Sở Tử Minh không ngờ Lâm Chính lại trực tiếp động tay chân với mình.
Mặc dù anh ta đã nghe tin đồn rằng Lâm thần y của Dương Hoa cũng có ý với Tô Nhu của công ty quốc tế Duyệt Nhan.
Nhưng tin đồn vẫn chỉ là tin đồn, anh ta cũng chưa xác nhận lại.
Nhưng hôm nay, anh ta rốt cuộc đã hiểu.
Lâm thần y đâu chỉ "có ý" với Tô Nhu? Lâm thần y này hoàn toàn coi Tô Nhu là người của mình.
Và không cho phép bất cứ ai động tới Tô Nhu.
Sở Tử Minh toát mồ hôi lạnh, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Nhưng thay vì cầu xin sự thương xót, anh ta lại nhìn về căn phòng nhỏ bên cạnh và gầm lên một tiếng trầm thấp.
"Ông Long! Còn muốn đứng đó xem kịch nữa hay sao?"
Ông Long?
Lâm Chính cau mày, nhìn về phía căn phòng nhỏ.
Nhưng vào lúc này.
Rầm!
Cánh cửa phòng đột nhiên nổ tung.
Sau đó một luồng ánh sáng vàng ập đến, tựa hồ như có một con thần long bay lên không trung, lao về phía Lâm Chính.
Lâm Chính cau mày, lập tức giơ tay chống cự.
Bùm!
Hai bên va chạm nhau.
Một luồng sức mạnh quen thuộc ép Lâm Chính lùi lại.
Anh buông Sở Tử Minh ra, tự lùi lại nửa bước.
Nhưng lực kia khiến cơ thể anh loạng choạng thêm vài bước mới dừng lại.
"Hả?"
Người vừa lao ra phát ra tiếng kêu đầy nghi hoặc.
“Long lực?”
Lâm Chính khẽ lẩm bẩm.
"Cậu biết Long lực sao?"
Người vừa lao ra giờ thậm chí còn ngạc nhiên hơn.
Lâm Chính nhìn về phía người đó.
Lúc này anh mới nhận ra người đó là một ông già khoảng tám mươi tuổi.
Lưng ông ta còng xuống, da nhăn nheo và tóc bạc trắng, trông như thể sắp xuống lỗ đến nơi.
Nhưng đồng tử của ông ta lại có màu vàng như mắt rồng.
Thấy vậy, Lâm Chính có thể kết luận ngay đối phương hẳn là có quan hệ với tộc Long Mạch.
"Cậu là ai? Tại sao lại nhận ra sức mạnh của tôi?"
Ông già lạnh lùng nhìn Lâm Chính rồi hỏi.
"Còn ông là ai? Ông đến từ long mạch dưới lòng đất sao?"
Lâm Chính bình thản hỏi.
"Ngay cả long mạch dưới lòng đất cậu cũng biết. Có vẻ như cậu cũng đến từ long mạch ngầm".
Ông già hừ lạnh: “Nếu như vậy thì hôm nay tôi càng không thể để cậu sống sót!”
Sau đó, ông ta vung móng vuốt, huy động Long lực trong cơ thể, những vòng sáng vàng tràn ra từ lòng bàn tay ông ta.
"Lùi lại... mọi người lùi lại..."
Sở Tử Minh ôm cánh tay bị gãy của mình, gầm gừ nói với đồng bọn của mình đang ở trong phòng.
Mọi người đều sợ hãi đến mức trốn vào căn phòng nhỏ.
Vụt!
Ông già dường như đã thi triển xong chiêu thức, từng bước rắn rỏi lao về phía Lâm Chính.
Lòng bàn tay ông ta hướng về phía trước, Long lực đánh tới hóa thành đầu rồng, không thể ngăn cản.
Lâm Chính dường như mơ hồ nghe thấy tiếng gầm của một con rồng.
Nhưng ngay khi chưởng của ông ta chuẩn bị đánh trúng, Lâm Chính đột nhiên giơ tay lên, nhẹ nhàng vẫy một cái.
Choang!
Một luồng sức mạnh bí ẩn ngưng tụ thành một tấm khiên.
Bùm!
Long lực và tấm khiên va chạm với nhau.
Ngay lập tức, toàn bộ căn phòng phát nổ.
Mấy người bảo vệ bên ngoài không biết chuyện gì đã xảy ra đều bị đánh bay.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Khi bụi mù tan đi, Lâm Chính yên lặng đứng tại chỗ, ông già lùi về phía sau mấy bước, thở hổn hển, trong mắt đầy vẻ khó tin.
Một người nắm trong tay Long lực mạnh như ông ta đã chu du khắp Long Quốc, vào Nam ra Bắc nhưng hiếm khi nào gặp đối thủ xứng tầm.
Nhưng hôm nay Lâm Chính lại khiến ông ta bất lực.
"Chẳng lẽ cậu cũng đã nắm giữ được Long lực?"
Ông già gằn giọng quát lên.
"Thân thủ của ông không tồi, vì sao muốn giúp Sở Tử Minh?"
Lâm Chính lãnh đạm hỏi.
"Cậu hỏi cái này làm gì?"
Ông già cười lạnh: "Nhưng tôi cũng không ngại nói cho cậu biết, đương nhiên là vì tiền. Không có tiền, ai lại đi bảo vệ cậu ta không công cơ chứ?"
"Ông là người của tộc Long Mạch?"
Lâm Chính lại hỏi.
"Đừng hỏi những câu vô nghĩa!"
"Đây không phải là nói nhảm, tôi chỉ là muốn suy nghĩ xem có nên để ông sống sót hay không".
Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Hơi thở của ông già như ngừng lại.
Chương 5282: Lưu đày
Sau khi Long Mạch tộc trải qua cuộc thảm sát lần trước cũng không còn mấy người sống sót.
Nếu người này thực sự có liên quan đến Long Mạch tộc, Lâm Chính quả thực muốn căn cứ vào tình hình mà cân nhắc xem có nên thu nhận ông ta hay không.
Rốt cuộc, rất có thể sau này anh sẽ phải đối mặt với Đại hội.
Nếu quy mô và sức mạnh của Đại hội lớn hơn anh tưởng tượng thì chỉ với thực lực hiện tại của Lâm Chính sẽ không thể chống lại họ.
Sức mạnh của Đại hội trải rộng đến mọi nơi trên thế giới.
Bất luận là tầng lớp dưới đáy xã hội hay là tầng lớp tinh hoa đều có dấu vết của Đại hội.
Nhưng điều khiến Lâm Chính kinh ngạc hơn nữa là người của Đại hội dù ở đâu cũng có thể hoàn toàn kiểm soát được tình hình khu vực đó.
Sự xuất hiện của đám người A Hải đã hoàn toàn thay đổi nhận thức của Lâm Chính về Đại hội.
"Không những có tu vi đáng gờm, bọn họ còn có kho vũ khí đáng sợ".
Lâm Chính đã vô cùng kinh ngạc.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng Long lực có thể bị khống chế.
Ông già đằng trước đương nhiên không hiểu nổi Lâm Chính đang nói gì.
Ông ta trợn mắt nhìn Lâm Chính, một lúc lâu sau mới đáp lời: "Nói năng hàm hồ, tha mạng cho tôi? Trước giờ chưa từng có kẻ nào dám nói với tôi như vậy".
Nhưng lúc ông ta vừa dứt lời.
Một lực mạnh kinh hoàng đến nỗi không thể chống đỡ giáng lên vai ông Long.
Trong chốc lát, đầu gối của ông Long nổ tung, không tự chủ được mà quỳ thụp xuống đất.
Rầm!
Mặt đất bị đập vỡ.
Sở Tử Minh đang trốn trong căn phòng nhỏ nhìn thấy cảnh tượng này qua khe cửa thì hoàn toàn chết lặng.
"Việc này... làm sao có thể?"
Sở Tử Minh sửng sốt, kinh ngạc lẩm bẩm.
Trong suy nghĩ của anh ta, ông Long là bất khả chiến bại.
Tuy biết Lâm thần y ở Giang Thành võ công cao cường, nhưng Sở Tử Minh cho rằng nếu đến Giang Thành mà có ông Long đi theo bảo vệ thì cho dù là Lâm thần y cũng không thể làm gì được anh ta.
Nhưng hôm nay chứng kiến cảnh này, Sở Tử Minh liền biết mình đã mắc một sai lầm lớn!
Lâm thần y của Giang Thành này không phải chỉ võ công cao cường, mà sức mạnh còn ngang với một vị thần!
Ông Long - người đã đánh bại vô số cao thủ đỉnh cao thậm chí không thể phản đòn khi đứng trước mặt Lâm thần y...
"Thôi xong rồi..."
Sở Tử Minh lẩm bẩm.
"Ông có thể cảm nhận được sức mạnh này không?"
Lâm Chính chậm rãi đi đến trước mặt ông Long, cúi đầu nhìn ông Long giờ đã gãy cả hai chân rồi hỏi.
"Đây... đây cũng là Long lực sao? Không, Long lực bình thường không bao giờ có thể thuần khiết như vậy. Đây... đây... là... đây là một loại sức mạnh còn vượt xa Long lực. Đây là Long lực phi thăng sao, đây... đây rốt cuộc là gì chứ?"
Ông Long mở to mắt lẩm bẩm.
Ông ta không thể biết được đây là thứ sức mạnh gì.
Nhưng ông ta biết rõ mình căn bản không có khả năng chống lại chủ nhân của loại sức mạnh này...
“Bây giờ ông có thể nói cho tôi biết rồi chứ?”
Lâm Chính nhìn ông Long, bình thản nói.
"Cậu... cậu là ai?"
Ông Long run rẩy hỏi: "Cậu... cậu đến từ long mạch dưới lòng đất sao?"
"Đúng vậy, nhưng tôi không phải thành viên của Long Mạch tộc".
Lâm Chính trầm mặc một lát, mặt không cảm xúc nói: "Nghiêm túc mà nói, tôi là vua của Long Mạch tộc!"
"Cậu không phải thành viên Long Mạch tộc, nhưng lại là Long Mạch tộc vương?"
Ông Long bị lời nói của Lâm Chính làm cho đứng hình.
"Ông, là ai?"
Lâm Chính trầm giọng.
Ông Long há hốc miệng, sau đó mới khàn khàn giọng đáp: "Tôi... là người của Long Mạch tộc, nói đúng hơn là tội nhân của Long Mạch tộc..."
"Tội nhân?"
"Đúng vậy... tôi... tôi là tội nhân bị lưu đày của Long Mạch tộc..."
Chương 5283: E rằng rất khó
Lâm Chính có chút kinh ngạc, còn tưởng ban nãy mình nghe lầm.
"Tội nhân bị Long Mạch tộc lưu đày? Không đúng, Long Mạch tộc không phải luôn trực tiếp xử lý tội nhân sao? Làm sao có thể lưu đày bọn họ?"
Lâm Chính cũng biết rất nhiều về Long Mạch tộc.
Các quy tắc của bộ tộc này rất nghiêm ngặt, đặc biệt là luật pháp.
Một khi ai đó vi phạm luật của bộ tộc, nhẹ thì bị giam lại, nặng thì bị phế tu vi, thậm chí là tử hình.
Long Mạch tộc vốn là một bộ tộc vô cùng kiêu ngạo và hùng mạnh.
Vì sinh ra đã có Long lực nên cái nhìn của họ đối với những vấn đề này rất đơn giản.
Hầu hết mọi người đều chỉ coi mình là trung tâm...
Nhưng chuyện lưu đày tội nhân thì anh chưa bao giờ được nghe tới.
"Vị đại nhân này không biết chuyện Long Mạch tộc lưu đày tội nhân sao? Không biết cũng dễ hiểu thôi. Dù sao đây cũng là quy định từ mấy chục năm trước, hiện tại không biết quy tắc có thay đổi hay không”.
Ông Long trầm giọng nói.
"Tôi hiểu rồi..."
"Đại nhân, thực lực của cậu quả là vô song, lão Long này địch không nổi. Giờ sự tình đã đến nước này, tôi cũng không còn gì để nói, cậu cứ ra tay đi”.
Ông Long nhắm mắt lại, không nói nữa.
Tuy rằng ông ta chỉ tiếp Lâm Chính mấy chiêu, nhưng mấy chiêu này đã đủ khiến ông ta tuyệt vọng.
Ông ta biết dù có tiếp tục chiến đấu cũng không có cơ hội chiến thắng.
Đối với một đối thủ mạnh mẽ như vậy, tất cả những gì ông ta có thể làm chỉ là hy vọng đối phương cho mình một cái chết nhẹ nhàng.
Ông Long nhắm mắt lại, im lặng chờ đợi.
Sở Tử Minh và những người khác trong phòng lo lắng, run rẩy nhìn cảnh tượng bên ngoài.
"Ông Long... Ông ta làm cái gì vậy? Ông ta nhận thua rồi sao?"
"Thứ chó má này lấy của cậu chủ đây bao nhiêu tiền mà lại làm việc như này?"
"Thật đáng ghét!"
Đám người la ó.
Sở Tử Minh không rảnh để ý đến phản ứng của họ.
Anh ta quay lại nhìn căn phòng nhỏ, chỉ thấy một cửa sổ nhỏ trong phòng.
Sở Tử Minh lập tức lao tới, đứng trên bàn dùng sức đá vào cửa sổ.
Choang!
Kính cửa sổ bị đá vỡ thành từng mảnh.
Lâm Chính ngẩng đầu nhìn về phía căn phòng.
"Yểm trợ cho tôi rút lui!"
Sở Tử Minh gầm gừ, trực tiếp lao qua cửa sổ, nhảy sang phòng bên cạnh rồi chạy ra ngoài.
"Hả?"
"Tôi... chúng tôi làm sao mà yểm trợ cho cậu được?"
Những đồng bọn đi cùng đều chết lặng.
Cao thủ đỉnh cao như ông Long giờ còn quỳ trước mặt Lâm Chính. Giờ bảo họ đi ra đó giữ chân anh thì khác nào kêu họ tự thắt cổ tự tử?
Những người đi cùng Sở Tử Minh lúc này co rúm lại trong căn phòng nhỏ, sợ hãi nhưng không biết phải làm sao.
Tuy nhiên, Lâm Chính dường như không có hứng thú với những người này.
Anh cũng không đuổi theo Sở Tử Minh đang chạy trốn, chỉ nhìn chằm chằm ông Long, bình tĩnh nói: "Có bao nhiêu người bị Long Mạch tộc lưu đày giống như ông?"
"Có không ít, nhưng e rằng số người có thể sống sót đến hôm nay cũng không nhiều. Theo tôi được biết, hình như có hơn mười người”.
Ông Long do dự một chút rồi nói.
"Thật sao?"
Đôi mắt của Lâm Chính như sáng lên.
Nếu những người này bị Long Mạch Tộc trục xuất mấy chục năm trước, trải qua nhiều năm như vậy thì thực lực của họ chắc chắn đều rất đáng gờm.
Nếu anh có thể chiêu mộ được một nhóm người như vậy, đó sẽ là một lợi thếrất lớn đốI với anh.
Lâm Chính suy nghĩ, sau đó bình tĩnh nói: "Ông Long, tôi sẽ không giết ông, nhưng tôi muốn ông làm một việc”.
"Việc gì vậy?"
Ông Long sửng sốt một chút, sau đó vội vàng hỏi.
"Tôi muốn ông liên lạc với những người này ngay lập tức và yêu cầu họ đến gặp tôi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: "Tôi sẽ đợi bọn họ ở trụ sở Dương Hoa, đã rõ chưa?"
"Đại nhân muốn mời những người này làm việc cho cậu sao?"
Ông Long do dự một chút rồi nói.
"Phải”.
Lâm Chính gật đầu.
"Tôi e rằng... việc đó sẽ khó khăn”.
Ông Long do dự một lúc lâu rồi thì thầm.
Chương 5284: Chạy không thoát
"Khó sao?"
Lâm Chính bình thản hỏi: "Bọn họ không muốn xuất hiện sao?"
"Bọn họ đều tới đây vì tiền, chỉ cần cậu có tiền thì họ có thể làm việc cho cậu. Nhưng đại nhân xem ra có quan hệ gì đó với Long Mạch tộc. Nếu bọn họ biết được thì sao có thể làm việc cho cậu?"
Ông Long đáp.
"Những người này đang chống lại Long Mạch tộc sao?"
"Đương nhiên, dù sao bọn họ cũng bị Long Mạch tộc lưu đày".
"Vậy nếu tôi thay mặt Long Mạch tộc tha thứ cho những tội ác trong quá khứ của họ và khôi phục thân phận tộc nhân cho họ thì sao?"
Lâm Chính lại hỏi.
Anh vừa dứt lời, ông Long sửng sốt, sau đó liên tục lắc đầu: "Đại nhân, xin cậu đừng đùa nữa, chuyện này không thể một mình cậu nói là xong được".
"Có vẻ như ông không tin tôi?"
"Lẽ nào cậu là Long Tử?"
Ông Long lẩm bẩm.
"Tôi không phải Long Tử, nghiêm túc mà nói, tôi chính là người tiếp nhận truyền thừa của Chân Long. Long Mạch tộc không cần Long Tử nữa rồi, đã có người nhận truyền thừa thì tước vị hữu danh vô thực kia cũng không cần phải tồn tại nữa".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Ông Long nghe vậy, hai mắt rưng rưng, sau đó trực tiếp quỳ lạy Lâm Chính.
“Nếu tội ác của chúng tôi có thể được tha thứ, thân phận thành viên của tộc Long Mạch có thể được khôi phục, lá rụng về cội thì lão Long này dù có phải tan xương nát thịt cũng sẵn sàng đi theo đại nhân”.
Ông Long vô cùng kích động.
Ông ta đã chịu kiếp lưu đày quá lâu rồi.
Mặc dù lưu lạc nhân gian cũng có nhiều thứ thú vị, nhưng trong lòng những người như ông ta vẫn luôn hiện hữu một nỗi nhớ quê nhà.
Dù cho Long Mạch tộc kia có lạnh lẽo, vô vị đến đâu.
"Chúng tôi liều mạng vì tiền, vì tiền mà việc gì cũng dám làm là bởi đã quen với thói tiêu xài hoang phí, đắm chìm trong rượu và nữ sắc để ru ngủ bản thân, khiến tâm hồn không trở nên quá trống rỗng. Nhưng càng như vậy, chúng tôi càng nhớ quê hương. Nếu đại nhân thực sự có thể giúp chúng tôi thực hiện ước nguyện này, chúng tôi chắc chắn sẽ quy phục".
Ông Long cung kính nói.
"Rất tốt".
Lâm Chính gật đầu, tuỳ ý vẫy tay một cái.
Viu viu viu...
Vài cây kim bạc bay ra, châm vào đầu gối ông Long.
Trong nháy mắt, Long lực đặc biệt trên cây kim giúp ông Long hồi phục vết thương.
Chỉ một lát sau, ông Long cảm thấy cơn đau ở đầu gối biến mất quá nửa, cảm giác như có thể đứng dậy được.
Quả là y thuật kinh thiên.
Nhưng điều càng khiến ông ta ngạc nhiên là loại Long lực này.
Cảm nhận được luồng Long lực ấm nóng vừa đi vào cơ thể mình, ông Long đã tin tưởng Lâm Chính bảy tám phần.
"Đa tạ đại nhân! Đa tạ!"
Ông Long vội vã dập đầu vái lạy.
"Những người đó cũng ở Giang Thành sao?"
"Đa số họ đều ở tỉnh ngoài".
"Tôi cho ông thời gian, ông hoả tốc gọi họ tới Giang Thành gặp tôi".
"Đại nhân, không vấn đề gì. Có điều... trong đó có lẽ có vài người, sẽ không bằng lòng..."
Ông Long nói bằng giọng nghi hoặc.
"Không bằng lòng?"
"Không sai, mấy người này... tính khí nóng nảy, lại cứng đầu, có điều thân thủ của họ rất tốt..."
"Vậy sao? Thân thủ tốt là được, ông cứ nghĩ cách đưa họ tới, tôi sẽ nói chuyện với họ".
Lâm Chính đáp.
"Việc này... đại nhân..."
Ông Long có chút lo lắng.
"Yên tâm, tôi sẽ không làm gì họ đâu. Tôi chỉ làm công tác tư tưởng cho họ, nếu không được thì đi hay ở vẫn để họ lựa chọn".
"Vậy thì được rồi".
Ông Long thở phào nhẹ nhõm, sau đó đột nhiên nhớ ra điều gì, gương mặt lộ vẻ do dự: "Đại... đại nhân... còn Sở Tử Minh... phải làm sao?"
"Đây là đất Giang Thành, anh ta chạy không thoát được. Còn việc của Sở Tử Minh ông cũng không cần lo, trả lại tiền cho anh ta là được".
Lâm Chính bình thản đáp rồi quay lưng rời đi.
Chương 5285: Xử trí
Sở Tử Minh đã chuẩn bị kỹ càng, mang theo cả cao thủ hàng đầu như ông Long nên đã cho rằng mình sẽ tha hồ tung hoành ở Giang Thành mà không phải kiêng dè ai.
Nhưng anh ta đã đánh giá thấp sức mạnh của Lâm Chính, cũng không biết sức ảnh hưởng của Lâm thần y tại đây đáng sợ đến mức nào.
Sau khi rời khỏi đó, Lâm Chính đi sang bên kia đường.
Từ Thiên đã sắp xếp xe chờ sẵn ở đó.
Lâm Chính lên xe, đi thẳng tới trụ sở Dương Hoa.
Khi Lâm Chính đigần tới văn phòng thì từ bên trong vọng ra tiếng hét thảm thiết.
"Các người làm gì vậy? Thả tôi ra! Mau thả tôi ra!"
"Tôi... tôi, tập đoàn Tinh Giai chúng tôi không dễ bắt nạt đâu! Người của Dương Hoa nếu dám động tới tôi, tôi đảm bảo các người sẽ không được yên thân..."
"Thả tôi ra!"
Nghe xong Lâm Chính biết ngay người bên trong đó là ai.
Anh đẩy cửa bước vào.
Chỉ thấy Cung Hỉ Vân và mấy người đàn ông lực lưỡng đã trói chặt Sở Tử Minh lại.
Lúc này anh ta đang quỳ trên mặt đất, trong mắt toàn là nỗi khiếp sợ. Sự lo lắng và bất an khiến anh ta liên tục gào thét.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Lâm Chính, Sở Tử Minh càng gào lớn như thể đang phát điên.
"Lâm thần y, tôi sai rồi, tôi nhận sai rồi vẫn không được sao? Tô Nhu đó là của anh! Tôi từ bỏ là được chứ gì? Anh thả tôi đi! Tôi sẽ không bao giờ tới Giang Thành nữa! Không tới nữa!"
Sở Tử Minh dùng sức hét lên.
Nhưng Lâm Chính không hề đáp lời, chỉ im lặng ngồi lên chiếc ghế của mình, châm một điếu thuốc và yên lặng quan sát anh ta.
Đợi Sở Tử Minh gào thét đến đứt hơi, chỉ có thể trừng trừng mắt nhìn Lâm Chính.
"Nói xong chưa?"
Lâm Chính bình thản hỏi.
"Nói... nói xong rồi..."
Sở Tử Minh âm thầm nuốt nước bọt, run rẩy đáp.
"Nói xong thì tốt rồi".
Lâm Chính gật đầu nói tiếp: "Đầu tiên, tôi là người làm ăn kinh doanh, cũng là bác sĩ. Doanh nhân thì luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, đây là chuẩn mực. Còn là bác sĩ thì phải cứu nhân độ thế, mặc dù tôi làm không đủ tốt nhưng cũng đã cố hết sức rồi. Thực ra tôi không phản đối việc các doanh nghiệp bên ngoài rót vốn vào Giang Thành, trong mắt tôi, càng nhiều doanh nghiệp đầu tư vào đây thì Giang Thành càng có sức sống hơn".
"Có điều... hình như anh không tới đây làm ăn mà tới tìm bạn đời?"
Câu này vừa dứt, Sở Tử Minh lập tức đông cứng lại.
"Chủ tịch Lâm, người của tập đoàn Tinh Giai chúng tôi đều theo dõi sát sao. Chỉ cần cậu muốn là tôi có thể khiến họ biến mất ngay lập tức!"
Cung Hỉ Vân trầm giọng nói.
"Không cần phải vậy, chúng ta cũng không phải ác ma giết người không chớp mắt, sao phải ra chiêu tàn độc như vậy?"
Lâm Chính khẽ gọi: "Mã Hải!"
"Chủ tịch Lâm".
Mã Hải vội vã bước lên phía trước, gương mặt có vẻ lo lắng.
"Yên tâm, tôi không định bảo Dương Hoa chúng ta đi thu mua tập đoàn Tinh Giai. Tình hình của Tinh Giai tôi cũng biết, Dương Hoa chúng ta muốn nuốt nó cũng không phải dễ! Ông không cần lo lắng về vấn đề này nữa".
Mã Hải thở phào nhẹ nhõm, cười đáp: "Chủ tịch Lâm, không cần phải lo lắng. Chúng ta có vực Diệt Vong là nơi khai thác tài nguyên bền vững, tiềm lực kinh tế của Dương Hoa sau này là vô cùng lớn, chỉ cần tiếp tục làm ăn thêm hai ba năm nữa thì muốn mua lại Tinh Giai cũng không có gì khó!"
"Quân tử trả thù mười năm hơi muộn, tôi sao có thể đợi đến lúc đó? Ông giúp tôi liên lạc với Bạch Hoạ Thuỷ, giới thiệu tập đoàn Tinh Giai cho bà ta. Bạch Hoạ Thuỷ tự khắc sẽ hiểu ý tôi".
Lâm Chính đáp.
"Cái gì?"
Sở Tử Minh nghe xong thì ba hồn bảy vía đều tiêu tán.
"Bạch... Bạch minh chủ? Anh quen biết Bạch minh chủ sao?"