Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2291: Thần y Lâm Giang Thành

Đó là khối tài sản hơn 100 tỉ tệ của mấy tập đoàn tài chính hàng đầu đấy!

Vậy mà Lâm Chính lại nhẹ nhàng thốt ra được mấy chữ: quyên góp đi!

Người đàn ông che mặt và chị Đào đưa mắt nhìn nhau, vô cùng bối rối, nhưng cuối cùng vẫn không dám từ chối, chỉ đành làm theo.

Dù sao so với tiền thì tính mạng vẫn quan trọng hơn.

Số tiền hơn trăm tỉ tệ này nhanh chóng được gửi tới tài khoản của các quỹ từ thiện. Những tài khoản được chọn đều là tài khoản mà Lâm Chính từng bảo Mã Hải xác thực, có các dự án công ích công khai rõ ràng, không có khả năng ăn chặn, do những người thực sự có lòng tốt sáng lập ra.

Mấy phút sau khi các tổ chức từ thiện nhận được tiền, giới truyền thông lập tức bùng nổ.

Hơn trăm tài khoản từ thiện công khai trên mạng số tiền được quyên góp, vừa khớp với số tiền người đàn ông che mặt gửi đi.

Thế là trên mạng và báo chí dấy lên làn sóng ca ngợi.

Người phụ trách của những dự án công ích từ thiện kia nước mắt lưng tròng, làm video ngay trong đêm, để tỏ lòng cảm ơn đến người quyên góp giấu tên.

Nhưng trong lòng người đàn ông che mặt và chị Đào đều đang nhỏ máu.

Mấy Chủ tịch cũng lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa.

Trong lòng ai nấy đều thầm chửi Lâm Chính hàng nghìn hàng vạn lần.

Nhưng trong lòng chửi rủa đến đâu, thì bọn họ cũng không dám biểu lộ ra ngoài.

"Thần y Lâm, thế... thế còn chúng tôi thì sao? Có thể đi được chưa?".

Người đàn ông che mặt và chị Đào mỉm cười bước tới, dè dặt hỏi.

"Đầu thú đi".

Lâm Chính lau miệng rồi bình tĩnh nói.

"Vâng, Chủ tịch Lâm".

Người đàn ông che mặt cảm kích nói.

Hắn còn tưởng Lâm Chính sẽ giết mình cơ.

Dù sao anh cũng là kẻ giết người không chớp mắt.

Chị Đào tức giận bất bình, nhưng thấy người đàn ông che mặt một mực cung kính thì cũng không dám nhiều lời.

Thấy cảnh sát chưa đến, Lâm Chính chỉ đành trói gô những người này lại, phong bế nội kình của bọn họ, sau đó bảo đám người Trương Lạc Hoa ở đây chờ cảnh sát đến, còn anh thì rời khỏi khách sạn.

Thực ra anh chỉnh mấy tập đoàn tài chính này cũng là để trải đường cho Tô Nhu.

Tô Nhu muốn tự gây dựng một đế quốc thương mại thuộc về riêng mình thì phải loại bỏ một số người bạn vốn là đối thủ, bởi vì có bọn họ chèn ép trên đầu, thì chắn chắn Tô Nhu không có ngày ngóc lên được.

Bánh ngọt chỉ có chừng đó nhưng lại nhiều người, muốn béo tốt thì đương nhiên phải ăn nhiều, mà muốn ăn nhiều thì phải diệt trừ vài người.

Tuy cách làm này của Lâm Chính có chút hèn hạ, nhưng hôm nay nếu không có anh, thì e là đám Trương Lạc Hoa đã thành người chết rồi.

Còn chị Đào thì Lâm Chính cũng không định bỏ qua, dám có ý đồ với vợ anh, đưa bà ta vào tù đã là hời cho bà ta rồi.

Nhưng liên quan đến số tiền lớn như vậy, e là bọn họ sẽ phải dành nửa đời còn lại trong tù.

"Tiểu Nhu chạy đi đâu rồi nhỉ?".

Lâm Chính cảm thấy rất khó hiểu, ra khỏi khách sạn không tìm thấy cô, liền lấy điện thoại ra gọi.

Nào ngờ điện thoại vừa thông đã nghe thấy giọng nói cuống quýt của Tô Nhu.

"Lâm Chính, anh ra chưa? Ở đây có hai quái nhân, hình như bọn họ muốn bắt em!".

"Cái gì? Em ở đâu?", Lâm Chính vội hỏi.

"Em ở bãi đỗ xe!".

"Anh sẽ đến ngay!".

Hai mắt Lâm Chính đỏ ngầu, khẽ gầm một tiếng rồi lao ngay về phía bãi đỗ xe.

Nhưng vừa lại gần bãi đỗ xe đã nghe thấy những tiếng ầm ầm.

Sau đó anh nhìn thấy một người đàn ông đang hất bay từng chiếc xe trước mặt.

Những chiếc ô tô này phải tính bằng tấn, vậy mà bị hắn hất bay lên mấy chục mét.

Còn Tô Nhu đang trốn đằng sau một chiếc xe van, run rẩy sợ hãi.

Bốt bảo vệ của bãi đỗ xe ở phía xa đã bị san bằng, thi thể của bảo vệ nát bấy, nằm trên một chiếc ô tô.

Trên nóc chiếc ô tô đó là một bóng dáng đang đứng thẳng tắp.

"Vừa nhận được tin, Tô Nhu của công ty Quốc tế Duyệt Nhan đang ở đây! Mau bắt cô ta lại, Tô Nhu là người trong lòng của thần y Lâm, có cô ta trong tay thì đối phó với thần y Lâm sẽ dễ hơn nhiều".

Bóng dáng kia nói, tuy giọng nói không lớn, nhưng anh nghe thấy rất rõ ràng.

Lâm Chính nổi trận lôi đình.

Rốt cuộc là ai muốn đối phó với anh?

Hơn nữa còn nhằm vào Tô Nhu!

Giết!

Nhất định phải giết!

Rầm!

Đúng lúc này, chiếc xe van bị hất hay lên.

Tô Nhu trốn ở sau chiếc xe không kịp tránh, cũng ngã nhào xuống, đầu đập xuống đất, lập tức bất tỉnh.

"Ở đây!".

Người không ngừng lật xe nhìn thấy Tô Nhu nằm dưới đất, lập tức kêu lên.

"Đưa đi!".

Người ở trên nóc xe bình tĩnh nói.

"Được".

Người kia gật đầu, giơ tay về phía Tô Nhu.

Nhưng đúng lúc hắn sắp chạm vào Tô Nhu liền khựng lại.

"Hử?".

Người kia hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Chính không biết đã đứng trước mặt từ lúc nào.

"Có một người rất thú vị đến này, nhìn khí tức tỏa ra từ người hắn thì chắc là một võ sĩ", người đàn ông đứng lên, mỉm cười nói.

"Xem ra Nam Thành có không ít người thích lo chuyện bao đồng", bóng dáng trên nóc xe bình tĩnh nói: "Nếu đã vậy thì giết đi".

"Ừ".

Người kia gật đầu, bỗng giơ tay chộp về phía Lâm Chính như chim ưng giơ vuốt.

Nhưng Lâm Chính vẫn đứng bất động tại chỗ.

Phập!

Năm ngón tay của người kia đâm mạnh vào người Lâm Chính.

Nhưng không thể đâm rách da thịt của anh.

"Cái gì?".

Người đàn ông hơi sửng sốt.

Lâm Chính gầm lên, rồi tung một thiết quyền tới.

Người đàn ông biến sắc, vội vàng lùi lại.

Quyền kình tỏa ra từ nắm đấm lập tức khiến hơn 10 chiếc ô tô phía trước biến thành sắt vụn.

Nếu trúng quyền này thì e là sẽ tan xương nát thịt.

Người đàn ông kia loạng choạng ngã xuống đất, ngoảnh lại nhìn những chiếc ô tô nát vụn và dấu vết dưới đất, sắc mặt tái mét, ngoảnh phắt lại: "Anh là ai?".

"Thần y Lâm, Giang Thành!".

Lâm Chính lạnh lùng quát.
Chương 2292: Dụ rắn khỏi hang

"Thần y Lâm?".

Hai người đều tỏ vẻ nghi hoặc, nhìn Lâm Chính với ánh mắt khó tin.

Bọn họ chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp anh ở đây.

"Tình báo nói thần y Lâm vẫn đang ở Dương Hoa Giang Thành, lần này Tô Nhu đến đây chỉ dẫn theo chồng là Lâm Chính, tại sao thần y Lâm lại xuất hiện ở đây?".

Người kia nhíu mày, vẻ mặt đanh lại.

"Rút lui! Mau rời khỏi đây!".

Bóng dáng trên nóc xe khẽ quát, quay đầu chạy thẳng.

Bọn họ tự biết khả năng của mình, nếu giao đấu chính diện với thần y Lâm, thì bọn họ chắc chắn không phải đối thủ. Nếu không bọn họ cũng sẽ không nghĩ đến việc thông qua việc bắt cóc Tô Nhu để ép thần y Lâm phải cúi đầu.

Người còn lại nghe thấy thế sao dám chần chừ? Lập tức vắt chân lên cổ rút lui.

"Đi được sao?".

Lâm Chính tung người nhảy lên, ném hai chiếc châm bạc về phía hai người.

Người kia không kịp phòng bị, lập tức trúng châm, loạng choạng ngã nhào xuống đất.

Lâm Chính định truy kích người còn lại, nhưng thấy đối phương đã chạy ra khỏi bãi đỗ xe nên đành dừng bước.

Anh có thể tiếp tục đuổi theo, nhưng Tô Nhu còn bị ngất nằm trong bãi đỗ xe. Nếu đối phương không chỉ có hai người, lại chơi chiêu điệu hổ ly sơn, thì Lâm Chính sẽ phải hối hận.

Lâm Chính gọi ngay cho Từ Thiên, bảo ông ta đưa người đến, đồng thời phong tỏa hiện trường, tìm kiếm tung tích của người kia.

Khoảng 5 phút sau, Từ Nam Đống thở hổn hển lái xe đến bãi đỗ xe.

"Chủ... Chủ tịch Lâm!".

Từ Nam Đống cung kính gọi.

"Từ Thiên đâu?".

"Chú ấy vẫn đang ở Giang Thành, đang trên đường tới rồi, bảo tôi đến đây trước. Chủ tịch Lâm yên tâm, tôi đã huy động tất cả lực lượng của nhà họ Từ, nhất định sẽ tìm thấy tung tích của người kia", Từ Nam Đống vội nói.

"Sắp xếp cho vợ tôi nghỉ ngơi, ngoài ra đưa người này đến Giang Thành, tôi muốn đích thân thẩm vấn hắn", Lâm Chính lạnh lùng nói.

"Vâng, vâng, tôi sẽ sắp xếp ngay", Từ Nam Đống lau mồ hôi trên trán, gật đầu lia lịa.

Từ Nam Đống cảm nhận được Lâm Chính đang cực kỳ tức giận, khí ý trên người anh khiến bầu không khí xung quanh giảm mấy độ.

Rốt cuộc là tên chán sống nào chọc vào thần y Lâm vậy?

Mẹ kiếp, nhất định phải lôi được tên khốn này ra.

Từ Nam Đống sắp xếp xe đưa Lâm Chính và Tô Nhu về Giang Thành, còn người kia sau khi bị Lâm Chính dùng châm bạc phong bế huyệt vị cũng được Từ Nam Đống lôi lên xe, áp giải tới Giang Thành.

Hai chiếc xe lăn bánh.

Từ Nam Đống đích thân áp giải.

Tô Nhu tỉnh lại giữa đường.

"Đây là đâu vậy?", cô lẩm bẩm.

"Chúng ta đang trên đường về, Tiểu Nhu, không sao rồi", Lâm Chính cười nói.

"Không sao rồi? Quái nhân vừa nãy đâu?", dường như Tô Nhu nhớ lại chuyện đáng sợ nào đó, khuôn mặt xinh đẹp lại trở nên trắng bệch.

"Bạn anh dẫn người tới, người kia bị dọa cho chạy mất dép rồi", Lâm Chính cười đáp.

"Thật sao?", Tô Nhu hơi sửng sốt.

Cô chưa bao giờ được thấy quái nhân nào như vậy, có thể một tay lật bay ô tô, người bình thường có thể đối phó được sao? Phải là người thế nào mới dọa hắn chạy mất chứ?

Có lẽ nhìn ra băn khoăn của Tô Nhu, Lâm Chính liền cười nói: "Bạn anh cũng là người trong giới võ đạo, biết chút võ công, hôm nay lại mời một bàn toàn bạn bè trong giới liên hoan ở khách sạn, nên đối phương sợ hãi chạy mất".

"Hóa ra là vậy", Tô Nhu thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại lo lắng nói: "Nhưng tại sao đối phương lại muốn bắt em? Em có quen bọn họ đâu".

"Có lẽ... là vì thần y Lâm", Lâm Chính im lặng một lát, quyết định không giấu Tô Nhu.

"Thần y Lâm?", sắc mặt Tô Nhu có vẻ khó coi: "Chắc là vậy rồi, bên ngoài đồn em và thần y Lâm vô cùng mờ ám, mà thần y Lâm lại đắc tội với nhiều người như vậy... Chắc chắn bọn họ muốn bắt em để uy hiếp thần y Lâm".

"Chắc là vậy, nên Tiểu Nhu à, thời gian này em hãy ở nhà đi, tốt nhất đừng ra ngoài".

"Em sẽ cẩn thận", Tô Nhu khẽ gật đầu.

Ầm!

Đúng lúc này, phía sau bỗng vang lên tiếng nổ.

Tô Nhu và Lâm Chính đều kinh hãi, ngoảnh phắt đầu lại, chỉ thấy chiếc xe của Từ Nam Đống đi ở phía sau bỗng dưng phát nổ.

Hóa ra có một người giáng từ trên trời xuống đằng trước chiếc xe, xe của Từ Nam Đống không kịp phanh, liền đâm sầm vào người đó.

Nhưng người kia không bị thương chút nào, cơ thể như được làm bằng sắt, hai tay chộp lấy chiếc xe, xé tan nó ra.

Rắc!

Một chiếc xe thương vụ Buick cứ thế bị xé thành hai nửa.

Người kia bước tới, túm lấy người đã bị phong bế võ công kia, lạnh lùng hừ một tiếng: "Đồ vô dụng, chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong".

Dứt lời, hắn liền túm lấy người kia, tung người nhảy lên, rồi chạy mất.

"Dừng xe!".

Lâm Chính vội vàng kêu lên, chiếc xe phanh gấp, rồi anh xuống xe lao tới.

Lúc này, Từ Nam Đống đã hôn mê, vụ va chạm mạnh khiến lục phủ ngũ tạng của ông ta đều bị vỡ, tai mũi miệng đều trào máu, xương tay xương chân bị gãy, chỉ còn thoi thóp.

Lâm Chính lập tức châm cứu, bảo vệ tâm mạch cho ông ta, sau đó nhìn về phía bóng dáng đã đi xa kia, ánh mắt ngập tràn sự lạnh lẽo và dữ tợn.

"Lâm Chính!".

Tô Nhu chạy tới, vẻ mặt vừa kinh hoàng vừa sợ hãi.

"Bạn anh không sao chứ?".

"Không sao, Tiểu Nhu, em mau lên xe đi, chúng ta... về trước đã".

Lâm Chính nghiến răng nghiến lợi nói.

Tô Nhu nhìn anh với anh mắt phức tạp, khẽ gật đầu.

Trở về Giang Thành, Lâm Chính đưa Tô Nhu về nhà trước, Tô Nhu một mực muốn cùng Lâm Chính đến bệnh viện, nhưng bị anh từ chối.

Sau đó anh mới hỏa tốc đưa Từ Nam Đống đến bệnh viện Giang Thành. Từ Thiên nghe tin cũng chạy đến, thấy Từ Nam Đống được đưa vào phòng phẫu thuật thì nước mắt lưng tròng.

"Anh!".

"Yên tâm đi, ông ta sẽ không sao đâu. Trên đường đến đây tôi đã xử lý qua loa rồi, chuyện còn lại giao cho bác sĩ ở đây là được", Lâm Chính đi tới an ủi.

"Cảm ơn Chủ tịch Lâm", Từ Thiên gật đầu.

Có Lâm Chính ở đây, ông ta tin anh mình sẽ không sao.

"Chủ tịch Lâm, rốt cuộc là ai làm? Là ai khiến anh tôi ra nông nỗi này? Tôi nhất định phải tính sổ với hắn!", Từ Thiên phẫn nộ nói.

"Tôi không rõ, nhưng có thể khẳng định một điều là đối phương nhằm vào tôi".

Lâm Chính hít sâu một hơi, khàn giọng nói: "Trích xuất camera toàn thành phố, tìm vị trí của đối phương cho tôi! Tôi đích thân đi tìm bọn chúng!".

"Chủ tịch Lâm, tôi đi cùng cậu".

"Không cần đâu, đối phương có thực lực rất mạnh, người bình thường không phải là đối thủ của hắn đâu".

"Được, bây giờ tôi sẽ đi trích xuất camera".

Từ Thiên không chút chậm trễ, lập tức chạy đi sắp xếp.

Nhưng sau khi trích xuất camera, Từ Thiên không phát hiện được bất cứ tung tích gì của đối phương.

Bọn chúng biến mất ở vùng ngoại ô, mất tăm mất tích, dường như trốn ở nơi nào đó không có camera.

Lâm Chính nhíu chặt mày, muốn đối phó kẻ thù ở trong tối thì khó khăn rồi đây.

Suy nghĩ một hồi, anh quyết định dụ rắn khỏi hang.

"Từ Thiên, ông bảo với Mã Hải, ngày mai Dương Hoa sẽ tổ chức team building, địa điểm là bãi cát ven biển Thượng Hỗ, 9 giờ sáng mai xuất phát", Lâm Chính trầm giọng nói.

"Bãi cát ven biển Thượng Hỗ? Chủ tịch Lâm, lái xe từ đây đến Thượng Hỗ cũng phải mất hai tiếng, lộ trình liệu có xa quá không? Nếu giữa đường xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn... thì phải làm sao đây?", Từ Thiên hơi kinh hãi, vội vàng nói.

"Không sao, ông đi sắp xếp đi", Lâm Chính bình tĩnh đáp.

Từ Thiên gật đầu, gửi ngay tin nhắn cho Mã Hải.

Mã Hải nhận được tin nhắn liền thông báo cho tất cả nhân viên trong công ty, cả Dương Hoa bỗng chốc sôi lên sùng sục.
Chương 2293: Dễ dàng bắt được

Thực ra Mã Hải cũng hay tổ chức team building.

Dựa vào mấy phương thuốc Lâm Chính đưa cho, sản phẩm Dương Hoa sản xuất ra không cần lo về tiêu thụ, công ty cũng không quá chú trọng tới hiệu quả và lợi ích, nên lượng công việc dành cho nhân viên không quá nhiều.

Thế nên mỗi tháng Mã Hải lại tổ chức team building một lần, hơn nữa quy mô còn không nhỏ.

Nhưng đây là lần đầu tiên có Chủ tịch Lâm tham gia.

Hầu hết những người đến làm việc ở Dương Hoa không chỉ vì Dương Hoa có chế độ tốt, tương lai sáng sủa, mà chủ yếu là vì công ty này do Chủ tịch Lâm sáng lập.

Đối với vị Chủ tịch như thần long thấy đầu không thấy đuôi này, ai nấy đều tràn ngập tò mò và mong chờ, muốn tiếp xúc với anh ở khoảng cách gần.

Và ngày mai chính là một cơ hội tuyệt vời.

Chuyện này lan truyền rất rộng, dù sao Chủ tịch Lâm cũng là một nhân vật nổi tiếng.

"Vui quá đi, ngày mai Chủ tịch Lâm sẽ cùng chúng tôi đến bãi cát ven biển Thượng Hỗ team building, tôi phải mang theo bộ bikini xinh đẹp của mình mới được. Không biết Chủ tịch Lâm sẽ mặc cái gì, thật là mong chờ cơ bắp cuồn cuộn và cơ bụng sáu múi của Chủ tịch Lâm vào ngày mai", một nhân viên của phòng nhân sự công ty kích động post dòng trạng thái lên Facebook.

Bài đăng này lập tức thu hút hơn trăm lượt thích, còn có người chụp lại rồi chia sẻ lên mạng.

Thế là rất nhiều cư dân mạng liền quyết định ngày mai sẽ đến bãi cát ven biển Thượng Hỗ để gặp thần y Lâm.

Trong một nhà nghỉ ở Giang Thành.

"Đại nhân, vừa nhận được tin, nói sáng ngày mai thần y Lâm sẽ dẫn các nhân viên đến bãi cát ven biển Thượng Hỗ team building, đây là cơ hội của chúng ta".

"Bãi cát ven biển Thượng Hỗ? Nếu vậy thì chúng ta hãy ra tay vào ngày mai đi", một người đàn ông trung niên mặc đồ Trung Sơn đang ngồi trên ghế bình tĩnh nói.

Một thanh niên ở bên cạnh tỏ vẻ rất khó hiểu, nhỏ giọng nói: "Đại nhân cần gì phải phiền phức như vậy? Với thực lực của đại nhân, muốn giết thần y Lâm thì dễ như trở bàn tay. Chúng ta không cần phải lén lút như vậy đâu, cứ tiến thẳng vào Giang Thành, san bằng Dương Hoa, chắc thần y Lâm cũng không chống nổi".

"Tôi là vì cậu đấy, Anh Hùng! Bây giờ cậu là con át chủ bài của nhà họ Lâm ở Yên Kinh, là lực lượng chắc chắn tham gia đại hội. Trước khi cậu hoàn thành sứ mệnh, thì không được để lộ thân phận của mình. Nếu để người ngoài biết cậu đang ở Giang Thành, thì sẽ mang đến rất nhiều rắc rối cho cậu và nhà họ Lâm, còn con át chủ bài của nhà họ Lâm cũng sẽ bị lộ. Anh Hùng, cậu hiểu ý tôi chứ?", người đàn ông mặc đồ Trung Sơn bình thản nói.

Lâm Anh Hùng nhíu mày: "Tôi đeo mặt nạ che giấu thân phận là được mà".

"Vẫn không đủ đảm bảo, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì tôi không thể gánh được hậu quả. Nếu nhà họ Lâm ở Yên Kinh đã phái cậu đến để rèn luyện, thì cậu hãy nghe theo sắp xếp của tôi đi", người đàn ông trung niên đáp.

"Vậy ông định ra tay ở đâu?", Lâm Anh Hùng hỏi: "Đến bãi cát ven biển Thượng Hỗ sao? Bây giờ là thời kỳ cao điểm du lịch biển, người ở đó chỉ có nhiều hơn ở Giang Thành thôi".

"Ở biển? Không không không, không được, tôi tuyệt đối không chọn vị trí đó".

"Vậy thì... là ở đâu?".

"Mang bản đồ ra đây".

"Vâng, đại nhân".

Người bên cạnh lập tức lấy một chiếc máy tính bảng ra, rồi mở bản đồ.

Người đàn ông mặc đồ Trung Sơn nhìn chằm chằm bản đồ một lúc lâu, bình tĩnh nói: "Ra tay trên đường bọn họ đến Thượng Hỗ đi, chỗ này đất rộng người ít, rất phù hợp để đặt mai phục, ra tay ở chỗ này đi".

"Được".

Lâm Anh Hùng gật đầu.

Người đàn ông mặc đồ Trung Sơn tắt bản đồ đi, nhìn Lâm Anh Hùng: "Cậu có nhìn ra được gì không?".

Lâm Anh Hùng sửng sốt, suy nghĩ một lát, đanh giọng nói: "Thần y Lâm đang dụ chúng ta ra mặt".

"Lúc ở Nam Thành, cậu ta đã sắp xếp bắt người của chúng ta đưa đi, đủ để chứng minh cậu ta biết đến sự tồn tại của chúng ta. Nhưng cậu ta lại bất ngờ loan tin muốn đến bãi cát ven biển Thượng Hỗ team building. Thông thường khi xảy ra chuyện này thì nên điều tra toàn thành phố để bắt chúng ta mới phải. Nhưng cậu ta lại không làm vậy, tôi nghĩ chắc cậu ta nghĩ chúng ta sẽ ra tay với những người bên cạnh mình, nên dụ chúng ta tới Thượng Hỗ, để đối phó với chúng ta ở đó".

"Chắc là vậy".

"Thần y Lâm cũng quyết liệt đấy! Từ bỏ ưu thế tự nhiên ở Giang Thành để dụ chúng ta tới nơi khác... Nếu đã vậy thì chúng ta sẽ chơi cùng anh ta một phen", Lâm Anh Hùng mặt không cảm xúc nói.

"Chơi? Tôi không có hứng".

"Ồ, đại nhân có ý kiến khác sao?".

"Anh Hùng, ngày mai tôi sẽ phục kích thần y Lâm giữa đường, còn cậu đến Dương Hoa bắt đám Mã Hải, Tô Nhu, Từ Thiên, Cung Hỉ Vân, Tần Bách Tùng cho tôi, rõ chưa?".

"Tại sao lại làm vậy?", Lâm Anh Hùng có chút khó hiểu.

"Còn phải hỏi sao? Có những người này làm con tin, thì chẳng phải sẽ dễ dàng chế ngự được thần y Lâm?", người đàn ông mặc đồ Trung Sơn bình thản nói.

Lâm Anh Hùng lạnh lùng hừ một tiếng: "Xem ra đại nhân cũng không tự tin lắm về thực lực của mình, còn phải dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy để đối phó thần y Lâm, ông không cảm thấy khiến người ta thất vọng sao?".

"Hạ lưu sao? Tôi lại không thấy thế, thế giới này chính là như vậy, chỉ cần có thể đạt được mục đích, thì thủ đoạn có bẩn thỉu đến đâu cũng không quan trọng. Lâm Anh Hùng, cậu còn non lắm, không hiểu được sự tàn khốc của thế giới bên ngoài đâu. Thực lực của tôi đủ mạnh hơn thần y Lâm, nhưng nếu cậu ta dốc sức chạy trốn, không chịu giao đấu với tôi, thì tôi cũng chưa chắc giữ chân được. Bảo cậu đi bắt con tin chính là để đề phòng cậu ta chạy trốn, hiểu chưa?", người đàn ông mặc đồ Trung Sơn nhìn anh ta chằm chằm.

Lâm Anh Hùng nghe thấy thế cũng không nói gì nữa.

"Đại nhân, tôi đi thuê xe để ngày mai tiện dùng", người bên cạnh ôm quyền nói.

"Đi đi".

Người đàn ông mặc đồ Trung Sơn phất tay nói.
Chương 2294: Tìm tới tận nơi

Tuy Lâm Anh Hùng rất lấy làm khó chịu, nhưng cũng không phủ nhận lời mà người đàn ông mặc đồ Trung Sơn nói.

Thế giới này quả thực rất tàn khốc, hoàn toàn không có đạo nghĩa gì cả.

Muốn đạt được mục đích thì phải không từ thủ đoạn.

Người bên trên như vậy, người bên dưới cũng như vậy.

Trong môi trường độc hại các lĩnh vực điên cuồng cạnh tranh, đã không còn tồn tại người chân thành thật thà nữa rồi.

Cho dù có, thì bọn họ cũng dần bị đào thải...

Lâm Anh Hùng nhìn trần nhà rách nát của nhà nghỉ, ánh mắt trở nên nóng rực.

Có lẽ chỉ có giành được chiến thắng ở đại hội, lên tới đỉnh cao, khiến người đời thần phục, mới không cần phải làm những việc khiến người ta ghê tởm như vậy.

Anh ta ngồi ở sô pha, nhắm hai mắt lại, định đánh một giấc.

Đêm đã khuya.

Nhưng mọi người không về phòng, mà tụ tập ở phòng của người đàn ông mặc đồ Trung Sơn. Bọn họ đều ngủ ngồi, hơn nữa lúc ngủ kiếm không rời người, đây là thói quen được nuôi dưỡng do đi lại bên ngoài trong thời gian dài.

Lâm Anh Hùng quanh năm tu luyện bên ngoài nên cũng như vậy.

Nhưng trong đêm khuya, đúng lúc anh ta sắp chìm vào giấc ngủ, thì bỗng bị một luồng sát khí dữ tợn kích thích. Anh ta mở bừng mắt, nhìn chòng chọc phía trước, mới phát hiện một bóng dáng thẳng tắp đang đứng trong phòng khách.

"Ai vậy?".

Lâm Anh Hùng đứng bật dậy.

Người đàn ông mặc đồ Trung Sơn cũng lập tức mở mắt.

Sau khi nhìn kĩ hai người mới phát hiện... là Lâm Chính đến.

Ngoài hai người bọn họ, tất cả những người khác đã bị Lâm Chính lấy đầu...

Trong phòng khách có mấy thi thể cụt đầu.

Lâm Chính hai tay dính đầy máu tươi, bật đèn ở phòng khách lên, bình thản nhìn hai người bọn họ.

"Thần y Lâm?", đôi mắt Lâm Anh Hùng đanh lại.

"Cậu đến tận đây hả?", người đàn ông mặc đồ Trung Sơn hơi biến sắc, nhìn đám thuộc hạ chết thảm, trong lòng lại càng kinh hãi hơn.

"Có gì kỳ lạ chứ? Nơi này là Giang Thành, là địa bàn của tôi, các ông hành động ở địa bàn của tôi mà có thể thoát khỏi mí mắt tôi sao?", Lâm Chính đáp.

"Chúng tôi bí mật lẻn vào Giang Thành, không báo với bất cứ ai, thậm chí ở toàn những nơi có ít camera, theo lẽ thường sẽ không ai phát hiện ra hành tung của mấy người lạ mặt như chúng tôi mới phải, sao cậu lại điều tra ra được chỗ này?", người đàn ông mặc đồ Trung Sơn trầm giọng hỏi.

"Đơn giản thôi! Chẳng phải sáng mai tôi sẽ đến bãi cát ven biển Thượng Hỗ sao? Tôi nghĩ chắc hẳn các ông sẽ lập tức nhận được tin, đồng thời đi thuê xe, định mai phục giết tôi giữa đường, đúng không?".

"Lẽ nào là... công ty thuê xe?", Lâm Anh Hùng nghĩ ra gì đó, nhíu mày hỏi.

"Các ông vào Giang Thành một cách bí mật như vậy thì chắc chắn là không có xe. Muốn đến Thượng Hỗ thì hoặc là ngồi xe ngồi máy bay, hoặc là tự thuê xe. Trong đó tự thuê xe là tiện nhất, vì vậy sau khi tung tin ra ngoài, tôi liền phái người để mắt đến các công ty thuê xe lớn nhỏ. Chỉ cần tối nay có người khả nghi đến thuê xe, thì đều để mắt điều tra", Lâm Chính bình thản đáp.

Lâm Anh Hùng lắc đầu: "Hóa ra đến Thượng Hỗ chỉ là mồi nhử! Đại nhân, ông định mai phục giết thần y Lâm giữa đường, nhưng không biết thần y Lâm đã nhanh hơn ông một bước, đến tận đây để giết ông!".

"Thần y Lâm Giang Thành quả nhiên danh bất hư truyền! Hay cho chiêu dụ rắn khỏi hang, à không, chúng tôi còn chưa ra khỏi hang đã bị cậu phát hiện ra rồi. Xem ra cậu có được thành tựu như ngày hôm nay cũng không phải ngẫu nhiên. Nhưng hình như cậu đã quên mất một điều, cậu có thể đảm bảo tìm được chỗ này, có thể giết được chúng tôi không? Hay là... cậu đang tự đâm đầu vào chỗ chết?", ánh mắt của người đàn ông mặc đồ Trung Sơn lóe lên sát ý.

"Rất nhiều người từng nói với tôi như vậy, và bọn họ đã chết cả rồi", Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, bình tĩnh nói.

"Vậy sao? Hôm nay chúng tôi cũng muốn thử xem!".

Người đàn ông mặc đồ Trung Sơn bình thản nói, sau đó ngoảnh sang nhìn Lâm Anh Hùng.

Lâm Anh Hùng cũng không khách sáo, quát lớn một tiếng, rồi cách không vung cánh tay về phía Lâm Chính.

Ầm!

Nhất thời, cả tầng lầu tách làm hai nửa, khí kình cuồng bạo ập về phía Lâm Chính.

Sức mạnh thật đáng sợ!

Lâm Chính không dám đón đỡ, nghiêng người tránh đi.

Xem ra những người muốn đối phó anh có thực lực không hề đơn giản.

Nhưng Lâm Chính cũng không cam lòng yếu thế, đôi mắt anh lạnh lẽo, cách không vỗ một chưởng về phía người đàn ông mặc đồ Trung Sơn.

Ầm!

Một luồng sức mạnh hủy diệt cuồn cuộn giáng xuống.

Lâm Anh Hùng giơ cánh tay đón đỡ, luồng sức mạnh khủng khiếp lại bắn ra tung tóe, khiến vách tường đổ nát, cửa sổ mở toang.

Âm thanh bất ngờ làm kinh sợ các vị khách và nhân viên trong nhà nghỉ, mọi người hoảng sợ la hét lao ra khỏi phòng, chạy khỏi nhà nghỉ.

Còn trận đấu ở bên này vẫn chưa dừng lại.

Lâm Chính đanh mắt nhìn khuôn mặt của Lâm Anh Hùng, đã biết người này là ai.

Anh không nói gì, tiếp tục phát lực.

Lâm Anh Hùng chỉ lùi lại nửa bước, rồi lật tay tung một chưởng, cách không đánh tới.

Bốp!

Lồng ngực Lâm Chính trúng chưởng, lùi lại hơn mười bước.

"Xem ra thần y Lâm nổi tiếng như cồn cũng không có gì ghê gớm cả", người đàn ông mặc đồ Trung Sơn cười nhạt nói.
Chương 2295: Đừng lãng phí thời gian nữa

Biểu hiện của Lâm Chính khiến Lâm Anh Hùng và người đàn ông mặc đồ Trung Sơn vô cùng thất vọng.

Đây chính là người một mình đánh vào tận đế quốc Anh Hoa, tiêu diệt thôn Dược Vương, đánh bại Hồng Nhan Cốc sao?

Bây giờ xem ra, hình như cũng không có gì ghê gớm cả.

Ánh mắt Lâm Anh Hùng lộ vẻ khinh bỉ.

Nhưng anh ta tò mò về một điều.

Đó chính là chiêu thức của người này.

Tại sao anh ta lại cảm thấy quen thuộc như vậy... Hình như đã từng gặp ở đâu đó?

Nhưng nhất thời Lâm Anh Hùng cũng không nhớ ra được.

"Mau chóng giải quyết người này rồi trở về báo cáo kết quả thôi", đúng lúc này, người đàn ông trung niên khẽ quát, dường như có chút nôn nóng.

Lâm Anh Hùng gật đầu, cất bước lao tới như thuấn di.

Một bộ vuốt như vuốt ưng chộp thẳng về phía đầu Lâm Chính, định lấy đầu của anh.

Nhưng Lâm Chính vẫn đứng bất động, mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chằm bộ vuốt sắc kia.

Bốp!

Bộ vuốt sắc của Lâm Anh Hùng chộp mạnh vào đầu Lâm Chính, nhưng... không bóp nát được nó, thậm chí còn không để lại vết thương nào.

Lâm Anh Hùng như muốn ngừng thở: "Đây là... cơ thể võ thần?".

"Cái gì?".

Người đàn ông trung niên ở phía sau cũng sửng sốt.

Nhưng không chờ bọn họ phản ứng, Lâm Chính đã vỗ mạnh một chưởng vào người Lâm Anh Hùng.

Phụt!

Lâm Anh Hùng phun ra máu tươi, cả người bay đi, nặng nề ngã xuống giường. Anh ta loạng choạng đứng dậy, lau máu tươi ở khóe miệng, nhìn Lâm Chính với ánh mắt khó tin.

Anh ta có thể chắc chắn Lâm Chính là cơ thể võ thần.

Bởi vì chỉ có cơ thể võ thần mới chống lại được đòn tấn công của anh ta.

Những cơ thể khác chỉ như miếng đậu phụ, đều bị anh ta hủy hoại một cách dễ dàng.

Hai người lại trở nên nghiêm túc, nhìn Lâm Chính chằm chằm.

Lâm Chính lạnh lùng nhìn lại hai người.

"Sao hả? Các ông chỉ có thực lực thế này mà cũng dám đến Giang Thành làm càn? Các ông tưởng tôi không giết được các ông sao?".

Dứt lời, Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng, vỗ mạnh một chưởng về phía Lâm Anh Hùng.

Sức mạnh hùng hậu mang theo thần lực cái thế trước nay chưa từng có của Lâm Chính.

Đánh tới với thế như chẻ tre, dường như không gì có thể đỡ nổi.

Lâm Anh Hùng kinh hãi, lập tức giơ hai cánh tay lên định tiếp chiêu.

Nhưng chiêu này... anh ta thực sự không chắc chắn mình có thể đỡ được hay không.

Đúng lúc này, người đàn ông trung niên có hành động.

"Oắt con! Đừng có ngông cuồng!".

Người đàn ông trung niên quát lớn, quét ngang cánh tay đánh ra, bả vai mang theo sức mạnh vô cùng huyền diệu kinh diễm. Luồng sức mạnh này khác hoàn toàn Lâm Anh Hùng, nó thuần túy sinh ra để phá hoại.

Lâm Chính liều mạng đánh lại.

Bốp! Hai bên đều bị chấn động.

Cánh tay Lâm Chính run lên bần bật như gảy dây đàn, còn người đàn ông trung niên kia chỉ lùi lại nửa bước, dường như không bị gì to tát.

Lâm Anh Hùng thấy thế liền lấy lại bình tĩnh.

Xem ra Lâm Chính có vẻ không phải đối thủ của người này.

Như vậy thì bọn họ sẽ nắm chắc phần thắng.

"Đại nhân, chúng ta cùng xông lên đánh gọng kìm, tiêu diệt anh ta đi!", Lâm Anh Hùng khẽ quát, không cam lòng yếu thế, lao vút tới.

"Được".

Người đàn ông trung niên kia cũng gật đầu.

Hai người phát động các chiêu thức như trời long đất lở.

Bốp!

Bốp!

Bốp!

Bốp!

Bọn họ điên cuồng tấn công, mỗi quyền mỗi chưởng đều đánh trúng người Lâm Chính.

Lâm Chính cố gắng phản kháng, nhưng một mình khó địch hai người, đỡ được đòn của Lâm Anh Hùng thì lại trúng đòn của người đàn ông trung niên.

Cứ như vậy mấy chục chiêu, Lâm Chính trúng mấy chưởng, cơ thể run rẩy, lùi lại liên tục, nhưng... dù anh bị đánh thê thảm đến mức nào, thì khí tức vẫn không yếu đi, hơn nữa còn không bị thương mảy may...

"Sao lại như vậy được?", Lâm Anh Hùng kêu lên.

"Thực lực của người này mạnh hơn tưởng tượng của chúng ta nhiều", người đàn ông trung niên cũng trầm giọng quát.

Nhưng Lâm Chính đã ổn định cơ thể, mặt không cảm xúc đáp: "Tôi thấy đừng lãng phí thời gian nữa thì hơn".

"Cái gì?".

Lâm Anh Hùng sửng sốt.

Chỉ thấy Lâm Chính lấy châm bạc ra đâm vào người.

Anh... muốn dùng đến y võ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK