Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5226: Người và rồng hợp nhất?

Con rồng thép khổng lồ không còn lựa chọn đối đầu trực diện với Long Tử nữa.

Nó bay lơ lửng trên bầu trời, không ngừng tích lũy năng lượng, như đang tìm kiếm điểm yếu của Long Tử.

Đây đơn giản không phải là điều mà một cỗ máy lạnh lùng không có suy nghĩ hay cảm xúc có thể làm được.

Trừ khi người tạo ra nó đã thiết kế ra một loại kế hoạch chiến đấu nào đó cho nó từ trước, nếu không chuyện như thế này sẽ không thể nào xảy ra.

Long Tử sợ hãi nhìn con rồng thép khổng lồ với vẻ khó tin.

Chỉ thấy con rồng khổng lồ đột nhiên há miệng và phun thẳng vào Long Tử.

Vù!

Ngọn lửa rồng đáng sợ lập tức giáng xuống.

Long Tử vội vàng tiếp tục kích hoạt tấm khiên máu để chống lại ngọn lửa đáng sợ.

Ngọn lửa rồng chạm vào tấm khiên máu và ngay lập tức lan ra xung quanh.

Ngọn lửa lan rộng xuống mặt đất và ngay lập tức làm tan chảy mọi thứ.

Mặt đất biến thành dung nham và mọi thảm thực vật biến thành tro bụi.

Mọi thứ xung quanh như thể đều không còn tồn tại.

Long Tử nghiến răng và kiên trì chống đỡ.

Không dễ để chiến đấu chống lại ngọn lửa rồng này.

Khi con rồng ngừng phun lửa, Long Tử thở hổn hển và mồ hôi túa ra như tắm.

Tuy rằng hắn được huyết trận phù hộ, nhưng huyết trận chưa hoàn thiện, cho nên sức mạnh tăng thêm cũng có hạn.

Có thể tiếp một đòn từ con rồng thép khổng lồ này mà không chết đã là giới hạn của hắn rồi.

Tất cả những gì hắn có thể làm bây giờ là kéo dài thời gian.

Chỉ cần có thể kéo dài thời gian cho con rồng này tiêu hao hết năng lượng là hắn có thể sống sót.

Long Tử tin rằng con rồng thép khổng lồ này sẽ không thể cầm cự được lâu.

Bởi vì sở dĩ con rồng khổng lồ này có thể di chuyển hoàn toàn phụ thuộc vào trái tim của Lâm Chính.

Trái tim của Lâm Chính được hợp nhất với trái tim rồng nên anh có được sức mạnh long tâm.

Nhưng điều này sẽ không bao giờ cho phép con rồng thép tồn tại được lâu.

Suy cho cùng, vật chứa của con rồng thép không tương thích với trái tim này.

Sở dĩ nó có thể di chuyển hoàn toàn là nhờ long lực mạnh mẽ ẩn chứa trong trái tim Lâm Chính.

Bây giờ Long Tử đang đánh cược.

Cược rằng Lâm Chính đã trao sức mạnh Long Tâm cho con rồng thép khổng lồ này mà không hề truyền suy nghĩ vào bên trong nó.

Nếu con rồng thép khổng lồ này có khả năng suy nghĩ như Lâm Chính thì mọi chuyện sẽ kết thúc.

Long Tử giờ buộc phải rút lui, không còn ý định đối đầu trực diện với con rồng thép.

Nhưng hắn vừa lùi lại.

Grừuuu!

Con rồng thép khổng lồ đang lơ lửng trên bầu trời đột nhiên phát ra một tiếng gầm làm rung chuyển cả không gian xung quanh.

Trong khoảnh khắc, mặt đất xung quanh Long Tử đột nhiên bốc cháy với những bức tường lửa đáng sợ.

Những bức tường lửa này bùng lên và trong tích tắc, chúng chạm tới lớp đá trên cùng phía trên.

"Cái gì?"

Long Tử choáng váng.

Con rồng này còn kết nối được với tầng đá phía trên cùng?

Có nghĩa là, bây giờ hắn đã hoàn toàn bị bao vây bởi ngọn lửa này.

Nơi này đã trở thành một cái lồng lửa.

Không có khả năng trốn thoát...

Sao lại như vậy?

Đây là loại thủ đoạn gì?

Long Tử sợ hãi nhìn ngọn lửa màu đỏ như máu, chợt hiểu ra điều gì đó.

"Thì ra con rồng này vừa rút lui không phải vì sợ huyết khiên của mình, mà là vì nó cố ý muốn phóng ra long lực bao vây xung quanh, tạo ra chiếc lồng lửa này để bẫy mình!"

"Đây không phải là việc mà một khối sắt vụn có thể làm được!"

"Con rồng này nhất định có khả năng suy nghĩ! Nó nhất định có khả năng suy nghĩ!"

Long Tử đột nhiên ngẩng đầu lên và nhìn về phía ngọn lửa.

Nhưng hắn đã nhìn thấy con rồng thép khổng lồ xuyên qua bức tường lửa rực cháy và tiến thẳng vào bên trong chiếc lồng lửa!

"Nhãi ranh khốn kiếp, mày vẫn chưa chết sao?"

Long Tử gầm lên.

"Chưa giết được anh, sao tôi có thể... chết dễ dàng như vậy?"

Con rồng thép khổng lồ phát ra âm thanh trầm đục.

Nhưng giọng điệu lại giống hệt Lâm Chính!

Long Tử sợ hãi.

Người này, lẽ nào đã hợp nhất với con rồng khổng lồ này rồi??
Chương 5227: Chao đảo trên không

Không thể nào!

Tuyệt đối không thể nào!

Long Tử gai cả da đầu, mặt trắng bệch ra.

Lâm Chính chỉ đưa trái tim vào trong con rồng thép khổng lồ này chứ không hề chuyển linh hồn vào bên trong nó!

Tại sao con rồng thép khổng lồ này… có thể là Lâm Chính?

Long Tử không thể hiểu nổi.

Nhưng với cục diện hiện tại, hắn cũng không còn thời gian để suy nghĩ.

Chỉ thấy con rồng thép khổng lồ điên cuồng huy động long lực, truyền vào ngọn lửa xung quanh hắn.

Bức tường do long hoả hoá thành không ngừng bùng lên, lan về phía Long Tử.

Sức nóng của bức tường lửa này chỉ e rằng cũng không thua gì mặt trời.

Nó nung chảy mặt đất, đốt nóng tầng đá trên cùng, không ngừng áp chế Long Tử ở giữa trung tâm.

Phạm vi di chuyển của Long Tử càng lúc càng bị thu hẹp.

Cứ thế này, hắn sẽ bị ngọn lửa này nuốt mất rồi biến thành đống tro tàn.

“Đáng chết!”

Long Tử nghiến răng, điên cuồng kêu gọi long lực, muốn đẩy ngọn lửa đang lan tới lùi về phía sau.

Quả nhiên thủ đoạn của hắn đã có hiệu quả.

Tốc độ lan tới của ngọn lửa quả thực đã chậm đi đôi chút.

Nhưng cho dù chậm lại nhưng nó vẫn nhích dần về phía Long Tử.

Long Tử trợn tròn mắt, nhìn ngọn lửa tứ phía đang không ngừng ép lại gần mà đầu như muốn nổ tung.

“Đừng có mơ, tao không dễ bị đánh bại vậy đâu!”

Long Tử gầm gừ, tiếp tục điên cuồng huy động long lực.

Tốc độ lan của ngọn lửa lại chậm hơn một chút.

Nhưng con rồng thép cũng đang gầm lên giận dữ, tiếp tục dùng toàn bộ long lực trên cơ thể, đẩy ngọn lửa bao trùm lên Long Tử.

Dường như hai bên đều đang dùng hết sức bình sinh, tập trung toàn bộ vào bên trong và bên ngoài ngọn lửa, đối kháng kịch liệt.

Long Tử toàn thân run rẩy, toàn bộ long lực trong cơ thể như bị hút sạch.

Nhưng cho dù là vậy, ngọn lửa xung quanh vẫn không ngừng tiến lên.

Còn con rồng thép cũng đang giận dữ gào thét, huy động chút long lực còn lại để điều khiển ngọn lửa tiến lên nuốt lấy Long Tử.

Lâm Chính đang bò trên lưng con rồng thép lúc này cũng khó nhọc mở mắt ra, vẻ mặt đau đớn nhìn xuống bên dưới.

Lâm Chính lúc này, ý thức đã rất mơ hồ rồi.

Liên kết của anh và con rồng thép cũng sắp bị đứt đến nơi.

Không được!

Con rồng thép này khiến anh tiêu hao quá nhiều long lực.

Nếu tiếp tục thế này, sức mạnh trong trái tim anh sẽ bị hút sạch.

Một khi sức mạnh long tâm không còn, Lâm Chính cũng khó mà giữ lại được ý thức của mình. Nếu mất đi ý thức thì chết là cái chắc…

Nhưng nếu giờ lùi bước thì chẳng phải khiến những nỗ lực trước đó tan thành mây khói sao?

Lâm Chính mở to mắt, trân trân nhìn chiếc lồng lửa.

“Á… á…”

Ngọn lửa đã đến rất gần Long Tử rồi, nhiệt độ cao làm cháy quần áo trên người hắn, thậm chí bén vào lông tóc hắn.

Long Tử liều mạng cố gắng dập tắt mồi lửa trên người.

Hắn cũng đã tuyệt vọng, nhưng không muốn từ bỏ. Hắn vừa kêu gọi long lực vừa nhìn chằm chằm Lâm Chính.

“Mày không thể tiếp tục được nữa đâu! Tao có thể cảm nhận được! Ranh con, mau đầu hàng đi! Nếu không thì tao mất mạng, mày cũng không sống nổi đâu!”

Long Tử gào lên giận dữ.

Lâm Chính không nói gì, chỉ tiếp tục truyền thêm lực vào ngọn lửa.

Ngọn lửa bắt đầu bén vào tứ chi Long Tử và bắt đầu lan tới phần thân.

Đôi mắt hắn lộ ra vẻ tuyệt vọng, biết mình khó thoát kiếp nạn này.

Nhưng đúng lúc này.

Vù!

Ngọn lửa bao trùm lên Long Tử đột nhiên bị dập tắt.

Sức mạnh long tâm đáng sợ cũng trong chớp mắt biến mất.

“Không xong rồi... sức mạnh long tâm… khô kiệt rồi…”

Lâm Chính đồng tử run rẩy, khó mà tin nổi.

Con rồng thép khổng lồ lúc này cũng đang chao đảo trên không trung.

Long Tử ngã xuống đất, toàn thân phủ đầy than, thở hổn hển, không biết sống hay chết.

Lâm Chính lúc này cũng ở trong tình trạng tương tự.

Lâm Chính nằm trên lưng con rồng thép khổng lồ, điên cuồng thở dốc, đôi mắt đờ đẫn, sắp bất tỉnh...
Chương 5228: Lằn ranh sự sống

Tình thế hiện tại có thể nói là lưỡng bại câu thương.

Nhưng Lâm Chính lúc này đã không còn đủ sức quan tâm tới Long Tử nữa.

Lúc này Long Tử cũng cạn kiệt long lực trong cơ thể.

Có thể nói hắn đã mất hết sức chiến đấu, không thể cử động được nữa.

Tuy rằng hắn còn sống, nhưng Lâm Chính cũng không cần thiết tiếp tục ra tay.

Lâm Chính lúc này nhất định phải phong ấn trái tim mình, nếu bây giờ đi giết chết Long Tử, anh nhất định sẽ bỏ lỡ cơ hội cuối cùng để sống sót.

Anh giơ tay lên một cách khó khăn và đưa tay về phía khe bí mật nơi cất giữ trái tim rồng.

Khi ngón tay đến gần rãnh bí mật, các vảy ở rãnh bí mật được mở ra, để lộ trái tim rồng teo tóp bên trong.

Ngón tay của Lâm Chính khó khăn chạm vào trái tim rồng, một chút long lực yếu ớt truyền dọc theo ngón tay về phía Lâm Chính.

Lâm Chính lập tức thở phào nhẹ nhõm, giống như một người sắp chết khát mới uống được một giọt sương vậy.

Nhưng anh hiểu rằng vào lúc này, anh không thể hồi phục vết thương chỉ bằng sức mạnh này.

Đặc biệt là khi anh không còn trái tim trong cơ thể và hoàn toàn dựa vào những viên đan anh đã nuốt trước đó để duy trì sự sống.

Nếu không được chữa trị, anh chắc chắn sẽ chết!

Anh mở mắt ra và nhìn về phía trước, rồi lại cử động những ngón tay run rẩy.

Con rồng thép khổng lồ lập tức cõng Lâm Chính bay ra ngoài.

Lúc này, con rồng thép khổng lồ cũng đang lắc lư và khó nhọc di chuyển.

Về phần Long Tử, Lâm Chính không cần phải suy nghĩ nữa.

Anh tin rằng những tộc nhân canh gác ở bên ngoài sẽ giết hắn ta.

Dù sao lúc trước tiến vào nội điện, rất nhiều tộc nhân tộc Long Mạch đã thành công trốn thoát.

Họ đang theo dõi từ bên ngoài.

Lâm Chính vừa rời đi, bọn họ nhất định sẽ xông vào.

Một khi nhìn thấy Long Tử bị trọng thương, họ nhất định sẽ xé hắn thành từng mảnh.

Quả nhiên, khi Lâm Chính rời đi, những người đứng trên sườn đồi lập tức chú ý tới hành động của anh.

Sau đó tất cả bọn họ đồng loạt lao về phía trung tâm của tộc Long Mạch.

Mọi người lần lượt lao về phía trước với tốc độ cực nhanh.

Người đi đầu là Long Tiếu và Long Kỳ.

Không bao lâu sau, mọi người đều phát hiện ra Long Tử toàn thân đã bị đốt thành than và sắp chết.

Nhìn thấy cảnh này, Lâm Chính thở phào nhẹ nhõm, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.

Con rồng thép khổng lồ mang Lâm Chính đến lối vào gần nhất của long mạch dưới lòng đất.

Rầm!

Cơ thể to lớn của con rồng khổng lồ trực tiếp rơi xuống và đập mạnh vào lối vào.

Toàn bộ mặt đất lập tức rung chuyển.

Mặt đất nứt toác ra.

Bụi bay ra tứ phía.

Con rồng thép khổng lồ hoàn toàn mất đi long lực, toàn bộ cơ thể khổng lồ của nó giống như một sinh vật đã chết và hoàn toàn không thể cử động được nữa.

Lâm Chính phía trên cũng bị rơi ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất, người đầy máu.

Nhưng lúc này anh đã không còn ý thức, thân thể lăn lộn trên mặt đất vài vòng rồi ngừng chuyển động.

Nhưng không lâu sau khi Lâm Chính ngã xuống đất.

Cộc cộc cộc...

Một số bóng người ngay lập tức xuất hiện ở lối vào.

"Đó là Lâm minh chủ!"

"Mau đưa Lâm minh chủ về chữa trị! Nhanh lên!"

Những bóng người này vội vàng nâng Lâm Chính lên.

"Cái này là cái gì?"

"Có vẻ như... nó giống một con rồng?"

"Rồng? Cái này... cái này là của Lâm minh chủ sao?"

"Tôi không biết. Có nên đưa nó về không?"

"Lớn như vậy, làm sao mang nổi? Này, ở đây có trái tim..."

"Chẳng lẽ là trái tim của Lâm minh chủ? Lồng ngực của Lâm minh chủ..."

"Mau đem nó về, lập tức bố trí bác sĩ giỏi nhất đến chữa trị cho Lâm minh chủ. Chúng ta phải đảm bảo Lâm minh chủ không được gặp bất trắc!"

"Tuân lệnh!"

Mọi người vội vàng bế Lâm Chính chạy vào trong.

Người đi đầu nhặt trái tim kia lên và chạy theo sau...
Chương 5229: Tái sinh

Khi Lâm Chính từ từ mở mắt ra, thứ đập vào mắt anh là khung cảnh độc đáo của cung điện trên núi Thiên Thần.

Cung điện này hiện đã được người của liên minh cải tạo lại.

Đây giống như một phòng nghiên cứu và phòng y tế hơn.

Lâm Chính đang nằm trên bàn mổ, xung quanh là những nhân viên y tế quân sự có tay nghề tốt nhất được điều đến từ vực Diệt Vong.

Nam Ly thành chủ và Vân Tiếu trang chủ đều ở đây.

Mọi người tập trung thành vòng tròn và lo lắng châm cứu cho Lâm Chính.

"Ồ? Hình như đại nhân tỉnh lại rồi?"

"Tỉnh rồi! Đại nhân tỉnh lại rồi!"

"Tốt quá rồi!"

Mọi người đều vui mừng hô lên.

Nam Hạnh Nhi đang nước mắt ngắn dài nghe tiếng thì lập tức chạy tới, đang định nói gì đó thì bị Nam Ly thành chủ ngăn lại.

"Hạnh Nhi, đừng gây rắc rối. Đại nhân vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, mau đi sắc thuốc đi, có nghe thấy không?"

Nghe bố mình nói vậy, Nam Hạnh Nhi đành cắn răng, xoay người bỏ chạy.

Lâm Chính muốn cử động thân thể, nhưng lại phát hiện toàn thân mềm nhũn.

Nam Ly thành chủ vội vã nói: “Thưa đại nhân, công năng cơ thể của cậu quá mạnh. Chúng tôi muốn chữa trị cho cậu, nhưng xem ra chúng tôi không đủ trình độ. Để chữa trị cho cậu, chúng tôi chỉ có thể dùng mọi biện pháp để đánh thức ý thức của cậu. Mặc dù bây giờ cậu đã mở mắt ra, nhưng cậu vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm. Chúng tôi hy vọng cậu có thể dạy chúng tôi phải làm gì ... "

Nam Ly thành chủ cẩn trọng nói.

Lâm Chính nghe xong thì lập tức hiểu ra vấn đề.

Nam Ly thành chủ quả đúng là cơ trí hơn người.

Cơ thể vật lý của Lâm Chính hiện giờ vô cùng phi thường, bởi nó đã được long lực cải tạo. Đừng nói là trị liệu, những người này muốn châm cứu cho anh đã cực kỳ khó khăn, kim bạc thông thường căn bản không thể xuyên qua da thịt của Lâm Chính

Như vậy thì đương nhiên không thể chữa khỏi cho Lâm Chính.

Vì vậy, cách tốt nhất lúc này không phải là cố gắng tìm các loại kim đan kỳ dược để chữa bệnh cho anh mà là tìm cách khiến anh tỉnh lại và để Lâm Chính tự cứu mình.

"Trái tim tôi ở đâu?"

Lâm Chính khó khăn mở miệng, yếu ớt nói.

“Là trái tim được ghép vào con rồng khổng lồ đi cùng cậu sao?”

Vân Tiếu trang chủ ở bên cạnh hỏi.

"Đúng”.

Lâm Chính yếu ớt nói.

"Nó ở bên cạnh”.

Vân Tiếu trang chủ nhìn sang bên cạnh.

Lâm Chính nhìn theo và thấy một trái tim teo tóp được đặt trên một chiếc máy nghiên cứu tinh xảo bên cạnh anh.

Có rất nhiều ống dây được cắm vào trái tim, một đầu nối với cơ thể Lâm Chính. Dưới sự kích thích của dụng cụ, nó đập nhẹ nhàng.

Mặc dù nó vẫn còn cực kỳ yếu.

"Cấu trúc của quả tim này rất đặc biệt. Chúng tôi muốn cấy nó vào cơ thể cậu, nhưng nhận ra rằng chúng tôi không thể làm được vì nó quá cứng và chứa cả năng lượng bên trong. Chúng tôi chưa bao giờ thấy thứ gì như vậy ... Vốn dĩ chúng tôi đã không thể duy trì sự sống của cậu. May mắn thay, Từ Chính tiên sinh đã sử dụng thiết bị tiên tiến của mình để kích hoạt lại trái tim và kết nối nó với cơ thể của cậu để đảm bảo rằng cậu vẫn có thể sống sót.”.

Nam Ly thành chủ trầm giọng nói.

"Tôi hiểu rồi..."

Lâm Chính giọng khàn khàn nói: "Nếu trái tim rồng vẫn còn sống, bước tiếp theo sẽ không có gì khó khăn. Giờ tôi nói gì thì mọi người làm theo đó, như vậy có thể giúp tôi hồi phục!"

"Vâng thưa đại nhân!"

“Ngoài ra, con rồng thép khổng lồ ở đâu?”

"Thưa đại nhân, cậu đang nói tới con rồng máy khổng lồ ở lối vào phải không?"

"Đúng vậy, đem nó về vực Diệt Vong cho tôi!"

"Cái này... nó quá lớn..."

"Bất chấp mọi giá phải làm được!"

"Vâng..."

"Ngoài ra, phái thêm mấy cao thủ tinh nhuệ đến long mạch để kiểm tra xem Long Tử... đã bị xé xác thành từng mảnh hay chưa!"

Lâm Chính lạnh lùng nói.
Chương 5230: Sống hay chết?

Dưới sự hướng dẫn của Lâm Chính, Nam Ly thành chủ, Từ Chính và những người khác bắt đầu từng bước điều trị cho anh.

Sau bốn ngày tích cực điều trị, tay chân của Lâm Chính cuối cùng cũng đã có thể bình phục.

Và với việc phục hồi khả năng vận động, các phương pháp điều trị tiếp theo đương nhiên sẽ ngày càng trở nên dễ dàng hơn!

Sau khi biết tin, Nam Hạnh Nhi, Ái Nhiễm và những người khác vội vã đến cung điện ở núi Thiên Thần. Mấy người Cầm Kiếm Nữ, Mị Mộng, Thương Lan Phúc cũng lục tục kéo đến.

Nhìn thấy Lâm Chính bình an vô sự, mọi người lập tức bật khóc.

"Anh Lâm!"

Cầm Kiếm Nữ không thể kìm nén được cảm xúc của mình nữa, lao tới nhào vào vòng tay Lâm Chính, nức nở không kìm được.

Nam Hạnh Nhi vô cùng nóng mắt, trong lòng cực kỳ tức giận.

Ái Nhiễm cười khổ.

"Tình Nhi, vết thương của tôi còn chưa khỏi, cô đừng kích động quá”.

Lâm Chính cười khổ, nói thẳng.

"Xin lỗi, anh Lâm, tôi mất bình tĩnh”.

Cầm Kiếm Nữ vội vàng ngẩng đầu lên lau nước mắt.

"Sư phụ, người thế nào rồi?"

Mắt Thương Lan Phúc đỏ hoe, trầm giọng hỏi.

"Sẽ mất một thời gian để hồi phục”.

Lâm Chính mỉm cười, đưa tay sờ sờ ngực, trong mắt hiện lên một tia lo lắng.

Mặc dù long tâm đã được cấy lại vào cơ thể nhưng lần này tổn thương của nó rất nghiêm trọng. Trái tim này là kết quả của sự dung hợp giữa trái tim Lâm Chính và trái tim rồng, cấp bậc của nó cực kỳ cao. Ngay cả với y thuật hiện tại của anh cũng rất khó có thể chữa khỏi hoàn toàn.

Trái tim rồng không thể chữa khỏi nên tu vi của Lâm Chính sẽ bị giới hạn.

Cho dù anh đã nắm giữ được sức mạnh long tâm đáng sợ, nhưng vào lúc này anh vẫn không thể phát huy nổi ba phần sức mạnh.

Nhưng suy cho cùng anh cũng đã cứu được tính mạng mình.

Những việc này để sau tính cũng không sao.

"Minh chủ của chúng ta đúng là quá lợi hại! Long mạch tộc nhảm nhí, Võ Thần nhảm nhí, trước mặt minh chủ của chúng ta bọn họ chẳng khác gì đàn kiến, không đáng nhắc tới! Ha ha ha ha ha..."

Tửu Ngọc hét lên đầy phấn khích.

"Ông bớt ở đây nói nhảm đi! Ông là người yếu nhất đấy”.

Ngự Bích Hồng hừ lạnh, bóc phốt Tửu Ngọc không thương tiếc.

Tửu Ngọc có chút ngượng ngùng, cười gượng rồi cũng không phản bác gì nữa.

"Ngự Bích Hồng, Mị Mộng, Thương Lan Phúc, mọi người đều rất mạnh. Nhờ mọi người giúp tôi di chuyển con rồng thép vẫn đang mắc kẹt ở lối vào long mạch dưới lòng đất!"

Lâm Chính giao nhiệm vụ cho mọi người.

Mọi người hội ý và lập tức hành động.

Không cần nói cũng có thể tưởng tượng việc di chuyển một con rồng thép khổng lồ như vậy trở lại vực Diệt Vong sẽ khó khăn như thế nào.

Nếu phái người của vực Diệt Vong đi thì sẽ không thể hoàn thành được nhiệm vụ này. Tuy nhiên, may mắn thay, Thương Lan Phúc và những người khác thực lực phi thường, và họ là người của long mạch dưới lòng đất. Giao cho họ làm nhiệm vụ này là thích hợp nhất.

Lâm Chính không cần để tâm đến vấn đề này nữa, tiếp tục chữa trị.

Tuy nhiên, vào ngày thứ năm sau khi anh bình phục vết thương, Đào Thành đã trở về từ long mạch dưới lòng đất.

Lâm Chính trước đó đã nhờ Đào Thành điều tra về tình hình hiện tại của tộc Long Mạch.

"Tình hình thế nào rồi?"

Lâm Chính hỏi Đào Thành.

Nhưng Đào Thành mím môi dưới, không nói gì mà chỉ nghiêng đầu gật đầu với người phía sau.

Ngay sau đó, thuộc hạ của Đào Thành dẫn một người vào.

Đó là một người Lâm Chính chưa từng gặp, khắp người đầy vết rách và vết thương.

"Anh là ai?"

Lâm Chính cau mày.

"Long Mạch tộc Long Kỳ... xin tỏ lòng tôn kính Lâm minh chủ!"

Người đó quỳ xuống đất, chắp tay nói.

"Người của tộc Long Mạch?"

Lâm Chính sắc mặt đột nhiên thay đổi, lập tức nói lớn: "Long Tử của các anh... Đã chết chưa?"

Long Kỳ nghe câu hỏi, trong mắt hiện lên vẻ bi thương và đau đớn, cúi đầu khàn giọng nói: "Tôi... tôi không biết... có thể đã chết... cũng có thể... chưa chết... "

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK