“Hết thủ đoạn rồi sao?”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“A!”.
Thủ vệ cấm địa đó hoàn hồn lại, gào lên một tiếng, năm ngón hóa thành trảo, sử dụng ma khí dồi dào đánh mạnh lên ngực Lâm Chính.
Nhưng một chưởng này đánh xuống không hề làm Lâm Chính bị thương.
Dường như đòn tấn công của thủ vệ cấm địa chỉ là trò trẻ con, không đủ nhét răng.
Thủ vệ cấm địa sửng sốt, sức lực một trảo này đủ để xé rách núi lớn, thế nhưng Lâm Chính lại hoàn toàn phớt lờ.
Sao ông ta dám tin?
Thật ra ông ta không biết lúc này Lâm Chính đã có xương chí tôn, xác thịt mạnh đến mức nào.
Những kẻ từ Lục Địa Thần Tiên trở xuống hoàn toàn không thể tạo thành uy hiếp đối với anh!
Chỉ vài thủ vệ cấm địa nho nhỏ thì làm gì được anh?
Lâm Chính đưa tay tóm lấy cánh tay của thủ vệ, chậm rãi ấn xuống, sau đó đỡ lấy Cung Hỉ Vân đã tỉnh dậy từ trong tay ông ta.
Cung Hỉ Vân rơi xuống đất, sợ hãi lùi lại, người còn hơi choáng váng.
Trong lòng cô ta vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, không biết Lâm Chính xuất hiện từ lúc nào.
Thủ vệ cấm địa kia run rẩy điên cuồng.
Ông ta cảm thấy mình không thể sử dụng được võ lực.
Người trước mắt đánh thế nào cũng không chết, thậm chí vì sự có mặt của anh mà ngay cả hai người phụ nữ kia cũng không giết được.
Dù cho ông ta vốn là thủ vệ cấm địa vô cùng cao quý thì giờ phút này cũng có thể làm gì hơn?
“Khụ khụ, khụ khụ khụ…”.
Lúc này, ở cuối hành lang, người thủ vệ cấm địa bị đánh bay vào trong cửa hàng chậm rãi đi ra.
Nơi ngực ông ta máu thịt mơ hồ, miệng còn chảy máu, trông vô cùng đau đớn.
Nhưng trong mắt ông ta tràn ngập sát ý, hung ác nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính quay người nhìn về phía ông ta.
Lúc này mới thấy sau lưng ông ta còn có vài bóng người chậm rãi bước tới.
Hóa ra những thủ vệ cấm địa khác cũng đã đến.
Bọn họ đứng thành một hàng, nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Ma khí tàn bạo xông thẳng lên trời.
Thủ vệ cấm địa ở trước mắt thấy vậy vô cùng mừng rỡ.
Ông ta lao vọt đi, hội tụ với những thủ vệ cấm địa khác.
Lâm Chính không ngăn cản, chỉ bình tĩnh nhìn theo.
“Tiêu rồi! Chủ tịch Lâm, người của bọn họ đến cả rồi, chúng ta phải chạy thôi! Chạy mau!”.
Cung Hỉ Vân run rẩy hét lên, trong mắt tràn ngập vẻ sợ hãi.
“Cung Hỉ Vân, nhóm của Từ Thiên đâu?”.
Lâm Chính dường như không quan tâm đến đám thủ vệ cấm địa, chỉ quay đầu hỏi.
Cung Hỉ Vân ngạc nhiên, trong mắt hiện lên vẻ bi thương, nhỏ giọng nói: “Từ Thiên… ông ấy chết rồi!”.
“Chết rồi?”.
Lâm Chính ngạc nhiên, nghiêm túc hỏi: “Thế thi thể có còn không?”.
Cung Hỉ Vân chợt nhớ ra gì đó, vội nói: “Có! Còn! Đang ở lầu một!".
Cô ta chợt ý thức được Lâm Chính có y thuật khởi tử hồi sinh.
Nếu thi thể của Từ Thiên còn nguyên vẹn, chắc chắn không khó để cứu sống.
Nhưng lúc này tám thủ vệ cấm địa đều tập hợp, phải giải quyết thế nào đây?
Mặc dù Lâm Chính đối phó với một người dư sức, nhưng tám thủ vệ cấm địa liên tục chém giết thì anh có chiếm ưu thế được không?
Tô Nhu và Cung Hỉ Vân đều lo lắng.
“Mày không giết tao? Xem ra mày không coi tao ra gì rồi!”.
Thủ vệ cấm địa vừa chạy thoát lạnh lùng nhìn Lâm Chính.
“Tôi đã chịu đựng Thiên Ma Đạo đến cực hạn rồi! Tôi không biết vì sao các người lại khiêu chiến giới hạn của tôi nhiều lần như vậy, nhưng tôi muốn nói cho các người biết, lần này tôi sẽ không bỏ qua cho các người nữa đâu!”.
Lâm Chính khàn giọng nói.
“Thế à? Tiếc là mày không có cơ hội nữa rồi. Nếu mày giết tao thì bọn tao đã không thể dùng Diệt Thế Ma Trận giết mày! Nhưng mày quá ngạo mạn, để tao thoát được, nay tám người bọn tao đã tập hợp, còn lo không giết được mày sao?”, người đó lạnh lùng cười nói.
“Mày chỉ có một mình mà dám chặn bọn tao?”.
Thủ vệ khác lau máu nơi miệng, chậm rãi đi về phía Lâm Chính cùng những người khác.
Ma khí cuồn cuộn phóng ra điên cuồng, cuốn bay phần đỉnh của trung tâm mua sắm, lan tràn toàn bộ tầng lầu.
Giờ phút này, nhiệt độ của trung tâm mua sắm hạ xuống nhanh chóng, gần như xuống 0 độ.
Xung quanh trở nên u ám tịch mịch.
Dường như giờ phút này, toàn bộ trung tâm mua sắm đã trở thành lĩnh vực của ma nhân!
Nhưng Lâm Chính vẫn không hoảng loạn, hai mắt dần dần đỏ lên.
“Chỉ một mình tao? Tao có nói ở đây chỉ có một mình tao sao?”.
Thủ vệ cấm địa kia hơi sửng sốt, đột nhiên ý thức được gì đó, vội vàng nhìn quanh.
Khoảnh khắc đó, bọn họ mới nhận ra sự khác thường ở xung quanh.
Vài bóng người đang đứng quanh bọn họ.
Dường như những bóng người này đã đứng đây từ lâu, nhưng bọn họ giấu khí tức nên các thủ vệ cấm địa đều không phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ ngay lập tức!
“Kẻ này lại có người trợ giúp?”.
“Mọi người cẩn thận!”.
Bọn họ khẽ hô, đồng loạt phát động ma khí, trở nên cảnh giác.
Sở Thu quan sát tám ma nhân kia, khẽ nhíu mày: “Không ngờ ngoại vực lại có cả cao thủ của ma tộc, đúng là làm người ta kinh ngạc!”.
“Anh Lâm, người anh muốn đối phó là bọn họ sao? Hừ, mặc dù hơi khó giải quyết, nhưng muốn giết chết cũng không khó!”, Trương Kỳ nói.
Nghe được những lời nói đó, đám thủ vệ cấm địa cảm thấy áp lực tăng thêm.
Một Lâm Chính đã khiến bọn họ đau đầu lắm rồi.
Không ngờ bên cạnh Lâm Chính còn có nhiều cao thủ như vậy!
Sao lại như vậy?
Chuyện này không khớp với tin tức bọn họ nhận được!
Đây là người của Dương Hoa sao?
Sao Dương Hoa lại có nhiều cao thủ như vậy?
“Chỗ này vẫn chưa cần tới các vị giúp đỡ, các vị hãy đến học viện Huyền Y Phái chi viện đi!”, Lâm Chính hô lên.
“Học viện Huyền Y Phái? Hừ, muộn rồi thần y Lâm, chỗ đó đã bị bọn tao san bằng!”.
Thủ vệ đó quát lên, vẻ mặt hung dữ.
“Mày nói cái gì?”.
Ánh mắt Lâm Chính lạnh băng.
“Đám tâm phúc của mày đã bị bọn tao giết hết rồi, học viện Huyền Y Phái đã biến thành một biển thi thể! Mày đến muộn rồi! Ha ha ha ha…”.
Đám thủ vệ cười điên cuồng, ánh mắt dữ tợn.
Lâm Chính không nói gì, phóng ra sát ý cuộn trào, cất bước đi về phía đám thủ vệ cấm địa.
“Giết đám lợn chó này trước!”.
Sở Thu hét lên, lấy ra một thanh nhuyễn kiếm thon dài, nhảy từ trên nóc xuống.
“Diệt Thế Ma Trận!”.
Một thủ vệ hét lên.
Bảy người khác lập tức hành động.
Cơ thể bọn họ lan tỏa ma khí vô tận, mỗi một người đều di chuyển nhanh nhẹn giống như hồn ma.
Sở Thu biến sắc, đưa mắt nhìn quanh.
Tám thủ vệ cấm địa điên cuồng xoay vòng, ma khí bọn họ phóng ra bao trùm tứ phía, cơ thể bọn họ ẩn nấp trong ma khí, ma mị khó nắm bắt.
“Tất cả cẩn thận!”.
Sở Thu hét lớn.
Lần này Lâm Chính cực kỳ giận dữ, lao vọt tới, thúc đẩy toàn bộ sức mạnh phi thăng, đáp xuống chính giữa Diệt Thế Ma Trận!
“Trấn cho tôi!”.
Ầm!
Sức mạnh dồi dào tinh thuần giáng xuống từ trên trời, đánh phá hư không, quét qua bầu trời, trong nháy mắt hạ xuống, đánh nát toàn bộ trung tâm mua sắm.
Ma khí u ám vô tận lập tức bị trấn áp.
Trong nháy mắt, bốn hướng tối đen hóa thành chân không.
Thế giới tối đen trở nên sáng trưng.
Tám thủ vệ cấm địa không kịp đề phòng, tất cả bị sức mạnh phi thăng trấn áp, ngã từ tầng cao nhất xuống tầng một, không thể động đậy!
Trước mặt Lâm Chính, Diệt Thế Ma Trận dường như chỉ mới xuất hiện đã bị phá…
Chương 3672: Ma chủ trời giáng
Cứ như ma chủ từ trên trời giáng xuống.
Trước mặt sức mạnh phi thăng bá đạo, ma khí tinh thuần nhất do tám người phóng ra toàn bộ bị trấn áp giống như đậu hũ, khó mà lan rộng.
Diệt Thế Ma Trận cũng không đỡ nổi một đòn.
Tám thủ vệ cấm địa bị sức mạnh phi thăng đè ép dưới đất, không đứng dậy nổi.
Bọn họ vận chuyển ma khí chống đỡ, nhưng lại phát hiện ma khí của mình không hề có tác dụng.
Ai cũng kinh ngạc, đâu thể ngờ được thực lực của thần y Lâm ở Giang Thành mạnh đến mức này.
Ngay cả Diệt Thế Ma Trận mà bọn họ lấy làm kiêu ngạo cũng không có tác dụng, bị anh phá trong nháy mắt.
Bọn họ biết, dù tám người hội tụ cũng khó mà đối địch với Lâm Chính, thực lực chênh lệch quá lớn, cần phải rời khỏi đây ngay.
Nhưng lúc này bọn họ đều bị trấn áp, làm sao chạy thoát?
Tám người đỏ cả mắt, ngầm hiểu ý nhau, đưa ra quyết định.
“Anh Lâm, tám người này là người của Thiên Ma Đạo mà anh nói sao? Bây giờ nên làm gì? Giết hết bọn họ à?”.
Sở Thu đáp xuống, lên tiếng hỏi.
“Thực lực của tám người này không hề tầm thường. Nếu anh Lâm không ra tay, chỉ dựa vào chúng ta e là phải ác đấu một phen, hơn nữa khó mà biết trước thắng thua. Nếu bọn họ đều là người của Thiên Ma Đạo, tôi đề nghị diệt trừ hậu họa!”.
Trương Kỳ để lộ sát ý trong mắt, nói.
Thật ra Lâm Chính cũng nghi hoặc.
Tám ma nhân này đều mạnh hơn ma nhân bình thường anh từng gặp trước kia.
E là ngay cả Đại Ma Quân Tử Long Thiên cũng không thể so sánh với bất kỳ ai trong tám người này.
Trong Thiên Ma Đạo lại có cao thủ như vậy sao?
Không đúng!
Lâm Chính cũng từng đến Thiên Ma Đạo vô số lần, hơn nữa còn có tai mắt trong Thiên Ma Đạo, nhưng chưa bao giờ nhận được tin tức gì liên quan đến tám người này.
Chẳng lẽ còn có thông tin gì của Thiên Ma Đạo mà anh không biết?
Ánh mắt Lâm Chính toát ra vẻ hung ác, định giải quyết bọn họ sau đó bắt vài người thẩm tra.
Nhưng đúng lúc đó.
“A!”.
Tám thủ vệ cấm địa đồng loạt hét lên.
Bọn họ có vẻ vô cùng đau đớn, vẻ mặt ai cũng dữ tợn, toàn thân co giật dữ dội.
Nhìn cảnh tượng đó, bọn họ đều giật mình.
“Bọn họ làm sao vậy?”.
“Mau làm bọn họ yên tĩnh lại!”.
Sở Thu cảm giác được có gì đó không ổn, cầm nhuyễn kiếm đi tới định chém đầu bọn họ.
Nhưng khi nhuyễn kiếm chém tới.
Ầm!
Một luồng ma khí bá đạo đột nhiên phóng ra từ trên người những người đó.
Sở Thu không kịp đề phòng lập tức bị hất bay.
Những người khác cũng bị đẩy ngã ra đất.
Ngay cả Lâm Chính suýt chút nữa cũng không đứng vững.
“Chuyện này là sao?”.
Trương Kỳ ngơ ngác.
Lâm Chính nhìn về phía tám thủ vệ cấm địa.
Da thịt bọn họ nứt ra, rất nhiều ma khí đen nhánh thoát ra khỏi phần da nứt nẻ, thoáng chốc nhấn chìm cơ thể của tám người họ.
Trong mơ hồ, có vẻ như máu thịt của tám người bị số ma khí đó dẫn dắt, nhanh chóng hợp lại làm một.
“Chẳng lẽ lại là cấm thuật gì đó?”.
Đám đông nhìn mà vô cùng sợ hãi.
Tám người đó… lại hợp lại làm một!
“Các vị, phiền các vị hãy mau chóng dẫn người của Dương Hoa rời đi, tiếp viện cho các nơi, gặp phải người của Thiên Ma Đạo thì giết không tha, còn chỗ này để tôi đối phó!”.
Lâm Chính nói.
“Anh Lâm, sao chúng ta không đồng tâm hiệp lực giải quyết người này? Nếu anh bị nó quấn chân, bọn chúng lại có thêm ai đó mạnh đến đây thì chúng ta khó mà đấu lại, vậy chẳng phải tình hình sẽ rất tồi tệ hay sao?”, Sở Thu nói.
Lâm Chính suy nghĩ một lúc, gật đầu: “Cũng được!”.
Anh quay người lại: “Cung Hỉ Vân! Cô hãy đưa Tô Nhu rời khỏi đây, chỗ này để chúng tôi giải quyết!”.
“Được! Được, Chủ tịch Lâm, cậu hãy cẩn thận!”.
Cung Hỉ Vân biết mình ở đây cũng không giúp được gì, chỉ đành gật đầu, run rẩy quay người dìu Tô Nhu rời đi.
Tô Nhu rưng rưng nước mắt, lo lắng nhìn Lâm Chính, muốn nói lại thôi.
Chẳng lâu sau, hai người đã rời khỏi hiện trường.
Bóng người được bao trùm trong ma khí cũng chậm rãi đứng dậy.
Chương 3673: Xé rách
Đám đông ngước nhìn bóng hình đang đứng đó. Bóng hình đó đứng ở lầu một nhưng cái đầu thì đã lên tới tận lầu ba.
Bóng hình đó được bao phủ bởi một lớp ma khí với đôi mắt như mắt đèn lồng, đỏ rực cùng khuôn mặt tà ma đáng sợ.
Dù là lớp áo giáp hay là khuôn mặt thì đều được tạo ra từ ma khí trông vô cùng đáng sợ.Điều càng khiến người ta sợ hãi hơn chính là hai tay của kẻ này cầm hai thanh kiếm làm từ ma khí vô cùng sắc nhọn.
Hai thanh kiếm dài tầm 5m. Chuôi kiếm có ấn khí đầu lâu, sát khí phóng ra hừng hực
Đám đông sững sờ. Bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy chiêu pháp nào như thế.
Lâm Chính nhìn chăm chăm vào ma ảnh. Anh phát hiện ra tứ chi, đầu và cơ thể của người này còn có những bóng hình mờ ảo khác. Rõ ràng tên quái vật này được tạo ra từ ba người canh chừng vùng cấm địa.
“Xem ra trận chiến này không dễ dàng nữa rồi”, Sở Thu cười khổ.
“Tôi đã quan sát rồi, người này được tạo ra từ tám người. Nếu có thể tách tám người này ra thì tên quái vật này cũng sẽ biến mất", Lâm Chính nói.
“Sợ rằng muốn tách chúng ra cũng không hề đơn giản”, Trương Kỳ nói.
Dứt lời.
Vụt! Hai thanh ma kiếm đáng sợ chém tới. Ma khí cuồn cuộn bao lấy hai thanh kiếm, như chém rách cả đất trời.
“Tránh ra”, Lâm Chính hét lớn, lập tức lùi lại. Mọi người lập tức tách ra .
Thế nhưng ma nhân khổng lồ dường như đã nhắm thẳng vào Lâm Chính. Dù anh có lùi lại thì ma kiếm vẫn không chịu buông tha, vẫn chém về phía anh.
Cả khu thương mai bị chém tung. Lâm Chính lùi lại góc tường, không còn đường nào rút lui nữa anh đành phải lấy Hồng Mông Long Châm ra ghim lên người.
Keng! Hai thanh kiếm cứ thế chém xuống Hồng Mông Long Châm.
Ma khí ập tới. Lâm Chính chẳng buồn đề tâm. Anh lập tức chộp lấy kiếm khí và phát lực.
Rắc...Sức mạnh truyền tới, một thanh kiếm bị gãy gãy nát.
Thế nhưng không đợi Lâm Chính xử lý thanh kiếm thứ hai thì thanh kiếm này đã đâm mạnh tới. Lâm Chính không kịp phản ứng.
Thanh kiếm đâm xuyên tới. Ma nhân khổng lồ gầm gừ. Thanh kiếm từ ma khi lao tới như điện xẹt.
Sức mạnh bùng nổ như một trận địa hồng thủy rót vào Lâm Chính và tấn công anh. Mặt đất nứt toác, rung chuyển dữ dội. Cả khu trung tâm mua sắm gần như sụp đổ.
Đúng lúc này...
Rắc!
Rắc!
Âm thanh quỷ dị vang lên. Thanh kiếm bỗng xuất hiện vết nứt.
Ma nhân gầm gừ, dường như ý thức được việc Lâm Chính không những không chết mà còn đang phản kích lại mình.
Đúng lúc này...
Vụt vụt...Vô số kiếm khí phóng tới chém xuống đầu của ma nhân khổng lồ. Sau đó vài bóng hình tấn công nhanh như điện xét quanh ma nhân này.
Ma nhân tức giận, cầm thanh kiếm gãy chém tới. Thế nhưng những bóng hình kia vô cùng nhanh nhạy. Sức tấn công của họ cũng vô cùng khủng khiếp. Ma nhân không thể nào chạm được vào họ. Đợi đám người này tản ra thì ma nhân mới thấy mình đã bị vô số sợi tơ khóa chặt.
“Để xem ông chết thế nào”, Sở Thu cười lạnh, cầm thanh kiếm trong tay và giáng xuống.
“Thiên Lực Giáng Lâm”.
Rầm. Đường thần lực từ trong không trung giáng xuống chém lên người ma nhân.
“Grào”, ma nhân phát ra tiếng kêu đau đớn, cơ thể nứt ra.
Lâm Chính lao tới, cầm mảnh kiếm gãy và khởi động sức mạnh phi thăng cùng Lạc Linh Huyết. Sức mạnh đã phát huy tác dụng.
Ma nhân dần bị tách ra. Ông ta vội vàng đưa hai tay định ngăn Lâm Chính lại.
Nhưng Trương Kỳ, Sở Thu lúc này đã lại phóng ra một lượng châm rất lớn, ghim chặt đối phương khiến ông ta không thể nhcus nhíc.
Ma nhân khổng lồ bị khống chế và dần bị xé ra. Cảnh tượng trước mặt thật đáng sợ.
Chuong 3674: Vạn châm tấn công
Một ma nhân khác lúc này đang ngồi trên cổ của ma nhân khổng lồ và được lớp ma khí giữ cố định. Hắn ngồi đó, hai tay kết ấn, cơ thể dần nứt ra, ma khí phóng ra từ những kẽ nứt giống như liên kết với cả ma nhân khổng lồ.
Ma nhân này có đôi mắt đỏ như máu. Có lẽ ma nhân này không ngờ Lâm Chính có thể phá vỡ lớp mặt nạ của ma nhân không lồ.
Vì lớp mặt nạ của ma nhân khổng lồ được tạo từ một lớp giáp ma khí có tác dụng phòng ngự. Mà lớp phòng ngự này được tập hợp sức mạnh của tám người canh chừng vùng cấm địa. Theo lý mà nói, bất kỳ một võ giả nào cũng không thể phá hỏng lớp mặt nạ đó mới phải.
“Ra đây cho tôi”, Lâm Chính hét lớn, đưa tay chộp lấy ma nhân.
Ma nhân vội đưa tay ra chộp lấy cổ tay của Lâm Chính. Thế nhưng sức mạnh của ma nhân này không bằng Lâm Chính nên đã bị anh siết cổ và bẻ ra khỏi người ma nhân khổng lồ.
Ma nhân này ngã ra đất. Ma nhân khổng lồ này giật bắn mình, khí tức yếu đi ba phần, cơ thể cũng nhỏ đi.
Lâm Chính vẫn không hề dừng lại, chỉ đưa tay ra chộp tiếp. Những kẻ canh chừng cấm địa khác biết là không thể ngăn được Lâm Chính nên đồng loạt phát lực, điều động ma khí định đẩy lùi anh.
Đối với người sở hữu xương chí tôn như Lâm Chính thì đòn tấn công của đối phương chẳng là gì.
“Ma nhân, không được phép sỉ nhục”.
Lúc này, ma nhân nằm ở vị trí cổ của ma nhân khổng lồ đột nhiên đanh mắt, phát ra tiếng gầm khủng khiếp vào lao ra. Hắn ôm chặt lấy Lâm Chính và đốt ma lực.
Hắn muốn tự phát nổ. Lâm Chính không dám chần chừ, lập tức lao vọt lên. Thế nhưng khi anh vừa lao lên được thì….
Bùm…Mười đường màu đen hình chữ thập phóng ra. Cả một nửa Giang Thành chấn động. Kính xe nổ tung, các tòa nhà cao tầng rung lắc, mặt đất cũng chao đảo.
Còn trung tâm thương mại thì bị phá hủy. Sở Thu vội vàng thúc giục chân khí chống lại. May mà Lâm Chính chạy kịp thời nên bọn họ không bị thương là bao.
Còn người người canh chừng khu cấm địa thì biết rằng nếu đánh tiếp sẽ chết chắc nên lập tức tìm cách lao ra khỏi đống đổ nát. Ma nhân khổng lồ lao đi như một con bò điên.
Ông ta va đập vào những công trình, những chiếc xe hơi cũng bị ông ta đạp nổ tung.
“Không hay rồi, ma nhân định tháo chạy”, Sở Thu hét lớn: “Mau chặn lại”
“Đuổi theo”
Đám đông vội vàng làm theo. Sở Thu cất kiếm, lấy châm ra phóng mạnh.
Châm bạc lao đi như một cơn mưa về phía ma nhân và tạo thành một bước tường bằng châm. Thế nhưng người khổng lồ ngáng hai tay lên trước, chặn đứng bức tường bằng châm đó.
“Cái gì?”, Sở Thu nín thở.
“Bọn chúng đang rót toàn bộ ma khí vào hai chân và cơ thể. Chúng không muốn đấu với chúng ta nữa mà chỉ muốn bỏ chạy”.
Trương Kỳ trầm giọng: “Nếu tiếp tục thế này thì chúng sẽ chạy thoát mất”.
“Hừ, sao có thể để chúng thành công. Các vị, giúp tôi một tay”, Sở Thu đanh mắt, hét lớn và tiếp tục phóng ra châm bạc.
Thế nhưng số châm này chỉ phóng vào đầu và ngực của đối phương. Trương Kỳ thấy vậy thì lập tức hiểu ra ý của Sở Thu và cũng lấy châm ra làm theo.
Hàng vạn cân châm được phóng ra một cách hết sức bình thường. Vì bọn họ cần sức mạnh của châm để cho đối phương không thể phóng ra sức mạnh của mình. Vậy nên Sở Thu mới cần mọi người giúp đỡ.
Nếu như Trương Kỳ không ra tay thì việc thi triển hàng vạn cây châm sẽ không thành công và như vậy Sở Thu chỉ tốn công vô ích khi phóng châm của mình.
Đám người Trương Kỳ phóng châm xong thì Sở Thu tiếp tục ghim châm lên bụng và tứ chi của mình.
Một đường sáng phát ra từ cơ thể của Sở Thu. Trong nháy mắt tốc độ và sức mạnh của Sở Thu tăng vọt.
Người khổng lồ đạp lên con đường nhỏ với vẻ hoảng sợ. Sở Thu nhanh chóng đáp xuống trước mặt ông ta và vung cây kiếm trong tay.
Một đường kiếm khí lao tới, chém xuống người khổng lồ. Người khổng lồ gầm lên, định dùng ma lực để chặn lại kiếm khí. Nhưng Sở Thu không hề dừng lại, thanh kiếm vẫn điên cuồng chém tới tạo ra một bức tường khí
Ma nhân khổng lồ đập mạnh lên bức tường này. Bức tường xuất hiện vết nứt.
Lực tấn công khá mạnh khiến Sở Thu cũng bị ảnh hưởng. Cơ thể Sở Thu lập tức bị thương và nôn ra máu tươi.
Thế nhưng Sở Thu không hề lùi lại mà vẫn quyết tâm. Cuối cùng ma nhân phải dừng lại.
Bức tường bằng khí đầy vết nứt vẫn còn nguyên.
“Tốt quá rồi”, đám người Trương Kỳ mừng lắm, lập tức lao tới khóa chặt ma nhân.
Lâm Chính ở xa thấy vậy thì vội lao tới nhắm thẳng vào cổ ông ta và ra đòn sát phạt. Trong nháy mắt một đường dáng đi xuyên qua ma nhân, đáp xuống đất
Ma nhân khựng người.
Chương 3675: Đối địch
Xung quanh trở nên yên tĩnh.Thân hình ma nhân cũng cứng đờ bất động.
Người dân xung quanh hoảng loạn chạy trốn.Sở Thu và Trương Kỳ đều dừng lại nhìn ma nhân khổng lồ.Nhưng họ lại thấy trên người ma nhân đó xuất hiện rất nhiều khe nứt, sau đó bị vỡ ra thành từng mảnh.
Cuối cùng.
Bùm! Ma nhân nổ tung. Nổ thành một làn sương ma.Sau khi làn sương ma tan hết, sáu thi thể đẫm máu đã nằm dưới đất.
Lúc này, các thủ vệ ở cấm địa đều trong cảnh da bong thịt tróc, Lâm Chính cưỡng ép đánh nát ma nhân khổng lồ đã hoàn toàn nổ nát khí mạch của họ.
Họ không thể hồi phục, khí mạch nổ tung, đã triệt để mất đi sức chiến đấu, chỉ có thể nằm dưới đất liên tục co giật.
“Mấy tên này điên cuồng quá", Sở Thu lau máu trên khóe môi, cất nhuyễn kiếm rồi bước tới.
“Dù sao chúng cũng là ma, có thể không điên được sao?”
Lâm Chính sải bước đi về phía một ma nhân trong đó, từ trên cao nhìn xuống.Thế nhưng ánh mắt ma nhân đó trở nên nghiêm nghị, đột ngột vươn một tay nắm lấy chân Lâm Chính, định đốt cháy ma khí tự nổ.
Lâm Chính lập tức vung tay lên.
Vèo! Vèo! Mấy cây kim bạc đâm vào trong người ma nhân kia.
Hắn lập tức dừng lại. Các ma nhân khác cũng muốn làm tương tự nhưng đều bị kim bạc của Lâm Chính ngăn chặn hành động.
“Dẫn đi trước đi! Sau khi chuyện này kết thúc rồi từ từ thẩm tra”, Lâm Chính khàn giọng nói.
“Được!”, Trương Kỳ mỉm cười, dẫn người tới gần, trói gô đám ma nhân này.
“Anh Lâm, trước đó có ma nhân đã chạy thoát”.
Lúc này một người chạy đến la lên với Lâm Chính.Trước đó, khi thủ vệ cấm địa ngồi khoanh chân trên đầu ma nhân khổng lồ bị Lâm Chính bắt được, anh cũng bị ma nhân lôi kéo, ma nhân muốn tự nổ với anh. Sau đó anh cũng mặc kệ tên ma nhân đó, đuổi theo ma nhân khổng lồ, mà hiển nhiên tên ma nhân kia cũng nhân cơ hội trốn thoát.
“Đáng chết, chúng ta đuổi theo”, Sở Thu nói.
“Để hắn đi đi!”, Lâm Chính lắc đầu.
“Anh Lâm…”
“Bây giờ Giang Thành rất loạn, tôi thấy có vẻ không chỉ một thế lực Thiên Ma Đạo đang gây rối đâu, các anh dọn dẹp đám cặn bã còn thừa ở đây với tôi rồi hẵng tính”.
“Ừ”.
Mọi người gật đầu.Lâm Chính lập tức nhảy lên, xông về nơi đánh giết hung hăng nhất.Mấy người Sở Thu tản ra xung quanh, dọn sạch những kẻ xâm chiếm Giang Thành.
Trên tòa nhà cao ở đằng xa, một đám nam nữ mặt tái mét.Dù không nhìn rõ tình hình cuộc chiến trong trung tâm thương mại nhưng họ vẫn thấy được cảnh tượng ma nhân khổng lồ chạy trối chết và cảnh tượng Sở Thu chặn đường rồi Lâm Chính giết hắn.
“Sao có thể… ma nhân đó… là người khổng lồ Ma Ảnh được tám thủ vệ cấm địa biến thành mà? Tại sao… tại sao lại bị đánh thành bộ dạng nhếch nhác như thế?”
Sắc mặt Tiêu Nan Tuyệt trắng bệch, anh ta cắn chặt răng nói.
“E rằng đám thủ vệ cấm địa này là có tiếng mà không có miếng! Sao chẳng được tích sự gì khi đối mặt với thần y Lâm thế?”, người phụ nữ bên cạnh nói.
“E là không phải thủ vệ cấm địa này có tiếng mà không có miếng, mà do thực lực của thần y Lâm này quá siêu phàm”.
Một người từ phía sau đi tới, khàn giọng nói: “Hơn nữa, tôi thấy những người bên cạnh thần y Lâm đó cũng là cao thủ rất mạnh. Ở Long Quốc, lực lượng này có thể đánh đâu thằng đó, không gì cản nổi rồi”.
Mọi người đều không nói gì. Đúng thật là thế. Họ không biết bản lĩnh của Sở Thu, chỉ nhìn thấy Sở Thu chỉ cần một người một kiếm mà gần như có thể ngăn được người khổng lồ.
Tiêu Nan Tuyệt chắc chắn không thể làm được việc này.
“Dương Hoa… có nhiều cao thủ như thế từ bao giờ?”, Tiêu Nan Tuyệt khàn giọng nói.
“Chuyện này không thể xem nhẹ, mau chóng báo với Cô Phong, chúng ta phải mau chóng chuẩn bị”.
“Thế bên này phải làm sao đây?”
Tiêu Nan Tuyệt hỏi.
Người kia cười khẩy.
“Thần y Lâm đã về, e là Thiên Ma Đạo và Tử Vực sẽ không thành công. Nhưng tôi nghe nói Thiên Ma Đạo đã bắt được rất nhiều quản lý cấp cao của Dương Hoa, để xem đối phó thế nào”.