Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1466: Tôi bảo đảm anh không thể rời khỏi được đây

Trong văn phòng rộng rãi sáng sủa.

Lâm Chính thoải mái ăn bánh gato, uống trà ngon.

“Ở nơi khác tại Portland này chắc chắn anh không được ăn bánh gato kiểu Hoa Quốc chính thống và uống trà Long Tỉnh trước cơn mưa, cũng không thể hưởng thụ cách mát xa chuyên nghiệp như vậy! Thế này anh có hài lòng không?”, Dương Mỹ ngồi trước mặt anh, mỉm cười nói.

“Cũng không tệ!”, Lâm Chính lau miệng: “Vậy khi nào thì trả tiền cho tôi?”.

“Thật sự xin lỗi, người thắng tiền của anh là những khách khác ở sòng bạc, chúng tôi không có quyền để khách lấy lại tiền của người thắng!”.

“Mấy người đó không phải do các người thuê về sao?”, Lâm Chính tức giận, đập bàn quát.

“Sòng bạc của chúng tôi xưa nay không thuê ai cả. Chúng tôi mở cửa làm ăn, sòng bạc chúng tôi sẽ không làm mấy chuyện đó”.

“Vậy các người không có gì để nói nữa sao?”.

“Hay là vậy… Lần đầu anh đến chỗ chúng tôi vui chơi, xét thấy trải nghiệm của anh không được vui vẻ, chúng tôi có thể để anh vui chơi thỏa thích ở đây ba ngày. Mọi tiêu phí của anh trong khu vui chơi của chúng tôi ba ngày này đều sẽ do chúng tôi chi trả! Anh thấy thế nào?”.

“Tôi chỉ muốn lấy lại tiền của tôi!”.

“Anh thật sự khiến tôi rất khó xử”.

“Nói vậy là các người không chịu trả lại tiền cho tôi đúng không?”.

“Anh…”.

“Tôi nói cô biết, các người không lấy tiền ra thì tôi không đi đâu!”.

Lâm Chính lạnh lùng nói, bộ dạng không định nói lý lẽ.

Dương Mỹ nhíu mày.

Không ngờ người tiêu xài hào phóng này lại vô lại như vậy, có lẽ đây chỉ là một nhà giàu mới nổi không có thành tựu gì.

Cô ta suy nghĩ một lúc, đi sang một bên lấy điện thoại vẫn còn kết nối ra, nhỏ giọng nói: “Ông Công Tôn, chắc ông nghe thấy rồi chứ? Bây giờ… phải làm sao đây?”.

“Nhà họ Quảng ở Thạch Nam Hoa Quốc có sức mạnh không nhỏ, nhưng so với Cổ Phái chúng tôi chỉ là một nhân vật xoàng xĩnh. Tôi không muốn đắc tội với bọn họ chỉ là không muốn làm lớn chuyện. Bởi vì một khi người của nhà họ Quảng ở Thạch Nam xảy ra chuyện ở đây chắc chắn sẽ gây xôn xao, thu hút thần y Lâm chú ý tới đây… Thế này vậy, cô hãy trấn tĩnh người đó, cố gắng giải quyết hòa bình với cậu ta!”.

“Nếu người này tiếp tục gây rối thì sao?”.

“Thế thì… giết đi”, Công Tôn Đại Hoàng đột nhiên nói.

Ông ta dứt lời, Dương Mỹ kinh hãi.

“Ông làm vậy không phải cũng làm lớn chuyện hay sao?”.

“Bí mật giết cậu ta, trong thời gian ngắn nhà họ Quảng ở Thạch Nam sẽ không biết được. Tôi sẽ liên lạc với người trong nước diệt nhà họ Quảng ở Thạch Nam! Nếu không còn cách nào khác, đương nhiên phải liều đến cùng!”.

“Vậy được…”, Dương Mỹ do dự một lúc, nhỏ giọng nói: “Tôi sẽ thương lượng với anh ta thêm lần nữa…”.

“Không cần đâu, cô quay về đây đi, đừng làm lỡ thời gian. Cô mau đi cùng tôi đến cứ điểm tạm thời nấp đi, mọi việc ở đây giao cho người khác phụ trách! Còn người này, lập tức xử lý đi”.

“Chuyện đó… Vâng thưa ông”, Dương Mỹ âm thầm thở dài, cũng không còn lựa chọn nào khác, đành dặn dò người bên cạnh một câu, sau đó quay người rời đi.

“Ê? Cô đi đâu vậy?”.

Lâm Chính ở bên này lập tức giậm chân, bước mấy bước tới kéo Dương Mỹ lại.

Dương Mỹ khẽ biến sắc, nghiêng đầu quát khẽ: “Kéo anh ta ra, đưa vào trong nhốt lại!”.

“Vâng thưa cô!”.

Bảo vệ ở hai bên chuẩn bị ra tay.

“Các người làm gì vậy? Khốn nạn! Các người lừa tôi không nói, còn định hại tôi? Các người thật là hèn hạ!”, Lâm Chính ra vẻ vô cùng tức giận, điên cuồng giãy giụa, thoát khỏi sự kìm kẹp của hai người bảo vệ, lao tới ôm lấy Dương Mỹ, một cánh tay quàng lấy cổ cô ta.

“A!”.

Dương Mỹ la lên.

“Các người không được đến đây, ai còn dám đến đây coi chừng tôi không khách sáo với cô ta!”, Lâm Chính quát lên.

Hai bảo vệ kia không dám tiến tới nữa.

“Anh… Anh định làm gì? Tôi cảnh cáo anh đừng có làm bậy, nếu không, tôi bảo đảm anh không ra khỏi sòng bạc này được đâu!”, Dương Mỹ bình tĩnh lại, run giọng nói.

“Cô bớt nói mấy lời vô dụng đó, mau trả tiền lại cho tôi! Mau!”, Lâm Chính quát lên.

“Tôi nói rồi, tiền của anh là những người khách khác thắng được, không liên quan đến chúng tôi!”.

“Tôi mặc kệ đấy, bảy mươi triệu trả lại cho tôi mau, thiếu một số cũng không được, nếu không tôi sẽ giết cô!”, Lâm Chính giả vờ điên cuồng, giọng nói càng lúc càng ra sức.

“Chuyện đó…”.

Người trong văn phòng đều hoang mang.

Dương Mỹ cũng không biết làm sao.

Cô ta không biết võ, lúc này cũng không thoát khỏi cánh tay Lâm Chính được, bị anh giữ chặt.

Cô ta âm thầm lấy điện thoại, nhìn cuộc gọi vẫn còn đang kết nối, không khỏi hét lên: “Làm sao đây…”.

Ba chữ này cô ta không nói với những người xung quanh, mà là nói cho Công Tôn Đại Hoàng.

Đầu kia điện thoại không có âm thanh gì.

Lâm Chính giật lấy điện thoại, tức giận hỏi: “Cô đang gọi điện cho ai? Cảnh sát sao?”.

“Không… không phải…”.

“Hừ, tôi nói cô biết, bây giờ tôi chỉ cần tiền, cô báo cảnh sát cũng vô dụng, chỗ này của cô cũng không hợp pháp! Cô hãy mau gọi điện lấy tiền cho tôi, mau!”, Lâm Chính nhét điện thoại vào tay Dương Mỹ.

Dương Mỹ do dự một lúc, không biết nên làm thế nào.

Đúng lúc đó.

Ting!

Cuộc gọi trên màn hình điện thoại đột nhiên bị ngắt kết nối.
Chương 1467: Thần y Lâm phải không?

Dương Mỹ giật mình, vội vàng hô lên: “Ông Công Tôn”.

Thế nhưng vô ích. Máy đã tắt. Lâm Chính cũng đanh mặt, anh giựt lấy điện thoại và trầm giọng hỏi: “Công Tôn Đại Hoàng đang ở đâu?”

“Sao cơ?”, Dương Mỹ há mồm trợn mắt.

“Mau nói cho tôi biết, Công Tôn Đại Hoàng đang ở đâu?”

“Sao anh biết ông Công Tôn? Lẽ nào…anh chính là…”, Dương Mỹ run rẩy, lập tức ý thức ra được điều gì đó.

Người này chính là thần y Lâm. Mọi chuyện cứ như một vở kịch vậy.

Lâm Chính chẳng qua là muốn thông qua việc gây sự, tạo sự chú ý với Dương Mỹ, sau đó thông qua cô ta để tìm kiếm tung tích của Công Tôn Đại Hoàng.

Anh đã sớm để ý thấy Dương Mỹ gọi voice call và anh cũng đoán ra được người ở đầu bên kia là ai.

Nhưng anh không ngờ Công Tôn Đại Hoàng lại tắt máy đột ngột như vậy.

Lẽ nào ông ta đã phát hiện ra? Không đúng! Rõ ràng là anh hành động không để lại dấu viết gì, chẳng lẽ Công Tôn Đại Hoàng lại nhạy cảm đến vậy?

Dù sao thì đây cũng là một lão hồ ly, một khi thấy có động tĩnh gì là ông ta sẽ lập tức cảnh giác ngay. Còn nếu là chuyện mà đến cả ông ta cũng không chắc chắn thì ông ta nhất định sẽ cho người kiểm chứng trước.

Lão hồ ly này vô cùng cẩn thận. Vì vậy lúc này anh vẫn không thể để lộ thân phận được.

“Dương Mỹ, nếu cô muốn sống thì ngoan ngoãn phối hợp với tôi. Còn giờ cô muốn chết thì tiếp tục giãy giụa đi”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

Thế nhưng điều bất ngờ đó là Dương Mỹ không hề phản ứng thái quá mà chỉ khẽ nói: “Thần y Lâm, tôi hiểu Công Tôn Đại Hòang, tôi nghĩ chắc chắn lúc này ông ta đang trốn ở đâu đó và cho người tới đây giám sát anh. Ông ta muốn xác nhận thân phận của anh".

“Ồ? Vậy tiếp theo tôi phải làm thế nào?”, Lâm Chính hỏi.

“Anh đi tới phía cái bàn đó, lấy súng trong ngăn kéo ra rồi khống chế toàn bộ người trong văn phòng, ép chúng tôi phải giao tiền, chúng tôi sẽ lập tức chuyển tiền cho anh. Nhưng trước khi làm vậy thì anh phải để cho tai mắt của Công Tôn Đại Hoàng nhìn thấy. Đợi sau khi tai mắt của họ rời đi thì anh cũng mang tiền đi. Như vậy Công Tôn Đại Hoàng sẽ không nghi ngờ thân phận thần y Lâm của anh nữa. Và như vậy thì tôi cũng có tthể quay lại bên cạnh ông ta một cách an toàn”, Dương Mỹ khẽ nói.

Lâm Chính giật mình: “Sao? Cô lại muốn giúp tôi à?”

“Đúng vậy?”

“Cô không phải là người của Công Tôn Đại Hoàng sao? Tại sao lại phản bội ông ta?”, Lâm Chính hỏi.

Ánh mắt Dương Mỹ trông hờ hững đi nhiều: “Vài tiếng trước, Công Tôn Đại Hoàng đã giết chết bạn trai của tôi, hơn nữa…còn cưỡng hiếp tôi”.

Lâm Chính chau mày.

“Trong mắt Công Tôn Đại Hoàng tôi chỉ là một con chó mà thôi! Một con chó không nghe lời thì sẽ bị đánh chết. Tôi không muốn bị điều khiển nữa, tôi muốn báo thù cho người tôi yêu…vì vậy…thần y Lâm…lần này tôi giúp anh”, Dương Mỹ kiên định nói.

Lâm Chính do dự, sau đó gật đầu: “Tôi tin cô”.

Thực ra anh chỉ nói thế thôi chứ không tin Dương Mỹ, nhưng sự việc đã tới nước này thì Lâm Chính cũng không có cách nào khác để tìm ra được tung tích của Công Tôn Hoàng, nên đành phải lựa chọn tin tin cô ta.

Nói xong, anh làm theo những gì Dương Mỹ nói, đi tới trước bàn, lấy khẩu súng từ trong ngăn bàn ra. Khẩu súng xuất hiện, đám đông lập tức giơ tay đưa qua đầu, không dám làm càn.

“Tất cả ngồi thành hàng xuống ghế, Dương Mỹ, liên hệ với phòng kế toán chuyển tiền đi?”, Lâm Chính hừ giọng.

“Được…được!”, Dương Mỹ lập tức ngồi xuống bàn làm việc, cầm điện thoại và gọi. Đồng thời, Lâm Chính cũng phát hiện ra ở cửa sổ tòa nhà đối diện có vài cặp mắt đang theo dõi anh. Đôi mắt Lâm Chính ánh lên vẻ lạnh giá. Anh vẫn án binh bất động, coi như không biết gì. Thậm chí là còn đóng cửa lại.

Tầm nửa tiếng sau, có một người bỏ đi. Dương Mỹ cũng đứng dậy.

“Bảy triệu đã được chuyển vào tài khoản của anh rồi. Anh có thể kiểm tra xem”.

“Tốt lắm, vậy phiền cô đưa tôi ra ngoài nhé”, Lâm Chính hừ giọng.

Dương Mỹ mỉm cười, họ bước ra ngoài dưới cái nhìn kỳ lại của đám đông. Sau đó Lâm Chính bước lên một chiếc xe và rời đi.

Mọi thứ trở lại bình thường. Đôi mắt Dương Mỹ lóe lên tia lạnh giá. Cô ta vội lấy điện thoại ra gọi cho Công Tôn Đại Hoàng.

Thế nhưng gọi mấy lần cũng không có ai nghe máy. Cô tội vội vàng chạy tới căn phòng mà trước đó Công Tôn Đại Hoàng từng ở nhưng cũng không thấy người đâu.

“Đúng là lão hồ ly giảo hoạt”, Dương Mỹ cảm thấy tức giận.

Đúng lúc này, điện thoại của cô ta đổ chuông. Dương Mỹ lập tức nghe máy.

“Công Tôn Đại Hoàng, đã đuổi người đó đi rồi. Mọi chuyện ổn rồi”.

“Không phải tôi nói cô giết kẻ đó sao? Sao lại để hắn đi?”, Công Tôn Đại Hoàng lạnh lùng nói.

“Điều này…tôi không biết về võ công, người đó thoắt cái đã khống chế tôi rồi, hơn nữa còn cướp súng của tôi, nếu như tôi không đưa tiền theo yêu cầu của anh ta thì chắc là tôi cũng đã chết rồi”, Dương Mỹ làm bộ khổ sở.

“Vậy sao?”

“Đúng…đúng vậy…”

“Ha ha, Dương Mỹ, cô hà tất phải lừa tôi! Chính người đó đang sai khiến cô, cô tưởng tôi không biết à?”

“Ông Công Tôn, ông không biết người này sao? Chính là người nhà họ Quảng ở Thạch Nam đó!”

“Nhà họ Quảng ở Thạch Nam? Đang yên đang lành nhà họ Quảng tới đây làm gì?”

“Vậy..người đó là ai được chứ?”

“Còn phải hỏi à? Đương nhiên là …Thần y lâm rồi”, Công Tôn Đại Hoàng gằn từng chữ.

Dương Mỹ nghe thấy vậy thì thót tim. Công Tôn Đại Hoàng đã thẳng tay vạch mặt cô ta như vậy sao?
Chương 1468: Cùng đường

Nghe thấy vậy Dương Mỹ nín thở, cảm tưởng như tim muốn rớt ra ngoài. Thế nhưng cô ta cố gắng giữ bình tĩnh và vội vàng giải thích: “Ông Công Tôn, ông hiểu lầm rồi. Người đó không phải thần y Lâm đâu, thật sự là nhà họ Quảng ở Thạch Nam”.

"Tới lúc này rồi mà cô còn lừa tôi à?”

“Ông Công Tôn, tôi cũng từng gặp thần y Lâm ở trên tivi. Người đó mặc dù đội mũ nhưng tôi cũng nhìn rõ mặt, người này thật sự không phải là thần y Lâm.”

“Ồ? Vậy sao?”, Công Tôn Đại Hoàng cảm thấy nghi ngờ.

“Thật mà. Ông Công Tôn, lẽ nào ông không còn tin tưởng tôi nữa?”, Dương Mỹ tỏ vẻ lo lắng.

“Dương Mỹ, tôi không có ý đó…thôi bỏ đi. Có thể là do tôi nghĩ nhiều. Có điều mọi thứ cũng không còn quá quan trọng nữa. Tôi không tới chỗ cô đã chuẩn bị nữa, tôi tự đi tìm vậy. Cô ở sòng bài đi, không cần đi cùng tôi”, Công Tôn Đại Hoàng nói.

“Đổi chỗ rồi sao?”, Dương Mỹ giật mình “Ông Công Tôn, ông định đi đâu?”

“Cô được hỏi vậy luôn hở?”, Công Tôn Đại Hoàng nâng tông giọng.

Dương Mỹ giật mình: “Ông Công Tôn, tôi không có ý đó”.

“Không cần phải giải thích nữa, đợi khi nào có việc thì tôi sẽ liên hệ với cô”, dứt lời, ông ta tắt máy.

“Ông Công Tôn”, Dương Mỹ cuống cả lên, thế nhưng bên kia không hề hồi đáp. Sắc mặt cô ta trông vô cùng khó coi. Cô ta siết chặt điện thoại trong tay.

“Công Tôn Đại Hoàng quả nhiên là một con hồ ly. Thấy tình hình không ổn là lập tức chuồn đi mất. Người này quả nhiên khó đối phó”, một giọng nói thản nhiên từ bên cạnh vang lên.

Dương Mỹ giật mình. Cô ta quay qua nhìn thì thấy một người đàn ông mặc áo gió, đội mũ xuất hiện từ khi nào.

“Anh…anh là ai…”

“Cô Dương Mỹ, nhanh quên tôi thế cơ à? Chúng ta vừa mới chia tay cơ mà”, Lâm Chính đẩy mũi lên, để lộ ra khuôn mặt của mình.

Dương Mỹ bàng hoàng: “Thần …y Lâm? Anh vẫn chưa đi sao?”

“Tôi quay lại rồi”.

“Vậy…có nguy hiểm quá không?”

"Giờ không phải lúc nói chuyện này. Công Tôn Đại Hoàng đã không nói cho cô địa điểm, đột ngột thay đổi thì chắc chắn ông ta chưa đi xa được đâu. Cô lập tức cho người kiểm tra camera của sòng bài đi, để xem Công Tôn Đại Hoàng đã ở đâu”.

“Được, thần y Lâm”, Dương Mỹ gật đầu, lập tức chạy đi.

Một lúc sau...

“Thần y Lâm, toàn bộ camera đã được kiểm tra rồi, không hề thấy bóng dáng của ông ta”.

“Không hề có sao?”, Lâm Chính chau chặt mày: “Lẽ nào ông ta tránh camera?”

“Với sự xảo quyệt của Công Tôn Đại Hoàng thì chắc chắn là ông ta đã né camera rồi. Ông ta đã không còn tin tôi nữa”, Dương Mỹ nói.

“Vậy thì ông ta có thể trốn ở đâu được chứ?”

“Điều này…tôi không biết”, Dương Mỹ lắc đầu.

Thần y Lâm xoa cằm, chau mày suy nghĩ. Đột nhiên anh ngẩng đầu: "Tôi biết ông ta ở đâu rồi"

Trong một căn phòng ẩm thấp, tối tăm dưới mặt đất, Công Tôn Đại Hoàng ngồi trước bàn pha trà. Bên phải của ông ta là máy móc. Trên máy móc hiện ra sơ đồ các con đường quanh khu vực này.

Ông ta vừa uống trà vừa nhìn lên màn hình: “Sau này mọi người thay ca nhau theo dõi màn hình này. Nhớ là không được lơ là. Chỉ cần có người đi vào đây thì phải lập tức thông báo cho tôi?”

“Vâng, ông Công Tôn”, vài người đàn ông đứng gần đó gật đầu.

“Giờ tôi phải đi nghỉ ngơi rồi. Đã lâu lắm rồi chưa được nghỉ ngơi”, Công Tôn Đại Hoàng vươn vai, quay người đi về phòng.

Ông ta khóa trái cửa, thế nhưng cũng chỉ ngủ được chập chờn. Bên ngoài chỉ cần gió thổi thôi cũng khiến ông ta bừng tỉnh. Có điều ông ta tin thần y Lâm sẽ không thể tìm được chỗ này quá nhanh. Thế nên ông ta cũng cảm thấy thư giãn đôi chút.

Cạch! Đột nhiên có âm thanh vọng tới. Rồi máy lạnh đột nhiên tắt.

“Hả?”, Công Tôn Đại Hoàng vội vàng mở mắt, ngồi bật dậy và lao ra khỏi phòng.

“Chuyện gì vậy?”

“Cũng không biết nữa, hình như là mất điện ạ”.

“Mất điện sao? Đang yên đang lành sao mất điện?", Công Tôn Đại Hoàng cảm thấy không ổn.

Một người chạy ra hộp điện kiểm tra và lầm bầm chửi: “Con chuột chết tiệt này. Ông Công Tôn, hộp điện bị chuột cắn”.

“Mấy nơi ẩm thấp thế này nhiều chuột lắm”.

Tiếng phàn nàn vang lên. Thế nhưng Công Tôn Đại Hoàng vẫn cảm thấy có gì đó không bình thường. Lúc này, sao đột nhiên lại xuất hiện chuột cắn điện chứ?

Ông ta đi tới bên cạnh hộp điện và kiểm tra. Dây điện đúng là do bị chuột cắn thật.

“Trùng hợp quá”, Công Tôn Đại Hoàng lầm bầm.

Cạch cạch! Lúc này lại có âm thanh kỳ lạ vang lên. Tất cả mọi người đều trở nên vô cùng căng thẳng. Họ đồng loạt rút súng ra. Âm thanh lần này phát ra từ phía cửa chính. Công Tôn Đại Hoàng lập tức đanh mặt, nhìn chăm chăm ra chỗ cánh cửa.

Cánh cửa từ từ được mở ra. Ngay sau đó là một bóng hình bước vào.

“Ai?”, một người quát lớn.

“Nổ súng luôn đi”, Công Tôn Đại Hoàng gầm lên. Đám đông sợ hết hồn, đang định bóp cò thì bỗng một giọng nói gấp gáp vang lên: “Đừng nổ súng...là tôi”.

Dứt lời, mọi người để ý nhìn thì mới phát hiện ra người này chính là Dương Mỹ.

“Là cô Dương”.

“Dương Mỹ sao?”, Công Tôn Đại Hoàng bàng hoàng. Ông ta chộp lấy một khẩu súng, chĩa thẳng về phía cô ta.

“Ông Công Tôn, ông làm gì vậy?”, Dương Mỹ sợ hãi, vội vàng giờ hai tay lên.

“Câu này nên để tôi hỏi cô mới đúng chứ? Đang yên đang lành sao cô lại chạy tới đây?”

“Ông Công Tôn, tôi…tôi chỉ định đưa người đã sắp xếp ở đây rời đi, không ngờ lại…gặp ông…”, Dương Mỹ cũng thất kinh. Công Tôn Đại Hoàng không nói gì, chỉ nhìn về phía Dương Mỹ. Phía sau cô ta không có ai, ông ta trầm giọng: “Cô vào đi”.

“Được…được”, Dương Mỹ gật đầu, cẩn thận đóng cửa lại.

Thế nhưng đúng lúc cô ta đóng lại thì Tôn Công đột nhiên bóp cò, đạn ghim thẳng vào đầu đám người thuộc hạ ở bên cạnh. Những người này ngay lập tức đổ gục ra đất.

“Á?", Dương Mỹ hét toáng lên. Công Tôn Đại Hoàng nhặt một khẩu súng lên, nhắm thẳng vào Dương Mỹ và bóp cò.

Pằng! Viên đạn bay ra.

Nhưng....

Cạch! Một tia lửa lóe lên giữa không gian. Ngay sau đó viên đạn bật ngược lại và rơi xuống đất, khói bốc xì xì.

Công Tôn Đại Hoàng nhìn về hướng viên đạn vài tái mặt. Ông ta thấy một cây châm trên viên đạn.

“Thần y Lâm”.
Chương 1469: Thương lượng

Công Tôn Đại Hoàng gầm lên, sắc mặt trở nên méo mó một cách đáng sợ.

Thần y Lâm đã tới rồi. Trốn cũng không trốn được nữa rồi. Hơn nữa ông ta tin rằng Dương Mỹ đã bán đứng ông ta.

“Công Tôn Đại Hoàng, ông giảo hoạt thật đấy! Thấy mình bị lộ rồi nên định giết người diệt khẩu và bỏ chạy phải không?”, Lâm Chính bước ra từ phía sau Dương Mỹ và điềm đạm nói.

“Thần y Lâm! Sao cậu lại tới đây, tôi đã nói với Dương Mỹ là tôi đổi chỗ rồi cơ mà?”, Công Tôn Đại Hoàng bặm môi.

“Thế nhưng ông vẫn chưa rời khỏi khu vui chơi này. Camera không ghi được hình của ông, tức là ông chưa đi đâu được hết. Ở đây lại lạ nước lạ cái, ông chẳng thể tìm được chỗ nào phù hợp hơn đâu. Ông nói là đổi chỗ chẳng qua là vị sợ Dương Mỹ sẽ để lộ ra ông. Vì vậy ông cảm thấy nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Nếu ông tiếp tục trốn ở đây thì có khi đến cả Dương Mỹ cũng không biết. Thế nên tôi bảo Dương Mỹ đưa tôi tới đây. Thật không ngờ là tôi lại đoán trúng thật”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Cậu…”

Công Tôi Đại Hoàng tối sầm mặt: “Thần y Lâm, giữ chúng ta chẳng có thù hận gì, tôi cảm thấy chúng ta nên ngồi xuống nói chuyện thì hơn”.

“Nói chuyện sao? Đó chẳng phải là chuyện rất ngu ngốc à? Con người như ông, chẳng có gì phải nói chuyện cả”.

“Nói như vậy thì cậu phải giết tôi bằng được đúng không? Tôi nói cho cậu biết, nếu như đấu nhau thì chưa chắc cậu thắng được đâu. Hà tất phải làm thế?”

“Con người tôi không chấp nhận việc người khác uy hiếp mình. Hôm nay không giết ông thì chắc chắn sẽ có ngày ông báo thù tôi. Thay vì đêm dài lắm mộng chi bằng diệt cỏ tận gốc luôn”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn, sải bước đi tới.

“Diệt cỏ tận gốc sao?”, Công Tôn Đại Hoàng gầm lên, lập tức phóng châm bạc về phía Lâm Chính. Thế nhưng Lâm Chính không hề sợ hãi. Anh kích hoạt sức mạnh của Lạc Linh Huyết, khởi động Tiên Thiên Cương Khu khiến cơ thể anh không khác gì một con bò dại, đỡ chiêu của Công Tôn Đại Hoàng.

Công Tôn Đại Hoàng nín thở. Ông ta định né đòn nhưng không kịp. Cả cơ thể ông ta bay bật ra, đập mạnh vào tường, ngã xuống đất.

“Khốn nạn!”, Công Tôn Đại Hoàng bặm môi, đột nhiên bò dậy, quay đầu bỏ chạy. Căn phòng mà Dương Mỹ để ông ta ở còn có cửa sau, ông ta định chuồn đi từ cửa này.

Lâm Chính không hề ngăn lại. Đợi đến khi ông ta chạy ra tới cửa sau, kéo cửa ra thì mới phát hiện lối ra đã bị mấy hòn đá bít kín.

“Đồ khốn này, cô đã phản bội tôi”, Công Tôn Đại Hoàng chửi Dương Mỹ.

“Ông không bằng cả loại cầm thú, ông giết chết người tôi yêu, còn hãm hiếp tôi. Tôi chỉ muốn ông chết ngay lập tức”.

“Đồ tiện nhân. Cô ăn của tôi, dùng đồ của tôi, không có tôi thì có cô ngày hôm nay không? Tất cả những gì cô có là của tôi, vậy mà cô bán đứng tôi. Tôi nói cho cô biết, dù hôm nay tôi có chết trong tay thần y Lâm thì tôi cũng sẽ lôi cô chết theo".

Công Tôn Đại Hoàng cùng đường bèn gào lên. Ông ta giống như một con thú điên lao về phía Dương Mỹ. Dương Mỹ sợ hết hồn, vội vàng núp sau Lâm Chính.

“Chết đi! Đồ tiện nhân!", Công Tôn Đại Hoàng tung chưởng.

Rầm! Luồng khí độc cực lớn phóng ra từ bàn tay của ông ta. Lâm Chính hừ giọng, anh vung hai tay lên tạo ra một luồng khí lưu. Luồng khí lưu này cuốn lấy đám khí độc. Anh vo tròn đám khí độc và ném mạnh.

Vụt! Khí độc như một quả cầu bay về phía Công Tôn Đại Hoàng.

Rầm! Công Tôn Đại Hoàng bị đánh trúng. Ông ta bật lùi lại, cả cơ thể là khí độc. Mặc dù ông ta không chịu ảnh hưởng gì nhưng cũng ho khù khụ.

Đợi đến khi ông ta bình tĩnh trở lại thì Lâm Chính đã đứng ngay trước mặt và đạp cho ông ta một đạp.

Bụp! Công Tôn Đại Hoàng bay bật ra xa, đập mạnh vào tường. Ông ta ngã xuống, lăn mấy vòng, nôn ra máu. Vùng bụng bấy nhầy.

“Ông không phải là đối thủ của tôi. Ông vốn đã bị thương nặng, suốt khoảng thời gian qua chỉ lo bỏ chạy, cũng chưa có thời gian điều trị vết thương nên ông không thể nào thắng tôi được đâu”, Lâm Chính bước tới, nói bằng vẻ lạnh tanh.

“Thần y Lâm..cậu đừng giết tôi! Chỉ cần cậu không giết thì tôi sẽ giao hết mọi thứ cho cậu. Thế nào?”, Công Tôn Đại Hoàng run rẩy nói.

“Ông cảm thấy tôi thiếu thứ gì à? Thứ mà ông có, lẽ nào tôi không có sao?"

“Truyền thừa của Cổ Phái thì sao? Tôi có thể đưa cho cậu thứ đó”, Công Tôn Đại Hoàng hét lớn.

Lâm Chính chỉ lắc đầu: “Những thứ thuộc về Cổ Phái, đợi sau khi ông chết thì tôi sẽ lấy. Ai dám ngăn cản tôi?”

Công Tôn Đại Hoàng nghe thấy vậy thì trố tròn mắt. Ông ta cảm thấy tuyệt vọng cùng cực. Đúng lúc này, ông ta đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn vội vàng nói: “Phải rồi! Lạc Linh Huyết! Thần y Lâm, tôi sẽ đưa Lạc Linh Huyết cho cậu!”

“Tôi cũng không cần!”

“Lạc Linh Huyết mà cũng không cần sao?”, ông ta trố tròn mắt.

Lâm Chính chỉ xắn ống tay áo. Trong khoảnh khắc, Công Tôn Đại Hoàng mềm nhũn người, câm như hến.
Chương 1470: Một mẻ tóm gọn

Ông ta đã không muốn đếm xem rốt cuộc trên cánh tay kia có bao nhiêu giọt Lạc Linh Huyết.

Ít nhất là ông ta chưa bao giờ thấy số lượng này! Không! Thậm chí là chưa bao giờ nghe tới!

Tại sao một người có thể thu thập được nhiều Lạc Linh Huyết như vậy chứ?

"Thảo nào cậu có thể dùng được tiên thiên cương khu, thảo nào cậu có thể giải phóng Thương Ám Huyền Thể... Yêu nghiệt! Yêu nghiệt... Người như cậu e là yêu nghiệt ngàn năm hiếm có", Công Tôn Đại Hoàng há miệng, không còn bao nhiêu sức lực.

Ông ta đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Loại người này sao ông ta có thể giết được chứ?

Hôm nay chính là ngày tàn của ông ta!

"Ông còn gì muốn nói không?", Lâm Chính đứng trước mặt ông ta, bình thản hỏi.

Công Tôn Đại Hoàng há miệng, vốn còn muốn xin tha, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lâm Chính thì lập tức từ bỏ.

"Thôi kệ đi, cát bụi rồi lại trở về cát bụi, chết rồi thì không cần phải bận tâm gì nữa", Công Tôn Đại Hoàng thở dài, nhắm hai mắt lại, ngồi xếp bằng dưới đất, dáng vẻ mặc người giết thịt.

Lâm Chính cũng không nhiều lời, lập tức giơ tay lên tóm.

Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc...

Bụp!

Trên người Công Tôn Đại Hoàng bỗng phun ra phấn độc dày đặc, che khuất Lâm Chính, đồng thời ông ta nhảy vọt lên, dồn toàn bộ sức mạnh, nện quyền độc vào tim Lâm Chính.

"Cửu Huyền Thần Độc Công!".

Công Tôn Đại Hoàng gầm lên, đánh lấy đánh để.

Bốp!

Bốp!

Bốp!

Bốp!

Mỗi quyền giáng xuống, trên nắm đấm lại tỏa ra đóa hoa độc tuyệt đẹp.

Trong căn phòng dưới tầng hầm chật hẹp này, khí độc lan ra.

"A!".

Dương Mỹ không kịp trốn, hét lên thảm thiết rồi ngã vào đống khí độc.

Còn Lâm Chính lùi lại mấy bước, lồng ngực bị tấn công liên tiếp, dường như anh có chút không chịu nổi.

Liên tục như vậy khoảng tám chín giây, Công Tôn Đại Hoàng mới dừng lại, cả người gần như ngã gục xuống đất, thở hổn hển.

Xương ngón tay của tay còn lại cũng bị gãy hết.

Đây là sức mạnh cuối cùng của ông ta.

Cũng là sự nỗ lực cuối cùng để sinh tồn của ông ta.

Ông ta ngẩng đầu lên, chỉ mong quyền độc này có thể đánh được một chút kịch độc vào người Lâm Chính. Như vậy thì ông ta sẽ có điều kiện để đàm phán.

Thế nhưng...

Khi ông ta mở to mắt nhìn phía trước, trái tim như muốn nhảy ra ngoài.

Lâm Chính vẫn sừng sững đứng bất động ở đó, sắc mặt âm trầm.

Không một vết thương.

Cũng không có dấu hiệu gì là trúng độc.

Quyền độc... vô dụng.

Công Tôn Đại Hoàng bật cười.

Nghe rất thê lương.

Rắc!

Một âm thanh kỳ dị vang lên.

Công Tôn Đại Hoàng chỉ thấy hai mắt hoa lên, sau đó phát hiện trước mặt mình xuất hiện một thi thể không đầu.

Đó dường như... chính là thi thể của ông ta.

Còn đầu của ông ta đã bị Lâm Chính túm trong tay.

Công Tôn Đại Hoàng há miệng, còn định nói gì đó, nhưng đôi mắt nhanh chóng nhòa đi, đã chết hẳn.

Lâm Chính ném đầu của Công Tôn Đại Hoàng xuống đất, xoay người đi về phía Dương Mỹ đã bất tỉnh, đâm mấy châm.

"Ưm..."

Dương Mỹ yếu ớt ngồi dậy.

"Anh Lâm, kết thúc rồi sao?".

"Ừ", Lâm Chính gật đầu.

Dương Mỹ nhìn sang bên kia, sợ đến mức toàn thân run rẩy.

"Tôi muốn cô giúp tôi một việc", Lâm Chính nói.

"Anh Lâm, anh cứ phân phó, từ hôm nay trở đi, Dương Mỹ... Dương Mỹ sẽ nghe lời anh", Dương Mỹ run giọng đáp.

"Tôi muốn cô dùng danh nghĩa của Công Tôn Đại Hoàng, triệu tập một số nguyên lão ở trụ sở của Cổ Phái đến đây, rõ chưa?", Lâm Chính trầm giọng nói.

Dương Mỹ sửng sốt, lập tức hiểu ý của Lâm Chính.

Cô ta gật đầu lia lịa: "Anh yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho tôi".

Dương Mỹ bảo người bí mật giải quyết chuyện trong căn phòng dưới tầng hầm.

Thi thể của Công Tôn Đại Hoàng bị cô ta bảo người băm nhỏ cho chó ăn.

Lâm Chính nghỉ ngơi ở khu vui chơi.

Sáng sớm hôm sau, Dương Mỹ gọi điện thoại tới.

"Anh Lâm, tôi gửi tin đi rồi, bọn họ đã khởi hành đến đây, tôi nghĩ tối hôm nay chuyến bay của bọn họ sẽ hạ cánh xuống sân bay Portland".

"Đưa bọn họ lên phòng họp ở tầng cao nhất", Lâm Chính bình thản nói.

"Vâng, anh Lâm".

Dương Mỹ gật đầu.

Chạng vạng tối, cô ta đích thân dẫn người đến sân bay đón.

Lần này toàn là các cường giả làm lãnh đạo cấp cao ở trụ sở của Cổ Phái.

Những người này trung thành với Cổ Phái, cũng trung thành với Công Tôn Đại Hoàng.

Tin Công Tôn Đại Hoàng bị thần y Lâm truy sát và chạy ra nước ngoài đã lan rộng, hiện giờ ngay cả người của Cổ Phái cũng không biết tung tích của ông ta. Thế nên sau khi nhận được tin của Dương Mỹ, những người này liền ngựa không dừng vó đến đây ứng cứu.

Vì vấn đề an toàn, đồng thời để đối phó thần y Lâm, Cổ Phái còn mời thái thượng trưởng lão duy nhất trong phái đến.

Vị thái thượng trưởng lão này tên là Tào Tùng Dương, đã phục vụ Cổ Phái được gần trăm năm, từng hầu hạ ba đời lãnh tụ. Nghe nói năm nay ông ta đã gần 120 tuổi, thực lực sâu không lường được, cho dù là Công Tôn Đại Hoàng gặp ông ta cũng phải cung kính chào hỏi.

Bên ngoài sân bay.

Tào Tùng Dương mặc trường bào màu trắng, râu tóc bạc phơ, bước đi như bay, sắc mặt hồng hào, dẫn theo người của Cổ Phái đi ra ngoài.

Mọi người xung quanh đều quay sang nhìn.

Không thể không nói, khí chất của Tào Tùng Dương rất đặc biệt, chẳng khác nào tiên nhân trên trời.

"Dương Mỹ tham kiến thái thượng trưởng lão, tham kiến các vị đại nhân", Dương Mỹ vội vàng bước tới đón, cúi người chào.

"Cậu Công Tôn đâu?", Tào Tùng Dương trầm giọng hỏi.

"Đang chờ các vị ở chi nhánh ạ".

"Lập tức đưa chúng tôi đến đó".

"Vâng, mời đi bên này".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK