Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3446: Lôi kéo

“Hả?”, Lâm Chính có chút bất ngờ.Cần trịnh trọng vậy sao?

Thú thật, hành động lần này của Lâm Chính mang cảm giác lừa gạt, bắt chẹt người khác. Dù gì Thông Quan Châu cũng bị anh lấy mất, nếu muốn thăng cấp thì phải mua từ chỗ anh, dù Lâm Chính cho mỗi người một cơ hội nhưng số lượng gần chục nghìn viên đan dược cực phẩm đối với một vài thế tộc nhỏ, đó là điều hơi bất khả thi.

Không chừng vài người sẽ từ bỏ việc thi đấu khi đối mặt với con số đan dược cực phẩm khổng lồ này.

Dù sao đại diện mà thế tộc nhỏ tuyển ra cũng không phải là người có thiên phú xuất sắc, không so được với chục nghìn viên đan dược cực phẩm.

Nhưng sơn trang Vân Tiếu hình như nhiệt tình quá mức thì phải. Lâm Chính suy đoán, e là những kẻ này có mục đích khác.Quả nhiên, trang chủ của Vân Tiếu nhanh chóng tiếp cận Lâm Chính, thấp giọng nói: “Cậu Lâm, không biết cậu tới từ tông môn nào?”

“Tôi tới từ ngoại vực!”

“Thế à? Tôi nghe nói cậu đã trở thành đại diện của Thanh Huyền Tông, hay chỉ là khách mời của bên đó?”, trang chủ Vân Tiếu cười hỏi.

“Cô chủ Ái Nhiễm của Thanh Huyền Tông là bạn của tôi, đương nhiên lần này tôi tham gia cuộc thi cũng có nguyên do cá nhân, Thanh Huyền Tông cũng chỉ cho tôi một thân phận mà thôi”, Lâm Chính nói.

“Vậy là cậu Lâm thuộc dạng không môn không phái trong vực nhỉ?”, hai mắt Vân Tiếu tỏa sáng, vội vàng hỏi.

“Ừm... cũng có thể nói là vậy!”, Lâm Chính có chút chần chờ mới gật đầu.

“Rất tốt, cậu Lâm, không biết cậu thấy sơn trang Vân Tiếu chúng tôi thế nào? Tôi muốn mời cậu gia nhập, thiên phú của cậu xuất sắc như thế nên tôi muốn thuê cậu làm đại chấp sự của sơn trang, không biết cậu có bằng lòng không? Đương nhiên, vị trí đại chấp sự này không giống với chỗ khác, ở sơn trang chúng tôi, trừ tôi thì quyền lực của cậu sẽ là lớn nhất. Ngay cả trưởng lão cũng phải nghe theo cậu”, trang chủ Vân Tiếu mỉm cười.

Lâm Chính nghe vậy thì cười nhạt.Hóa ra là mấy người này muốn kéo anh nhập bọn. Gì mà đại chấp sự, nói dễ nghe thôi, thật ra là muốn kéo anh lên thuyền của họ.

Lâm Chính đoán rằng đối phương cũng chẳng phải coi trọng thiên phú của mình mà là coi trọng sức mạnh của Trùng Long Thích.

Quan trọng là Trùng Long Thích đang nằm trong tay Lâm Chính.Thần khí như thế, ai mà không mê? Lâm Chính vào sơn trang Vân Tiếu thì Trùng Long Thích tất nhiên cũng trở thành đồ của sơn trang.

“Cảm ơn sự ưu ái của trang chủ! Tiếc là họ Lâm tôi quen rày đây mai đó rảnh rỗi an nhàn, không có hứng thú với công việc trong thế gia, mong trang chủ thứ lỗi!”, Lâm Chính khách sáo nói.

“Thế à... được rồi, vậy tôi cũng không chọc cậu khó chịu nữa. Nếu ngày nào đó cậu Lâm không còn thích sự nhàn hạ nữa thì cứ liên lạc với trang chủ tôi, tôi nhất định sẽ quét dọn sân đón chào!”, trang chủ Vân Tiếu chắp tay nói.

“Chắc chắn rồi!”, Lâm Chính đáp lễ.Sau đó, người của sơn trang Vân Tiếu chuẩn bị rời đi.

“Sở Thu! Nghe đây, chỉ được kết bạn với người này, không cho phép biến bạn thành thù, rõ chưa?”

Trang chủ Vân Tiếu đè thấp giọng nói với Sở Thu.

“Vâng thưa bố!”, Sở Thu gật đầu.

“Trang chủ, chỉ là một kẻ ngoại vực, chúng ta cần gì làm như thế? Tên này có chút may mắn nên mới thăng cấp, chúng ta coi trọng hắn như thế thì sẽ bị người ta chê cười!”, có người chướng mắt nhỏ giọng khuyên.

“Một chút may mắn thì sao có thể đỡ được Trùng Long Thích? Một chút may mắn thì sao lấy được năm viên Thông Quan Châu? Một chút may mắn mà có thể áp chế cả đấu trường mê cung, không ai địch nổi à? Dùng cái não lợn của cậu nghĩ cho kỹ đ, đây là việc có thể dùng may mắn để giải thích sao?”, trang chủ Vân Tiếu mắng.

Lời này vừa dứt, người nọ hết dám hó hé.

“Về thôi!”, trang chủ cũng không tiếp tục nói.

Nhưng khi đoàn người vừa định đi thì đồng loạt dừng bước.Hóa ra là có một đám đông đang hùng hổ tới chỗ của Thanh Huyền Tông.

“Người Trùng Long Cốc?”, Sở Thu liếc mặt nhìn rồi nhíu mày.

“Xem ra cậu Lâm kia gặp rắc rối rồi!”, trang chủ Vân Tiếu hờ hững nói.

“Bố...”, Sở Thu lập tức nhìn bố mình.

Trang chủ không chút chần chờ, quát khẽ: “Đi, đi xem thử!”
Chương 3447: Suy nghĩ và hành động

Gần như toàn bộ người của Trùng Long Cốc đều lao về phía này.Có không ít người xung quanh nhìn sang, họ đều đoán được gì đó.

Người của Thanh Huyền Tông thấy đối phương hung hăng như thế thì đều căng thẳng, bắt đầu đứng chặn trước mặt Lâm Chính.

“Người tới không có ý tốt, mọi người cẩn thận", tông chủ Thanh Huyền Tông trầm giọng nói.Nhưng mấy chục người Thanh Huyền Tông lại chẳng là gì khi ở trước mặt người Trùng Long Cốc.

Đối phương không chỉ có người đông thế mạnh mà cao thủ nhiều như mây, chỉ đứng thôi, khí thế bạo ngược đã đè ép người của Thanh Huyền Tông không chịu nổi.

“Tên nào là Lâm Chính?”

Tứ Long Vệ tiến lên, Long Vệ đứng đầu quát lạnh.

“Các người tìm cậu Lâm làm gì?”, tông chủ Thanh Huyền Tông cũng quát.

“Ông là Lâm Chính?”

“Không phải!”

“Vậy lăn sang một bên, bớt đứng trong này làm chướng mắt!”

“Anh!”, người Thanh Huyền Tông tức giận.

Lúc này, Lâm Chính đứng lên, vỡ vai người của Thanh Huyền Tông trước mặt, lên tiếng: “Tôi là Lâm Chính, mấy người tìm tôi có việc gì?”

“Lâm Chính, đừng quá kích động! Anh lui ra sau đi, tôi báo cho người của Tề Phượng Sơn rồi, gọi họ tới giúp đỡ!”, Ái Nhiễm tới gần, khẽ khàng nói.

“Không cần, tôi nghĩ họ không dám đụng tôi đâu!”, Lâm Chính cười nhạt, đứng lên trước đám đông.

Anh vừa xuất hiện, đám người Trùng Long Cốc đều bộc lộ hận ý, ánh mắt lạnh băng nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống.

“Lâm Chính, chúng tôi không nói nhảm với cậu, lập tức làm hai việc: Một, giao Trùng Long Thích ra đây; Hai, mau chóng giải độc cho Nhiêu Ưng, nghe rõ chưa?”, Long Vệ mặt lạnh tanh quát.

“Giải độc thì được, trả mười nghìn viên đan dược cực phẩm đi, đây là giá tôi đã nói với Nhiêu Ưng. Mặt khác, Trùng Long Thích là chiến lợi phẩm của tôi, tại sao tôi phải giao cho mấy người?”, Lâm Chính hỏi.

“Cậu nói cái gì?”

“To gan, cậu dám chống đối Trùng Long Cốc à, muốn chết phải không!”

Nhóm Long Vệ giận tái mặt, đồng loạt phóng ra khí kình, đánh úp về phía Lâm Chính.

Lâm Chính nhướng mày nhưng không hề sợ hãi.Đúng lúc này, một âm thanh lạnh lùng vang lên: “Kẻ nào dám càn rỡ ở đây?”

Mọi người kinh ngạc, quay đầu nhìn thì thấy mấy người sơn trang Vân Tiếu đã đi lại quay về.

“Trang chủ Vân Tiếu! Hình như chuyện này đâu liên quan tới ông!”

Cốc chủ của Trùng Long Cốc chậm rãi bước ra từ đám đông, chắp hai tay sau lưng hỏi trang chủ Vân Tiếu.

“Cậu Lâm là bạn của Sở Thu nhà tôi, huống chi, trong cuộc thi ở mê cung lần này, cậu Lâm đã giúp đỡ con trai tôi, vì vậy đã trở thành bạn của sơn trang Vân Tiếu, ông nói xem việc này có liên quan tới tôi không?”, trang chủ Vân Tiếu đĩnh đạc nói.

Người Trùng Long Cốc nghe thế thì đều siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi.Nói thế là đang cưỡng ép xây dựng quan hệ mà.

Lâm Chính và Sở Thu hoàn toàn không quen biết, chỉ trải qua một trận đấu ở mê cung thì sao trở thành bạn bè rồi?

“Trang chủ Vân Tiếu, tôi nghe người ta nói sơn trang Vân Tiếu đã phái người quay lại thôn trang lấy thuốc! Tên này đang lừa gạt, tống tiền sơn trang các người đó, các người còn coi hắn là bạn sao? Đây là cách hành xử của sơn trang Vân Tiếu sao? Ngu xuẩn thế à?”, cốc chủ Trùng Long Cốc quát, mỉa mai không kiêng nể gì.

“Người của sơn trang Vân Tiếu hành xử thế nào thì không cần Trùng Long Cốc dạy bảo! Cơ mà tôi phải nhắc các hạ một câu, chỗ này là vùng đất Tu Di, là địa điểm thi, nếu ông dám ra tay với cậu Lâm ở đây, người ông đắc tội không phải tôi mà là bên Lôi Trạch. Cốc chủ đại nhân, tôi khuyên ông nên nghĩ kỹ rỗi hẵng làm!”, trang chủ Vân Tiếu cười nhạt.

Lời này vừa nói ra, cốc chủ Trùng Long Cốc biến sắc.
Chương 3448: Thử đợi mà xem

Cuộc thi một khi bắt đầu thì Tu Di chính là nơi tiến hành trận chiến.Vậy nên bất kỳ ai gây sự ở đây, dù là với lý do gì thì đều liên quan tới bộ mặt của phía các nhà chức trách.

Là bá chủ nên phía bên Lôi Trạch tính khí cũng không được tốt cho lắm. Nếu Trùng Long Cốc dám làm loạn, đối phương tiến hành tiêu diệt thì cũng không phải điều gì khó khăn.

Cốc chủ của Trùng Long Cốc đương nhiên cũng hiểu điều này. Thế nhưng Trùng Long Thích là của Trùng Long Cốc, giờ lại trở thành chiến lợi phẩm của Lâm Chính thì sao mà bọn họ có thể cam tâm được.

“Vì vậy ý của trang chủ Vân Tiếu là gì. Định bắt Trùng Long Cốc chúng tôi từ bỏ Trùng Long Thích sao?”, cốc chủ hừ giọng hỏi.

“Tôi hỏi nhé, nếu trong cuộc thi có người giết chết Nhiêu Ưng thì có phải là Trùng Long Cốc cũng sẽ tìm người đó đoạt mạng không?”, trang chủ Vân Tiếu hỏi.

Cốc chủ Trùng Long Cốc chau mày, không hề trả lời. Bởi vì cuộc thi đã có quy định rõ ràng.

Nếu như xuất hiện tử vong trong quá trình thi đấu, tổ chức đứng sau người bị đánh chết không được truy cứu trách nhiệm. Nếu sau đó mà tiến hành báo thù thì Lôi Trạch có quyền áp chế.

Mục đích làm vậy là để đảm bảo những tuyển thủ tham gia có thể tự do phát huy khả năng của mình.

Nếu không sẽ không thể biết được thực lực thật sự của các tuyển thủ tới đâu. Và nó sẽ không còn là cuộc thi đấu giữa các cá nhân nữa mà là cuộc thi giữa các thế lực đứng sau. Những người có thiên phú mà không có các thế lực đứng sau chống lưng sẽ bị báo thù và sẽ không dám thể hiện hết khả năng của mình. Vậy thì cuộc thi coi như xong.

Cốc chủ Trùng Long Cốc không dám lên tiếng, ông ta mà nói “đúng” thì tức là sẽ bị trang chủ Vân Tiếu tóm thóp, báo với phía bên Lôi Trạch và sẽ phải chịu thiệt thòi.

Còn nếu nói “không đúng” thì Trùng Long Thích sẽ thật sự trở thành chiến lợi phẩm của Lâm Chính.

Thấy cốc chủ không nói gì, trang chủ chỉ mỉm cười: “Cuộc thi này là dành cho các hậu nhân. Đừng nói là mất đi Trùng Long Thích, dù có mất đi tính mạng thì cũng phải chấp nhận. Cậu Lâm mạnh như vậy, tôi cảm thấy cậu ấy sở hữu Trùng Long Thích cũng không có gì là quá đáng. Đừng tìm cậu ấy nữa, tìm tôi là được rồi. Có chuyện gì thì chúng ta cùng bàn bạc”.

Dứt lời người của Trùng Long Cốc nhìn trang chủ Vân Tiếu bằng vẻ tức giận. Ai cũng bặm môi. Họ cảm thấy uất hận lắm.

Cốc chủ Trùng Long Cốc cũng biết không làm gì được Lâm Chính nên đành gật đầu: “Được, được lắm. Xem ra các ông muốn bảo vệ kẻ đó rồi. Được lắm”.

Nói xong ông ta phất tay hừ giọng: “Nếu đã vậy thì cứ đợi xem đi. Trang chủ Vân Tiếu, hi vọng ông sẽ không phải hối hận vì quyết định ngày hôm nay. Trùng Long Cốc không có Trùng Long Thích thì vẫn xử lý các người dễ như trở bàn tay thôi”.

“Vậy chúng ta cứ thử đợi xem”, trang chủ điềm đạm nói.

“Hừ”, cốc chủ Trùng Long Cốc tối mắt, định rời đi.

Đúng lúc này Lâm Chính đột nhiên lên tiếng: “Cốc chủ từ từ đã”.

Cốc chủ dừng bước, quay đầu nhìn: “Còn chuyện gì sao?”

“Tôi chỉ muốn nhắc nhở cốc chủ, độc tố trên người Nhiêu Ưng sắp phát tác dụng rồi. Nếu cốc chủ đồng ý cùng tôi tới Lôi Trạch lập biên bản và giao 10000 viên đan dược cấp phẩm thì Nhiêu Ưng sẽ có thuốc giải. Nếu không, e rằng Trùng Long Cốc sẽ mất đi một vị thiên tài đấy”, Lâm Chính mỉm cười.

“Cậu”, cốc chủ tức tới mức run người.

“Đồ ức hiếp người quá đáng”.

“Nhóc, Trùng Long Cốc nhất định sẽ khiến cậu thịt nát xương tan”.

Tứ Long Vệ gầm lên, mắt từng người đỏ như máu. Có người nghiến răng: “Cốc chủ, chỉ cần cốc chủ ra lệnh thì tôi nguyện xông lên chém chết kẻ này. Đại nhân phía bên Lôi Trạch tôi cũng sẽ đích thân tới tạ tội”

“Cốc chủ xin hãy hạ lệnh”.

“Cốc chủ. Chúng tôi không thể nào chấp nhận được sự sỉ nhục nhưu thế này”.

Những giọng nói hậm hực vang lên. Người của sơn trang Vân Tiếu nghe thấy vậy thì nín thở. Người của Thanh Huyền Tông lập tức vây lấy bảo vệ Lâm Chính.

Bầu không khí trở nên căng thẳng vô cùng. Thế nhưng cốc chủ chỉ hít một hơi thật sâu, sắc mặt trở nên bình tĩnh hơn: “Tất cả ngậm miệng. Chúng ta về".

“Cốc chủ...”

“Không nghe thấy mệnh lệnh của tôi sao?”, cốc chủ cất cao giọng.

Đám đông cúi đầu, tỏ vẻ thất vọng: “Vâng”.

“Lát nữa tôi sẽ cử người cùng cậu đi làm biên bản. 10000 viên đan dược Trùng Long Cốc cũng sẽ giao cho cậu không thiếu một viên”, cốc chủ nói.

“Cảm ơn cốc chủ nhiều nhé”, Lâm Chính chắp tay cười.

Cốc chủ nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt thâm sâu khó lường, sau đó bỏ đi. Người của Trùng Long Cốc cũng rút theo.

Đến cả Trùng Long Cốc cũng phải ngoan ngoãn giao đan dược ra thì các thế lực khác đương nhiên không dám làm càn rồi. Để bảo vệ các hạt giống của thế tộc họ phải thỏa hiệp và dùng đan dược đổi lấy thuốc giải.

Lâm Chính nhanh chóng có được các biên bản. Có người của Lôi Trạch đảm bảo, nhưng biên bản này đều là sợi dây rằng buộc.

Vô số người nhìn Lâm Chính, ánh mắt họ trở nên thay đổi.
Chương 3449: Top 3 anh kiệt

Lâm Chính đương nhiên không hiểu cái gọi là xe vàng di động. Lúc này anh chính là một cái thùng vàng di động.

Rất nhiều người nhìn anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ và họ bỗng nảy lòng tham.

“Thật không ngờ cậu Lâm lại có cách phát tài hay như vậy. Một vòng thi đấu ở trong mê cung thôi mà đã mang tới cho cậu ta nhiều tài lộc như vậy rồi. Thật lợi hại”. , trang chủ Vân Tiếu chắp tay mỉm cười, tỏ vẻ khâm phục.

“Vô số các thế tộc trong vực Diệt Vong tham gia cuộc thi cũng là vì chạy theo lợi ích mà thôi. Tôi tham gia cuộc thi cũng vậy. Chỉ có điều thứ mà tôi muốn không phải là thứ mà Lôi Trạch đề xướng tới”,

“Cậu Lâm có cách nhìn nhận thật khác lạ. Thủ đoạn cũng thật thâm sâu khó lường. Hôm nay tôi được mở mang tầm mắt rồi. Thế nhưng tôi vẫn phải khuyên cậu một câu, có tiền thì không nên để lộ ra ngoài. Giờ cậu phát tài ai ai cũng biết, đợi cuộc thi kết thúc thì cậu cùng chúng tôi về sơn trang Vân Tiếu trước đi. Tôi sẽ sắp xếp đưa cậu rời đi”, trang chủ nói.

“Ông nói vậy là có ý gì?”

“Cậu Lâm vẫn chưa rõ ý sao. Giờ trong tay cậu có vố số đan dược cấp phẩm. Những biên bản này đều được coi là ngân phiếu mà. Mà cậu có hàng chục nghìn đan dược như vậy tức là sao, tôi nói thế này với cậu nhé. Dù cả sơn trang chúng tôi gom lại chắc cũng chỉ nhiều hơn số cậu có một chút. Điều đó có nghĩa là cậu đang sở hữu gia tài của cả một gia tộc đấy. Lượng tài sản lớn như vậy sẽ khiến những người khác nảy sinh lòng tham. Nếu cậu rời khỏi Tu Di thì e rằng những người muốn giết cậu không tới 1000 cũng phải tới một trăm. Nếu cậu mà còn định rời đi với người của Thanh Huyền Tông nữa thì lành ít dữ nhiều”.

“Hóa ra là vậy”, Lâm Chính hiểu ra bèn mỉm cười: “Nếu bọn họ dám tới thì cứ tới thôi. Nhưng chưa biết là kiếp nạn của ai đâu”.

“Cậu Lâm giờ tự tin như vậy thì chắc có lẽ là do tôi nghĩ nhiều mất rồi. Được rồi. Chuyện này tạm thời tới đây, tôi cũng không làm phiền cậu nghỉ ngơi nữa. Chúng tôi cáo từ. Còn về đan dược có lẽ hôm nay sẽ vận chuyển tới, lúc đó mời cậu kiểm tra”.

“Được, cảm ơn trang chủ Vân Tiếu”.

“Lại khách sáo rồi”.

Trang chủ Vân Tiếu khẽ mỉm cười và đưa người rời đi.

“Chúng ta gặp nhau ở trận sau nhé”, Sở Thu chắp tay cười nói.

“Được, Lâm Chính gật đầu”, Sở Thu cũng rời đi ngay.

Người của sơn trang Vân Tiếu nhanh chóng về khu vực nghỉ ngơi của mình. Lần này các vị trưởng lão trong sơn trang cũng không thể chịu được thêm nữa.

“Trang chủ, rốt cuộc ông định thế nào. Tôi thừa nhận Lâm Chính có thực lực nhưng cậu ta đắc tội với Trùng Long Cốc thì không ổn mà. Trùng Long Cốc là một trong những thế tộc làm bá chủ, so với Vân Tiếu chúng ta thì quá chênh lệch”, một vị trưởng lão bước tới nói.

“Tôi biết”.

Trang chủ Vân Tiếu nhắm mắt dưỡng thần: “Nếu đã vậy thì…ý của ông là..."

“Tôi quan sát Lâm Chính thấy cậu ta rất phi phàm, có thể trong cuộc thi lần này cậu ta sẽ giành được vị trí không tệ. Kết thân với người này thực ra không phải là chuyện xấu đối với sơn trang của chúng ta”.

“Thế nhưng chỉ có một Lâm Chính thì sao có thể so sánh được với Trùng Long Cốc chứ. Hơn nữa cậu ta còn vô cùng ngạo mạn, không biết điều. Trang chủ đã nhiều lần ra ám hiệu, tỏ ý giúp đỡ mà cậu ta không chịu. Một kẻ ngông cuồng như vậy thì sớm muộn cũng sẽ gây họa thôi”.

“Ông nói đúng, tính cách của Lâm Chính đúng là hơi ngông cuồng. Tôi cũng để ý thấy. Trong vực Diệt Vong ngông cuồng không phải là chuyện tốt. Muốn nổi tiếng sẽ càng khiến vị yêu nghiệt của Thiên Thần Điện chủ sy mà thôi. Có điều tôi đang nghĩ đến một chuyện khác".

“Chuyện gì ạ?”

Đám đông đồng loạt quay qua nhìn trang chủ Vân Tiếu. Ông ta nhắm mắt một lúc rồi từ từ mở ra: “Nếu như nói, chúng ta luôn luôn hiểu lầm Lâm Chính, cậu ta thực ra không hề ngông cuồng như vậy mà thực ra là có đủ thực lực và sự tự tin thì sao?”

“Có thể đỡ được Trùng Long Thích, đánh bại Nhiêu Ưng thì ít nhất cũng có năng lực của một anh kiệt. Thế nhưng nếu chỉ dựa vào điều đó thì vẫn chưa đủ để so sánh với Trùng Long Cốc. Thêm một người bạn để phải đối đầu với Trùng Long Cốc thì không hời mà”, một vị trưởng lão lắc đầu.

“Thế nhưng nếu cậu ấy xếp top 3 thì sao?”, trang chủ lên tiếng.

Dứt lời đám đông đột nhiên im lặng.
Chương 3450: Chia đan dược

Danh hiệu bảy anh kiệt của vực Diệt Vong thực ra đã tồn tại rất lâu rồi. Nghe nói bảy người đầu tiên là bảy thanh niên, do khi đó vực Diệt Vong gặp phải kiếp nạn cực lớn, bảy người này đã dùng sự dũng cảm và trí tuệ của mình giúp vực Diệt Vong hóa giải được kiếp nạn.

Bảy người này được người của vực Diệt Vong tôn sùng làm bảy anh kiệt. Sau khi họ chết, danh hiệu bảy anh kiệt này được giữ lại và do những người trẻ và tài giỏi khác của vực Diệt Vong kế thừa.

Sau đó danh hiệu đó được truyền thừa tới ngày nay. Thế nhưng thực lực của các anh kiệt cũng đã có sự chênh lệch.

Ví như Nhiêu Ưng nhặt được của rơi nên được bổ sung thêm vào. Chứ thực ra hắn rất khó ngồi vào vị trí của bảy anh kiệt.

Dù là Tề Thủy Tâm thì cũng miễn cưỡng mới được chọn vào. Hơn nữa cô ta còn xếp ở vị trí cuối cùng. Lúc Tề Thủy Tâm đang ở thời kỳ đỉnh cao thì Nhiêu Ưng không phải là đối thủ. Có thể thấy Nhiêu Ưng có tiếng mà không có miếng.

Xếp trên Nhiêu Ưng chính là thiên tài tới thế thế tộc hàng đầu Thần Cung Thương. Thực lực của Thần Cung Thương không biết là mạnh hơn Nhiêu Ưng bao nhiêu lần. Tề Thủy Tâm từng nói với Lâm Chính rằng cô ta may mắn từng được thấy Thần Cung Thương ra tay. Và khi đó cô ta đã hiểu được rằng cả đời này mình không thể nào thắng được đối phương.

Giữa mỗi anh kiệt lại có một cái rãnh khoảng cách. Thế nhưng tới vị anh kiệt thứ 4 thì cái rãnh khoảng cách này dừng lại.

Từ anh kiệt thứ 4 tới anh kiệt thứ 3 cái rãnh đã biến thành cả một thung lũng. Một thung lũng sâu hoắm không thấy đấy và dài như Vạn Lý Trường Thành.

Từng có tin đồn rằng anh kiệt thứ 4 từng khiêu chiến với anh kiệt thứ 3, vậy mà anh kiệt thứ 3 chỉ cần nhìn một cái thôi là anh kiệt thứ 4 đã nôn ra máu và quỳ phụp xuống thần phục.

Thực lực không biết là phải mạnh tới cỡ nào. Giờ đây trang chủ đột nhiên nói vậy đương nhiên là đám đông giật mình rồi.

Thế nhưng đến cả trang chủ cũng phải bật cười: “Tôi đang nói điều gì vậy. Sao Lâm Chính có thể so sánh được với anh kiệt thứ 3 chứ. Dù cậu ta có khủng khiếp thế nào thì cũng không thể nào mạnh tới như thế”.

Rõ ràng là đến ông ta cũng không tin lời nói của chính mình.

“Trang chủ, chắc do trang chủ mệt quá rồi. Chuyện ngày hôm nay cũng do trang chủ đường đột quá”.

Đại trưởng lão thở dài lắc đầu. Trang chủ im lặng, một lúc sau phất tay “Chuyện tới nước này rồi thì không thể cứu vãn được nữa. Đắc tội với Trùng Long Cốc thì đắc tội thôi. Dù thực lực của chúng ta không bằng họ nhưng nếu họ muốn động vào chúng ta thì cũng phải cân nhắc lắm”.

Đám đông đồng loạt thở dài, không nói gì thêm nữa. Sở Thu nhìn về phía xa xăm, đôi mắt ánh lên nhiều suy tư...

“Hi vọng là bố tôi không nhìn nhầm anh...”

Cuộc thi trong mê cung cứ 30 người một lượt. Lâm Chính thuộc lớp đầu tiên. Bọn họ thi xong thì đương nhiên sẽ chờ những người khác thi đấu hết mới kết thúc. Và tất cả quá trình đều cần thời gian. Chắc phải một hai ngày mới xong lượt này.

Top đầu của Lâm Chính còn kéo dài thời gian nữa vì họ cần phải sửa lại mê cung. Vì uy lực của Trùng Long Thích quá khủng khiếp.

Tới tối, đan dược của sơn trang Vân Tiếu đã được chuyển tới. Tất cả đan dược được đựng đầy trong các thùng. Mở thùng ra, mùi thuốc thơm xộc lên mũi và phát sáng dưới ánh trăng. Trông đẹp vô cùng.

Đám đông sững sờ.

“Rất tốt. Mọi người vất vả rồi”, Lâm Chính cũng không hề khác khí, chộp lấy một nắm đan dược dúi vào tay những người vận chuyển”.

“Cảm ơn cậu Lâm”, những người vận chuyển cảm kích lắm, họ vui mừng chạy về.

“Tông chủ, phiền cử vài người canh chừng số đan dược này giúp tôi. Ngoài ra chia cho mỗi người Thanh Huyền Tông mười viên đi”, Lâm Chính mỉm cười.

“Cậu Lâm, nhưng đây là đan dược cực phẩm đấy, dù là viên nào thì cũng là một tài sản rất lớn, cậu không cần chia cho chúng tôi đâu”, Thanh Huyền Tông vội nói.

“Tôi có nhiều như vậy lẽ nào không chia cho mọi người chút ít. Không sao đâu. Cầm lấy đi”, Lâm Chính cười nói.

Thực ra anh cũng đau lòng lắm nhưng trong suốt quá trình ở đây anh cũng được người của Thanh Huyền Tông bảo vệ nên đương nhiên Lâm Chính cũng không bủn xỉn làm gì.

Một lần chia này mất mấy trăm viên. Lâm Chính còn Dương Hoa. Biết bao nhiêu người đang đợi có được đan dược cấp phẩm để có thể đối phó với Thiên Thần Điện, nếu có thể thì anh chẳng muốn mất đi viên nào.

Thấy không thể chối từ nên tông chủ đành phải nhận lấy. Các đệ tử của Thanh Huyền Tông thấy vậy thì hò reo mừng rỡ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK