trang của tôi thì thế nào?”, Cổ Hạo mỉm cười.

15 tháng sau sao? Vậy phải đợi bao nhiêu ngày nữa. Lâm Chính làm gì có thời gian.

Anh biết đây là kế hoãn binh của Cổ Hạo. Cách cả 20 ngày, ai mà biết được có xảy ra gì bất ngờ hay không?

Lâm Chính suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Cổ trang chủ, ông dẫn đường đi, tôi vào cấm địa để lấy.

“Được, có điều tôi phải dặn thần y Lâm một câu, cấm địa có bố trí cơ quan khắp nơi. Nếu như cậu vào đó thì phải cẩn thận với những cơ quan này”.

“Cổ trang chủ nói vị trí các cơ quan cho tôi là được”.

“Vậy thì lại phải nói nhiều, cấm địa có tới hàng trăm cơ quan, cứ 10 năm lại đổi vị trí một lần. Mỗi lần đổi lại khác nhau, vì vậy tôi phải nói tỉ mỉ cho cậu. Thần y Lâm mời đi cùng tôi, tôi sẽ nói cho cậu nghe”.

“Mất bao lâu?”

“Cơ quan bố trí dày đặc và số lượng rất nhiều, ít nhất là 3 ngày”.

Ba ngày? Ba tiếng thôi Lâm Chính cũng không muốn chờ nữa là: “Không cần nói nữa, đưa tôi tới cấm địa là được”.

“Thần y Lâm”.

Huyền Sâm kêu lên: “Cậu không thể mạo hiểm như vậy được. Nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao?”

“Đúng vậy thần y Lâm. Cậu vội gì chứ, ba ngày cũng chưa muộn mà”.

“Không sao. Nếu như tôi chết ở đây thì là do số của tôi không tốt. Các vị không cần khuyên can”, Lâm Chính nói.

Huyền Sâm bàng hoàng. Cổ Hạo vui lắm, nhưng vẫn giả vờ tiếc nuối: “Thôi được. Thần y Lâm đã kiên quyết như vậy thì tôi sẽ dẫn cậu tới cấm địa”.

Nói xong ông ta quay người rời đi. Lâm Chính đi theo ngay ở phía sau.

“Thần y Lâm, cậu không nhận ra sao. Cổ Hạo căn bản không muốn giao Chấn Kim cho cậu. Nếu như cậu tới cấm địa thì cậu sẽ chết đấy”, Huyền Sâm bước tới trước, khẽ nói.

“Tôi biết, không sao đâu, tôi có cách của mình”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Chương 2619: Vào cấm địa

Huyền Sâm đâu hề hay biết kế hoạch của Lâm Chính?

Trên thực tế bản thân Lâm Chính cũng chẳng có kế hoạch gì.

Nhưng anh không còn lựa chọn nào khác.

Bởi vì anh không biết Cổ Hạo nói thật hay giả.

Nếu Cổ Hạo thật sự để Chấn Kim ở trong cấm địa, Lâm Chính không đi cũng phải đi.

Nếu Chấn Kim ở trong tay ông ta, Lâm Chính sẽ không do dự ra tay với ông ta.

Chẳng mấy chốc, cả nhóm đến cấm địa sau núi của sơn trang Cổ Kiếm.

Cổ Liên cũng đi theo tới đó.

Cô ta trốn ở dưới cây đại thụ phía xa, lo lắng nhìn về phía này.

Thấy Lâm Chính đã quyết định vào cấm địa, Cổ Liên cắn răng, đột nhiên quay người chạy đi, không biết là định đi đâu.

“Mở cửa cấm địa!”.

Cổ Hạo vung tay.

Hai người canh cửa cấm địa của sơn trang lập tức đi tới một cánh cửa lớn trổ giữa Tà Cốc.

Đây là một cánh cửa đá khổng lồ, cao gần bốn mét, rộng năm mét, trên cửa quấn xiềng xích, phía sau cửa chướng khí lượn lờ, vô cùng đáng sợ.

Hai người mở xiềng xích ra, gắng sức đẩy cửa đá.

Ầm ầm…

Dần dần cửa lớn được kéo ra.

Một con đường mòn vắng lặng tràn ngập chướng khí đập vào mắt Lâm Chính.

“Thần y Lâm, xin mời vào trong, tôi ở đây đợi tin tức của cậu, nếu cậu lấy được Chấn Kim, sơn trang Cổ Kiếm chúng tôi chắc chắn sẽ đãi tiệc chúc mừng”, Cổ Hạo mỉm cười nói.

“Được!”.

Lâm Chính gật đầu, sau đó đột nhiên nói: “Nhưng có một chuyện tôi muốn nói trước”.

“Chuyện gì?”, Cổ Hạo ngạc nhiên hỏi.

“Nếu trong cấm địa này không có Chấn Kim thì sao?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.

Cổ Hạo sững sờ, có lẽ không ngờ Lâm Chính lại nói vậy.

Ông ta cười cười, hỏi: “Thần y Lâm không tin tôi sao?”.

“Ông cũng chưa từng tin tôi, vì sao tôi phải tin ông?”.

“Có lý!”, Cổ Hạo cười ha hả, nói thẳng: “Nếu trong đó không có Chấn Kim, thần y Lâm muốn thế nào cũng được. Tôi sẽ đưa hai tay chịu trói, mặc cho thần y Lâm xử trí! Thế nào?”.

“Là ông nói đấy nhé!”.

Lâm Chính nói: “Nếu trong đó không có Chấn Kim, tôi sẽ dỡ một bia đá của tổ tiên sơn trang Cổ Kiếm các người xuống, dùng nó chứng minh tôi thật sự đã vào sâu trong cấm địa! Đến lúc đó, tôi sẽ đến tìm ông, Cổ trang chủ! Hi vọng lúc đó ông đừng có giảo biện!”.

Nói xong, Lâm Chính quay người đi vào trong cấm địa.

Cổ Hạo nghe vậy, nét cười cứng đờ, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

“Đồ khốn! Đúng là ngông cuồng!”.

“Trang chủ, người này láo xược như vậy, sao ông có thể nhẫn nhịn?”.

“Chỉ một kẻ chơi kim may mà thôi, trang chủ, vì sao phải khách sáo với cậu ta?”.

Mọi người buồn bực, âm thầm mắng chửi.

“Không cần phải tức giận, để cậu ta kiêu căng một lúc đi. Dù gì di ngôn trước lúc chết luôn phải có chút ngông cuồng”, Cổ Hạo nheo mắt lại: “Cứ đợi đấy, người này không ra được nữa đâu!”.



Lâm Chính không nghe thấy lời Cổ Hạo nói.

Anh đi thằng vào trong theo con đường mòn.

Mặc dù đường mòn tràn ngập chướng khí, nhưng cơ thể anh đã miễn dịch với chướng khí từ lâu, do đó dọc đường đi rất thông suốt không có gì trở ngại.

Đây là một con đường núi, hai bên xanh rì, cây cỏ sum suê.

Nhiều thực vật quý hiếm sinh trưởng, bất cứ cây nào đem ra ngoài cũng có giá trị cao trên trời.

Nhưng Lâm Chính hoàn toàn không có hứng thú với những thứ đó.

Lúc này trong lòng anh chỉ nghĩ tới một vật!

Chấn Kim!

Lâm Chính bước đi vội vã, ánh mắt nghiêm túc, không dám ngơi nghỉ.

Vù vù vù…

Đúng lúc này, trong bụi cỏ trước mặt đột nhiên vang lên tiếng lao xao.

Lâm Chính căng thẳng: “Ai đó?”.

“Là tôi, thần y Lâm!”.

Một bóng người chui ra từ trong đó.

Nhìn lại thì là Cổ Liên!
Chương 2620: Không có động tác gì

“Cô Cổ? Sao cô lại ở đây?”.

Lâm Chính vô cùng ngạc nhiên, nhìn quanh, sốt ruột nói: “Cô ở đâu ra vậy?”.

“Tôi trốn vào đây theo đường bí mật”.

Cổ Liên khẽ đáp.

“Đường bí mật?”.

“Phải, trong phòng bố tôi có một con đường bí mật, có thể đi thẳng đến cấm địa. Lúc nhỏ tôi tình cờ nhìn thấy nên đã đi theo con đường bí mật đó vào cấm địa!”.

“Hóa ra là vậy… Nhưng cô đến đây làm gì? Nơi này vô cùng nguy hiểm, cô nên quay về đi”, Lâm Chính nói.

“Thần y Lâm, tôi đến để giúp anh! Từ nhỏ tôi đã đi cùng bố đến cấm địa này thăm mộ liệt tổ liệt tông, hiểu rõ cơ quan ở nơi này như lòng bàn tay! Thần y Lâm, tôi dẫn anh vào sâu trong cấm địa lấy Chấn Kim!”, Cổ Liên nói.

“Nhưng…”.

“Thần y Lâm, anh đã chữa khỏi bệnh cho anh trai tôi, tức là có ơn với tôi. Tôi biết bố tôi chắc chắn sẽ không muốn giao Chấn Kim ra, ông ấy giở nhiều chiêu trò như vậy vốn dĩ là để hại anh! Cơ quan trong cấm địa này cái nào cũng đáng sợ, anh không có hiểu biết về cơ quan, e là sẽ lành ít dữ nhiều, cho nên hãy để tôi đưa anh đi lấy, cũng xem như đền ơn cứu mạng cho anh trai tôi!”, Cổ Liên vô cùng nghiêm túc.

Lâm Chính há miệng, bất lực cười: “Được, nếu cô Cổ đã nói như vậy thì tôi cảm ơn cô trước”.

“Không cần khách sáo, chúng ta đi thôi”.

Cổ Liên cười nói, đi trước dẫn đường.

Lâm Chính do dự một lúc, cuối cùng vẫn lặng lẽ đi theo.

Đi chưa được mấy bước, Cổ Liên ngồi xổm xuống bên đường, hái đóa hoa màu hồng cho vào miệng nhai.

“Hoa Già Nguyệt, dùng xong có thể giải độc chướng khí”, Lâm Chính cười nói.

“Thần y Lâm quả nhiên y thuật cao minh, xem ra sau khi anh vào cũng đã dùng hoa Già Nguyệt mới có thể đi lại thuận lợi trong chướng khí phải không?”, Cổ Liên cười nói.

Lâm Chính mỉm cười, không giải thích.

Hai người tiếp tục đi tới phía trước, đi khoảng một dặm, trước mặt xuất hiện một con sông rộng ba mét.

Lâm Chính định nhảy qua, nhưng bị Cổ Liên chặn lại.

“Không được nhảy!”.

“Vì sao?”.

“Trong con sông này có cơ quan, nếu anh nhảy lên thì chắc chắn sẽ chết! Nếu muốn đi qua thì phải bơi qua sông, như vậy mới không kích hoạt cơ quan!”.

“Vậy thì bơi qua”.

“Nhưng bơi qua cũng không an toàn”, Cổ Liên khó xử: “Ở thượng nguồn mọc rất nhiều hoa độc, phấn hoa độc cũng trôi nổi trên sông. Nếu chúng ta xuống nước, chắc chắn sẽ uống phải nước sông mà trúng độc. Khi trúng độc nhất định phải tìm được cây thuốc giải độc trong vòng ba mươi giây, không thì sẽ chết! Bờ sông đối diện có rất nhiều cây thuốc giải độc, nhưng tôi không dám bảo đảm có thể tìm được cây thuốc đó trong vòng ba mươi giây!”.

“Thế à?”.

“Bình thường bố đến đây cúng bái đều sẽ hái trước một ít cây thuốc để dùng, nhưng lần này tôi đi vội, quên mất lấy cây thuốc giải độc!”, Cổ Liên sốt ruột nói.

“Không sao, cô ở đây đợi tôi!”.

Lâm Chính cười nói, nhảy thẳng vào trong nước.

“Thần y Lâm!”.

Cổ Liên kinh hãi.

Tốc độ Lâm Chính cực kỳ nhanh, bơi qua dòng sông chảy siết đến bờ bên kia. Vừa lên bờ, anh nhổ nước sông ra.

“Mau đi tìm cây thuốc giải độc, nhanh lên! Ở ngay bờ đối điện, một loại cây màu đen! Tìm được thì ăn vào ngay, mau lên!”.

Cổ Liên sốt ruột đến mức chảy nước mắt, hét lớn.

Lâm Chính nhìn quanh, nhổ một cây thuốc trong lùm cỏ, giơ cao: “Là cái này sao?”.

“Đúng, là cái đó, anh mau ăn nó đi, mau!”, Cổ Liên hét lớn.

Nhưng… Lâm Chính không có động tác gì!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK