Hành động của ông ta khiến đám đông hoang mang. Lâm Cốc làm sao thế? Tại sao nhìn thấy cây châm trong tay của Lâm Chính mà lại sợ hãi như vậy?
Bọn họ không hiểu. Có vài người khác đã đoán ra điều gì đó. Nhất là đám người nhà họ Lâm với Lâm Phi Anh đứng đầu đã phải tái mặt.
Lâm Chính từ từ đứng dậy, nhìn cây châm trong tay như đang quan sát. Một lúc sau anh mỉm cười: “Đã quá rõ ràng rồi. Hóa ra là vậy...Lâm Cốc, ông bị tôi nhìn thấu rồi”.
Sắc mặt Lâm Cốc trông vô cùng đắc sặc, lúc sáng lúc tối. Cơ thể ông ta run lên. Có vẻ như ông ta đang sợ hãi.
Đám đông thì thất kinh. Rốt cuộc là chuyện gì thế? Rõ ràng Lâm Chính không làm gì cả. Lâm Cốc vẫn đang chiếm thế thượng phong, tại sao anh chỉ đưa ra một cây châm thôi mà lại khiến ông ta sợ hãi đến vậy? Một cây châm mà cũng sợ sao?
“Lâm Cốc, sao thế? Mau đánh bại cậu ta đi chứ”, có người không nhịn được bèn giục.
Nhưng Lâm Cốc giống như không nghe thấy, vẫn chỉ nhìn Lâm Chính chăm chăm. Hơn nữa, ông ta bắt đầu thụt lùi lại.
“Các chủ...rốt cuộc là chuyện gì? Không phải Lâm chưởng sự đã đánh thần y Lâm tới mức đứng không vững rồi sao? Tại sao giờ ông ta lại không nhúc nhích thế kia. Hơn nữa còn tỏ ra sợ hãi. Có gì đáng sợ hả?”, cuối cùng cũng có người của nhà họ Lâm không nhịn được nữa lên tiếng hỏi Lâm Phi Anh.
Rất nhiều người đều quay qua nhìn ông ta, hi vọng ông ta sẽ giải đáp. Lâm Phi Anh trầm giọng: “Cây châm trên tay của thần y Lâm là dịch dược có trên người của Lâm chưởng sự”.
"Dịch dược sao?”
“Dịch dược gì vậy?"
“Chính là thứ giúp Lâm chưởng sự có được sức mạnh như bây giờ. Có được dịch dược đó, thần y Lâm sẽ biết được thứ thuốc giúp Lâm chưởng sự gia tăng thực lực có bao nhiêu thành phần. Và dựa vào số thành phần này, cậu ta có thể dễ dàng hóa giải được sức mạnh của Lâm chưởng sự. Nói về y võ thì Lâm chưởng sự chưa chắc đã là đối thủ của thần y Lâm”.
“Hóa ra là vậy”.
“Nhưng trong một thời gian ngắn thì thần y Lâm có nổi bản lĩnh đó không? Có thể nào hóa giải được công hiệu của thuốc không cơ chứ! Không thể mà. Cậu ta là thần tiên chắc. Hay là Lâm chưởng sự lại đứng yên cho cậu ta phân tích? Hừ, tình trạng hiện tại của cậu ta, tới đứng còn không vững thì dù có biết được thành phần của thuốc cũng chẳng thay đổi được điều gì”.
“Nói đúng. Thế cục đã định, thắng thua đã rõ. Giờ thần y Lâm chỉ là một con cá nằm trên thớt mà thôi. Việc tìm ra thành phần thuốc đúng là hành động dư thừa".
“Vậy nên đâu cần phải sợ”.
“Đúng vậy”.
Đám đông bàn tán. Lâm Phi Anh cũng gật đầu: “Chưởng sự, không cần lo lắng. Thần y Lâm không phải là thần. Cậu ta biết được phương thuốc gia tăng sức mạnh thì cũng có tác dụng gì chứ? Trong một chốc một lát cậu ta không thể hóa giải được đâu. Chưởng sự mau ra tay, đánh bại cậu ta, lập công cho nhà họ Lâm chúng ta”.
“Đúng vậy”.
Lâm Cốc bừng tỉnh. Ông ta gật đầu: “Thần y Lâm, cậu quả nhiên lợi hại. Trong lúc giao đấu đã biết được phương thuốc giúp tôi gia tăng sức mạnh...Tôi nghĩ vừa nãy chỉ có một mình tôi tấn công chắc là vì cậu còn bận nghiên cứu thành phần của thuốc đúng không?”
“Đúng vậy”, Lâm Chính gật đầu.
“Cậu đúng là yêu nghiệt thiên tài. Chỉ đáng tiếc...hành động của cậu dư thừa rồi. Tôi sẽ không cho cậu có cơ hội hóa giải phương thuốc đầu. Giờ tôi sẽ tiễn cậu về Tây thiên”, Lâm Cốc gào lên và lao về phía Lâm Chính.
Dứt lời, ông ta phóng sức mạnh thông qua nắm đấm. Mỗi một cú đấm với uy lực khủng khiếp và sức tàn phá ghê gớm dội về phía Lâm Chính. Anh bị thương nặng, căn bản không thể đỡ lại được. Anh chỉ đứng đó nhìn ông ta. Màn tấn công dày đặc những cú đấm giáng xuống cơ thể anh.
Lần này, Lâm Chính đột nhiên trợn ngược mắt và khởi động cơ thể võ thần. Cú đấm giáng xuống cơ thể anh chẳng có tác dụng gì. Sau một hồi, anh vẫn đứng im đó. Lâm Cốc thì bàng hoàng. Đột nhiên cơ thể ông ta run bắn lên. Ông ta vội vàng lùi lại và ôm ngực...
Phụt! Lâm Cốc nôn ra máu tươi.
“Cái gì?”, tất cả thất kinh. Lâm Phi Anh vội vàng nhìn ông ta. Họ thấy máu của Lâm Cốc có màu tím, nhỏ xuống đất phát ra tiếng kêu xì xì...
“Không hay rồi...Lâm chưởng sự bị phá công rồi”, Lâm Phi Anh trông vô cùng khó coi.
“Hả?”, cả nhà họ Lâm cũng tái mặt.
“Đây là ...thuốc sao? Tôi bị phá công rồi sao? Sao có thể chứ? Không thể nào...", Lâm chưởng sự cũng thất thần. Ông ta khó có thể chấp nhận được.
Ông ta ngẩng đầu nhìn Lâm Chính: “Có phải cậu đã lén hạ độc không? Chắc chắn là cậu đã hạ độc tôi. Tôi không hề bị phá công đúng không?"
Lâm Chính không hề trả lời, chỉ lấy ra một cây châm nữa và giờ lên cao.Lần này thì Lâm Cốc đã ngã phịch ra đất.
Mọi người cảm thấy vô cùng khó hiểu. Chuyện gì vậy? Tại sao Lâm Chính chỉ dùng có hai câu châm mà đã đánh bại được Lâm Cốc thế?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Màn quyết đấu này là thế nào?
Hiện trường trở nên xôn xao. Cảnh tượng quỷ dị thế này đám đông chưa thấy bao giờ.
Có người bỗng lên tiếng: “Lâm Cốc thua rồi. Thần y Lâm đã hóa giải dược lực trên người ông ta. Giờ không có dược lực gia trì thì ông ta thua chắc”.
Mọi người đồng loạt quay qua nhìn thì phát hiện ra có một người đàn ông đeo kính, đội mũ lưỡi trai. Người này kéo mũ xuống thấp nên không nhìn rõ mặt.
“Ông là ai mà dám sỉ nhục Lâm chưởng sự của chúng tôi?”
“Lâm chưởng sự chưa thua”, nhà họ Lâm không phục, vội cãi lại.
“Lâm Cốc thua rồi. Bởi vì trong lúc thần y Lâm và Lâm Cốc nói chuyện trước đó thì cậu ta đã phóng ra loại bột thuốc hóa giải dược lực của ông ta. Số bột thuốc này lan khắp cả đỉnh núi. Khi cậu ấy lấy ra cây châm thứ hai các vị có thấy không? Cây châm đã đổi màu, không còn là màu bạc nữa mà là màu xanh. Đó chính là khi cây châm tiếp xúc với đám bột thuốc tạo ra hiện tượng đó”, người đàn ông đeo kính điềm đạm nói.
Đám đông bàng hoàng.
“Thần y Lâm chỉ lấy ra hai cây châm nhưng là đòn chí mạng. Một cây châm để kiểm nghiệm thành phần thuốc của Lâm Cốc. Một cây châm nói cho mọi người biết cậu ta đã hóa giải được dược lực của ông ta. Mặc dù chúng không được ghim lên người Lâm Cốc nhưng chẳng khác gì ghim thẳng vào trái tim ông ta. Lâm Cốc thua rồi”, người đàn ông đeo kính bổ sung.
Lần này thì đám đông đã hiểu ra mọi chuyện. Cuộc chiến...đã kết thúc. Mọi ánh mặt đổ đổ dồn về phía Lâm Chính.
Lúc này còn ai mà không sợ thủ đoạn thâm sâu khó lường của anh nữa chứ?
Chương 2080: Thắng thua đã rõ
“Trên đời này thật sự có thiên tài yêu nghiệt đến vậy sao? Thần y Lâm… Y thuật của cậu ta… quả là có thể sánh ngang với người đó!”.
“Cậu ta chỉ mới hơn hai mươi đã có bản lĩnh như vậy… tiền đồ sau này rất rộng mở…”.
“Phải chú ý đến cậu ta nhiều hơn”.
Phía ngoài đám đông, vài bóng người gìà nua thờ ơ nhìn Lâm Chính, thản nhiên nói.
Hiện trường xôn xao, tất cả mọi người đều tràn đầy vẻ khó tin.
Lương Huyền Mi che miệng, không nói nên lời.
Hạ Thu Ân nhảy cẫng hoan hô, Hạ Quốc Hải vuốt râu cười lớn.
Đám người Phương Hồng ủng hộ thần y Lâm vỗ tay khen hay.
Còn người nhà họ Lâm, ai nấy mặt mặt xám xịt, phẫn hận và không cam tâm.
Một người nhà họ Lâm không phục, quát khẽ: “Ai nói thần y Lâm đã thắng? Cho dù chưởng sự của chúng tôi bị hóa giải hiệu quả thuốc thì cũng chỉ là không còn sự tăng cường của thuốc mà thôi. Thực lực của chưởng sự chúng tôi cực kỳ đáng sợ, muốn giết một thần y Lâm bị thương nặng không phải dễ như trở bàn tay?".
“Không sai!”.
“Nếu Lâm chưởng sự giết Lâm Chính thì vẫn sẽ là người chiến thắng!”.
“Bị phá hủy công sức thì tính là gì?”.
Người nhà họ Lâm hô hào.
Nhưng người đàn ông đeo kính đen lại hừ một tiếng: “Ấu trĩ, ngu xuẩn!”.
“Cậu nói gì?”, một người nhà họ Lâm chỉ vào người đàn ông đeo kính đen, phẫn nộ quát: “Tôi nói cho cậu biết, đừng ở đây ăn nói lung tung, giữ miệng mình cho tốt đi!”.
“Còn không chịu nhìn nhận hiện thực? Các người cho rằng người quyết đấu với Lâm Cốc là ai? Đó là thần y Lâm! Cậu ta có thể phân tích được phương thuốc bí mật trên người Lâm Cốc trong vòng một phút, còn lấy được dược vật thích hợp để giải trừ nó, trên đời này không ai có y thuật sánh bằng cậu ta. Bây giờ các người nhìn thấy thần y Lâm bị thương, nhưng vết thương đó có là gì trong mắt cậu ta, sợ rằng trong chớp mắt đã được cậu ta xử lý ổn thỏa, hồi phục nguyên vẹn. Nhà họ Lâm các người lại chưa nhìn rõ tình hình bây giờ, không phải ấu trĩ ngu xuẩn thì là gì?”.
Lời nói đó khiến người nhà họ Lâm câm nín.
Nhiều người lặng lẽ gật đầu.
Nhưng nghĩ kỹ lại, vết thương nghiêm trọng như vậy mà muốn hồi phục trong chớp mắt cũng thật hoang đường.
Đến trình độ đó còn gọi là y thuật nữa sao? Đó đã là tiên thuật rồi!
Nhưng… động tác tiếp theo của Lâm Chính lại làm mọi người chấn động!
Anh lấy châm bạc ra đâm lên người, tổng cộng 72 kim, tốc độ rất nhanh, gần như mới lướt tay qua, châm bạc đã đâm lên người.
Khi châm bạc đâm vào cơ thể Lâm Chính, máu chảy ra lập tức được cầm lại.
Sau đó, anh lại lấy một lọ thuốc, mở nó ra, bôi thuốc bột lên người.
Ngay sau đó vết rách trên da anh đã kết vảy, lành lại nhanh chóng, lên da non.
Như vậy vẫn chưa kết thúc, Lâm Chính lại lấy một viên thuốc khác ra uống vào, vết bầm trên người biến mất, hơn nữa khí tức quanh người anh cũng dần cô đọng hơn.
“Cái gì?”.
Mọi người đều nhìn đến ngây người.
Từ đầu đến cuối chỉ mất mấy chục giây, vết thương trên người Lâm Chính đã hồi phục gần hết, ngay cả hai cánh tay gần như đã nứt xương cũng trở nên tràn trề sức lực.
“Lâm chưởng sự, không kéo dài thời gian được nữa, không được để cậu ta hồi phục, mau ra tay!”.
Lâm Phi Anh ý thức được tình thế cấp bách, lập tức gào lên.
Lâm Cốc bừng tỉnh, cố kìm nén sự sợ hãi trong lòng, đưa tay rút mười cây châm bạc, đồng thời lao về phía Lâm Chính.
Lâm Chính đã dùng châm thì đương nhiên ông ta cũng sẽ không nương tay.
“Tình huống bình thường, y võ của tôi không bằng cậu, nhưng châm của tôi chưa chắc đã thua kém cậu!”.
Lâm Cốc quát khẽ, lao vọt đến trước mặt Lâm Chính nhanh như chớp, một tay nghiêng về trước, đâm thẳng châm bạc tới.
Vèo vèo…
Châm bạc như kiếm, muốn xé rách bầu trời.
Không ai ngăn nổi.
Keng! Keng! Keng! Keng…
Nhưng khi chạm vào cơ thể Lâm Chính, mười cây châm bạc tóe ra tia lửa, tất cả đều bị đâm gãy…
Châm bạc rơi xuống đất, không còn hoàn chỉnh, vừa tan nát vừa lạnh lẽo, tựa như tim của Lâm Cốc lúc này…
“Vì sao châm của tôi… không đâm vào cơ thể cậu được?”, Lâm Cốc ngước mặt lên, lẩm bẩm.
Chốc lát sau, Lâm Chính lại đấm tới một quyền, nhắm thẳng vào lồng ngực Lâm Cốc.
Ầm!
Cơ thể Lâm Cốc rơi thẳng xuống như diều đứt dây, đập lên mặt đất tạo thành một hố lớn, sau đó lăn mấy vòng mới dừng lại.
Mọi người kinh ngạc, vội vàng nhìn theo, chỉ thấy lồng ngực Lâm Cốc đã nứt ra.
Cú đấm ấy suýt chút nữa đã khiến ông ta tàn phế.
“Phụt!”.
Lâm Cốc nôn ra ngụm máu, ôm ngực gian nan đứng dậy, gương mặt vô cùng đau khổ.
Ở bên kia, Lâm Chính đã dừng việc điều trị vết thương cho mình.
Anh chậm rãi bước tới, ánh mắt bình tĩnh, trên người đã không hề hấn gì, chỉ đứng trước mặt Lâm Cốc, nhìn xuống từ trên cao.
Người xung quanh không dám thở mạnh.
Tình thế đã rõ như ban ngày.
Bây giờ Lâm Chính chỉ cần giết chết Lâm Cốc, anh sẽ là người chiến thắng trong trận chiến này.
Thắng thua đã rõ.
Chương 2081: Dám giết ông ấy sẽ phải chôn chung với ông ấy
“Không ngờ kết quả trận chiến lại trình hiện bằng cách này, tạo hóa trêu người! Đúng là sự đời vô thường...”.
Lâm Cốc lau vết máu nơi khóe miệng, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính, đau khổ nói.
“Thật ra kết quả đã được định sẵn từ trước, trận chiến này chỉ là một quá trình mà thôi!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Quá trình?”.
Lâm Cốc kinh ngạc nhìn Lâm Chính, mơ hồ cảm thấy không đúng, nói: “Thần y Lâm! Chẳng lẽ cậu biết tôi sẽ dùng dược vật tăng cường thực lực để chiến đấu với cậu?”.
“Đâu chỉ là biết, tôi thậm chí còn đoán được ông dùng loại dược gì, loại thuật gì để tăng cường thực lực bản thân!”, Lâm Chính nói.
Lâm Cốc trợn tròn mắt, khó tin nhìn Lâm Chính: “Thần y Lâm, cậu... cậu nói gì? Cậu... đoán được?”.
“Tứ Thánh Trấn Tâm Thuật, đúng không?”, Lâm Chính hạ thấp giọng, nói.
Câu nói đó khiến tim Lâm Cốc nhảy vọt đến tận cổ.
Da đầu ông ta tê rần, đầu như sắp nứt ra, run rẩy chỉ tay vào Lâm Chính: “Sao... sao cậu lại biết Tứ Thánh Trấn Tâm Thuật? Đây là bí thuật của nhà họ Lâm, trừ người nhà họ Lâm ra thì không ai biết được... Sao cậu lại biết?”.
Lâm Chính không trả lời câu hỏi này, mà nói tiếp: “Thật ra tôi đã đoán được từ trước, lúc đầu chịu đòn cũng chỉ muốn kiểm chứng dự đoán của tôi mà thôi. Sự thật chứng minh tôi đoán không sai. Bột thuốc không màu không mùi giải được dược hiệu của ông là tôi đã điều chế sẵn. Mọi thứ của ông tôi đều nắm rõ, ông thất bại là chuyện đã được định sẵn, cho nên tôi mới nói trận giao đấu giữa ông và tôi lần này chỉ là một quá trình mà thôi”.
Lâm Cốc như bị sét đánh, ngơ ngác đứng tại chỗ.
Ông ta không ngờ mọi chuyện đã bị Lâm Chính đoán trước được.
Dù ông ta có tăng cường thực lực, ở trong mắt Lâm Chính cũng không có gì đáng lo.
Trận chiến sinh tử này hoàn toàn không còn xoay chuyển gì nữa...
“Sao lại như vậy? Sao lại như vậy?”.
Lâm Cốc ngồi tê liệt dưới đất, gương mặt ủ rũ, đôi mắt thất thần, không ngừng lẩm bẩm.
Ông ta không chấp nhận nổi chuyện này.
Không thể chấp nhận mình lại thua trong tay một vãn bối trẻ tuổi, hơn nữa... còn bị cậu ta áp đảo toàn diện, thất bại thảm hại!
Lòng tự tôn của ông ta bị đả kích cực mạnh, tinh thần bị kích thích cực lớn, dẫn đến hơi điên cuồng.
Đám đông xung quanh thấy vậy người thì ngây ra, người thì ngạc nhiên, người thì tiếc nuối, người lại lắc đầu...
Lâm Cốc đã thua, thua một cách triệt để.
Ông ta không còn ý chí chiến đấu nữa, cho dù còn chiến đấu được thì lúc này cũng không thể ra chiêu được nữa.
Người nhà họ Lâm òa khóc.
“Lâm chưởng sự!”.
Có người hét lên thảm thiết, còn định đánh thức Lâm Cốc tiếp tục chiến đấu, nhưng không có tác dụng.
Lâm Phi Anh sa sầm mặt, biểu cảm cực kỳ đặc sắc.
“Các chủ, chúng ta phải ra tay ngăn chặn! Nếu không, thần y Lâm sẽ giết Lâm chưởng sự mất!”, một người nhà họ Lâm vội vàng chạy lên nói.
“Ngăn chặn? Phá hoại trận đấu sinh tử trước mặt nhiều người như vậy? Cậu muốn nhà họ Lâm chúng ta trở thành mục tiêu công kích của toàn bộ giới võ thuật, bị mọi người vây công đến diệt tộc hay sao?”, Lâm Phi Anh nghiến răng hét.
“Vậy... Vậy phải làm sao? Chúng ta cứ trơ mắt nhìn Lâm chưởng sự chết như vậy sao?”.
“Phải làm sao mới được?”.
Người nhà họ Lâm sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.
Lâm Phi Anh cũng không còn cách nào khác, chỉ đành lấy điện thoại ra báo cáo chuyện này cho gia chủ.
Lúc này, Lâm Chính đã đứng trước mặt Lâm Cốc, tóm lấy Lâm Cốc.
Lâm Cốc không thể phản kháng, bị Lâm Chính xách lên như xách gà con.
Lâm Chính lấy châm bạc ra, lạnh nhạt nhìn Lâm Cốc.
Cây châm bạc tỏa sáng bảy màu dưới ánh mặt trời, vô cùng đẹp đẽ.
Lúc này, ai biết chút y thuật cũng biết ánh sáng bảy màu đó là kịch độc mà thần y Lâm đích thân điều chế.
Chạm vào ắt chết!
Thần y Lâm đã quyết định xử tử Lâm Cốc!
Mọi người ở đây không có ai dám nghi ngờ độc của thần y Lâm.
Anh có thể dễ dàng phân tích được thành phần thuốc tăng cường của đối thủ, trong chớp mắt đã giải trừ dược hiệu, cộng thêm điều trị vết thương của bản thân với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai.
Tất cả những thủ đoạn này cho thấy anh là một nhân vật chẳng khác nào thần tiên.
Độc do người như vậy luyện chế dùng với người khác, e rằng trên đời này không ai có thể giải được.
Lâm Cốc đã là người chết!
“Dừng tay!”.
Người nhà họ Lâm sốt ruột hét lên.
Nhiều người chạy đến ngăn cản.
“Khốn kiếp! Các người làm gì vậy? Muốn phá hoại quy tắc sao? Nếu vậy, người trên đời này sẽ cùng nhau diệt nhà họ Lâm!”.
Phó hội trưởng Ngô Khai Sầu của Hiệp hội Võ thuật lập tức đứng ra, lớn tiếng quát.
Ông ta vừa dứt lời, tất cả người nhà họ Lâm đều bị dọa sợ!
Người nhà họ Lâm không ai dám làm càn.
Lâm Phi Anh lạnh lùng nhìn Lâm Chính, vẻ mặt âm trầm tột độ, chỉ muốn lột da róc xương anh.
Nhưng đến lúc này rồi, ông ta cũng không còn cách nào khác, chỉ đành trơ mắt nhìn mọi chuyện tiếp diễn.
“Lui về hết đi! Không ai được phá hoại quy tắc!”, Lâm Phi Anh nghiêng đầu quát.
“Các chủ...”, người nhà họ Lâm khóc lóc.
“Tất cả lui xuống hết cho tôi!”, Lâm Phi Anh lại quát lớn.
Bọn họ mới không cam tâm lùi về sau.
Lâm Phi Anh không dám để nhà họ Lâm trở thành kẻ địch chung của toàn thiên hạ.
Người nhà họ Lâm không lên tiếng nữa, những người khác có quan hệ tốt với nhà họ Lâm cũng không dám lên tiếng.
Bọn họ chỉ đành trơ mắt nhìn Lâm Chính dùng châm bạc đâm lên người Lâm Cốc.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, một giọng nói lạnh lùng, âm trầm đột nhiên vang lên.
“Cậu dám giết ông ấy, cậu sẽ phải chôn chung với ông ấy!”.
Giọng nói đó vừa vang lên, tất cả lặng thinh.