Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2771: Thiên Ma Đạo khiêu chiến

Vài câu nói thôi mà đã khiến thái độ của Tô Nhu thay đổi như vậy. Lẽ nào Trịnh Càn Khôn và Linh Tuệ đã nắm được điểm yếu nào đó của Tô Nhu?

Tô Nhu có điểm yếu nào? Lâm Chính cảm thấy bực bội.

Dịch Tiên Thiên cũng vô cùng lo lắng. Đúng lúc này Mã Hải cuống cuồng chạy vào: “Chủ tịch Lâm có kết quả rồi”

“Kết quả gì?”, Lâm Chính ngẩng đầu.

“Kết quả do Nguyên Tinh gửi tới. Mã Hải đưa tài liệu tới cung kính nói: “Cậu bị tố cáo”.

“Tố cáo sao?”, Lâm Chính vội lật tài liệu ra xem. Sau đó anh chợt hiểu ra.

“Chẳng trách đại hội lại lòi ra cái hội nghị Long Thủ, hóa ra là như vậy”.

“Cậu Lâm, nguyên nhân là gì vậy?”, Dịch Tiên Thiên giật mình, lập tức hỏi.

“Thiên Ma Đạo cử người tố cáo với đại hội về tôi, nói là tôi giết chết người tuyệt phạt và đội phán quyết Thiên Khải, cái chết của Bạch Họa Thủy cũng liên quan tới tôi nữa”, Lâm Chính nói.

“Có lẽ đại hội đã biết được mối quan hệ giữa cậu và Thiên Ma Đạo. Nếu như bọn họ vô cớ vu oan thì đại hội sẽ không tin đâu”, Dịch Tiên Thiên nói.

“Tôi biết. Vì vậy tôi đang nghĩ phía bên Thiên Ma Đạo chắc chắn là đã cho đại hội thứ gì đó để đại hội sinh nghi với tôi càng sâu sắc hơn. Hơn nữa thứ đó không phải là chứng cứ, nếu không thì đại hội đã cho người tới bắt tôi rồi” ,Lâm Chính trầm giọng.

Thực ra lúc trước ở hội nghị Long THủ, Lâm Chính không tin là Trịnh Càn Khôn đã điều tra rõ hết mọi chuyện.

Nếu không thì hắn đã không nói ra những lời như thế. Nếu mà hắn điều tra ra kết quả rồi thì sẽ biết chắc anh và thần y Lâm là một.

Vì vậy Lâm Chính cho rằng Trịnh Càn Khôn chỉ đang làm quá lên thôi.

“Vậy giờ chúng ta phải làm thế nào ạ?”, Mã Hải thận trọng hỏi.

“Vẫn nên khiêm nhường một chút. Tôi vẫn chưa hiểu đại hội muốn làm gì. Thế nhưng chắc chắn là Thiên Ma Đạo lợi dụng đại hội để đối phó với tôi. Tôi nghĩ những chuyện tương tự thế này cũng không ít mà” ,Lâm Chính nói giọng khàn khàn.

Hai người kia gật đầu. Khi anh tiếp tục thương thảo với bọn họ thì Từ Thiên gọi điện tới. Lâm Chính lập tức nghe máy, sau đó anh tái mặt.

“Chủ tịch Lâm, đã xảy ra chuyện gì vậy?”, Mã Hải hỏi.

“Thiên Ma Đạo tới rồi” .

Anh hít một hơi thật sâu: “Cho người đi cùng tôi một chuyến”.

“Đi đâu ạ”.

“Quảng trường phía Bắc”.

Đợi đến khi Lâm Chính trong hình dạng của thần y Lâm tới khu quảng trường phía Bắc thì thấy lúc này ở đây người đông như kiến.

Rất nhiều người dân của Giang Thành tập trung ở đây. Lâm Chính vừa có mặt thì đã có không ít tiếng hò reo vang lên.

“Thần y Lâm tới rồi”, đám đông đồng loạt quay qua nhìn anh.

Người của Dương Hoa đều bàng hoàng. Lâm Chính cũng tái mặt.

Anh nhìn thấy một tấm biển lớn được đặt giữa quảng trường giữa dòng người dày đặc. Có hai người ngồi dưới tấm biển đó.

Một già một trẻ.

Người trẻ là một cô gái tầm 14, 15 tuổi mặc áo sườn xám màu đen, ngũ quan tinh tế. Chỉ cần thêm hai năm nữa thôi thì chắc chắn cô gái sẽ là một người có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

Người đàn ông thì mặc áo bào màu đen với cái mũi đỏ au. Trong tay người này cầm khoái bản, ông ta vừa gõ vừa hát.

“Giang Thành có thần y Lâm, giết người mà giả dạng làm thần y, người đời tưởng là Bồ Tát sống nhưng thực ra là cầm thú đội lốt người...”
Chương 2772: Chứng cứ?

Tiếng hát đó vô cùng chói tai, khiến người của Dương Hoa đều tức giận.

Nhiều người dân xung quanh cũng mắng chửi.

“Ông già khốn nạn, ông đang nói gì vậy? Dám bôi nhọ thần y Lâm?”.

“Chán sống rồi à?”.

“Bố tôi vốn bị mắc bệnh nan y, nếu không có Học viện Huyền Y Phái của thần y Lâm, bố tôi đã mất mạng rồi”.

“Con trai tôi cũng được đồ đệ của thần y Lâm chữa khỏi, thần y Lâm có ân có đức với nhà chúng tôi, sao ông ta lại dám nói xấu thần y Lâm?”.

“Đúng là vô liêm sỉ!”.

“Thật khốn nạn!”.

Mọi người nổi giận, không ngừng chửi rủa.

Nhưng ông lão vẫn không quan tâm, càng hát càng hăng, cây gỗ càng gõ càng vang.

Một vài người không chịu được nữa, chuẩn bị xông tới đánh một trận, lúc này hai cảnh sát chạy tới.

“Này! Làm gì vậy? Giải tán hết đi!”.

“Giải tán hết đi cho tôi!”.

Mấy cảnh sát giải tán đám đông đang vây xem ông lão đó.

Nào ngờ bọn họ vừa đi qua đó.

Ầm ầm!

Cô gái kia đột nhiên vung nắm đấm, sức mạnh rất lớn, đánh về phía hai cảnh sát.

Hai cảnh sát không kịp đề phòng bị đánh văng ra xa, đập mạnh xuống đất, miệng chảy máu.

“Hả?”.

Người ở đây đều kinh ngạc.

Lâm Chính nhíu mày, lập tức chạy tới đỡ hai cảnh sát đó dậy.

“Thần y Lâm ở Giang Thành lừa đời lấy tiếng, hèn hạ giảo quyệt. Đám ngu xuẩn các người lại còn không biết! Tôi nói cho các người hay, anh ta ở Giang Thành đã giết không biết bao nhiêu người, ngay cả người của đại hội cũng bị anh ta giết! Các người nhớ lấy, Bạch Họa Thủy của Thương Minh, Viêm Hận của đại hội đều chết dưới tay anh ta! Các người nhớ cho rõ!”.

Cô gái lớn tiếng hét. Cô ta dùng khí kình, giọng nói truyền đi rất xa, mọi người đều có thể nghe thấy.

Dù mọi người không biết thế nào là đại hội, thế nào là Thương Minh, nhưng Lâm Chính biết mục đích bọn họ làm vậy.

Bọn họ định lan tin đồn trước, đưa chuyện này đi xa, đợi mọi người đều biết rồi sẽ đánh một đòn chí mạng đối với Lâm Chính.

Thiên Ma Đạo muốn khiến đại hội dán chặt ánh mắt lên Lâm Chính.

Thật ác độc!

Muốn ngày mai đại hội phái người đến Giang Thành luôn sao?

Ánh mắt Lâm Chính rét lạnh, giao hai cảnh sát cho người của Dương Hoa đưa xuống dưới chữa trị, sau đó bước tới trước.

“Tôi và hai người không thù không oán, vì sao hai người lại ở đây bôi nhọ tôi?”, Lâm Chính nói.

“Thần y Lâm!”.

Người dân hô lên, vô cùng kích động.

Hai người một già một trẻ kia ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn về phía này.

“Anh chính là Lâm Chính?”, thiếu nữ mỉm cười hỏi, trong đôi mắt đầy vẻ quyến rũ đó lóe lên sự thích thú.

“Thần y Lâm, cậu phải cẩn thận một chút, con bé đó có lẽ xuất thân từ dòng Mị Ma của Thiên Ma Đạo. Hành động, lời ăn tiếng nói, ánh mắt của cô ta đều có ý mê hoặc người khác, cẩn thận bị cô ta dắt mũi”, Mạn Sát Hồng tiến tới, nhỏ giọng nói.

Lâm Chính gật đầu, nhìn về phía thiếu nữ kia, bình tĩnh nói: “Chắc hai người là ma nhân nhỉ? Các người chạy đến bôi nhọ tôi có phải ngông cuồng quá rồi không? Cô nghĩ Giang Thành này là nơi mà ma nhân các người muốn đến là đến?”.

“Đương nhiên không phải, nhưng lần này chúng tôi đến là để khiêu chiến với thần y Lâm anh!”, cô gái cười nũng nịu.

“Khiêu chiến với tôi?”.

“Đúng!”.

Cô gái nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Lâm Chính: “Nghe nói y thuật của thần y Lâm vô địch thiên hạ, hôm nay chúng tôi đến đây so tài một phen!”.

“Tôi không có hứng thú với chuyện đó”, Lâm Chính từ chối thẳng.

“Cái này anh không quyết được!”, cô gái cười khẩy: “Nếu anh không đấu, chúng tôi chỉ đành giao chứng cứ anh đã giết Bạch Họa Thủy và Viêm Hận cho Thương Minh và đại hội thôi!”.

“Chứng cứ?”, Lâm Chính nhíu mày.
Chương 2773: Thiên Phương Thần Thạch

Lâm Chính tưởng mình nghe lầm, khó hiểu nhìn cô ta, thản nhiên nói: “Nếu cô có chứng cứ thì cứ giao cho đại hội là được, cần gì phải chạy tới chỗ này rủa tôi?”.

Ngay cả đại hội cũng không có chứng cứ, đương nhiên anh không tin người của Thiên Ma Đạo lại có.

Chắc chắn bọn họ chỉ đang hù dọa.

Nhưng cô ta lại tỏ vẻ ung dung, cười híp mắt lấy từ trong túi ra một hộp màu đỏ to bằng một bàn tay, cười nói: “Chứng cứ ở đây! Nếu thần y Lâm thật sự không thấy hứng thú, chúng tôi sẽ giao cho đại hội. Nếu thần y Lâm bằng lòng đấu với sư phụ tôi, nó sẽ thuộc về anh, thế nào?”.

“Cô đưa nó cho đại hội đi thì hơn!”.

Lâm Chính lắc đầu, sau đó quay đầu nói: “Đuổi bọn họ ra khỏi Giang Thành, nếu còn dám vào Giang Thành thì đánh gãy chân bọn họ!”.

“Vâng!”.

Đám người Tào Tùng Dương lập tức tiến tới bao vây.

Mặc dù hai người là người của Thiên Ma Đạo, thực lực rất mạnh, nhưng không dám ngang tàng ở Giang Thành.

Dù sao bây giờ Giang Thành không chỉ có một Dương Hoa, mà còn cả quân đoàn Long Huyền đóng quân. Ngay cả cao thủ của bộ đội Bát Hoang cũng xuất hiện ở Giang Thành, bọn họ dám làm loạn ở đây có khác nào tìm chết?

Thế là hai người cũng chỉ có thể dùng phương thức hát nói để khiêu khích.

Nghe Lâm Chính nói vậy, cô gái không hoang mang, mà cười lớn: “Xem ra tôi không lừa được thần y Lâm rồi. Được thôi, tôi nói thật vậy, đây không phải chứng cứ gì cả, là tôi lừa anh đấy!”.

Lâm Chính không có cảm xúc gì.

Cô gái đó mở hộp nhỏ màu đỏ ra.

Bên trong ánh sáng xao động.

Mọi người đều cảm thấy kỳ lạ, kiễng chân lên xem.

Lâm Chính cũng không khỏi liếc nhìn, đợi đến khi nhìn rõ đó là gì, vẻ mặt anh lập tức thay đổi.

“Đây là… Thiên Phương Thần Thạch?”.

“Chủ tịch Lâm, đó là thứ gì?”.

Mã Hải ở bên không khỏi lên tiếng hỏi.

“Vật liệu cấp thần! Nghe nói vật này có thể dùng để rèn giáp thần tuyệt thế, vô cùng khủng khiếp! Đương nhiên, đáng kinh ngạc nhất là dùng vật này bồi dưỡng thân xác có thể giúp một người tư chất tàm thường trở thành thiên tài có thiên phú dị bẩm trong vòng mười năm! Do đó, vật này có một cái tên khác gọi là đá chế tạo thiên tài!”, Mạn Sát Hồng giải thích.

“Dùng đá nuôi dưỡng thể xác rèn luyện thiên phú, thật ra điều kiện rất khắc nghiệt. Nó cần phải được nuôi dưỡng bằng dược liệu cực kỳ quý hiếm tròn mười năm. Dù có được vật này, số dược liệu cần dùng trong mười năm cũng không thể gom đủ. Nếu có người có thể tìm được đủ dược liệu, e là dùng dược liệu cải tạo thân xác một người, nâng cao thiên phú người đó cũng dễ như trở bàn tay. Cho nên đá chế tạo thiên tài này thật ra rất xa xỉ”, Lâm Chính lắc đầu nói.

“Nói vậy, thứ này không phải bảo bối gì quan trọng rồi?”, Mã Hải sững sờ.

“Không! Nó vẫn rất quan trọng! Nhưng không phải dùng cho nuôi dưỡng cơ thể hay chế tạo vũ khí!”.

“Vậy nó thể hiện ở chỗ nào?”.

“Luyện dược”.

Lâm Chính nói: “Bên trong thứ này tỏa ra một loại vật chất đặc biệt, có thể phát huy dược tính của thảo dược đến cực hạn. Dùng nó hỗ trợ việc luyện dược thì một phương thuốc nước đơn giản cũng có thể biến thành một vị thuốc cực kỳ quý giá, thậm chí là thần dược! Nếu tôi có được nó, tôi có thể bảo đảm thần dược các ông dùng mãi không hết, công lực mỗi người đều có thể tăng lên gấp mấy lần, tuổi thọ mỗi người đều có thể tăng ít nhất hai mươi năm!”.

Anh nói xong, hô hấp của tất cả mọi người đều đông cứng.

Chẳng lâu sau, mắt bọn họ đều đỏ lên, nhìn chiếc hộp màu đỏ đó bằng ánh mắt cháy bỏng.

“Thần… Thần y Lâm, nhất định phải lấy được nó! Bảo bối đó nhất định phải lấy được!”, Cùng Đao kích động, lời nói cũng bắt đầu lộn xộn.

“Mọi người còn nhiều lời với hai người này làm gì? Mau xông lên cướp bảo bối đó về!”, Mã Hải hô lên.

Mọi người lập tức bao vây hai người, chuẩn bị ra tay.

Nào ngờ cả đám vừa mới chạy lên, cô gái kia lập tức lấy ra một con dao nhỏ, đặt lên phía trên Thiên Phương Thần Thạch.

“Dừng tay lại cho tôi!”, Lâm Chính quát.

Mọi người dừng bước, ngạc nhiên nhìn Lâm Chính.

“Không được làm loạn”.

“Thần y Lâm, vì sao?”, Mạn Sát Hồng ngạc nhiên hỏi.

“Vì các người mà dám làm loạn, đá này sẽ bị tôi hủy chứ sao”, cô gái tươi cười nói.

“Vậy thì tôi bảo đảm các người cũng sẽ tan xương nát thịt, chết không toàn thây!”, Tào Tùng Dương lạnh lùng nói.

“Vậy ông có thể thử, xem chúng tôi có sợ chết không!”, cô gái nheo mắt nói.

“Cô…”.

Tào Tùng Dương sa sầm mặt, không nói được nên lời.

Bọn họ đã dám đến đây thì chắc chắn không sợ chết, huống hồ người của Thiên Ma Đạo vốn điên cuồng, đâu sợ mấy chuyện này?

Dùng cái chết để đe dọa bọn họ rõ ràng là chuyện nằm mơ giữa ban ngày.

Dùng biện pháp mạnh không được, bọn họ chỉ đành gửi gắm hi vọng lên Lâm Chính.

“Cô đã lấy vật đó ra thì tôi có thể đấu với cô”.

Lâm Chính cũng rất có hứng thú với Thiên Phương Thần Thạch, lập tức tiến lên nói.
Chương 2774: Vô địch?

"Haha, tôi biết ngay là thần y Lâm sẽ có hứng thú với vật này mà. Nếu đã vậy thì chúng ta bắt đầu ở đây đi”, cô gái cười.

“Ở đây sao?”

“Sao thế, không được à? Nhiều người chứng kiến thế này, so đấu không phải là tốt hơn sao?”, cô gái nheo mắt.

“Xem ra là cô có sự chuẩn bị từ trước nhỉ", Lâm Chính gật đâu: “Nếu đã vậy thì Mã Hải, lập tức chuẩn bị, ngoài ra thông báo phía bên cơ quan chức trách, tạm thời phong tỏa chỗ này, duy trì trật tự”.

“Được ạ”, Mã Hải gật đầu, lập tức chạy đi sắp xếp.

Một lúc sau, cả hiện trường đã bị người của Dương Hoa điều động. Phần lớn người dân được đưa ra bên ngoài, thế nhưng họ không chịu giải tán mà nhón chân nhìn về phía này. Có rất nhiều nhà báo đánh hơi thấy tin tức bèn chạy tới chĩa ông kính vào họ.

“Nếu như tôi thắng, Thiên Phương Thần Thạch sẽ thuộc về tôi đúng không?”, Lâm Chính nói.

“Đương nhiên”.

“Nếu các người thắng thì muốn gì?”, Lâm Chính nói.

“Chúng tôi không muốn gì cả, chỉ muốn thần y Lâm làm môt việc đơn giản”, cô gái cười.

“Việc gì?”

“Đó chính là khấu đầu trước chúng tôi’.

“Cái gì?”, đám đông ngạc nhiên.

“Hỗn láo”.

“Cô nhóc kia. Cô ngông cuồng quá”.

“Cô coi thần y Lâm của chúng tôi là gì vậy?”, Tào Tùng Dương, Mã Hải tức giận.

“Không dám sao? Vậy coi như tôi chưa từng nói gì”, cô gái nhún vai.

“Được”, lúc này, lâm Chính đột nhiên nói.

“Thần y Lâm”, đám đông quay qua nhìn anh.

“Không sao đâu”, Lâm Chính lắc đầu, điềm đạm nói: “Nếu tôi thua thì tôi sẽ quỳ”.

“Thần y Lâm quả là người thú vị”, cô gái gật đầu, mỉm cười.

Những người khác im lặng. Thần y Lâm đã nói như vậy thì chắc chắn là anh phải có cơ sở. Đám đông cảm thấy bái phục trước y thuật của thần y Lâm. Mặc dù biết đối phương có sự chuẩn bị trước khi đến nhưng anh cũng không hề tỏ ra lo lắng.

“Này cô nhóc nếu như thần y Lâm của chúng tôi thắng thì các người không được thất hứa đâu đấy”, lúc này Cùng Đao hét lớn.

“Hừ, các người tưởng tôi là ai? Tôi lại dễ nuốt lời như thế sao?”

“Nói thì ai chẳng nói được”.

“Tôi không lấy gì đảm bảo được. Nếu các người tin thì đấu với chúng tôi. Còn không tin thì coi như tôi chưa từng nói”, cô gái hừ giọng. Cùng Đao chau mày.

“Bắt đầu nhanh thôi”, Lâm Chính đứng dậy, điềm đạm lên tiếng: “Các người đã tới tận đây thì chắc chắn là đã có sự chuẩn bị rồi. Tôi tin các người một lần”.

“Vẫn là thần y Lâm nhìn xa trông rộng”, cô gái khen ngợi sau đó nhìn về phía ông cụ. Ông cụ nở nụ cười cổ quái, cất trúc bản đi, nheo mắt bước tới.

“Ông cụ này hình như từng gặp ở đâu đó rồi”, Mạn Sát Hồng nhìn chăm chăm ông ta và cảm thấy nghi ngờ.

“Có biết ông ta là ai không?”, người bên cạnh hỏi. Mạn Sát Hồng lắc đầu, không nhớ ra.

Luc này, ông cụ lấy ra một túi châm, mỉm cười: “Thần y Lâm, chúng ta đấu chân trước đi”.

“Được. Đấu thế nào?”, Lâm Chính hỏi.

“Mỗi chúng ta chuẩn bị năm châm, xem ai có thể ghim trung tử huyệt của đối phương nhiều hơn thì người đó thắng”, ông cụ cười hi hi.

“Cái gì, ghim trúng năm tử huyệt sao?”, Lâm Chính nín thở.

Tử huyệt không phải thứ lấy ra để đùa đâu. Người bình thường bị đâm trúng một tử huyệt thôi là đã chết rồi. Dù là Tào Tùng Dương, Mạn Sát Hồng - những người có võ thì bị đâm trúng hai, đến ba tử huyệt cũng bị tàn tật.

Năm châm nếu mà đâm trúng toàn bộ lên người Lâm Chính...thì đến ngay cả Đại La Kim Tiên cũng ngoẻo.

“Đang đùa với tính mạng đấy à?”, Lâm Chính trầm giọng.

“Sao thế? Thần y Lâm. Đến sư phụ của tôi còn dám, anh lại không à? Thật khiến người ta thất vọng. Tôi còn tưởng thần y Lâm là người ghê gớm như thế nào cơ. Thật không ngờ lại là kẻ có lá gan chuột nhắt” ,cô gái bật cười ha hả.

Nụ cười chứa đựng sự chế nhạo. Đám đông tức giận bặm môi.

“Thần y Lâm, nếu khó quá thì rút thôi, không có gì là mất mặt hết”, Mạn Sát Hồng nói.

Lâm Chính lắc đầu: “Giờ không kịp nữa rồi. Tôi đã lên lưng cọp. Một khi từ bỏ thì chắc chắn tôi sẽ thân bại danh liệt. Tôi đã hiểu mục đích tới đây của họ, đơn giản là họ muốn tôi mất mặt”.

“Hủy họa danh dự của anh thì được gì chứ?”, Mạn Sát Hồng không hiểu.

“Tôi cũng không biết. Nhưng chắc chắn Ma Thiên Đạo có mưu đồ của họ”.

Lâm Chính bước tới trước, lấy ra Hồng Mông Long Châm và trầm giọng: “Muốn đấu mấy trận?”

“Ba thắng hai. Đương nhiên điều kiện là cậu không chết ngay từ trận đầu”, người đàn ông cười nói.

“Vậy được. Lên đi”.

“Thần y Lâm. Nhìn kỹ nhé", ông cụ cười, đột nhiên đanh mắt, cây châm trong tay rung lên. Rồi nói phóng về phía Lâm Chính nhanh như một viên đạn.

Mạnh quá. Lâm Chính nín thở, vội vàng né đòn.

Vụt...Cây châm sượt qua vai anh. Lâm Chính bắt lấy cơ hội, định búng châm phản công thì đúng lúc này...

Một cơn gió cực mạnh đột nhiên ập tới. Lâm Chính không kịp phòng bị, bị cơn gió đẩy lùi.

“Cái gì?”, anh tái mặt.

Đây là khí lưu do cây châm trước đó tạo ra.

Chuyện gì vậy? Người này có nội lực khủng khiếp tới vậy cơ à?

Sức búng của ông ta có thể khiến cây châm có thể tấn công một ngọn núi dễ dàng.

Vụt! Vụt...

Đúng lúc Lâm Chính bị mất kiểm soát thì đối phương lấy ra bốn cây châm còn lại.

Lâm Chính kinh hãi. Anh không dám do dự, lập tức tung ra năm cây châm của mình liều mạng với đối phương.

Năm đấu với bốn. Chỉ cần năm cây châm của anh có thể va chạm trực diện với bốn cây châm kia và cây châm còn lại ghim trúng đối phương, dù không ghim vào tử huyệt thì anh cũng thắng.

Có cơ hội. Lâm Chính vẫn ớn lạnh.

Đám đông xung quanh cảm thấy hoa mắt. Họ nhìn hai người chỉ thấy ánh sát phát ra trông vô cùng huyền diệu và đáng sợ.

Đúng lúc đối phương cũng phóng ra bốn cây châm thì Lâm Chính giật thót mình.

Không hay rồi! Trúng kế rồi. Lâm Chính vội né đòn nhưng...không kịp.

Bốn cây châm của ông ta mang theo sức mạnh khủng khiếp đập lên cả năm cây châm của Lâm Chính. Lâm Chính không thể đối kháng được.

Anh lập tức khởi động cơ thể thần võ. Thế nhưng cũng vô ích.

Bốn cây châm ghim thẳng lên bốn tử huyệt của anh.

Phụp...Lâm Chính vội vàng lùi lại, nôn ra một ngụm máu tươi. Anh loạng choạng, suýt ngã ra đất.

“Thần y Lâm”, đám đông thất kinh.
Chương 2775: Chơi đùa với tính mạng

Xung quanh xôn xao.

Người dân không hiểu có chuyện gì xảy ra.

Nhưng với tình hình hiện giờ của Lâm Chính thì ai cũng biết là anh đã thua.

“Thần y Lâm!”.

Đám người Mã Hải vội vàng xông tới, đỡ lấy Lâm Chính đang sắp ngã xuống đất.

Chỉ thấy Lâm Chính không ngừng phun ra máu tươi, sắc mặt trắng bệch, trán túa ra những giọt mồ hôi to như hạt đậu.

“Chủ tịch Lâm, cậu không sao chứ?”, Mã Hải gấp gáp kêu lên.

Lâm Chính không nói gì, cố chống đỡ thân thể, lấy Hồng Mông Long Châm ra đâm vào người.

Anh đâm tổng cộng mấy chục châm mới dần ổn định được vết thương.

“Chao ôi! Thần y Lâm, hình như anh đã thua ván đầu rồi! Thế nào? Anh vẫn ổn chứ?”.

Cô gái ở bên kia cười nói.

Lâm Chính ngẩng lên, lạnh lùng nhìn cô ta chằm chằm: “Là tôi sơ suất rồi, không ngờ châm thuật của ông lão này lại đáng kinh ngạc như vậy! Tôi tự thẹn không bằng!”.

“Hả?”.

Đám Mã Hải đều đứng như trời trồng.

Châm thuật của thần y Lâm… thua người ta sao?

Sao có thể chứ?

Lâm Chính vẫn luôn là sự tồn tại vô địch trong lòng bọn họ.

Dù đối mặt với đối thủ như thế nào, dù võ lực không bằng đối phương, nhưng về y thuật thì Lâm Chính chưa bao giờ thua.

Nhưng lần này Lâm Chính lại thua.

Nếu không tận mắt chứng kiến thì bọn họ đều không dám tin.

“Thần y Lâm, đừng nản lòng, vẫn còn cơ hội đấy, nhưng điều khiến tôi kinh ngạc là tử huyệt của anh trúng bốn châm mà không chết. Thể chất của anh đúng là khiến người ta kinh ngạc”, cô gái cười nói.

Lâm Chính không nói gì, nhìn bốn cây châm bạc trên người, cẩn thận rút chúng ra.

“Ma y!”.

Đúng lúc này, Mạn Sát Hồng bỗng kinh ngạc kêu lên.

Mọi người nhìn cô ta với ánh mắt kỳ quái.

“Cô Mạn, cô nói gì vậy?”, Tào Tùng Dương hỏi.

“Người kia là ma y! Tôi nhớ ra rồi, ông ta là đệ nhất ma y của Thiên Ma Đạo! Là đệ nhất y võ của Thiên Ma Đạo!”, Mạn Sát Hồng kêu lên thất thanh, run rẩy chỉ vào ông lão.

“Chà, Hồng Ma Nữ cũng có chút kiến thức đấy!”, cô gái cười nói.

“Lão phu trước giờ ít giao du với bên ngoài, trong 12 Ma Quân 24 Ma Nữ chỉ có vài người biết tôi, không ngờ một kẻ phản bội như cô cũng biết, thú vị đấy”, ông lão mỉm cười nói.

Sắc mặt Mạn Sát Hồng vô cùng khó coi, đôi môi trở nên nhợt nhạt.

Cùng Đao ở bên này cũng run bắn lên, sợ hãi tột độ.

“Các cậu làm sao vậy? Sợ cái gì chứ? Người này lợi hại lắm sao?”, Tào Tùng Dương trầm giọng hỏi.

“Lợi hại? Đâu chỉ là lợi hại, người này còn có thực lực khởi tử hồi sinh ấy chứ! Ông ta là bác sĩ riêng của đạo chủ đấy!”, toàn thân Cùng Đao run bần bật, giọng nói cũng run rẩy, dường như đã bị dọa cho vỡ mật.

“Bác sĩ riêng của đạo chủ?”.

Lâm Chính nhíu chặt mày.

“Ông ta toàn tu luyện những thứ tà mị quái dị, y thuật cực kỳ cao minh, bởi vì ông ta là người được đạo chủ dốc tất cả tài nguyên của Thiên Ma Đạo để bồi dưỡng! Trước khi được bồi dưỡng, y thuật của ông ta đã đạt đến trình độ đỉnh cao, hiếm có trên đời, hơn nữa còn có lời đồn nói, trước khi phục vụ đạo chủ, ông ta đã đi theo một bá chủ siêu cấp có một không hai trên thế gian, nghiên cứu y thuật mấy chục năm dưới trướng bá chủ siêu cấp kia… Thần y Lâm, y thuật của người này chắc chắn không kém gì cậu! Cậu trúng kế rồi! Cậu trúng kế rồi!”, Mạn Sát Hồng run rẩy kêu lên, khuôn mặt không còn chút máu nào.

Mọi người xung quanh nghe thấy thế đều thót tim, cảm thấy da đầu tê dại.

Không ngờ kẻ lôi thôi nhếch nhác này lại có bối cảnh bất phàm như vậy.

“Chủ tịch Lâm, làm sao… làm sao bây giờ?”, Mã Hải run giọng hỏi.

Lâm Chính im lặng không nói gì, bình thản nhìn ông lão kia, hít sâu một hơi rồi nói: “Chuyện đến nước này cũng chẳng còn gì để nói nữa cả, đấu tiếp với ông ta thôi”.

“Nhưng… cứ tiếp tục thế này, tôi không lo vòng hai cậu thua, mà lo rằng cậu sẽ mất mạng”, Mã Hải muốn khóc mà không có nước mắt.

“Yên tâm đi, không sao đâu”.

Lâm Chính đáp.

Tâm trạng mọi người rất phức tạp, cũng hiểu tính của Lâm Chính.

Khuyên… chắc chắn là không khuyên được.

Bây giờ chỉ có thể cầu mong Lâm Chính sống sót trong trận quyết đấu này thôi.

“Thần y Lâm, nếu anh muốn nhận thua cũng được, chúng tôi chấp nhận. Bây giờ anh quỳ xuống dập đầu thì có lẽ còn giữ được mạng”, cô gái cười nói.

“Đừng nhiều lời nữa, bắt đầu vòng thứ hai đi”.

Lâm Chính ho mấy cái, khóe miệng lại rỉ ra tơ máu, nhưng nhanh chóng bị anh lau đi.

“Đúng là đồ ngốc vô tri lại tự đại”.

Cô gái cười khẩy, nói với ông lão: “Sư phụ đừng khách sáo, tiễn anh ta lên đường đi”.

“Được”.

Ông lão cười lớn: “Oắt con, vòng thứ hai chúng ta thi độc nhé?”.

“Thi thế nào?”.

Lâm Chính khàn giọng hỏi.

“Hai chúng ta dùng độc riêng, ai khiến mệnh mạch của đối phương nhiễm độc thì sẽ thắng”, ông lão đáp.

Mệnh mạch nhiễm độc?

Đó gần như là đường chết rồi!

Thi đấu với ông lão này đúng là chí mạng!

“Nếu không dám thì nhận thua cũng được”, ông lão cười nói.

Lâm Chính không trả lời, chỉ xoay người lại, trầm giọng nói: “Mọi người hãy tản ra đi, đừng lại gần, ngoài ra sơ tán đám đông, chú ý hướng gió, đừng để người dân nhiễm độc”.

“Chủ tịch Lâm…”

“Mau làm đi”.

“Vâng”.

Đám người Mã Hải chỉ có thể gật đầu làm theo.

Trung tâm quảng trường rộng lớn nhanh chóng chỉ còn lại Lâm Chính và ma y kia.

Cho dù là cô gái kia cũng lùi lại thật xa.

Hiển nhiên cô ta cũng biết sự lợi hại của ông lão.

“Chuẩn bị xong chưa oắt con?”, ông lão cười nói.

“Có thể bắt đầu bất cứ lúc nào!”, Lâm Chính ho mấy tiếng, ôm ngực nói.

Triệu chứng do bốn châm kia mang lại không nhẹ chút nào.

Vòng thứ hai Lâm Chính sẽ rất thiệt thòi.

“Vậy thì đi chết đi!”.

Ông lão cũng không khách sáo, cười lớn một tiếng, vung bàn tay lên.

Ầm!

Một luồng sương tím bắn ra từ lòng bàn tay ông ta.

Lâm Chính lùi lại liên tục, nhưng tốc độ của sương tím cực kỳ nhanh, trong chớp mắt đã tiếp cận anh.

Bùm!

Sương tím nổ tung, hóa thành một chiếc miệng máu rất lớn, nhào về phía Lâm Chính…
Chương 2776: Phát lực

"Thần y Lâm!".

Mọi người đều kinh hãi, kêu lên thất thanh.

Nhưng cũng may luồng khí kình này không mạnh đến mức khiến Lâm Chính mất cân bằng. Anh nhanh chóng di chuyển về phía sau, khéo léo tránh được, cái miệng lớn như chậu máu do sương tím hóa thành vồ hụt vào khoảng không.

Nhưng hiển nhiên ông lão không chỉ có mỗi chiêu này.

Chỉ thấy ông ta lại vỗ chưởng liên tiếp, sương độc như dời non lấp bể, hết đợt này đến đợt khác, mạnh mẽ và dày đặc.

Lâm Chính không dám chống lại mà vẫn tránh né.

Sau khi tránh được luồng sương độc thứ bảy, anh bỗng ý thức được sự bất thường, liền quay phắt người lại.

Chỉ thấy những đám sương độc mà anh tránh được đều hội tụ ở sau lưng anh chứ không tản đi, thậm chí còn lơ lửng như những đám mây nặng trĩu.

"Phát hiện ra rồi sao? Chỉ tiếc là đã muộn rồi!", ông lão mỉm cười, sau đó sắc mặt bỗng đanh lại, giơ tay lên chộp mạnh.

Trong chớp mắt, tất cả sương độc nhanh chóng hội tụ lại, hóa thành một đám sương ngũ sắc khổng lồ cuồn cuộn, ập tới bao trùm lấy Lâm Chính.

Lâm Chính không thể tránh né được nữa, lập tức bị đám mây nuốt chửng, biến mất tăm.

Mọi người đều mở to mắt, ngây ra chứng kiến cảnh tượng này.

"Chủ tịch Lâm, cậu ấy... cậu ấy..."

"Yên tâm đi, Chủ tịch Lâm chắc chắn sẽ không sao".

"Đúng, phải tin tưởng Chủ tịch Lâm, chút độc này có thể làm gì được cậu ấy chứ?".

"Chắc chắn sẽ không sao đâu".

Mọi người an ủi lẫn nhau, tuy trong lòng sợ hãi nhưng bọn họ đều nghĩ với y thuật của Lâm Chính thì chắc chắn có thể đối phó với sương độc này.

Mã Hải sơ tán đám người, đồng thời đặt mấy chiếc máy xung quanh quảng trường để hút sương độc.

Gió thổi qua, sương độc tan đi, bóng dáng của Lâm Chính cũng xuất hiện trở lại.

Nhưng lúc này, anh đang chống một tay xuống đất, một đầu gối cũng quỳ xuống, không ngừng nôn ra máu.

Máu vốn đỏ tươi nhưng lúc này đã đen sì.

Khuôn mặt vốn trắng bệch của anh bao phủ một lớp âm u.

Rõ ràng là đã trúng kịch độc.

"Hả?".

Mọi người trợn mắt há mồm.

"Đây... đây...", Cùng Đao líu lưỡi.

"Lẽ nào thần y Lâm... không đấu lại được?", Mạn Sát Hồng ngạc nhiên nói.

"Sao lại như vậy được?".

Đám người Mã Hải, Tào Tùng Dương đều há hốc miệng.

Ma y này lợi hại quá, lẽ nào về y thuật... ông ta nghiền nát thần y Lâm sao?

"Ha ha ha, thần y Lâm Giang Thành cũng chỉ đến thế mà thôi! Tôi còn tưởng lợi hại lắm chứ!", cô gái cười lớn, ánh mắt tỏ vẻ đắc ý.

Kế hoạch thuận lợi đúng như dự liệu của cô ta.

Ông lão cũng mỉm cười, nhìn chằm chằm Lâm Chính: "Tôi còn tưởng chuyến đi đến Giang Thành lần này sẽ vui lắm, không ngờ tên oắt con này cũng chỉ là hạng hữu danh vô thực! Chán thật! Quá chán!".

"Ông vội cái gì chứ?".

Lâm Chính lau máu ở khóe miệng, đanh mắt nhìn ông ta, chậm rãi đứng lên: "Độc của ông vẫn chưa xâm nhập vào mệnh mạch của tôi, ông đắc ý cái gì?".

"Hừ, với tình trạng của cậu, muốn độc của tôi xâm nhập vào mệnh mạch của cậu dễ như trở bàn tay. Đừng nói mệnh mạch, khiến tâm mạch của cậu chứa toàn kịch độc cũng chẳng có gì khó cả".

Ông lão cười lớn, ánh mắt lóe lên sự tàn nhẫn, lại giơ tay lên vung độc ra.

Vù!

Một luồng chất độc màu xanh thẫm bắn ra từ lòng bàn tay ông ta, giống như sấm sét, cuồn cuộn ập về phía Lâm Chính.

Chiêu này như hung thần ác sát, không thể đỡ nổi!

Mọi người nín thở, ngây ra nhìn.

Thắng thua... sắp được quyết định sao?

Ai nấy run sợ trong lòng.

Nhưng ngay sau đó, Lâm Chính bỗng hú dài một tiếng, trên người anh bắn ra xoáy khí vô tận.

Chất độc đánh vào người anh, trong chớp mắt đã biến mất tăm.

"Cái gì?".

Sắc mặt ông lão cứng đờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK