Trong phòng không có ai, chỉ có một thi thể nằm trên bàn.
Đó chính là thi thể của Băng Thượng Quân.
Nhìn dấu vết bên ngoài thi thể có thể thấy, rõ ràng mấy người thần y Diêu đã cố cứu sống anh ta.
Nhưng thương tích của Băng Thượng Quân quá nặng nề khủng khiếp, y thuật của bọn họ không thể cứu sống được.
Lâm Chính vươn tay cẩn thận kiểm tra thi thể của Băng Thượng Quân.
Chốc lát sau, sắc mặt anh cực kỳ âm trầm, giống như phủ một lớp sương lạnh, cực kỳ lạnh lẽo.
“Thầy!”.
Thần y Diêu đứng ở trước cửa dè dặt nhìn Lâm Chính.
“Vết thương trên người Băng Thượng Quân là đối thủ cố tình để lại. Sở dĩ hắn tấn công những vị trí này là để ngăn chặn mọi người cứu sống anh ta!”, Lâm Chính nói.
Mặc dù những vị trí này đều là vết thương chí mạng, nếu là vết thương chí mạng ở vị trí khác thì thần y Diêu vẫn có thể cứu sống, nhưng ở những vị trí này… không phải vô tình. Phải biết rằng tấn công đòn chí mạng vào những vị trí này khó hơn gấp mấy lần những vị trí khác.
“Thầy, bây giờ… phải làm sao đây? Thằng nhóc này còn cứu được không?”, thần y Diêu thận trọng hỏi.
Lâm Chính không nói, chỉ dùng châm bạc châm lên người Băng Thượng Quân.
Anh châm rất cẩn thận, mỗi một châm hạ xuống đều thôi thúc khí ý tinh thuần, hết lòng cứu chữa.
Nhưng sau hơn một trăm cây châm bạc đâm vào, Băng Thượng Quân không hề có phản ứng, cơ thể vẫn lạnh băng, không có sức sống…
Ngược lại, Lâm Chính mệt đến thở hổn hển, dường như đứng không vững.
“Thần y Lâm!”.
Mấy người Nông Đường Công chạy tới, nhìn thần y Lâm đứng thở hổn hển, vội gọi.
Nhìn thấy trên người Băng Thượng Quân đầy châm bạc, bọn họ đều áy náy vô cùng.
Lâm Chính còn chưa nghỉ đủ lại đi tới, đưa tay ấn lồng ngực Băng Thượng Quân.
Hình như vẫn còn đang cứu chữa.
Nhưng người đã tắt thở, làm những việc đó không phải uổng công hay sao?
“Thần y Lâm, xin lỗi cậu, tất cả là lỗi của tôi!”.
Nông Đường Công tự trách, môi run run, đi tới trước cúi người thật sâu trước thi thể của Băng Thượng Quân, nói.
Lâm Chính không đáp, chỉ chăm chăm làm chuyện của mình.
Nông Đường Công không nhẫn tâm, nói tiếp: “Thần y Lâm, tôi biết cậu rất khó chấp nhận, nhưng cậu ta đã chết rồi. Cậu hãy bớt đau buồn. Tôi biết trong lòng cậu đầy oán hận, thế này, cậu có giận thì cứ trút giận lên tôi, cái chết của cậu ta tôi có trách nhiệm, tôi sẽ không trốn tránh”.
Lâm Chính không có biểu cảm gì, tiếp tục công việc của mình, hoàn toàn không quan tâm tiếng nói của người xung quanh.
Nông Đường Công còn định nói gì đó, nhưng nhìn vẻ mặt kiên định của Lâm Chính, cuối cùng ông ta vẫn lựa chọn từ bỏ, đứng ở bên nhìn.
Cứ vậy qua nửa tiếng đồng hồ, Lâm Chính mới dừng lại.
“Tôi châm cứu, xoa bóp, đắp thuốc cho anh ta là vì tôi vẫn chưa từ bỏ anh ta”, sắc mặt Lâm Chính trắng bệch, thở mạnh hơn.
“Sao rồi thầy? Cậu ta… Cậu ta còn cứu được không?”, thần y Diêu khó tin nói: “Mạch sống của cậu ta bị tổn thương, tim, não và các bộ phận quan trọng bị tổn thương, những chỗ hiểm yếu trên cơ thể đều không có cách nào cứu vãn, y thuật không thể chữa khỏi… Như vậy thầy vẫn có thể cứu sống?”.
“Không dễ, nhưng cũng không phải không cứu được, chỉ là tỷ lệ thành công rất thấp”, Lâm Chính nói.
“Thật sao?”.
Thần y Diêu vô cùng kinh ngạc, không tin nổi nhìn Lâm Chính, vội hỏi: “Tỷ lệ là bao nhiêu?”.
Lâm Chính im lặng một lúc rồi mới chậm rãi lên tiếng: “Chưa tới 10%!”.
Nông Đường Công và những người khác nghe vậy đều trầm mặc.
Chưa tới 10%...
Vậy chẳng khác nào người này đã chết.
Tỷ lệ đó quá thấp, trừ khi xảy ra kỳ tích!
Nhưng theo thần y Diêu thấy, có được xác suất khoảng 10% cứu sống người bệnh đã có thể gọi là kỳ tích.
“Thầy thật là… lợi hại! Một người đã chết lâu như vậy, thầy lại có thể tranh thủ được 10% cơ hội sống cho cậu ta… Y thuật của thầy đúng là độc nhất vô nhị! Độc nhất vô nhị!”, tâm trạng của thần y Diêu vô cùng kích động.
Lúc này, ngoài hành lang bệnh viện đột nhiên vang lên tiếng bước chân dày đặc, sau đó là tiếng ồn ào.
Bọn họ nhìn lại, bấy giờ mới thấy một nhóm người bước nhanh về phía này.
Trong số đó có không ít người là phóng viên mang theo ống kính máy quay, bao vây lấy vài bóng người khác tiến về phía này.
Mấy bóng người đó lại là đám người Nakagawa và Akutagawa mặc Hòa phục từ nước láng giềng tới.
“Khốn nạn! Bọn họ lại dám chạy đến đây!”.
“Coi chúng ta là trò cười sao?”.
“Chết tiệt!”.
Đại biểu tụ tập trước cửa phòng bệnh và người của Nông Đường Công tức giận, tràn đầy căm phẫn.
Ánh mắt Nông Đường Công cũng đầy vẻ giận dữ.
Nhưng ông ta không mất kiểm soát, mà ra hiệu cho người bên cạnh. Người bên cạnh lập tức chạy tới tiếp đón nhóm người đó.
Nông Đường Công thân phận đặc biệt, chưa đến mức phải đi chào hỏi bọn họ.
“Anh Akutagawa và anh Nakagawa, sao hai người lại đến đây? Có chuyện gì sao?", người của Nông Đường Công bình tĩnh hỏi.
“Nghe nói anh Băng Thượng Quân tuyển thủ của quý quốc bị thương quá nặng, tình trạng nguy cấp, anh Nakagawa của chúng tôi canh cánh trong lòng. Dù sao anh Băng Thượng Quân thành ra như vậy cũng là vì anh Nakagawa ra tay quá nặng. Anh Nakagawa rất áy náy nên đích thân đến xem sao”, người đàn ông tên Akutagawa nhếch khóe miệng, mỉm cười nói: “Nhưng tôi thấy chuyện này cũng không thể trách anh Nakagawa toàn bộ. Suy cho cùng anh ấy cũng không ngờ được thiên kiêu của quốc gia các người lại yếu như vậy, nếu không, anh Nakagawa cũng sẽ không ra tay nặng thế. Muốn trách cũng chỉ trách anh Băng Thượng Quân thật sự quá yếu”.
“Ha ha ha…”.
Nhiều thành viên đại diện nước láng giềng cười khẽ.
Người trong nước ở nơi đây đều nổi giận.
Lúc này tất cả mọi người cũng mới hiểu ra, không phải đám người này đến thăm Băng Thượng Quân, mà là đến để bỏ đá xuống giếng!
“Khốn nạn! Các người đừng có đắc ý!”.
"Tôi nói các người biết, quốc gia chúng tôi đất rộng người đông, ngọa hổ tàng long, cao thủ không đếm xuể. Một Băng Thượng Quân ngã xuống, chúng tôi còn vô số người mạnh hơn Băng Thượng Quân! Anh cho rằng không còn ai có thể đánh bại các anh nữa hay sao?”, một người trẻ tuổi phẫn nộ quát lên.
Anh ta còn chưa nói hết câu, người tên Nakagawa đã đi thẳng tới, đứng trước mặt người đàn ông.
Người đàn ông âm thầm kinh sợ, áp lực gia tăng. Nakagawa cao hơn anh ta nửa cái đầu, anh ta phải ngẩng lên nhìn gã.
Khi anh ta ngẩng lên, đối diện với ánh mắt và khí thế kiêu căng bá đạo của Nakagawa, trong lòng anh ta bỗng chốc dâng lên nỗi sợ và bàng hoàng, không khỏi run rẩy, ngã ngồi xuống đất.
“Ha ha ha ha…”.
Đội đại biểu nước láng giềng không hề khách sáo, cười rộ lên.
“Tôi không biết quốc gia các người còn ai có thể đánh bại tôi hay không, nhưng tôi tin rằng không phải bất cứ ai trong những người ở đây. Mục đích tôi đến đây lần này là để đánh bại thần thoại võ thuật của quốc gia các người! Tôi sẽ ở lại đây ba ngày, hoan nghênh bất cứ ai đến đây khiêu chiến. Nhưng tôi phải nói trước một câu, nếu thực lực không đủ mà đến tìm tôi khiêu chiến, kết quả sẽ như thế. Con người tôi sẽ không nể tình, đấu với tôi thua thì sẽ chết!”, người tên Nakagawa nói một cách kiêu căng bá đạo.
Lời nói đó được người trong giới truyền thông ở xung quanh quay lại, đăng lên mạng.
Trong thời gian ngắn, các diễn đàn, các trang mạng lập tức bùng nổ.
“Thật là ngông cuồng!”.
“Đám tạp nham ở nơi chật hẹp lại không coi chúng ta ra gì!”.
“Thần thoại võ thuật của chúng ta há lại để gã dễ dàng phá vỡ?”.
“Chút võ công mèo cào của gã còn được truyền từ chúng ta qua nữa mà!”.
Đám đông tràn đầy căm phẫn, đăng bài mắng chửi Nakagawa.
Nhưng dựa vào việc chửi thì không chửi chết người được!
“Tôi sẽ khiêu chiến với cậu!”.
Một giọng nói vang lên, lan ra khắp hành lang bệnh viện.
Chương 2138: Giờ này năm sau
Hành lang loạn cào cào bỗng trở nên yên tĩnh sau tiếng nói đó.
Nhiều người nhìn về phía nơi bắt nguồn tiếng nói.
Một người đàn ông hơi béo mặc đồng phục võ thuật đến trước mặt Nakagawa, Akutagawa và các đại biểu nước láng giềng.
Các phóng viên lập tức quay ống kính về phía người đàn ông hơi béo.
Ánh sáng không ngừng lóe lên.
Người đàn ông trông khoảng hơn năm mươi tuổi, vóc dáng không tính là tốt lắm, hai tay cũng không thô to, không giống với người luyện võ, nhưng quần áo trên người lại khiến ông ta không giống như người ngoài nghề.
“Ông vừa nói gì?”, Akutagawa kỳ quái nhìn người đó.
“Tôi nói, tôi sẽ khiêu chiến với cậu ta!”, người đàn ông hơi béo chỉ vào mũi Nakagawa, nhấn từng chữ một.
“Cái gì? Chỉ dựa vào ông?”, Akutagawa hơi ngạc nhiên.
Gã cũng là người luyện võ, đối thủ có nền tảng võ thuật hay không, gã nhìn ra được.
Người đó không có cơ bắp, ngược lại có quá nhiều mỡ, bụng rất to, toàn thân phát tướng… Chỉ dựa vào ông ta? Gã cảm thấy mình có thể đánh bại ông ta chỉ bằng một ngón tay, đừng nói là Nakagawa!
“Cậu xem thường tôi?”, người đàn ông hơi béo lạnh lùng nói: “Mặc dù tôi đã lớn tuổi, người hơi béo, nhưng tôi muốn đánh bại cậu dễ như trở bàn tay, không phí chút sức lực nào!”.
“Đánh bại tôi? Thật nực cười, ông dựa vào đâu đánh bại tôi?”, Akutagawa hừ giọng.
“Chỉ dựa vào tôi là truyền nhân duy nhất của khí tông Hoa Sơn! Người thu gom bảy cây roi Bạo Phong! Như vậy có đủ chưa?”, người hơi béo hét lớn.
“Cái gì? Khí tông Hoa Sơn?”.
“Hình như đó là môn phái rất lâu đời!”.
“Bảy cây roi Bạo Phong lại là cái gì?”.
“Cảm giác rất lợi hại!”.
Người xung quanh sục sôi, bàn tán xôn xao.
Ống kính quay lại từng hành động lời nói của người đàn ông, theo tiếng khiêu chiến của ông ta vang lên, cư dân mạng bắt đầu thảo luận về người này.
“Tôi biết người đó, hình như là Hồn Quốc Bảo mở võ quán ở ngoại ô phía Nam Yên Kinh. Mặc dù Hồn Quốc Bảo đã mở võ quán, nhưng lại không có đồ đệ, có người nói ông ta hoàn toàn không biết võ công, mở võ quán chỉ để lừa học phí!”.
“Đùa gì chứ? Không biết võ công mà dám khiêu chiến với Nakagawa? Ông ta chán sống rồi à? Theo tôi thấy, người này chắc chắn là cao thủ tuyệt đỉnh ở ẩn trong thành phố, vì không chịu được võ thuật của nước ta bị người ta giẫm đạp nên mới đứng ra!”.
“Có lý! Nhất định là vậy!”.
“Chúng ta xem xem Hồn đại sư làm sao dạy dỗ đám hề ở nơi chật hẹp đó đi!”.
“Để bọn họ biết sự lợi hại của khí đạo trong võ thuật nước lớn chúng ta!”.
“Hồn đại sư cố lên!”.
“Dạy dỗ hắn đi!”.
“Cố lên!”.
Nhiều người hò hét, trên mạng cũng có nhiều người cổ vũ cho Hồn Quốc Bảo.
Thời khắc đó, Hồn Quốc Bảo giống như trở thành cứu tinh của giới võ thuật trong nước!
Hồn Quốc Bảo cũng không khách sáo, hô lên với máy quay: “Chào mọi người, tôi là Hồn Quốc Bảo, truyền nhân đời thứ mười tám của chân khí hỗn nguyên ý tượng thiên cấp. Tôi đã mở một võ quán ở số 108 đường Thập Nguyên ngoại ô phía Nam Yên Kinh, giữ gìn võ thuật của nước ta! Chúng tôi không chối từ việc nghĩa. Nếu các vị muốn học võ, có thể đến đó tìm tôi, tôi sẽ truyền dạy võ học khí đạo chân chính cho mọi người!”.
Sau những lời nói đó, mọi người đều sững sờ.
“Sao nghe cứ như Hồn Quốc Bảo đang quảng cáo cho mình ấy nhỉ…”.
“Không lẽ là cố ý kiếm danh tiếng?”.
“Chắc không đến nỗi, khiêu chiến với Nakagawa là lấy mạng ra cược, Hồn Quốc Bảo không đến nỗi không cần mạng sống nữa chứ?”.
Những tiếng nói xì xầm vang lên.
Nhưng Nakagawa và Akutagawa lại không có hứng thú lãng phí thời gian thêm nữa.
“Ông muốn khiêu chiến với anh Nakagawa thì đương nhiên chúng tôi sẽ cho ông cơ hội. Nhưng anh Nakagawa sẽ không ở Yên Kinh quá lâu, ba ngày sau anh ấy sẽ bay đến Thượng Hỗ khiêu chiến với võ giả ở đó. Anh Nakagawa định đánh bại toàn bộ cao thủ võ thuật ở trời Nam đất Bắc nước các ông trong vòng một tháng! Cho nên, nếu ông muốn khiêu chiến với anh Nakagawa, chúng ta có thể sắp xếp nơi so đấu ngay lập tức!”, Akutagawa nói thẳng.
Mọi người nghe xong đều tức đến mức run người, vô cùng giận dữ.
“Thật là kiêu căng! Hồn đại sư, hãy dạy cho hắn một bài học đi!”.
“Đánh cho bố mẹ hắn không nhận ra luôn đi!”.
“Dạy cho đám người không biết điều đó một bài học!”.
“Cho bọn họ biết sự lợi hại của võ thuật nước ta!”.
“Hồn đại sư, lên đi!”.
“Chiến đấu!”.
Mọi người sục sôi ý chí, nhao nhao hô hào. Ngay cả các bác sĩ y tá trong bệnh viện cũng không nhìn nổi nữa, lớn tiếng hét, hi vọng Hồn Quốc Bảo ra tay.
Nhưng… Hồn Quốc Bảo đang được mọi người chú ý lại lắc đầu, bình tĩnh nói: “Hôm nay không được, chúng ta muốn đánh thì phải đổi ngày khác!”.
“Đổi ngày khác? Thế thì khi nào được?”.
“Giờ này năm sau!”, Hồn Quốc Bảo đáp.
Chương 2139: Đúng là không còn ai nữa
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Hành lang chờ đợi lập tức chìm trong im lặng.
Đoàn đại biểu của nước láng giềng trố mắt nhìn nhau, sau đó phá lên cười.
"Ha ha ha ha...”
"Ngày này năm sau hả? Ông già, ông đến đây chọc cười mọi người à?"
"Không phải ông đang sợ đấy chứ?"
"Theo tôi thấy, ông tôi không có gan đấu với anh Nakagawa nên đang ở đây câu giờ thôi!"
"Đúng là một con chó nực cười!"
Tiếng cười châm biếm không ngớt, ánh mắt của mọi thành viên trong đoàn đại biểu nước láng giềng đều chứa đầy sự khinh thường.
"Ngày này năm sau sao? Tức là chúng tôi phải đợi một năm nữa à?", Akutagawa định thần lại, cau mày hỏi.
"Sao thế? Không được à? Một năm sau chúng ta sẽ quyết đấu một trận, nếu cậu dám thì sang năm đấu, còn không dám thì cút ra khỏi nước tôi, trở về nơi chật hẹp nhỏ bé của mình đi”, Hồn Quốc Bảo bừng bừng lửa giận, chỉ ra ngoài cửa hét lớn.
Bộ dạng này trong mắt người thường lại mang theo mấy phần uy nghiêm và phong thái của tông sư.
Nhưng Nakagawa và Akutagawa đâu phải là người bị vài tiếng hét dọa sợ chứ?
Nakagawa nói thẳng: "Tôi không có thời gian dây dưa với ông! Lão già thối tha, nếu ông muốn đánh, bất cứ lúc nào tôi cũng hoan nghênh ông, nhưng nếu phải đợi một năm thì ngoan ngoãn cút sang một bên đi! Nghe rõ chưa hả?"
Lời nói đầy vẻ kiêu ngạo ngông cuồng.
Nhưng Hồn Quốc Bảo không hề sợ hãi, mà chỉ vào mặt Nakagawa nói: "Sợ rồi! Cậu ta sợ rồi! Mọi người nhìn thấy chưa! Cậu ta không dám đồng ý với tôi ! Điều đó chứng tỏ cậu ta sợ Hồn Quốc Bảo tôi!"
"Hồn đại sư quá lợi hại!"
"Ha ha, chắc chắn là sợ rồi! Nếu không sao lại không đồng ý?"
“Đúng vậy!"
Một vài người không biết sự tình lập tức vỗ tay khen ngợi.
Hồn Quốc Bảo cũng tiếp nhận lời khen ngợi, nói: "Nếu cậu không dám đồng ý thì tôi cũng không ép cậu!"
Nói xong, ông ta định rời đi.
Nhưng ông ta vừa xoay người, Nakagawa đột nhiên hét lớn: "Tôi đồng ý với ông, một năm sau tôi sẽ quyết đấu với ông!"
Dứt lời, toàn thân Hồn Quốc Bảo run rẩy, sắc mặt hơi khó coi, nhưng rất nhanh đã bình thường lại.
Ông ta quay đầu nhìn về phía Nakagawa nói: "Muộn rồi! Vừa nãy tôi đã cho cậu cơ hội, nhưng cậu lại không trân trọng, bây giờ lại muốn quyết đấu với tôi sao? Không có cửa đâu! Cậu không xứng!"
Nói xong, ông ta vội vã rời đi.
Nhưng ông ta còn chưa đi được mấy bước, Akutagawa ở bên cạnh đột nhiên nhảy vọt, nhào tới bên người Hồn Quốc Bảo, nắm lấy vai ông ta, sau đó vung cánh tay, ném mạnh sang một bên.
"Ôi ôi ôi, trời ơi...”
Hồn Quốc Bảo nặng nề ngã xuống, mông chạm đất, kêu gào đau đớn.
Mọi người đều sững sờ.
Akutagawa chợt hiểu chuyện gì đang xảy ra, lập tức cười lớn: "Ha ha ha ha, hóa ra ông căn bản không biết võ công! Lúc trước chỉ là giả bộ thôi sao?"
"Ai nói tôi không biết võ công hả? Các... các cậu vô liêm sỉ! Vậy mà lại đánh lén! Quá hèn hạ!"
Hồn Quốc Bảo đột nhiên đứng dậy, hét lớn.
"Được thôi, vậy bây giờ tôi không đánh lén nữa, chúng ta giao đấu vài chiêu đi!", Akutagawa híp mắt nói.
"Bây giờ tôi đang bị thương, sao đánh với cậu được chứ? Tôi phải về nhà! Các người mau tránh ra cho tôi!", Hồn Quốc Bảo đỏ mặt, khịt mũi muốn rời đi.
Nhưng lần này, Akutagawa không ngăn cản ông ta, mà là Nakagawa.
Hồn Quốc Bảo thở gấp, sợ hãi đến mức lùi lại nửa bước.
Thấy vậy, ánh mắt bá đạo và lạnh lùng của Nakagawa đầy vẻ khinh bỉ.
Nakagawa đưa tay ra nắm lấy cổ áo Hồn Quốc Bảo, nhấc ông ta lên bằng một tay.
"Tôi hiểu cả rồi, ông nói muốn khiêu chiến với tôi chẳng qua là làm cho bản thân ông nổi danh để dễ kiếm tiền! Ông cố ý nói quyết đấu vào giờ này sang năm chỉ là kéo dài thời gian, bởi vì ông lợi dụng tôi để chiêu mộ học trò, chỉ cần một năm là có thể kiếm được rất nhiều tiền! Đợi đến khi kiếm đủ tiền thì sẽ cao chạy xa bay, rời khỏi đất nước để hưởng thụ đúng không? Kỳ thực ông hoàn toàn không biết võ công!", Nakagawa nheo mắt nói.
Nghe thấy vậy, đám người xung quanh thở gấp, cũng đột nhiên bừng tỉnh.
"Cậu... Ai nói tôi không biết võ công? Tôi... Tôi chỉ sợ ra tay sẽ đánh cậu bị thương thôi", Hồn Quốc Bảo nơm nớp lo sợ hét lên.
"Vậy tôi cho ông một cơ hội, ông ra tay đánh tôi đi! Nếu ông có thể đánh tôi bị thương thì tôi thừa nhận ông mạnh hơn tôi, ra tay đi!", Nakagawa nói.
Hồn Quốc Bảo sửng sốt trong giây lát, vung tay lên rồi hét lớn: "Phong Bạo Thất Liên... thôi bỏ đi, tôi lo sợ một khi tôi ra thì thì cậu sẽ mất mạng, vẫn nên thôi đi...”
“Ra tay đi”, Nakagawa lại hét lên.
"Chàng trai trẻ, cậu... đừng được voi đòi tiên! Tôi đang nhường cậu đấy!", Hồn Quốc Bảo vội vàng nói.
Nhưng vừa dứt lời, Nakagawa bỗng túm lấy Hồn Quốc Bảo, đập mạnh vào bức tường bên cạnh.
Bụp!
Bức tường hành lang bị đụng vỡ ngay lập tức...
Hồn Quốc Bảo bị va đập mạnh, đầu chảy máu be bét, bị Nakagawa xách lên như một con chó chết.
"Sao nào? Chỉ có chút thực lực thế này thôi sao? Thật nực cười!"
Nakagawa cười nhạo nói, thẳng thừng giơ tay lên ném mạnh.
Bốp!
Cơ thể của Hồn Quốc Bảo nặng nề rơi xuống đất như một con chó chết, ông ta ngất lịm ngay tại chỗ.
"Hả?"
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, nhìn cảnh tượng trước mắt với đôi mắt mở to không thể tin được.
"Một tên lừa bịp! Chết tiệt! Còn các người ở đây cũng là một lũ phế vật rác rưởi! Ha ha, xem ra đất nước rộng lớn này thật sự không có ai nữa!"
Nakagawa nheo mắt, liếc nhìn mọi người với vẻ khinh thường, mỉm cười ngạo nghễ.
Chương 2140: Mọi người thường gọi tôi là thần y Lâm
Mất mặt biết bao?
Nhục nhã biết bao?
Mọi người có mặt đều đỏ mặt tía tai, siết chặt nắm đấm, vô cùng tức giận.
Trước chính nghĩa của đất nước, vậy mà Hồn Quốc Bảo lại ra mặt giả danh lừa gạt!
Hành động này đâu chỉ làm mất mặt bản thân ông ta? Mà ông ta đã làm bẽ mặt toàn bộ giới võ thuật và bộ mặt của cả đất nước.
Tin rằng nếu chuyện này lan truyền ra nước ngoài, chắc chắn sẽ khiến mọi người cười nhạo.
Nhưng mọi chuyện đã xảy ra, không thể ngăn cản được nữa.
"Nhục nhã! Nhục nhã quá! Lôi tên khốn kiếp đó ra ngoài, lôi ông ta ra ngoài!"
Nông Đường Công ở bên cạnh quan sát, hết sức tức giận, cả người run bần bật, hét lớn về phía mấy người xung quanh.
Đám người bên ngoài vội vàng kéo Hồn Quốc Bảo đã bất tỉnh ra ngoài.
Đám phóng viên điên cuồng vả vào mặt Hồn Quốc Bảo.
Internet đang bùng nổ.
Những lời chửi bới và nghi ngờ tràn ngập trên các trang mạng xã hội.
"Hồn Quốc Bảo là tên súc sinh! Đúng là quá mất mặt!"
"Xem kìa, tôi đã sớm nói người này là kẻ lừa bịp! Ông ta hoàn toàn không biết võ công, chẳng qua là muốn nhân cơ hội này để tăng danh tiếng của mình, sau đó chiêu mộ học trò, kiếm tiền rồi cao chạy xa bay! Người ta đã ngăn cản ông ta, không cho cơ hội, giờ thì xem đi, lộ nguyên hình rồi còn bị đánh thê thảm”.
"Người này bị đánh là đáng đời!"
"Đánh đi!"
"Tên tiểu nhân này làm mất hết thể diện của chúng ta!"
"Quá ghê tởm!"
Có người bất bình phẫn nộ, có người chửi bới mắng nhiếc, nói gì cũng có.
Dư luận không thể kiểm soát được.
Đám người Nakagawa, Akutagawa rất hài lòng khi nhìn thấy vẻ mặt không cam tâm và tức giận của những người xung quanh.
Lần này, người trong nước đã mất hết thể diện!
"Anh Nakagawa, cũng tạm ổn rồi, tôi tin rằng giới truyền thông đã phát sóng những hình ảnh anh dũng của anh và bộ dạng vô liêm sỉ của con chó già kia đến khắp thế giới! Bọn họ đã hoàn toàn biết rõ khoảng cách giữa đất nước này và đất nước chúng ta! Cho dù là võ thuật hay danh dự!", Akutagawa cười nói.
"Đúng vậy”, Nakagawa gật đầu, nhìn những người trước mặt với vẻ mặt không chút biểu cảm: "Các võ giả ở Yên Kinh khiến tôi quá thất vọng, tôi sẽ đợi một tiếng đồng hồ ở khách sạn. Sau một giờ nữa, nếu không có ai đến thách đấu thì tôi sẽ đến địa điểm tiếp theo! Người ở đây đúng là quá bất tài! Quốc đô Yên Kinh mà chỉ có thế, theo tôi thấy thần thoại võ thuật của quốc gia này cũng chỉ là một trò cười”.
Nói xong, Nakagawa xoay người chuẩn bị rời đi.
Thành viên đoàn đại biểu của nước láng giềng đều bật cười ha hả, buông lời chế giễu, định rời đi.
Những người xem phát sóng trực tiếp và xem tại hiện trường đều run rẩy vì tức giận, nhưng họ không thể làm gì được.
Họ rất hy vọng có một anh hùng có võ công cao cường đứng ra tát mạnh vào mặt những kẻ này.
Ngay khi đám người Nakagawa chuẩn bị rời đi...
"Đợi đã!"
Một giọng nói vang lên.
Đám người Nakagawa không thể không dừng lại.
Mọi người cũng hướng mắt về nơi phát ra âm thanh.
Người lên tiếng là Nông Đường Công!
"Sao thế? Lão già? Ông muốn khiêu chiến với tôi à?", Nakagawa hỏi với khuôn mặt không chút biểu cảm.
"Tôi thấy ông còn không đứng vững nữa, đừng tự đến tìm cái chết!", Akutagawa cười khẩy nói: "E rằng ông lại là một kẻ lừa bịp nhỉ!"
"Lũ khốn! Cẩn thận cái mồm bọn mày! Biết ông ấy là ai không hả? Còn dám nói nhảm nữa thì cút ra khỏi Yến Kinh!", Tiểu Lưu bên cạnh lập tức mắng to.
"Hả?"
Đám người Nakagawa cau mày.
Họ không biết Nông Đường Công, nhưng một số người tinh mắt vẫn thấy rằng thân phận của ông ấy rất phi thường. Trên mạng vẫn có người nhận ra Nông Đường Công nhưng thân phận của ông ấy quá nhạy cảm, dù có người bàn luận cũng sẽ bị ẩn đi.
"Các người đợi đi, có người sẽ đến đấu với các người!"
Nông Đường Công hét lớn, rồi đột nhiên xoay người bước đi.
Mọi ánh mắt đều tập trung vào Nông Đường Công.
Nông Đường Công đi rất nhanh đến căn phòng phía sau.
Lúc này, Lâm Chính vẫn đang kiểm tra cơ thể Băng Thượng Quân, dường như đang quan sát gì đó.
Anh không để ý nhiều đến những chuyện bên ngoài.
"Thần y Lâm! Sự việc đến nước này, vẫn mong cậu có thể ra tay, không thể để những tên hề này tiếp tục chà đạp lên tôn nghiêm của nhân sĩ võ đạo nước nhà”, Nông Đường Công sốt ruột nói.
Vì Lâm Chính quay lưng về phía mọi người nên không ai biết đó là ai.
Tuy nhiên, Lâm Chính lắc đầu, hờ hững nói: "Ông cụ Nông, tôi phải cứu học trò của mình trước! Mọi chuyện khác phải đặt sang một bên trước”.
"Người giết học trò của cậu đang ở đây, cậu không muốn báo thù sao?"
"Báo thù không vội, bởi vì cho dù hắn chạy đến cùng trời cuối đất cũng trốn không thoát! Món nợ này tôi có thể giải quyết bất cứ lúc nào, nhưng nếu không cứu người thì sẽ thật sự không cứu được nữa”, Lâm Chính khàn giọng nói.
"Chuyện này…", Nông Đường Công ngơ ngác, không biết nên nói gì.
Lâm Chính lại nói: "Càng huống hồ, người này không có tư cách để tôi ra tay, nếu không phải vì Băng Thượng Quân thì thậm chí tôi còn không muốn giết hắn, chỉ làm bẩn tay tôi!"
Âm thanh của câu nói này không lớn không nhỏ, vừa đủ để mọi người, thậm chí cả Nakagawa nghe rõ.
Mọi người đều sững sờ.
"Tên khốn! Mày đang nói gì vậy hả? Dám xúc phạm anh Nakagawa của bọn tao sao?", Akutagawa vô cùng tức giận, lập tức chỉ vào Lâm Chính hét lớn.
Những người còn lại không dám lên tiếng.
Suy cho cùng, sức mạnh của Nakagawa bày ra trước mắt, gã nói ra những lời như vậy ắt có tư cách để khoe khoang.
"Người này e rằng còn kiêu ngạo hơn cả Hồn Quốc Bảo vừa rồi!"
"Đất nước này không có ai nữa sao? Chỉ còn lại mấy con chó con mèo khoe khoang khoác lác à?"
"Thần thoại võ thuật gì chứ? Thần thoại khoe khoang thì có?"
"Anh Nakagawa, không cần lãng phí thời gian với loại người rác rưởi này!"
"Đúng vậy, loại người rác rưởi này quá nhiều, nếu phải nghe bọn chúng ăn nói ngông cuồng thì chẳng phải anh sẽ mệt chết sao?”
"Loại rác rưởi này không giết hết được đâu!"
Các thành viên của đoàn đại biểu nước láng giềng nhao nhao lên tiếng, chửi rủa hoặc chế giễu.
Akutagawa đứng ra.
"Anh Nakagawa, lần này anh không cần ra tay đâu, tôi sẽ thay anh dạy cho người này một bài học! Anh chỉ cần đứng ngoài quan sát là được”, Akutagawa nói.
Nakagawa khẽ gật đầu, không lên tiếng.
Akutagawa không hề khách sáo, sải bước về phía trước, đặt tay lên vai Lâm Chính.
"Hừ, đồ con chó không biết sống chết! Dám khiêu chiến với anh Nakagawa hả? Xem tao đánh nát xương của mày đây!"
Nói xong, Akutagawa giơ nắm đấm lên, đấm mạnh vào đầu Lâm Chính.
Nhưng ngay khi nắm đấm sắp đến gần, Lâm Chính bất ngờ dùng tay trái vững vàng bắt lấy nắm đấm của gã.
"Hả?"
Akutagawa sửng sốt.
Tất cả mọi người run rẩy, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, bàn tay đang bắt lấy nắm đấm đột nhiên dùng lực.
Rắc rắc!
"A!"
Tiếng la hét thảm thiết vang vọng khắp bệnh viện.
Thoạt nhìn, nắm đấm của Akutagawa... lại bị Lâm Chính nghiền nát!
"Anh Akutagawa!"
"Anh Akutagawa!"
Các thành viên của đoàn đại biểu hoảng sợ, hét toáng lên.
Khuôn mặt Nakagawa đanh lại, gã nhìn chằm chằm vào tấm lưng đó, lạnh lùng hỏi: "Mày là ai?"
"Tôi họ Lâm, mọi người thường gọi tôi là thần y Lâm!"
Lâm Chính buông bàn tay đầy máu của Akutagawa ra, quay người lại, vừa nói vừa lau vết máu trên tay.
Chỉ với một câu nói, toàn bộ khán giả bùng nổ.