Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4981: Máu thịt

Thái Thiên Võ Thần hoàn toàn sững sờ.

Cánh tay mà Ám Thiên Võ Thần tùy ý cắm vào vai vai, lúc này lại đột nhiên cử động? Còn kéo đứt một cánh tay của ông ta xuống ư?

Đây là loại tà thuật gì?

Từ trước đến nay, Ám Thiên Võ Thần chưa bao giờ dùng chiêu pháp kỳ lạ như vậy.

Đột nhiên, Thái Thiên Võ Thần như hiểu ra được điều gì đó. Trong con ngươi hiện lên vẻ kỳ dị.

“Chẳng lẽ… ông đã dung hợp cánh tay của tôi?”

Ám Thiên Võ Thần không đáp lời. Ông ta cầm lấy cánh tay bị kéo đứt kia, nặng nề nhét vào vai trái của mình.

Xương cánh tay đâm vào vai trái làm máu tươi ồ ạt chảy ra.

Nhưng điều khiến người ta khiếp sợ hơn cả là phần máu thịt bên vai trái lại đang bắt đầu nhúc nhích.

Bọn chúng dường như đang quấn lấy cánh tay gãy vừa đâm vào, nhanh chóng đan vào nhau, dung hợp lại.

Tất cả chỉ diễn ra trong vòng vài giây, nhưng cánh tay bị chặt đứt của Thái Thiên Võ Thần vậy mà đã bắt đầu cử động lại được.

Lúc này Ám Thiên Võ Thần đã có tới bốn cánh tay.

Thái Thiên Võ Thần ngây dại.

Mọi người xung quanh cũng há hốc mồm.

Khung cảnh kỳ dị quái đản như vậy, liệu đã có ai từng thấy?

“Giết! Giết! Giết!”

Thái Thiên Võ Thần không kiềm chế được nữa, điên cuồng hét lên.

Toàn bộ đám tay sai ở xung quanh xông hết về phía Ám Thiên Võ Thần.

Thực lực của Ám Thiên Võ Thần lúc này còn mạnh hơn nhiều so với lúc trước.

Ông ta vung bốn cánh tay lên, tung hết sức lực. Nắm đấm giống như những hạt mưa, chào đón những người ở xung quanh.

Mỗi một chưởng, mỗi cú đấm đều mang theo một luồng sức mạnh hung bạo và tà khí dày đặc.

Hai cánh tay này là lấy từ Thái Thiên Võ Thần, rất mạnh, cơ bắp cuồn cuộn được tôi luyện qua hàng ngàn năm, tất nhiên sức mạnh sẽ vô cùng đáng sợ.

Mỗi chiêu đánh trúng, cơ thể của người đó sẽ ngay lập tức bị nổ tung, máu thịt bay khắp nơi, chết vô cùng thê thảm.

Thái Thiên Võ Thần nhìn từng người từng người của mình ngã xuống, trên mặt cũng lộ ra vẻ sợ hãi.

Cánh tay trái của ông ta vẫn trong tình trạng đứt gãy. Mặc dù đã dùng sức mạnh phi thăng để cầm máu, nhưng cũng không thể mọc ra một cánh tay mới ngay lập tức được.

Vì để phục hồi lại cơ thể, cần tiêu hao rất nhiều sức mạnh phi thăng.

Ông ta đã phục hồi lại một cánh tay, nếu muốn trong một thời gian ngắn phục hồi lại một cánh tay khác thì năng lượng sẽ bị cạn kiệt và không thể tiếp tục chiến đấu với Ám Thiên Võ Thần.

Cục diện như vậy vô cùng bất lợi với ông ta.

“Mau. Nhanh chóng cho người đi cầu viện Thương Lan Võ Thần. Gọi ông ta tới đây hỗ trợ!”

Thái Thiên Võ Thần đột nhiên nghiến răng nghiến lợi hét vào đám người Lang Gia.

Lang Gia nhìn Thái Thiên Võ Thần thật sâu, rồi lập tức dẫn người của mình rời đi.

Thái Thiên Võ Thần còn bảo bọn họ đi tìm cứu viện.

Ám Thiên Võ Thần cũng biết mình không thể trì hoãn lâu hơn nữa. Bất chấp những tên tay sai còn lại của Thái Thiên Võ Thần mà cưỡng chế giết ra ngoài, phá vòng vây, lao thẳng đến chỗ Thái Thiên Võ Thần.

Sắc mặt của Thái Thiên Võ Thần trở nên căng thẳng, vô thức lùi về đằng sau.

“Muốn chạy hả?”

Ám Thiên Võ Thần nghiêng mình, lập tức đã ở gần sát Thái Thiên Võ Thần. Bốn cánh tay khủng khiếp tuôn ra luồng tà khí cuồn cuộn, tàn nhẫn đánh lên người Thái Thiên Võ Thần.

Thái Thiên Võ Thần đã mất đi một cánh tay, cánh tay mới mọc lại hoàn toàn không thể đối chọi lại được.

“Bảo vệ đại nhân...”

Đám người hầu liên tục người trước ngã xuống người sau lại tiến lên, nỗ lực ngăn cản.

Nhưng bây giờ đã như hạt muối bỏ bể.

Cùng lúc đó, rất nhiều bóng người đuổi về hướng của Thái Thiên Võ Thần.

Lâm Chính cũng đi theo.

Anh ngửi thấy một luồng tà khí đang tuôn trào.

Luồng tà khí cực kỳ thuần khiết này không phải thứ mà người khác có thể so sánh được.

Đây chắc chắn là khí tức của Ám Thiên Võ Thần.

Ánh mắt Lâm Chính căng thẳng, lập tức gia tăng tốc độ.

Quả nhiên, Ám Thiên Võ Thần đã chọn Thái Thiên Võ Thần - người có thể chất tốt hơn để ra tay.

Dù sao Thái Thiên Võ Thần cũng tự mình tôi luyện cực khổ. Là người có thể lực mạnh nhất trong bảy vị Võ Thần. Nếu có thể lấy được cơ thể của ông ta, thì chắc chắn thực lực của Ám Thiên Võ Thần sẽ tăng vọt.

Đến lúc đó, Thương Lan Võ Thần nhất định sẽ không phải là đối thủ của ông ta.

Mà Ám Thiên Võ Thần còn có Diệp Viêm phối hợp, chắc chắn trước đó đã hấp thụ rất nhiều cơ thể của các thuộc hạ. Thực lực tiến thêm một bước, nâng lên một tầm cao mới. Nếu ông ta chọn cách đánh lén thì Thái Thiên Võ Thần khẳng định không thể chống đỡ nổi.

Nghĩ đến đây, Lâm Chính bắt đầu cảm thấy lo lắng.

“Lâm Chính?”

Đúng lúc này, một giọng nói ngạc nhiên truyền tới từ đằng xa.

Lâm Chính giật mình, nhìn về phía trước.

Thì ra là đám người Lang Gia.

“Anh Lang gia? Là anh sao?”

Lâm Chính cực kỳ kinh ngạc, đến mức gần như lao về phía trước.

“Quá tốt rồi, cậu vẫn bình an vô sự!”

“Trời ơi, Lâm Chính, cậu đi ra từ Long Cung thật sao? Tôi không nằm mơ đấy chứ?”

“Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”

Đám người Lang Gia, Huyền Thông vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vô cùng kích động.

Lâm Chính cũng lười giải thích, vội vàng hỏi: “Anh Lang Gia, Thái Thiên Võ Thần đâu?”

Dứt lời, đám người Lang Gia ngay lập tức biến sắc.

“Thái Thiên Võ Thần bị Ám Thiên Võ Thần đánh lén. Tình hình cực kỳ không ổn. Thái Thiên Võ Thần bảo chúng tôi nhanh chóng đi nhờ Thương Lan Võ Thần tới trợ giúp!”

Lang Gia khàn giọng đáp.

“Quả nhiên…”

Sắc mặt Lâm Chính lập tức tối sầm lại.

“Tình hình của Thái Thiên thế nào rồi?”

Một giọng nói lớn vang lên, Thương Lan Võ Thần bay đến, dừng lại trên không trung, từ trên cao nhìn xuống mấy người Lang Gia.

Mấy người Lang Gia vội vàng hành lễ.

“Thái Thiên Võ Thần bị lấy mất hai tay, gần như đã bị đánh bại. Nếu Thương Lan đại nhân không đến giúp đỡ, e rằng hậu quả không dám nghĩ đến!”

“Lấy mất hai tay hả?”

Thương Lan Võ Thần sửng sốt, lập tức nhìn về phía Lâm Chính.

“Nếu còn không đi, ông sẽ không phải là đối thủ của Ám Thiên Võ Thần nữa”.

Lâm Chính trầm giọng khẽ quát.
Chương 4982: Bao vây tấn công

Sắc mặt của Thương Lan Võ Thần cũng trở nên khó coi.

Tốc độ của ông ta cực nhanh, như một tia chớp, vượt qua tất cả mọi người, xông tới chỗ Thái Thiên Võ Thần.

Vừa đến gần đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.

Cúi xuống nhìn, hơn một nghìn thi thể chất đống dưới đất.

Hầu hết là người của Thái Thiên Võ Thần.

Chỉ có số ít mặc áo giáp màu đen, là cường giả bên cạnh Ám Thiên Võ Thần.

Mặt đất nứt toác, ngọn núi sụp đổ, bụi đất mù mịt, mùi máu tanh nồng.

Cách đó không xa có mấy bóng người vẫn đang quấn lấy nhau.

Cùng với một âm thanh nặng nề vang lên.

Bốp!

Một bóng người bay ra.

Va vào sườn núi gần đó như một viên đạn pháo.

Sườn núi lập tức nổ tung thành bột mịn.

Thương Lan Võ Thần nhìn kĩ, thấy một người đang nằm trên sườn núi đổ nát, mãi không gượng dậy nổi.

Hiển nhiên người đó đã không còn sức để đứng lên nữa.

Thương Lan Võ Thần không khỏi trợn trừng mắt.

Ông ta nhận ra huyết nhân kia!

Chính là Thái Thiên Võ Thần!

Thương Lan Võ Thần lập tức xông tới, đỡ Thái Thiên Võ Thần dậy, đâm châm vào người ông ta, rồi nhét đan dược vào miệng.

Một lát sau, trạng thái của Thái Thiên Võ Thần mới ổn định, cuối cùng cũng miễn cưỡng đứng dậy được.

Lúc này, Thương Lan Võ Thần mới quan sát Thái Thiên Võ Thần.

Cả người ông ta chi chít vết thương.

Hơn nữa... đây không phải vết thương bình thường.

Hầu hết máu thịt ở hai chân ông ta đã bị móc mất, ngực và bụng đều có một cái lỗ máu tươi đầm đìa, có thể nhìn thấy cả nội tạng trong người.

Ngoài ra, hai tai ông ta cũng bị giật xuống, một mắt bị móc, sống mũi cũng chỉ còn một nửa...

Thương Lan Võ Thần thấy thế, cuối cùng cũng tin lời của Lâm Chính.

Đây không phải chuyện đùa.

Thái Thiên Võ Thần này... quả thực đang cướp đoạt máu thịt.

"Thái Thiên, ông vẫn ổn chứ?".

Thương Lan Võ Thần vội hỏi.

"Tạm thời... chưa chết được..."

Thái Thiên Võ Thần khàn giọng đáp.

Nếu không nhờ Thương Lan Võ Thần dùng châm bạc đâm vào ốc tai thì ông ta gần như không nghe thấy Thương Lan Võ Thần nói gì.

"Nghe đây, Ám Thiên Võ Thần đã nhập ma, bây giờ ông ta chính là quái vật! Nếu hôm nay không giết được ông ta, thì sau này ông ta sẽ giết chúng ta như ngóe!".

Thái Thiên Võ Thần vừa thở hồng hộc vừa nói, dường như đã sức cùng lực kiệt.

Thương Lan Võ Thần biết không còn trông mong gì được vào ông ta nữa.

Nhưng không phải ông ta không có sự tự tin.

Ám Thiên Võ Thần đấu với Thái Thiên Võ Thần chắc chắn đã tiêu hao không ít sức lực.

Bây giờ đấu với ông ta không phải không có phần thắng.

"Được rồi, ông yên tâm khôi phục thân xác đi! Hôm nay, tôi sẽ giết bằng được ông ta!".

Thương Lan Võ Thần khàn giọng nói, sau đó đứng lên nhìn về phía Ám Thiên Võ Thần cách đó không xa.

Giờ phút này, Ám Thiên Võ Thần cũng mới giết xong mấy người hầu cuối cùng của Thái Thiên Võ Thần, đang tiến về phía này.

Bây giờ Thương Lan Võ Thần mới nhìn rõ dáng vẻ của Thái Thiên Võ Thần.

Ông ta ngây ra như phỗng.

Lúc này, Ám Thiên Võ Thần có bốn cánh tay, bốn cái tai, ngoài ra, hai chân ông ta còn dính rất nhiều những mẩu thịt kỳ quái.

Đó đều là thịt của Thái Thiên Võ Thần.

Nhìn chúng giống như những miếng vá, trái một mẩu phải một mẩu dính vào hai chân Ám Thiên Võ Thần.

Đôi mắt ông ta đen sì, chứa đầy tà khí, sắc mặt trắng bệch không chút tình cảm, đi từng bước về phía này.

Tà khí ngút trời gần như che lấp hoàn toàn chút ánh sáng ảm đạm tỏa ra từ tầng nham thạch trên đỉnh.

Hơi thở của Thương Lan Võ Thần trở nên nghẹn lại, ngây ra nhìn người đang đi tới.

Luồng khí thế này khiến tinh thần của ông ta cũng trở nên run rẩy.

"Rốt cuộc đây là quái vật gì vậy?".

Thương Lan Võ Thần thì thào.

Vèo vèo vèo.

Đúng lúc này, rất nhiều tiếng phá không vang lên.

Chỉ thấy vô số cao thủ của phủ Thương Lan và thế gia Lệnh Hồ bay về phía này, rồi hạ xuống đất.

Mấy nghìn người bao vây Ám Thiên Võ Thần chặt như nêm cối.

Thương Lan Võ Thần thấy thế cũng yên tâm hơn hẳn.

"Nhiều cường giả như vậy, đủ để ông ta mệt chết!".

Thương Lan Võ Thần mỉm cười.

Những người mới đến đều bị vẻ ngoài quái dị của Thương Lan Võ Thần làm cho kinh hãi.

"Đây... đây là Ám Thiên Võ Thần sao?".

"Sao ông ta lại trở thành thế này?".

"Đáng sợ quá..."

"Thái Thiên đại nhân đâu?".

Mọi người vô cùng kinh ngạc, châu đầu ghé tai.

Thương Lan Võ Thần tung người nhảy lên không trung, lớn tiếng hét.

"Mọi người nghe đây, Ám Thiên đã nhập ma, hút máu thành tính, không còn tình người, ông ta đã không còn được coi là con người, mà chính là quái vật. Nếu để ông ta hoành hành ở long mạch dưới lòng đất, thì vô số người vô tội sẽ bị giết hại! Hôm nay, chúng ta sẽ trừ hại cho long mạch dưới lòng đất! Giết Ám Thiêm cho tôi! Ai có thể giết được Ám Thiên, tôi hứa sẽ ban thưởng tất cả truyền thừa Võ Thần của Ám Thiên cho người đó, tôi không lấy một xu!".

Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người như nín thở, mọi đôi mắt đều trở nên tham lam.

"Thương Lan đại nhân, ông nói thật chứ?".

Một cao thủ của thế gia Lệnh Hồ vội vàng hỏi.

"Tôi xin thề tại đây! Quyết không nuốt lời!".

Thương Lan Võ Thần giơ tay phải lên nói.

Tất cả mọi người dường như phát điên.

Bọn họ nhìn về phía Ám Thiên Võ Thần, ngoài sát khí hung ác ra thì không còn gì khác.

"Giết!".

Cuối cùng, một người không nhịn được nữa, gầm lên một tiếng, cầm kiếm xông tới.

Có người này xung phong, những người khác cũng không kiềm chế được nữa, nhao nhao xông lên.

Ám Thiên Võ Thần nhanh chóng bị biển người nhấn chìm...
Chương 4983: Đệ nhất vô dụng

Khung cảnh vô cùng hỗn loạn.

Ám Thiên Võ Thần trong đám người lại vung bốn cánh tay lên, huy động tà khí, điên cuồng giết chóc.

Ông ta như một cỗ máy xay thịt, tung hoành trong đám người.

Bất cứ ai lại gần ông ta đều bị tan xác.

Thậm chí những người tấn công từ phía sau cũng không đắc thủ, dường như sau gáy Ám Thiên Võ Thần có mắt, biết rõ mọi chuyện ở phía sau như lòng bàn tay.

Thương Lan Võ Thần ở trên không trung nhìn chằm chằm, không gia nhập trận chiến ngay.

Ông ta không quan tâm sống chết của những người này.

Điều ông ta quan tâm là thể lực của Ám Thiên Võ Thần.

Chỉ cần thể lực của Ám Thiên Võ Thần giảm xuống mức độ nhất định, Thương Lan Võ Thần sẽ cho ông ta một nhát chí mạng.

Ông ta quả thực đã hứa ai giết được Ám Thiên Võ Thần sẽ nhận được mọi thứ của Ám Thiên Võ Thần.

Nhưng nếu là ông ta giết được thì sao?

Còn lâu ông ta mới chắp tay dâng cơ duyên của Ám Thiên Võ Thần cho người khác.

Dù sao cơ duyên này cũng quyết định ai sẽ trở thành bá chủ của long mạch dưới lòng đất.

Thương Lan Võ Thần đứng trên cao nhìn xuống.

Trên một sườn núi xa xa, Diệp Viêm và Ám Minh Nguyệt cũng đang quan sát.

"Anh Diệp, bố tôi đã rơi vào vòng vây, chúng ta phải chi viện ngay thôi".

Ám Minh Nguyệt lòng nóng như lửa đốt, vội kêu lên.

"Không cần, cứ đứng đây xem là được".

Diệp Viêm bình thản đáp.

"Đứng xem? Bố tôi đấu với Thái Thiên Võ Thần, sức mạnh phi thăng đã bị tiêu hao rất nhiều, bây giờ Thương Lan Võ Thần phái cao thủ đến bao vây tấn công, sao ông ấy có thể đối phó được nhiều người như vậy?".

Ám Minh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói.

"Sức mạnh phi thăng bị tiêu hao rất nhiều?".

Diệp Viêm lắc đầu: "Bây giờ ông ta không dựa vào sức mạnh phi thăng".

"Cái gì?".

"Nhìn đi, bố cô càng đánh càng hăng".

Diệp Viêm bình thản nói.

Ám Minh Nguyệt há miệng, không nói gì nữa, nhưng khuôn mặt vẫn tỏ vẻ lo lắng.

Đúng lúc này, hình như Diệp Viêm nhận ra gì đó, ánh mắt di chuyển đến một tảng đá to cách chiến trường không xa.

Chỗ đó có mấy người đang đứng.

Chính là đám Lang Gia và Lâm Chính.

"Sao hắn rời khỏi Long Cung được?".

Diệp Viêm dường như nín thở, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

"Anh Diệp, anh đang nói gì vậy?".

Ám Minh Nguyệt ù ù cạc cạc, nhìn theo ánh mắt của Diệp Viêm, cũng thấy Lâm Chính.

"Đó là... tên họ Lâm kia? Anh ta không chết trong Long Cung sao?".

Ám Minh Nguyệt kinh ngạc: "Sao lại thế này được?".

"Thực ra trong mắt tôi, Thái Thiên Võ Thần hay Thương Lan Võ Thần đều không có sức uy hiếp lắm, người thực sự khiến tôi có cảm giác không thể nắm bắt được chính là hắn".

Ánh mắt Diệp Viêm trở nên đanh lại.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Diệp Viêm, Lâm Chính cũng liếc mắt nhìn về phía sườn núi xa xa.

"Diệp Viêm?".

Ánh mắt anh tỏa ra sát khí.

Nhưng anh không ra tay với hắn.

Bây giờ tình hình hỗn loạn như vậy, không tiện ra tay.

Hơn nữa khoảng cách xa như vậy, Diệp Viêm chưa chắc sẽ đấu với anh, hắn mà bỏ chạy thì rất khó đuổi theo.

Nhưng sự xuất hiện của Diệp Viêm khiến Lâm Chính khẳng định một điều.

Tin tức của núi Bất Ước chắc chắn là Diệp Viêm cố ý để lộ.

Mục đích là để dụ Thái Thiên Võ Thần và Thương Lan Võ Thần đến nhằm cướp đoạt máu thịt của hai vị Võ Thần.

"Xem ra vụ bao vây tiêu diệt này là cái bẫy nhằm vào hai vị Võ Thần".

Lâm Chính lẩm bẩm.

"Mấy người các anh còn ngây ra đó làm gì? Không mau lăn lại đây chi viện đi?".

Đúng lúc này, một tiếng quát giận dữ vang lên.

Lâm Chính nhìn về phía phát ra âm thanh.

Chỉ thấy Lệnh Hồ Vũ và cô gái áo đỏ dẫn mấy cao thủ của thế gia Lệnh Hồ đi tới.

Sắc mặt Lệnh Hồ Vũ lạnh tanh, nhìn chằm chằm Lâm Chính.

Lang Gia ở bên cạnh nhíu mày, nhìn Lệnh Hồ Vũ rồi lại nhìn Lâm Chính, mơ hồ đoán ra được gì đó.

"Sao các anh không xông lên đi?".

Lang Gia bình thản hỏi.

"Người của tôi đang chém giết trong đó rồi, tôi chỉ cần chỉ huy là được".

Lệnh Hồ Vũ cười khẩy: "Sao? Các anh cũng có người chém giết trong đó nên phải chỉ huy à? Nếu không có thì mau xông lên cho tôi, nếu không sau này đừng trách tôi tố cáo với Thương Lan Võ Thần các anh không chịu tham gia, định đục nước béo cò".

"Anh..."

Lang Gia tức giận, đang định lên tiếng.

Nhưng ngay sau đó, lời nói của Lâm Chính đã ngắt lời Lang Gia.

"Lệnh Hồ Vũ, anh câm miệng!".

"Mày nói cái gì?".

Lệnh Hồ Vũ sửng sốt.

"Tôi bảo đồ vô dụng mồm toàn phân thối như anh câm miệng, không nghe thấy à? Không nghe thấy thì lăn lại đây, tôi đâm hai châm chữa tai cho anh".

Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.

"Khốn kiếp! Dám sỉ nhục cậu chủ của bọn tao!".

"Hỗn xược!".

"To gan!".

"Thằng nhãi, mày chán sống à?".

Mọi người tức giận gào thét, rút đao kiếm ra bao vây Lâm Chính lại.

"Chán sống sao?".

Mấy người Lang Gia, Huyền Thông cũng không dễ chọc vào, bọn họ rút ngay vũ khí ra, trừng mắt nhìn người của thế gia Lệnh Hồ với vẻ mặt dữ tợn.

Đám Lang Gia đều là những cường giả thường xuyên đi theo Thái Thiên Võ Thần, được Thái Thiên Võ Thần chỉ điểm, đương nhiên người của các thế gia không thể bì được.

Vừa đối đầu, bọn họ đã bị khí thế của đám Lang Gia trấn áp.

Người của thế gia Lệnh Hồ còn không dám thở mạnh, ai nấy đều tỏ vẻ căng thẳng.

"Lang Gia! Anh đừng có hỗn xược! Tôi là đệ tử của Thái Thiên Võ Thần, các anh chỉ là một con chó bên cạnh sư phụ mà cũng dám đối đầu với tôi?".

Lệnh Hồ Vũ tức điên lên, chỉ tay vào Lang Gia chửi bới.

Hắn đương nhiên nhận ra Lang Gia.

Dù sao Thái Thiên Võ Thần cũng là sư phụ của hắn.

Nhưng Lâm Chính nghe thấy thế, ánh mắt liền đanh lại, nhìn chằm chằm Lệnh Hồ Vũ: "Anh nói cái gì?".

Lệnh Hồ Vũ run bắn lên, nhưng vẫn không phục, nghiến răng nói: "Tao dạy chó của sư phụ tao, liên quan gì đến mày?".

Nhưng hắn vừa dứt lời.

Bốp!

Một cái tát giòn tan vang lên.

Chỉ thấy Lệnh Hồ Vũ lùi lại mấy bước, mắt nổ đom đóm, trên mặt là một dấu bàn tay rõ rệt.

Cô gái áo đỏ ở phía sau vội đỡ lấy Lệnh Hồ Vũ, thấy dáng vẻ chật vật thảm hại của hắn thì nhíu mày.

"Lang Gia là đại ca kết nghĩa của tôi, anh mắng anh ấy chính là mắng tôi, anh nói xem có liên quan đến tôi không?".

Lâm Chính lạnh lùng nói: "Còn nữa, anh đừng dùng chó để chửi người khác, bởi vì loại người như anh còn không bằng con chó!".

"Mày... mày dám sỉ nhục tao?".

Đôi mắt Lệnh Hồ Vũ đỏ ngầu, tức phát điên lên.

"Lẽ nào tôi nói sai sao? Hai vị Võ Thần dạy dỗ anh mà thực lực của anh chỉ được chừng này! Anh nói xem anh có vô dụng không? Vậy mà còn vỗ ngực tự xưng là đệ nhất thiên tài ở long mạch dưới lòng đất, tôi thấy là đệ nhất vô dụng thì có!".

Lâm Chính chửi không chút khách sáo.

Lệnh Hồ Vũ nghe xong, mặt đen như đít nồi, tức muốn nổ phổi.

Không ai có tư cách chửi mắng hắn.

Nhưng người trước mặt này... hình như cũng có tư cách thật!
Chương 4984: Sao tôi phải sợ?

"Khốn kiếp, tao... tao giết mày!".

Lệnh Hồ Vũ đang định rút kiếm ra tay.

Nhưng ngay sau đó, cô gái áo đỏ đã níu lấy cánh tay hắn, kéo giật lại.

"Đừng kích động!".

"Cô cản tôi làm gì?".

"Sao anh ngu ngốc thế nhỉ? Anh là đối thủ của anh ta sao?".

Cô gái mặc áo đỏ lạnh lùng hừ một tiếng.

Lệnh Hồ Vũ ngây người ra.

"Huống hồ người này còn có đám Lang Gia giúp đỡ, như hổ mọc thêm cánh, anh lấy gì đấu với anh ta?".

"Ừm..."

Lệnh Hồ Vũ câm nín.

Bây giờ hắn đấu với người này thì không sáng suốt chút nào.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ của anh thì không định tham gia vào trận chiến Võ Thần.

"Họ Lâm kia, tao nói cho mày biết, mày hãy từ bỏ ảo tưởng đục nước béo cò đi! Tao sẽ để mắt đến mày, mày đừng hòng giở trò gì!".

Lệnh Hồ Vũ lạnh lùng nói, sau đó xoay người định đi.

Nhưng hắn vừa quay đi, Lâm Chính đã gọi giật lại.

"Lệnh Hồ Vũ, bây giờ đến lượt anh lên tiếng sao?".

Lâm Chính vừa dứt lời, Lệnh Hồ Vũ liền khựng lại, kinh ngạc nhìn anh.

"Ý mày là sao?".

"Tôi đã cho anh đi đâu".

Lâm Chính chậm rãi rút Tà Kiếm Tuyệt Thế ở hông ra, tà khí ngút trời tỏa ra.

Lệnh Hồ Vũ giật nảy mình, run rẩy nói: "Anh... anh định làm gì?".

"Vừa nãy là anh uy hiếp tôi sao?".

Sắc mặt Lâm Chính lạnh tanh nói: "Uy hiếp tôi thì đừng trách tôi không khách khí!".

Lâm Chính tiến từng bước về phía Lệnh Hồ Vũ, sát khí đằng đằng.

Lệnh Hồ Vũ biến sắc, lùi lại liên tục.

"Thần y Lâm, tôi khuyên anh đừng có kích động, hiện giờ Lệnh Hồ Vũ vẫn là đệ tử của hai vị Võ Thần, anh động đến anh ấy chẳng phải là đối đầu với hai Võ Thần sao?".

Cô gái áo đỏ thầm chửi Lệnh Hồ Vũ là đồ ngu xong, liền lên tiếng khuyên nhủ.

"Vậy thì sao chứ? Tôi ghét nhất là bị người ta uy hiếp, kẻ nào uy hiếp tôi thì tôi phải giết hắn. Thực ra tôi biết ngay cả Thương Lan Võ Thần cũng mong tôi chết, nhưng ông ta chưa bao giờ công khai uy hiếp tôi cả".

Lâm Chính bình thản nói: "Huống hồ, sau trận chiến này thì sao tôi phải sợ hai vị Võ Thần chứ?".

"Ý anh là sao?".

Cô gái áo đỏ nheo mắt lại.

Nhưng ngay sau đó, Lâm Chính đã giơ kiếm lên chém tới.

Vèo!

Kiếm khí màu đen đáng sợ như răng nanh của ác ma, cắt về phía Lệnh Hồ Vũ.

Lệnh Hồ Vũ sợ hãi đến mức không đứng vững, điên cuồng lùi lại, còn gào mồm lên: "Ngăn anh ta lại!".

Tuy các cao thủ của thế gia Lệnh Hồ ở phía sau không muốn giao đấu với Lâm Chính, nhưng vẫn phải cắn răng xông lên.

"Đi!".

Cô gái mặc áo đó nhân đó quát lên, kéo Lệnh Hồ Vũ bỏ chạy.

Đám Lang Gia và Lâm Chính giải quyết xong người của thế gia Lệnh Hồ, đang định đuổi theo thì bị Lâm Chính cản lại.

"Không cần đuổi theo!".

"Người anh em, diệt cỏ phải diệt tận gốc, nếu không hậu họa khó lường!".

Lang Gia trầm giọng nói.

"Tôi biết, nhưng bây giờ không phải lúc đuổi theo, hiện giờ tình hình phức tạp, chúng ta nên giữ sức để ứng phó với tình huống bất ngờ".

Lâm Chính trầm giọng nói.

"Tình huống bất ngờ? Người anh em, ý cậu là sao?".

Lang Gia khó hiểu hỏi.

Lâm Chính không nói gì, chỉ nhìn về phía Diệp Viêm ở xa xa.

Diệp Viêm cũng nhìn anh.

Bốn mắt nhìn nhau.

Lang Gia nhìn theo ánh mắt của Lâm Chính, đồng tử bỗng trở nên đỏ ngầu.

"Là thằng súc sinh này!".

Lang Gia khẽ gầm lên.

"Không ngờ hắn cũng ở đây! Đại ca, chúng ta phải trả thù cho các anh em đã mất!".

"Đi tìm hắn!".

Mọi người vô cùng phẫn nộ, rút kiếm ra, đang định vòng qua chiến trường để trả thù Diệp Viêm.

Nhưng đúng lúc này.

Ầm!

Một luồng sóng xung kích mãnh liệt bỗng ập tới.

Đám Lang Gia trở tay không kịp, bị hất bay đi.

Ngay cả Lâm Chính cũng bị luồng sức mạnh này ép cho phải lùi lại.

Sau khi ổn định cơ thể, anh lập tức nhìn về phía chiến trường.

Sắc mặt anh bỗng chốc trở nên vô cùng khó coi.
Chương 4985: Chờ

Trên chiến trường, Thương Lan Võ Thần và Ám Thiên Võ Thần đã tách nhau ra.

Toàn thân Ám Thiên Võ Thần đã bị máu nhuộm đỏ tươi, một mình ông ta đứng giữa đống máu thịt bầy nhầy, mặt đất xung quanh nổ tung, núi Bất Ước tan hoang, lún xuống mấy phân, sát khí ngút trời dao động quanh người ông ta.

Đúng lúc này, cơ thể của Ám Thiên Võ Thần lại có sự thay đổi.

Trán ông ta có thêm một mắt, sau lưng hai bên trái phải đều có thêm bốn cánh tay, xếp thành hàng giống như đôi cánh, còn bề ngoài của bốn cánh tay đằng trước có rất nhiều khí mạch lộ ra ngoài không khí.

Những khí mạch này do Ám Thiên Võ Thần cưỡng chế rút từ người ông ta ra.

Chúng dán sát lên bốn cánh tay của Ám Thiên Võ Thần giống như những con giun.

Bốn cánh tay bị những khí mạch này bao trùm toàn bộ, một số lượng lớn sức mạnh phi thăng đang chảy trong đó.

Mọi người chỉ nhìn một cái đã cảm thấy da đầu tê dại, trong lòng run sợ.

Tuy trên người ông ta có không ít vết thương, nhưng lúc này các vết thương đều đang lành lại, chỉ e chẳng bao lâu nữa sẽ hồi phục.

Còn phía Thương Lan Võ Thần có thể nói là thương vong nghiêm trọng.

Quá nửa người chết trận.

Những người còn lại hoặc thiếu tay cụt chân, hoặc trên người có những vết thương dữ tợn, nhìn mà rùng mình.

Thương Lan Võ Thần cũng không khá hơn, hai cánh tay của ông ta đều bị thương, nhất là cánh tay phải của ông ta còn bị khoét mất thịt, để lộ cả xương trắng.

Hiển nhiên Ám Thiên Võ Thần cũng muốn giật đứt cánh tay của ông ta, nhưng may là Thương Lan Võ Thần có đề phòng, nên vẫn giữ được.

Nhưng Ám Thiên Võ Thần đã để lại sức mạnh Tử Sát nồng đậm ở vết thương của Thương Lan Võ Thần, dưới tác động của sức mạnh Tử Sát, Thương Lan Võ Thần không thể hồi phục một cách nhanh chóng được.

Tình hình rất bất lợi với Thương Lan Võ Thần.

Sắc mặt ông ta trầm xuống, nhìn chằm chằm Ám Thiên Võ Thần, thầm suy nghĩ đối sách.

"Đại nhân, cứ đấu thế này, chúng tôi e là không làm gì được người này".

"Người này đáng sợ quá, cho dù chúng ta gây sát thương thì ông ta vẫn có thể nhanh chóng hồi phục, còn lấy cơ quan trên người đã chết để thay thế những bộ phận bị thương của mình! Đây chính là quái vật!".

"Đại nhân, chúng ta nên làm gì đây?".

Người của phủ Thương Lan vô cùng hoảng sợ nói.

Sao Thương Lan Võ Thần có thể không nhìn rõ tình hình chứ?

Ông ta quay phắt lại nhìn Thái Thiên Võ Thần, trầm giọng nói: "Ông còn ngây ra đó làm gì? Mau lại đây giúp tôi!".

“Thương Lan Võ Thần, ông cầm cự thêm lát nữa đi, để tôi loại bỏ hoàn toàn sức mạnh Tử Sát của Ám Thiên rồi sẽ ra tay giúp ông".

Thái Thiên Võ Thần khoanh chân ngồi dưới đất, vừa vận khí vừa nói.

"Ông..."

Thương Lan Võ Thần tức điên lên.

Thực ra Ám Thiên Võ Thần cũng dính không ít sức mạnh Tử Sát của ha người, nhưng ông ta có một phương pháp đơn giản thô bạo hơn để loại bỏ sát khí chết chóc này, đó là khoét bỏ khu vực hoặc máu thịt trúng sức mạnh Tử Sát, rồi lấy bộ phận tương ứng từ các thi thể để thay thế.

Thủ đoạn kinh dị như vậy quả thực khiến mọi người sợ hãi.

"Đã lúc này rồi mà ông còn hục hặc với nhau? Mau đến giúp tôi, nếu không tôi thảm bại thì ông cũng đừng hòng sống!".

Thương Lan Võ Thần đương nhiên nhìn ra được tính toán của Thái Thiên Võ Thần.

Thực ra hiện giờ Thái Thiên Võ Thần đã có thể trợ giúp, nhưng ông ta muốn hồi phục nhiều hơn, kẻo lát nữa giao đấu sẽ bị kiệt sức. Nếu giết được Ám Thiên Võ Thần thì vẫn còn sức để tranh giành lợi ích, nếu không giết được thì có thể tháo chạy khỏi đây.

Thái Thiên Võ Thần vẫn bình thản như không, tiếp tục điều tức.

Lâm Chính ở bên này nhíu mày.

"Thái Thiên Võ Thần không ra tay, chỉ dựa vào Thương Lan Võ Thần thì chắc chắn không thể thắng được".

"Các anh em, chúng ta cùng lên đi! Không giết được Ám Thiên Võ Thần thì chúng ta cũng không làm gì được Diệp Viêm!".

Lang Gia vội nói.

Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: "Chờ đi!".

"Chờ? Còn phải chờ đến bao giờ nữa?".

Lang Gia sửng sốt hỏi.

"Chờ Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần đều thua!".

Lâm Chính bình tĩnh đáp.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK