Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2821: Chém

Người của đảo Thần Hỏa nhìn thấy cảnh tượng đó thì ngồi phịch ra đất. Họ nín thở, giống như được hồi sinh một lần nữa vậy: “Tốt quá rồi. Chúng ta được cứu rồi”.

“Thần y Lâm tới thật kịp thời. Nếu mà muộn hơn chút thì chúng ta chắc ngoẻo luôn rồi”.

“Đúng vậy, lần này may mà có thần y Lâm”.

Đám đông cảm thấy vui mừng khôn xiết. Thần Hỏa Tôn Giả lạnh lùng nhìn thần y Lâm nhảy xuống. Ông ta nói bằng thứ giọng khàn khàn: “Thần y Lâm lần này tới đây e rằng không phải để cứu chúng tôi nhỉ?”

“Tôn Giả suy nghĩ thấu đáo quá, biết ngay tôi có ý gì? Lần này tôi tới đương nhiên là vì Băng Kính rồi”, Lâm Chính nói.

“Vậy sao? Nhưng vừa rồi để đề phòng An Huyền cướp mất Băng Kính thì tôi đã hủy nó rồi. Cậu không cần phải lo lắng nó rơi vào tay kẻ địch nữa”, Thần Hỏa Tôn Giản trầm giọng, lấy Băng Kính đã bị vỡ ra và vứt xuống đất.

Lâm Chính thấy vậy thì giật mình và thở phào: “Nếu đã vậy thì chúng ta mau rời khỏi đây thôi”, Lâm Chính quay người đi ra khỏi sơn cốc

“Đ theo”, Thần Hỏa Tôn Giả hô lên.

Đám đông vội vàng đi theo. Thế nhưng họ mới đi được vài bước thì lại có những bóng hình khác xuất hiện.

Đó là người của Thiên Ma Đạo và An Huyền cũng nằm trong số đó. Thế nhưng lúc này trước mặt họ còn có một hàng dài những người đang quỳ.

Rõ ràng những người này là đệ tử đảo Thần Hỏa cùng tới với Lâm Chính. Chắc họ bị bắt hết rồi. Lâm Chính chau mày.

“Tôn Giả, thần ….y Lâm…”, đám đệ tử tái mặt, vội ngẩng lên nhìn Lâm Chính. Họ bặm môi, không dám nói thêm gì nữa.

“Tôi vốn rời đi rồi, không ngờ thuộc hạ của tôi là có được chiến lợi phẩm bất ngờ".

“Nếu anh muốn dùng họ để đổi lấy Tịnh Thế Bạch Liên thì anh nhầm lớn rồi. Bọn họ là người của đảo Thần Hỏa, không phải người của Dương Hoa. Huống hồ, bọn họ bị bắt là vì không nghe lời tôi. Vì vậy chuyện này chẳng thể trách ai được. Tôi đã cố gắng hết sức rồi”, Lâm Chính đáp lại.

“Thần y Lâm tôi biết nên tôi mới không định dùng những người này ra để lấy Tịnh Thế Bạch Liên”, An Huyền mỉm cười.

“Vậy anh muốn làm gì?”, Lâm Chính lạnh lùng hỏi.

An Huyền nhếch miệng, nhìn Thần Hỏa Tôn Giả và bật cười: “Thần Hỏa Tôn Giả, mạng của những người này không thể đổi được Tịnh Thế Bạch Liên nhưng với ông lại khác đấy”

“Hả?”, Thần Hỏa Tôn Giả giật mình.

“Nghe đây, Thần Hỏa Tôn Giả, ông có muốn những người này được sống không? Nếu muốn thì mau quỳ xuống?”, An Huyền hét lớn, cười ngoác miệng.

“An Huyền, nếu cậu muốn sỉ nhục bản tôn thì đừng hòng”, Thần Hỏa Tôn Giả bặm môi.

“Đúng vậy, tôi muốn sỉ nhục ông đấy. Tôi muốn biết một kẻ trịch thượng như ông có vì tính mạng vài người đệ tử mà cúi đầu hay không. Sao? Có quỳ xuống hay không?”, An Huyền mỉm cười.

“Cậu…”, Thần Hỏa Tôn Giả tức lắm. Đôi mắt hằm hằm sát ý: “An Huyền, cậu đừng hòng sỉ nhục bản tôn. Muốn giết thì giết đi”.

“Đúng vậy, Tôn Giả, mặc kệ hắn, chúng tôi chết cũng không tiếc, đừng để kẻ tiểu nhân này đắc ý”.

“Chúng tôi không sợ chết. Tôn Giả đừng để bị sỉ nhục”.

“Đúng vậy”, đám đệ tử bị bắt hô lên, ai cũng tỏ ra vô cùng tức giận.

“Đồ không biết điều. Vậy thì tôi sẽ tác thành cho các người”, An Huyền khẽ cười, giơ tay lên.

“Từ từ đã", Thần Hỏa Tôn Giả đột nhiên lên tiếng.

An Huyền đắc ý. Lâm Chính cũng bất ngờ quay qua nhìn.

“An Huyền, nghe đây, nếu tôi quỳ xuống thì cậu sẽ thả đệ tử của tôi ra đúng không?”, Tôn Giả bặm môi, trầm giọng.

Những người khác đều không dám tin vào tai mình.

“Tôn Giả”, đám đệ tử bị bắt nước mắt rưng rưng. Thần Hỏa Tôn Giả cao ngạo tới mức nào cơ chứ? Vậy mà giờ bắt ông ta quỳ xuống.

Nếu là bất kỳ ai thì cũng không dám tin. Vậy mà hôm nay ông ta là làm như thế thật.

“Tôn Giả hà tất phải như vậy?”, người đệ tử bên cạnh đau khổ khuyên can.

“Nếu không vì tôi thì các người có bị bắt không?”, Thần Hỏa Tôn Giả nói tiếp: “Nếu tôi quỳ thì cậu thả người đúng không?”

“Đương nhiên”, An Huyền mỉm cười.

“Được. Tôi quỳ”

“Tôn Giả”.

Đám đông rơi nước mắt. Bọn họ ra sức ngăn cản. Thế nhưng Thần Hỏa Tôn Giả chỉ nói: “Các vị không cần nói nữa. Tôi đã quyết rồi. Thể diện không thể đặt trên tính mạng của đệ tử được. Tôi sức tàn không bảo vệ được họ, để họ gặp họa là lỗi của tôi. Quỳ xuống có là gì chứ?”

Lâm Chính chau mày, cảm giác có gì đó không đúng. Anh suy nghĩ rồi trầm giọng: “An Huyền, Thần Hỏa Tôn Giả có quỳ hay không tôi không quan tâm, nhưng những người này cùng tôi tới đây, tôi phải đảm bảo cho sự sống còn của họ. Nghe đây, tôi ra lệnh cho anh lập tức thả người. Nếu không thì tôi với anh sẽ quyết đến cùng”.

“Thần y Lâm nếu anh đã nói như vậy thì ra tay xem. Cùng lắm thì tôi và đám đệ tử này cùng chết. Tôi vẫn là đệ tử của đạo chủ, chúng tôi vì Thiên Ma Đạo, chưa bao giờ sợ phải chết. Giờ tôi muốn Thần Hỏa Tôn Giả quỳ xuống, nếu anh xen vào thì tôi cũng sẽ không ngại đâu”, An Huyền nheo mắt, để lộ vẻ đáng sợ.

Dứt lời, những người bên cạnh hắn bước lên với thái độ một sống một còn. Lâm Chính thấy vậy thì biết đám này không phải ma nhân bình thường. Dựa vào Tịnh Thế Bạch Liên e rằng cũng không ép được họ.

“Thần y Lâm, cảm ơn ý tốt của cậu. Nhưng cậu không cần phải làm thế, quỳ thôi mà, chẳng là gì cả”, Thần Hỏa Tôn Giả bước tới, do dự rồi cuối cùng quỳ xuống đất.

Bụp! Cuối cùng thì đầu gối ông ta cũng chạm đất. Người của đảo Thần Hỏa sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Có rất nhiều người tưởng mình nhình nhầm, tưởng mình đang nằm mơ.

Người mà như thần linh đối với họ này lại quỳ xuống rồi sao? Hóa ra…thần thì cũng có lúc sa cơ lỡ vận…

Bầu không khí im phăng phắc. Đám đông cảm tưởng nghe được cả tiếng thở và tiếng tim đập. Đám đệ tử bị bắt thì khóc thút thít.

“An Huyền, được rồi chứ?”, Thần Hỏa Tôn Giả ngẩng đầu.

“Được rồi. Quá được rồi”, An Huyền bật cười ha ha.

“Vậy cậu có thể thả người của tôi ra chưa?”, Thần Hỏa Tôn Giả hỏi.

“Được, ông muốn tôi thả thì tôi thả. An Huyền bật cười, nháy mắt ra hiệu cho đám thuộc hạ. Đám ma nhân này hiểu ý, nhưng không hề cởi trói cho người của đảo Thần Hỏa mà vung ma đao lên chém họ.

“Không”, Thần Hỏa Tôn Giả gầm lên

Cú chém khiến máu tươi bắn ra như mưa.
Chương 2822: Nhìn thấu nhân tâm

Phụt!

Phụt!

Đầu của đám người Đảo Thần hỏa đều lìa khỏi cô, máu phun tung tóe trông vô cùng đáng sợ. Trong nháy mắt, toàn bộ đám đệ tử đó của đảo Thần Hỏa đều bị xử lý.

Thần Hỏa Tôn Giả sững sờ chứng kiến cảnh tượng trước mắt. Ông ta đứng hình.

“Không!”, Thần Hỏa Tôn Giả gầm lên, hai mắt đỏ rực. Ông ta kích động đứng dậy. Cơn giận khiến sát ý phóng ra cực mạnh. Ông ta định ra tay nhưng do bị thương nặng nên đã nôn ra máu tươi và ngất lịm.

“Sư Tôn”, Thần Hỏa Tôn Giả ở phía sau tái mặt, lập tức lao tới đỡ ông ta.

Cơn giận và sự đau thương bùng nổ, khiến ông ta bị trụy tim. Ông ta còn định nói gì đó nhưng lại nôn ra máu, sau đó hai mắt ông ta đen xì, ngất đi.

“Á”

“Tôn giả! Tôn Giả!”

Đám đông kêu lên nhưng ông ta không hề tỉnh lại.

“Thần y Lâm, xin cậu hãy cứu lấy Sư Tôn. Xin cậu”, đệ tử của đảo Thần Hỏa lập tức quỳ xuống, dập đầu lia lịa và van xin.

Lâm Chính đanh mặt. Anh bước tới, bắt mạch cho ông ta, sau đó lấy châm ra và nói: "Thần Hỏa Tôn Giả tức quá nên bị trụy tim, đứt mạch, nội thương nghiêm trọng. Không thể ở lại đây lâu được, phải nhanh chóng rời đi”.

“Đi thôi”, đám đông bế Thần Hỏa Tôn Giả đi ra ngoài.

“Tất cả tránh đường ra”, Lâm Chính nói.

“Thần y Lâm, đừng giận. Chúng tôi không định giao đấu với anh. Hôm nay chủ yếu là tìm Thần Hỏa Tôn Giả thôi. Giờ bọn họ người giết cũng đã giết rồi, người cần quỳ cũng đã quỳ rồi nên tôi cũng rất hài lòng. Thế nhưng sự việc này vẫn chưa kết thúc đâu. Không lâu nữa chúng tôi sẽ tới Giang Thành đích thân thăm hỏi anh”, An Huyền nheo mắt cười, sau đó phất tay và rời đi. Người của Thiên Ma Đạo cũng đi theo.

Lâm Chính cảm thấy lo lắng. Tên An Huyền này đặc biệt hơn bất kỳ người nào của Thiên Ma Đạo mà anh gặp trước đó.

Vô duyên vô cớ tại sao hắn lại làm như vậy? Vì muốn sỉ nhục Thần Hỏa Tôn Giả sao? Nếu là vậy thì đâu cần thiết.

Thần Hỏa Tôn Giả đã nảy sinh Tâm Ma, hoàn toàn không giống như trước đây nữa. Nếu như là trước đây, khi đám đệ tử này chết thì chắc chắn không thể nào ép ông ta quỳ xuống được.

Nhưng như vậy thì cũng đủ để chứng minh một chuyện. An Huyền đã nhìn thấu nội tâm của Thần hỏa Tôn Giả rồi.

Một người có thể dễ dàng nhìn thấu nội tâm của đối phương…Thật đáng sợ.

“Phải cẩn thận đề phòng tên An Huyền này”, Lâm Chính lầm bầm.

Thần Hỏa Tôn Giả bị thương rất nặng, Lâm Chính dùng Tịnh Thế Bạch Liên chấn nhiếp người của Thiên Ma Đạo, đưa những người khác của đảo Thần Hỏa rời khỏi Phục Long Lĩnh, quay trở về Giang Thành.

Về tới Giang Thành, anh lập tức cho Tần Bách Tùng sắp xếp trị thương cho bọn họ.

Lâm Chính thì đích thân trị thương cho Thần Hỏa Tôn Giả. Rất khó có thể tưởng tượng được trước đó không lâu hai người còn chém giết lẫn nhau thì giờ lại trị thương cho nhau.

Khoảng nửa ngày sau, Lâm Chính bước ra từ phòng phẫu thuật. Những đệ tử bị thương nhẹ vội chạy tới.

“Thần y Lâm, Sư Tôn của chúng tôi thế nào rồi?”

“Không vấn đề gì lớn”, Lâm Chính mỉm cười.

“Thần y Lâm, lần này phải thật sự cảm ơn cậu”, một trưởng lão bước tới, chắp tay cúi người trước Lâm Chính.

“Trưởng lão không cần khách khí. Có điều nói đi thì phải nói lại, dù thương thế của Tôn Giả không quá nghiêm trọng nhưng tâm cảnh của ông ta lần này bị tổn thương. Tôi khuyên sau khi ngoại thương khỏi thì vẫn cần phải tĩnh dưỡng tinh thần một thời gian, không được để tâm ma nảy sinh thêm nữa”, Lâm Chính trầm giọng.

“Chúng tôi sẽ lưu ý”, người trưởng lão chắp tay.

Lúc này, điện thoại của Lâm Chính đổ chuông. Anh bước ra một góc, ấn nút nghe. Một lúc sau, mặt anh tối sầm.
Chương 2823: Ám sát

Một lúc sau anh tắt máy, nhìn về phía những người của đảo Thần Hỏa chuẩn bị rời đi.

“Hoàng trưởng lão đợi một lát, tôi có chút chuyện muốn hỏi ông”, Lâm Chính hô lên.

“Thần y Lâm muốn hỏi gì?”, trưởng lão của Thần Hỏa Tôn Giả tò mò hỏi.

“Tôi muốn hỏi...chuyện liên quan tới Thần Hỏa Thánh Nữ”, Lâm Chính nói.

“Thần Hỏa Thánh Nữ sao?”

Hoàng trưởng lão khẽ tái mặt nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Ông ta trầm giọng: “Thần y Lâm, liên quan đến Thần Hỏa Thánh Nữ thực ra tôi biết cũng không nhiều. Cậu hỏi tôi thì tôi cũng chẳng giải thích được gì nhiều”.

“Hoàng trưởng lão không muốn nói à?”, Lâm Chính trầm giọng.

“Không phải không muốn nói...mà thật sự là tôi không biết”, sắc mặt của ông ta trông khá khó coi.

“Xem ra là tôi nhân từ quá rồi. Cứu các người từ Phục Long Lĩnh, còn trị thương cho Thần Hỏa Tôn Giả vậy mà đổi lại thì các người lại giấu diếm không chịu nói thật. Nếu đã vậy thì tôi cảm thấy tôi cũng không cần phải nói gì nữa. Các vị đã không có thành ý thì mời rời khỏi Giang Thành giúp”.

Lâm Chính hừ giọng, phất tay: “Người đâu”

“Thần y Lâm”.

“Đuổi hết người của đảo Thần Hỏa đi”.

“Thần y Lâm, còn rất nhiều người vẫn chưa chữa trị xong...”

“Mặc kệ đi, đuổi hết ra khỏi Giang Thành cho tôi”.

“Vâng”, đám đông đáp lại, lập tức chạy đi.

“Đợi đã”, đúng lúc này Hoàng trưởng lão kêu lên.

“Sao thế? Hoàng trưởng lão còn gì muốn nói sao?”, Lâm Chính quay qua hỏi.

“Thần y Lâm, hà tất phải như vậy?”, Hoàng trưởng lão khóc dở mếu dở. Ông ta thở dài, nhìn xung quanh và khẽ nói: “Ở đây nói chuyện không tiện. Thần y Lâm, chúng ta tìm chỗ khác đi”.

“Được”

Hai người tới một phòng làm việc và khóa cửa lại. Lâm Chính rót cho Hòang trưởng lão một chén trà. Nhìn vẻ bất an của ông ta thì có vẻ như ông ta không muốn đề cập tới chuyện liên quan tới Thần Hỏa Thánh Nữ. Cũng không biết là mất bao lâu ông ta mới chịu lên tiếng.

“Nói thực, thế gian này cũng chỉ có Tôn Giả mới dám nhận Thánh Nữ là đệ tử.

“Tại sao lại nói như vậy?”, Lâm Chính giật mình, hỏi lại.

“Bởi vì...thân thế của Thánh Nữ Đại Nhân không hề đơn giản. Thực ra những lời đồn đại bên ngoài đều là thêu dệt cả. Những người thực sự biết về thân phận của Thánh Nữ không nhiều. Vừa hay tôi lại là một người trong số đó”.

Nói tới đây, Hoàng trưởng lão khẽ nói: “Thực ra...Thánh Nữ đại nhân...tới từ...”

Vụt...Đúng lúc này có một tia sáng phóng tới, đâm vào phía sau lưng Hoàng trưởng lão.

Lâm Chính nín thở, đưa tay ra chộp lấy. Hóa ra đó là một con dao.

“Ai?”, Lâm Chính hét lớn, định lao ra xem nhưng phát hiện có điều gì đó không ổn. Anh vội quay đầu lại thì thấy Hoàng trưởng lão bất động, cả người đơ ra như khúc gỗ, ngồi phịch xuống ghế.

Một lúc sau ông thanh quỷ dị vang lên. Bụp! Đầu của Hoàng trưởng lão từ từ rơi xuống đất.

“Cái gì?”, Lâm Chính tái mặt, vội vàng kiểm tra.

“Là dây”, hóa ra con dao chỉ có nhiệm vụ phóng tới, thứ thật sự giết chết ông ta là sợi dây buộc trên chuôi con dao.

Lúc con dao bay tới thì đã cắt đứt cổ của ông ta rồi. Lâm Chính chộp được con dao, nhưng không phát hiện ra sợi dây.

“Khốn nạn”, Lâm Chính tức giận. Có người dám giết người ngay tại học viện. Sao anh có thể chấp nhận được.

Rầm! Lâm Chính đạp cửa chạy ra ngoài.
Chương 2824: Cảnh cáo thần bí

Vừa lao ra khỏi cửa, nhìn ra bên ngoài thì anh thấy một bóng hình màu xám lướt qua ở phía góc.

Lâm Chính đanh mặt, tăng tốc đuổi theo. Thế nhưng tốc độ của đối phương cũng cực kỳ nhanh. Hắn nhảy ra khỏi tường và lao ra ngoài. Lâm Chính cũng nhảy theo.

Người này nhảy qua tường nhẹ như không. Thậm chí có thể đạp chân bay lên đỉnh nóc của một ngôi nhà.

Lâm Chính ghim châm vào hai chân, gia tăng tốc độ và điên cuồng đuổi theo. Các cao thủ của Dương Hoa cũng nhận ra dấu hiệu bất thường nên đã lập tức hành động

Một lượng lớn nhân lực lao đi bắt bóng hình màu xám kia. Bóng hình màu xám đột nhiên dừng lại. Hắn đứng ở một bậc thêm, không chạy nữa, chỉ nhìn Lâm Chính đang đuổi theo bằng vẻ trịch thượng.

Lâm Chính cũng dừng lại. Hai người cách nhau tầm 20 mét. Đó là một người mặc đồ màu xám, cao tầm 1m80, nhìn không rõ mặt, cơ thể khá gầy, không rõ là già trẻ hay gái trai, không thể bắt được khí tức của họ.

“Anh là ai?”, Lâm Chính trầm giọng.

“Đừng làm quá, có những người, những việc mà không phải loại như cậu có thể động vào. Tới đây thôi. Đây là lời cảnh cáo tôi đành cho cậu”, người này nói bằng thứ giọng giả, nghe vô cùng nhức tai.

“Anh đang uy hiếp tôi đấy hả?”, Lâm Chính hừ giọng: “Con người tôi chưa bị ai uy hiếp bao giờ,

“Những kẻ vượt quá giới hạn đều phải chết”.

Bóng hình kia nói bằng giọng thản nhiên sau đó quay người nhảy vọt lên, tốc độ tăng nhanh gấp 20 lần và lao ra khỏi vòng vây các cao thủ của Dương Hoa

Lâm Chính nín thở.Chuyện gì vậy? Tốc độ của đối phương tại sao lại tăng nhiều như vậy?

Nếu ngay từ đầu hắn rời đi bằng tốc độ này thì có phải là đã cắt đuôi được mình rồi không? Lẽ nào…đây mới là tốc độ thật sự của đối phương?

Lâm Chính tái mặt, cảm giác có gì đó không ổn. Đột nhiên anh ý thức được điều gì đó.

“Hỏng rồi, điệu hổ ly sơn”, Lâm Chính quay người chạy về học viện.

Đám cao thủ của Dương Hoa cũng không hiểu. Lâm Chính mặc kệ, cứ thế lao tới phòng của Thần Hỏa Tôn Giản.

Lúc này phía bên ngoài cửa phòng có không ít người đang đứng. Một người hộ lý bị dọa sợ tới mức tái mặt, ngồi phịch ra ghế ngoài hành lang và run rẩy.

“Thần y Lâm tới rồi”.

Có người hô lên. Đám đông như vớ được cứu tinh.

Lâm Chính đẩy đám người, lao vào trong phòng, anh bàng hoàng. Thần Hỏa Tôn Giả đã bị năm con dao ghim chặt trên giường. Tứ chi bị ghim bởi bốn con dao. Con dao cuối cùng ghim vào đầu của ông ta. Ông ta đã tắt thở. Cái chết trông vô cùng thảm hại.

“Sư Tôn”, người của Thần Hỏa Tôn Giả chạy tới, kêu gào khi nhìn thấy cảnh tượng đó.

Lâm Chính mặt tối sầm, không nói gì. Chẳng trách kẻ kia cố tình giảm tốc độ để dụ Lâm Chính ra. Hắn còn có đồng bọn. Lâm Chính vừa đi khỏi thì đồng bọn của hắn đã ra tay.

Giết người diệt khẩu mà! Dù sao thì liên quan tới thân phận của Thánh Nữ nên Thần Hỏa Tôn Giả chắc chắn cũng biết, vậy nên ông ta cũng phải chết.

“Thần y Lâm, có người gửi tới một kiện hàng, nói là đưa cho cậu”, lúc này một người của Dương Hoa đưa một chiếc hộp tới trước mặt Lâm Chính.

Lâm Chính nhận lấy, anh khẽ chau mày. Suy nghĩ một lúc, anh bèn mở chiếc hộp ra. Quả nhiên bên trong là một cái đầu đầy máu. Đó chính là cái đầu của người mà anh đã đưa đi để theo dõi Thần Hỏa Thánh Nữ…
Chương 2825: Đó là tốt cho cậu

Người xung quanh đều kinh ngạc, bàng hoàng sợ hãi.

Một số nhân viên y tế không chịu được kích thích, có người nôn ói tại chỗ, có người còn ngất đi.

“Từ Thiên!”.

Lâm Chính đóng hộp lại, ra lệnh: “Mau giải tán những người khác đi, sau đó chuẩn bị châm, thuốc, phong tỏa nơi này lại!”.

“Vâng!”.

Từ Thiên lập tức gật đầu, chạy đi lo liệu.

Một lúc sau, phòng y tế ở đây đã bị phong tỏa.

Các nhân viên y tế đều được mời đi chỗ khác.

Lãnh đạo cấp cao của Dương Hoa đều chạy đến.

Tào Tùng Dương, Cùng Đao, Mạn Sát Hồng và những người khác đi vào phòng y tế, nhìn thấy Lâm Chính đang rút hết tất cả lưỡi dao trên người Thần Hỏa Tôn Giả ra, sau đó bắt đầu châm cứu, thoa thuốc cho ông ta.

“Thần y Lâm, cậu…”, Từ Thiên la lên.

“Đám người đó xem thường tôi rồi! Nếu bọn họ cắt nát đầu của Thần Hỏa Tôn Giả, có lẽ tôi sẽ không còn cách nào khác, nhưng bọn họ giữ lại toàn thây cho Thần Hỏa Tôn Giả, vậy thì tôi ắt có cách cứu sống ông ta!”, Lâm Chính nói.

“Thần y Lâm, bọn họ mạnh như vậy, còn có thể giết người trước mặt cậu, đủ để thấy thủ đoạn của họ đáng sợ thế nào. Sao cậu lại còn muốn rước về kẻ địch mạnh như thế? Đừng có giẫm mìn! Đừng có giẫm mìn!”, Mạn Sát Hồng cũng không khỏi hét lên.

Chuyện này cô ta đã nghe nói.

Đám người kia có thể giết người ngay trước mặt Lâm Chính, đồng thời rút lui thành công, có thể thấy bọn họ đáng sợ thế nào!

Nếu Lâm Chính lặng lẽ cứu sống Thần Hỏa Tôn Giả thì chẳng phải sẽ chọc giận bọn họ?

Đến lúc đó lại dẫn lửa thiêu thân không phải sao?

Nghe đến đó, động tác của Lâm Chính hơi khựng lại, nhưng cuối cùng anh vẫn châm kim lên người Thần Hỏa Tôn Giả.

“Con người tôi không thích giao số mệnh của mình vào tay người khác! Tôi không biết những người đó, càng không biết cách nghĩ của bọn họ. Nếu nói lần này bọn họ không động vào tôi đơn thuần là vì tâm trạng tốt, thế lần sau thì sao? Tôi không có hành động đối phó thì chỉ sẽ mặc cho người ta chém giết!”, Lâm Chính nói.

“Vậy… nếu đám người kia lại giết tới đây thì phải đối phó thế nào?”, Mạn Sát Hồng hỏi.

“Tôi không biết, có lẽ sau khi tìm hiểu bọn họ rồi tôi sẽ biết!”, Lâm Chính nói.

Mọi người tim đập thình thịch, ai nấy đều tỏ ra lo lắng.

“Gọi cho Nguyên Tinh nói ông ấy rút về, đừng đuổi theo Thần Hỏa Thánh Nữ nữa. Tôi nghĩ người của ông ấy đều bị giết hết rồi, chắc ông ấy cũng hiểu tính nghiêm trọng của sự việc!”.

“Vâng, thần y Lâm!”.

Lâm Chính bận rộn trong phòng y tế cả một ngày, còn lấy ra vô số kỳ hoa dị thảo, linh đan diệu dược cho Thần Hỏa Tôn Giả uống. Đợi đến sáng hôm sau, cuối cùng mạch tượng của Thần Hỏa Tôn Giả cũng đã khôi phục.

Đến chiều, ông ta chậm rãi mở mắt ra.

Lâm Chính ngã ngồi xuống đất, mồ hôi ướt đẫm cả người.

“Tôi… bị sao vậy?”.

Thần Hỏa Tôn Giả mở đôi môi khô khốc ra, giọng khàn khàn.

“Ông chết rồi, nhưng được tôi cứu sống”, Lâm Chính yếu ớt nói.

“Tôi chết rồi?”.

Thần Hỏa Tôn Giả sửng sốt, đột nhiên ý thức được điều gì, muốn cử động nhưng lại phát hiện cơ thể mình không còn chút sức lực nào.

Ông ta mở to mắt, nói: “Những kẻ đó lại đến rồi! Tôi đã nhìn thấy hắn ta! Tôi nhìn thấy rồi!”.

“Những kẻ đó? Là kẻ giết ông đúng không?”, ánh mắt Lâm Chính âm trầm, nhỏ giọng nói: “Tôn Giả, tôi hi vọng ông có thể nói với tôi mọi chuyện. Những người đó là ai? Vì sao họ lại muốn giết ông? Chuyện này rốt cuộc là sao?”.

Thần Hỏa Tôn Giả dần bình tĩnh lại, nhưng ánh mắt đầy phức tạp.

Ông ta hít sâu một hơi, nói nhỏ: “Thần y Lâm, tôi đề nghị… cậu đừng hỏi gì nhiều, đó là tốt cho cậu!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK