Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2031: Tôi cho anh ngồi chưa?

Lâm Chính ở lại khách sạn một tối, sáng ngày hôm sau ngồi máy bay quay về Giang Thành. Tại một góc sân bay, một người đàn ông lấy điện thoại ra ấn số.

“Thế nào? Người đi chưa?”

“Đi rồi ạ! Về Giang Thành rồi”.

“Vậy sao? Lúc đi không làm gì khác à?”

“Không ạ. Có điều...trước buổi tối rời đi, thần y Lâm có ở chỗ Nông Đường Công”.

“Nông Đường Công? Chắc chứ?”

“Chắc ạ! Lúc bước ra thì có cả Giang Nam Tùng nữa, hơn nữa thái độ của ông này đối với thần y Lâm còn vô cùng cung kính”.

“Nông Đường Công, Giang Nam Tùng...và cả một người phụ nữ biết võ nữa...Có mấy người này rồi, thần y Lâm mà muốn cắm cọc ở Yên Kinh thì cũng không phải điều gì khó khăn”.

“Với sức mạnh hiện tại của thần y Lâm, chúng ta không đối đầu được đâu. Phải mời các gia tộc khác cùng hỗ trợ. Nếu không, cậu ta có thể dễ dàng ra vào nhà họ Lâm của chúng ta đấy ạ”.

“Yên tâm đi, chuyện này đã báo cáo cho gia chủ rồi. Gia chủ đang sắp xếp. Giờ điều vài người tới Giang Thành giám sát thần y Lâm đi”.

“Vâng”, người đàn ông nói xong bèn tắt máy.

Chuyến đi lần này của Lâm Chính rõ ràng là đã chấn nhiếp được nhà họ Lâm. Tạm thời họ sẽ không dám gây rắc rối gì cho anh.

Lâm Chính không phải là người thích bị đánh. Nhà họ Lâm đã bắt đầu thăm dò anh thì đương nhiên anh chẳng có lý do gì tiếp tục lòng vòng với bọn họ nữa.

“Nếu đại hội có thể tổ chức sớm hơn thì mình nhất định sẽ khiến đám người đó phải trả giá, bắt họ trả lại toàn bộ mọi thứ”, Lâm Chính đanh mắt, bước xuống máy bay.

Về tới Giang Thành, việc đầu tiên anh là là tới căn hầm trước đó đã xây dựng. Lúc này minh chủ Bạch Họa Thủy của Thương Minh cùng với người phán quyết và người tuyệt phạt của đại hội vẫn ở đây. Đương nhiên Lâm Chính cung cấp đầy đủ mọi điều kiện sinh hoạt cho bọn họ. Ngoài việc hạn chế họ ra ngoài ra thì anh đều đáp ứng đầy đủ cả.

“Chủ tịch Lâm, cậu tới rồi”, Từ Thiên cũng có mặt. Ông ta là một trong những người phụ trách quan trọng đảm bảo cho an ninh của khu vực này.

Ngoài ra còn có người của đảo Vong Ưu, Kỳ Lân Môn và Đông Hoàng Giáo cùng phụ trách để tránh những kẻ kia bỏ trốn.

“Ở đây vẫn ổn chứ?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Tạm thời vẫn ổn, có điều người của đại hội tới Giang Thành mỗi lúc một nhiều. Ngoài điều đó ra thì Thương Minh cũng cử người tới. Có một nhóm người đã bắt đầu tiếp cận Dương Hoa rồi. Chủ tịch Lâm, nếu như tôi đoán không nhầm thì bọn họ tới vì những người này”, Từ Thiên khẽ nói.

“Có gì giấu nổi đâu. Mặc dù chúng ta đã ém tin nhưng thời gian dài thì vẫn sẽ bị Thương Minh và Đại Hội phát hiện ra điều bất thường thôi. Tới khi đó nhiều chuyện cùng xảy ra, chúng ta không thể nào là đối thủ của cả đại hội và Thương Minh được”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.

“Vậy chủ tịch Lâm cậu định thế nào...thả bọn họ sao?”, Từ Thiên hỏi.

“Thả? Vậy khác gì tự tìm đường chết”, Lâm Chính tò mò hỏi.

“Vậy nên làm thế nào?”

Lâm Chính suy nghĩ một lúc rồi nói: “Sử dụng Họa Thủy là được. Chỉ cần bọn họ không tập trung sự chú ý vào chúng ta thì chúng ta vẫn có thể kéo dài thời gian. Đại hội bắt đầu thì mọi ân oán sẽ được giải quyết”.

“Chủ tịch Lâm định sử dụng thế nào?”, Từ Thiên hỏi tiếp.

“Đương nhiên là dụ bà ta cho kẻ thù”, Lâm Chính cười thản nhiên, nói nhỏ với Từ Thiên.

Từ Thiên hiểu ý bèn gật đầu: “Chủ tịch Lâm yên tâm, cứ giao cho tôi”.

Nói xong, ông ta rời đi. Đúng lúc này, một cuộc điện thoại được gọi tới. Là điện thoại của Mã Hải. Từ Thiên nhìn Lâm Chính.

“Có chuyện gì vậy?”, Lâm Chính hỏi.

“Người của đại hội lại tới rồi, hơn nữa yêu cầu phải gặp được cậu trong một tiếng đồng hồ, nếu không...bọn họ sẽ bắt tất cả chúng tôi đi điều tra, giọng nói của Mã Hải vô cùng lo lắng.

Lâm Chính suy nghĩ rồi nói: “Mời họ tới phòng làm việc, tôi sẽ tới ngay”.

“Vâng chủ tịch”.

Lâm Chính quay qua: “Từ Thiên, ông sắp xếp đưa tôi tới tổng bộ của Dương Hoa”.

“Chủ tịch Lâm, người của đại hội tới làm gì vậy?”

“Còn không nhận ra sao? Họ sốt ruột rồi chứ sao”, Lâm Chính cười thản nhiên, đẩy cửa bước ra.

Tại phòng làm việc của Dương Hoa. Mã Hải đứng trước cửa với vẻ mặt căng thẳng. Bên trong và bên ngoài cửa đều có hai người đàn ông đứng đó. Những người này ăn mặc rất kỳ lạ. Bọn họ mặc trang phục đi đêm, đeo mặt nạ và mũ, nhìn không rõ mặt, chỉ thấy mỗi đôi mắt thần bí.

Một nam một nữ ngồi trên ghế sopha. Người đàn ông trông khá trẻ, tầm hơn hai mươi tuổi. Người phụ nữ thì tầm năm mươi tuổi, hơi mập.

Người đàn ông với sắc mặt lạnh tanh, ánh mắt kiên định nhìn về phía trước. Người phụ nữ khẽ mỉm cười: “Cậu Hoàng không cần căng thẳng. Thần y Lâm đâu có ba đầu sáu tay, không ăn thịt được cậu đâu”.

“Căng thẳng sao? Bà Quế cứ đùa. Chúng ta đều là người của đại hội, đường đường là đại hội thì có gì phải sợ chứ”, người thanh niên hừ giọng.

“Tôi thấy cậu không được tự nhiên mà", bà Quế cười.

Người đàn ông lắc đầu: “Tôi làm việc thay cho bố mình, đương nhiên cần phải cẩn thận chu toàn. Nghe nói thần y Lâm giảo hoạt lắm, sao tôi có thể khinh suất được”.

“Được được được. Nếu đã vậy thì lát nữa cậu xử lý chuyện này nhé. Cậu yên tâm, lần này đại hội toàn cử tới những người có khả năng thôi, cậu cứ mạnh dạn đi làm là được. Dù thần y Lâm có ba đầu sáu tay thì cũng phải biến thành con mèo trước mặt chúng ta”, bà Quế nheo mắt cười.

Người thanh niên gật đầu, đôi mắt ánh lên vẻ kiên định và quyết tâm. Mã Hải ở phía xa chau mày.

Cạch...Lúc này, cánh cửa được đẩy ra. Người mặc đồ đen ở bên ngoài bước vào: “Thưa cậu, thưa bà, thần y Lâm tới rồi”

Người này thông báo xong bèn đi ra. Sau đó, Lâm Chính một bước đẩy cửa bước vào.

“Chủ tịch”, Mã Hải mừng rỡ gọi. Lâm Chính ra hiệu cho ông ta im lặng. Anh đi về phía bàn làm việc của mình.

Thế nhưng khi anh còn chưa ngồi xuống thì người thanh niên đã nói: “Ai cho anh ngồi xuống thế?”

Lâm Chính khựng người, nhìn người đàn ông bằng vẻ kỳ lạ.

Người này đứng dậy: “Giờ anh là kẻ tình nghi. Ai cho anh ngông nghênh đến vậy? Tới đây, đứng ở đây cho tôi. Tôi có câu hỏi muốn hỏi anh. Anh phải trả lời thành thực, nếu không thì đừng trách sao tôi không khách khí!”

Người này đanh giọng đe dọa. Nếu là người thường thì chắc là đã bị dọa sợ té khói rồi. Thế nhưng Lâm Chính trông vẫn vô cùng điềm nhiên. Anh cũng tỏ ra phối hợp: “Vậy anh muốn hỏi gì?”

“Người phán quyết và người tuyệt phạt có phải bị anh sát hại không? Minh chủ Bạch Họa Thủy của Thương Minh mất tích có phải có liên quan tới anh”, người đàn ông chất vấn.

Có vẻ họ muốn làm rõ mọi chuyện...
Chương 2132: Cô là ai?

Lâm Chính cũng không ngờ rằng đối phương lại thẳng thắn như vậy. Xem ra đối phương đã có sự chuẩn bị khi tới đây.

“Không phải tôi làm”, anh phủ nhận.

“Anh còn giảo biện?”, người đàn ông hét lớn.

Anh ta định chèn ép Lâm Chính. Nhưng Lâm Chính vẫn lắc đầu: “Nếu anh chỉ định dùng vào lời nói để ép tội tôi thì tôi thấy anh đang lãng phí nước bọt rồi đấy. Trừ khi anh có chứng cứ chứng minh những gì tôi làm. Nếu không thì anh bớt bớt lại”.

“Anh...”, người đàn ông mặt đỏ au, không biết phải nói gì.

“Thần y Lâm quả không hổ danh là thần y Lâm, quả nhiên là giảo hoạt”, người phụ nữ bên cạnh mỉm cười, lên tiếng.

“Vị này là?”

“Chúng tôi đều là người của đại hội. Lần này tới đây là vì muốn điều tra việc mất tích của người phán quyết và người tuyệt phạt. Liên quan tới những chuyện đó có lẽ thần y Lâm cũng biết ít nhiều nhỉ”, bà Quế mỉm cười.

“Cũng có nghe qua, mà tóm lại là người phán quyết và người tuyệt phạt xảy ra chuyện ở Giang Thành các người tìm tôi cũng là điều đương nhiên. Nhưng tại sao đến cả minh chủ Thương Minh mất tích mà cũng tìm tôi thế”, Lâm Chính tỏ ra tò mò.

“Thần y Lâm không cần căng thẳng. Chúng tôi chỉ điều tra, chứ không hề khẳng định anh là người làm”, người phụ nữ nói tiếp.

“Chỉ là điều tra sao? Nếu đã là yêu cầu của đại hội thì tôi đương nhiên phải dốc sức phối hợp rồi”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Vậy thì tốt quá rồi. Nói vậy thì cậu cho phép chúng tôi hỏi vài câu đúng không”, bà Quế tiếp tục nói.

Đúng lúc này. Rầm...Cánh cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra. Một lượng lớn người ập vào.

“Hả?”, Lâm Chính chau mày, ngước lên nhìn. Anh phát hiện ra tất cả đều là người của Thương Minh. Bọn họ vây lấy anh.

“Các người làm gì vậy?”, Mã Hải hét lớn: “Bảo vệ, bảo vệ đâu”

Thế nhưng không ai lên tiếng. Đây đâu phải người thường. Đám bảo vệ của Dương Hoa có xông vào cũng chẳng làm được gì.

Lâm Chính nhìn họ bằng vẻ nghi ngờ. Đại hội và Thương Minh cùng một giuộc, tại sao họ lại chạy tới đây và mất lịch sự như vậy chứ?

“Các vị, thế này là thế nào?”, Lâm Chính hỏi.

Một giọng nói khác vang lên: “Thế nào à? Thần y Lâm, nói nghe thú vị nhỉ. Giờ là lúc nào rồi mà còn giả vờ thế?”

Dứt lời, một bóng hình bước vào. Nhìn thấy người này Lâm Chính lập tức đanh mặt. Mã Hải trố tròn mắt với vẻ không dám tin.

Người bước vào không phải ai khác mà chính là Bạch Họa Thủy của Thương Minh.

Lâm Chính bất ngờ. Anh tưởng mình nhìn nhầm nhưng đúng là Bạch Họa Thủy thật. Thế nhưng...không phải là Bạch Họa Thủy đang ở dưới chỗ tầng hầm và bị nhốt sao? Anh vừa từ đó ra mà tại sao Bạch Họa Thủy lại có thể xuất hiện ở đây vậy.

Lẽ nào...khu vực đó đã xảy ra chuyện rồi?

Sao anh không biết gì vậy? Hơn nữa...Bạch Họa Thủy cũng tới nhanh quá. Bà ta đã thay sang bộ đồ khác...Mọi thứ thật quỷ dị...

Lâm Chính chau mày, cảm thấy thật bất ổn. Lúc này Bạch Họa Thủy nói tiếp: “Thần y Lâm, giờ chắc cậu đang thắc mắc tại sao tôi lại xuất hiện ở đây đúng không?”

Bà ta cười đắc ý, đôi mắt ánh lên vẻ kỳ dị. Lâm Chính vốn định trả lời nhưng ý thức được điều gì đó nên lại im lặng.

“Thần y Lâm, sao lại im lặng thế? Không phải là vì ngạc nhiên quá đấy chứ. Mặc dù cậu làm mọi chuyện một cách kín đáo nhưng đối với Thương Minh chúng tôi thì chút thủ đoạn của cậu chẳng là gì cả. Giờ tôi đứng đây, cậu còn gì để nói không?”, Bạch Họa Thủy cười lạnh.

Lâm Chính vẫn không nói gì. Bạch Họa Thủy chau mày. Người thanh niên khi nãy lập tức lên tiếng: “Bạch minh chủ. Sao bà lại ở đây? Lẽ nào bà thật sự bị thần y Lâm nhốt sao?”

“Điều đó mà còn phải hỏi sao? Người phán quyết và người tuyệt phạt đều bị kẻ này truy sát. Tôi cũng bị nhốt lại. Nếu không phải vì người của Thương Minh có thủ đoạn tinh thông thì giờ đã không còn được đứng ở đây nữa rồi”, Bạch Họa Thủy hừ giọng.

“Vậy cơ à?”, sắc mặt người đàn ông trông vô cùng khó coi. Anh ta quay qua quát Lâm Chính: “Thần y Lâm, anh còn gì để nói không?”

Lâm Chính vẫn im lặng. Rõ ràng người thanh niên kia đã mất kiên nhẫn. Anh ta hừ giọng: "Thần y Lâm, anh còn im lặng thì tức là anh thừa nhận. Nếu đã vậy thì chúng tôi sẽ đưa anh về đại hội để điều tra, anh không có ý kiến gì chứ?”

“Tôi có ý kiến”, Lâm Chính lên tiếng.

“Nhân chứng đã ở đây, anh không bao biện được nữa đâu”, đối phương nói.

“Tôi không bao biện, tôi chỉ nói một câu”.

“Anh muốn nói gì?”, người đàn ông tỏ ra khinh thường.

Lâm Chính quay qua nhìn Bạch Họa Thủy và lập tức hỏi: “Cô gái này là ai vậy?”

Dứt lời cả hiện trường im lặng như tờ.
Chương 2133: Phối hợp

Bạch Họa Thủy sững sờ nhìn Lâm Chính, có lẽ người này cũng không ngờ anh lại nói ra như vậy. Một lúc sau “bà ta” mới nặn ra một nụ cười: “Thần y Lâm, cậu giả vờ gì nữa. Cậu bắt cóc tôi, giờ còn hỏi tôi là ai. Cậu đang đùa tôi đấy à?”

“Cô gái, tôi thật sự không biết cô là ai. Tôi không biết cô mà cô lại nói tôi bắt cô thì có phải là nực cười không?”, Lâm Chính nói.

“Cậu còn cứng miệng à”, Bạch Họa Thủy tức giận: “Muốn tôi vạch mặt cậu trước đám đông mới chịu phải không?”

“Được vậy thì tốt quá. Tôi cũng muốn nghe xem rốt cuộc là thế nào”, Lâm Chính nói.

Người thanh niên tỏ vẻ sốt ruột, lập tức lên tiếng: “Thần y Lâm, Bạch minh chủ đã đứng ở đây rồi. Nếu anh ngoan ngoãn thừa nhận thì đại hội sẽ khoan hồng, có khi còn cung cấp cho anh cả lợi ích. Còn nếu anh vẫn cứng miệng, không chịu tỉnh ngộ thì đừng trách sao đại hội vô tình”.

“Cậu Hoàng đừng kích động”, bà Quế ở bên cạnh cảm nhận được điều gì đó bèn lên tiếng. Thế nhưng có vẻ người thanh niên không nhịn được nữa: “Nhân chứng đã đứng rành rành ở đây, cái gì mà kích động với không kích động? Người đầu, bắt thần y Lâm cho tôi”.

“Vâng”, đám đông hô lớn và định lao lên. Đúng lúc này, Lâm Chính cũng lên tiếng: “Từ từ đã”.

“Sao thế? Anh thừa nhận đúng không? Tôi nói rồi, chúng tôi sẽ xử lý nhẹ nhàng thôi, anh chỉ cần thành thật khai báo rõ ràng là được”, người thanh niên nói.

Thế nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu: “Tôi nói rồi, tôi không biết người này, người này là minh chủ Bạch Họa Thủy sao? Nếu đúng vậy thì tôi mới gặp bà ta lần đầu. Vậy mà các người lại nói tôi bắt bà ta thì có phải là vu oan cho người khác không. Nếu các người cố tình làm thế thì tôi cũng hết cách rồi. Tôi nghĩ điều này cũng không hợp với quy tắc của đại hội đâu”.

Dứt lời, người thanh niên giật mình.

“Thần y Lâm, cứ chối bay như vậy không có tác dụng gì đâu. Tôi chạy thoát từ chỗ của cậu thì đương nhiên là tôi biết những chuyện liên quan tới cậu rồi”, Bạch Họa Thủy vẫn còn định nói gì đó.

Nhưng bà ta vừa nói tới đây thì Lâm Chính đã nhìn chăm chăm bà ta: “Bà biết những gì?”

Bạch Họa Thủy giật mình, bỗng nhiên không biết nói gì.

“Bà cứ nói đi, tôi sẽ nghe. Chỉ cần bà có thể đưa ra được bằng chứng tôi đã bắt bà thì tôi sẽ để cho các người toàn quyền xử lý”, Lâm Chính điềm đạm nói.

Lần này Bạch Họa Thủy không lên tiếng nữa. Người thanh niên thì cuống cả lên. Anh ta còn định nói gì đó nhưng bà Quế đã cắt lời: “Được rồi cậu Hoàng. Cậu không cần nói nữa, thần y Lâm đã nhận ra Bạch Họa Thủy là người của chúng ta đóng giả thì cậu không cần phải làm gì nữa”.

Dứt lời, Mã Hải cũng ngạc nhiên. Người thanh niên và Bạch Họa Thủy tái mặt, lập tức cúi đầu.

Bạch Họa Thủy đưa tay ra nhéo lên cổ mình. Ngay lập tức, một khuôn mặt khác hiện ra.

“Dịch dung thuật”, Lâm Chính chau mày.

“Khá lắm, thần y Lâm không cần phải giận, chúng tôi chỉ muốn thăm dò chút thôi. Xem ra cậu trong sạch thật.”, bà Quế mỉm cười.

“Cách của đại hội đúng là gớm nhỉ. Dám cử cả người đóng giả để thăm dò đối phương. Nhưng mà thuật dịch dung của các người cũng tuyệt đấy. Tôi cũng biết về thuật này mà so với các người thì đúng là chưa là gì”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Thần y Lâm quá khen. Nếu đã chứng minh trong sạch rồi thì chúng tôi cũng không còn gì nữa. Chúng tôi cáo từ”, bà Quế cũng không muốn ở lâu, bèn nói và rời đi.

“Đợi đã”, Lâm Chính hét lớn.

“Thần y Lâm còn chuyện gì nữa sao?”, bà Quế hỏi.

“Sao các người cứ luôn nghi ngờ tôi bắt minh chủ của Thương Minh vậy. Cả việc hại chết người phán quyết và người tuyệt phạt nữa? Lẽ nào các người ghét tôi?”, Lâm Chính trầm giọng.

“Thần y Lâm đứng nói như vậy. Đại hội coi mọi người như nhau cả, nếu không công bằng ở đâu? Việc hết lần này tới lần khác đòi gặp cậu chẳng qua là vì người tuyệt phạt và người phán quyết xảy ra chuyện ở ngay Giang Thành chứ không có ý gì khác. Cậu đã trong sạch rồi, không cần phải lo lắng nữa", bà Quế nói.

“Thế nhưng cứ cách nằm ngày mười đoạn các người lại cử người tới Giang Thành thì sao tôi có thể yên tâm được? Các người không phải là do...nhà họ Lâm cử tới đấy chứ?’, Lâm Chính nói.

Đám đông lập tức nhìn nhau: “Nhà họ Lâm?”

“Thần y Lâm, ý của anh là gì?”, người thanh niên hỏi.

“Nhà họ Lâm và tôi trước giờ có ân oán. Trước đó tôi còn khiêu chiến với người của họ, thế nên họ tận dụng người của đại hội tới để giết tôi. Hôm nay các người đột ngột xuất hiện, đương nhiên là tôi nghi ngờ đây là hành động của nhà họ Lâm. Các vị, tôi đã phối hợp với mọi người để điều tra rồi, giờ có phải mọi người cũng nên phối hợp với tôi một chút không?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Dứt lời, người của Đông Hoàng Giáo lập tức lao vào bao vây đối phương...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK