“Mượn đồ? Cậu cũng xứng sao?”
Thần Hỏa Tôn Giả hừ giọng: “Cậu là cái thá gì?”
Dù lời nói rất mất lịch sự nhưng ông có đủ tư cách để nói như vậy. Không có Tịnh Thế Bạch Liên nhưng thực lực của ông ta không phải là thứ mà ai cũng có thể đối kháng được.
Đừng nói là An Huyền, ngay cả đám Ma Quân thì ông ta cũng mặc kể. Cả Thiên Ma Đạo chẳng ai có thể đấu được với ông ta nếu Đạo Chủ không đích thân ra mặt.
An Huyền cũng không hề tức giận, hắn chỉ cười thản nhiên: “Tôn Giả, tôi coi trọng ông vì ông là tiền bối nên mới nể ông vài phần. Ông đừng tưởng tôi sợ ông. Hôm nay ông không cho tôi mượn thì tôi tự lấy vậy”.
“Ha ha, được! Giỏi lắm! Nhóc, cậu là người đầu tiên dám ăn nói như vậy với tôi đấy. Nói cho tôi biết, cậu muốn thứ gì?”, Thần Hỏa Tôn Giả bật cười nhưng đôi mắt đã ánh lên sát ý.
“Nghe nói ông lấy được Băng Kính ở vùng cực hàn, có thể khắc chế được với Tịnh Thế Bạch Liên. Vật đó, đưa cho tôi mượn nhé”, An Huyền cười.
“Băng Kính sao?”
Thần Hỏa Tôn Giả lạnh giọng, lấy từ trong người ra: “Vật đó ở đây. Nếu có bản lĩnh thì tới đây lấy. Nhưng tôi nghĩ cậu chẳng may mắn chạm nổi vào nó đâu”
“Chưa chắc”.
“Vậy sao? Vậy thì thử đi”.
Thần Hỏa Tôn Giả bật dậy, đứng giữa không trung. Ông ta hét lớn: “Toàn bộ đệ tử nghe lệnh”.
“Rõ”, đệ tử đảo Thần Hỏa đồng loạt hô vang.
“Lao lên giết kẻ địch”, Thần Hỏa Tôn Giả gầm lên, phóng ra hỏa diễm ngập trời, đổ ập về phía đoàn quân của Thiên Ma Đạo.
“Thần Hỏa, tôi đã dám tới đây thì có gì mà phải sợ ông? Để tôi cho ông thấy uy lực của Thiên Ma Đạo nhé”, An Huyền bật cười ha ha, lấy ma đao ra giơ lên cao: “Tiêu diệt đảo Thần Hỏa, đoạt lấy Băng Kính. Giết!”
“Giết”, đội quân của Thiên Ma Đạo hành động ngay lập tức.
Hai bên đánh nhau trên mặt biển. Đó là một trận địa chiến kinh thiên động địa.
Ở Giang Thành...
Lâm Chính không vội sử dụng Thiên Phương Thần Thạch. Anh hi vọng có thể thông qua Thiên Phương Thần Thạch tạo ra được nhiều sản phẩm bắt chước hơn, vì vậy một viên Thiên Phương Thần Thạch không đủ cho Dương Hoa sử dụng.
Mặc dù lúc này Lâm Chính đã có cả Tịnh Thế Bạch Liên trong tay nhưng điều đó không có nghĩa là Thiên Ma Đạo sẽ không uy hiếp anh nữa. Dù sao thì...Thiên Ma Đạo vẫn còn có một người mà Tịnh Thế Bạch Liên không thể làm gì được.
Đối diện với một cường giả như vậy, Lâm Chính phải chuẩn bị kỹ lưỡng. Bình thường dù có chuẩn bị kỹ tới đâu cũng không có hiệu quả, giờ đây Thiên Phương Thần Thạch đã mang tới cho anh hi vọng mới.
Công việc nghiên cứu của Từ Chính cũng không hề đơn giản. Mấy ngày này Lâm Chính và Mã Hải luôn phối hợp làm việc với anh ta, hoặc là thêm người hoặc là cung cấp thêm nguyên liệu. Mọi thứ đủ để khiến Lâm Chính cảm thấy mệt lử.
Nhưng cũng may là công việc cần chuẩn bị trước đó đã kết thúc, Lâm Chính cũng có thể thở phào.
Tại phòng làm việc của Dương Hoa. Lâm Chính nằm ra ghế, xem báo cáo công việc gần đây của Dương Hoa.
“Chủ tịch Lâm, gần đây cậu vất vả quá, nên nghỉ ngơi nhiều hơn đi ạ. Việc ở đây cứ giao cho tôi”, thấy vẻ mệt mỏi của Lâm Chính, Mã Hải bèn lên tiếng.
“Không sao. Tôi đã uống thuốc rồi. Cơ thể sẽ hồi phục nhanh thôi”, Lâm Chính nói.
“Vậy vết thương lần mới đây đấu y thì thế nào ạ?”
“Cũng không sao. Tôi đã xử lý xong rồi”.
“Thế nhưng...”, Mã Hải còn định nói gì đó thì không biết phải nói thế nào, đành thở dài.
Đúng lúc này, trong phòng làm việc đột nhiên có tiếng gõ cửa.
“Mời vào”, Lâm Chính nói.
Cánh cửa mở ra, người thư ký vội vàng chạy vào.
Chương 2787: Quân đoàn cầu cứu
“Chuyện gì vậy?”, Mã Hải nhìn vẻ hoang mang của thư ký bèn chau mày hỏi.
“Chủ tịch Lâm, Mã Tổng, người phía quân đoàn Long Huyền tới, nói là muốn gặp chủ tịch”, người thư ký lên tiếng.
“Quân đoàn Long Huyền sao?”, Lâm Chính giật mình.
“Chủ tịch Lâm, đang yên đang lành người của quân đoàn tới tìm cậu làm gì? Lẽ nào là hỏi cậu chuyện liên quan tới Thiên Ma Đạo?”, Mã Hải giật mình.
“Đừng đoán linh tinh, mời người ta vào đi”, Lâm Chính nói.
“Vâng”, Mã Hải gật đầu, lập tức chạy đi.
Một lúc sau, một sĩ quan của quân đoàn có mặt tại phòng làm việc.
“Chào Lâm tướng quân”, người này cúi mình
Lâm Chính liếc nhìn. Trên cánh tay người này có một bông hoa, trên ngực cũng có không ít huy chương.
“Tìm tôi có việc gì không?”, Lâm Chính hỏi.
“Bẩm Lâm tướng quân, thuộc hạ là Lưu Đồ là thống lĩnh cánh hữu của quân đoàn. Lần này tới đây là phụng mệnh quân đoàn trưởng muốn nhờ Lâm tướng quân giúp đỡ”, người tên Lưu Đồ nói.
“Giúp gì vậy?”, Lâm Chính ngạc nhiên hỏi.
“Chữa bệnh”.
“Cho ai?”
“Điều này...Lâm tướng quân, xin đừng trách tôi nói thẳng, tướng quân gặp là sẽ biết ngay”, Lưu Đồ do dự nhưng vẫn không dám nói ra.
Lâm Chính suy nghĩ, sau đó gật đầu: “Thôi được, trước đây quân đoàn để bảo vệ Tô nhu, có ơn với tôi. Lần này tôi giúp lại vậy”
“Lâm tướng quân khách sáo rồi. Tướng quân bỏ ra công sức cứu chữa cho quân đoàn, lại còn cứu sống cả mấy người Vương Yến khiến chúng tôi rất bái phục. Chuyện về cô Tô Nhu là trách nhiệm của chúng tôi, không có gì cả”, Lưu Đồ vội vàng nói.
“Khỏi khách sáo, lập tức sắp xếp, thời gian gấp gáp, mau đi thôi”.
“Ở đây...Lâm tướng quân có việc gì gấp gáp không ạ?”, Lưu Đồ hỏi.
“Sao thế?”, Lâm Chính cảm thấy không hiểu.
Lưu Đồ do dự rồi khẽ nói: “Tôi sợ quá trình điều trị sẽ phải mất hai, ba ngày”.
Dứt lời, Lâm Chính cảm thấy buồn cười: “Lưu Đồ, tôi còn chưa thấy người bệnh mà bên đó đã biết là cần tới hai ba ngày rồi sao?”
“Lâm tướng quân, thuộc hạ không có ý đó, thực ra ...tôi...không biết phải giải thích thế nào, cậu đích thân tới xem sao”, Lưu Đồ có phần nóng ruột.
Lâm Chính mơ hồ đoán ra được điều gì đó bèn đứng dậy, nói với Mã Hải: “Ở đây giao cho ông, có chuyện gì thì lập tức gọi điện cho tôi”.
“Vâng chủ tịch”.
“Việc thiết kế vũ khí lazer tới đâu rồi?”
“Đã thiết kế được bốn bộ rồi nhưng thứ này giá thành cao quá, muốn phổ cập là rất khó. Hơn nữa gần đây Dương Hoa cũng chi phí nhiều, sắp không cân đối được rồi”, Mã Hải thở dài.
Giá vốn cho việc nghiên cứu của đội Từ Chính quá cao, dù Lâm Chính có vài phương thuốc hút ra tiền cũng không đủ cung cấp.
“Đợi tôi về tôi sẽ nghĩ cách. Cố gắng gầm cự”.
“Vâng”.
Lâm Chính gật đầu, cùng Lưu Đồ rời khỏi Dương Hoa. Hai người tới khu vực đóng quân của quân đoàn Long Huyền.
Xảy ra chuyện lần trước, phía bên chức trách của Long Quốc đã cho phép quân đoàn đóng quân ở Giang Thành, đồng thời cử một lượng lớn quân cứu viện tới đây.
Lâm Chính hiểu được ý của nhà nước là gì. Bọn họ làm như vậy thứ nhất là để bảo vệ Giang Thành. Thứ hai là để quản Lâm Chính.
Bởi vì lúc này sức ảnh hưởng của Dương Hoa là rất lớn. Thế nhưng Lâm Chính cũng không bận tâm.
Anh không muốn là bá chủ một phương. Anh chỉ muốn tìm lại công bằng cho mẹ, bảo vệ những người bên cạnh mình, còn việc quân đoàn có xen vào hay không thì cũng chẳng có gì quan trọng đối với anh.
Chương 2788: Mộc long soái
Tại vùng đóng quân của quân đoàn Long Huyền.
“Lâm tướng quân, cuối cùng cậu cũng tới rồi”, quân đoàn trưởng Chu Huyền Long sớm đã đứng đợi ở cửa, nhìn thấy Lâm Chính thì người này bước tới”.
“Chu đoàn trưởng, sao ông lại ở đây?”
Lâm Chính khá bất ngờ, thế nhưng khi nhìn thấy đội quân phía sau Chu Huyền Long thì anh lập tức hiểu ra.
“Lẽ nào, quân đoàn trưởng hi vọng tôi lập tức xuất phát”.
“Hầy! Lâm tướng quân, thực sự là hết cách rồi, tình huống rất gấp gáp, nên tôi cũng không tiếp đón được chu đáo, phiền cậu mau chóng xuất phát”, Chu Huyền Long tỏ ra bất lực.
“Rốt cuộc là ai và xảy ra chuyện gì vậy?”, Lâm Chính chau mày.
Chu Huyền Long do dự: “Thực ra...là Mộc long soái, một trong tam đại long soái “.
“Tam đại long soái sao?”, Lâm Chính nín thở. Đây là ba vị tổng chỉ huy cao nhất của Long Quốc đấy.
“Mộc Thái Cực long soái? Ông ấy sao vậy?”
“Còn có thể làm sao chứ? Mắc bệnh lạ. Đã mời rất nhiều thần y rồi nhưng không chữa khỏi. Phía trên bảo tôi mời cậu tới xem cậu có thể trị được cho ông ấy không”, Chu Huyền Long thở dài.
“Theo như tôi được biết thì Mộc long soái đã tầm 120 tuổi rồi nhỉ. Tuổi cao như vậy chưa chắc đã là bệnh mà là do tuổi già. Thường thì không thể chữa khỏi được”, Lâm Chính nói.
Mặc dù Lâm Chính có y thuật cao siêu nhưng anh cũng không phải là thần tiên, cũng không hiểu về thuật trường sinh bất lão. Nếu như cơ thể của một người đã tới điểm giới hạn, thì anh cũng chẳng làm gì được.
“Tôi biết, tôi biết. Nhưng thần y Lâm, dù thế nào thì vẫn phiền cậu đi một chuyến. Chữa được thì tốt mà không chữa được thì cũng không ai trách cậu. Mộc long soái cũng là một trong ba trụ cột trong nước. Tình hình quốc tế căng thẳng, ông ấy chưa thể ngã xuống được, nếu không Long Quốc sẽ đại loạn. Mong thần y Lâm dốc sức cứu chữa, Chu Huyền Long tôi xin được cảm ơn trước”, nói xong Chu Huyền Long cúi mình trước Lâm Chính.
“Ông không cần phải như vậy”, Lâm Chính vội đỡ ông ta lên.
“Thần y Lâm...”
“Tình hình đã gấp như vậy thì mau xuất phát thôi”.
“Vâng vâng, thần y Lâm mời lên xe, tôi đưa cậu tới đảo Bạch Cực”, Chu Huyền Long phất tay. Đoàn xe được sắp xếp sẵn chạy tới, Lâm Chính được cung kính đưa lên xe.
Phía bên nhà nước sắp xếp máy bay quân sự, Lâm Chính được đưa thẳng tới căn cứ Bạch Cực.
Bạch Cực nằm ở biên giới của Long Quốc, là một hòn đảo. 80 năm trước, Long Quốc và nước bên cạnh giao chiến đã lấy lại đảo. Thời cổ, đây được gọi là đảo tiên, là vùng đất của Long Quốc. Nghe nói nếu sống trên đảo thì có thể kéo dài tuổi thọ, không bị bệnh, hơn nữa cũng có nhà khoa học từng nghiên cứu, đúng là trên đảo có một loại vật chất rất tốt cho cơ thể con người.
Chính vì vậy có rất nhiều nhân vật quan trọng của Long Quốc đã đăng ký tới đây dưỡng bệnh. Địa vị của Mộc Thái Cực cũng rất cao nên cũng được đưa tới đây.
Xuống máy bay, ngồi thêm hai giờ xe, Lâm Chính cuối cùng cũng lên được đảo.
“Linh khí dày quả”, vừa đặt chân lên thì Lâm Chính đã phải thảng thốt.
“Anh cũng biết về thứ đó à, thật không nhận ra đấy”
Lúc này có một điệu cười khinh miệt vang lên. Lâm Chính giật mình quay qua nhìn. Anh thấy vài thanh niên đang ngồi bên cạnh, uống trà trò chuyện. Tất cả họ đều nhìn anh chăm chăm.
Chương 2789: Xếp hàng chữa bệnh
Lâm Chính nhìn mấy người thanh niên, anh thản nhiên nói: “Các vị quen tôi sao?”
“Không quen”.
“Nhìn có vẻ quen, hình như gặp ở đâu đó rồi”, bọn họ cười hi hi.
“Nói vậy thì các vị có lẽ không thân với tôi, không thân thì sao biết con người tôi như thế nào?”, Lâm Chính nói.
“Chúng tôi không biết nhiều về anh nhưng chúng tôi biết những người bên cạnh anh. Anh là người của quân đoàn Long Huyền đúng không? Hừ, thật không ngờ quân đoàn Long Huyền cũng chạy tới đây. Chậc chậc”.
Người đàn ông trước mặt nhếch miệng, tỏ vẻ khinh thường. Mặc dù người này không chửi rõ ai nhưng sắc mặt thì tỏ rõ vẻ nhạo báng.
Lâm Chính lắc đầu, mặc kệ bọn họ. Người của quân đoàn Long Huyền cũng không dám nói nhiều. Trong đó có một người tỏ ra có lỗi với Lâm Chính: “Lâm Tướng Quân, xin mời đi bên này”.
“Ừm”, Lâm Chính khẽ gật đầu, đi về phía trước.
Bước vào trang viên của đảo Bạch Cực, anh mới hỏi: “Mấy người vừa rồi là ai vậy?”
Dứt lời, bọn họ tái mặt, có vẻ như không muốn trả lời.
“Không tiện nói sao?”, Lâm Chính hỏi tiếp.
“Đều là…con cháu…của những người trong quân đoàn”, một người nói nhỏ: "Bọn họ tới thăm Mộc long soái…thần y Lâm không cần phải so đo với họ. Họ còn trẻ, không hiểu chuyện…”
“Vậy sao?”, Lâm Chính gật đầu, bừng tỉnh.
Trang viên bên trong và bên ngoài đều có những chiến sĩ tinh nhuệ nhất của quân đoàn canh chừng. Những người này có khí tức kinh người, thực lực cực mạnh. Có thể xếp vào những vị trí hàng đầu trong giới võ đạo.
Bọn họ được trang bị vũ khí từ đầu tới chân. Đó là những vũ khí tối tân hiện đại nhất của Long Quốc. Những người này ở đây, dù có là Đại Ma Quân dẫn theo những ma nhân giỏi nhất của Thiên Ma Đạo tới thì cũng chưa chắc có thể tấn công được hòn đảo.
Đúng là một trong ba long soái của Long Quốc có khác. Đãi ngộ cũng khác biệt.
Sau khi đưa ra giấy tờ, bọn họ được phép vào bên trong. Tất cả đi vào dưới sự dẫn đường của một chiến sĩ, không được chạy lung tung.
Khi Lâm Chính được đưa tới phòng của Mộc Thái Cực thì anh đã phải giật mình. Trước căn phòng có một đội quân xếp hàng dài.
Đọi quân này mặc đồ trắng hoặc mặc đồ Tôn Trung Sơn, tay cầm hộp thuốc và túi châm. Tất cả có vẻ đều là bác sĩ.
“Anh xếp hàng ở đây là được”, lúc này, người chiến sĩ dẫn đường chỉ vào vị trí cuối cùng và nói với Lâm Chính.
“Xếp hàng sao?”, Lâm Chính trố mắt.
“Đúng vậy, bởi vì những người tới chữa trị cho Mộc long soái quá nhiều. Vì vậy muốn khám cho ông ấy cũng phải đợi”, chiến sĩ này nói.
“Vậy chẳng phải là đại loạn à? Nhiều người cùng tới xem cho một bệnh nhân như vậy, chắc chắn phương pháp điều trị sẽ khác nhau. Một khi xảy ra vấn đề thì chẳng phải là bệnh tình sẽ càng nghiêm trọng hơn?”, Lâm Chính chau mày.
“Hừ, anh cứ kiểm tra được bệnh cho long soái đi rồi tính. Hôm nay đã có 30 người bác sĩ khám rồi nhưng vẫn không có ai chữa được. Anh tưởng rằng mọi người không biết điều đó sao? Giờ đến phương án điều trị cũng không có, còn sợ người đông?”, người chiến sĩ hừ giọng: “Ngoan ngoãn xếp hàng đi”.
Nói xong anh ta qua người rời đi. Lâm Chính á khẩu.
Có vẻ như bệnh tình của Mộc Thái Cực không có đầu mối gì rồi. Lâm Chính vuột cằm như đag suy nghĩ điều gì đó.
“Thần y Lâm, anh tạm thời đứng ở đây, tôi đi lấy ghế cho anh”, người chiến sĩ đi cùng mỉm cười rồi chạy ra ngoài.
Chương 2790: Bệnh lạ
Chiến sĩ này tên Vương Cường, là cảnh vệ thân cận của Chu Huyền Long, lần này Chu Huyền Long bảo anh ta đến chăm sóc Lâm Chính, đủ để thấy mức độ coi trọng của ông ta.
Ghế được mang tới, Lâm Chính cũng không khách sáo, lập tức ngồi xuống.
Dù sao rất nhiều người đang xếp hàng cũng ngồi ghế.
“Thần y Lâm, anh cũng đừng thấy áp lực quá, đại nhân của chúng tôi đã nói, bệnh của Mộc long soái e là rất khó chữa khỏi, dù sao ông ấy đã chừng này tuổi rồi, chắc là cũng không phải bệnh vặt vãnh gì, anh chỉ cần cố gắng hết sức là được”, Vương Cường nói.
“Ừ”, Lâm Chính gật đầu.
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, một bác sĩ già lụ khụ xách hòm thuốc, mặt mày chán chường đi ra.
Mọi người đều quay sang nhìn.
“Đây chẳng phải là thần y Triệu Trọng Tiên sao?”.
“Trời ơi, thần y Triệu cũng bó tay sao?”.
“Việc này… liệu có hơi quá không?”.
Mọi người đều vô cùng ngạc nhiên, ai nấy bàn tán xôn xao.
“Ông Triệu!”.
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên khoảng hơn 40 tuổi nhanh chân đi tới, hơi cúi lưng với Triệu Trọng Tiên, nhỏ giọng nói: “Có chuyện gì vậy? Lẽ nào… ngay cả ông cũng không chữa được cho Mộc long soái sao?”.
“Khó lắm! Khó lắm!”.
Triệu Trọng Tiên lắc đầu liên tục, thở dài đáp: “Mộc long soái mắc phải bệnh lạ, khiến cơ thể xảy ra rất nhiều biến đổi bệnh lý. Bây giờ các cơ quan của ông ấy không những bắt đầu suy kiệt, mà ngay cả hệ thần kinh cũng bắt đầu tàn lụi. Tôi thực sự… không thể làm gì được!”.
“Cái gì?”.
Mọi người kinh ngạc, ai nấy mở to mắt, tỏ vẻ khó tin.
“Nếu không nhờ có máy móc tiên tiến duy trì thì lão long soái không thể cầm cự đến bây giờ được. Nhưng tôi nghĩ lão long soái cũng không gắng gượng được lâu nữa đâu, nếu là người bình thường mắc bệnh này thì đã chết từ lâu rồi”.
Triệu Trọng Tiên thở dài thườn thượt, xoay người rời đi.
Những người khác đang xếp hàng nghe thấy thế đều đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt nặng nề.
“Nếu ngay cả ông Triệu cũng không chữa được thì e là chúng ta cũng lực bất tòng tâm thôi!”.
“Thôi tôi không làm lãng phí thời gian của mọi người nữa!”.
“Không chữa được đâu!”.
“Xin hãy mời những người có tài cứu lão long soái đi!”.
Rất nhiều người đánh trống lui quân, lần lượt bỏ về.
Một hàng vốn rất dài chỉ còn lại vài người.
Chiến sĩ đứng ở cửa thấy thế, liền thở hắt ra.
Cũng may không đi hết.
“Người tiếp theo!”, anh ta lớn tiếng hô.
Một ông lão ăn mặc giản dị đứng đầu tiên lập tức mang theo đồ đạc tùy thân đi tới.
Sau khi kiểm tra thân phận xong xuôi liền đi vào trong.
Những người bên ngoài đều yên lặng chờ đợi.
Nhưng nửa tiếng sau, trong phòng bỗng vang lên những âm thanh hỗn loạn.
Sau đó.
Rầm!
Cửa bị đẩy bật ra, sau đó hai chiến sĩ tức giận áp giải ông lão kia đi ra.
“Khốn kiếp! Nói, ông có phải là gian tế do nước địch phái tới ám sát long soái không?”, một chiến sĩ rút luôn súng ra, dí vào đầu ông lão kia, tức giận nói.
“Không có! Không có! Tôi chỉ là… chữa trị bình thường thôi mà…”, ông lão run như cầy sấy, vội vàng kêu lên.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”.
Một đám chiến sĩ chạy tới, người phụ trách dẫn đầu trầm giọng quát.
“Tướng Trịnh! Người này vào phòng chữa trị cho long soái, nào ngờ chữa chưa được bao lâu, long soái liền phun ra máu tươi, nhịp tim hơi giảm, tình hình nguy cấp. Bây giờ các bác sĩ bên trong đang cấp cứu cho long soái!”, chiến sĩ kia vội đáp.
Tướng Trịnh nghe thấy thế liền nổi trận lôi đình: “Ông chữa kiểu gì thế hả?”.
“Quá trình chữa trị của tôi đều hợp tình hợp lý, không có bất cứ sai sót gì. Tôi còn chưa chữa trị xong thì các cậu đã ngăn tôi lại, sao có thể trách tôi được? Tôi vô tội!”, ông lão kêu lên.