Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1706: Chấn động

Lâm Chính vô cùng tự tin về quyền này.

Có lẽ rủi ro rất lớn, nhưng không sao.

Chỉ cần không chết là anh có thể dựa vào châm bạc và đan dược trong miệng để tiếp tục đứng dậy.

Lúc này, anh đang ngậm ba viên đan dược trong miệng, đều là Tục Mệnh Đan tốt nhất do chính tay anh luyện chế, có thể bảo vệ tim, đả thông mạch máu, thậm chí có thể gia cố lục phủ ngũ tạng.

Bây giờ bị thương nhiều hơn cũng không quan trọng.

Lâm Chính bất ngờ gây khó dễ, khiến tất cả các quân cờ đều trở tay không kịp.

Dù sao chúng cũng chỉ là một số cơ quan, chứ không phải người, mọi phản ứng đều dựa vào việc vận hành tự động của cơ quan, sao có thể so sánh với con người chứ?

Lâm Chính nhanh chóng lại gần quân Tướng.

Nhưng... quân Tướng sao có thể là cơ quan đơn giản?

Keng!

Chỉ thấy bức tượng mặc khôi giáp, sau lưng cắm hai cây cờ Thanh Long kia chẳng khác nào người máy, rút ngay hai thanh kiếm bên hông ra, đâm mạnh về phía Lâm Chính.

Ánh mắt Lâm Chính lộ vẻ dữ tợn, đánh thẳng một quyền tới, không né không tránh.

Anh chắc chắn hai thanh kiếm này không thể giết mình được.

Phập!

Phập!

Tuy hai thanh kiếm được làm từ đá, nhưng vô cùng sắc bén, đâm xuyên ngực và bụng của Lâm Chính. Lâm Chính hơi nghiêng người tránh chỗ yếu hại ở tim, anh chịu đựng nhát kiếm, nện mạnh một quyền vào trán quân Tướng.

Ầm!

Nửa cái đầu của quân Tướng bị đánh nát, chức năng giảm mạnh, lượt tấn công tiếp theo vừa được chuẩn bị sẵn sàng lập tức ngừng lại trong phút chốc.

Tốt quá rồi!

Lâm Chính mừng rỡ, tiếp tục vung quyền lên để hủy quân Tướng.

Nhưng đúng khoảnh khắc nắm đấm của anh sắp đánh trúng quân Tướng.

Vèo!

Bên cạnh bỗng lóe lên một bóng dáng, lao về phía anh như trâu điên.

Cái gì?

Lâm Chính nín thở, ngoảnh phắt đầu lại!

Là Joel!

Sao anh ta lại vào đây?

Lâm Chính không dám chậm trễ, thầm cắn răng, thu quyền rút lui, tránh đòn tấn công của Joel.

Nhưng lần này để lỡ thời cơ tốt, tất cả chiến mã chiến xa ở bên kia ép lại gần. Lâm Chính không còn cơ hội, đồng thời cả bàn cờ lại sáng lên, tất cả các ô cờ đều nứt ra, rất nhiều chiến mã và chiến xa nhô lên. Trong chớp mắt, cả bàn cờ dày đặc vô số quân cờ.

"Hỏng rồi!".

Lâm Chính biến sắc, lập tức lùi lại, nhảy ra khỏi bàn cờ.

Joel ở phía bên kia nhìn chằm chằm quân Tướng tan tành, rất không cam lòng, nhưng đối mặt với nhiều quân cờ như vậy, anh ta cũng không dám làm bừa, chỉ có thể rút ra khỏi bàn cờ.

Ầm!

Cánh cửa của bàn cờ Huyết Ma mở ra.

Đám người của Huyết Ma Tông như Ngũ trưởng lão, Huyết Kiêu, Huyết Ưng đều xông vào.

"Cấm chế bàn cờ bị chạm vào! Rốt cuộc là ai xông vào bàn cờ?", Ngũ trưởng lão nghiêm giọng quát lớn.

Sắc mặt Lâm Chính lạnh tanh.

Joel hoàn hồn, sau đó cười lớn: "Ha ha ha, ừm... Ngũ trưởng lão, tôi đi vệ sinh nhưng đi nhầm chỗ, không ngờ nơi này còn có cửa sau. Tôi tưởng là nhà vệ sinh nên đi vào, xin lỗi, xin lỗi, thực sự rất xin lỗi!".

"Đi vệ sinh nhưng vào nhầm chỗ? Hơ hơ, có chuyện trùng hợp như vậy sao? Chắc là anh cố ý chứ gì?", Khổng Thích Thiên lạnh lùng hừ một tiếng: "Chắc không phải anh thấy thời gian thần y Lâm ở trong này sắp vượt mặt mình, trong lòng bất mãn nên lén lút lẻn vào, muốn phá cậu ấy đấy chứ?".

"Chúa ơi, sao lại có người như anh được nhỉ? Nói hươu nói vượn! Toàn những lời nói hươu nói vượn!", Joel tỏ vẻ bị oan, la lên oai oái.

Lâm Chính lạnh lùng nhìn Ngũ trưởng lão, nói: "Ngũ trưởng lão, lực lượng canh phòng của Huyết Ma Tông các ông đúng là quá kém. Có người lẻn vào bàn cờ Huyết Ma mà cũng không biết sao?".

"Thần y Lâm, thực sự rất xin lỗi, việc này là chúng tôi sơ suất!", Ngũ trưởng lão bất đắc dĩ nói.

Ông ta cũng không ngờ lại xảy ra chuyện này.

"Vậy chuyện nảy giải quyết thế nào đây?".

“Việc này…”, Ngũ trưởng lão không nói gì.

Joel cũng là khách quý, ông ta không thể bắt Joel lại rồi giết được. Thế lực đứng sau anh ta không hề đơn giản, đó là thế lực nước ngoài, vô cùng phức tạp.

"Xử lý thế nào à? Đương nhiên là xóa bỏ rồi! Tôi bất cẩn tiến vào bàn cờ, phá hỏng quy tắc. Nếu quy tắc đã bị phá hỏng thì đương nhiên vụ đánh cược của tôi cũng mất hiệu lực", Joel vội nói.

"Thần y Lâm hơn anh hẳn 10 phút, hơn nữa nếu không phải anh tự ý xông vào bàn cờ, khiến cơ quan tự bảo vệ của nó khởi động, thì thần y Lâm vẫn có thể cầm cự lâu hơn nữa", Khổng Thích Thiên lắc đầu đáp.

"Joel, anh đúng là bỉ ổi!", Nam Cầm che miệng cười.

"Tôi đã nói rồi, đây là chuyện ngoài ý muốn", Joel hừ một tiếng, nhìn Khổng Thích Thiên chằm chằm, nói: "Hơn nữa chuyện này không liên quan đến anh, anh lo nghĩ cái quái gì chứ?".

"Vậy là tôi vẫn thắng", Lâm Chính bình tĩnh nói.

"Tôi phải nhắc lại bao nhiêu lần đây? Xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên vụ đánh cược này không tính. Nếu cậu có ý kiến gì thì có thể tìm tôi tính riêng", Joel lạnh lùng nói.

Nghe thấy thế, không ít người thầm chửi anh ta vô liêm sỉ.

Bây giờ Lâm Chính đang bị thương, sao có thể đấu lại được Joel chứ?

"Joel, anh muốn lật lọng là chuyện của anh, chứ chúng tôi không thể làm chuyện sỉ nhục thanh danh của bản thân và gia tộc như vậy được".

Nam Cầm mỉm cười, rồi hào phóng lấy đá Huyễn Thái ra, đưa cho Lâm Chính.

Lâm Chính nhận không chút khách sáo.

"Thần y Lâm, thanh bội kiếm này có ý nghĩa không hề tầm thường, hi vọng cậu hãy đối xử tử tế với nó", Khổng Thích Thiên nói, ánh mắt đầy lưu luyến.

"Nếu anh muốn chuộc lại thanh kiếm này, thì có thể dùng đồ ngang giá đổi với tôi, tôi không giỏi dùng kiếm", Lâm Chính nói.

"Ha ha ha, thần y Lâm nói đùa rồi, đối với tôi thì thanh kiếm này là vô giá, nhưng trong mắt thần y Lâm thì chắc là kỳ hoa dị thảo mới là vô giá. Được, chờ ngày nào đó tôi có kì hoa dị thảo, sẽ lại tới tìm cậu", Khổng Thích Thiên cười lớn.

Lâm Chính gật đầu: "Tôi sẽ giữ gìn cẩn thận".

"Ừm, tạm biết nhé anh bạn", Khổng Thích Thiên nhìn thanh trường kiếm kia, dường như đang hồi tưởng gì đó.

Lâm Chính quay sang nhìn Joel.

"Anh nhất quyết muốn lật lọng đúng không?".

"Thứ nhất, tôi đã nói rồi, vụ cá cược này không có bất cứ ý nghĩa gì. Thứ hai, cho dù tôi lật lọng thì cậu làm gì được tôi nào?", Joel nheo mắt, lạnh lùng hừ một tiếng.

"Không ai có thể nợ tôi, tôi sẽ tìm anh đòi lại thứ tôi xứng đáng được có".

Lâm Chính mặt không cảm xúc nói, rồi xoay người đi ra khỏi bàn cờ.

"Ha ha, được, tôi chờ cậu, thằng oắt con!", Joel nhếch môi, khinh bỉ nói.

Ngũ trưởng lão không quan tâm lắm.

Huyết Ma Tông sẽ không can dự vào ân oán giữa bọn họ, chỉ cần không ảnh hưởng đến hành động của bọn họ là được.

"Được rồi, các cậu đều thông qua bài kiểm tra, vậy thì tôi có thể yên tâm giao cho các cậu nhiệm vụ lấy Huyết Linh Chi về cho Huyết Ma Tông chúng tôi. Nhưng hôm nay mọi người đều đã mệt, nên mời các cậu đi nghỉ trước. Sáng sớm mai, chúng ta sẽ hành động", Ngũ trưởng lão mỉm cười, rồi nói với người bên cạnh: "Mau chuẩn bị phòng cho các khách quý".

"Vâng, trưởng lão".

"Ngũ trưởng lão, chúng tôi xin phép".

Mọi người nói đầy khách sáo, rồi lần lượt rời đi.

Ngũ trưởng lão cũng chuẩn bị rời khỏi đây.

Nhưng đúng lúc này, Huyết Bá bỗng kêu lên kinh hãi: "Ngũ trưởng lão, mau nhìn kìa!".

Ngũ trưởng lão hơi nghiêng đầu nhìn sang.

Mọi người cũng nhìn về phía đó, lập tức biến sắc.

Chỉ thấy Huyết Bá đang đứng ngoài bàn cờ, run rẩy chỉ vào quân cờ đối diện.

Đó là quân Tướng!

Nhưng một nửa đầu của quân Tướng... đã nát bét.

"Cái gì?".

Đầu óc Ngũ trưởng lão lập tức trở nên trống rỗng.

Có người... làm quân Tướng bị thương được sao?".

Có người... đã chiếu tướng?
Chương 1707: Tình nhân

"Cái gì? Quân Tướng bị tổn hại? Không thể nào! Ngũ trưởng lão, chắc chắn là ông nhầm rồi!".

Trong một căn phòng tối tăm, mấy người ngồi trước chiếc bàn dài, vẻ mặt nghiêm túc, trong đó một người đứng dậy, tâm trạng có chút kích động.

"Tôi tận mắt nhìn thấy, sao có thể nhầm được? Nếu Tam trưởng lão không tin, thì bây giờ có thể đến bàn cờ Huyết Ma kiểm tra quân Tướng, xem có đúng là nó bị tổn hại không?", Ngũ trưởng lão lạnh lùng hừ một tiếng.

Tam trưởng lão á khẩu.

Mấy trưởng lão còn lại đưa mắt nhìn nhau.

"Phải nhanh chóng bẩm báo chuyện này với tông chủ", Nhị trưởng lão khàn giọng nói.

Lưng ông ta còng gập xuống, mặc áo bào đỏ như máu, ngồi trong căn phòng tối tăm này có vẻ rất ghê rợn.

"Tông chủ đã bế quan, hạ nghiêm lệnh không được bất cứ ai làm phiền".

"Vậy thì mau bẩm báo với trưởng lão đứng đầu đi. Chuyện này có liên quan rất lớn, không thể coi thường. Phải biết rằng, ngay cả tông chủ của chúng ta cũng chỉ miễn cưỡng chạm vào quân Tướng, chứ không thể hủy hoại nó. Bây giờ có người có thể hủy hoại quân Tướng đến mức độ này, thì tức là có thể lấy được Đế Huyết Huyền Sinh đi".

Nói đến bốn chữ Đế Huyết Huyền Sinh này, các trưởng lão đang có mặt đều tim đập thình thịch, ánh mắt đầy mong chờ.

"Nếu có thể bảo người kia lấy Đế Huyết Huyền Sinh cho Huyết Ma Tông chúng ta, đến lúc đó đừng nói là xưng bá thiên hạ, mà chúng ta còn có thể đánh đâu thắng đó ở đại hội. Được vậy thì chắc chắn Huyết Ma Tông chúng ta sẽ một bước lên trời".

"Đến lúc đó, khắp thiên hạ này còn ai dám đối đầu với Huyết Ma Tông chúng ta chứ?".

"Đúng!".

Bọn họ càng ngày càng kích động, nắm tay cũng siết chặt, ánh mắt đầy dục vọng và tham lam.

"Nhưng có biết là ai làm không?", đúng lúc này, Nhị trưởng lão trầm giọng hỏi.

"Hiện giờ thì... không biết, cũng có khả năng là thần y Lâm. Nhưng cũng không loại trừ Joel, Nam Cầm hay Khổng Thích Thiên đã vào trước đó".

"Khổng Thích Thiên cũng tính sao? Chẳng phải cậu ta mới vào hơn 10 phút đã không cầm cự được nữa à?", có người nói.

"Hơn 10 phút đã không cầm cự được? Tôi không tin, thân là đệ tử võ tôn, sao Khổng Thích Thiên lại kém cỏi như vậy chứ? Tôi nghĩ chắc chắn cậu ta còn giấu giếm", Ngũ trưởng lão trầm giọng đáp.

"Ngũ trưởng lão, ý của ông là..."

"Chúng ta phải thử xem ai có thể đánh được Tướng của bàn cờ Huyết Ma".

"Thử thế nào?".

"Ngày mai sẽ biết".



Trong phòng.

Lâm Chính ngồi xếp bằng, dường như đang điều tức.

Anh để trần nửa thân trên, cơ bắp rắn chắc lộ ra ngoài, nhưng toàn thân cắm đầy châm bạc, dày đặc chi chít, nhìn rất đáng sợ.

Vết thương ở ngực và bụng anh đã kết vảy, nhưng da thịt bị rách toạc ở hai cánh tay nhìn vẫn rất ghê rợn.

Không thể không nói, bàn cờ Huyết Ma quả thực đáng sợ.

Nếu không nhờ trước đó Lâm Chính dùng châm bạc và đan hoàn ổn định thân thể, lại thêm độ mạnh của tiên thiên cương khu và Hoàn Vũ Thần Công, thì Lâm Chính đã bị quân cờ kia đánh cho tan xác rồi.

"Cơ quan đơn thuần đã đáng sợ như vậy, rốt cuộc là ai tạo ra nó nhỉ?", Lâm Chính mở mắt ra, lẩm bẩm tự hỏi.

Bỗng ngoài phòng vang lên tiếng động rất khẽ.

Lâm Chính nhíu mày, lập tức xuống giường, lặng lẽ lại gần cánh cửa, sau đó bất ngờ giật ra.

Cạch!

Cánh cửa mở toang.

Một cô gái xinh đẹp đang đứng bên ngoài.

Chính là Nam Cầm.

"Hừ, thần y Lâm thính tai thật đấy", Nam Cầm không chút ngại ngùng, cười đầy thoải mái.

"Có chuyện gì sao?".

"Đương nhiên, tôi đến tìm anh để khám bệnh".

"Tôi đã nói rồi, cô không có bệnh".

"Nhưng tôi cảm thấy cả người bứt rứt không yên, hay là... thần y Lâm kiểm tra giúp tôi nhé?", Nam Cầm chớp mắt, giọng nói đầy trêu chọc.

"Cô Nam Cầm, hôm nay tôi không tiện, cô cũng thấy đấy, tôi bị thương khắp người ở trong bàn cờ Huyết Ma, hay là để hôm khác đi".

Lâm Chính bình thản nói, đang định đóng cửa.

"Thần y Lâm, khoan đã".

Nam Cầm vội vàng lấy tay chặn cửa lại.

"Cô còn muốn làm gì nữa?".

Lâm Chính có chút cảnh giác.

Nam Cầm muốn làm gì? Tại sao cứ quấn lấy anh không tha?

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói sang sảng truyền tới.

"Sư muội, hóa ra em trốn ở đây, làm anh tìm mãi".

Tiếng nói vừa dứt.

Vù!

Một tiếng phá không vang lên, sau đó một cái bóng lao về phía này nhanh như chớp.

Lâm Chính hơi biến sắc, lập tức hiểu ra, vội vàng định đóng cửa.

Nhưng Nam Cầm bỗng dùng sức, dựa vào vóc dáng nhỏ bé chui vào trong phòng.

Hỏng rồi!

Lâm Chính không dám chần chừ, lập tức mở cửa định ra ngoài.

Nhưng anh vừa mở cửa, bóng dáng kia đã đứng ngay trước mặt...

Đó là một người đàn ông sắc mặt trắng bệch, hai hốc mắt lõm xuống.

Sắc mặt hắn lạnh tanh, ăn mặc theo phong cách cổ trang, hông đeo ngọc bội, khí tức lạnh lẽo, dáng vẻ người lạ chớ gần, chỉ nhìn một cái đã biết không phải là người dễ chọc vào.

Hắn nhìn chằm chằm Lâm Chính để trần nửa thân trên trước mặt mình, rồi lại nhìn Nam Cầm đã nằm trên giường ở phía sau, lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt đằng đằng sát khí.

"Sư muội, hóa ra em trốn ở đây để gặp tình nhân?".
Chương 1708: Tôi thì có thể đắc tội à?

Lâm Chính tối mặt.

Anh đã bắt đầu phát giác ra, Nam Cầm bám lấy mình là vì muốn anh làm bia đỡ đạn. Cô ta biết người đàn ông này sẽ tới tìm cô ta nên đã tìm Lâm Chính, lợi dụng anh để giúp cô ta giải quyết vấn đề. Xem ra thái độ của cô ta trước đó cũng là vì muốn chuyện này diễn ra thuận lợi. Dù Lâm Chính đã vô cùng thận trọng thì vẫn bị lọt hố của Nam Cầm.

“Tôi không quen sư muội của anh. Chúng tôi trong sạch”, Lâm Chính nói.

“Anh nghĩ rằng tôi sẽ tin lời anh sao?”

“Đương nhiên là không tin. Trên thực tế, đến cả tôi còn không tin”, Lâm Chính lắc đầu.

“Anh biết vậy thì dễ làm việc rồi. Tôi cho anh một đường sống. Anh quỳ xuống, bò qua háng của tôi, sau đó tự chặt tay mình và không bao giờ được xuất hiện trước mặt sư muội của tôi nữa”, người đàn ông nói xong bèn gác một chân lên, chỉ vào háng của mình.

“Sư huynh, anh quá đáng rồi đấy. Tại sao anh lại đối xử với anh ấy như vậy”.

Không đợi Lâm Chính phản ứng, Nam Cầm đã lên tiếng, bước tới bảo vệ anh. Hành động đó đã khiến người đàn ông kia tức giận.

Đúng là chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa. Lâm Chính vẫn mặt lạnh như băng. Anh ghét nhất là phải làm bia đỡ đạn cho người khác.

“Tôi và sư muội của anh không có gì cả. Cô ta cố tình tìm tôi, mục đích là để khiến anh hiểu lầm. Tôi ở đây trị thương, sư muội của anh đột nhiên tới là vì muốn gây khó dễ cho anh. Nếu anh là người thông minh thì tôi hi vọng anh có thể lập tức đưa sư muội của anh đi. Các người có chuyện gì thì ra ngoài nói. Tôi cần phải nghỉ ngơi”, Lâm Chính mặc quần áo vào, lạnh lùng nói.

“Vậy sao? Có thể anh nói đúng. Sư muội tôi trước giờ luôn ngược đời. Nhưng cách nói chuyện của anh khiến tôi thấy khó chịu. Vì vậy anh vẫn phải bò qua háng của tôi”, người đàn ông nói bằng vẻ vô cảm.

Lâm Chính nghe thấy vậy thì đôi mắt ánh lên vẻ giận dữ. Anh không giải thích thêm gì nữa, chỉ nhả ra một từ: “Cút!"

Người đàn ông bốc hỏa: “Tên khốn. Anh muốn chết đúng không!”

Dứt lời, người này chưởng về phía Lâm Chính. Chưởng lực khá mạnh.

“Sư huynh, đừng”, Nam Cầm hét lớn, cô ta không kịp bảo vệ Lâm Chính nữa. Lâm Chính cũng giận nắm, anh tung chưởng đáp lại.

Rầm! Hai chưởng đấm va chạm, sức mạnh bùng nổ. Cả người đàn ông và Lâm Chính vẫn đứng nguyên.

Lúc này Lâm Chính búng tay còn lại.

Vụt! Một cây châm đâm vào cánh tay anh, sức mạnh của Lâm Chính tăng mạnh.

Rầm! Người đàn ông bị đánh bật ra, ngã ra đất.

“Cái gì?”, Nam Cầm chau mày, thất kinh. Sư huynh của cô ta có thực lực thế nào đương nhiên cô ta biết. Vì bản thân cô ta cũng không phải là đối thủ của sư huynh mình. Nếu không thì cô ta đã không lôi Lâm Chính vào. Vậy mà không ngờ, thực lực của thần y Lâm còn vượt ngoài sức tưởng tượng của cô ta nữa.

Lâm Chính không hề khách khí. Anh nhảy tới, rút một thanh kiếm ra chém về phía người đàn ông. Rõ ràng là anh muốn người đàn ông phải chết. Thế nhưng cũng không thể trách anh được. Vì người đàn ông kia ép anh trước.

“Thần y Lâm, từ từ đã”, Nam Cầm tái mặt, vội hô lên.

Nhưng Lâm Chính không có ý định dừng lại, anh cứ thế chém xuống. Nam Cầm không nhịn thêm được nữa, bèn rút ra một thanh kiếm, chĩa về phía anh.

Keng! Tiếng kim loại vang lên. Nam Cầm bật lùi về sau, thanh kiếm trong tay run bắn lên, suýt nữa thì cô ta làm rơi xuống đất.

Sức mạnh đáng sợ quá. Nam Cầm đanh mắt, vội vàng nói: “Thần y Lâm xin hãy dừng tay”.

“Cô nói dừng là tôi phải dừng sao? Chuyện này là do cô gây ra cơ mà”, Lâm Chính hừ giọng. Anh cứ thế chém tiếp người đàn ông.

“Đồ khốn nạn”, người đàn ông gầm lên. Hắn nào cam tâm, chỉ bò tới định giết Lâm Chính.

Thế nhưng thực lực của hắn và Lâm Chính có khoảng cách, hơn nữa Lâm Chính còn đang cầm thanh kiếm Vũ Tôn nên sao hắn có thể đấu lại được.

Hai bên giao đấu. Dù Nam Cầm cố gắng xen vào chặn Lâm Chính lại thì người đàn ông cũng bị thương không ít.

“Thần y Lâm, tất cả đều là lỗi của tôi. Xin hãy dừng tay, đừng làm hại sư huynh của tôi nữa. Lai lịch của sư huynh đặc biệt, không thể đắc tội được đâu”, Nam Cầm vội vàng nói.

“Vậy ý của cô là có thể đắc tội tùy ý với tôi à?”, Lâm Chính hừ giọng. Anh mặc kệ, chỉ tiếp tục tấn công người đàn ông. Người đang ông chật vật đỡ đòn. Vết kiếm trên người hắn càng lúc càng nhiều. Một lúc sau, cả người hắn đẫm máu.

“Dừng tay”, có tiếng hét vang lên.

Người của Huyết Ma Tông lao vào, vây lấy người đàn ông kia. Lâm Chính nhìn chăm chăm đám người này: “Các người làm gì vậy?”

“Thần y Lâm, không thể để người này bị thương được”, Ngũ trưởng lão bước tới, nghiêm túc nói.
Chương 1709: Cầm thái tử

“Không được làm bị thương sao?”, Lâm Chính nhìn: “Vậy thì vết thương của tôi tính thế nào đây?”

Ngũ trưởng lão là người thông mình, làm gì không nhận ra tình hình. Ông ta nhìn Nam Cầm một hồi, rồi là nhìn người đàn ông kia. Ông ta giận lắm, nhưng cố gắng kìm chế, chỉ nói giọng dĩ hòa vi quý: “Thần y Lâm, đây là cháu của Cầm thái tử, tên là Viên Thâm. Do còn ít tuổi nên tính cách có phần xốc nổi nên đắc tội với cậu. Hi vọng cậu độ lượng, tha thứ cho Viên Thâm”.

“Cầm thái tử sao? Chưa từng nghe qua bao giờ”.

“Cầm thái tử là một cao thủ theo hệ tán tu. Một kiếm, một đàn cầm đi khắp thiên hạ. Cầm thái tử cũng là người đức cao vọng trọng, ngay cả Huyết Ma Tông chúng tôi cũng phải nể mặt vài phần. Cô Nam Cầm là đệ tử của Cầm thái tử. Hi vọng thần y Lâm có thể tha thứ cho Viên Thâm. Cầm thái tử cũng sẽ cảm kích lắm. Cậu thấy sao?”

“Ân tình của người đó đối với tôi quan trọng thế cơ à?"

Lâm Chính quay qua nhìn Nam Cầm: “Cô coi tôi là bia đỡ đạn, dẫn tới xung đột giữa tôi và sư huynh của cô. Hậu quả này, do cô gánh”.

“Thần y Lâm, mong anh tha thứ”, Nam Cầm cúi đầu.

“Xin lỗi đã không còn tác dụng gì nữa rồi. Nếu như tôi là kẻ không có thực lực thì giờ người nằm dưới đất có lẽ đã là tôi rồi đấy. Nếu đã vậy, thì sao tôi phải khách khí với các người?”, nói xong, Lâm Chính cầm kiếm đi về phía Viên Thâm.

“Thần y Lâm”, Ngũ trưởng lão cuống cả lên.

“Từ giờ phút này, ai mà cản tôi thì tôi sẽ giết người đó. Đến cả người của Huyết Ma Tông cũng vậy”, Lâm Chính hờ hững nói.

Người của Huyết Ma Tông tái mặt. Nam Cầm cảm thấy đầu óc trống rỗng. Cô ta nào ngờ sự việc lại thành ra thế này. Cũng nào ngờ thần y Lâm lại độc ác như thế, không cả nể mặt Huyết Ma Tông.

Thật điên rồ! Anh ta làm việc mà không cân nhắc tới hậu quả sao?

Lâm Chính bước tới. Đám người Ngũ trưởng lão cảm thấy vô cùng áp lực. Nam Cầm đã không biết phải làm thế nào nữa rồi.

Viên Thâm được đám người Huyết Ma Tông yểm trợ thì lúc này mới biết được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Hắn khẽ run lên, dũng khí cũng biến mất. Hắn nhìn Lâm Chính hằm hằm sát khí trước mặt mà trong đầu chỉ còn hiện lên duy nhất một suy nghĩ. Đó là phải mau chóng rời khỏi nơi này.

“Sư muội, mau bảo vệ sư huynh với”, Viên Thâm bặm môi, đứng dậy và hét lên. Thế nhưng khi hắn vừa định rời đi thì Lâm Chính đã xuất hiện

Vụt vụt...Một lượng lớn châm bạc được phóng ra.

Ngũ trưởng lão tái mặt, vội vàng né đòn. Nhưng chỉ có ông ta né kịp còn những đệ tử yểm trợ cho Viên Thâm thì không kịp làm gì. Họ bị châm đâm trúng bèn đứng bất động.

“Ngân châm phong huyệt!”, Ngũ trưởng lão tái mặt.

Nam Cầm vội vàng chạy tới, định rút châm trên người của Viên Thâm ra thì Ngũ trưởng lão kêu toáng lên: “Dừng tay!"

Nam Cầm hết hồn.

“Châm của thần y Lâm không được rút lung tung đâu, nếu không sẽ bị tổn thương không thể cứu vãn đấy, nặng còn mất mạng như chơi”, Ngũ trưởng lão quát lên.

Nam Cầm nghe thấy vậy thì tái mặt, vội gật đầu. Cô ta cảm thấy thật hoang mang.

Đúng rằng đây chính là thần y Lâm với y thuật cao thâm. Châm của anh không phải là ai thích rút thì rút cũng được.

“Thần y Lâm, anh thật sự phải giết chết sư huynh của tôi thì mới cam tâm sao? Nếu đã vậy thì tôi nguyện dùng tính mạng của mình để đổi lấy mạng cho sư huynh. Anh giết tôi đi”, Nam Cầm biết giờ dù có dùng cách gì cũng vô ích. Cách giải quyết duy nhất chính là cầu xin thần y Lâm.

“Cô tưởng tôi không dám giết cô thật sao?”, Lâm Chính giơ kiếm lên.

Nam Cầm tái mặt nhưng vẫn quyết không từ bỏ. Cô ta không thể đỡ được nhát kiếm của Lâm Chính, vậy thì hà tất phải phản công làm gì.

Những người khác cũng hết hồn. Nam Cầm vì Viên Thâm mà chịu bị chém sao? Cô ta đang làm cái gì vậy?

Không phải Nam Cầm rất ghét người sư huynh này à?

Đúng lúc này, một tiếng đàn đột nhiên vang lên. Ngay sau đó một luồng sức mạnh va chạm trực tiếp với thanh kiếm của Lâm Chính. Thân kiếm của anh khẽ rung lên. Anh vội thu kiếm về và lùi lại.

“Là Cầm thái tử”, có người kêu lên khi nhận ra tiếng đàn.

Một bóng hình màu trắng lướt tới, đáp xuống ngay trên hòn non bộ phia sau. Người này một tay cầm kiếm, một ôm cầm đàn, ung dung nhìn đám đông. Tất cả đều dồn sự chú ý về phía hòn non bộ.

Đó là một người đàn ông khôi ngô, tuấn tú, mang theo một vẻ đẹp bí hiểm, thế nhưng đứng trước thần y Lâm – một người mang vẻ đẹp như thiên thần thì vẻ đẹp của người kia có phần lép vế hơn.

“Chú ơi!”

Viên Thâm mừng lắm vội kêu lên: “Chú ơi, mau cứu cháu với”.

Nam Cầm cũng vội vàng quỳ xuống: “Đồ nhi bái kiến sư phụ”.

“Các người lỗ mãng quá”.

Cầm thái tử liếc nhìn Nam Cầm, điềm đạm nói: “Cầm Nhi diễn cũng hơi quá rồi đấy. Chẳng lẽ lại không thấy thần y Lâm cố tình làm như vậy để dụ sư phụ ra mặt sao?”

“Hả điều này...”, Nam Cầm há hốc miệng, lúc này cô ta cũng đã hiểu ra.

Bản thân cô ta liều mạng bảo vệ Viên Thâm đúng là sẽ khiến người khác nghi ngờ. Vậy thì cách giải thích hợp lý nhất chính là diễn cho Cầm thái tử xem.

“Cầm Nhi biết tội”, Nam Cầm vội vàng quỳ phụp xuống.

Cầm thái tử không hề truy cứu, chỉ lấy từ trong người ra một cái túi ném cho Lâm Chính.

Lâm Chính nhận lấy.

“Viên Thâm lỗ mãng, tại hạ thay mặt cậu ta xin lỗi thần y Lâm. Chút quà mọn này coi như quà đền tội, hi vọng thần y Lâm không tính toán tới chuyện này nữa”, Cầm thái tử điềm đạm nói.

Lâm Chính mở chiếc túi ra thì phát hiện bên trong là một cây nhân sâm màu đỏ máu.

“Huyết Nhân Sâm sao?”, anh khẽ kêu lên. Mấy người Ngũ trưởng lão cũng vội vàng quay qua nhìn. Ai cũng tỏ vẻ ngưỡng mộ.

“Tôi nghĩ với y thuật của thần y Lâm thì chắc là vật này có thể đổi được mạng người nhỉ. Không thiệt đúng không?”, Cầm thái tử nói.

“Ừm”.

Lâm Chính gật đầu: “Ông đã lấy thứ này đổi mạng cho cậu ta thì tôi sẽ tha”.

Nói xong anh phất tay.

Vụt! Mấy cây châm trên người Viên Thâm lập tức bay về. Viên Thâm mềm nhũn, ngã ra đất.

“Viên Thâm, còn không mau quỳ xuống cảm ơn ân đức của thần y Lâm”, Cầm thái tử trầm giọng.

Viên Thâm bặm môi. Hắn tức lắm nhưng chú mình đã nói vậy thì hắn cũng hết cách, đành phải quỳ xuống: “Cảm ơn...thần y Lâm đã không giết”.

“Giải tán đi! Tôi cần nghỉ ngơi”.

Lâm Chính chẳng muốn nói nhiều, chỉ quay người về phòng của mình. Dù phía sau còn vô số cặp mặt với những suy nghĩ khác nhau đang nhìn anh...
Chương 1710: Lấy Huyết Linh Chi

Đêm nay có lẽ không được yên bình rồi. Sự có mặt của Cầm thái tử khiến cho cả Huyết Ma Tông chấn động.

Đây cũng là nhân vật tai to mặt lớn. Tứ trưởng lão và Tam trưởng lão của Huyết Ma Tông tức tốc có mặt tiếp đón Cầm thái tử.

Lâm Chính về phòng của mình tiếp tục trị thương, đồng thời nghiên cứu Huyết Nhân Sâm. Huyết Nhân Sâm và Huyết Linh Chi dù có cùng chữ “Huyết” nhưng mội trường sinh trưởng của hai loại khác nhau.

Huyết Nhân Sâm chỉ có thể sống được ở vùng núi lửa, hơn nữa phải là núi lửa có lịch sử hàng chục nghìn năm.

Ngoài ra cứ cách mười năm phải có người tới tưới máu của Bách Điểu để nuôi dưỡng.

Điều kiện sinh trưởng của Huyết Nhâm Sâm khắc nghiệt hơn của Huyết Linh Chi nhiều. Đương nhiên là hai loại cũng không thể đem ra so sánh với nhau được. Chúng đều là những loại linh dược tuyệt vời.

Lâm Chính lấy Sâm Hoàng kết hợp với Huyết Nhân Sâm ra dùng. Chỉ hai miếng thuốc mà Lâm Chính có cảm giác máu trong người sục sôi, cơ thể ấm lên nhiều và gần như muốn phát nổ.

Đúng là khủng khiếp. Lâm Chính vội vàng ngồi khoanh chân, nhắm mắt dưỡng thần. Sau khoảng một tiếng đồng hồ.

Rầm! Cửa phòng đột nhiên bị tông đổ. Ngũ trưởng lão lo lắng lao vào: “Thần y Lâm, không hay rồi, xảy ra chuyện rồi”.

“Sao thế?", Lâm Chính mở mắt, chau mày.

“Bên ngoài miếu Lôi Công có vài người. Bọn họ định nhổ Huyết Linh Chi! Mong thần y Lâm mau ra tay ngăn họ lại”, Ngũ trưởng lão vội vàng kêu lên.

“Cái gì?”

Lâm Chính đứng bật dậy: “Bọn họ ra tay khi nào vậy?”

“Vừa xong! Người canh chừng của chúng ta thông báo. Tôi đã cử Khổng Thích Thiên, Joel, Nam Cầm đi rồi. Huyết Tông Môn cũng sẽ cử đội quân tinh nhuệ nhất đi cứu viện. Thần y Lâm, mong cậu chuẩn bị ngay, nếu mà chậm trễ thì Huyết Linh Chi sẽ bị bọn họ lấy đi mất”, Ngũ trưởng lão cuống cả lên.

“Không cần lo lắng. Việc lấy được Huyết Linh Chi vô cùng phức tạp. Nếu không cẩn thận, cây thuốc mà bị chết. Giờ chúng ta tới đó vẫn còn kịp”, Lâm Chính vừa nói vừa mặc đồ và chạy ra ngoài.

Ngũ trưởng lão cũng vội vàng đi theo. Hai người rời khỏi Huyết Ma Tông, tới miếu Lôi Công ở gần đó.

Giờ mới là 5 giờ sáng. Trời vẫn còn tờ mờ chưa tỏ, cây cỏ bên đường ướt đẫm sương đêm. Lâm Chính nhìn chăm chăm phía trước. Trong đầu không ngừng suy nghĩ.

Hai người nhanh chóng có mặt ở miếu Lôi Công. Lúc này, ở đây im lặng tới mức ghê người. Không hề có bất kỳ động tĩnh gì. Duy nhất có thể nhìn thấy vùng đất màu đỏ trước miếu. Ở đó là một cây Huyết Linh Chi.

Hai mắt Lâm Chính sáng rực. Anh nhìn chăm chăm cây thuốc. Anh cũng đọc rất nhiều tài liệu liên quan tới Huyết Linh Chi. Nếu là Huyết Linh Chi thông thường thì không thể nào to cỡ này được. Hơn nữa rễ và bề mặt của nó cũng sẽ không xuất hiện được nhiều đường hoa văn như thế. Cây Huyết Linh Chi này có phần khác biệt với những gì Huyết Linh Chi được mô tả.

Nhất là thứ mùi mà nó phát ra. Dù đứng ở xa thì Lâm Chính vẫn có thể ngửi rõ được mùi của nó.

Thật đặc biệt! Dường như nó có tác dụng đặc biệt đối với tinh thần và linh hồn.

“Đó chính là Huyết Linh Chi! Sao không thấy người đâu cả?”, Ngũ trưởng lão tỏ ra nghi ngờ.

“Khá kỳ lạ. Ngũ trưởng lão, chúng ta nên cẩn thận. Phải rồi. Không phải ông nói là Khổng Thích Thiên, Joel cũng có mặt sao? Sao không thấy bóng dáng họ đâu vậy?”, Lâm Chính hỏi.

“Tôi cũng không biết”.

Ngũ trưởng lão lắc đầu, nhìn xung quanh: "Thần y Lâm, cậu là y võ giỏi nhất hiện nay. Lấy một cây Huyết Linh Chi chắc chắn không thành vấn đề với cậu. Mong cậu nhanh lấy nó, rồi đưa về Huyết Ma Tông. Tôi ra sau miếu xem thế nào, tìm những người khác xem sao” .

“Tôi đi cùng ông”, Lâm Chính chần chờ rồi nói.

“Không được. Thần y Lâm, Huyết Linh Chi đang ở đây. Nếu không lấy nó, nhỡ bị đám người kia cướp mất thì phải làm sao? Cậu mau mang nó đi đi”, Ngũ trưởng lão nghiêm túc nói.

Lâm Chính gật đầu: “Vậy được. Tôi đi lấy Huyết Linh Chi. Có điều thứ này quan trọng mà lại không có ai canh chừng thì đúng là kỳ lạ. Tôi e rằng có bẫy. Ngũ trưởng lão, ông vào trong miếu kiểm tra xem. Nếu như không có gì bất thường thì tôi sẽ đi lấy Huyết Linh Chi, thế nào?”

“Cứ để tôi lo”, Ngũ trưởng lão hào sảng đáp lại rồi đi về hướng miếu Lôi Công.

Lâm Chính đứng im quan sát xung quanh để xem có mai phục không. Thế nhưng tìm một vòng cũng không thấy gì.

Lẽ nào không có ai thật sao? Anh lại nhìn về phía Ngũ trưởng lão. Thì thấy ông ta vừa đi vào đã lại chạy ra. Ông ta ra dấu không có người.

Lâm Chính suy nghĩ rồi gật đầu. Anh đi về phía Huyết Linh Chi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK