Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4291: Một chọi ba

Nghe được câu này, Băng chủ đã có thể khẳng định!

Lâm Chính là một tên điên!

Một tên điên thật sự!

Anh lại muốn nắm quyền lãnh đạo Tiên Tộc!

“Một kẻ từ bên ngoài đến như cậu mà cũng muốn thành tiên chủ? Thật nực cười!”.

Nguyên chủ nheo mắt, nói: “Xem ra tôi đã đánh giá cao cậu rồi, cậu thật ngu xuẩn!”.

“Hừ, không cần nhiều lời, giết cậu ta rồi nói!”.

Thượng chủ quát lên, không muốn tiếp tục để lỡ thời gian, xung phong xông về phía Lâm Chính.

Băng chủ thấy vậy bèn nuốt đan dược vào, lập tức ra tay.

Lãnh tụ ba khu Thiên Tiên, Thượng Tiên, Nguyên Tiên cùng nhau ra tay, cảnh tượng hoành tráng đến mức nào.

Nhưng Lâm Chính không sợ, tay cầm Thiên Sinh Đao, nhìn chăm chăm sức mạnh phi thăng biến dị ba người đánh đến, vung tay.

Vù!

Sức mạnh phi thăng dồi dào trên Thiên Sinh Đao tuôn ra, hóa thành một bức tường lửa, chống đỡ sức mạnh phi thăng đánh đến.

“Cậu nghĩ mình có thể một chọi ba sao? Thật nực cười!”.

Nguyên chủ gầm lên, quất ngựa chạy như bay, nắm trường kiếm trong tay.

Rắc!

Những lớp sương băng nhanh chóng ngưng kết từ trường kiếm.

Chỉ trong chớp mắt đã hóa thành một cây thương băng.

Ông ta vung múa thương băng với tốc độ rất nhanh, sức mạnh phi thăng trên thương sục sôi, sau đó xoáy đầu thương về phía dị hỏa.

Dị hỏa lập tức tan biến.

Sau đó, thương vung ra như rồng, đánh về phía tim Lâm Chính.

Lâm Chính trở tay vung ngang đao.

Keng!

Thương băng đập vào thân Thiên Sinh Đao.

“Phá cho tôi!”.

Giọng Nguyên chủ tràn đầy tức giận. Thương băng nứt ra từng tấc, lưỡi kiếm bị sương băng bao phủ lại hiện ra, mang theo kiếm quang vô thượng đánh vào Thiên Sinh Đao.

Thiên Sinh Đao bị đánh rung lên điên cuồng.

Cơ thể Lâm Chính cũng bị đẩy lùi về sau liên tục.

Mặc dù lúc trước ba người kia chém giết với nhau đã kiệt sức, ai cũng bị thương, nhưng chỉ trong thời gian ngắn, bọn họ đã khôi phục một ít thực lực.

Dù chưa đạt đến đỉnh cao nhưng trong mắt bọn họ, ba người đối phó một người, giải quyết một Lâm Chính đương nhiên rất dễ dàng.

“Nguyên chủ cố chống đỡ, để tôi diệt thằng nhóc này!”.

Thượng chủ hô lên, cơ thể hóa thành một làn sương băng bao trùm lấy Lâm Chính.

Lâm Chính ung dung điểm ngón tay ra lần nữa.

Vù!

Dị hỏa tuôn ra, hóa thành rồng lửa, bay về phía sương băng.

Nhưng vừa rồi sương băng còn là sương mù lượn lờ đột nhiên hóa hình, biến thành một chiếc miệng chứa đầy răng bằng băng, hung hãn cắn vào rồng lửa, sau đó cắn xé.

Vù!

Rồng lửa bị xé tan.

Tiếp đó, hàm răng bằng băng cắn về phía Lâm Chính, định nuốt chửng anh.

Lâm Chính lại chuyển động ngón tay.

Hồng Mông Long Châm bay ra, được ngón tay anh điều khiển kìm chế hàm răng bằng băng.

Nhưng lúc này hai người kia đã áp chế Lâm Chính hoàn toàn.

Lâm Chính lấy một chọi ba lại chỉ có một mình, làm sao anh chống đỡ?

“Hừ, anh cũng chỉ được vậy mà thôi”.

Băng chủ chậm rãi đi tới phía Lâm Chính, sau lưng cô ta ngưng tụ nhiều sương băng, dưới chân còn xuất hiện hoa băng.

“Anh chặn được Nguyên chủ, chặn được Thượng chủ, vậy bây giờ anh có chặn được tôi không?”.

“Lâm Chính, anh vốn nắm phần thắng trong tay, có thể bình an rời đi! Nhưng vì sự tự đại của anh, lần này anh sẽ mất đi tất cả!”.

“Anh thua rồi, thua một cách triệt để!”.

Băng chủ nói giọng trầm thấp.

Trong lúc cô ta tiến đến gần, sau lưng cô ta đã ngưng tụ một bàn tay băng khổng lồ, trong bàn tay băng đó nắm một nhũ băng to lớn.

Nhũ băng nhắm thẳng vào tim Lâm Chính.

Sức mạnh phi thăng biến dị dồi dào mênh mông xao động, xoay tròn trên đó.

“Chồng ơi!”.

Ngạo Hàn Mai mở to hai mắt, hét lên thảm thiết.

Lần này cô ta không quan tâm gì hơn nữa, chạy thẳng về phía Lâm Chính.

“Giết cho tôi!”.

Người của Tiên Tộc thấy vậy không nói nhiều nữa, cầm kiếm chém.

Các nô lệ lập tức theo sau.

Hai bên lao vào chiến đấu với nhau.

Nhưng đối diện với cảnh tuyệt vọng như vậy, Lâm Chính không hề hoảng loạn, ngược lại lạnh lùng nhìn Băng chủ.

“Cô không giết được tôi!”.

“Đã là lúc nào rồi mà còn cứng miệng?”.

“Thủ đoạn của cô quá kém! Tôi nói rồi, cô không giết được tôi, cũng giống như các người không thể lãnh đạo Tiên Tộc tìm được đường vĩnh sinh vậy”.

Lâm Chính lắc đầu.

“Vậy thì thử xem!”.

Băng chủ bị Lâm Chính chọc giận, không do dự thêm nữa, bàn tay băng khổng lồ sau lưng vung lên.

Vù!

Nhũ băng đâm về phía Lâm Chính.

Khoảnh khắc đó, dường như trên bàn tay băng đang nắm một luồng sáng.

Luồng sáng bay về phía tim Lâm Chính trước cái nhìn chăm chú của mọi người.

Một giây sau.

Keng!

Luồng sáng đâm vào tim anh nhưng không xuyên qua được, ngược lại làm bắn ra lượng lớn hoa băng, như những vì sao dập dờn quanh Lâm Chính…

“Cái gì?”.

Băng chủ ngơ ngác.

Nguyên chủ và Thượng chủ cũng kinh hãi, không dám tin vào những gì mình nhìn thấy.

“Sao lại như vậy?”.

Băng chủ run giọng nói.

Đột nhiên cô ta ý thức được điều gì, mắt trừng to.

Trong nháy mắt, Băng chủ ngã ngồi xuống đất.

“Không! Đây không phải sự thật!”.

Nguyên chủ gần như hét lên.

Thượng chủ thì ngây ra như phỗng.

Bọn họ nhìn thấy nơi ngực Lâm Chính xuất hiện một khối băng, giống như hộ giáp bảo vệ cơ thể anh.

“Băng và lửa?”.

Băng chủ sửng sốt, lẩm bẩm.
Chương 4292: Sấm sét

Người Tiên Tộc tu hành thuật pháp hệ thủy, tìm kiếm sự trường sinh và đạo chân lý.

Họ biết rõ băng và lửa không bao giờ dung hợp với nhau.

Vì đó là sức mạnh Hỗn Độn, là sức mạnh mà dù là thần tiên cũng không thể khống chế.

Nhưng bây giờ… sức mạnh này lại tập hợp lại trên người một người.

Đây là điều đáng chấn động thế nào?

Thượng chủ, Nguyên chủ đều lùi về sau, hai người mắt trợn to như chuông đồng, há hốc miệng.

“Không đâu, sao… sao cậu ta làm được chứ?”, Nguyên chủ run rẩy, khó tin nói.

“Lực băng sương! Công pháp dị hỏa… thế mà lại tụ lại vào một người? Lẽ nào… người này là con cưng được trời chọn?”, Thượng chủ càng không thể chấp nhận.

Ánh mắt Băng chủ thay đổi, siết chặt nắm đấm.

Lúc này cô ta mới nhận ra mình sơ suất thế nào.

Một người phàm có thể vô hại, thật sự lại đem đến đe dọa rất lớn cho mình.

“Các vị đừng hoảng hốt, chúng ta cũng không phải là không có phần thắng. Cho dù hắn có bản lĩnh dung hợp băng và lửa thì thế nào? Hắn cũng giống như chúng ta, đều là người chưa đạt đến Lục Địa Thần Tiên, muốn giết hắn không khó”.

Băng chủ nghiến răng nghiến lợi nói: “Hôm nay không giết người này, sau này nếu hắn trưởng thành chỉ sẽ là mối nguy hại của Tiên Tộc. Vì Tiên Tộc, chúng ta nhất định phải liều mạng giết người này, nếu không Tiên Tộc sẽ không có tương lai. Chúng ta cũng không còn mặt mũi nào gặp tổ tiên Tiên Tộc”.

Cô ta vừa dứt lời, Thượng chủ và Nguyên chủ đều híp mắt, dáng vẻ như gặp phải kẻ thù lớn.

Họ không biết tình trạng cơ thể hiện tại của Lâm Chính, chỉ biết thế giới này rất hiếm có một người có thể sử dụng băng và lửa cùng lúc như vậy.

Như Băng chủ đã nói, không giết chắc chắn sẽ trở thành mối nguy hại lớn.

“Giết tôi hả?”

Lâm Chính lạnh nhạt nhìn ba người: “Vậy phải xem các người có bản lĩnh này hay không đã”.

Nếu ba người vẫn ở trạng thái đỉnh cao, Lâm Chính chưa chắc là đối thủ của họ.

Nhưng lúc này ba người đã nổ mạnh hết đà.

Đây chính là cơ hội tốt nhất để uy hiếp Tiên Tộc.

Lâm Chính không mong có thể làm cho Tiên Tộc thần phục mình, chỉ mong có thể làm cho họ sợ, không dám mạo phạm đến mình.

Thật ra bắt Băng chủ đến Tiên Cốc để đổi cho mấy người Hoa Thiên Hải là kế sách cuối cùng.

Vì cho dù có đổi cũng xem như đã đắc tội hoàn toàn với Tiên Tộc.

Sau này Tiên Tộc lớn mạnh, tấn công liên minh Thanh Huyền, liên minh Thanh Huyền khó mà chống đỡ.

Thế nên Lâm Chính chỉ có thể đe dọa Tiên Tộc trước, sau đó nghĩ cách cứu mấy người Hoa Thiên Hải.

“Muốn chết hả?”

“Đừng tự mãn quá”.

Băng chủ và Nguyên chủ cùng xông lên.

Ánh mắt hai người toát ra sát khí.

Thượng chủ cũng lập tức lao đến.

Ông ta phát động hết tất cả sức mạnh biến dị trong người, một thanh kiếm nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay.

Kiếm nhỏ liên tục xoay vòng, hấp thụ hàn lực xung quanh, sau đó hình thành gió bão vây quanh Thượng chủ.

Uy năng như thế khiến người xung quanh khiếp sợ.

Thấy thế, Nguyên chủ và Băng chủ cũng lập tức tỉnh ngộ.

“Cầm chân người này lại! Tạo cơ hội cho Thượng chủ”.

“Được”.

Hai người vung vẫy hai cánh tay, đánh ra vô số hàn khí.

Vèo vèo vèo...

Lực băng sương đáng sợ điên cuồng ngưng tụ trên người Lâm Chính.

Chẳng mấy chốc hai chân và hai cánh tay Lâm Chính nhanh chóng ngưng tụ thành băng, bị sức mạnh của hai người kia phong ấn.

Lâm Chính còn muốn giãy ra.

Băng chủ giơ tay lên, hai sợi xích băng lao ra từ lòng bàn tay trói chặt cổ tay Lâm Chính, trói chặt lấy anh.

Lâm Chính lập tức sử dụng sức mạnh phi thăng, cố gắng vùng ra.

Băng chủ bị thương, sức mạnh khó có thể đấu với Lâm Chính, cả người bị hất lên theo sợi dây băng, bị kéo về phía Lâm Chính từng chút.

“Nguyên chủ!”

Băng chủ gào lên.

“Xem tôi đây”.

Nguyên chủ hét lên, hai cánh tay giơ lên cao, băng hàn vô tận ngưng tụ lại bầu trời xung quanh rồi biến thành núi băng trong lòng bàn tay ông ta như thể ngọn Thái Sơn được sinh ra giữa bàn tay.

Nhưng lúc này Lâm Chính bỗng giơ ngón tay lên, một tia sấm giáng xuống đánh vào trên người Nguyên chủ.

Núi băng của Nguyên chủ vẫn còn chưa hình thành đã bị sấm chớp phá nát, cả người bị sấm sét bao phủ, dị hỏa bùng cháy, rơi xuống từ trên không trung.

“Cái gì?”

Băng chủ ngẩng đầu lên, trợn mắt há mồm.

Ầm…

Lại một tiếng sấm vang lên.

Có năm tia chớp đánh xuống, chém mạnh vào Băng chủ…
Chương 4293: Rồng giáng thế

Thấy thế, Băng chủ tê cả da đầu, nào còn quan tâm đến dây băng nữa, xoay người bỏ chạy.

Đoàng đoàng đoàng...

Năm tia sấm đánh mạnh vào bên cạnh Băng chủ.

Mặc dù không bị trúng đòn nhưng tia sấm khiến cô ta văng ra xa.

Băng chủ rơi xuống đất, một phần da và tóc bị cháy đen, đầu tóc rối bù, cực kỳ nhếch nhác.

Vị trí cô ta đứng trước đó đã có thêm năm cái hố sâu đáng sợ.

Từng ngọn lửa màu xanh vẫn đang cháy trong hố sâu.

“Lôi… Lôi thuật?”

Nguyên chủ khó khăn dập tắt dị hỏa trên người, cả người đã cháy xém, không còn sức chiến đấu.

Nhìn thấy bản lĩnh này của Lâm Chính, mặt ông ta hiện lên vẻ tuyệt vọng.

“Nắm giữ dị hỏa và hàn băng, người này… thế mà còn biết Lôi Thuật… hắn… rốt cuộc là quái thai ở đâu vậy?”

Băng chủ cũng lẩm bẩm.

“Hai vị, mau tránh ra”.

Ngay lúc này Thượng chủ gào lên.

Hai người run lên, chỉ thấy công pháp của Thượng chủ đã hình thành.

Lúc này băng kiếm lớn bằng bàn tay đã hình thành tạo ra một con rồng băng.

“Kiếm Diệt Thế Băng Long?”

Băng chủ run lên, vội tránh sang bên cạnh.

Nguyên chủ cũng cố hết sức lật người sang một bên.

Ngay khi hai người vừa tránh ra, hai tay Thượng chủ đẩy băng kiếm được con rồng bao bọc về phía Lâm Chính.

Vèo!

Băng kiếm lớn bằng bàn tay lao nhanh đến, phá vỡ hư không, chấn động tầng mây, lao ra với thế khí không gì có thể chặn được.

“Giết!”

Thượng chủ hét lên, sức mạnh phi thăng cả người đều đổ vào trong băng kiếm này.

Lúc này nhiệt độ cả khu vực Tiên Tộc giảm xuống mấy trăm độ, mặt đất yên tĩnh không một tiếng động, tuyết rơi như ngưng tụ giữa không trung.

Băng chủ và Nguyên chủ đều nhìn chằm chằm đòn tấn công đáng sợ này, trong mắt đều là sự mong đợi.

Có thể đánh bại người này bảo vệ thể diện của Tiên Tộc hay không đều dựa vào đòn tấn công này.

Nếu nói đòn tấn công này không thể giải quyết Lâm Chính… Không! Tuyệt đối không thể.

Băng chủ lắc đầu, ánh mắt hiện lên sự nóng bỏng.

Cô ta tin dù là mình ở lúc đỉnh cao cũng không để nổi đòn tấn công này, huống gì là lâm Chính?

Mặc dù hai người không thể đánh bại, nhưng họ biết trạng thái của mình không tốt, muốn tàn sát chưa chắc không thể đánh bại Lâm Chính.

“Lần này xem anh còn đỡ được thế nào”.

Băng chủ nhìn chằm chằm nhát kiếm này, càng mong đợi kết quả.

Nhưng lúc này Lâm Chính bỗng giơ tay lên, đôi mắt lóe lên lôi quang, sau đó nắm chặt tay.

Rầm rầm!

Bầu trời lập tức lập tức tối sầm, mây sấm gần như được hình thành trong thoáng chốc.

Sau đó có vài con rồng sấm sét giận dữ lao xuống từ trên trời, chém thẳng vào băng kiếm.

Vụt!

Con rồng sấm đầu tiên lập tức lao đến chém hình rồng bao quanh ngoài băng kiếm thành băng nhũ.

Soạt!

Con rồng sấm thứ hai lao đến, chém hình rồng khiến nó khắp nơi đều xuất hiện vết nứt.

Bốp!

Con rồng sấm thứ ba!

Con rồng sấm thứ tư!

Con rồng sấm thứ năm…

Rồng sấm như kéo dài vô tận, liên tục không dứt.

Đến khi rồng sấm thứ bảy đánh xuống, hình rồng hàn băng đã vỡ nát.

Kiếm nhỏ trong suốt như pha lê đã lắc lư rơi xuống trên ngực Lâm Chính…

Keng!

Băng kiếm vỡ tan.

Còn Lâm Chính… không hề hấn gì.

Thượng chủ trợn to mắt, mặt lộ ra vẻ khó tin.

“Chỉ thế thôi à? E là không giết được tôi đâu”.

Lâm Chính không cảm xúc nói.

“Khốn kiếp!”

Thượng chủ nghiến răng nghiến lợi, còn muốn thi triển chiêu pháp lần nữa.

Nhưng lúc này.

Ầm…

Trên đỉnh đầu ông ta bỗng vang lên tiếng sấm.

Thượng chủ ngẩng phắt lên, sau đó cực kỳ hoảng sợ.

Chỉ thấy trên đỉnh đầu có một vùng sương mây dày đặc bao phủ, rất nhiều tia chớp ở trong đó.

“Thôi xong!”

Sắc mặt Thượng chủ trắng bệch.

Bùm!

Cùng lúc đó hàng trăm tia chớp đánh xuống.

Như thể có hàng trăm con rồng giáng trần.

Thậm chí mọi người còn chưa kịp làm rõ tình hình đã bị cả trăm tia chớp này làm cho mù mắt.

Đến khi hoàn hồn lại, Thượng chủ đã bị sấm sét nhấn chìm…
Chương 4294: Kính chào Tiên chủ

“Kết thúc rồi… kết thúc rồi…”

Băng chủ ngồi phịch xuống đất, mặt xám như tro, khàn giọng lẩm bẩm.

Thượng chủ là hy vọng duy nhất của họ, bây giờ ngay cả Thượng chủ cũng thất bại thì càng không thể giết được người này.

Mặc dù ở đó vẫn còn rất nhiều cường giả Tiên Tộc có thể đấu với Lâm Chính.

Nhưng nếu Lâm Chính giết ba người họ rồi rời khỏi đây, đến lúc đạt tới Lục Địa Thần Tiên rồi đến trả thù thì Tiên Tộc bị tiêu diệt chỉ là vấn đề thời gian.

Cô ta ngây người nhìn về phía Thượng chủ, siết chặt nắm đấm.

Mọi người cũng đưa mắt nhìn.

Sấm chớp nổ tung thành rất nhiều băng nhũ.

Mặt đất nổ tung, bề mặt hàn băng thế mà vẫn còn dị hỏa đang cháy.

Đây không phải là sấm chớp bình thường.

Đây là lôi hỏa.

Lôi hỏa được hình thành từ sức mạnh phi thăng và dị hỏa.

Bị trúng đòn tấn công đáng sợ như thế, e là Thượng chủ đã thành tro bụi, không còn thi thể toàn vẹn nữa.

Mọi người đều nghĩ như vậy.

Nhưng sau khi băng nhũ rơi xuống hết, mọi người ngạc nhiên phát hiện có một bóng người đứng ở chính giữa khu vực đánh nhau.

Chính là Thượng chủ.

Ông ta trợn to mắt, cả người cứng đờ như hóa đá, trên mặt đầy vẻ khiếp sợ.

Mặc dù hàng trăm tia chớp đánh xuống nhưng chỉ đánh vào xung quanh ông ta, không đánh trúng người ông ta.

Lâm Chính… nương tay ư?

“Cái gì?”

Băng chủ cực kỳ ngạc nhiên.

Cô ta tưởng Lâm Chính sẽ tiêu diệt Thượng chủ, sau đó giết cả cô ta và Nguyên chủ.

Nhưng Lâm Chính thế mà lại không giết.

“Sao… sao cậu không giết tôi?”

Thượng chủ hoàn hồn, ngây ngốc nhìn Lâm Chính hỏi.

“Không cần thiết”.

Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Không cần thiết ư? Tôi biết rồi, Lâm Chính, anh không dám thôi”.

Băng chủ như nghĩ tới điều gì, cười nhạo nói: “Nếu anh giết bọn tôi thì anh sẽ gây thù với Tiên Tộc. Cho dù anh mạnh đến mức nào, cũng không thể một mình tiêu diệt cả Tiên Tộc, cho nên anh không dám giết mà thôi, anh đang sợ Tiên Tộc chúng tôi trả thù”.

Băng chủ như nhìn thấy mọi thứ.

Nhưng Lâm Chính lại hơi ngẩng đầu lên nhìn cô ta, nói: “Chúng tôi? Ai “chúng tôi” với cô?”

Băng chủ sửng sốt.

“Thần tiên! Đây mới là thần tiên!”

“Chào Thượng Tiên! Chào Thượng Tiên”.

“Có thể khống chế sấm chớp, khống chế băng và lửa, bản lĩnh như thế sao có thể không phải là đại tiên được?”

“Bái kiến đại tiên”.

“Không! Đại tiên gì chứ? Vị này mới là chủ nhân Tiên Tộc chúng ta, mới là Tiên chủ có thể dẫn dắt chúng ta đi tìm trường sinh”.

“Chúng tôi chào Tiên chủ”.

“Chào Tiên chủ”.

Mọi người nhốn nháo cả lên, rất nhiều người Tiên Tộc đều quỳ xuống dập đầu bái lạy với Lâm Chính, mặt đầy vẻ thành kính.

“Gì cơ?”

Băng chủ trợn mắt há mồm.

Cô ta không thể tin nhìn những người Tiên Tộc gần như phát điên, tức giận hét lên: “Các người điên rồi sao? Hắn không phải là Tiên chủ! Hắn thậm chí còn không phải là người Tiên Tộc chúng ta! Sao các người có thể đầu hàng với hắn? Quỳ lạy hắn?”

“Đứng lên! Đứng lên hết cho tôi”.

“Tôi mới là Tiên chủ của các người! Tôi mới là nữ hoàng của các người”.

Băng chủ gào lên, đã tức đến mức sốt sắng.

Nhưng không ai để tâm đến cô ta.

Chỉ ra sức dập đầu với Lâm Chính.

Lâm Chính sải bước đi đến chỗ Băng chủ.

“Bây giờ, Tiên Tộc là của tôi rồi, cô nói xem tôi còn cần sợ Tiên Tộc trả thù không?”

“Anh…”

Băng chủ mấp máy môi hồi lâu cũng không nói nên lời.

Cô ta dường như đã quên.

Bây giờ là trận chiến Tiên chủ.

Ai có thể thắng trong trận chiến thì người đó là Tiên chủ.

Những người Tiên Tộc này đều là người tu đạo thành kính nhất.

Họ không quan tâm ai lãnh đạo họ, điều họ quan tâm là người lãnh đạo có thể dẫn dắt họ tìm được con đường trường sinh hay không.

Lâm Chính đã chinh phục được họ.

Một đánh thắng ba, hơn nữa còn khống chế sấm sét, lửa và băng.

Trong mắt họ, đây là thần thông, là tiên thuật.

Thế nên họ đầu hàng.

“Băng chủ, các cô còn ngây ra đó làm gì? Tại sao không mau dập đầu với Tiên chủ?”

Lâm Chính cất Thiên Sinh Đao đi, nhìn chằm chằm ba người lạnh lùng nói.

Ba người nhìn nhau, đều nhìn thấy nỗi giận dữ và vẻ không cam lòng trong mắt nhau, nhưng cuối cùng vẫn quỳ một gối xuống.

“Kính chào Tiên chủ”.
Chương 4295: Vậy thì tiêu diệt đi

Ba người miệng thì nói vậy nhưng lòng không phục, Lâm Chính hiểu rõ.

Thật ra anh không có hứng thú gì với chức vị tiên chủ, có thể ngồi lên vị trí này đến Lâm Chính cũng không ngờ được.

Anh không ngờ đám người Tiên Tộc này lại có khát vọng với trường sinh như vậy.

Bọn họ lại đồng ý cúi đầu trước một người ngoài như anh.

Chuyện này thật sự nằm ngoài dự liệu của Lâm Chính.

“Lâm minh chủ!”.

Ngạo Hàn Mai kích động, mừng rỡ chạy tới nói: “Không ngờ anh lại chinh phục được toàn bộ Tiên Tộc! Thật là tốt quá!”.

Thực lực của Tiên Tộc mạnh như vậy, nếu có Tiên Tộc gia nhập liên minh, chẳng phải toàn bộ vực Diệt Vong mặc cho liên minh Thanh Huyền tung hoành hay sao?

“Chinh phục? Cô nghĩ đơn giản quá rồi!”.

Lâm Chính lắc đầu cười, nhỏ giọng nói: “Nghe này, cô hãy đưa tất cả mọi người rời khỏi đây, tụ tập ở nơi này, rõ chưa?”.

Nói xong, anh nhét một tờ giấy vào tay Ngạo Hàn Mai.

Ngạo Hàn Mai nghe vậy không khỏi sửng sốt: “Minh chủ, chúng tôi đi rồi, anh sẽ làm gì?”.

“Nơi này không tiện ở lâu, tôi sẽ dùng thân phận tiên chủ ra lệnh, nghĩ cách cứu người còn bị nhốt ở Tiên Cốc ra!”.

“Không tiện ở lâu? Minh chủ? Anh đã thành tiên chủ trong lòng bọn họ rồi, có thể gọi là chủ của Tiên Tộc, có thể hiệu lệnh tất cả mọi người, vì sao lại không tiện ở lâu?”.

“Cô nghĩ mọi chuyện đơn giản quá. Mặc dù người của Tiên Tộc đã khuất phục tôi, nhưng cấp cao của bọn họ không phục. Ví dụ như ba người bên phía Băng chủ, bọn họ chắc chắn sẽ đợi vết thương lành lại, khí tức khôi phục sẽ xử lý tôi. Cho nên tôi không thể ở lâu, chỉ có thể tranh thủ làm xong chuyện trước khi vết thương bọn họ khôi phục”.

Lâm Chính nói.

“Cái gì?”.

Ngạo Hàn Mai kinh ngạc, ánh mắt trở nên nghiêm nghị: “Nếu vậy hôm nay diệt bọn họ, để anh ngồi vững trên vị trí chủ Tiên Tộc thế nào?”.

“Đâu có dễ như vậy?”.

Lâm Chính lắc đầu, nói: “Nếu bây giờ tôi giết mấy người Băng chủ, các đệ tử đích truyền, trưởng lão của khu Thiên Tiên, khu Nguyên Tiên và khu Thượng Tiên sẽ liều mạng giết tôi! Tôi chiến đấu với ba người họ thật ra đã tiêu hao hết sức lực, nếu còn chiến đấu nữa, tôi sẽ thua chắc”.

“Cái gì?”.

Ngạo Hàn Mai sửng sốt.

“Nhưng minh chủ, nhìn anh có vẻ tinh khí thần vẫn ổn mà…”.

“Đó là tôi tỏ ra như vậy thôi”.

Lâm Chính cười khổ đáp.

Người ngoài nghĩ Lâm Chính đánh bại ba người họ một cách đơn giản dễ dàng, nhưng thực tế anh đã không còn bao nhiêu sức lực.

Nếu giết ba người, người thân của ba người họ chắc chắn sẽ trả thù Lâm Chính. Đến lúc đó hai bên chém giết, tình hình hỗn loạn, kế hoạch của Lâm Chính sẽ không thể thực hiện.

Do đó, anh quyết định giữ lại mạng ba người họ, vừa tránh kết thù kết oán với Tiên Tộc vừa cho ba người nợ một ân tình, có thể nhân thời gian này xử lý xong chuyện anh muốn làm.

Ngạo Hàn Mai gật đầu, không dám làm trái mệnh lệnh của Lâm Chính, lập tức dẫn người rời khỏi Tiên Tộc.

Thời gian cấp bách, Lâm Chính cũng không muốn nhiều lời với bọn họ, cao giọng hô.

“Chi Lan đâu?”.

Chi Lan ở trong đám đông giật mình, sắc mặt trắng bệch, bước chân chần chừ đi tới.

Cô ta cũng không ngờ một kẻ vốn làm nô lệ lại biến mình trở thành chủ của Tiên Tộc!

Lần này tiêu rồi.

Chi Lan run rẩy cả người, toát mồ hôi lạnh.

Nhớ tới những chuyện mình làm với Lâm Chính trước kia, không biết Lâm Chính sẽ xử lý cô ta thế nào.

Mặc dù trong Tiên Tộc cũng có không ít người cực lực phản đối, không chấp nhận vị tiên chủ mới là Lâm Chính, nhưng đa số người vẫn ủng hộ Lâm Chính.

Nếu Lâm Chính hạ lệnh, e là không ai có thể cứu được cô ta.

Chi Lan nhìn sang Băng chủ, nhưng Băng chủ đã ngồi một bên điều dưỡng, không nhìn cô ta.

Trong lòng Chi Lan ngập tràn tuyệt vọng, nhắm mắt tiến tới.

“Chi Lan, bái… bái kiến tiên chủ!”.

“Chi Lan, tôi muốn cô làm một chuyện”.

Lâm Chính nói.

“Xin tiên chủ tha mạng! Tiên chủ, xin hãy tha cho tôi!”.

Chi Lan nghe vậy điên cuồng dập đầu, sợ đến mức mất hồn.

Lâm Chính sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Chi Lan: “Tôi không nói sẽ giết cô”.

“Tiên chủ, chuyện anh muốn tôi làm không phải là bảo tôi đi chịu chết sao? Cầu xin anh tha cho tôi, là tôi không có mắt, cầu xin tiên chủ tha mạng!”.

Chi Lan khóc lóc nói.

Cô ta rất sợ chết, người tu luyện càng lâu thì càng sợ chết.

Bọn họ sợ không kịp đợi trường sinh đã chết, nỗi khổ phải chịu đựng những năm qua đều uổng phí, cảm thấy không cam tâm.

Lâm Chính không hiểu ra sao: “Bảo cô đi đến Tiên Cốc một chuyến, không đến nỗi đi chịu chết chứ?”.

“Đến Tiên Cốc?”.

Chi Lan sửng sốt.

“Đúng!”.

Lâm Chính nói: “Tôi lệnh cho cô làm sứ giả, lập tức đến Tiên Cốc, lấy danh nghĩa tiên chủ nói Tiên Cốc thả Hoa Thiên Hải và người của Ngũ Phương Băng Nguyên ra, rõ chưa?”.

“Cái gi?”.

Chi Lan sửng sốt.

“Tiên chủ! Anh làm vậy không phải là đẩy Chi Lan vào chỗ chết hay sao?”.

Băng chủ không ngồi yên được nữa, lạnh lùng nói: “Tiên Tộc và Tiên Cốc chém giết đấu tranh với nhau không biết bao nhiêu năm. Hai bên đều không từ thủ đoạn, giở mọi mánh khóe. Anh nói Chi Lan đến đó, Chi Lan sẽ bị bọn họ bắt làm nô lệ làm thuốc, sao có thể sống sót được?”.

“Thế sao?”.

Lâm Chính suy nghĩ một lúc, đột nhiên lên tiếng: “Nếu vậy chi bằng san bằng Tiên Cốc đi!”.

Nghe vậy, tất cả mọi người vô cùng ngạc nhiên, đồng loạt nhìn sang Lâm Chính.

“Anh nói cái gì?”.

Băng chủ cứ ngỡ mình nghe lầm.

“Tôi nói, nếu bọn họ không thương lượng chuyện thả người với tôi thì tiêu diệt bọn họ thôi! Không phải Tiên Cốc là tai họa của Tiên Tộc sao? Tôi là tiên chủ, diệt trừ tai họa cho người trong tộc là lẽ đương nhiên, không phải sao?”.

Lâm Chính thản nhiên nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK