Người nhà họ Lưu nín thở. Chuyện quái quỷ gì thế này?
Lúc gặp Từ Thiên thì Hùng Tiên vẫn còn thấy bình thường, nhưng vừa thấy Lâm Chính thì ông ta đã bị dọa hết hồn. Hơn nữa ông ta xin một con đường sống là thế nào? Lẽ nào kẻ vô dụng kia lại định giết Hùng Tiên sao?
“Đứng lên nói đi”, Lâm Chính ngồi ghế, hút thuốc một cách điềm nhiên.
Nhưng Hùng Tiên nào dám đứng lên. Lâm Chính nhìn Lưu Kiến Phi rồi lại nhìn khuôn mặt tối sầm của bà cụ Thái: “Không phải mọi người muốn tôi đi gặp Tống Kinh nói rõ chuyện này sao? Được, để tôi gọi Tống Kinh tới!”
Nói xong, Lâm Chính gật đầu với Từ Thiên. Từ Thiên lập tức lấy điện thoại ra gọi.
Vài phút sau, Tống Kinh đã tức tốc có mặt.
“Cậu Lâm!”, Tống Kinh vội kêu lên. Nhìn thấy cảnh tượng trong quán café, ông ta mơ hồ đoán ra được điều gì đó.
Lúc này người nhà họ Lưu thì như bị câm hết cả. Nhất là Lưu Kiến Phi đang cảm thấy da đầu tê dại kinh khủng.
“Rốt cuộc là chuyện gì thế này? Người này…thật sự là thằng rể vô dụng sao?”
“Tại sao lại có nhiều người tỏ ra cung kính với cậu ta như vậy chứ?”
“Mãn San, đây thật sự là thằng rể nhà họ Tô đấy hả?”, người nhà họ Lưu hóa đá.
“Tống Kinh”, Lâm Chính gọi.
“Cậu Lâm có gì dặn dò ạ?”, Tống Kinh cung kính hỏi lại.
“Buổi tiệc tổ chức như bình thường đi. Ngoài ra, toàn bộ hợp đồng với Tô Dư vẫn tiến hành như thường, thêm vài bộ phim cho cô ấy, liên hệ với công ty quản lý tốt nhất trợ giúp cô ấy, biết chưa?”, Lâm Chính nói.
“Vâng! Cậu Lâm”, Tống Kinh đồng ý không chút do dự. Ông ta không dám phản bác.
Cả nhà họ Lưu há hốc miệng. Nếu mối quan hệ giữa Lâm Chính và Tống Kinh là chủ tớ thì Tống Kinh có cần thiết phải làm tới mức như vậy không?
“Được rồi, mọi việc đã bàn xong rồi thì tiếp theo cháu cũng nên hoàn thành yêu cầu thứ hai của bà Thái rồi nhỉ”.
Lâm Chính nói: “Cháu nên quỳ trước mặt bà Thái và nhà họ Lưu để xin lỗi phải không?"
Nói xong anh bèn đứng dậy. Ba người Từ Thiên, Hùng Tiên và Tống Kinh đồng loạt quay qua nhìn nhà họ Lưu.
Mặt ai cũng tối sầm. Họ cảm thấy da đầu tê dại và vô cùng sợ hãi. Bà cụ Thái biết nếu mà Lâm Chính quỳ xuống thật thì khéo ngày mai nhà họ Lưu cũng sẽ biến mất luôn.
“Được rồi, đừng làm vậy nữa. Coi như tôi nhìn lầm”, bà ta hít một hơi thật sâu, điềm đạm nói.
“Nói vậy tức là cháu không cần quỳ xuống trước mặt mọi người nữa nhỉ?”, Lâm Chính nói.
“Không cần nữa, bà già này không đỡ được”, bà cụ Thái nói giọng khàn khàn.
“Không đỡ được sao?”, Lâm Chính nhìn bà ta: “Lẽ nào ngoài chuyện này là ngoại lệ ra thì những chuyện khác mọi người đều đỡ được?”
Bà cụ Thái chau mày: “Sao? Cậu định lấy chúng tôi ra xả giận hay gì? Nói gì thì nói chúng tôi cũng là người thân của cậu mà. Lâm Chính, cậu định phát tiết lên người thân của mình sao?”
Lâm Chính không trả lời, chỉ nhìn Lưu Đại Bưu và phất tay. Từ Thiên hiểu ý, lập tức chỉ về phía Lưu Đại Bưu.
Hai người vệ sĩ vạm vỡ lập tức lao về phía ông ta.
“Các người làm gì vậy? Mau cút ra!”, Lưu Đại Bưu vừa tức giận vừa kinh ngạc, ông ta gào lên và lập tức phản công.
Mặc dù ông ta cũng có chút sức lực, nhưng so với vệ sĩ chuyên nghiệp thì cũng chẳng là gì. Đám vệ sĩ ghì ông ta xuống.
“Các người định làm gì?”
“Mau bỏ ông ấy ra”
“Bỏ tay ra”.
Người nhà họ Lưu lao lên lôi tay của hai người vệ sĩ. Nếu mà để so về số lượng người thì Từ Thiên cũng chẳng có gì phải sợ nhà họ Lưu. Bảy vệ sĩ từ ngoài xông vào, ngăn đám người nhà họ Lưu về một bên.
Bọn họ đành phải trân trân nhìn hai người vệ sĩ lôi Lưu Đại Bưu tới trước mặt Lâm Chính.
“Cậu định làm gì? Lẽ nào cậu định giết nó?”, bà cụ Thái không nhịn được nữa bèn hét lên.
“Giết thì không nhưng đánh phế chắc là không sao đâu nhỉ?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Nhà họ Lưu nín thở.
“Đánh phế hai tay của ông ta”, Từ Thiên hô lên.
“Vâng!”, đám vệ sĩ không hề khách khí, cứ thế ghì chặt hai tay của Lưu Đại Bưu xuống bàn. Người còn lại không biết từ bao giờ đã thiết kế được một chân ghế đẩu, định đập mạnh xuống tay Lưu Đại Bưu.
“Dừng tay!”
Người nhà họ Lưu kêu lên. Lưu Mãn San bước tới, hét lớn: “Lâm Chính! Cậu không được động vào ông ấy”.
“Bác gái, có vấn đề gì à?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
“Cậu vẫn còn biết tôi là bác của cậu sao? Người này là anh trai tôi, cậu dám? Có phải là cậu định làm phản rồi không? Mau bảo bọn họ thả ông ấy ra. Nhanh!”, Lưu Mãn San cuống cả lên.
“Thả?”, Lâm Chính nhìn Lưu Mãn San: “Vậy tại sao trước đó người nhà họ Lưu còn ép tôi quỳ xuống, còn gọi cả ông Trần đây tới đánh phế tôi thì bác không đứng ra nói câu nào?”
“Chuyện này…”, Lưu Mãn San nín thở, không biết phải nói thế nào.
“Ra tay!”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
“Không!”
Lưu Mãn Sán hét lên, nhìn về phía Tô Dư: “Tô Dư, con mau khuyên Lâm Chính đi!”
Chương 1307: Cúi đầu
Tô Dư lúc này sốt ruột hơn bất cứ ai. Một bên là Lâm Chính, một bên là bác của mình, cô ta phải lựa chọn thế nào đây?
Giờ cô ta sắp không còn thời gian để suy nghĩ nữa rồi. Người vệ sĩ sắp đập nát cánh tay của Lưu Đại Bưu. Tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
“Lâm Chính!", Tô Dư cuối cùng cũng không chịu được nữa, cứ thế ngồi phịch ra đất, nước mắt lã chã.
“Dừng tay”, Lâm Chính kêu lên. Người vệ sĩ vội vàng dừng lại.
Những người có mặt nín thở. Tô Dư khóc lóc nhìn Lâm Chính. Cô ta khẽ hé miệng, định nói gì đó nhưng lại chẳng thể nói nên lời.
“Tô Dư, cô định cầu xin cho bác của mình phải không?", Lâm Chính khẽ nói.
“Em…em không biết…”, Tô Dư đau khổ.
“Tô Dư, đó là bác của con đấy. Là bác ruột. Lẽ nào con thấy chết mà không cứu sao?”, Lưu Mãn San kêu lên. Câu nói đó suýt nữa đâm xuyên trái tim Tô Dư.
Cô ta tái mặt, cơ thể nhỏ bé run rẩy, cảm giác như sắp sụp đổ. Lúc này, cô ta bị kẹp ở giữa, không thể nhúc nhích được. Dù đứng về bên nào thì cô ta cũng bị lên án.
Lâm Chính đột nhiên đứng dậy, bước tới khẽ ôm Tô Dư vào lòng.
“Lâm Chính”, cô ta không kìm nén được nữa, khóc toáng cả lên. Cảm giác như mọi thứ vỡ òa trong nước mắt.
“Tô Dư, không sao đâu!”, Lâm Chính khẽ vỗ vai cô ta và an ủi. Người nhà họ Lưu không dám lên tiếng.
“Lâm Chính, em biết anh muốn tốt cho em, nhưng mà…em thật sự không biết phải làm thế nào. Thật sự không biết…”, Tô Dư nghẹn ngào.
“Tô Dư, cô phải chịu đựng quá nhiều thứ. Chuyện này đúng ra cô không nên can dự vào. Nhưng cô đã lên tiếng thì tôi cũng không trách cô. Tôi biết con người cô. Nếu tôi bị bọn họ làm khó thì cô cũng sẽ đứng ra nói đỡ cho tôi thôi. Dù sao đó cũng là tính cách của cô mà”, Lâm Chính mỉm cười.
“Lâm Chính…”, Tô Dư lau nữa mắt, khóc thút thít.
“Được rồi, qua bên đó ngồi đi”.
“Ưm…”, Tô Dư khẽ gật đầu, được hai người nhà họ Lưu dìu tới một góc và ngồi xuống.
“Thả tôi ra! Còn không mau thả tôi ra?”, Lưu Đại Bưu được thế giãy ra khỏi sự kìm kẹp của hai người vệ sĩ.
Hai người vệ sĩ thấy vậy cũng đành nới lỏng tay. Vì dù sao Lâm Chính cũng đã lên tiếng rồi. Vậy nên không động vào Lưu Đại Bưu được nữa.
Thế nhưng một giây sau, Lâm Chính quay lại ghế ngồi, búng tàn thuốc và lên tiếng: “Còn làm gì thế? Tiếp tục đi!”
“Cái gì?”, người nhà họ Lưu bàng hoàng.
“Vâng, cậu Lâm!”, hai người vệ sĩ đáp lại và ghì Lưu Đại Bưu xuống bàn.
Lưu Đại Bưu cũng hết hồn. Còn chưa đợi đám đông kịp phản ứng thì người vệ sĩ đã đập chân ghế xuống tay Lưu Đại Bưu.
Rắc! Tiếng xương gãy vang lên
“Á!”, tiếng gào thét vang khắp quán cafe.
Tay của Lưu Đại Bưu biến dạng, rõ ràng là nó đã bị gãy. Ông ta đau tới mức mặt cắt không ra máu, suýt nữa thì ngất.
“Bác!”
“Anh!”
“Đại Bưu!”, người nhà họ Lưu đồng loạt lao lên, đẩy người vệ sĩ ra và đỡ Lưu Đại Bưu đang lăn lộn như điên dưới đất.
Không ai ngờ, Lâm Chính ...lại làm thật.
“Lâm Chính!"
Bà cụ Thái tức tới mức bốc hỏa, bà ta gào lên: “Cậu…Tại sao? Tô Dư đã cầu xin cậu rồi mà sao cậu còn làm thế?”
“Đúng là Tô Dư đã cầu xin, cháu cũng thấy cả. Chỉ có điều, cháu có nói là vì Tô Dư mà tha cho Lưu Đại Bưu hả?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
Bà cụ Thái sững sờ. Cả nhà họ Lưu cũng trố tròn mắt.
“Lâm Chính, cậu…”, Lưu Mãn San há hốc miệng.
“Bảo Tô Dư giở chiêu tình cảm đúng là rất hữu dụng. Chỉ đáng tiếc con người tôi lại không thích dùng cảm tính để xử lý công việc. Lúc cần phải dùng lý tính thì vẫn nên dùng”, Lâm Chính vừa nói vừa phất tay.
Đám vệ sĩ lại lao tới lôi Lưu Mãn Yến ra khỏi đám đông.
“Các người định làm gì? Giết người!”, Lưu Mãn Yến hét lên.
Lâm Chính chau mày. Từ Thiên bước tới trước, túm tóc Lưu Mãn Yến và tát cho bà ta hai bạt tai.
Bốp! Bốp! Lưu Mãn Yến bị tát nổ đom đóm, sa sẩm mặt mày.
“Giết người? Bà có tin là tôi giết bà ngay tại đây không?”, Từ Thiên lạnh lùng nói.
Lưu Mãn San run lẩy bẩy, sợ tới mức đứng không vững. Nếu là người khác nói thì có thể không ai tin, còn là Từ Thiên thì không ai dám nghi ngờ.
Bởi vì bàn tay của người này cũng đã nhuốm không ít máu rồi.
Nhà họ Lưu sợ hãi. Tô Dư mặt tái nhợt, khẽ cúi đầu, không dám nói gì.
“Lâm Chính, cậu phải ép tôi thì cậu mới vừa lòng sao?”, Lưu Mãn San lao về phía Lâm Chính với tâm trạng kích động.
“Tôi ép mọi người gì cơ?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Vậy giờ cậu đang làm gì đây? Cậu định giết em gái tôi? Hay là còn muốn đánh phế thêm anh trai tôi nữa?”, Lưu Mãn San hai mắt đỏ ngàu. Liên quan tới vận mệnh của nhà họ Lưu, bà ta không thể nhịn thêm được nữa.
Lâm Chính lắc đầu: “Tôi không thù không oán với nhà họ Lưu. Từ đầu tới cuối đều là các người gây sự. Tới giờ mà bác vẫn chưa nhận ra lại còn trách móc tôi. Giờ bác còn muốn tôi bỏ qua sao?”
Dứt lời, Lưu Mãn San khựng người, lập tức hiểu ra ý của Lâm Chính. Lâm Chính chỉ cần thái độ. Anh muốn toàn bộ nhà họ Lưu cúi đầu nhận sai.
Nhưng…sao có thể?
Mặc dù nhà họ Lưu không phải gia tộc gì lớn nhưng cũng là kẻ có máu mặt. Bắt bọn họ cúi đầu trước một thằng rể vô dụng…sao họ có thể làm được?
Nhưng nếu không làm thì không thoát được khỏi chuyện này. Hơn nữa, có vẻ như thằng rể này không hề vô dụng như tưởng tượng của bọn họ.
Vì những người ở đây có ai mà không có tiếng ở Giang Thành đâu.
“Mẹ…”, Lưu Mãn San quay qua nhìn bà cụ Thái bằng vẻ đau khổ. Bà cụ Thái nhắm mắt, hiểu ra ý của con gái.
“Mẹ, chúng ta đi tìm quản lý Khuyết, chắc chắn quản lý Khuyết sẽ giúp chúng ta…”, Lưu Mãn Yến nói.
Thế nhưng một giây sau bà cụ Thái đã quát lớn: “Tất cả bước ra xin lỗi Lâm Chính!"
Lời vừa dứt, tất cả đều đứng ngây như phỗng. Bà cụ Thái mở mắt, hít một hơi thật sâu và bước tới, cúi người trước Lâm Chính.
“Lâm Chính, bà già này trước đó đã đắc tội với cậu…mong cậu đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, đừng so đo với chúng tôi nữa. Tôi xin lỗi cậu”.
Chương 1308: Không muốn sống rời khỏi đây?
Bà cụ Thái cúi đầu đồng nghĩa nhà họ Lưu cúi đầu.
Người nhà họ Lưu ngây ngốc nhìn cơ thể yếu ớt của bà cụ Thái và Lưu Đại Bưu vẫn còn nằm trên đất kêu la, lúc này mới tỉnh ngộ ra.
Kẻ ở rể này không vô năng như bọn họ tưởng tượng.
Bọn họ nên đối mặt với hiện thực rồi…
“Cậu Lâm, xin lỗi”.
“Đều là do chúng tôi không tốt”.
“Xin hãy tha lỗi cho chúng tôi…”.
Người nhà họ Lưu gian nan cất bước, tiến lên xin lỗi.
Lưu Mãn Yến cũng từ bỏ, cúi đầu với Lâm Chính.
Lưu Mãn San ngơ ngác nhìn cảnh này, trong lòng rối ren cảm xúc.
Nhưng dù gì bà ta cũng là người nhà họ Lưu, cộng thêm trước kia cũng đã nói những lời xúc phạm Lâm Chính, bèn tiến lên.
“Bác gái cả, bác thì không cần đâu”, Lâm Chính lên tiếng ngăn bà ta lại: “Nể tình Tô Dư, tôi sẽ không trách bác”.
Lưu Mãn San âm thầm siết chặt nắm đấm, không nói một câu.
Tô Dư nhìn Lâm Chính, cũng không lên tiếng.
“Được rồi, giải tán đi!”.
Lâm Chính đứng dậy, rời khỏi quán cà phê.
Lạc Thiên đi theo.
Tống Kinh bắt tay chuẩn bị lễ mừng công.
Lễ mừng công khôi phục khiến bên ngoài lại xôn xao.
Không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Tống Kinh giải thích là sắp đến ngày Cá tháng Tư nên chỉ đùa với mọi người mà thôi.
Nhưng từ đây đến Cá tháng Tư vẫn còn hơn bốn tháng.
Lúc này mà lại đùa Cá tháng Tư?
Nhưng không ai có thể hỏi được điều gì từ Tống Kinh.
Lâm Chính không tham gia lễ mừng công, anh cảm thấy không cần thiết nữa.
Sau khi anh về đến công ty, Tô Dư gọi điện thoại đến.
“Lâm Chính, xin lỗi”, giọng nói của Tô Dư chứa đầy áy náy.
“Không cần xin lỗi, đây không phải lỗi của cô!”, Lâm Chính bình tĩnh nói: “Lát nữa tôi sẽ để người của Học viện Huyền Y Phái đến đưa thuốc cho bác của cô, thương tích của ông ta chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng nửa năm là không sao nữa”.
“Xin lỗi… Xin lỗi…”.
Tô Dư lẩm bẩm, nước mắt lại rơi xuống.
Lâm Chính thở dài, cúp máy, nhưng vừa mới cúp chưa bao lâu thì một cuộc gọi khác lại gọi tới.
Nhìn qua thì thấy đó là số điện thoại của Tần Bách Tùng.
“Thầy! Thầy đang ở đâu? Thầy mau quay về Học viện Huyền Y Phái đi!”, giọng nói của Tần Bách Tùng vô cùng gấp gáp.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”, Lâm Chính lập tức hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.
“Người của thôn Dược Vương đến đây rồi”, Tần Bách Tùng nói.
Ông ta dứt lời, nhịp thở của Lâm Chính trở nên nhanh hơn.
“Tôi sẽ đến ngay!”.
Cúp máy, Lâm Chính vội vã đi tới học viện.
Vào học viện là có thể nhìn thấy một nhóm người đứng ở đường lớn giữa trung tâm học viện.
Những người này ăn mặc phong cách vô cùng cổ xưa.
Ai cũng tay áo dài tung bay, tà áo phất phới, để tóc dài, cũng có người trông tiên phong đạo cốt, giống như thế ngoại cao nhân.
Tần Bách Tùng, Hùng Trưởng Bạch đứng trước mặt những người này nói gì đó, Lâm Chính hoán đổi gương mặt thành bộ dạng của thần y Lâm, nhanh chân bước đến.
“Thầy!”.
“Viện trưởng!”.
Bọn họ mừng rỡ, vội vàng hô lên.
Lâm Chính khẽ gật đầu, tầm nhìn dừng trên lầu hai của một tòa nhà phía sau.
Nhan Khả Nhi lặng lẽ đứng bên cửa sổ, lén nhìn xuống.
Phát hiện ánh mắt của Lâm Chính, cô ấy vội vàng rụt đầu về phía sau.
Lâm Chính thu hồi tầm mắt, nhìn về phía người của thôn Dược Vương.
“Các vị đến Học viện Huyền Y Phái của tôi không biết có việc gì không? Nếu là khám bệnh thì làm phiền đến lầu số 1, nếu là đến để học tập thì làm phiền đến phòng giáo vụ làm thủ tục nhập học”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Cậu chính là thần y Lâm?’.
Người đàn ông trung niên đi đầu lên tiếng.
Người đàn ông này mặc áo choàng đen, hai tóc mai bạc trắng, nhưng mái tóc còn lại đen bóng. Hai mắt sáng rực, da mặt hồng hào, khí chất hoàn toàn khác những người bình thường.
“Chúng tôi đến từ thôn Dược Vương, tôi tên Niệm Sinh! Tộc trưởng phái chúng tôi đến tìm cô chủ, hi vọng thần y Lâm có thể phối hợp với chúng tôi, bảo cô chủ ra đây theo chúng tôi về thôn Dược Vương”, người đàn ông trung niên tên Niệm Sinh lên tiếng.
“Nhan Khả Nhi?”.
“Thần y Lâm, cậu đừng có chối, chúng tôi đã biết cô Nhan Khả Nhi đang ở đây”, không đợi Lâm Chính nói thêm gì, Niệm Sinh lại bổ sung một câu.
Lâm Chính nhìn ông ta, khẽ lắc đầu: “Thực ra, trước khi các người đến, tôi đã nói chuyện với Nhan Khả Nhi, nhưng hình như cô ấy không muốn theo các ông về thôn Dược Vương”.
“Cậu chỉ cần giao người, có đồng ý về hay không không do cậu, chúng tôi sẽ đưa cô ấy đi!”, Niệm Sinh nói.
“Thế nên, ông định cưỡng ép đưa người của tôi đi?”, Lâm Chính nghiêm nghị nói.
Anh dứt lời, người của thôn Dược Vương đều dồn ánh mắt về phía Lâm Chính.
“Hình như thần y Lâm không thích lắm? Nếu vậy, tôi chỉ có thể khuyên cậu một câu, đừng đối đầu với thôn Dược Vương, chuyện này đối với cậu… không có lợi ích!”, Niệm Sinh bình tĩnh nói.
“Nếu đã như vậy thì mời các người về cho”, Lâm Chính nói.
“Thần y Lâm định lúc nào thì giao người?”, Niệm Sinh hỏi.
“Tôi có nói giao người sao?”, Lâm Chính liếc nhìn ông ta.
Người của thôn Dược Vương nghe vậy, vẻ mặt lạnh lẽo.
“Thần y Lâm, cậu nghiêm túc đấy à?”.
“Con người tôi không bao giờ đùa!”.
“Vậy thì thật khiến người ta thất vọng”, Niệm Sinh lắc đầu: “Tôi vốn tưởng thần y Lâm là người thông minh, bây giờ xem ra sự ngu xuẩn của cậu thật khiến người ta kinh ngạc!”.
“Có phải các người không muốn sống rời khỏi đây nữa không?”.
Lâm Chính đột nhiên nói.
Chương 1309: Ai cũng không thể đưa cô đi được
Thái độ của câu nói này đã rất rõ ràng.
Người của thôn Dược Vương đều không lên tiếng.
Bầu không khí ở đây trở nên lạnh lẽo.
Dường như có một sự căng thẳng leo thang.
Niệm Sinh lặng lẽ nhìn chằm chằm Lâm Chính, cuối cùng khẽ gật đầu, bình tĩnh nói: “Thú vị lắm, hi vọng thần y Lâm sẽ không cảm thấy hối hận vì câu nói ngày hôm nay!”.
Nói xong, Niệm Sinh lấy một bức thư từ trong người ra.
Trên thư là ba chữ lớn được viết bằng chữ cổ.
Thư khiêu chiến!
Ông ta giơ cao phong thư, sau đó ném xuống đất.
“Thần y Lâm! Nếu không chịu giao người thì tôi chỉ đành dùng phương án mà trưởng lão dặn dò tôi trước khi đi để ứng phó!”.
“Thôn Dược Vương chúng tôi muốn khiêu chiến với cậu!”.
Giọng nói ông ta không nhỏ, vô số người ở xung quanh chắc chắn đều nghe thấy.
Nhiều ánh mắt từ bốn phương tám hướng dồn về phía này.
Bọn họ kinh ngạc nhìn sang, ai nấy đều nghĩ mình nghe lầm.
“Khiêu chiến? Thần y Lâm?”.
“Bọn họ là ai?”.
“Bọn họ định làm gì?”.
Tiếng xôn xao vang lên không dứt.
Đám người Hùng Trưởng Bạch, Tần Bách Tùng cũng ngạc nhiên.
“Ông muốn khiêu chiến cái gì?”, Tần Bách Tùng sốt ruột, vội hỏi.
“Thần y Lâm dùng y thuật nổi bật nhất, thôn Dược Vương chúng tôi cũng dùng y thuật rạng danh, đương nhiên là khiêu chiến y thuật!”, Niệm Sinh bình tĩnh nói: “Thần y Lâm, nếu cậu đồng ý giao cô chủ ra, để chúng tôi đưa đi, chúng tôi có thể thu lại thư khiêu chiến này. Nếu cậu không chịu thì cuộc thi y thuật ba ngày sau, thôn Dược Vương chúng tôi sẽ khiến cậu thân bại danh liệt! Bên nào nặng bên nào nhẹ, mong cậu hãy suy xét kỹ”.
Ông ta dứt lời, người xung quanh ồ lên.
“Thân bại danh liệt? Chỉ một trận đấu y thuật sao lại đến mức đó?”, có người khẽ cười nói.
“Thôn Dược Vương chúng tôi đấu y thuật xưa nay đều đấu mạng, không chỉ đơn giản là đấu y thuật!”, Niệm Sinh nói.
“Cái gì?”.
Mọi người biến sắc.
“Đấu… đấu mạng?”, Tần Bách Tùng suýt chút nữa cắn lưỡi.
“Thần y Lâm, cậu cân nhắc kỹ chưa?”, Niệm Sinh nhìn anh, nhàn nhạt nói: “Cần người hay là cần mạng?”.
Đây là dồn Lâm Chính vào đường cùng!
Ai cũng không ngờ người từ thôn Dược Vương ra lại ác độc như vậy!
Nếu Lâm Chính từ chối, chuyện đồn ra ngoài chắc chắn sẽ khiến anh thân bại danh liệt. Đến lúc đó, mọi người đều nói thần y Lâm sợ thôn Dược Vương nên mới không dám chấp nhận lời khiêu chiến của bọn họ.
Nếu Lâm Chính đồng ý, thắng thì tốt, nếu thua thì e rằng ngay cả mạng cũng không giữ được.
Vì vậy, bức thư khiêu chiến này tốt nhất là đừng tồn tại.
Nhưng người có thể khiến nó không tồn tại chỉ có Niệm Sinh, chỉ có Nhan Khả Nhi.
Chuyện này nên làm thế nào mới tốt?
Bọn họ sốt ruột như kiến bò chảo nóng.
Người của thôn Dược Vương cũng không vội, hờ hững theo dõi.
Lúc này, Lâm Chính đã rơi vào trầm mặc từ lâu.
Đấu y thuật?
Nếu là thầy thuốc bình thường đương nhiên Lâm Chính không sợ.
Nhưng lần này lại phải đối mặt với thôn Dược Vương bí ẩn khó dò, là sự tồn tại khiến các gia tộc ẩn thế kính trọng như thần linh!
Dù anh có danh hiệu thần y, nhưng trước mặt những người này cũng chẳng có ưu thế gì…
“Thần y Lâm!”.
Lúc này, một tiếng hô vang lên.
Lâm Chính quay đầu nhìn lại.
Nhan Khả Nhi không biết từ lúc nào đã chạy xuống lầu.
“Cô chủ?”.
Người của thôn Dược Vương đều hô lên.
“Cô xuống đây làm gì? Việc hôm nay làm xong chưa? Chưa làm xong thì mau quay về!”, Lâm Chính quát khẽ.
“Thần y Lâm… để tôi… quay về cùng bọn họ đi…”, Nhan Khả Nhi ngập ngừng, cúi đầu nói.
Niệm Sinh nghe vậy thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Thần y Lâm, bây giờ cô chủ đã đồng ý về với chúng tôi, cậu không còn gì để nói rồi chứ?”, Niệm Sinh cười nhạt, nói.
Lâm Chính khẽ nhíu mày, liếc nhìn Nhan Khả Nhi, lại thấy đôi mắt cô ấy hơi thất thần, bước về phía này.
Cơ thể cô ấy lảo đảo, có vẻ đứng không vững.
Hiển nhiên, cô ấy đã chịu thua số phận.
Dù cô ấy không muốn về thôn Dược Vương, nhưng vào thời khắc mấu chốt, cô ấy không thể không thỏa hiệp.
Lâm Chính thờ ơ nhìn cô ấy, không nói tiếng nào, đột nhiên xoay người, nhặt thư khiêu chiến dưới mặt đất lên.
Niệm Sinh sửng sốt.
“Cái gì?”.
Người xung quanh kinh ngạc kêu lên.
“Thần y Lâm!”, Nhan Khả Nhi vội vàng hô lên.
Nhưng, Lâm Chính nắm thư khiêu chiến trong tay, nét mặt không sợ, không hề lay động.
Đám người Niệm Sinh nhíu mày.
“Thư khiêu chiến này tôi nhận, ba ngày sau tôi đợi ông!”, Lâm Chính nói mà không có cảm xúc gì.
“Thần y Lâm, cậu biết nhận lấy thư khiêu chiến này có nghĩa gì không?”, Niệm Sinh hạ thấp giọng hỏi.
“Ông định dạy tôi điều gì sao?”, Lâm Chính lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta, hỏi.
Niệm Sinh do dự một lúc, im lặng gật dầu: “Nếu đã như vậy thì ba ngày sau, thôn Dược Vương chúng tôi sẽ phái người đến. Hi vọng đến lúc đó thần y Lâm vẫn còn có thể thản nhiên như ngày hôm nay”.
Nói xong, Niệm Sinh phất tay, người của thôn Dược Vương lần lượt rời đi.
Mọi người đưa mắt dõi theo, đợi người của thôn Dược Vương rời khỏi, mọi người mới vây lại.
“Thầy, sao thầy lại chấp nhận khiêu chiến?”.
“Thôn Dược Vương bọn họ… chơi đùa với tính mạng đấy!”.
“Thế này thì phải làm sao mới ổn?”.
Bọn họ vô cùng lo lắng.
Nhan Khả Nhi rơi nước mắt, lên tiếng: “Thần y Lâm, anh hoàn toàn không cần phải làm thế!”.
“Bây giờ cô đã là người của Huyền Y Phái. Nếu đã là người của tôi, việc cô có tình nguyện hay không sẽ ảnh hưởng đến quyết định của tôi. Cô không muốn đi thì ai cũng không thể đưa cô đi được!”.
Lâm Chính nói, giọng trầm thấp.
Chương 1310: Người người theo dõi
Lâm Chính rời đi.
Đi một cách vô cùng nặng nề.
Nhan Khả Nhi lặng lẽ nhìn bóng lưng Lâm Chính, nước mắt không khỏi lăn xuống.
Cô ấy quay người về phòng, ngồi xuống ghế, lấy một túi hương tinh xảo ra, vừa vuốt ve vừa giống như đang nghĩ gì đó.
Cốc cốc cốc.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Nhan Khả Nhi vội vàng cất túi hương, đi ra mở cửa.
Đứng trước cửa là một ông lão.
“Bác Ổn?”, Nhan Khả Nhi kêu lên.
Ông lão này là người của thôn dược Tân Điền, đồng thời cũng là người từ thôn Dược Vương ra.
“Cô chủ, chuyện này cô đừng tự trách mình quá. Nếu thần y Lâm đã ra mặt vì cô, cô cứ yên tâm đợi ở đây đi, sẽ không có chuyện gì đâu”, bác Ổn an ủi.
“Nhưng mà… thủ đoạn của thôn Dược Vương không phải bác không biết! Mặc dù bọn họ giỏi y, nhưng cũng rất giỏi dùng độc! Ai cũng nghĩ thôn Dược Vương hành y cứu người, nhưng lại không biết độc của bọn họ cũng đã hại vô số người… Còn thần y Lâm… khác với bọn họ!”.
Nhan Khả Nhi thở dài, mắt ửng đỏ.
“Lúc đầu vì lấy lại Sâm Hoàng, tôi đến Học viện Huyền Y Phái nuôi trồng thuốc mới cho thần y Lâm. Những ngày này tôi cũng có chút hiểu biết về thần y Lâm, con người anh ấy không chỉ vô tư giúp đỡ mọi người, mà còn sáng lập ra nơi vừa giống bệnh viện vừa giống trường học như Học viện Huyền Y Phái, truyền dạy y thuật, tạo phúc cho người dân. So với thôn Dược Vương hữu danh vô thực, thần y Lâm mới là người thầy thuốc chân chính. Dù trước đây tôi cũng có chút khúc mắc với anh ấy, nhưng giờ phút này, tôi đã vô cùng khâm phục anh ấy”.
“Phải!”, ông lão thở dài, nghiêm túc gật đầu: “Những ngày qua, hành động của Học viện Huyền Y Phái chúng ta đều thấy rõ. Nếu nói hành y cứu người, thần y Lâm mới xứng danh, thôn Dược Vương không thể so sánh với cậu ấy”.
“Nhưng cho dù thần y Lâm có y đức, là một thầy thuốc chân chính, xét về y thuật, anh ấy không phải là đối thủ của thôn Dược Vương. Y thuật của thôn Dược Vương quá lợi hại! Bác Ổn! Lần này thần y Lâm chắc sẽ lành ít dữ nhiều!”, Nhan Khả Nhi đầy lo lắng.
Bác Ổn im lặng, một lúc lâu sau mới thở dài.
“Cô chủ, sao tôi lại không biết được chứ? Nhưng… chúng ta có thể làm được gì? Chẳng lẽ cô thật sự muốn quay về cùng bọn họ? Cô biết hậu quả sau khi quay về là gì, thay vì như vậy, chi bằng để thần y Lâm thử xem. Cậu ấy đã dám lên tiếng thì chắc chắn là có lòng tin”, bác Ổn nói.
Nhan Khả Nhi xoay người lại, tay siết chặt.
...
Thư khiêu chiến được nhận, đương nhiên không giấu được tin tức, ngay lập tức được lan truyền rộng khắp.
Vốn dĩ những chuyện thế này là chuyện thuộc phái ẩn thế.
Theo lý mà nói, những người theo dõi trận đấu y thuật này cũng chỉ có người phái ẩn thế và giới võ thuật.
Nhưng không biết có phải do người của thôn Dược Vương cố ý hay không, mà tin tức đã lan truyền trên các trang mạng truyền thông xã giao.
“Truyền nhân thôn Dược Vương phái ẩn thế khiêu chiến với thần y Lâm! Ba ngày sau, ở Học viện Huyền Y Phái sẽ cho biết ai mới là thần y chân chính!”.
“Cuộc thi đấu y thuật đỉnh cao sắp mở màn! Thần y ẩn thế khiêu chiến với thần y Lâm!”.
“Cuộc đọ sức đỉnh cao của y học cổ truyền Hoa Quốc, chỉ cần bạn là người Hoa Quốc thì nhất định không thể bỏ qua!”.
Trên các trang mạng truyền thông báo chí lớn đều xuất hiện các bài báo với đủ kiểu tiêu đề.
Tin tức liên quan đến trận đấu y thuật này cũng leo lên top lượt tìm kiếm.
Sức chú ý dâng cao.
Cộng thêm doanh thu Chiến Hổ bùng nổ, vô số người trong nước theo dõi thần y Lâm chỉ làm khách mời trong Chiến Hổ có vài phút này. Độ nổi tiếng của thần y Lâm vốn đã cao, gần bằng ngôi sao mới nổi hạng nhất, do đó khi trận đấu y thuật lần này vừa được truyền ra, nhiệt độ thảo luận lập tức bùng nổ.
“Má ơi! Thôn Dược Vương này là gì? Có cảm giác rất ghê gớm! Dám khiêu chiến với thần y Lâm!”.
“Bọn họ không biết y thuật của thần y Lâm sao? Anh ấy là nhân vật mà ngay cả Hiệp hội Y tế nước Mễ và nước Y cũng phải quỳ sát đất bái phục đấy!”.
“Chẳng lẽ bọn họ chưa xem buổi phát sóng trực tiếp thần y Lâm chữa trị cho công chúa nước Y? Đó là thần y nổi tiếng ở Hoa Quốc chúng ta! Đám người này khiêu chiến thần y Lâm? Thế thì có khác nào tìm chết?”.
Nhiều dân mạng bàn tán xôn xao, khịt mũi khinh thường người của thôn Dược Vương.
Nhưng bên cạnh đó cũng xuất hiện một số tiếng nói khác.
Một trong số đó được rất nhiều người theo dõi và thảo luận.
Đó là một bài đăng của một người giấu ID phát biểu trên diễn đàn lớn nhất trong nước.
Tiêu đề bài đăng rất rõ ràng thẳng thắn: Thôn Dược Vương không đơn giản như mọi người tưởng tượng!
Khi nhấn vào xem sẽ thấy người đăng giới thiệu vắn tắt về tình hình của thôn Dược Vương.
Chỉ vài câu ngắn ngủi lại khiến người ta kinh ngạc và nghĩ sâu xa.
“Thôn Dược Vương là một thôn làng với lịch sử mấy nghìn năm!”.
“Người trong thôn nhiều đời học y, đồng thời chuyên nghiên cứu y thuật!”.
“Có lời đồn rằng một vài tổ tiên của thôn Dược Vương thậm chí từng học tập với các thần y trong lịch sử như Hoa Đà, Tôn Tư Mạc”.
“Nhưng một nghìn năm trước, người của thôn Dược Vương bắt đầu đi con đường độc y, người của thôn Dược Vương hiểu biết về độc thuật đã vượt xa phạm trù của y học hiện đại”.
“Tổng kết một câu: Thôn Dược Vương không đơn giản như mọi người nghĩ, hơn nữa… không thể động vào được!”.
Giọng điệu của người đăng bài rất giống một người nào đó hiểu biết rất rõ về thôn Dược Vương.
Nhưng nhiều dân mạng cảm thấy độ tin cậy quá thấp.
Thôn làng đã phát triển mấy nghìn năm? Nếu phát triển lâu như vậy thì vì sao trước kia chưa từng nghe thấy?
Lại còn học tập với Hoa Đà và Tôn Tư Mạc? Nếu thật sự như vậy, vì sao sử sách không ghi chép?
“Dù thôn Dược Vương có lợi hại chăng nữa thì có tác dụng gì? Đấu lại được thần y Lâm không?”, có dân mạng trả lời một câu.
Câu hỏi đó vừa được nêu ra, người đăng bài nhanh chóng trả lời lại.
Chỉ đơn giản mấy chữ: Thần y Lâm chắc chắn sẽ chết!
Bảy chữ này vừa lên, cả bài đăng bùng nổ.
“Con mẹ nó mày nói cái gì?”.
“Thần y Lâm sao lại thua được?”.
“Lại còn chắc chắn sẽ chết? Đấu y thuật hay là đấu mạng?”.
“Mọi người đừng trả lời nữa, người viết bài lấy mẹ đẻ ra đổi kinh nghiệm mà, điển hình cho những kẻ cần kinh nghiệm chứ không cần mẹ!”.
“Giải tán đi!”.
…
Chỉ trong nháy mắt bài đăng đó đã có đến mấy nghìn bình luận, hầu như đều là mắng chửi người đăng.
Nhưng người đăng không trả lời nữa.
Nhiệt độ vẫn đang tăng cao.
Cùng lúc đó, rất nhiều truyền thông nhanh chóng đến Học viện Huyền Y Phái.
“Phó viện trưởng Tần, chúng tôi thuộc Đấu Hùng TV, chúng tôi muốn tiến hành phát sóng trực tiếp trận đấu y thuật ba ngày sau. Chúng ta có thể bàn bạc về bản quyền phát sóng hay không?”.
“Phó viện trưởng Tần, chúng tôi thuộc Nanh Báo TV, chúng tôi đồng ý trả giá cao để mua bản quyền phát sóng trực tiếp độc quyền cho trận đấu y thuật, hi vọng chúng ta có thể thương lượng”.
“Phó viện trưởng Tần…”.
Một nhóm người ùa tới bao vây Tần Bách Tùng, sốt sắng hỏi.
“Xin lỗi, cuộc thi đấu y thuật lần này sẽ không công khai, cũng sẽ không phát sóng trực tiếp với bên ngoài! Xin lỗi, xin lỗi…”.
Tần Bách Tùng vừa từ chối vừa đi ra bên ngoài.
Ông ta vẫn luôn dặn người phong tỏa tin tức, nhưng lại phát hiện hoàn toàn vô ích.
Tin tức truyền đi còn nhanh hơn cả lửa cháy, bây giờ ngoài cổng chính của Học viện Huyền Y Phái ngày nào cũng chật kín người.
Chắc chắn là người của thôn Dược Vương cố ý phát tán tin tức!
Bên phía bọn họ đã phong tỏa tin tức mà còn có thể lan truyền ra ngoài, trừ thôn Dược Vương ra, còn ai phát tán tin tức nữa?
Thôn Dược Vương đang định làm lớn chuyện, sau đó khiến Lâm Chính thân bại danh liệt.
Bây giờ nên làm thế nào mới tốt?
Tần Bách Tùng sầu khổ không thôi.