Lâm Chính đương nhiên hiểu được dụng ý của Lương Hổ Khiếu, ông ta bảo anh rời đi, chẳng qua là vì muốn bảo vệ anh an toàn.
Nhưng Lâm Chính không quan tâm điều này.
“Nếu tôi đi rồi, chỉ sợ thống soái cấp Thiên đó sẽ gây chuyện với mọi người, lúc đó nhà họ Lương phải làm thế nào đây?”
Lâm Chính thản nhiên nói.
“Cậu không cần lo lắng, chuyện này không đến nổi khiến bọn chúng diệt trừ nhà họ Lương, sau này thống soái cấp Thiến đó có đến, lão già tôi sẽ đích thân xin lỗi, tôi đã lớn tuổi thế này, sống không được lâu nữa, chắc người đó sẽ không dám làm gì tôi đâu! Khụ, khụ...”
Vừa dứt lời, Lương Hổ Khiếu đã ho kịch liệt.
“Ông nội, ông không sao chứ?”
Lương Huyền Mi vội vàng vỗ lưng cho Lương Hổ Khiếu, quan tâm hỏi.
“Không sao cả, không sao đâu, ông nội già rồi, vô dụng rồi!”
Lương Hổ Khiếu mỉm cười, dường như đã nhìn thấu tất cả.
“Chức năng cơ thể của ông đã kém nhiều, xem tình hình bây giờ của ông, đại nạn đã đến, có lẽ không chịu nổi qua mùa đông năm nay!”
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Cái gì?”
Vẻ mặt hai chị em Lương Huyền Mi trắng bệch, không tin nổi nhìn Lâm Chính.
Lương Dự bên cạnh suýt chút nữa không đứng vững.
“Anh, anh nói thật sao?”
Mắt Lương Huyền Mi đỏ ửng, nước mắt như mưa.
Dựa theo y thuật của Lâm Chính, lời anh nói chắc chắn không phải là giả.
Tuy rằng lúc trước Lương Hổ Khiếu quả thật có lỗi và đối xử bất công với người khác, nhưng sau khi chuyện lần trước kết thúc, Lương Hổ Khiếu đã nhìn lại bản thân lần nữa, hối cải làm lại từ đầu, ông ta đối xử với mọi người ở nhà họ Lương đều rất công bằng.
“Cháu à, nhìn xa một chút, không có người nào có thể sống mãi, cũng có ngày ông phải rời đi!”
Lương Hổ Khiếu cười ha ha nói, vẻ mặt hiền lành.
Lương Huyền Mi không cầm được nước mắt, Lương Tiểu Điệp đau đớn bật khóc, đôi mắt sưng tấy, cho dù là Lương Dự cũng vô thức đứng một bên, kiềm chế nước mắt, ông ta không dám lộ ra cảm xúc bi thương.
“Sao mọi người lại khóc thế?”
Lâm Chính lạ lùng nhìn những người này.
“Anh, ông nội không qua được mùa đông năm nay, chẳng lẽ bọn em không nên buồn sao?”
Lương Tiểu Điệp nức nở.
“Anh chỉ nói vậy thôi, đâu có nói chắc chắn không qua được”.
Lâm Chính quái lạ: “Không phải còn có anh ở đây sao?”
Anh vừa nói ra lời này, mọi người bỗng ngơ ngác, ngạc nhiên nhìn Lâm Chính.
“Đợi lát nữa anh kê đơn thuốc, để cho ông ấy về nhà điều dưỡng, sau đó mỗi ngày chú trọng dưỡng sinh, không có chuyện gì thì chơi cờ, nhảy quảng trường, vẫn có thể sống thêm vài năm nữa!”
Lâm Chính thản nhiên nói.
“Đúng vậy, có anh ở đây! Hẳn là sẽ không có chuyện gì!”
Lương Tiểu Điệp vui vẻ ra mặt.
Lương Huyền Mi cảm kích nhìn Lâm Chính, ánh mắt tràn ngập sùng bái.
“Lâm Chính, vậy...”
Lương Hổ Khiếu ngập ngừng, không biết nên nói sao, ánh mắt vẩn đục nhìn chằm chằm Lâm Chính, có lẽ trong lòng có vô số lời muốn nói nhưng làm sao cũng không nói nên lời.
“Được rồi ông Lương, ông đi nghỉ ngơi một lát đi, tôi đi xem vết thương của những người khác”.
Lâm Chính cười thản nhiên, đi về phía hành lang.
Đúng lúc này, âm thanh ồn ào vang lên, sau đó có vài người đàn ông vạm vỡ mặc áo sơ mi màu xanh biếc chạy chậm đến.
Lương Dự thay đổi sắc mặt: “Không ổn, người của Hàn Lạc đến rồi, Lâm Chính, đi nhanh lên, đi từ cửa sau!”
“Lâm Chính, cậu mau chóng quay về Giang Thành! A Dự! Mau đưa Lâm Chính đi!”
Lương Hổ Khiếu cũng vội vàng hô lên.
Nhưng đám đàn ông đó lập tức khóa chặt đám người bên này, ngay tức khắc chạy qua.
“Trong các người, ai là Lâm Chính!”
Một người đàn ông trong đó trầm giọng hỏi.
“Là tôi”.
Đám người Lương Dự còn chưa kịp mở miệng, Lâm Chính đã trả lời.
“Anh Lâm đúng không? Thống soái chúng tôi có lời mời!”
Người đàn ông trầm giọng nói.
“Thống soái của các ngươi là ai?”
Lâm Chính thản nhiên nói.
Người đàn ông kia vừa nghe thấy vậy, ánh mắt giận dữ, dường như chưa từng gặp người nào kiêu ngạo như vậy.
Một vị thống soái cho dù đến quốc gia nào, đều là sự tồn tại với năng lượng cực lớn, nhưng Lâm Chính lại thể hiện thờ ơ như vậy!
“Thống soái của chúng tôi là thống soái cấp Thiên của quân Bắc Cảnh – Hàn Lạc! Anh không biết sao?”, có người nói.
“Thống soái cấp Thiên à? Tôi còn tưởng là người cao cấp thế nào! Không phải hắn nên đến gặp tôi sao?”
Lâm Chính khẽ nói.
“Anh nói cái gì?”
Người đàn ông ngơ ngác.
Người nhà họ Lương bên cạnh mắt chữ o mồm chữ a.
“Trở về nói với hắn, bảo hắn ăn mặc chỉnh tề tới gặp tôi! Tôi có chuyện muốn nói với hắn! Đúng rồi, gọi cấp trên của hắn đến cùng! Nghe thấy không?”
Lâm Chính đột nhiên hét lớn.
Giọng nói khiển trách nghiêm túc khiến cho người đàn ông run lẩy bẩy, hắn không biết nên làm gì.
Người đàn ông nhìn xung quanh bệnh viện, mọi người đều đã đến, sắp kéo theo không ít rối loạn, thấy mời không được Lâm Chính, hắn không dám cứng rắn, nên lạnh lùng nói: “Được, lời của anh, tôi sẽ nói lại với thống soái đại nhân không sót một từ! Anh chờ đấy!”
Nói xong, lập tức xoay người đi khỏi.
Lâm Chính không quan tâm, anh đi về phía phòng bệnh.
Còn đám người Lương Dự đứng bên cạnh, như bị sét đánh trúng, hơn nửa ngày không nói được lời nào.
Chương 4002: Xin gặp
“Điên rồi! Lâm Chính điên rồi!"
Lương Dự ôm đầu, đau đớn không thôi.
“Đúng là tuổi trẻ đầy sức lực!”
Lương Hổ Khiếu thở dài, lắc đầu liên tục: "Mấy năm nay Lâm Chính rất thuận lợi, đến nay cậu ta đã là thần y Lâm của Giang Thành, cường giả dưới trướng nhiều như mây, lại nắm giữ Dương Hoa vừa là chuyên gia đầu ngành, nên cho rằng mình có năng lượng thông thiên, bây giờ ngay cả chỉ huy cấp Thiên cũng không thèm coi ra gì... ôi, cứ tiếp tục như vậy, cậu ta chắc chắn sẽ bị cắn trả, cứng quá dễ gãy! Cứng quá dễ gãy!”
Ông lão lắc đầu liên tục, mặt đầy đau khổ.
"Ông nội, chúng ta nên làm gì bây giờ? Cho dù thế nào, ông cũng phải nghĩ cách giúp anh Lâm!"
Lương Huyền Mi vội vàng nói, vì lo lắng mà nước mắt lần nữa chảy xuống.
Lương Tiểu Điệp vẫn khóc lớn.
"Được rồi, đừng khóc nữa!"
Ông lão chống quải trượng, nhướng mày trầm tư, hồi lâu mới thở dài nói: "Nhà họ Lương chúng ta đã không còn như xưa, nhưng Lâm Chính có năng lực phi phàm, tương lai xán lạn, nếu có thể bảo vệ được mầm non này, nhà họ Lương sẽ không cần lo lắng về tương lai, đã đến bước đường này, ông chỉ có thể ra mặt bằng bất cứ giá nào thôi”.
"Bố, ý của bố là...”
"A Dự, chuẩn bị xe đi, bố muốn tự mình đi gặp Hàn đại thống soái! Giải quyết cho xong chuyện này!"
"Chuyện này... bố, nghe nói tính tình Hàn đại thống soái quái đản, dễ nổi nóng! Nếu Hàn đại thống soái làm khó bố, thì nên làm thế nào cho phải?"
Lương Dự nóng nảy, vội vàng ngăn cản.
Nhưng ông lão đã quyết định.
"Đi nhanh!"
Ông ta gầm lên.
Lương Dự run rẩy, không thể làm gì khác, đành cắn răng đi chuẩn bị xe.
"Ông nội, cháu đi cùng ông”.
Lương Huyền Mi đứng dậy nói.
"Cháu... Cháu cũng đi...”
Lương Tiểu Điệp lau nước mắt, nhưng trên mặt vẫn giàn giụa nước mắt nước mũi, nhìn rất buồn cười.
"Đừng lộn xộn! Ngoan ngoãn ở chỗ này đợi đi!"
Lương Hổ Khiếu nghiêm túc nói, khuôn mặt già nua không giận mà uy.
Hai cô gái sao dám cãi lời Lương Hổ Khiếu, chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu.
Chẳng mấy chốc, Lương Dự đã chuẩn bị xong, sau khi đỡ Lương Hổ Khiếu lên xe, lập tức lái về phía nhà họ Hàn.
Xung đột lần này, nhà họ Hàn không bị thương nhiều, nghiêm trọng nhất chỉ là gãy xương, vào viện bó bột là có thể về nhà nghỉ ngơi.
Lúc này, các thành viên cấp cao của nhà họ Hàn đang ngồi trong phòng khách uống trà.
Hàn Lạc dùng nắp trà gạt chén trà, mặt đầy vẻ dửng dưng.
"A Lạc! Đừng nản lòng, thất bại ở tiền tuyến, cũng không phải lỗi của cậu, không cần để bụng, lần này cấp trên điều cậu về, cậu chỉ cần nghỉ ngơi dưỡng sức hồi phục sức khỏe, đừng lo lắng về bất cứ thứ gì khác!"
Người đàn ông trung niên để râu dài cười an ủi.
Nhưng những lời này dường như không có tác dụng gì mấy.
Loảng xoảng!
Hàn Lạc đập tách trà trong tay xuống đất.
Tách trà bị đập vỡ thành từng mảnh.
Sắc mắt người nhà họ Hàn thay đổi.
"Tiền tuyến thất bại! Hậu viện bốc cháy! Tôi sao có thể không tức giận? Vừa mới trở về, mấy người các ông đã bị ức hiếp! Chẳng lẽ ở Long Quốc này, không ai sợ Hàn Lạc tôi sao? "
Hàn Lạc khẽ gào lên.
Tất cả mọi người đều biến sắc.
"A Lạc, nhà họ Lương đã học được bài học xứng đáng, cậu đừng tức giận, nghe nói người nhà họ Lương tất đều bị thương,
ngay cả gia chủ Lương Hổ Khiếu cũng tức học máu! Tôi cho rằng nhà họ Lương không dám trêu chọc người nhà họ Hàn chúng ta nữa đâu!"
Người đàn ông trung niên vuốt râu nói.
"Nhưng bọn họ dám ra tay với nhà họ Hàn, chứng tỏ bọn họ không sợ chúng ta!"
Hàn Lạc khịt mũi nói: "Thân là thống soái cấp Thiên, trên không bảo vệ được quốc gia, dưới không bảo vệ được gia tộc, còn mặt mũi đâu nữa chứ? Nghe đây, lập tức gọi người nhà họ Lương đến giải thích, nếu không, tôi sẽ san bằng nhà họ Lương!"
"Đại thống soái!"
Lúc này, có mấy gã đàn ông mặc sơ mi xanh chạy vào, một người trong đó ghé vào tai Hàn Lạc, nói nhỏ vài câu.
"Cái gì?"
Hàn Lạc giận tím mặt, đập bàn trà bên cạnh vỡ thành từng mảnh.
Người nhà họ Hàn tất cả đều sửng sốt.
"A Lạc, xảy ra chuyện gì thế?"
"Người nhà họ Lương chẳng những không chịu xin lỗi, cũng không chịu giải thích, mà còn muốn tôi đích thân đến gặp bọn họ!"
Hàn Lạc nghiến răng nghiến lợi gầm lên.
Lời này nói ra, toàn bộ người nhà họ Hàn đều nổi giận.
"Cái gì? Thật vô lý!"
"Người nhà họ Lương quá kiêu ngạo!"
"Tôi thấy bọn họ chưa nhận được bài học thích đáng!”
“Đúng là không coi chúng ta ra gì!”
Mọi người vô cùng tức giận, rối rít gào thét.
Nhưng vào lúc này, một người khác vội vàng chạy vào.
"Gia chủ, gia chủ nhà họ Lương xin gặp mặt!"
Chương 4003: Ông biết cậu ấy là ai không?
Câu nói này khiến người nhà họ Hàn hơi bối rối.
"Không phải nhà họ Lương muốn tôi đi gặp họ sao? Bọn họ tới đây làm gì?"
Hàn Lạc nhìn chằm chằm người giúp việc, lạnh lùng hỏi.
"Tôi cũng không biết”.
Người giúp việc lắc đầu.
"Đưa người vào đi, hỏi rõ ràng trước mặt, xem người nhà họ Lương có âm mưu gì!"
"Vâng, thưa gia chủ!"
Người giúp việc lui xuống.
Không lâu sau, Lương Dự đỡ Lương Hổ Khiếu đi vào sảnh chính.
Người nhà họ Hàn lạnh lùng nhìn Lương Hổ Khiếu và Lương Dự, nét mặt không mấy thiện cảm.
"Lương Hổ Khiếu kính chào Hàn đại thống soái và tất cả bạn bè nhà họ Hàn!"
Lương Hổ Khiếu ho khan vài cái, khẽ ôm quyền, chào hỏi.
"Bạn ư? Hừ, Lương Hổ Khiếu, ông có tư cách gì để làm bạn với nhà họ Hàn chúng tôi? Ông không soi lại mặt mình sao?"
Một người nhà họ Hàn cười khinh nói.
"Ông...”.
Lương Dự tức giận, đang muốn phản bác, nhưng bị Lương Hổ Khiếu ngăn cản.
"Tôi nghĩ người bạn nhà họ Hàn này hiểu nhầm chúng tôi quá nhiều, tục ngữ có câu, oan gia nên giải không nên kết, lão già tôi lần này đến đây là để giải quyết ân oán giữa hai nhà”.
Lương Hổ Khiếu mỉm cười nói.
"Giải quyết ân oán? Thật buồn cười! Lương Hổ Khiếu! Nhà họ Lương mấy người trước đây không có thái độ này! Lúc ra tay, mấy người không phải khoa trương ầm ĩ lắm sao?", người nhà họ Hàn híp mắt nói.
"Khi đó mọi người đều đã uống rượu, tất nhiên sẽ bốc đồng, tôi cho rằng chuyện này không nên làm lớn”.
"Thật sao? Vậy chuyện mấy người bảo Hàn Lạc nhà chúng tôi đi gặp mấy người, ông giải thích thế nào?", người đàn ông tiếp tục nói.
Lương Hổ Khiếu hơi ngơ ngác.
"Nhà họ Lương mấy người thật lợi hại! Đến cả Hàn đại thống soái cũng không coi ra gì! Chẳng lẽ, sau này, ngay cả long soái của Long Quốc, mấy người cũng coi thường sao?”
Người đàn ông trung niên nhàn nhạt nói.
Những lời này tuy nhẹ nhưng cũng rất nặng.
Nếu lọt ra ngoài, mọi người trong nhà họ Lương sẽ giống như bị nướng trên lửa.
Khuôn mặt già nua của Lương Hổ Khiếu thay đổi, ông ta lập tức nhỏ giọng: "Gia chủ Hàn nói nặng lời rồi! Chuyện này hoàn toàn là hiểu nhầm, người nói lời này là một thanh niên của nhà họ Lương chúng tôi, nó còn trẻ không hiểu chuyện, Hàn đại thống soái nhân từ, đừng so đo với nó!”
“Láo xược!”
Gia chủ Hàn đột nhiên đứng dậy quát: "Hàn Lạc nhà chúng tôi là thống soái cấp Thiên của Long Quốc! Hàn Lạc đại diện cho uy nghiêm Long Quốc! Không tôn trọng Hàn Lạc chính là không tôn trọng uy nghiêm của Long Quốc! Chuyện này chỉ dựa vào vài câu xin lỗi là xong sao? Ông coi thống soái cấp Thiên của Long Quốc là gì?"
Vẻ mặt Lương Hổ Khiếu cực kỳ khó coi, mím môi không có lời nào phản bác.
“Vậy mấy người muốn như thế nào?”
Lương Dự cắn răng hỏi.
"Yên tâm, chúng tôi sẽ không làm khó nhà họ Lương mấy người, niệm tình Lương Hổ Khiếu ông, tuổi cao còn phải đến đây cúi đầu, chúng tôi sẽ nể mặt ông!"
Gia chủ Hàn hầm hừ, thờ ơ nói: "Ông chỉ cần giao người đã khiêu khích Hàn Lạc nhà chúng tôi ra đây, để chúng tôi xử lý, chuyện này, có lẽ vẫn còn chỗ để thương lượng!"
Vẫn còn chỗ để thương lượng, còn chưa xong sao? Thật là quá đáng!
"Không đời nào!"
Lương Hổ Khiếu từ chối ngay lập tức, không chút do dự.
"Vậy thì cút ra khỏi đây ngay! Hai nhà chúng ta từ hôm nay trở đi, sẽ thành kẻ thù không đội trời chung!"
Gia chủ Hàn hét lớn.
"Gia chủ Hàn! Không phải chúng tôi không muốn giao ra, mà là người này... thật sự không được! Ông biết người này là ai không?"
Lương Dự nghiêm mặt khẽ quát.
"Ai?"
Gia chủ Hàn dửng dưng hỏi.
"Thần y Lâm ở Giang Thành!"
Lương Dự gằn từng chữ.
Dứt lời, tất cả người nhà họ Hàn đều sững sờ.
Chương 4004: Chỉ có người đó mới có thể giúp con
“Thần y Lâm của Giang Thành ư? Sao có thể chứ? Hắn là người nhà họ Lương à?”
“Một người họ Lương, một người họ Lâm thì sao có thể là người một nhà chứ?
“Ông đừng đứng ở đây nói nhảm để lừa gạt bọn tôi!”
Người nhà họ Hàn cau mày, nhỏ giọng nói.
“Tại sao tôi lại phải gạt mấy người? Thần y Lâm chính là người nhà họ Lương! Cậu ấy là con nuôi của Lương Thu Yến nhà họ Lương chúng tôi! Tình cờ hôm nay cậu ấy từ Giang Thành tới Yên Kinh để gặp Thu Yến thì gặp phải chuyện này! Mấy người đang muốn nhà họ Lương chúng tôi giao thần y Lâm cho mấy người sao?”
Lương Dự khịt mũi nói.
Lần này, rất nhiều người nhà họ Lương đã không còn vẻ phách lối kiêu căng như trước nữa.
Thần y Lâm cũng không phải là người hiền lành gì.
Mặc dù anh không ở Yên Kinh nhưng những chuyện liên quan đến anh sớm đã truyền khắp cả Yên Kinh.
Nghe nói người này là một y võ rất lợi hại, thực lực cực kỳ kinh khủng, cộng với việc anh thông thạo y thuật, hành y cứu người nên những năm nay anh đã rất nổi tiếng, nếu động vào anh e rằng sẽ không có kết cục tốt đẹp.
“Chẳng trách người nhà họ Lương các người dám ngạo mạn như vậy, hóa ra là có thần y Lâm chống lưng!”
Gia chủ Hàn hừ một tiếng, sau đó quay đầu nhìn Hàn Lạc nhỏ giọng nói: “A Lạc, hay là chúng ta nhân nhượng để tránh phiền phức! Thần y Lâm này có chút bản lĩnh, tốt hơn hết chúng ta đừng chọc vào!”
Hàn Lạc không nói gì mà chỉ đứng dậy rồi đi tới gần Lương Dự và Lương Hổ Khiếu.
Vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng không nhìn ra đang vui hay đang buồn.
Chân mày Lương Hổ Khiếu khẽ động đậy, đang định lên tiếng.
Đột nhiên.
Bốp!
Hàn Lạc đấm thẳng vào đầu Lương Dự.
Lương Dự không kịp trở tay lập tức bay thẳng ra ngoài đập vào cây cột bên cạnh cửa, vỡ đầu chảy máu, ngã xuống đất không đứng dậy nổi.
“A Dự!”
Nét mặt già nua của Lương Hổ Khiếu nhanh chóng thay đổi, vội vàng lảo đảo bước tới đỡ người dậy.
Nhưng sau khi Lương Dự trúng cú đấm này đã hơi mê sảng.
“Dám dùng một tên lang băm ra dọa tôi sao? Nhà họ Lương các người đúng là có triển vọng”.
Hàn Lạc lạnh lùng nói, trong mắt tràn đầy ngọn lửa giận.
“Hàn Lạc! Cậu đừng ức hiếp người quá đáng!”
Lương Hổ Khiếu gào lên.
“Tôi cứ ức hiếp người quá đáng đó, sao nào? Người nhà họ Lương các người đụng phải đứa cháu trai mới mấy tuổi của tôi thì đã đành, lúc công khai xin lỗi còn đánh người nhà họ Hàn, bây giờ mấy người lại ỷ vào thần y Lâm chó má gì đó ở Giang Thành mà không xem tôi ra gì? Lương Hổ Khiếu, tôi không đụng tới ông là do tuổi tác ông đã cao! Ông đừng có mà không biết điều!”
Hàn Lạc lạnh lùng hừ một tiếng: “Nghe đây, tôi cho nhà họ Lương các người một ngày, trong một ngày này, tất cả những người tham gia cuộc ẩu đả đó đều phải tới đây quỳ xuống trước cổng nhà họ Hàn để xin lỗi! Không làm được! Đừng trách sao tôi vô tình!”
“Cậu...”
“Ngoài ra, còn cả tên Lâm Chính đó nữa, hắn cũng phải đi theo luôn! Bảo hắn dẫn đầu tới quỳ gối!”
“Cút!”
Hàn Lạc hét hớn, âm thanh như sấm.
Lương Hổ Khiếu tức đến mức cả người run rẩy, mặt đỏ bừng.
Phụt!
Ông ta lại phun ra một ngụm máu, suýt chút nữa đã ngã xuống đất, run rẩy một lúc rồi mới dùng nạng chống đỡ cơ thể.
“A Dự, chúng ta đi thôi!”
Lương Hổ Khiếu nghiến răng kéo theo Lương Dư.
Nhưng Lương Dự gần như đã hôn mê, hoàn toàn không thể di chuyển, Lương Hổ Khiếu đã già nên cũng không thể đỡ được.
“Giúp bọn họ một chút đi!”
Hàn Lạc lạnh lùng nói.
“Vâng”.
Một số người nhà họ Hàn ngay lập tức đi tới, đỡ lấy Lương Dự và Lương Hổ Khiếu sau đó đi ra ngoài, cuối cùng hai người họ bị ném khỏi nhà họ Hàn.
Nhìn thấy cảnh này, rất nhiều người nhà họ Hàn vỗ tay reo hò khoái chí.
Chỉ có một mình gia chủ Hàn hơi do dự.
“A Lạc, có phải chúng ta đã hơi quá đáng rồi không? Dù sao thần y Lâm của Giang Thành...”
“Bố, con nói rồi, chỉ là một tên lang băm thôi thì sợ gì chứ? Chuyện của thần y Lâm con đã từng nghe nói rồi, có lẽ người này cũng có một chút năng lực nhưng khi ở trước mặc con, hắn không đáng được nhắc tới!”
“Nhưng dù sao con cũng đang bị đình chỉ chức vụ...”
“Sợ cái gì chứ? Chẳng qua bây giờ con chỉ đang thiếu một cơ hội mà thôi! Lần này con về cũng không phải sẽ ở nhà thật, con cần phải đi tìm một người, nếu người đó chịu mở lời thì con sẽ có thể ra tiền tuyến một lần nữa, tiêu diệt kẻ thù tạo dựng sự nghiệp!”
Hàn Lạc ngạo nghễ nói.
“Thật sao? Con muốn tìm ai?”
"Nghe nói ở Long Quốc đang có ba vị long soái! Người con muốn tìm chính là long soái thứ ba!”
Hai mắt Hàn Lạc rực lửa: “Chỉ có người đó mới có thể giúp con!”
Chương 4005: Chức danh ảo
Rắc rắc!
Âm thanh lanh lảnh phát ra.
Tiếp theo là tiếng thở hổn hển vang lên từ bên trong phòng bệnh.
“Sao rồi? Bình Triều, có sao không?”
Lâm Chính buông tay ra, nhẹ giọng hỏi.
“À, thoải mái hơn nhiều rồi... A Chính, anh đúng thật là thần y!”
Lương Bình Triều đang nằm trên giường bệnh vẫy vẫy tay, vẻ mặt đầy vui vẻ nói.
“Bình Triều! Phải gọi là thần y Lâm! Đừng vô lễ!”
Lương Quản Trạch đang ở bên cạnh giường bệnh quát khẽ.
“Anh Trạch, không sao đâu! Dù sao thì chúng ta cũng là anh em mà!”
Lâm Chính cười nhẹ nói.
“Sao mà như vậy được chứ, bây giờ em đã khác rồi!”
Lương Quản Trạch nghiêm túc nói.
“Anh, anh cổ hủ quá hà! A Chính không quan tâm thì anh lăn tăn cái gì chứ?”
Lương Bình Triều mỉm cười sau đó nói với Lâm Chính: “A Chính, tôi nghe nói gần đây anh rất giỏi, làm được mấy chuyện lớn, hình như anh còn tham gia tấn công ngọn núi nào đó nữa đúng không? Anh đang giúp đỡ chính phủ quét sạch thổ phỉ hả? Có nguy hiểm không?”
“Tạm ổn!”
Lâm Chính mỉm cười.
“Phải gọi là thần y Lâm!”
Lương Quản Trạch lại nhắc nhở.
“Tạm ổn hả? Ôi, tôi cũng muốn mở rộng tầm mắt, nhưng phải nói rằng A Chính, anh đến thật đúng lúc, võ công của anh hẳn là rất tốt, nếu lần này tiếp tục đánh nhau với nhà họ Hàn thì nhất định nhà họ Lương chúng ta sẽ không thua!”
Lương Bình Triều ngốc nghếch cười nói.
“Vũ lực không phải là một trong những cách để giải quyết vấn đề”.
Lâm Chính lắc đầu.
“Đã nói là phải gọi thần y Lâm!”
Lương Quản Trạch hơi uể oải.
“Anh!”
Lúc này, cửa phòng bệnh bị đầy ra, sau đó nhìn thấy Lương Huyền Mi mang vẻ mặt đầy lo lắng chạy vào.
“Có chuyện gì thế?”
Lâm Chính cau mày.
“Bác cả, ông ấy... vào phòng điều trị đặc biệt ICU rồi...”
Giọng nói của Lương Huyền Mi run run, hai mắt mở to.
“Cái gì?”
Vẻ mặt của Lâm Chính chợt thay đổi, ngay lập tức lao ra khỏi phòng bệnh.
Trước cửa phòng ICU có rất nhiều người nhà họ Lương đang đứng ở đó.
Lương Khánh Tùng và Lương Vệ Quốc cũng đã đến.
Hai người đang rầu rĩ, còn nhóm người cốt cán của nhà họ Lương đang ở cuối hành lang thảo luận gì đó, mùi thuốc lá thoang thoảng đâu đây.
“Trong bệnh viện cấm hút thuốc”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Lâm Chính?”
“Trời ơi, Lâm Chính tới thật này!”
“Lâm Chính, anh tới thật đúng lúc!”
Người nhà họ Lương giống như nhìn thấy được cứu tinh, rối rít bao quanh anh.
“Cậu Lâm?”
Lương Khánh Tùng vui mừng vội vàng chạy tới: “Không ngờ lúc nhà họ Lương gặp nạn, cậu lại xuất hiện, cậu đúng là cứu tinh của nhà họ Lương!”
“Ông à, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Lâm Chính hỏi.
“Còn chuyện gì nữa chứ? Còn không phải là do anh cả cố chấp muốn tự mình đi tới nhà họ Hàn giải quyết chuyện kia à! Kết quả Hàn Lạc nhà họ Hàn không hề biết điều, không chỉ đánh Lương Dự chấn động não mà còn ném anh cả và A Dự ra khỏi cổng nữa, anh cả tức đến mức hộc máu, hiện giờ đang nằm liệt giường không dậy nổi, haizz...”
Lương vệ Quốc lắc đầu liên tục, khuôn mặt già nua đầy vẻ bất lực.
“Bọn họ đi đến nhà họ Hàn sao?”
Lâm Chính khá bất ngờ.
“Đi rồi đấy, người nhà họ Hàn nói rằng muốn nhà chúng ta giao ra những người đã tham gia cuộc ẩu đả đó trong vòng một ngày, còn phải quỳ gối trước cửa nhà họ Hàn để xin lỗi, còn nói là muốn...”
“Muốn cái gì?”
“Nói rằng muốn cậu quỳ gối cùng bọn họ, cậu phải là người dẫn đầu quỳ gối...”
“Vậy sao?”
Lâm Chính nhíu mày.
“Lâm Chính, tối biết cậu ở Giang Thành lên như diều gặp gió, nên tôi với Khánh Tùng mới bàn bạc, cảm thấy... nên nhịn để mọi chuyện lắng xuống thì hơn...”
Lương Vệ Quốc nhỏ giọng nói.
“Hả? Ông muốn như thế nào?”
“Lâm Chính quay đầu lại nhìn ông ta.
“Cậu đừng hiểu nhầm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không bắt cậu quỳ, lần này cậu đã đứng ra vì nhà họ Lương bọn tôi rồi, chúng tôi sẽ không làm những chuyện như lấy oán báo ơn khiến cậu chịu nhục đâu!”
“Bọn tôi định để cậu trở về Giang Thành trước sau đó... Mấy ông lão này sẽ đi quỳ xuống xin lỗi, bọn tôi cũng sắp xuống lỗ rồi thì cần gì mặt mũi nữa, dù sao đối phương cũng là thống soái cấp Thiên, tuyệt đối không thể đắc tội được...”
Hai ông lão cười khổ nói.
“Bố, bác hai, chuyện này sao có thể chứ? Có quỳ thì cũng là bọn con quỳ! Sao có thể để hai người chịu nhục được?”
“Đừng nói nhảm nữa, các người ở lại chỗ này chăm sóc người bị thương là được rồi! Để tôi với bác hai đi giải quyết!”
“Nhưng... Con không đồng ý!”
“Đúng vậy, chúng tôi cũng không đồng ý! Nếu như vậy thì cả đời này nhà họ Lương chúng ta đừng hòng có thể ngẩng mặt lên trước người khác nữa”.
“Chúng tôi thà chết đứng còn hơn là quỳ xuống đó!”
Những người đàn ông chính trực của nhà họ Lương lần lượt hét lên.
“Mấy người... không dạy được! Không dạy được rồi!”
“Người đó là thống soái cấp Thiên, sao các người đấu lại đây?”
Hai ông cụ tức đến mức râu bay trợn mắt, đấm ngực giậm chân.
Nghe thấy thế Lâm Chính lạnh lùng nói: “Hai người không cần phải bi quan như thế đâu, thống soái cấp Thiên thì sao chứ? Ở trước pháp luật mọi người đều bình đẳng!”
“Cậu Lâm, cậu không hiểu, chuyện này... Chỉ có thể như vậy thôi...”
“Tôi cho rằng không cần cực đoan như thế thì tốt hơn, mấy người đều đại diện cho nhà họ Lương, mấy người quỳ hay họ quỳ thì có khác nhau chỗ nào đâu!”
Lâm Chính cười khẽ: “Chi bằng để tôi đi nói chuyện với vị thống soái cấp Thiên này! Vừa hay lúc trước tôi có làm một vài việc, phía chính phủ đã cho tôi một chức danh ảo ở trong quân đội, tôi nghĩ rằng mình có thể nói vài lời với vị thống soái này”.
“Chức danh ảo ư? Chức vụ gì cơ?”
Mọi người ngơ ngác nhìn Lâm Chính.
“Chức vụ đó cũng không cao lắm, nó được tạm thời thêm vào thôi, vốn dĩ trước kia không có”.
Mọi người nghe thấy thế đều cảm thấy thất vọng.