Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2981: Còn nói không phải phản đồ?

“Cậu Phong, nghe chúng tôi giải thích”, Kỷ Bằng rưng rưng nước mắt, nhìn Phong Tiếu Thủy và khấu đầu: “Chúng tôi sớm đã cắn thuốc độc rồi, định tự sát nhưng thần y Lâm khuyên can, còn cho cả thuốc giải độc, chúng tôi cũng định nhân cơ hội giữ lại cái mạng hèn của mình để có thể về báo tin cho Tử Vực. Chúng tôi tuyệt đối không đầu hàng....”

Kỷ Bằng vội vàng giãi bày: “Từ đầu tới cuối chúng tôi không hề có ý định phản bội Tử Vực".

“Mong cậu Phong minh xét”.

Đám đông khóc lóc khấu đầu. Phong Tiếu Thủy im lặng nhìn bọn họ. Mặt anh ta lạnh tanh. Anh ta không hề dao động: “Hóa ra sự việc như vậy à...nhưng...có liên quan gì tới tôi chứ?”,Phong Tiếu Thủy nói.

Kỷ Bằng giật mình: “Cậu Phong...”

“Nội tộc đã quyết định trừ khử các người rồi. Mục đích tôi tới đây cũng là để mang đầu của các người về, chắc các người không từ chối chứ?”, Phong Tiếu Thủy thản nhiên nói.

“Cái gì?”, đám đông trố tròn mắt.

“Cậu Phong, chúng tôi luôn một lòng trung thành với Tử Vực mà”.

“Trung thành? Tôi thật sự không nhận ra sự trung thành của các người đấy. Nếu trung thành thì sao các người lại quỳ ở đây? Chứ không phải là chết từ lâu rồi? Các người bịa ra một câu chuyện mà nghĩ rằng tôi sẽ tin sao?”, Phong Tiếu Thủy hừ giọng.

“Cậu Phong”, Kỷ Bằng há hốc miệng, không biết phải phản bác thế nào. Giờ Tử Vực đã coi họ là phản đồ thì dù có nói thế nào chắc cũng vô ích.

Lúc này Tiếu Phong Thủy vứt con dao xuống đất, cười lạnh lùng: “Nếu các người thật sự trung thành thì được, tôi cho các người một cơ hội, các người tự chặt đầu mình để tôi mang về cho nội tộc”.

Cảnh tượng đó khiến đám đông ớn lạnh. Bọn họ thật sự không ngờ tình huống đợi họ lại như thế này. Kỷ Bằng sững sờ nhìn con dao dưới đất mà đầu óc trống rỗng. Những người bên cách thì khóc lóc.

“Cậu Phong, nếu chúng tôi không hộ tống cậu rời đi sao bị thần y Lâm bắt? Sao cậu lại đối xử với chúng tôi như vậy?”

“Lẽ nào không thể cho chúng tôi một cơ hội sao? Để chúng tôi có thể về giải thích với nguyên trưởng?”

“Lẽ nào chúng tôi phải chết?”

Đám đông cảm thấy vô cùng đau khổ. Phong Tiếu Thủy lạnh lùng hừ giọng: “Giải thich sao? Không cần đâu! Tôi và Quái Thủ vốn đã có tội, giờ các người chạy đi giải thích thì khác gì chứng minh chúng tôi là những kẻ tắc trách? Tôi thấy xách đầu các người về thì thực tế hơn đấy. Các người chết thì chết thôi, có gì phải bận tâm. Tử Vực thiếu các người thì gặp vấn đề chắc”.

Câu nói thật sự đã chọc giận đám người Kỷ Bằng. Kỷ Bằng ngẩng đầu, bặm môi trừng mắt với anh ta: “Cậu Phong, cậu suy nghĩ như vậy sao?”

“Chứ sao? Các người vốn là một lũ chó què quặt của Tử Vực, cần thì gọi không cần thì bỏ, các người tưởng mình là ai?”, Phong Tiếu Thủy cười khinh miệt.

“Khốn nạn”, Kỷ Bằng tức giận, chộp lấy con dao đâm về phía Phong Tiếu Thủy. Thế nhưng bọn họ đã hít phải Nhuyễn Cân Tán nên làm gì còn sức? Thế nên Kỷ Bằng đâm hụt.

“Hừ, còn nói không phải là phản đồ, dám ra tay với cả tôi? Lần này thì chứng cứ rõ rành rành rồi nhé”, Phong Tiếu Thủy lạnh lùng cười. Anh ta cũng chẳng thèm khách khí, chỉ đoạt lấy con dao và đâm thẳng vào ngực Kỷ Bằng.

Phụt... Âm thanh nặng nề vang lên.

Ngực Kỷ Bằng nhuốm đỏ máu. Kỷ Bằng run bắn người, trố tròn mắt nhìn Tiếu Phong Thủy, cơ thể dần đổ xuống.
Chương 2982: Trả không hết

Ý thức của Kỷ Bằng dần biến mất. Kỷ Bằng không bao giờ nghĩ rằng bản thân lại gặp kết cục lại trở thành con dê để cho Phong Tiếu Thủy tùng xèo và trở thành vật hi sinh.

Quá thê thảm. Kỷ bằng cảm giác vết thương ở ngực kia chẳng là gì mà là tâm hắn đã chết, sự tuyệt vọng đã trỗi dậy mới là vấn đề.

Kỷ Bằng mơ màng nhìn thấy Phong Tiếu Thủy đang dần xử lý những người đi cùng mình. Cuối cùng là màn đêm đổ xuống trước mặt khiến hắn mất đi hoàn toàn ý thức.

Trạng thái đó không biết là kéo dài bao lâu. Tất cả giống như một giác mơ.

Kỷ Bằng từ từ mở mắt raNhưng lần này trước mặt hắn không còn là cảnh tượng ở nhà kho bỏ hoang nữa, mà là... ở một phòng phẫu thuật với đầy đủ các thiết bị máy móc

Kỷ Bằng giật mình, trố tròn mắt. Phía trước là một bóng hình đang bận rộn chữa trị cho một bệnh nhân nằm đó.

Người này trên bàn phẫu thuật trông rất quen, đó chính là thành thành viên đội thứ bảy Trương Man.

Đây là đâu? Mình bị làm sao vậy? Kỷ Bằng cảm thấy nghi ngờ.

“Đội trưởng tỉnh rồi ạ?”, lúc này, có tiếng kêu vang lên.

Kỷ Bằng cố gắng quay đầu qua, đó là một thành viên khác đang đứng đó Triệu Thao...

“Triệu Thao...chuyện gì vậy? Tôi vẫn chưa chết sao?”, Kỷ Bằng hỏi bằng giọng khàn khàn đầy vẻ nghi ngờ.

“Đội trưởng, chúng ta vẫn chưa chết. Phong Tiếu Thủy ra tay với chúng ta quá độc ác. Thần y Lâm đã đưa các cao thủ của Dương Hoa tới khiến đám người Phong Tiếu Thủy bỏ chạy. Chúng ta đã được thần y Lâm cứu “, Triệu Thao cảm kích trả lời.

“Thần y Lâm?”, Kỷ Bằng tưởng mình nghe nhầm, vội quay qua nhìn người đang châm cứu cho Trương Man.

“Xong rồi”, lúc này, người kia dừng tay, nói bằng giọng thều thào, sau đo ngồi phịch xuống đất, thở không ra hơi.

Lúc này Kỷ Bằng mới nhìn rõ bộ dạng của đối phương. Đây chính là thần y Lâm.

Tuy nhiên lúc này mặt anh tái mét, mồ hôi nhễ nhại, hai mắt lờ đờ. Khuôn mặt anh hiện lên vẻ mệt mỏi. Nhìn thấy vậy, Kỷ Bằng đã hiểu ra.

“Thần y Lâm, anh vẫn ổn chữ?”, Triệu Thao vội vàng dìu Lâm Chính dậy.

“Tôi không sao, bạn của anh đã ổn cả rồi, nghỉ ngơi tầm một tháng là được”, Lâm Chính yếu ớt nói.

“Cảm ơn thần y Lâm”, Triệu Thao vội vàng cúi người.

“Không có gì, tôi về phong nghỉ ngơi chút đã", Lâm Chính mỉm cười sau đó rời đi.

“Thần y Lâm”, Kỷ Băng vội vàng ngồi dậy nhưng do vết thương vẫn chưa lành nên hắn không có sức, thử mấy lần vẫn không dậy được

Lâm Chính quay lại nhìn. Kỷ Bằng lên tiếng: “Tại sao lại cứu chúng tôi?”

“Tôi nói rồi, tôi tôn trọng nhất là những người trung thành, cứu mọi người chỉ là tiện thể thôi. Đợi sau khi mọi người bình phục thì có thể rời khỏi đây”, Lâm Chính nói.

“Anh không sợ chúng tôi nói ra kế hoạch của anh với Tử Vực à?”, Kỷ Bằng sững sờ.

“Phong Tiếu Thủy đã chạy tới tận đây thì có nghĩa là kế hoạch đã sớm bị bại lộ rồi. Mọi người có nói hay không thì cũng vậy. Tôi cũng chẳng có gì phải kiêng dè. Mọi người muốn đi lúc nào cũng được nhưng tôi khuyên là đợi vết thương khỏi hẳn hãy đi”, nói xong anh đi ra ngoài.

Kỷ Bằng trầm ngâm.

“Đội trưởng, ngoài đội trưởng ra còn có ba người nữa bị giết, hai người bị thương tất cả đều được thần y Lâm cứu sống rồi. Tôi tận mắt nhìn thấy, thần y Lâm chữa khỏi cho chúng ta, anh ấy đã ba ngày không ngủ, không nghỉ ngơi. Chúng ta...nợ anh ấy”, Triệu Thao bước tới, nước mắt rưng rưng.

Kỷ Bằng lẳng lặng gật đầu, sau đó nhắm mắt lại, khẽ nói: “Món nợ này...không thể trả hết được rồi...”

“Tiếu Phong Thủy đối xử với chúng ta như vậy, Tử Vực lại càng chẳng cần biết đúng sai, chỉ muốn giết chúng ta bằng được. Lần này không phải là chúng ta có lỗi với Tử Vực mà là họ có lỗi với chúng ta. Đôi trưởng, hay là..”, Triệu Thao đanh mặt, định nói gì đó.

Kỷ Bằng không lên tiếng, chỉ nằm im trên giường. Cứ thế tầm năm, sáu tiếng trôi qua, hắn mới mở mắt và khẽ nói: “Triệu Thao, cậu đi mời thần y Lâm tới đây, nói rằng tôi có lời muốn nói”.
Chương 2983: Cao võ thế tộc

Nghe tin, Lâm Chính vội quay lại phòng điều trị. Lúc này Kỷ Bằng đã được Triệu Thao đỡ ngồi dậy

Nhìn những người đồng bọn của mình ở trong phòng, sắc mặt Kỷ Bằng trở nên vô cùng phức tạp. Dù bọn họ không nói gì nhưng ánh mắt họ thì hiện rõ suy nghĩ, rằng họ ủng hộ quyết định của Kỷ Bằng.

“Có việc gì không anh Kỷ Bằng?”, Lâm Chính bước vào, khuôn mặt anh tái nhợt.

“Thần y Lâm không cần khách sáo như vậy. Gọi tôi là Kỷ Bằng là được. Không có chuyện gì khác đâu chỉ là muốn trả nợ cho thần y Lâm?’

“Trả nợ cho tôi?”

“Đúng vậy, không phải thần y Lâm rất có hứng thú với Tử Vực sao? Mấy người chúng tôi đồng ý cung cấp thông tin của Tử Vực cho cậu”, Kỷ Bằng trầm giọng.

Lâm Chính giật mình, cười chua chát: “Các vị cho rằng tôi cứu các vị là vì muốn có được thông tin của Tử Vực sao? Nếu là vậy thì không cần đâu. Tôi nói rồi, tôi cứu mọi người đơn giản vì kính trọng thôi”, nói xong anh đứng lên định rời đi.

“Thần y Lâm đợi đã”, Kỷ Bằng kêu lên.

Lâm Chính quay lại nhìn. Kỷ Bằng và những người khác nhìn nhau. Mọi người đều gật đầu.

“Thần y Lâm, con người của cậu chúng tôi đã hiểu được phần nào rồi. Trước đó đã mạo phạm tới cậu, mong cậu tha tội. Lần này chúng tôi là thật lòng, tuyệt đối không có ý gì khác. Tử Vực đối xử với chúng tôi như vậy thì chúng tôi cũng không cần phải trung thành một cách ngốc nghếch làm gì nữa. Thần y Lâm, tiếp theo tôi sẽ nói kỹ toàn bộ tin tức của Tử Vực cho cậu, mong cậu có thể ghi nhớ”.

“Điều này...được”, Lâm Chính thở dài.

Kỷ Bằng mừng lắm, lập tức ngồi thẳng người: “Tử Vực, thực ra nằm trong vùng rừng nhiều chướng khi của dãy nũí Cực Tây Linh Sơn. Tử Vực có tất cả bảy thế gia lớn, nhà họ Mạc là gia tộc số một ở đây...”

Ba ngày tiếp theo, Lâm Chính luôn ở trong phòng. Kỷ Bằng là đội trưởng đội quân tinh nhuệ của Tử Vực, chức vụ dù không cao nhưng cũng không phải là thấp. Tin tức mà hắn cung cấp chắc chắn là có tác dụng.

Lâm Chính nghe xong thì tỏ ra trầm ngâm. Theo như những gì mà Kỷ Bằng nói thì Tử Vực là thế tộc có võ công vô cùng cao cường. Thực lực đám người của Tử Vực đã không còn thuộc phạm vi mà Lâm Chính biết nữa rồi.

Ví như đám người Kỷ Bằng này, ở Dương Hoa cũng chỉ có Tào Tùng Dương, Nguyên Tinh – những cao thủ hàng đầu mới đối phó được.

Kỷ Bằng chỉ làm một đội quân thuộc hàng ngũ tinh nhuệ thôi, chưa được coi là cao thủ tuyệt đỉnh trong nội tộc. Thế gia cao võ không phải là đối tượng mà các thế gia ẩn thế có thể so sánh được.

“Chẳng trách người của tôi không thể nào vào được Tử Vực. Một nơi mà cao thủ nhiều như vậy thì người của tôi chỉ cần tiếp cận thôi là sẽ bị phát giác ngay...”, Lâm Chính thầm thở dài.

Sau ba ngày, Kỷ Bằng cũng nói ra hết được thông tin liên quan tới Tử Vực: “Thần y Lâm, những thông tin mà chúng tôi biết về Tử Vực có từng đó thôi, cậu tự tính toán xem thế nào”, Kỷ Bằng nói.

“Được, cảm ơn”, Lâm Chính gật đầu: “Tôi sẽ điều chỉnh đồng thời sắp xếp. Tử Vực chắc chắn sẽ còn ra tay với Giang Thành, tôi phải chuẩn bị trước, mọi người nghỉ ngơi đi”.

“Không cần đâu thần y Lâm, mấy người chúng tôi quyết định rời khỏi Giang Thành và sống ẩn. Dù sao thì chúng tôi cũng không thể về Tử Vực nữa rồi, chỉ hi vọng thần y Lâm có thể hỗ trợ chút kinh phí để chúng tôi có thể tới nơi khác sống”, Kỷ Bằng chắp tay.

“Điều này...được...tôi sẽ sắp xếp ngay”, Lâm Chính lập tức đồng ý. Anh bước ra khỏi phòng thì Từ Thiên bước tới.

“Chuẩn bị cho mỗi người bọn họ năm triệu tệ rồi cho họ hai chiếc xe”, Lâm Chính dặn dò.

“Vâng”, Từ Thiên cúi mình, mỉm cười: “Chủ tịch Lâm, mọi chuyện xong chưa ạ?”

“Xong rồi, liên quan tới Tử Vực, tôi biết cũng tương đối rồi”, sắc mặt Lâm Chính không hề để lộ vẻ vui mừng mà là vẻ lo lắng.

“Chủ tịch, sao cậu không vui vậy?”, Từ Thiên tò mò hỏi.

“Tử Vực mạnh hơn tôi tưởng tượng quá nhiều”, Lâm Chính lắc đầu.

"Xem ra chúng ta chuẩn bị vẫn còn chưa đủ", Từ Thiên lẳng lặng gật đầu, dường như ý thức ra được điều gì đó.

Lúc này, điện thoại của ông ta đổ chuông. Từ Thiên lấy ra nhìn và rồi lại nhìn Lâm Chính.

“Nghe máy đi”, Lâm Chính nói.

Từ Thiên nghe máy. Thế nhưng ngay sau đó ông ta tái mét mặt.

“Xảy ra chuyện gì rồi sao?”

“Vừa rồi là thông tin từ Thiên Ma Đạo gửi tới, người của Tử Vực bị đánh bại, đã rời khỏi Thiên Ma Đạo rồi”.

“Cái gì?”, Lâm Chính bàng hoàng: “Tử Vực thua sao? Không phải Thiên Ma Đạo à?”

“Người của chúng ta tận mắt nhìn thấy, Thiên Ma Đạo chỉ cử có một người đi mà đã đánh bại được nhóm người của Tử Vực cử tới. Người của Tử Vực cực kỳ thê thảm”, Từ Thiên nói.
Chương 2984: Hoa Băng Hỏa

Lâm Chính im lặng khi nghe thấy vậy. Vừa rồi Kỷ Bằng nói cao thủ thế tộc ở Tử Vực nhiều vô kể. Vậy mà một giây sau anh lại nhận được thông tin Tử Vực đã bị Thiên Ma Đạo đánh bại...hơn nữa Thiên Ma Đạo chỉ cử có một người.

Lẽ nào là đạo chủ của Thiên Ma Đạo đích thân ra tay. Lâm Chính chau mày, cảm giác có điều gì đó vô cùng bất ổn.

“Lập tức cho người đi điều tra đi”, Lâm Chính trầm giọng.

“Vâng”, Từ Thiên vội vàng rời đi. May mà Tử Vực và Thiên Đạo đang đấu nhau nên anh vẫn có chút thời gian có thể chuẩn bị.

Lâm Chính nín thở, định tìm Thần Võ Tôn để thương lượng về đối sách. Thần Võ Tôn lúc này đã bị anh ràng buộc phải ở Huyền Y Phái nên nếu Lâm Chính mà xảy ra chuyện thì bà ta cũng chẳng thể yên.

“Thưa thầy”, đúng lúc này Tần Bách Tùng vội chạy vào với một bức thư trên tay.

Lâm Chính giật mình: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Thái Bình An đi rồi, cậu ta để lại bức thư này, không biết đã đi đâu rồi”, Tần Bách Tùng thở hổn hển và giao bức thư cho Lâm Chính.

Lâm Chính lập tức lấy bức thư ra đọc.

“Tên này chạy đi đâu rồi không biết”, Tần Bách Tùng cảm thấy kỳ lạ.

“Anh ta đi tìm mẹ rồi”.

Lâm Chính lắc đầu: “Xem ra lúc trước tôi và Thần Võ Tôn nói chuyện thì anh ta đã nghe thấy hết rồi. Mặc dù mất đi một phần ký ức nhưng dù sao đó cũng là mẹ của anh ta, ký ức về người mẹ vẫn còn sâu trong tâm trí”.

“Tên này lẽ nào định chạy tới Thánh Sơn sao? Vậy thì...khác gì là tự tìm đường chết”, Tần Bách Tùn chau mày.

“Anh ta tự chọn mà, tôi cũng đã cố hết sức rồi. Kệ anh ta đi”, Lâm Chính vo bức thư, vứt vào thùng rác và quay về phòng.

Bên ngoài đang đại loạn, các thế lực đang lục đục, Lâm Chính lúc này bản thân còn khó lo cho mình được nên cũng chẳng thể nào quan tâm được tới Thái Bình An.

Anh ngồi trong phòng luyện đan. Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa vẫn đang miệt mài làm việc. Việc khống chế lửa giai đoạn này đã giúp thực lực của hai người họ tăng lên không ít. Cảnh giới của họ cũng đã có sự đột phá và tiến bộ thần tốc.

Hai người vô cùng vui mừng nên ngày nào cũng luyện đan giúp Lâm Chính mà không biết mệt. Thế nhưng điều khiến họ cảm thấy tò mò là hôm nay Lâm Chính tới đây không chuẩn bị dược liệu như mọi bữa mà ngồi một chỗ suy nghĩ điều gì đó.

Hai người nhìn nhau với vẻ khó hiểu: “Thần y Lâm đã xảy ra chuyện gì vậy?”, Bạch Nan Ly lên tiếng.

Lâm Chính trầm tư rồi điềm đạm nói: “Tôi muốn tìm một loại dược thảo, chỉ đáng tiếc là trong sách thấy còn ngoài đời thì không biết là sống ở đâu”.

“Thần y Lâm muốn tìm loại thuốc gì vậy?”

“Loại thảo dược đó có tên là hoa Băng Hỏa. Trong sách ghi chép là nói chỉ sinh trưởng ở vùng Huyền Thiên Phúc Địa, tức là nơi có âm dương giao hòa. Tôi đã cho người tìm kiếm khắp nơi nhưng hình như ơ Long Quốc không có nơi như thế”, Lâm Chính thở dài.

Sự việc tới nước này, nếu có thể tận dụng được hoa Băng Hỏa để luyện chế thì Lâm Chính sẽ có thêm nhiều biện pháp để bảo vệ chính mình hơn.

Thế nhưng dù là hoa Băng Hỏa hay là loại thần đan trong sách thì tất cả cảm giác thật xa vời. Anh không định nói chuyện đó ra cho hai người kia nên tìm lý do để chuyển chủ đề.

Thật không ngờ hai người chỉ nhìn nhau sau đó Bạch Nan Ly mỉm cười: “Thần y Lâm, Thiên Tính Gia nhà chúng tôi hình như có hoa Băng Hỏa này”.

“Cái gì”, Lâm Chính giật mình: “Thật sao?”

“Tôi không dám chắc chắn nhưng hình như tôi từng nghe qua. Thiên Tính Thế Gia của chúng tôi có một vườn thuốc, trong đó có không ít kỳ hoa dược thảo. Đó là vùng cực kỳ phì nhiêu. Nếu thần y Lâm muốn loại thuốc đó thì tôi có thể về một chuyến xem có thể tìm được thuốc đó cho thần y Lâm không”, Bạch Nan Ly cười nói.

Lâm Chính mừng lắm, lập tức nói: “Nếu có thể tìm được thì tôi sẽ thưởng mười viên Huyền Tâm Đan”.

Bạch Nan Ly nín thở, vội vàng nói: “Thật chứ thần y Lâm?”.

Lâm Chính không buồn nghĩ chỉ lấy ra luôn hai viên: "Hai viên này gọi là đặt cọc cho hai người, sau khi sự việc thành công thì tôi sẽ đưa thêm mười tám viên nữa”.

18 viên? Tức là mỗi người 10 viên? Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa vô cùng kích động.

Huyền Tâm Đan là bảo dược giúp họ gia tăng tu vi, dù Lâm Chính luyện ra số lượng không nhiều nhưng vì giúp Lâm Chính luyện dược nên anh tặng cho họ khiến họ có thể đột phá tu vi rất nhanh. Nếu mỗi người có mười viên thì không biết là thực lực sẽ mạnh tới mức nào.

“Thần y Lâm, nếu anh tin tưởng thì hôm nay chúng tôi sẽ xuất phát. Nhất định sẽ cố gắng hết sức để tìm bằng được hoa Băng Hỏa”, Bạch Nan ly lập tức vỗ ngực.

“Được, hai người cùng đi đi. Tôi sẽ đưa thêm ít đan dược để mọi người có thể dùng dọc đường”, Lâm Chính mỉm cười.
Chương 2985: Thiên Tính Thế Gia

Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa xuất phát luôn trong ngày. Lâm Chính không hề lo lắng về việc họ đi không về.

Bởi vì ở trong học viện thì họ đã học hỏi được rất nhiều thứ, cộng thêm việc cơ thể có độc tố thì sao dám một đi không trở lại chứ?

Chỉ có điều chỉ có hoa Băng Hỏa thôi thì vẫn chưa đủ. Lâm Chính tìm ra được một cuốn sách làm từ da thú trong số sách của mình.

Cuốn sách được làm từ da hổ, trên bề mặt được quết một lớp đầu, nên để hàng nghìn năm cũng không bị hỏng.

Đã không còn ai biết chủ nhân của cuốn sách này là ai nữa rồi. Nhưng từ bút tích và nội dung thì Lâm Chính có thể đoán ra có lẽ nó có từ thời Cổ Tần.

Trong này có ghi chép phương pháp luyện chế hai loại đan dược. Trong đó có một loại chỉ có một nửa phần luyện chế, nửa còn lại chữ bị mờ một cách không rõ nguyên nhân nên không thể đọc được.

Loại đan dược còn lại thì chính là loại thuốc mà Lâm Chính muốn luyện thần đan vô song – Đại Vô Phi Thăng Đan. Đương nhiên, không phải dùng xong loại thuốc này có thể bay mà là hiệu quả của nó tăng lên gấp bội. Thực lực cũng được tăng lên giống như thần tiên vậy.

Lâm Chính chưa từng luyện chế loại đan dược nào như thế, bởi vì nguyên liệu quá khó tìm. Hoa Băng Hỏa chỉ là một trong số những loại cần tìm, những loại khác cũng khó mà tìm được. Vì vậy anh phải gọi điện cho Dịch Tiên Thiên nhờ ông ta tận dụng lực lượng của Thương Minh tìm kiếm giúp.

Thương Minh lệ thuộc vào đại hội, biện pháp đương nhiên là nhiều hơn Lâm Chính. Dịch Tiên Thiên lập tức gửi tin tới nói là loại thuốc mà anh cần đã tìm ra xấu vết nhưng cần thời gian đi lấy.

Và khi đó ông ta cũng chỉ nói có vỏn vẹn bốn từ - Thiên Tính Thế Gia.

Lâm Chính chau mày, anh lập tức gọi điện cho Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa - vừa mới rời khỏi Giang Thành. Anh quyết định tới Thiên Tính Thế Gia một chuyến.

“Lúc này...Thiên Tính Thế Gia rất ít khi cho người ngoài vào. Thế nhưng nếu thần y Lâm yêu cầu thì chắc không thành vấn đề...Chủ tịch Lâm, anh tới sân bay Thu Thị đi, chúng tôi đang chuẩn bị chuyển máy bay tới Thiên Tính Thế Gia, chúng tôi ở đây đợi anh”, Bạch Nan Ly suy nghĩ rồi nói

“Được. Tôi sẽ tới ngay”, Lâm Chính lập tức tắt mắt, sắp xếp chuyên cơ xuất phát.

Tại sân bay Thu Thị, Thẩm Niên Hoa bỗng chau mày “Bạch Nan Ly, điều này có thể...là cơ hội với chúng ta không?”.

“Chúng ta nên làm gì?”, Bạch Nan Ly ý thức được suy nghĩ của Thẩm Niên Hoa nên hỏi.

“Thiên Tính Thế Gia là địa bàn của chúng ta. Nếu như chúng ta hạ gục thần y Lâm ở đó thì có thể ép anh ta giải độc. Như vậy chúng ta được tự do rồi”, Thẩm Niên Hoa nói.

Bạch Nan Ly trầm mặc. Một lúc sau Bạch Nan Ly mới lên tiếng: “Nhưng chẳng lẽ chúng ta lại quay về với cuộc sống trước đây?”

Thẩm Niên Hoa giật mình, nói không nên lời.

“Chúng ta giống nhau, đều là những người kém nhất ở Thiên Tính Thế Gia. Chúng ta dù có khổ luyện thì cũng vẫn thuộc tầng lớp thấp nhất, lại không được cung cấp điều kiện để tu luyện, dù có cố gắng 10 năm thì cũng không bằng những người có thiên tài dị bẩm chỉ luyện tập có nửa năm. Nếu không có cơ hội thì cả đời này chúng ta cũng vẫn chỉ đứng ở vị trí đó thôi. Hãy tạo dựng lại vận mệnh của chính mình đi...đây không phải là điều mà chúng ta mong muốn sao?"

Có đan dược của thần y Lâm, thực lực của chúng ta tiến bộ một cách khủng khiếp. Tu vi cũng tăng cao. Với tốc độ này thì chúng ta có đủ khả năng đuổi kịp các anh kiệt thế gia chỉ trong vòng vài năm thôi. Đây là cơ hội mà lẽ nào chúng ta lại buông bỏ?”

Dứt lời Thẩm Niên Hoa cúi đầu và bặm môi: “Đã rõ”.

“Không biết thần y Lâm có thể giúp chúng ta gia tăng sức mạnh tới mức nào?”, Bạch Nan Ly hít một hơi thật sâu.

Hai tiếng sau, Lâm Chính đã đáp xuống sân bay Thu Thị. Ba người lại lên máy bay tới Thiên Tính Thế Gia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK