Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5271: Lâm võ thần

“Ông Trương, đại hội các người nghĩ chuyện này là tôi làm phải không?”.

Lâm Chính nhìn Trương Thu Mệnh, tò mò hỏi.

“Cậu đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ làm phép loại trừ cơ bản, không có ý gì khác”.

Trương Thu Mệnh vội nói.

“Vậy thì mong Trương hầu vương chú ý lời nói của ông, tôi chỉ đến đây phối hợp điều tra với các ông, không phải để các ông coi tôi là tội phạm thẩm vấn, biết chưa?”.

Lâm Chính bình thản nói.

“Có lẽ chúng tôi dùng từ không thỏa đáng, nhưng tôi vẫn hi vọng thần y Lâm có thể kể lại toàn bộ sự việc xảy ra khi cậu ở long mạch dưới lòng đất”.

Trương Thu Mệnh cười nói.

“Trương hầu vương biết được bao nhiêu về long mạch dưới lòng đất?”.

“Không nhiều”.

Trương Thu Mệnh lắc đầu: “Chúng tôi cũng chỉ mới biết cách vào long mạch dưới lòng đất gần đây, nhưng chúng tôi biết được một thế lực có sức uy hiếp rất lớn đối với đại hội, tiểu đội đặc biệt được phái đi lần này là nhằm vào thế lực đó. Theo lý mà nói bọn họ có thể tiêu diệt được thế lực đó một cách thuận lợi, nhưng không biết vì sao toàn bộ tiểu đội lại hi sinh, không thể liên lạc được. Sau này chúng tôi lại phái người đi điều tra mới phát hiện bọn họ bị người khác bức tử, nhưng đó là kẻ nào thì không ai biết”.

“Trương hầu vương nghĩ là tôi bức tử bọn họ?”.

Lâm Chính hỏi.

“Thần y Lâm, tôi không nói như vậy, tôi chỉ muốn hỏi xem cậu có biết về Long tộc ở long mạch dưới lòng đất hay không?”.

Trương hầu vương hỏi.

“Từng nghe nói”.

“Chỉ nghe nói?”.

“Trương hầu vương, đại hội các ông không thể nào không hiểu biết gì về long mạch dưới lòng đất chứ? Ông hẳn cũng biết đó là nơi như thế nào. Tôi là người từ thế giới thế tục đến đó, tu vi của tôi và người ở long mạch dưới lòng đất có thể nói là cách nhau một trời một vực”.

“Vì sao thần y Lâm lại vào long mạch dưới lòng đất?”.

“Giết người”.

“Giết người? Thần y Lâm, vừa rồi cậu còn nói khoảng cách thực lực giữa cậu và người của long mạch dưới lòng đất cách biệt nhau kia mà”.

“Không sai, nhưng người tôi giết chạy trốn từ vực Diệt Vong đến long mạch dưới lòng đất. Người đó là Diệp Viêm, điện chủ Thiên Thần Điện! Hắn bị tôi đánh bại sau đó chạy đến long mạch dưới lòng đất tìm sự che chở, tôi muốn diệt cỏ tận gốc nên cũng đuổi theo”.

“Diệp Viêm đâu?”.

“Bị tôi giết chết rồi”.

Lâm Chính nói: “Cũng vì hắn đã chết nên tôi mới rời khỏi long mạch dưới lòng đất”.

“Hóa ra là vậy”.

Trương Thu Mệnh khẽ gật đầu: “Nói vậy là thần y Lâm không biết gì về chuyện này?”.

“Chuyện gì?”.

“Người của chúng tôi đã chết ở long mạch dưới lòng đất”.

“Long mạch dưới lòng đất không thể nói là nhỏ đúng không? Sao chuyện gì tôi cũng biết được? Thế lực của tôi chưa thâm nhập đến long mạch dưới lòng đất”.

“Nhưng chúng tôi nghe nói gần đây có người vang danh khắp long mạch dưới lòng đất, nhiều người ở long mạch dưới lòng đất gọi người đó là… Lâm võ thần?”.

Trương Thu Mệnh đột nhiên mỉm cười nói.

Sau khi nói xong, ông ta nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Chính.

Ánh mắt Lâm Chính lóe lên sự nghiêm túc, sau đó bừng tỉnh nói: “À đúng đúng, Lâm võ thần. Tôi từng nghe qua, đúng vậy, có người gọi là Lâm võ thần”.

“Thần y Lâm cảm thấy đây chỉ là trùng hợp sao?”.

“Họ Lâm thì nhất định phải là tôi sao? Trên đời này người mang họ Lâm nhiều thế nào, Trương hầu vương có cần thẩm vấn hết bọn họ không?”.

Lâm Chính nhíu mày hỏi.

“Ha ha, tôi không có ý đó, chỉ cảm thấy thật là trùng hợp”.

“Vì chúng tôi đều mang họ Lâm nên các ông nghi ngờ tôi? Đúng là oan cho tôi quá”.

Lâm Chính liên tục lắc đầu.

Trương Thu Mệnh mỉm cười nhìn Lâm Chính, một lúc lâu sau khẽ gật đầu, cười nói: “Bỏ đi, nếu không phải là thần y Lâm thì thần y Lâm cậu có thể rời đi rồi”.
Chương 5272: Đe dọa đại hội

Trương Thu Mệnh nói rất nhẹ nhàng cũng rất tự nhiên.

Nhưng trong đôi mắt lõm sâu lại có tia sáng khác thường lóe lên.

Hiển nhiên, ông ta không tin lời Lâm Chính nói.

Nhưng giờ phút này, ông ta không làm gì được Lâm Chính, dù sao ông ta cũng không có chứng cứ chứng minh.

Lâm Chính cũng không nhiều lời, đứng dậy rời đi.

“Thần y Lâm, tôi tiễn anh”.

Cô gái tóc dài đứng dậy nói.

“Được”.

Lâm Chính thản nhiên nói.

Ra khỏi tòa nhà, Lâm Chính lên xe cô gái lái, đi đến sân bay.

“Tòa nhà có chuyên cơ sẽ hộ tống thần y Lâm về Giang Thành. Thần y Lâm, làm lỡ thời gian quý báu của anh rồi, mong anh thứ lỗi”.

Ở cổng sân bay, cô gái tóc dài mở cửa xe, nói với Lâm Chính.

Mặc dù nói thì nói vậy, nhưng trong giọng nói của cô ta không có vẻ gì áy náy.

“Các người định phái bao nhiêu người theo dõi tôi?”.

Lâm Chính lấy bao thuốc trong túi ra, chăm chú châm thuốc, đột nhiên hỏi.

Nghe vậy, cô gái tóc dài không khỏi sửng sốt, sau đó đè thấp giọng nói: “Thần y Lâm, anh đang nói gì?”.

“Tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng rồi”.

“Thần y Lâm, tôi không hiểu”.

“Lúc này rồi bớt giả vờ hồ đồ đi”.

Lâm Chính bình tĩnh nói: “Cuộc thẩm vấn này không hề xua tan nghi ngờ của đại hội đối với tôi, các người chỉ là không có chứng cứ, tôi nghĩ tiếp theo đại hội sẽ phái người đến long mạch dưới lòng đất điều tra chứng cứ đúng chứ? Còn bên phía tôi thì sẽ phái người theo dõi, miễn cho tôi chạy trốn hoặc làm hành động gì đó khác”.

Lâm Chính gảy điếu thuốc, sau đó đi tới phía trước, nhìn chằm chằm cô gái tóc dài bằng ánh mắt nóng cháy, khẽ giọng nói: “Các người theo dõi tôi, tôi không có ý kiến gì, nhưng tôi hi vọng các người chỉ theo dõi mà thôi, rõ chưa? Nếu để tôi phát hiện những người bên cạnh tôi bị đại hội quấy nhiễu, tôi nhất định sẽ rất tức giận. Tôi mà giận lên thì sẽ không quan tâm đại hội với chẳng đại hội đâu!”.

Cô gái tóc dài bị ánh mắt hung dữ của Lâm Chính dọa sợ.

Cô ta ngẩn ra, nhìn Lâm Chính quay người dập tắt điếu thuốc mới phản ứng lại, sau đó nói: “Thần y Lâm, anh đừng suy đoán lung tung về hành động của đại hội chúng tôi, cũng đừng uy hiếp đại hội, chuyện này không phải chuyện tốt đối với anh! Nếu tôi nói những lời anh vừa nói cho Hầu Vương, Hầu Vương có thể nhận định anh đang đe dọa đại hội, từ đó sẽ xử phạt anh!”.

“Tôi mặc kệ đại hội các người có hành động gì, làm gì đối với tôi, tôi chỉ hi vọng cô có thể truyền đạt câu nói vừa rồi của tôi. Tôi phối hợp với các người, tiếp nhận cuộc thẩm vấn của các người là vì tôi không muốn rước rắc rối, không có nghĩa tôi sợ! Dù kẻ địch của tôi chạy đến chân trời góc biển, nấp ở nơi sâu nhất trong long mạch dưới lòng đất, tôi cũng sẽ đuổi đến giết chết kẻ đó. Tôi nghĩ Trương hầu vương hiểu tôi là người như thế nào”.

Lâm Chính lạnh nhạt nói, sau đó quay người đi vào sân bay.

Cô gái tóc dài đứng sững tại chỗ nhìn theo, gương mặt tràn ngập sự phức tạp.

Lúc này, bên cạnh cô ta không rõ từ lúc nào đã xuất hiện vài bóng người, nhanh chân tiến đến gần sân bay.

“Đợi đã”.

Cô gái tóc dài gọi lại, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Trương hầu vương, chuyển lời của Lâm Chính cho ông ta.

“Thần y Lâm ở Giang Thành này đúng là thú vị…”.

“Hầu Vương, vậy chúng ta…”.

“Theo dõi cậu ta là được, không cần theo dõi những người khác. Trước mắt trọng điểm của chúng ta là điều tra vị Lâm võ thần ở long mạch dưới lòng đất kia. Người đó chắc chắn có liên quan đến cái chết của nhóm A Hải!”.

“Tuân lệnh!”.

Cô gái tóc dài vội đáp, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho người bên cạnh.

Mấy người họ lập tức đi vào sân bay…
Chương 5273: Chủ tịch Sở là ai?

Đương nhiên Lâm Chính rất coi trọng chuyện bên phía đại hội.

Bây giờ có thể nói là đại hội đã nhắm đến anh.

Cho dù trước khi Lâm Chính rời khỏi long mạch dưới lòng đất đã kiểm soát tin tức ở long mạch dưới lòng đất rất tốt.

Nhưng thủ đoạn của đại hội vô cùng vô tận, không thể nắm rõ hết, một khi bị bọn họ điều tra ra manh mối thì hoàn cảnh của anh sẽ vô cùng nguy hiểm.

“Muốn đối phó với đại hội không phải chuyện dễ, hơn nữa mình còn không nắm đủ tài liệu về đại hội, cần phải nghĩ cách tìm hiểu rõ tất cả mọi chuyện về đại hội mới được. Biết địch biết ta mới có thể đấu một trận!”.

Lâm Chính suy nghĩ trong lòng.

Chẳng lâu sau, chuyên cơ đã đến sân bay Giang Thành.

Anh rời khỏi sân bay, xe của Mã Hải đã chờ ở bên ngoài từ sớm.

Lâm Chính hít sâu một hơi, nhìn bầu trời trong xanh, trong lòng cảm thấy vô cùng thân thiết.

“Cuối cùng cũng quay về rồi”.

Lâm Chính cảm khái một tiếng.

Chuyến đi đến long mạch dưới lòng đất lần này, từ lâu anh đã không quan tâm đến sinh tử.

Không phải anh chấp nhất mối thù hận đối với Diệp Viêm, mà là anh biết rằng Diệp Viêm có thù tất báo, nếu không truy sát hắn, để hắn trưởng thành ở long mạch dưới lòng đất sau đó đối phó mình thì mình chắc chắn không có cơ hội phản công.

Kết quả coi như cũng tốt.

Cũng không biết Tiểu Nhu giờ thế nào rồi.

Lạc Thiên có ổn hay không.

Anh ngồi vào xe của Mã Hải, trong lòng vô cùng kích động, khôi phục dáng vẻ của Lâm Chính, nói: “Chở tôi về”.

“Vâng Chủ tịch Lâm”.

Mã Hải gật đầu đáp.

Xe chạy băng băng, chẳng mấy chốc đã dừng ở con đường đối diện tòa nhà Quốc tế Duyệt Nhan.

Lâm Chính chỉnh trang lại vẻ bề ngoài, cầm một bó hoa vừa mua trên đường, bước nhanh vào trong tòa nhà.

Hai cô gái ở quầy lễ tân đang cúi đầu trò chuyện, nhìn thấy Lâm Chính bước nhanh vào thì sững sờ, thậm chí còn dụi mắt, cứ tưởng mình nhìn nhầm.

“Chào… Chào phó giám đốc!”.

Một cô gái ở quầy lễ tân lắp bắp hô lên.

“Chủ tịch Tô có ở văn phòng không?”.

Lâm Chính cười hỏi.

“Có… Có ạ, tôi sẽ thông báo cho Chủ tịch Tô ngay…”.

“Không cần, tôi tự lên trên là được”.

Lâm Chính cười nói, lập tức đi về phía thang máy.

Thang máy đưa Lâm Chính lên tầng trên cùng của tòa nhà.

Tòa nhà này đã được sửa sang qua.

Sau khi Tô Nhu gia nhập Thương Minh, nghiệp vụ cùng càng lúc càng phát triển, quy mô của công ty đương nhiên đã khác xưa.

Lâm Chính bước nhanh đến trước văn phòng của Tô Nhu, đang muốn gõ cửa thì lại thấy nữ thư ký đeo kính gọng đen đi tới.

Nhìn thấy Lâm Chính, nữ thư ký cũng giật mình, mím chặt môi.

“Suỵt!”.

Lâm Chính ra hiệu cho cô ta im lặng.

Thư ký hiểu ra, vội vàng gật đầu.

Sau đó Lâm Chính đẩy cửa đi vào.

Lúc này Tô Nhu đang vùi đầu trước bàn làm việc, có vẻ như đang duyệt tài liệu.

Cô cũng cảm giác được có người vào, nhưng không ngẩng đầu lên mà chỉ lạnh nhạt lên tiếng: “Mời ngồi”.

Lâm Chính ngạc nhiên, khẽ mỉm cười, nhìn lướt qua gương mặt Tô Nhu, đi vòng ra phía sau cô, đặt tay lên vai cô.

“A!”.

Tô Nhu giật mình đứng bật dậy, sau đó tức giận mắng: “Chủ tịch Sở! Anh muốn chết à?!”.

Nói xong, Tô Nhu đột ngột quay người, vung tay định tát.

Nhưng khi thấy sau lưng mình là Lâm Chính, bàn tay đưa lên nửa chừng chợt khựng lại.

Lâm Chính cũng ngẩn người.

“Lâm… Lâm Chính? Là anh sao?”.

Tô Nhu líu lưỡi.

“Tiểu Nhu, Chủ tịch Sở là ai?”.

Lâm Chính nhíu mày, thấp giọng hỏi.

Lúc này, nữ thư ký vội vã đẩy cửa vào.

“Chủ tịch Tô, Chủ tịch Sở đến rồi…”.
Chương 5274: Đi công tác ở đâu làm gì?

Tô Nhu ngẩn người, vội vàng giải thích: “Lâm Chính, anh hiểu lầm rồi, Chủ tịch Sở là đối tác của em”.

“Lâm tổng, Chủ tịch Sở là con trai của chủ tịch tập đoàn Tinh Giai, nói là hợp tác với công ty chúng ta, trước kia từng đàm phán với Chủ tịch Tô một lần, lần này muốn bàn phương hướng hợp tác cụ thể, không phải mối quan hệ đó”.

Thư ký cũng vội vàng giải thích.

“Thế à? Thế vì sao em lại phản ứng mạnh như vậy?”.

Lâm Chính hỏi Tô Nhu.

Tô Nhu hít sâu một hơi, sau đó lại thở dài.

“Bởi vì em cảm thấy người kia không có vẻ muốn bàn chuyện hợp tác".

“Xem ra là nhắm tới vợ anh rồi?”.

Lâm Chính nhíu mày.

Không thể không nói bây giờ Tô Nhu đã khác xưa.

Lâm Chính cho Tô Nhu không ít thuốc bổ, đương nhiên số thuốc đó là Lâm Chính cố ý bảo Mã Hải đóng gói cho nó trông như một loại sản phẩm dưỡng sinh chăm sóc sức khỏe gì đó.

Tô Nhu luôn sử dụng số thuốc đó nên da dẻ ngày càng mềm mại, dáng vẻ càng lúc càng xinh đẹp.

Mặc dù người Giang Thành đều biết cô đã kết hôn, nhưng vẫn có nhiều người nhìn cô thèm nhỏ dãi.

Xinh đẹp quá thì đương nhiên sẽ dẫn nhiều ong bướm tới.

Sợ rằng vị Chủ tịch Sở này cũng nhắm đến vẻ đẹp của Tô Nhu.

“Lâm Chính anh yên tâm, anh biết tính em mà, em tự có chừng mực”.

Tô Nhu nói.

“Được thôi”.

Lâm Chính nhìn về phía nữ thư ký, nói: “Đi mời Chủ tịch Sở lên đây”.

“Vâng, Lâm tổng!”.

Nữ thư ký hơi do dự nhưng vẫn chạy đi.

Lâm Chính không hề bị ảnh hưởng, cầm bó hoa đưa tới cho Tô Nhu.

“Tiểu Nhu, tặng em”.

Lâm Chính cười nói.

“Đã là vợ chồng lâu năm rồi còn tặng hoa nữa”.

Tô Nhu liếc Lâm Chính, nhưng vẫn vui vẻ nhận lấy.

Chẳng mấy chốc cô lại xịu mặt xuống.

“Lâm Chính, anh nói thật cho em biết, rốt cuộc thời gian này anh đã đi đâu?”.

“Anh? Anh… Anh đi công tác”.

Lâm Chính sững người, vội vàng đáp.

“Công tác? Đi công tác lâu vậy sao? Cả nửa năm không thấy bóng dáng, em còn tưởng anh xảy ra chuyện gì rồi chứ!”.

Tô Nhu hơi tức giận.

Nửa năm này cô luôn gọi điện thoại cho Lạc Thiên hỏi tung tích của Lâm Chính.

Ban đầu Lạc Thiên còn nói Lâm Chính đi công tác, nhưng về sau giọng điệu của Lạc Thiên cũng dần trở nên bất thường.

Giọng nói của cô ấy tràn đầy lo lắng, dường như cũng không yên tâm khi Lâm Chính đi công tác.

Điều này khiến Tô Nhu sinh nghi.

Sợ rằng Lâm Chính rời đi không chỉ đơn giản là đi công tác.

Còn Lạc Thiên có lẽ cũng đang giúp Lâm Chính che giấu gì đó.

Tô Nhu nhìn thẳng vào mắt Lâm Chính, dường như muốn nắm bắt được gì đó từ trong ánh mắt của anh.

“Sao anh lại có chuyện gì được? Ha ha, chỉ là nơi công tác hơi xa mà thôi”.

Lâm Chính cười ha ha nói.

“Thế à? Vậy anh đi công tác ở đâu? Đi làm gì? Có thể nói cho em biết không?”.

Tô Nhu đột nhiên hỏi.

Nghe câu hỏi của cô, Lâm Chính không khỏi ngạc nhiên.

“Chắc em… hỏi Lạc Thiên rồi đúng chứ?”.

“Đúng”.

“Vậy em còn hỏi anh làm gì?”.

“Lạc Thiên nói gì em quên mất rồi, anh có thể nói lại em nghe một lần nữa không?”.

“A… Chuyện này…”.

Lâm Chính lắp bắp.

Đúng lúc đó, văn phòng vang lên tiếng gõ cửa, sau đó một giọng nam cực kỳ trầm ấm vang lên từ ngoài cửa.

“Chủ tịch Tô, làm phiền rồi, tôi có thể vào trong không?”.

Tô Nhu ngẩn người nhìn ra phía cửa rồi lại nhìn Lâm Chính, đang định đáp lại thì Lâm Chính đã lên tiếng trước.

“Vào đi!”.

Anh nói xong, rõ ràng người ngoài cửa hơi khựng lại một chút, sau đó vội vã đẩy cửa vào…
Chương 5275: Công ty nhỏ

Người đến là một người đàn ông mặc Âu phục màu đen đeo kính gọng vàng.

Trông anh ta có vẻ hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, tóc rẽ ngôi giữa, ngũ quan hoàn hảo, tuấn tú bất phàm, khí chất vô cùng đặc biệt.

Lúc này anh ta xách theo cặp tài liệu, tay còn lại xách một hộp quà được gói ngay ngắn.

Khi nhìn thấy Lâm Chính đứng bên cạnh Tô Nhu và bó hoa lớn trong tay Tô Nhu, ánh mắt anh ta có vẻ sửng sốt rõ rệt.

Chẳng mấy chốc, vẻ sửng sốt đó đã biến mất, thay vào đó là vẻ bừng tỉnh.

“Chủ tịch Sở, anh đến rồi sao? Mời ngồi”.

Tô Nhu biểu hiện vô cùng thản nhiên, lên tiếng nói.

“Được”.

Sở Tử Minh mỉm cười nhưng không ngồi xuống mà nghi hoặc nhìn Lâm Chính.

“Chủ tịch Tô, đây là…”.

“Tôi là Lâm Chính, người yêu của Tô Nhu. Anh là Sở Tử Minh, chủ tịch của tập đoàn Tinh Giai phải không? Hân hạnh được gặp”.

Lâm Chính mỉm cười, đưa tay ra.

“Hân hạnh được gặp".

Sở Tử Minh cười cười, bắt tay anh, sau đó ngồi xuống ghế sofa vô cùng thản nhiên.

Rõ ràng anh ta không biết trước Lâm Chính sẽ quay về, nhưng nhìn dáng vẻ anh ta rõ ràng không có ý định từ bỏ.

“Chủ tịch Tô, đây là chút tâm ý của tôi, hi vọng cô sẽ thích”.

Sở Tử Minh đưa hộp quà trong tay cho cô, cười nói.

“Chủ tịch Sở, chúng ta chỉ mới gặp nhau lần thứ hai, sao anh lại tặng quà tôi?”.

Tô Nhu cực kỳ tò mò hỏi.

“Tôi cảm thấy chúng ta vừa gặp như đã thân, huống hồ Quốc tế Duyệt Nhan và tập đoàn Tinh Giai sắp hợp tác với nhau, sau này chúng ta là bạn bè, tôi thường hay tặng quà cho bạn bè, hi vọng không khiến Chủ tịch Tô thấy đường đột”.

Sở Tử Minh mỉm cười nói, đặt hộp quà lên bàn: “Chủ tịch Tô, cô không mở ra xem đây là gì sao?”.

“Nhưng…”.

Tô Nhu định nói gì đó, nhưng bị Lâm Chính ở cạnh cướp lời.

“Vợ tôi cần cái gì tôi sẽ mua cho cô ấy. Chủ tịch Sở, quà của anh cứ cất vào đi”.

Nói xong, Lâm Chính cầm lấy hộp quà nhét trở lại cho Sở Tử Minh.

Tặng quà cho vợ mình ngay trước mặt mình?

Là đàn ông đều không nhịn được.

“Lâm tổng, xin đừng hiểu lầm, tôi và Tô Nhu chỉ đơn thuần là bạn bè, tặng quà cũng chỉ là thể hiện chút tâm ý, không giống như anh nghĩ”.

Sở Tử Minh cười nói: “Chẳng lẽ anh bài xích như vậy là vì anh ghen? Anh không cần phải vậy đâu, tự tin chút đi”.

“Ghen? Đương nhiên là tôi ghen rồi. Tôi yêu vợ tôi, sao không ghen được? Nhưng hình như Chủ tịch Sở không tự biết mình, anh biết rõ tôi là chồng của Tô Nhu mà còn làm chuyện như vậy, xem ra anh không tôn trọng tôi”.

Lâm Chính hờ hững nhìn Sở Tử Minh, nói: “Con người tôi chưa bao giờ khách sáo với người không tôn trọng mình. Bây giờ tôi cho anh một lựa chọn, cầm quà của anh rời khỏi đây. Nể mặt vợ tôi ở đây, tôi không muốn khiến cô ấy khó xử nên không làm khó anh, bằng không, tôi sẽ tiễn anh rời khỏi đây!”.

“Ồ?”.

Sở Tử Minh hơi ngạc nhiên, không ngờ Lâm Chính không hề uyển chuyển mà lại nói thẳng ra như vậy, trong thoáng chốc không phản ứng kịp.

“Lâm Chính, anh đừng nói bậy, tập đoàn của Chủ tịch Sở hợp tác với chúng ta dự án cao đến mấy tỷ, em vẫn muốn nhận dự án này!”.

Tô Nhu vội vàng nói khẽ.

“Tiểu Nhu, em nghĩ anh ta thật lòng muốn hợp tác với em sao? Anh ta chỉ lấy đó làm cái cớ để tán tỉnh em thôi! Huống hồ chỉ là dự án mấy tỷ, không nhận dự án này anh có thể giới thiệu cho em dự án khác, công ty nhỏ như thế không hợp tác cũng được”.

Lâm Chính nói.

“Công ty nhỏ?”.

Sở Tử Minh trố mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK