“Đăng ký?”.
Lâm Chính sửng sốt, liếc nhìn tờ giấy nhân viên đưa tới, đó là một bảng kê.
Nội dung là kê khai những thông tin cá nhân cơ bản nhất.
“Bịa ra sao?”.
Lâm Chính cầm giấy bút, nhíu mày.
“Không được, tất cả thông tin đăng ký, người của tòa nhà treo thưởng đều sẽ đi xác thực, một khi chúng ta khai giả thì sẽ gây nghi ngờ”.
Ngự Bích Hồng nói, sau đó cầm bút viết vào giấy.
“Ghi theo tôi”.
“Được”.
Lâm Chính gật đầu, bịa một cái tên, sau đó điền địa chỉ giống như Ngự Bích Hồng.
“Núi Thạch Đầu? Đó là đâu?”.
Nhân viên cầm giấy lên xem qua, không hiểu gì.
“Một ngọn núi hoang bên ngoài Phiêu Diểu Thành. Chúng tôi tu luyện ở nơi hoang dã, ẩn cư trên núi, nghe nói Long Tâm Thành là thành phố lớn phồn hoa nhất ở long mạch dưới lòng đất nên đến chơi”.
Ngự Bích Hồng cười nói.
“Vậy quan hệ của hai người là…”.
“À, đây là chồng tôi!”.
Ngự Bích Hồng khoác cánh tay Lâm Chính, cười đáp: "Người bên cạnh là em họ phương xa của tôi”.
“Sao em họ của cô không có tu vi?”.
“Đầu óc của nó có vấn đề, bị thiểu năng, sao có thể tu luyện được?”.
Ngự Bích Hồng chỉ vào đầu mình.
“Thiểu năng?”.
Tửu Ngọc đơ ra, ngạc nhiên nhìn về phía Ngự Bích Hồng, lại thấy cô ta âm thầm nháy mắt với mình.
Tửu Ngọc cứng đờ người, đành phối hợp diễn kịch, miệng méo xệch lên tiếng: “Ư a… chị… A a… muốn vào trong…”.
“Đúng là đứa trẻ đáng thương, không chữa được sao?”.
Nhân viên tỏ ra thương hại hỏi.
“Chúng tôi đã tìm nhiều cao nhân chữa trị mà vẫn vô ích, giờ vào trong tìm xem có cách nào khác hay không đây”.
Ngự Bích Hồng cười đáp.
“Được, các người vào đi”.
Nhân viên gật đầu, phát cho ba người ba tấm lệnh bài.
“Cảm ơn đại nhân”.
Ngự Bích Hồng cảm kích nói, sau đó kéo Lâm Chính vào trong.
“Ư a…”.
Tửu Ngọc kêu hai tiếng rồi cũng vội vàng đi theo.
“Cô mới thiểu năng!”.
Vừa vào tòa nhà treo thưởng, Tửu Ngọc đã phẫn nộ mắng.
“Ông nói gì?”.
Ngự Bích Hồng quay đầu, sát khí đằng đằng hỏi.
“Không… không có gì, tôi là thiểu năng, tôi là thiểu năng…”.
Tửu Ngọc vội vàng cúi đầu, câm như hến.
Khi ông ta chưa bị phế tu vi cũng không phải đối thủ của Ngự Bích Hồng, sao dám khiêu khích cô ta?
“Được rồi, đừng trêu Tửu Ngọc nữa, làm chuyện chính trước đi.
Lâm Chính cười, nhìn quanh một vòng.
Tầng một của tòa nhà nhìn qua toàn là người.
Những người này ai cũng ăn mặc quái dị, có người mặc toàn giáp sắt, vóc dáng cao to, cũng có người mặc kiếm phục phóng khoáng, không gò bó, còn có người mặc Âu phục…
Nhưng Lâm Chính cảm thấy bất ngờ là tất cả bọn họ đều đang xếp hàng trước cửa sổ.
Mười mấy cửa sổ là mười mấy hàng dài.
Ngự Bích Hồng cầm lệnh bài mà nhân viên đưa cho, đi đến trước một tảng đá toàn thân màu xanh, ấn lệnh bài lên tảng đá.
Trong nháy mắt, đá tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Sau đó, lệnh bài trong tay Ngự Bích Hồng hiện lên con số.
“Hai mươi bảy”.
Ngự Bích Hồng nhìn cửa sổ xếp hàng, quay đầu nói: “Đại nhân, hai người đến khu nghỉ bên cạnh nghỉ trước đi, tôi đi xếp hàng”.
“Vất vả rồi”.
Lâm Chính gật đầu, cùng Tửu Ngọc ngồi xuống ghế mây ở bên cạnh.
Cửa sổ mà Ngự Bích Hồng xếp hàng là nơi chuyên tư vấn tin tức, cho nên khi xếp hàng sẽ khá lâu.
Một vài người khá dài dòng, hỏi mãi không xong.
Đợi đến lượt Ngự Bích Hồng thì đã tròn hai tiếng trôi qua.
“Cuối cùng cũng đến lượt chúng ta rồi”.
Tửu Ngọc ngáp một cái, nhìn sang Ngự Bích Hồng, nói.
Lâm Chính đang nhắm mắt nghỉ ngơi mở mắt ra, nhìn về phía Ngự Bích Hồng.
Khi Ngự Bích Hồng cầm số thứ tự tiến đến chuẩn bị nhờ tư vấn, vài bóng người đột nhiên vội vã đi tới, chen vào trước mặt Ngự Bích Hồng, bắt đầu nói chuyện với nhân viên ở cửa sổ.
Tửu Ngọc ngây người.
Ngự Bích Hồng cũng đần mặt ra.
Nhưng cô ta đâu dễ tính, lập tức quát lên: “Này bạn, mời ra sau xếp hàng đi!”.
“Xếp hàng?”.
Người đó nghe thấy, quay đầu nhìn Ngự Bích Hồng.
“Đây là quy tắc!”.
Ngự Bích Hồng cắn răng, kiên định nói.
Nhưng giây sau.
Bốp!
Người đàn ông tát vào mặt Ngự Bích Hồng.
Ngự Bích Hồng không kịp đề phòng ngã ra đất, khuôn mặt in rõ dấu ngón tay…
Lâm Chính thấy vậy thì đứng bật dậy.
Chương 4722: Sát khí đằng đằng
Hiện trường hơi náo loạn.
Không ít người ngước mắt nhìn, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông kia, ai cũng có vẻ mặt căng thẳng.
“Cô ta không có mắt nhìn người hay sao? Không biết cậu Thương Lan là khách VIP của tòa nhà treo thưởng à? Cậu ấy muốn làm nghiệp vụ gì còn cần xếp hàng sao?”.
“Dám bảo cậu Thương Lan xếp hàng? Con nhóc này đầu óc có vấn đề à?”.
“Bị tát là đáng đời!”.
Một số người che miệng cười, ánh mắt đầy vẻ sâu xa.
Qua sự chế giễu và cười chê của người xung quanh, Ngự Bích Hồng cũng nhận ra người đàn ông đó không phải tầm thường.
“Vừa rồi cô… bảo tôi đi xếp hàng?”.
Người đàn ông nhìn chằm chằm Ngự Bích Hồng, không tỏ cảm xúc gì, hỏi.
“Tôi…”.
Ngự Bích Hồng há miệng, không biết nên trả lời thế nào.
“Bảo anh xếp hàng có vấn đề gì không?”.
Lâm Chính đi thẳng tới, thản nhiên lên tiếng.
“Mày lại ở đâu nhảy ra?”.
Người đàn ông liếc nhìn Lâm Chính, không đồng tình.
“Thằng chó, mày biết cậu chủ tao là ai không? Cậu chủ tao đến tòa nhà treo thưởng làm việc khi nào cần xếp hàng?”.
Người bên cạnh lạnh lùng quát, ánh mắt tràn ngập vẻ tức giận.
“Anh không cần xếp hàng?”.
Lâm Chính hỏi.
“Mày biết đây là gì không?”.
Cậu Thương Lan lấy một tấm thẻ màu đen ra, quơ qua lại: “Đây là vật mà loại người như mày cả đời cũng không có nổi, cũng là bằng chứng để tao không cần xếp hàng, rõ chưa?”.
“Cô ta muốn nói chuyện quy tắc à? Vậy tôi nói cho các người biết, chuyện tôi không xếp hàng chính là quy tắc!”.
Cậu Thương Lan thờ ơ nhìn họ, ánh mắt tràn đầy ngạo nghễ.
Hiển nhiên, hắn không xem Lâm Chính, Ngự Bích Hồng ra gì.
“Nếu đã là quy tắc thì tôi không trách anh, nhưng… vì sao anh phải đánh người của tôi?”.
Lâm Chính bình thản hỏi.
Cậu Thương Lan và đám người đi cùng đều sửng sốt.
Ngự Bích Hồng nhận ra được gì đó, vội vàng đứng dậy kéo tay Lâm Chính.
“Đại nhân, bỏ đi”.
Ngự Bích Hồng hạ thấp giọng nói.
Rõ ràng cô ta không muốn làm lớn chuyện.
Nhưng rõ ràng cậu Thương Lan đã cụt hứng, lắc đầu nói: “Đưa ra ngoài, phế đi!”.
Sau đó, hắn tiếp tục trò chuyện với nhân viên ở cửa sổ, không nhìn đám Lâm Chính nữa.
Thuộc hạ của cậu Thương Lan đi về phía Lâm Chính.
“Cậu Thương Lan, chúng tôi biết sai rồi. Đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân, tha cho chúng tôi đi, chúng tôi sẽ đi ngay”.
Ngự Bích Hồng vội vàng giải thích.
Cô ta là người con gái biết thời thế.
Ba người bị Thái Thiên Võ Thần truy nã, vốn đã ở tình cảnh nguy hiểm. Cậu Thương Lan này là khách VIP của tòa nhà treo thưởng, chứng tỏ thân phận không hề đơn giản, sao có thể đắc tội?
Nhưng đối mặt với sự cầu xin của Ngự Bích Hồng, cậu Thương Lan như không nghe thấy, tiếp tục xử lý việc của hắn.
Đám tay chân thì sát khí đằng đằng.
“Bây giờ biết sai rồi à? Muộn rồi!”.
“Lần này đá phải tấm sắt rồi!”.
“Cậu Thương Lan không dễ nói chuyện đâu!”.
“Lần này thê thảm rồi!”.
Người đứng quanh xem đều cười giễu cợt, lộ ra vẻ châm chọc.
Ngự Bích Hồng căng thẳng, không ngừng lùi về sau, lúc này đã không biết nên làm thế nào mới phải.
“Đại nhân, chúng… chúng ta chạy mau thôi”.
Tửu Ngọc chạy tới, căng thẳng nói.
“Chạy… Đúng, chúng ta phải chạy thôi…”.
Ngự Bích Hồng nuốt nước bọt, cũng gật đầu.
“Không vội”.
Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
“Đại nhân?”.
Ngự Bích Hồng nhìn sang anh.
Keng!
Một ánh đao đột nhiên bay ra, thoáng chốc xuyên qua đám tay chân của cậu Thương Lan.
Bọn họ run rẩy, sau đó đứng sững tại chỗ, không thể động đậy.
Phụt!
Chốc lát sau, cổ của những người này xuất hiện vết máu, sau đó máu chảy ra.
“Cái gì?”.
Người ở hiện trường đều nhìn sững, chứng kiến đám tay chân ngã xuống đất co giật, cuối cùng không động đậy được.
“Ồ?”.
Cậu Thương Lan phát hiện ra động tĩnh, quay đầu liếc qua.
Khi thấy đám tay chân của mình nằm trong vũng máu thì không khỏi sửng sốt.
Hắn ngẩng đầu lên.
Lâm Chính đang cầm Thiên Sinh Đao, sát khí đằng đằng đi về phía hắn…
Chương 4723: Được
Ting!
Tòa nhà treo thưởng lập tức vang lên tiếng cảnh báo.
Nhân viên bảo vệ của đại sảnh xông tới.
Những nhân viên bảo vệ này ai cũng mặc giáp, tay cầm trường kiếm, sát khí sôi sục.
“Thú vị!”.
Cậu Thương Lan hoàn hồn lại, không hoảng loạn, nhìn nhân viên bảo vệ ùa tới từ xung quanh, mỉm cười nhìn Lâm Chính đang đi tới.
Tòa nhà treo thưởng tiếp đãi toàn cao thủ từ các nơi của long mạch dưới lòng đất. Đương nhiên để duy trì trật tự ở đây, nhân viên bảo vệ cũng là nhân vật đỉnh cấp.
Ai dám gây sự ở đây không phải là tự tìm đường chết hay sao?
“Tiêu rồi”.
Ngự Bích Hồng sững người.
Tửu Ngọc sợ đến mức hai chân nhũn ra.
Hai người họ đã bao giờ thấy Lâm Chính nóng nảy như vậy đâu?
Nhưng Lâm Chính không quan tâm nhân viên bảo vệ ở xung quanh, xông tới chém cho cậu Thương Lan một đao.
Cậu Thương Lan khinh thường nhìn đao chém tới, không hề hoảng sợ chút nào, nhẹ nhàng nghiêng người né đi.
Nhưng khi hắn tránh lưỡi đao, một trường kiếm sắc bén đột nhiên tách ra từ lưỡi đao, chém về phía hắn với góc độ cực kỳ đáng sợ.
“Cái gì?”.
Cậu Thương Lan nín thở, vội vàng né sang bên.
Nhưng trường kiếm chém tới đột nhiên lại nổ ra nhiều kiếm khí, giống như bàn tay vô hình bao phủ về phía cậu Thương Lan.
Không hay!
Cậu Thương Lan kinh ngạc, lập tức sử dụng sức mạnh phi thăng phòng ngự.
Nhưng mọi thứ xảy ra quá đột ngột, dù hắn kịp thời phản ứng cũng không thể tạo thành sức mạnh phi thăng có thể phòng ngự hoàn hảo ngay tức khắc.
Cuối cùng.
Vèo! Vèo! Vèo! Vèo…
Nhiều kiếm khí phá phòng ngự của hắn, chém lên người hắn.
Cậu Thương Lan không kịp đề phòng, ngã mạnh xuống đất, toàn thân đầy máu, nhìn mà kinh hãi.
Cảnh này vừa xuất hiện, ngay cả nhân viên bảo vệ đang chạy tới cũng lộ ra vẻ mặt khó tin.
Ngự Bích Hồng lao nhanh tới trước, rút cự kiếm ra kề lên cổ cậu Thương Lan.
“Không được tới đây, ai dám làm bậy, tôi sẽ giết anh ta!”.
Ngự Bích Hồng hét lên.
Nhân viên bảo vệ vội vàng dừng lại, căng thẳng nhìn Lâm Chính và Ngự Bích Hồng.
Cậu Thương Lan là khách VIP, người của tòa nhà treo thưởng sao có thể không bảo đảm an toàn cho hắn?
“Các người đừng làm bậy! Tôi nói các người biết, các người dám làm cậu Thương Lan bị thương một cọng lông, tôi bảo đảm các người không ra khỏi đại sảnh này được!”.
Đội trưởng đội bảo vệ Lục Hổ cầm đại kiếm đi tới, lạnh lùng hét lên.
“Muốn bảo đảm chúng tôi không làm bậy thì phải xác định các người không làm bậy trước!”.
Ngự Bích Hồng quát.
Lục Hổ liếc nhìn Ngự Bích Hồng, quay đầu nói: “Mau đi thông báo cho quản lý!”.
“Vâng!”.
Một nhân viên bảo vệ chạy đi.
Khách khứa ở hiện trường đều chú ý về phía này.
Lâm Chính không quan tâm đến nhân viên bảo vệ, mà đi về phía cậu Thương Lan toàn thân đầy máu nằm ở dưới đất, đạp lên ngực hắn.
“Ở đây có quy định nào cho anh tùy tiện đánh người không?”.
Lâm Chính hỏi.
“Mày sẽ phải hối hận!”.
Cậu Thương Lan nghiến răng nói.
Phụt!
Thiên Sinh Đao lập tức đâm xuyên vai hắn.
Cơn đau kịch liệt khiến hắn run rẩy.
“Cậu Thương Lan…”.
Có người kinh ngạc kêu lên.
Cậu Thương Lan mở to mắt, tròng mắt tràn ngập phẫn nộ.
“Đứng dậy!”.
Lâm Chính kéo cậu Thương Lan từ dưới đất dậy, liếc sang Ngự Bích Hồng, nói: “Quỳ xuống, xin lỗi cô ấy!”.
“Không thể nào, có giỏi thì giết tôi đi!”.
Cậu Thương Lan gào lên.
“Được!”.
Lâm Chính đáp thẳng, sau đó rút Thiên Sinh Đao từ trên vai hắn ra, sau đó giơ cao, trong mắt dâng lên sát ý.
Cậu Thương Lan căng thẳng, đâu ngờ lại có người gan như vậy.
Ngay sau đó, hắn không do dự nữa, quỳ xuống.
“Xin… Xin lỗi…”.
Trong nháy mắt, cả đại sảnh đều im lặng…
Chương 4724: Thương Lan Võ Thần
Không ai ngờ đường đường là khách VIP chí tôn của tòa nhà treo thưởng lại bị người ta ép buộc phải quỳ xuống xin lỗi trước mặt mọi người.
Đúng là điên rồ.
Bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ, đồng loạt nhìn Lâm Chính, không ai nói nên lời.
“Đại nhân, cảm ơn anh đã trút giận giúp tôi, nhưng… bây giờ chúng ta nên giải quyết thế nào?”.
Ngự Bích Hồng lộ ra nụ cười cay đắng, nhìn Lâm Chính thật sâu.
“Làm cũng đã làm rồi, cần gì phải suy nghĩ nhiều như vậy?”.
Lâm Chính nói, sau đó lại kéo cậu Thương Lan lên, nói: “Đem theo hắn làm bùa hộ thân, chúng ta rời khỏi Long Tâm Thành trước”.
“Các người không chạy được đâu!”.
Cậu Thương Lan nghiến răng, phẫn hận nói.
“Anh còn nhiều chuyện là tôi cắt lưỡi anh đấy”.
Lâm Chính nói.
“Mày…”.
Cậu Thương Lan biến sắc, không dám nhiều lời.
Đúng lúc đó, một nhóm người vũ trang xông vào đại sảnh.
Đám người đó vừa đến lập tức xua đi không ít võ giả trong đại sảnh, đồng thời bao vây đám người Lâm Chính.
Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc thấy vậy, ánh mắt trở nên tối sầm.
Cô ta đếm sơ nhân viên bảo vệ ở đây ít nhất cũng gần trăm người, thực lực mỗi người đều vô cùng đáng sợ, trong đó còn có vài Lục Địa Thần Tiên.
Chỉ dựa vào ba người họ không thể nào đánh ra ngoài.
May là cậu Thương Lan đã bị bọn họ bắt giữ, nếu không e là ba người họ sẽ phải bỏ mạng ở đây.
“Mau cứu tôi, mau… nghĩ cách cứu tôi…”.
Cậu Thương Lan vội vàng hét lên.
Nhưng bọn họ không vội ra tay.
Trong đó một người đàn ông đeo kính gọng vàng, mặc Âu phục bước tới.
Người đàn ông này không cầm vũ khí, vẻ ngoài khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, khí chất ôn hòa.
“Tôi là quản lý của tòa nhà treo thưởng, tôi tên Đào Thành, xin hỏi đại nhân xưng hô thế nào?”.
Đào Thành khẽ gật đầu với Lâm Chính, cực kỳ cung kính nói.
“Ông có thể gọi tôi là thần y Lâm”.
Lâm Chính suy nghĩ một lúc, thuận miệng nói.
“Thần y Lâm? Xem ra trình độ y võ của đại nhân rất cao”.
Đào Thành gật đầu, bình tĩnh nói: “Thần y Lâm, tôi đã tìm hiểu về việc đã xảy ra. Thật ra đây không phải chuyện gì lớn, nhưng Lâm đại nhân rút kiếm giết người tức là phá hoại quy tắc của chúng tôi, không tốt cho lắm”.
“Với năng lực của toà nhà treo thưởng các người, muốn cứu những người đó không khó”.
Lâm Chính liếc sang đám thuộc hạ của cậu Thương Lan, bình tĩnh nói.
“Lâm đại nhân nói đúng, muốn cứu không khó, cho nên chuyện này không tính là lớn, ý tôi là không cần tiếp tục làm lớn chuyện nữa. Lâm đại nhân, cậu hãy thả cậu Thương Lan ra, tôi muốn thương lượng với cậu”.
Đào Thành nói.
“Thương lượng gì?”.
“Lâm đại nhân, theo quy tắc của tòa nhà treo thưởng, người gây sự ở chỗ chúng tôi phải phế bỏ ba phần tu vi, tình tiết nghiêm trọng thì sẽ phế bỏ năm phần hoặc toàn bộ tu vi. Cậu ra tay giết người, theo lý là phải phế bỏ toàn bộ tu vi, nhưng chúng tôi có thể miễn hình phạt. Toà nhà treo thưởng chúng tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của đại nhân!”.
Đào Thành cười nói.
“Ồ?”.
Lâm Chính sửng sốt: “Vô duyên vô cớ sao lại không truy cứu?”.
“Lâm đại nhân chỉ dùng vài chiêu đã đánh bại cậu Thương Lan, có thể thấy thực lực phi phàm. Chỗ chúng tôi có một nhiệm vụ muốn nhờ Lâm đại nhân giúp đỡ…”.
“Nhiệm vụ làm khó được các người thì độ khó thế nào không cần nói cũng biết, các người muốn tôi đi chịu chết sao?”.
“Đại nhân đừng nghĩ như vậy, chúng tôi đang cho cậu một cơ hội”.
Đào Thành lắc đầu, bình tĩnh nói: “Nếu cậu sẵn sàng nhận nhiệm vụ này, bất kể nhiệm vụ có hoàn thành hay không cũng không sao. Dù có thất bại, chúng tôi cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm của cậu, đồng thời, chúng tôi cũng sẽ hòa giải mâu thuẫn giữa cậu và cậu Thương Lan”.
“Hòa giải?”.
Lâm Chính tò mò nhìn ông ta.
“Lâm đại nhân, cậu không biết cậu Thương Lan là ai thật sao?”.
Đào Thành ngạc nhiên hỏi.
“Ai?”.
Lâm Chính hoang mang.
“Cậu ta tên là Thương Lan Phúc. Thương Lan là họ kép, toàn bộ long mạch dưới lòng đất còn ai mang họ Thương Lan nữa?”.
Đào Thành cười nói.
Bộp!
Vừa nghe được lời này, Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc ở phía sau đều ngã ngồi xuống đất, như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch, miệng lẩm bẩm.
“Thương Lan… Võ Thần?”.
Chương 4725: Con riêng
“Thương Lan Võ Thần”, Lâm Chính chau mày.
“Tôi tưởng rằng đám ngốc các người chưa từng nghe qua tên của bố tôi cơ. Ha ha, thật nực cười. Dám làm hại con của Võ Thần, tôi thấy các người chán sống rồi”.
Cậu Thương Lan lạnh lùng nói. Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc sợ tới muốn ngất. Bọn họ không ngờ cậu Thương Lan lại là con của Võ Thần...
Lâm Chính khiến con của Võ Thần bị thương thì còn đường sống không?
“Xong rồi, hoàn toàn xong đời rồi”
“Phải làm sao đây, đại nhân, chúng ta phải làm sao?”, Tửu Ngọc như sắp khóc tới nơi.
Thế nhưng Đào Thành chỉ mỉm cười lên tiếng: “Thần y Lâm, nếu cậu đồng ý nhận nhiệm vụ của chúng tôi thì chúng tôi sẽ giúp cậu giải vây, có thể khiến Thương Lan Võ Thần không truy cứu chuyện này nữa. Cậu xem thế nào”.
“Thật sao?”
Ngự Bích Hồng vội vàng đứng dậy nói: “Nếu đã vậy thì mong quảng lý Đào giúp đỡ, chúng tôi sẽ nhận nhiệm vụ này”.
“Đúng vậy, dù nhiệm vụ có nặng nề thế nào thì cũng không sao. Chúng tôi nhận, lập tức nhận”
Tửu Ngọc cũng vội vàng lên tiếng như sợ Đào Thành sẽ hối hận. Thế nhưng Lâm Chính chỉ giơ tay lên ra hiệu cho hai người họ dừng lại: “Người này nếu thật sự là con của Thương Lan Thần Võ thì sao có thể vài câu nói của ông có thể giải quyết được chứ. Có vẻ không thực tế nhỉ".
Dứt lời đám người Tửu Ngọc, Ngự Bích Hồng giật mình đồng loạt nhìn Đào Thành.
Đúng vậy...Hơn nữa dù giải thưởng đủ lớn thì chủ nhân của tòa nhà treo thưởng sao chịu ra mặt vì chuyện này chứ.
Đào Thành giật mình, nhìn Lâm Chính và chỉ biết lắc đầu với vẻ bất lực: “Xem ra cậu là người thông minh”.
"Chúng ta vẫn nên nói thẳng thôi”.
“Được, thần y Lâm đã nói như vậy thì tôi cũng nói thẳng. Thần y Lâm, nếu như cậu có thể thả Thương Lan Phúc thì tôi đồng ý sử dụng lực lượng có trong tay bịt miệng tất cả những người biết chuyện, xem như chuyện này chưa từng xảy ra. Chỉ cần có thể cào bằng, không làm lớn chuyện thì dù có truyền tới tai của Thương Lan Võ Thần, Võ Thần đại nhân cũng sẽ không tức giận. Còn nếu không giải quyết được. Chuyện này mà lan ra ngoài, Võ Thần đại nhân bị mất mặt thì hậu quả chắc mọi người đều biết rồi đấy”.
Đào Thành mỉm cười nói.
“Ồ”
Lâm Chính nghe thấy vậy thì tỏ ra tò mò: “Vì vậy, Võ Thần đại nhân chẳng qua là vì thể diện thôi à. Dù biết tôi khiến Thương Lan Phúc bị thương, ép anh ta quỳ xuống thì Thương Lan Võ Thần cũng không truy cứu sao?”
“Đúng vậy”, Đào Thành nhìn Thương Lan Phúc, thấy sắc mặt khó coi của hắn thì ông ta gật đầu.
“Tại sao?”
“Điều này...”, Đào Thành á khẩu.
“Bởi vì tôi là con riêng của ông ta”, Thương Lan Phúc nói.
“Con riêng?”, Lâm Chính giật mình.
Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng ở phía sau tái mặt
“Được rồi, anh muốn giết thì giết, hà tất phải lòng vòng, làm chậm trễ thời gian của mọi người như vậy chứ”, Thương Lan Phúc cũng mất hết kiên nhẫn, tức giận nói.
Lâm Chính mơ hồ đoán ra được điều gì đó bèn cất Thiên Sinh Đao đi và thản nhiên nói: “Quản lý Đào, tôi đồng ý với yêu cầu của ông”.
“Được được, người đâu mau dìu cậu Thương Lan đi chữa trị, nhanh lên”
Đào Thành vội vàng kêu lên. Người thuộc hạ bên cạnh lập tức chạy tới dìu hắn.
“Lâm đại nhân, ở đây người đông, mời cậu vào trong nghỉ ngơi uống trà. Chúng ta ngồi xuống nói chuyện thì thế nào?”, Đào Thành mỉm cười nói.
“Được”, Lâm Chính gật đầu.
“Mời bên này”, Đào Thành dẫn đường.
Lâm Chính đi theo. Ngự Bích Hồng tỏ vẻ căng thẳng bèn kéo tay Lâm Chính: “Đại nhân, không phải anh đồng ý nhận nhiệm vụ thật đấy chứ. Nhiệm vụ đó chắc chắn là kỳ lạ, một khi chúng ta đồng ý thì sẽ lành ít dữ nhiều” .
“Không vội, để xem là nhiệm vụ gì, nếu như có thể thì làm”.
“Điều này...”
“Tôi chỉ cần giúp họ hoàn thành nhiệm vụ thì có thể đề cập tới chuyện của Diệp Viêm, với thủ đoạn của tòa nhà treo thưởng, việc tìm kiếm Diệp Viêm sẽ dễ như trở bàn tay thôi", Lâm Chính lại nói.
Ngự Bích Hồng nghe thấy vậy thì chợt hiểu ra. Chắc là Lâm Chính đã có kế hoạch này ngay từ đầu...
Ba người nhanh chóng tới bàn làm việc của Đào Thành nằm ở lầu thứ 16 của tòa nhà.
Phòng làm việc rất lớn hơn nữa còn có cửa sổ kéo xuống thẳng nền nhà. Lâm Chính đi tới bên cửa sổ, phát hiện ra hình in logo nhàn nhạt ở một góc.
Được lắm...Lâm Chính giật mình.
“Sao thế, phong cảnh không tệ chứ?”
Đào Thành đang pha trà mỉm cười: “Toàn bộ vùng long mạch này, những tòa kiến trúc có thể sử dụng kính không nhiều. Những thứ này đều được đưa lên từ bên dưới đấy, từ đây có thể nhìn thấy một nửa thành Long Tâm”.
“Đúng là không tệ”, Lâm Chính gật đầu. Sau đó anh quay người ngồi xuống ghế sô pha.
“Nào, thưởng thức tài nghệ của tôi”, Đào Thành mỉm cười đưa ly trà tới.
“Cảm ơn”, Lâm Chính gật đầu nếm một ngụm, chỉ cảm thấy mùi vị khá bình thường. Còn Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc thì không hiểu về trà nên đành cầm ly nên uống cạn.
“Lâm đại nhân, mặc dù Thương Lan Phúc là con riêng nhưng cũng nhận được một phần chân truyền của Võ Thần, thực lực thì không có gì bàn cãi, cậu có thể dễ dàng đánh bại được cậu ta. Thực lực của cậu có thể thấy là vô cùng phi phàm, vì vậy nhiệm vụ của chúng tôi lần này phải mời nhân tài như cậu mới có thể giải quyết được”.
Đào Thành khẽ mỉm cười sau đó lấy ra một cuộn giấy đẩy về phía trước mặt Lâm Chính.
Lâm Chính liếc nhìn mặt cuộn giấy thấy được in hai chữ.
“Thiên cấp”.