Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5101: Đoạt xác

Đùng!

Một âm thanh nặng nề vang lên.

Sau đó, chỉ nhìn thấy thư ký Diêm như diều đứt dây, từ trên không trung nặng nề rơi xuống ở cổng tòa nhà treo thưởng.

Còn chưa kịp đứng dậy đã phun ra rất nhiều máu.

Các cường giả của tòa nhà treo thưởng lao đến bên cạnh đều bị Diệp Viêm giết chết không chừa một ai.

Xung quanh chỉ còn máu và thịt vụn.

Cảnh tượng máu chảy thành sông thật kinh hoàng.

Một số lượng lớn đồng minh của tòa nhà treo thưởng cầm vũ khí trong tay liên tục rút lui, nhìn Diệp Viêm đang đi về phía tòa nhà treo thưởng từng bước một trong nỗi kinh hoàng!

Sau cuộc ẩu đả, gần một nghìn người đã thiệt mạng và bị thương tại đây.

Mặt khác,trông Diệp Viêm càng giết càng hăng, không thể cản phá bước đường của hắn.

Móng vuốt của hắn nhuốm đầy máu đỏ, trông còn đáng sợ hơn cả quỷ!

"Hắn… Hắn là quái vật!"

"Tại sao chúng ta nhiều người như vậy cũng không thể giết được hắn chứ?"

"Thực lực của hắn hiện tại hoàn toàn có thể sánh ngang với Võ Thần!"

"Tại sao thực lực của hắn đột nhiên tăng vọt vậy?"

Giọng nói run rẩy vang lên khắp nơi.

Những người còn lại hoàn toàn bị dọa sợ, nào còn lá gan dám đánh nhau với Diệp Viêm?

Những người này ban đầu liên minh với Long Tâm Thành chỉ vì lợi ích, chẳng có chút gì gọi là trung thành quả cảm mà chỉ là một đám ô hợp.

Diệp Viêm cũng biết điều này nên mới dám đến một mình.

Hắn biết chỉ cần thể hiện đủ mạnh, hoàn toàn có thể dọa đám người còn lại phát ngốc mà chẳng cần phải giết hết tất cả.

Diệp Viêm không quan tâm đến thư ký Diêm, cũng không quan tâm đám đầu đường xó chợ kia, hắn nhìn chằm chằm vào tòa nhà treo thưởng, nhảy về phía trước, nhảy lên độ cao mấy chục tầng, chuẩn bị đoạt lấy thân thể của các Võ Thần trước.

Hắn đến đây chỉ vì những thi thể này, tất nhiên sẽ không tiếp tục tiêu hao thêm năng lượng để giết người không quan trọng.

"Là nơi này!"

Diệp Viêm nhìn chằm chằm vào tấm kính trên tầng bốn mươi sáu, khịt mũi lạnh lùng, giơ tay vẫy trong không trung.

Ầm!

Thủy tinh vỡ vụn, mảnh vỡ văng tung tóe.

Toàn bộ tầng 46 lộ ra.

Một bóng dáng lảo đảo bay ra từ tầng 46, rơi thẳng xuống.

"Là thần y Lục!"

"Mau, mau cứu thần y Lục!"

Một số người trong tòa nhà treo giải thưởng vội vàng lao đến đỡ vị thần y già.

Diệp Viêm không thèm liếc lấy một cái, mà lại một lần nữa nhìn đống hỗn độn trong tầng 46.

Vèo vèo vèo...

Vài thi thể bay ra khỏi đó.

Thương Lan Võ Thần, Thái Thiên Võ Thần, Huyết Đồ Võ Thần, Bôn Lôi Võ Thần. Thi thể của bốn Võ Thần tất cả đều được Diệp Viêm dùng sức mạnh phi thăng đỡ lấy, bay đến bên cạnh hắn.

Cơ thể của những Võ Thần này đã được phục hồi, ngay cả khi trước đó đã bị đánh tan thành từng mảnh nhưng đã được khâu lại dưới kỹ thuật kỳ diệu của thần y Lục.

Nhìn bốn thi thể Võ Thần bay quanh người, trong con ngươi Diệp Viêm tỏa ra ánh sáng nóng rực.

"Có bốn thi thể Võ Thần hỗ trợ, mình sẽ có đủ tư cách gia nhập! Tốt, rất tốt…”

Hắn nỉ non một tiếng, muốn mang theo thân thể Võ Thần rời khỏi Long Tâm Thành.

Tất cả mọi người không dám ngăn cản.

Nhưng mà ngay khi Diệp Viêm muốn lao ra khỏi Long Tâm Thành, một tia lưu quang đột nhiên đánh về phía hắn.

"Hử?"

Diệp Viêm nhíu mày, lập tức giơ tay ngăn cản.

Đùng!

Lưu quang nặng nề nện vào móng vuốt rồng khủng khiếp của hắn.

Diệp Viêm bị dư chấn đẩy lùi vài chục mét.

Đợi khi hắn ổn định cơ thể thì nhìn thấy một số lượng lớn cường giả vọt vào Long Tâm Thành.

Người cầm đầu chính là Tiếu Thiên Võ Thần!

Diệp Viêm nhíu mày: "Hai mươi ngàn người do tông chủ Thiệu Nham Tông thống lĩnh đã bị các người đánh bại sao?"

"Đâu có nhanh như vậy?"

Tiếu Thiên Võ Thần lắc đầu: "Trong thời gian ngắn như vậy, cho dù là hai mươi ngàn con heo thì tôi cũng giết không hết, huống chi hai mươi ngàn cao thủ?"

"Vậy vì sao các người?"

Diệp Viêm còn muốn hỏi, lại thấy phía sau đám người có một bóng dáng xuất hiện.

Chính là tông chủ Thiệu Nham Tông.

Diệp Viêm thấy vậy, ngay lập tức hiểu ra tất cả.
Chương 5102: Long lực

“Hai mươi ngàn cao thủ, theo ước tính của tôi có thể giữ chân ông ít nhất năm giờ hoặc lâu hơn, nhưng ông lại đến chỉ trong hơn một tiếng, xem ra không còn khả năng nào khác ngoài việc họ đầu hàng”.

Diệp Viêm nhẹ giọng nói.

"Diệp Viêm, dù gì cậu cũng được coi là con trời, thiên tài yêu nghiệt, nhưng cậu lại liều lĩnh, to gan lớn mật dám cướp thi thể của Võ Thần, cậu không muốn sống nữa sao?"

Tiếu Thiên Võ Thần lắc đầu, lạnh lùng nói: "Tôi khuyên cậu nên ngoan ngoãn giao thi thể của các Võ Thần ra, nếu không tôi sẽ khiến cậu tan xương nát thịt, chết không toàn thây!"

Diệp Viêm im lặng.

Sau khi suy nghĩ một lát, hắn gật đầu: "Kẻ biết thức thời chính là trang tuấn kiệt, Diệp Viêm tôi không phải người liều lĩnh, cho ông hết mấy thi thể của các vị Võ Thần đấy!"

Nói xong, hắn ném thi thể của bốn vị Võ Thần qua.

Tiếu Thiên Võ Thần lập tức tiếp lấy bằng sức mạnh phi thăng.

Nhìn thi thể của bốn vị Võ Thần, ánh mắt Tiếu Thiên Võ Thần cũng trở nên rực lửa.

"Tốt, rất tốt, hahahaha, Diệp Viêm, cậu đúng thật là một người hiểu chuyện, hahahaha...”

Tiếu Thiên Võ Thần cười nói.

Diệp Viêm im lặng.

Kế hoạch ban đầu của hắn là rời đi luôn, chưa bao giờ ngờ tới biến cố này, cũng không biết Tiếu Thiên Võ Thần dùng thủ đoạn gì để chiêu mộ tông chủ Thiệu Nham Tông.

Bây giờ bên phía Tiếu Thiên Võ Thần có năm mươi nghìn quân tinh nhuệ, một vị Võ Thần cũng đủ để khống chế hắn, nếu có thêm mấy chục nghìn người vây khốn, hắn nhất định không phải là đối thủ của bọn họ.

Với tình hình hiện tại, hắn nên rời đi trước.

Diệp Viêm lập tức xoay người, định rời đi để quan sát tình hình.

Nhưng ngay khi hắn vừa ra tay, tông chủ Thiệu Nham Tông đã dẫn người cản đường của hắn.

"Hửm?"

Lông mày Diệp Viêm nhíu lại.

"Diệp Viêm, cậu không thể đi”.

Tiếu Thiên Võ Thần nheo mắt lại, cười nhạt nói: "Tôi đã hứa với tông chủ Thiệu Nham Tông sẽ giao thân thể cậu cho ông ta, đồng thời truyền năng lực Võ Thần cho họ, cậu cũng có thực lực của Võ Thần, đối với bọn họ mà nói, cậu cũng chính là bảo vật vô tận, làm sao có thể để cậu rời khỏi đây chứ?"

"Tiếu Thiên, ông định ra tay với tôi sao?"

"Thế nào? Tôi không thể ra tay à?"

Tiếu Thiên Võ Thần tinh nghịch hỏi.

"Vậy thì ông thật ngu xuẩn!"

Diệp Viêm lắc đầu: "Ông lựa chọn động vào tôi thì đồng nghĩa với việc ông không thể thắng trong trận này được đâu!"

"Ha, phách lối thật!"

Tiếu Thiên Võ Thần cười khinh bỉ, trong con ngươi tràn ngập sát ý: "Tôi đã định trở thành vua của long mạch dưới lòng đất, hôm nay cho dù là cậu hay Mộ Dung Tùng đều phải chết!"

Dứt lời, ông ta vung tay lên: "Giết!"

"Giết!"

Những người phía sau vội vàng tiến lên.

Tông chủ Thiệu Nham Tông dẫn đầu và là người đầu tiên tấn công.

Nhưng Diệp Viêm hoàn toàn không ham chiến, xoay người chạy trốn luôn.

“Dám chạy hả?”

Tông chủ Thiệu Nham Tông hét lớn, lấy ra một sợi dây thừng từ hư không ném về phía Diệp Viêm.

Sợi dây thừng lập tức bay về phía Diệp Viêm như một con rắn, muốn quấn chặt lấy hắn.

Diệp Viêm trở tay, xé toạc sợi dây thừng.

"Tên khốn kiếp, dừng lại cho tôi!"

Tông chủ Thiệu Nham Tông nhân cơ hội đuổi kịp.

Nhưng giây tiếp theo, miệng Diệp Viêm đột nhiên phát ra một tiếng gầm đáng sợ.

“Cút!”

Đùng!

Tông chủ Thiệu Nham Tông mất cảnh giác, bị tiếng gầm này làm chấn động, bay ra xa cùng với đám đệ tử phía sau, cuối cùng nặng nề ngã xuống mặt đất, phun ra từng ngụm máu tươi, trầy da sứt thịt, bị thương toàn thân.

"Cái gì?"

Tiếu Thiên Võ Thần lập tức biến sắc.

Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Viêm đang dần dần rời đi, vẻ mặt đầy vẻ hoài nghi.

“Sức mạnh này... Không phải sức mạnh phi thăng! Giống như… long lực hơn?"

"Thằng nhóc này... Lại là người nắm giữ long lực ư?"

Tiếu Thiên Võ Thần thở hổn hển.
Chương 5103: Tôi không hiểu ông đang nói gì

Chẳng mấy chốc Diệp Viêm đã bỏ trốn mất dạng, không thấy bóng dáng đâu nữa.

Tông chủ Thiệu Nham Tông nuốt viên đan dược, vẫn chưa phục, muốn đứng dậy dẫn người đuổi theo, nhưng Tiếu Thiên Võ Thần đã ngăn cản.

“Không cần đuổi theo!”

“Võ Thần đại nhân…”

“Người này đã trốn thoát, dù có đuổi theo cũng không kịp, chuyện quan trọng nhất bây giờ là tấn công tòa nhà treo thưởng, tiêu diệt Mộ Dung Tùng, đợi tiêu diệt Mộ Dung Tùng xong, có gì mà phải sợ người này nữa?

Tiếu Thiên Võ Thần trầm giọng nói.

“Phải”.

Mọi người gật đầu.

“Tất cả nghe lệnh!”

Tiếu Thiên Võ Thần hô to.

“Có chúng tôi!”

“Hôm nay sẽ là ngày thống trị long mạch dưới lòng đất, theo tôi tấn công tòa nhà treo thưởng! Giết!”

Tiếu Thiên Võ Thần gầm gừ giận dữ, nhắm thẳng về phía tòa nhà treo thưởng.

“Giết!”

Mấy chục nghìn người phía sau cũng xông lên theo.

Sắc mặt của thư ký Diêm vừa mới đứng lên biến đổi, lập tức hô: “Lấy tòa nhà làm cứ điểm, phòng thủ! Phòng thủ!”

Nói xong, lập tức chui vào tòa nhà.

Người bên ngoài lập tức dựa lưng vào toà nhà tiến hành phòng thủ.

Cùng lúc đó, cơ quan phòng ngự trong tòa nhà cũng được khởi động.

Một lượng sức mạnh phi thăng lớn bám vào mũi tên ám khí bay ra ngoài, bắn về phía đám người.

Những người phòng ngự trong tòa nhà cũng bắt đầu phá tan các cửa sổ, điên cuồng tấn công ra bên ngoài.

Người bên phía Tiếu Thiên Võ Thần cũng không chịu yếu thế, vội vàng phản kích.

Hai bên đánh nhau túi bụi, người này đến người kia đi.

Sau khi thư ký Diêm tiến vào tòa nhà, lập tức đi vào thang máy, phóng lên tầng trên.

Ngay khi đẩy cửa văn phòng chủ tịch ra, thư ký Diêm nhìn thấy Mộ Dung Tùng vẫn đang ngồi xếp bằng trong phòng, như đang điều trị.

“Chủ tịch, chuyện không hay rồi, Tiếu Thiên Võ Thần giết tới đây rồi!”

Thư ký Diêm hô to vô cùng nôn nóng.

“Tôi biết rồi”.

Mộ Dung Tùng vừa nhắm mắt vừa nói: “Thư ký Diêm, hiệu suất làm việc của cô khiến tôi rất thất vọng, tôi bảo cô phòng thủ thêm mấy ngày, nhưng không ngờ đến một ngày cô cũng không kiên trì được, đúng là khiến người ta thất vọng mà!”

“Xin chủ tịch trách phạt…”

“Thôi, việc đã đến nước này, không có gì để trách phạt nữa, tôi hỏi cô, thần y Lục đâu?”

Mộ Dung Tùng nhắm mắt lạnh nhạt hỏi.

“Ở… Ở dưới lầu…”

“Đưa ông ta lên đây!”

“Vâng, chủ tịch!”

Thư ký Diêm không dám chần chừ, lập tức chạy xuống dưới.

Chỉ lát sau, thần y Lục đã bị đưa lên văn phòng trên tầng cao nhất.

“Chủ tịch, có chuyện gì sao?”

Lúc này thần y Lục kinh hãi vô cùng, vội vàng hỏi.

Là một nhân viên không thể chiến đấu, đáng lẽ nên rút lui nhanh chóng, vốn dĩ người của tòa nhà treo thưởng đã sắp xếp cho ông ta ra khỏi thành, nhưng không ngờ lúc này Mộ Dung Tùng lại bảo ông ta tới đây.

“Thần y Lục, bây giờ không kịp nữa rồi, đối đầu với kẻ địch mạnh, tôi không thể tiếp tục ngồi thêm mấy ngày nữa để đợi cơ thể biến hóa được, tôi phải nhanh chóng tăng thực lực của mình lên, nếu không, tôi không thể chống lại Tiếu Thiên, giải quyết nguy cơ trước mắt”.

Mộ Dung Tùng chậm rãi mở mắt nói.

“Chủ tịch, việc đã đến nước này, tôi đề nghị nên rút lui khỏi Long Tâm Thành ngay tức khắc, đợi ông kết thúc việc bế quan, lại quay về sau”.

Thần y Lục vội nói.

“Rút lui?”

Mộ Dung Tùng lại hừ lạnh một tiếng nói: “Là chủ nhân của long mạch dưới lòng đất, nếu tôi rút lui, mọi người trên thế giới sẽ nhìn tôi thế nào? Đây là sự sỉ nhục, sỉ nhục của chủ nhân dưới lòng đất, sao tôi có thể làm vậy được?”

Thần y Lục há miệng thở dốc, cũng không biết nên phản bác thế nào.

“Chủ tịch, cái này…”

“Thần y Lục, thật ra có một phương pháp giúp tôi phá vỡ gông cùm xiềng xích, cải tạo cơ thể, năng cao thực lực được, chắc ông cũng biết, nhưng tại sao lại không nói?”

Mộ Dung Tùng xoay đầu nhìn chằm chằm ông ta hỏi.

Sắc mặt của thần y Lục thay đổi, lui về sau liên tục, sau đó cười gượng nói: “Chủ tịch, tôi… Tôi không hiểu ông đang nói gì…”
Chương 5104: Thần quang

“Sao hả? Tới lúc này mà ông vẫn muốn giả vờ à?”

Mộ Dung Tùng cười khẩy nói: “Thần y Lục, người khác không biết, nhưng tôi biết, trái tim của ông, hoàn toàn không thuộc về ông, mà là ông đoạt tim Thất Khiếu Linh Lung từ người khác, có đúng không?”

“Chủ tịch, ông đừng tin lời người khác nói bậy! Tim Thất Khiếu Linh Lung chỉ là truyền thuyết, không ai ở long mạch dưới lòng đất này có nó cả, tôi… Làm sao mà tôi có được? Chắc chắn là ông nghe lầm, hoặc là người khác đồn đoán thôi!”

Thần y Lục vội vàng giải thích.

Nhưng Mộ Dung Tùng lại lắc đầu liên tục, bình tĩnh nói: “Không có mấy người biết bí mật này của ông! Chắc ông cũng đoán ra ai là người nói bí mật này cho tôi biết”.

Thần y Lục ngây dại.

“Không sai, chính là sư huynh Dược Thánh của ông đấy!”

Mộ Dung Tùng lạnh nhạt nói: “Ông và sư huynh từng mai táng cho thầy mình, khi đào lăng mộ cổ lên, định an táng, nhưng ông lại tình cờ phát hiện một thi thể ngàn năm không hư nát trong lăng mộ, ông kết luận thi thể này không bình thường, lập tức dẫn sư huynh đi trộm mộ, mổ xẻ xác ướp cổ, phát hiện trong xác ướp đó có tim Thất Khiếu Linh Lung, ông lập tức cấy trái tim đó vào người mình, sau khi sư huynh ông phát hiện hành vi phản bội này của ông, có tim Thất Khiếu Linh Lung trong tay, sư huynh không xử lí ông được nữa, thế là ông cũng quyết liệt với sư huynh, thế nào? Thần y Lục, tôi nói không sai chứ?”

Thần y Lục nhìn Mộ Dung Tùng đầy khó tin, đôi mắt mở to ra,

Ông ta không ngờ, Mộ Dung Tùng lại biết nhiều bí mật như vậy.

“Tại sao… Tại sao? Tại sao sư huynh của tôi lại nói với ông nhiều như vậy? Ông gặp sư huynh tôi khi nào? Ông ta… Tại sao ông ta lại nói những chuyện đó cho ông biết?”

Thần y Lục ngơ ngác hỏi, gần như không thể tin nổi.

“Sau khi ông nhậm chức ở tòa nhà treo thưởng, sư huynh của ông cho đồ đệ tới đây, nói những chuyện này cho tôi nghe”.

Mộ Dung Tùng mỉm cười nói.

Thần y Lục nghe xong, lập tức hiểu ra mọi chuyện.

“Sư huynh… mượn đao giết người! Thế này là ông ta mượn đao giết người!”

Thần y Lục gần như gào lên.

“Sau khi ông có được tim Thất Khiếu Linh Lung, cũng hiểu rõ, nhạy bén cảm nhận được thực lực của bản thân tăng mạnh, từ châm cứu, độc dược đều có tiến bộ, sư huynh đã không còn là đối thủ của ông, nhưng không có nghĩa tôi cũng không phải là đối thủ của ông!”

Mộ Dung Tùng bình tĩnh nói: “Thần y Lục, tới đây đi, chỉ có tim Thất Khiếu Linh Lung trên người ông, mới có thể giúp tôi đột phá trong thời gian ngắn được!”

“Chủ tịch, tôi trung thành tận tâm với ông đến vậy, sao ông có thể đối xử với tôi như thế?”

“Ông yên tâm đi, ông đưa tim Thất Khiếu Linh Lung cho tôi, tôi cũng sẽ cấy trái tim mình vào người ông, ông sẽ không sao cả!”

“Không, chủ tịch… Cơ thể của tôi đã thích ứng với tim Thất Khiếu Linh Lung này, tất cả các trái tim khác đều không thể giúp tôi tồn tại!”

“Thật không? Vậy thì đúng là quá đáng tiếc rồi!”

Nói đến đây, Mộ Dung Tùng đứng dậy, đi một bước về phía thần y Lục.

Thần y Lục vô cùng kinh hãi, hoảng sợ nhìn Mộ Dung Tùng, sau đó đột nhiên xoay người, chuẩn bị chạy trốn.

Nhưng giây tiếp theo, thư ký Diêm đã đưa một bàn tay ra bắt ông ta lại.

“Cút ngay cho tôi!”

Thần y Lục gào lên một tiếng, xoay người vung tay.

Vèo vèo vèo…

Một lượng châm bạc lớn bay tới.

Thư ký Diêm hoảng hốt, vội vàng nghiêng người trốn tránh.

Nhưng tốc độ châm bạc của thần y Lục quá nhanh, cho dù cô ta đã phản ứng kịp thời, nhưng vẫn dính mấy cây châm.

“Hừ, không biết tốt xấu!”

Mộ Dung Tùng lạnh lùng nói, cơ thể nổ tung, đè về phía thần y Lục.

Mặc dù y thuật của thần y Lục rất giỏi, nhưng kĩ xảo võ thuật không cao, hoàn toàn không có phần thắng khi đối mặt với cao thủ như Mộ Dung Tùng.

Rầm!

Khi một tiếng vang nặng nề phát ra, chỉ thấy cơ thể của thần y Lục bị đè mạnh xuống đất, khó nhúc nhích được.

Cơ thể Mộ Dung Tùng xoay một cái, đã xuất hiện bên cạnh thần y Lục, giẫm chân lên ngực ông ta.

“Chủ tịch, đừng mà chủ tịch! Cầu xin ông tha cho tôi, ông cho tôi chút thời gian, đợi tôi tìm được trái tim thích hợp, sẽ đưa tim Thất Khiếu Linh Lung cho ông ngay! Tôi thề!”

Thần y Lục kêu ca hoảng loạn, điên cuồng xin tha.

Nhưng lúc này Mộ Dung Tùng không nghe được thứ gì nữa.

Ông ta cười dữ tợn, sau đó vươn tay về phía ngực thần y Lục, lập tức phanh ngực đối phương, lấy trái tim có màu sắc rực rỡ đang nở rộ ra.

Nhìn thấy trái tim lộng lẫy như đá quý, cho dù Mộ Dung Tùng hay thư ký Diêm, đều ngơ ngác.

“Đây là… Tim Thất Khiếu Linh Lung ư?”

Thư ký Diêm ngơ ngác hỏi, thậm chí quên cả vết thương trên người.

“Quả nhiên là đồ vật thần kì”.

Mộ Dung Tùng cảm khái, cũng không dám chần chừ, lập tức mở ngực mình ra, lấy tim, nhét tim Thất Khiếu Linh Lung kia vào.

Ngay khi tim Thất Khiếu Linh Lung được cấy vào người, cả người Mộ Dung Tùng ngã xuống đất như điện giật, cơ thể run rẩy không ngừng.

Cơ thể của thần y Lục cũng run rẩy theo.

Khuôn mặt của ông ta vặn vẹo, biểu cảm dữ tợn, run rẩy không ngừng, ôm ngực gào rống liên tục.

Nhưng tiếng la hét giằng co này không kéo dài được bao lâu, ông ta đã từ từ ngừng lại, cuối cùng thì chết hẳn.

Còn Mộ Dung Tùng run rẩy một lát, cũng chậm rãi đứng dậy.

Ông ta nhắm mắt lại, tiếp tục ngồi xuống khoanh chân, như hiểu ra gì đó.

Nhưng chưa được bao lâu.

Vèo vèo vèo vèo…

Trên người Mộ Dung Tùng đột nhiên phát ra những luồng ánh sáng thần thánh, xuyên thẳng qua trần nhà, lao tới tận tầng nham thạch trên cùng.

Tiếu Thiên Võ Thần ở bên ngoài thấy thế, lập tức ý thức được điều gì đó, ông ta thả người, nhảy thẳng về chỗ nóc của tòa nhà treo thưởng…

“Mộ Dung Tùng!”

Tiếu Thiên Võ Thần không chần chừ chút nào, gào lên một tiếng, ra tay ngay tức khắc.

Ầm ầm!

Sức mạnh phi thẳng khủng bố có thể dời núi lấp biển bắn thẳng về phía nóc tòa nhà.

“Chủ tịch, cứu mạng!”

Thư ký Diêm kêu ca thê lương, vội vàng trốn tránh.

Sức mạnh phi thăng xé rách tất cả các tầng, biến mọi nội thất thành bột mịn, các bức tường pha lê cũng thành bụi bặm.

Cơ thể của thư ký Diêm cũng bị chấn động, rơi thẳng từ tầng cao nhất xuống, ngã mạnh trên mặt đất, da thịt toàn thân vỡ ra, khó có thể nhúc nhích, không biết sống chết.

Nhưng… Mộ Dung Tùng vẫn ngồi xếp bằng như tòa núi lớn, sức mạnh phi thăng khủng bố đánh vào người ông ta lại không khiến ông ta tổn thương tí nào.

Dường như đã miễn dịch hoàn toàn.

“Cái gì?”

Sắc mặt Tiếu Thiên Võ Thần biến đổi, vội vàng nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Tùng.

Chỉ thấy quanh thân ông ta đã xuất hiện một luồng thần quang.

Thần quang này như đang bảo vệ cho cơ thể của ông ta.

“Đây là…”

Chẳng mấy chốc Tiếu Thiên Võ Thần đã hiểu lí do, vẻ lo lắng trong mắt ông ta càng lúc càng đậm, cứ lao thẳng về phía Mộ Dung Tùng mà không quan tâm tới an nguy của bản thân…
Chương 5105: Thiên Nhân

Bùm!

Tiếng nổ dữ dội vang lên.

Chỉ nhìn thấy mấy tầng trên cùng của tòa nhà treo thưởng nổ tung.

Vô số mảnh vỡ văng ra xung quanh.

Tòa nhà rung chuyển, lắc lư.

Tất cả những người đang đánh nhau trong tòa nhà đều biến sắc, vội vàng quay người nhảy ra khỏi tòa nhà chạy trốn.

Người ở bên ngoài tòa nhà nhìn lên.

Chỉ nhìn thấy có một bóng người bay ra khỏi nóc tòa nhà, rơi thẳng xuống đất.

Người này không ai khác chính là Tiếu Thiên Võ Thần!

Bịch!

Tiếu Thiên Võ Thần ngã xuống đất.

Toàn bộ Long Tâm Thành rung chuyển.

Người người chấn động.

Ở bên ngoài Long Tâm Thành cũng có vài người đang nhìn về phía này.

“Mộ Dung Tùng đã đột phá thành công rồi sao?”

Diệp Viêm ngạc nhiên đến mức lạc giọng.

“Nguồn sức mạnh này... có mùi vị của các Võ Thần, xem ra Mộ Dung Tùng đã hấp thụ xong truyền thừa của các Võ Thần!”

Một cô gái tóc trắng ở bên cạnh đi đến, nhìn chăm chú tòa nhà treo thưởng: “Diệp Viêm, nếu anh hành động vào lúc này, e rằng sẽ không dễ dàng như tưởng tượng đâu!”

“Đúng là tôi đã đánh giá thấp Tiếu Thiên Võ Thần và Mộ Dung Tùng, nhưng tình hình hiện tại vẫn rất thuận lợi”.

Diệp Viêm bình tĩnh nói: “Bây giờ chỉ cần đợi cho bọn họ đánh nhau một mất một còn, hai bên đều bị thương, tôi làm ngư ông đắc lợi là được!”

“Ồ, đó là một cách vụng về, nhưng cũng có thể làm được”.

Cô gái lắc đầu, cười mỉa: “Nhưng hai người họ đã bị lợi ích che mờ con mắt, hoàn toàn không nhận ra mối đe dọa nằm trong bóng tối, thật nực cười, thật đáng thương”.

“Nhưng tôi cũng rất tò mò, rốt cuộc, Mộ Dung Tùng đã sử dụng phương pháp nào để hấp thụ truyền thừa của nhiều Võ Thần như vậy chứ?”

Diệp Viêm suy ngẫm nói.

“Tòa nhà treo thưởng tích lũy được đến ngày nay, đã có vô số chuyện kỳ quái, đợi đến khi anh giết được Mộ Dung Tùng là sẽ biết ngay”.

Cô gái cười khẽ.

Diệp Viêm không nói gì.

Lúc này, một người đàn ông vạm vỡ ở bên cạnh Diệp Viêm và cô gái đi tới.

Nhưng tầm mắt người đàn ông đó không rơi vào nóc tòa nhà treo thưởng, mà nhìn chằm chằm vào mặt đất bên dưới tòa nhà treo thưởng, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.

“Anh nhìn gì vậy?”

Cô gái không để ý tới hỏi.

“Ở dưới mặt đất... hình như đang có thứ gì đó rất khủng khiếp đang di chuyển?”

Người đàn ông khàn giọng nói.

“Thứ gì đó khủng khiếp ư?”

Diệp Viêm gằn giọng hỏi: “Là thứ gì?”

“Tôi không biết...”

Người đàn ông khản giọng nói: “Cần phải cẩn thận một chút, có thể có một mối đe dọa tiềm ẩn đang ở dưới mặt đất”.

“Thật chứ?”

Cô gái nhìn sang Diệp Viêm, cười nói: “Cũng có thể xem nó là một thử thách đối với anh, nếu lần này anh vẫn không thể thành công, anh sẽ vĩnh viễn mất đi tư cách đi vào đội ngũ”.

“Yên tâm đi, Lâm Chính đã chết rồi, bảy Đại Võ Thần gần như đã tàn lụi, không còn ai ở long mạch dưới lòng đất có thể cản trở tôi nữa”.

Diệp Viêm bình tĩnh nói.

“Tôi chỉ thích vẻ ngoài tự tin này của anh thôi”.

Cô gái liếm đầu lưỡi, chuyển tầm mắt nhìn chăm chú vào Long Tâm Thành.

Nhưng vào giây tiếp theo.

Ầm!

Một vòng thần quang lại nổ ra trong Long Tâm Thành.

Sau đó, một luồng ánh sáng bảy màu nở ra trên nóc tòa nhà treo thưởng, xông thẳng vào đỉnh lớp dung nham.

“Đó là... ánh sáng Thiên Nhân!”

Diệp Viêm khản giọng nói: “Xem ra Mộ Dung Tùng đã đạt tới cảnh giới trời và người hợp nhất...”

“Thiên Nhân sao? Thú vị!”

Mọi người sợ hãi nhìn.

Tiếu Thiên Võ Thần siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm người ở trên bầu trời.

Nhưng vào lúc này.

Thình thịch!

Một âm thanh giống tiếng tim đập đột nhiên vang lên từ bên dưới.

Tiếu Thiên Võ Thần sửng sốt, lập tức cúi đầu nhìn xuống mặt đất.

“Đây là tiếng gì?”

Ông ta lẩm bẩm, nhìn chằm chằm xuống mặt đất.

Không hiểu tại sao, ông ta vẫn luôn cảm thấy như có một luồng khí kỳ lạ nào đó bồng bềnh đi ra khỏi mặt đất.

Là mình tưởng tượng ra sao?

Hay là... có thứ gì đó ở bên dưới mặt đất?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK