Lâm Tán toát mồ hồi đầm đìa, há hốc miệng nhìn người đáp xuống.
Nhưng thế vẫn chưa là gì, vài bóng người nữa từ trên trời đáp xuống, dừng sau lưng người đó.
Những người này đều mặc áo màu đỏ lửa, ai nấy tỏa ra khí tức nóng rực, dường như xác thịt bọn họ được lửa tạo thành.
Đều là cao thủ!
Mọi người kinh hãi.
“Chỗ của cậu đúng là khó tìm! Tôi đi loanh quanh Giang Thành hơn nửa tiếng đồng hồ mới tìm được chỗ cậu”, người đến phủi phủi áo, thản nhiên nói.
“Tôn Giả đến không chịu thông báo trước, nếu báo trước một tiếng, tôi cử người đi đón ông là được rồi”, Lâm Chính cười nói.
“Không cần, tôi thích tự do đi về”, người đến nói.
Lâm Chính lắc đầu không nói gì.
Ngược lại, Lâm Tán không chịu đựng được nữa.
Mặc dù ông ta không rõ thực lực người này nông sâu thế nào, nhưng ông ta biết đó là một cao thủ cái thế không gì sánh được.
Thực lực của người đó cao hơn ông ta không biết bao nhiêu lần.
“Ông ta là ai? Ông ta là ai?”.
Lâm Tán chỉ vào người đến, hét lên.
“Khốn nạn, ông là cái thá gì mà dám bất kính với Tôn Giả như vậy? Muốn chết!”.
Thần Hỏa Thánh Nữ vô cùng tức giận, chộp tay về phía Lâm Tán.
Lâm Tán kinh ngạc, lập tức muốn tránh đi. Nhưng tu vi ông ta bị phong ấn, cứ thế bị Thần Hỏa Thánh Nữ nhấc lên bằng một tay. Sau đó Thánh Nữ dùng kình lực, tay kia bốc lên ngọn lửa muốn đánh Lâm Tán thành tro bụi.
“Thánh Nữ, dừng tay!”, người đến cũng chính là Thần Hỏa Tôn Giả bình thản nói: “Thần y Lâm đang ở đây, con đừng làm càn!”.
Thần Hỏa Thánh Nữ khựng lại, chỉ đành buông Lâm Tán ra, cúi đầu đáp: “Vâng, sư phụ!”.
Lâm Tán ngã xuống đất ho dữ dội, nhưng gương mặt ông ta méo mó, cực kỳ kinh hãi.
Mặc dù tu vi ông ta bị phong ấn, nhưng ông ta cảm nhận được tu vi của Thánh Nữ gì đó cực kỳ đáng sợ, hoàn toàn vượt ngoài sự tưởng tượng của ông ta.
“Đây rốt cuộc là ai? Bọn họ… bọn họ rốt cuộc là ai? Đây đều là người của cậu sao, thần y Lâm?”, Lâm Tán run rẩy nói.
Nhưng không đợi Lâm Chính trả lời, đám người Trương Thất Dạ ở bên này đã hoàn hồn.
Trương Thất Dạ dẫn đầu, chắp tay hành lễ: “Vãn bối Trương Thất Dạ bái kiến Thần Hỏa Tôn Giả!”.
Dứt lời, đầu Lâm Tán ầm một tiếng, trở nên trống rỗng.
“Thần… Thần Hỏa… Tôn Giả?”.
Đám người Nguyên Tinh sửng sốt, đâu ngờ Thần Hỏa Tôn Giả lại đến đây, không dám chậm trễ, lập tức tiến lên hành lễ.
“Vãn bối bái kiến Thần Hỏa Tôn Giả!”.
“Ừm!”.
Thần Hỏa Tôn Giả gật đầu, nói: “Không cần khách sáo!”.
“Cảm tạ Tôn Giả!”.
Mọi người lùi ra sau, ai nấy vô cùng kích động.
Lần này, cuối cùng bọn họ đã biết vì sao Lâm Chính lại bình thản như vậy.
Có một vị Phật lớn như thế này ở đây thì còn sợ gì nhà họ Lâm?
Đây là con át chủ bài của Lâm Chính!
Đây chính là chỗ dựa của Lâm Chính!
Lâm Tán sửng sốt, vẻ mặt đầy sợ hãi. Lúc này, ông ta chợt hiểu ra mọi chuyện, cả người run rẩy.
Lần này gia tộc Lâm Thị sắp gặp nạn rồi!
Sắp gặp nạn lớn rồi!
Phải thông báo cho bọn họ rời khỏi đây!
“Thần y Lâm, người này là ai? Sao lại dám vô lễ như vậy?”.
Thần Hỏa Tôn Giả liếc mắt nhìn Lâm Tán đang có vẻ mặt đờ đẫn, lên tiếng hỏi.
Nhưng Lâm Chính không giải thích, chỉ mỉm cười nhàn nhạt: “Là một kẻ điên gây rối! Từ Thiên, đưa ông ta xuống dưới đi!”.
“Vâng!”.
Từ Thiên lập tức đứng dậy, sai người kéo Lâm Tán đi.
Lâm Tán không phản kháng, đầu óc hỗn loạn, không ngừng suy nghĩ làm sao để trốn thoát, làm sao để thông báo cho gia tộc chính Lâm Thị, để tất cả mọi người rời khỏi Giang Thành.
Đúng lúc đó, Lâm Tán đột nhiên cảm giác được điều bất ổn…
“Đợi đã, Thần Hỏa Tôn Giả không biết mình là ai? Thần y Lâm không nói với ông ta là cậu ta gặp rắc rối gì sao?”.
“Vả lại… Thần Hỏa Tôn Giả hỏi về mình, thần y Lâm cũng không nói rõ thân phận của mình?”.
“Cậu ta định làm gì?”.
“Vì sao cậu ta không cầu xin Thần Hỏa Tôn Giả giúp đỡ? Nhìn bọn họ có vẻ quan hệ rất tốt kia mà?”.
“Không hay!”.
Trên mặt Lâm Tán không còn chút sắc máu, cả người lạnh lùng đến tột độ.
Ông ta nghĩ tới một chuyện cực kỳ đáng sợ!
Nếu nói trong lúc không hay biết gì người nhà họ Lâm ra tay với thần y Lâm, không cẩn thận làm Thần Hỏa Tôn Giả bị thương… vậy chẳng phải… gia tộc chính Lâm Thị sẽ tuyên chiến với Thần Hỏa Tôn Giả hay sao?
Thần y Lâm muốn khơi lên thù hận giữa Thần Hỏa Tôn Giả và gia tộc chính Lâm Thị.
“Không! Không! Không! Không!”.
Nghĩ đến đó, hai mắt Lâm Tán như sắp nứt ra, cơ thể run rẩy điên cuồng, cảm giác răng cũng đang đánh cầm cập.
Ông ta ngẩng đầu, phát điên lên giãy giụa.
“Thả tôi ra! Thả tôi ra! Cút ra cho tôi!”.
“Thành thật một chút!”, Từ Thiên giữ chặt ông ta, kéo ông ta vào phòng giam.
“Thả tôi ra! Thần y Lâm! Cậu sẽ không được chết tử tế! Thần y Lâm! Cậu sẽ không được chết tử tế!”.
Lâm Tán gào lên thảm thiết.
Nhưng… không có tác dụng gì!
Lâm Tán gào một hồi, sau đó ngồi tê liệt dưới đất, vô cùng suy sụp.
“Tiêu rồi, tiêu hết rồi…”.
Chương 2302: Đợt tiến công của nhà họ Lâm
Thần Hỏa Tôn Giả đến Giang Thành đương nhiên là để trị bệnh.
Sau khi trò chuyện sơ qua, Lâm Chính quay về chủ đề chính.
“Tôn Giả đến đây, lẽ nào đã tìm được dược liệu rồi?”.
“Mặc dù phải mất một thời gian nhưng cũng đã gom góp được kha khá, chỉ còn lại vật của Thương Minh vẫn chưa đến tay. Gần đây cơ thể tôi càng lúc càng cảm thấy không khỏe, nên tôi quyết định đến đây sớm hơn để thần y Lâm chữa bệnh cho tôi. Dù không thể trị tận gốc cũng không sao, ít nhất phải ổn định được di chứng này trước”, Thần Hỏa Tôn Giả nói.
Lâm Chính gật đầu, dẫn Thần Hỏa Tôn Giả vào phòng trong, nói:” Mời Tôn Giả cởi áo”.
Đều là đàn ông, Thần Hỏa Tôn Giả không để tâm nhiều, lập tức cởi áo.
Đợi ông ta cởi xong, vẻ mặt Lâm Chính trở nên nghiêm nghị.
Cơ thể Thần Hỏa Tôn Giả cực kỳ đáng sợ, nhiều nơi da thịt đã hóa thành dung nham, giống như dính phải những mảng dung nham, trái một mảng phải một mảng, hoàn toàn không giống với cơ thể loài người nữa.
Thế này còn đáng sợ hơn Thần Hỏa Thánh Nữ nhiều.
Tu luyện Thuật Hỏa Viêm đến sau cùng sẽ thế này sao?
Lâm Chính đưa tay sờ một lúc, phát hiện những mảng dung nham đó đã hóa cứng như đá, thậm chí không còn kinh lạc huyết quản.
“Xem ra khá là khó chữa”, Lâm Chính nói.
“Tôi còn cứu được không?”, Thần Hỏa Tôn Giả hỏi.
“Đương nhiên là được, nhưng quá trình có thể sẽ khá phức tạp. Cơ thể ông cũng lâu năm rồi mới biến thành thế này phải không?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Thần Hỏa Thần Giả trầm ngâm, gật đầu: “Tôi luyện thuật Hỏa Viêm không những luyện thân, mà còn luyện tâm. Khi thuật Hỏa Viêm đạt đến trình độ cao nhất thì cơ thể sẽ hóa thành dung nham, giống như chim bất tử sống mãi trong lửa. Tôi vốn muốn tiến đến mục tiêu đó, nhưng theo số lần bế quan tôi phát hiện, đó là chuyện không thể. Với trạng thái hiện nay của tôi, nếu còn luyện tiếp thì sẽ chết chắc, vì vậy tôi muốn chữa trị trước, sau đó mới tu luyện tiếp thuật Hỏa Viêm”.
“Võ giả truy cầu võ lực vô tận, không phải thật sự tu tiên, mà võ giả đâu thể nào hiểu về sinh mệnh hơn y giả? Theo cách luyện của ông, tôi nói thật, trong vòng ba năm ông chắc chắn sẽ chết”, Lâm Chính nói.
Thần Hỏa Tôn Giả biến sắc, nhưng không nổi giận.
Nếu bình thường có người dám nói với ông ta những lời như vậy, ông ta sẽ giết người đó, nhưng bây giờ ông ta hoàn toàn không dám lên tiếng.
Lâm Chính lấy châm bạc ra, cẩn thận châm cứu.
Nhưng da thịt của Thần Hỏa Tôn Giả quá dày, chỉ một châm đã khiến anh thở hổn hển.
“Tôi chữa trị sơ bộ cho ông trước, tổng cộng phải dùng mười ba châm. Nhưng ông cũng thấy đấy, muốn châm cứu cho ông không hề dễ dàng, nên thời gian châm cứu sẽ khá dài!”.
“Bao lâu?”.
“Ít nhất là ba ngày”.
…
Sân bay Giang Thành.
Vài bóng người vừa xuống máy bay, lập tức tiến về phía lối đi dành cho nhân viên, không đi từ cổng sân bay.
Khoảng mấy phút sau, vài bóng người hội tụ ở một khu rừng bên ngoài sân bay, yên lặng chờ đợi.
“Bái kiến các vị đại nhân, các vị đại nhân đi đường vất vả rồi”.
Lúc này, một người mặc quần áo bình thường đi vào trong rừng, chắp tay hành lễ với mấy bóng người đó.
“Thần y Lâm đang ở đâu?”, một trong số họ hỏi, không có biểu cảm gì.
“Đã xác định địa điểm, ở một trang viên bên rìa Giang Thành!”.
“Những người khác thì sao? Có phải đã đến rồi không?”.
“Thành viên Cưu Sát Lệnh, đội Phong Lăng, Kim Cương Vệ, Sơn Hải Vệ và các vị đại nhân cũng đã đến nơi, chỉ cần đại nhân ra lệnh, chúng tôi sẽ bao vây tấn công thần y Lâm”.
“Được! Nếu đã như vậy, chuyện không thể chậm trễ, mau ra tay đi. Đợi xử lý xong thần y Lâm xong sẽ xử lý Dương Hoa. Thành viên Cưu Sát Lệnh đã khoanh vùng được tất cả những người có liên quan đến thần y Lâm chưa?”.
“Đã khoanh vùng hết rồi, tổng cộng bốn nghìn một trăm chín mươi sáu người!”.
“Tốt lắm, thần y Lâm chết thì giết hết toàn bộ hơn bốn nghìn người đó cho tôi, một kẻ cũng không bỏ sót! Chuyện lần này nhất định phải làm một cách lặng lẽ, giết người diệt khẩu, tuyệt đối không thể tiết lộ bất cứ điều gì, nếu không sẽ mang lại rắc rối cho gia tộc Lâm Thị”.
“Đại nhân cứ yên tâm!”.
“Xuất phát đi!”.
Mấy người đi ra khỏi rừng, chui lên một chiếc xe van chở đầy hàng hóa, đi thẳng đến trang viên nơi Lâm Chính ở.
Nơi này là Giang Thành, Lâm Anh Hùng đã nếm mùi thất bại dưới tay Lâm Chính, biết nơi đây có rất nhiều tai mắt của Lâm Chính. Bởi vậy cao thủ của gia tộc Lâm Thị vào Giang Thành đều ngụy trang, dè dặt không dám đánh rắn động cỏ.
Cùng lúc đó, cả đội cũng xuất phát đến trang viên.
Không lâu sau, tất cả cao thủ đã gặp nhau, bao vây kín trang viên.
Bọn họ không dám để lộ chút sát khí nào, sợ Lâm Chính phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ sẽ chạy mất.
Dù sao người có thể đánh bại Lâm Anh Hùng, bắt giữ Lâm Tán thì thực lực vẫn có, hơn nữa người của gia tộc Lâm Thị chưa từng dám có chút lơ là.
Dần dần đã có người xâm nhập vào trang viên.
Trong trang viên, Lâm Chính vừa hoàn thành châm thứ hai cho Thần Hỏa Tôn Giả, toát mồ hôi đầm đìa, định đi nghỉ ngơi một lúc.
Anh vừa ra khỏi phòng, Từ Thiên đã bước nhanh đến, nói khẽ vài câu.
Lâm Chính nghe vậy, lặng lẽ gật đầu, nói: “Đừng để có thương vong, tránh giao đấu chính diện với bọn họ, nghĩ cách dẫn người đến đây!”.
“Vâng”.
Từ Thiên khẽ khom lưng, cung kính rời đi.
Lâm Chính thì quay về phòng, uống hai viên đan dược, khoanh chân ngồi xuống.
Đúng lúc đó, lại một bóng người bước nhanh đến.
“Ồ? Thánh Nữ đại nhân? Có chuyện gì sao?”, Lâm Chính mở mắt ra, nói.
“Người của tôi nói hình như trang viên của anh có khách không mời mà đến, là người của anh sao?”, Thánh Nữ hờ hững lên tiếng hỏi.
“Cả Giang Thành này là địa bàn của tôi, trang viên rất an toàn, khách không mời mà đến gì chứ, các người lo nghĩ nhiều rồi”, Lâm Chính cười nói.
“Thế à?”, Thánh Nữ không nói gì thêm, dù sao Thần Hỏa Tôn Giả cũng đang ở đây, có kẻ trộm cắp nào dám ngang ngược?
“Thánh Nữ đại nhân đến tìm tôi chắc không chỉ để nói với tôi chuyện này nhỉ?”, Lâm Chính nheo mắt lại, nói.
“Đương nhiên, anh đừng quên anh vẫn phải thực hiện liệu trình thứ hai cho tôi, khi nào chúng ta bắt đầu?”, Thánh Nữ hỏi.
Bây giờ cô ta chỉ quan tâm việc này. Cô ta không muốn biến thành bộ dạng như Thần Hỏa Tôn Giả, khắp người toàn dung nham, như vậy đối với cô ta mà nói chẳng khác nào sống không bằng chết.
“Thánh Nữ đại nhân, cô cũng thấy rồi đấy, không phải tôi không muốn chữa trị, mà thực sự lúc này tôi không còn sức lực nào cả. Thế này đi, đợi tôi chữa trị cho Tôn Giả xong, nghỉ ngơi vài ngày rồi sẽ chữa trị cho cô liệu trình thứ hai, được chứ?”, Lâm Chính bất đắc dĩ nói.
“Một khi Tôn Giả kết thúc việc chữa trị chắc chắn sẽ quay về đảo Thần Hỏa tu luyện ngay lập tức, không ở lại đây lâu, làm sao tôi có thời gian chữa trị?”.
“Yên tâm, tôi sẽ giữ cô ở lại. Tôi sẽ nói là đến đại hội lấy thuốc cần nhân lực, cần cô ở lại giúp tôi, ở lại thêm vài ngày chắc chắn Tôn Giả sẽ đồng ý”, Lâm Chính nói.
Thánh Nữ nghe vậy mới gật đầu: “Vậy được, tôi sẽ làm theo lời anh nói”.
“Ầy, đúng là làm chuyện tốn công tốn sức mà không được lợi gì!”.
Lâm Chính lắc đầu, đứng dậy đi ra ngoài.
“Anh đi đâu?”, Thánh Nữ hỏi.
“Còn đi đâu được nữa? Đương nhiên là đi châm cứu cho sư phụ cô rồi!”.
Chương 2303: Cơn giận của Thần Hỏa Tôn Giả
Phập!
Ba cây châm đâm xuống, Lâm Chính mệt tới mức thở dốc. Anh không thể tưởng tượng được da của Thần Hỏa Tôn Giả lại cứng đến như thế.
Có lẽ cơ thể người này đã sớm vượt qua cả cơ thể võ thần rồi. Hiện tại ông ta không điều động chân khí mà cơ thể đã như thế. Nếu ông ta dốc toàn lực phòng ngự thì e rằng Lâm Chính không thể nào ghim châm được lên người của ông ta.
“Vụt vụt...”, Lâm Chính buông tay, cây châm thứ ba trên cánh tay của Thần Hỏa Tôn Giả rung lên.
Thần Hỏa Tôn Giả nhắm mắt, sau đó mở ra, khu vực lòng trắng đỏ rực lên như núi lửa. Trông vô cùng đáng sợ.
Thế nhưng ông ta nhanh chóng hồi phục lại dáng vẻ bình thường và thở hắt ra: “Không tệ, không tệ, ba cây châm khiến bản tôn khỏe lên nhiều. Hơi thở cũng đều đặn hơn, cơ thể cũng nhẹ nhàng hơn. Y thuật của cậu đúng là kinh người”.
“Tôn giả quá khen. Ba châm này xong là có thể bắt đầu bước đầu tiên được rồi. Tôn giả, ông nhấc tay lên tôi tiến hành nắn bóp cho ông”, Lâm Chính thở dốc, cầm tay của Thần Hỏa Tôn Giả và bắt đầu nắn bóp cho ông ta.
Thần Hỏa Tôn Giả nhắm mắt, cảm nhận sự thay đổi từ từ. Thế nhưng ấn được một lúc thì lực tay của Lâm Chính yếu dần.
“Hử?”, Thần Hỏa Tôn Giả mở mắt nhìn Lâm Chính. Ông ta thấy anh đang thở dốc, mặt tái mét, mồ hôi nhễ nhại.
Rõ ràng là anh đang bị mất sức.
“Thần y Lâm, nếu cậu không khỏe thì đi nghỉ ngơi chút đi”, Thần Hỏa Tôn Giả nói.
“Tôi muốn nghỉ nhưng bây giờ chưa phải là lúc. Châm thứ ba được ghim rồi, tôi phải tiến hành đẩy tác dụng của châm vào huyết quản của ông. Như vậy mới có thể phát huy được tác dụng. Nếu không làm kịp thời thì sẽ không phát huy được hiệu quả. Tới khi đó thì công cốc”, Lâm Chính nghiêm túc nói.
Thần Hỏa Tôn Giả nhìn anh chăm chăm. Ông ta không nói gì. Nhưng lúc này ông ta khẽ ngẩng đầu và nhìn ra ngoài.
“Hình như có người tới”, Thần Hỏa Tôn Giả chau mày.
Thần y Lâm coi như không nghe thấy gì. Anh chỉ tiếp tục làm việc cần làm.
Lúc này...Rầm...Cánh cửa bị đá bung, sau đó một người đàn ông đeo mặt nạ bước vào.
"Ai?”, Thần Hỏa Tôn Giả trầm giọng.
Thế nhưng đối phương ngó lơ ông ta, chỉ nhìn chăm chăm Lâm Chính, sau đó đấm một đấm về phía ngực anh.
Đúng lúc này, Lâm Chính ngẩng đầu lau mồ hôi: “Xong rồi, thành công rồi”.
Thần Hỏa Tôn Giả đanh mặt: “Thần y Lâm, cẩn thận”
Bụp! Lâm Chính không kịp phòng ngự, bị trúng chiêu nôn ra máu và bay bật ra.
“Khốn nạn!”, Thần Hỏa Tôn Giả tức giận, chưởng cho kẻ trước mặt một chưởng. Thần lực kinh người khiến cho đối phương hóa thành tro bụi trong nháy mắt.
Ngay sau đó Thần Hỏa Tôn Giả bước tới dìu Lâm Chính. Lâm Chính tắt thở, không biết là do hôn mê hay là đã chết.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Thần Hỏa Tôn Giả gầm lên: “Á!”
Tiếng kêu vang cả không gian. Tới mức cảm tưởng cả nửa Giang Thành đều nghe thấy. Trong nháy mắt, người của đảo Thần Hỏa cũng chạy vào.
“Khí tức đáng sợ quá. Không hay rồi”.
“Các vị, giờ phải làm sao?”.
“Mặc kệ đi, giết cho tôi, lấy đầu thần y Lâm trước rồi sau đó tiêu diệt sạch người ở đây”, một đám người của gia chủ Lâm Thị sau khi trao đổi thì đồng loạt phóng ra sát khí và lao về phòng của Lâm Chính. Thế nhưng bọn họ không biết bản thân sắp phải đối đầu với thế lực khủng khiếp.
Cả cơ thể của Thần Hỏa Tôn Giả bùng lửa, đốt cả căn phòng. Cơn lửa giận của ông ta tỏa ra bốn phía. Ông ta vỗ tay, lực đốt tản ra thiêu rụi đám đông. Sau đó ông ta hóa thành một tia điện tàn sát xung quanh.Chưa tới ba nhịp thở thì đã có hàng chục kẻ bị giết.
“Cái gì?”, những người còn lại cuối cùng cũng ý thức được điều bất ổn. Bọn họ vội vàng tập trung lại.
“Ngọn lửa này...sức mạnh này...Ông là người của đảo Thần Hỏa sao?”, đội trưởng tiểu đội Thí Long trố tròn mắt nhìn Thần Hỏa Tôn Giả.
Thế nhưng người này vừa dứt lời thì đám người của Thần Hỏa Thánh Nữ đã bao vây họ lại.
“Bái kiến tôn giả. Tôn giả không sao chứ?”, Thần Hỏa Thánh Nữ vội chắp tay.
“Tôi không sao nhưng thần y Lâm bị đám này đánh lén. Nghe đây, giữ một đứa sống còn lại giết hết”, Thần Hỏa Tôn Giả tức giận quát.
Cao thủ của gia chủ Lâm Thị nghe thấy vậy bèn tái mặt
“Tôn giả? Lẽ nào...Lẽ nào ông là Thần Hỏa Tôn Giả?”
“Không hay rồi. Mau chạy thôi”, đám đông sợ hãi, quay đầu bỏ chạy.
“Đắc tội với bản tôn mà còn bỏ chạy à, giết hết cho tôi”, Thần Hỏa Tôn Giả gào lên, nhảy tới và điên cuồng tàn sát.
Ông ta vừa đi khỏi thì Lâm Chính từ từ mở một mắt ra.
Chương 2304: Bao vây
Tình báo nhầm rồi.
Tình báo nhầm rồi.
Đám người nhà họ Lâm vừa chạy vừa sợ hãi, không dám cả ngoái đầu lại.
“Tại sao? Tại sao Thần Hỏa Tôn Giả lại xuất hiện ở đây? Tại sao?”
“Đám tình báo mất nết đó làm ăn kiểu gì vậy? Thần Hỏa Tôn Giả ở đây mà bọn họ cũng không biết à?”
“Đúng là một đám vô dụng”.
“Đây khác gì là tới nộp mạng. Khốn nạn, nhất định phải cho chúng nó đẹp mặt", đội trưởng thầm chửi rủa.
“Đừng nói nhiều lời nữa. Giờ mau rời khỏi đây, báo lại chuyện này cho gia chủ. Chuyện ngày hôm nay chắc chắn là chúng ta đã đắc tội với đảo Thần Hỏa rồi. Nếu như chiến đấu với Hỏa Thần Tôn Giả thì chúng ta sẽ bị tổn thất nặng nề”, đội trưởng tiểu đội Thích Long hai mắt đỏ rực, gầm lên.
Sắc mặt mọi người cũng vô cùng khó coi. Lần này về phải ăn nói thế nào với gia chủ đây.
Không ai biết. Nhưng giờ rõ ràng không phải lúc để thảo luận vấn đề này.
Vụt vụt…Một đường sáng lao tới. Thần Hỏa Thánh Nữ tấn công như điện xẹt, ngăn đám cao thủ nhà họ Lâm lại.
Cùng lúc, tất cả đám cao thủ này bị vây chặt. Tất cả các hướng rút quân của họ đã bị sức mạnh của đảo Thần Hỏa phong tỏa.
Đám đông tái mặt. Thần Hỏa Tôn Giả bước tới với khuôn mặt dữ dằn.
“Thần…Hỏa Tôn Giả…”, người của nhà họ Lâm sợ hãi.
“Tôn giả tha mạng”, một người nhà họ Lâm không thể chịu đựng thêm được nữa bèn lập tức quỳ xuống, run rẩy hét lên: “Tôn giả, chúng tôi không biết ông ở Giang Thành, đã kinh động đến ông, xin ông hãy tha mạng cho chúng tôi”
“Tha mạng? Hừ, các người làm hại thần y Lâm, trong khi cậu ta đang trị bệnh cho tôi. Rốt cuộc là các người có ý gì. Muốn giết cậu ta? Để cậu ta hết cứu nổi tôi, khiến tôi chết sớm đúng không? Vậy thì bản tôn sao có thể tha cho các người được?”, đôi mắt Thần Hỏa Tôn Giả ánh lên vẻ tức giận.
Ông ta không thể nào chấp nhận được hành động của nhà họ Lâm. Bọn họ thấy, đối phương không chỉ khiêu chiến ông ta mà còn muốn giết ông ta nữa. Dám động vào người của đảo Thần Hỏa…sao có thể tha thứ được?
“Nói cho tôi biết, các người là ai?”, Thần Hỏa Tôn Giả nén giận, trầm giọng hỏi.
Nhưng không một ai dám trả lời. Bởi vì bọn họ đều từng nghe qua phong cách làm việc của Thần Hỏa Tôn Giả.
Ông ta không phải là đang điều tra chân tướng sự việc mà là đang chuẩn bị ra tay với bọn họ. Từ trước tới nay ông ta luôn đi theo chủ trương diệt cỏ tận gốc.
“Tôn giả, đây thật sự là sự hiểu lầm. Chúng tôi thật sự không muốn đối đầu với ông”, cao thủ nhà họ Lâm run rẩy nói. Thế nhưng hắn vừa nói xong thì Thần Hỏa Tôn Giả đã xoay tay từ xa.
Vụt...Người kia giống như bị trói bởi một nguồn sức mạnh vô hình. Trong nháy mắt hắn bị kéo về phía Thần Hỏa Tôn Giả. Ông ta đột nhiên phát lực.
Rắc...Cơ thể cao thủ này lập tức bị thiêu sống. Hắn chết ngay tại chỗ.
Những người khác ớn lạnh. Thực lực của người này quá đáng sợ. Ông ta giống như là thần linh vậy. Trước mặt ông ta, đám cao thủ này không khác gì lũ gà con. Họ sợ hãi tới tột cùng.
Bọn họ cũng biết xin tha mạng đã vô ích. Thần Hỏa Tôn Giả vốn không muốn nói đạo lý.
“Các vị, sự việc đã tới nước này, chúng ta cũng chẳng có gì phải nói với nhau hết. Đành phải liều mạng thôi. Có điều, phải để một người về báo tin cho gia chủ để gia chủ còn chuẩn bị”.
“Được”, những người khác đồng thanh hô vang.
“Ai về thế?”
“Đương nhiên là tôi rồi. Tôi thực lực yếu nhất, ở đây chẳng giải quyết được gì, tôi đi”, một người trầm giọng.
“Anh biết anh kém mà còn đòi đi? Anh chạy thoát nổi không? Anh ở lại, cầm chân họ để tôi đi”.
“Không! Để tôi".
“Tôi đi mới phải”, đám đông cãi vã.
“Không đoàn kết mà còn đòi sống. Ở lại hết đi”, Thần Hỏa Tôn Giả không muốn lãng phí thời gian. Ông ta phất tay, Thần Hỏa Thánh Nữ lập tức lao lên.
Người nhà họ Lâm sợ hãi la toáng cả lên và điên cuống phản công. Có ngươi định bỏ chạy, nhưng hắn vừa lao ra khỏi vòng vây của đối phương thì Thần Hỏa Tôn Giả đã lập tức bắt lấy hắn từ trong khoảng không.
Phụt! Người này lại bị thiêu rụi trong nháy mắt. Nhìn tới đây, người nhà họ Lâm hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.
Chạy đã là điều không thể nữa rồi. Ai muốn bỏ chạy thì đều bị Thần Hỏa Tôn Giả giết chết ngay. Bọn họ chỉ biết liều mạng chiến đấu dù biết kết quả không thể thay đổi.
Người nhà họ Lâm nhanh chóng bị giết sạch, chỉ còn lại người đội trưởng. Cơ thể hắn bị nướng đỏ. Hắn nằm đó, thở dốc, mất hoàn toàn khả năng chiến đấu.
“Tôn giả! Giữ một người sống, còn lại giết cả rồi”, Thần Hỏa Tôn Giả bước tới.
“Đưa người này về, hỏi cho ra bọn họ là ai và kẻ đứng sau lưng là ai. Tôi muốn báo thù”, Thần Hỏa Tôn Giả lạnh giọng.
“Vâng”, Thần Hỏa Thánh Nữ cũng tức lắm. Lâm Chính bị đánh thành ra như vậy thì có nghĩa là cũng không thể trị thương được cho cô ta. Nếu Lâm Chính có mệnh hệ gì thì chẳng ai có đủ khả năng chữa trị cho cô ta. Chuyện này không thể bỏ qua được.
Chương 2305: Sinh tử cận kề
Ngoài người đội trưởng thì tiểu đội Thích Long của nhà họ Lâm đã bị giết sạch. Thần Hỏa Tôn Giả đưa người đội trưởng về trang viên. Đám người Nguyên Tinh, Từ Thiên đang thu dọn tàn cục.
“Thần y Lâm đâu? Cậu ta thế nào rồi?”, Thần Hỏa Tôn Giả trầm giọng hỏi.
Đám người Nguyên Tinh nghe thấy vậy vội ngồi phụp xuống, nước mắt lưng tròng: “Tôn Giả, cậu Lâm…cậu ấy…tình hình tệ lắm…đã được đưa tới học viện Huyền Y Phái rồi…hix hix…”
“Khốn nạn”, Thần Hỏa Tôn Giả nội giận, ném người đội trưởng cho Nguyên Tinh.
“Hỏi cho ra nhẽ giúp tôi”, nói xong ông ta đưa Thần Hỏa Thánh Nữ tức tốc tới Huyền Y Phái.
Bên ngoài Giang Thành...
Một người nhà họ Lâm nói hét vào bộ đàm gọi tiểu đội của mình. Thế nhưng không có bất kỳ sự phản hồi nào.
“Sao lại thế này?”, người này tái mặt, cảm giác có gì đó không ổn bèn gọi cho gia chủ.
“Mọi chuyện thế nào rồi?”, người phụ trách ở đầu dây bên kia lên tiếng.
“Đại nhân, có chút vấn đề, tôi không liên hệ được với tiểu đội. Bọn họ xâm nhập vào Giang Thành rồi dường như biến mất luôn vậy. Không có bất kỳ tín hiệu gì”, người này đáp lại.
“Cái gì?”, người phụ trách của nhà họ Lâm thất kinh.
“Cậu…không nhầm đấy chứ? Không liên hệ được bất kỳ ai sao?”
“Vâng đại nhân, không liên hệ được với bất kỳ ai. Bị mất liên lạc hoàn toàn”.
“Có phải thiết bị của cậu bị hỏng không?”
“Không thể ạ. Tôi đã kiểm tra rồi, không hè bị hỏng, đường truyền cũng rất tốt trừ khi…”
“Không thể nào…”, người này còn chưa nói hết thì người phụ trách đã gào lên: “Đội quân tôi cử đi là đội quân tinh nhuệ nhất, đủ khả năng đánh sụp cả một thành phố thì sao có thể không đối phó nổi với một thần y Lâm chứ. Không thể nào”.
Người kia không dám nói gì. Người phụ trách trầm giọng: “Nghe đây, cậu lập tức vào Giang Thành, đi tìm tung tích của đám người đó”.
“Đại nhân…điều này…”
“Bớt nói nhảm lại, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Nếu không nghe ngóng được thông tin của họ thì cậu cứ ở lại Giang Thành cho tôi”, nói xong, đầu dây bên kia tắt máy.
Người nhận lệnh nghe thấy vậy thì mặt tái mét, nhìn về Giang Thành ở phía xa. Hắn run rẩy, nhưng cuối cùng vẫn liều mạng đi tới.
Cùng lúc này Thần Hỏa Tôn Giả đã tới học viện. Lâm Chính được sắp xếp ở phòng đặc biệt để tiếp nhận điều trị.
Đợi đến khi ông ta tới nơi thì đám người Tần Bách Tùng đang tiến hành phẫu thuật cho anh.
Thần Hỏa Tôn Giả định vào trong nhưng bị ngăn lại: “Ông là ai? Không được vào, bên trong đang làm phẫu thuật. Nếu để xảy ra vấn đề gì thì ông chịu nổi trách nhiệm không?”, Nhan Khả Nhi với chiếc áo đẫm máu quát lớn.
“Khốn nạn, sao cô dám ăn nói như vậy với sư tôn của chúng tôi chứ?”, người của đảo Thần Hỏa tức giận. Thế nhưng Thần Hỏa Tôn Giả chỉ đưa tay lên ra hiệu cho đám đông im lặng.
“Cô gái, tình hình của thần y Lâm thế nào rồi?”, Thần Hỏa Tôn Giả hỏi Nhan Khả Nhi.
Đám đông thất kinh. Lần đầu tiên họ thấy thái độ của Thần Hỏa Tôn Giả mềm mỏng như vậy…
“Tình hình rất tệ, sợ là không giữ được. Chỉ biết thử xem thế nào. Y thuật của chúng tôi không bằng thần y Lâm. Nếu anh ấy có thể tự chữa trị thì chắc chắn không thành vấn đề nhưng đó là điều không thể mà”, Nhan Khả Nhi lắc đầu, mắt rưng rưng rồi quay người rời đi.
Thần Hỏa Tôn Giả nghe thấy vậy thì mặt tối sầm.
“Chết tiệt”, Thần Hỏa Thánh Nữ cùng thầm chửi rủa. Mắt cô ta đỏ hoe.
Bọn họ không phải thương xót gì Lâm Chính hết. Mà là trên đời này người duy nhất có thể trị được di chứng cho họ là anh. Vậy thì họ không tức sao được?
Thần Hỏa Tôn Giả thì khác. Trong mắt ông ta, Lâm Chính bị thương là vì do đang chữa trị cho mình.
Nếu như thần y Lâm không chuyên tâm trị thương cho ông ta thì đã không bị đánh như thế. Vì với thực lực của anh, anh có thể dễ dàng né được đòn tấn công của đối phương.
Thần Hỏa Tôn Giả siết chặt nắm đấm, cơn lửa giận dâng lên cuồn cuộn, lan tỏa trong không gian. Những người đứng bên cạnh thất kinh. Bọn họ đồng loạt hô lên: “Tôn giả bớt giận”.
Thần Hỏa Tôn Giả nín thở, cố gắng nhẫn nhịn. Ông ta là người có ơn báo ơn có oán báo oán. Chuyện này xảy ra sao ông ta có thể buông xuôi?
“Nghe đây, lập tức điều tra thân phận của đám người đó cho tôi. Bất kể bọn họ là ai thì cũng nhất định phải khiến họ nợ máu đền máu”, Thần Hỏa Tôn Giả nói bằng vẻ vô cảm.
“Vâng tôn giả”, Thần Hỏa Thánh Nữ đưa những người còn lại rời đi.
Thần Hỏa Tôn Giả ngồi ở ghế ngoài, nhắm mắt dưỡng thần và chờ đợi phẫu thuật kết thúc. Khoảng hai tiếng đồng hồ sau, Tần Bách Tùng bước ra, mồ hôi nhễ nhại”.
“Tình hình của thần y Lâm thế nào rồi”, Thần Hỏa Tôn Giả vội hỏi.
Thế nhưng…Tần Bách Tùng chỉ lẳng lặng lắc đầu: “Nếu có thể cầm cự qua được ngày hôm nay thì sẽ không sao hét, còn không thì…Hầy…”
Nói xong, Tần Bách Tùng rời đi. Thần Hỏa Tôn Giả tái mét mặt…