Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3771: Mày phải tự mình tới lấy

Thật ra lúc Mạn Sát Hồng chặn ông ta lại, ông ta biết mình đã bại lộ.

Mặc dù ông ta đã dốc hết sức chạy, nhưng thân xác này chung quy không phải của mình. Cho dù có dùng cấm thuật Thiên Ma Đạo cấy nửa bên não vào, nhưng não và cơ thể sinh ra phản ứng bài xích khiến ông ta không chạy được bao xa.

“Thần y Lâm… Cậu thật sự phải đuổi tận giết tuyệt sao…”.

Đạo chủ Thiên Ma Đạo khó khăn lên tiếng, giọng nói khô khan, hơn nữa có chút mơ hồ không rõ.

Hiển nhiên, ông ta vẫn chưa thể thích ứng với cơ thể này.

“Ông nghĩ tôi sẽ nương tay với ông sao? Hoặc là ông sẽ nương tay với tôi nếu tôi bại trong tay ông?”.

Lâm Chính đi về phía đạo chủ Thiên Ma Đạo, giọng nói lạnh lùng.

“Thần y Lâm, chỉ cần cậu không giết tôi, cậu muốn gì tôi cũng có thể thỏa mãn cậu! Cậu không muốn có cấm thuật của Thiên Ma Đạo chúng tôi sao? Cậu không muốn tìm hiểu những pháp năng thượng cổ đó sao? Tôi biết cậu là một y si! Chỉ cần cậu thả tôi đi, tôi sẽ dạy cho cậu hết!”.

Đạo chủ Thiên Ma Đạo kêu lên.

Nhưng Lâm Chính không dừng bước.

“Tôi đúng là y si, nhưng bây giờ tôi chỉ muốn lấy mạng ông!”.

Dứt lời, Lâm Chính nhảy vọt lên, lao về phía đạo chủ Thiên Ma Đạo.

“A!”.

Đạo chủ Thiên Ma Đạo gào lên, trên người bùng phát một luồng ma khí.

Lúc này, thực lực của ông ta không bằng trước kia, ma khí sản sinh ra không có sức phá hoại nào, gần như không thể lay động cơ thể Lâm Chính.

Ầm!

Lâm Chính đánh ra một chưởng như ánh sáng, xuyên qua ngực của đạo chủ Thiên Ma Đạo.

Đạo chủ Thiên Ma Đạo run rẩy cả người, điên cuồng nôn ra máu.

Ông ta mất mấy chục năm mới tìm được cái xác này, đây là thân xác phù hợp với não của ông ta nhất. Ông ta cất giấu cái xác này trong cấm địa, dùng dung dịch đặc biệt lưu trữ cùng với tám thủ vệ cấm địa.

Trước kia chạy vào cấm địa, ông ta cố tình cắt một nửa não của mình giấu đi, đề phòng mình không đánh lại Lâm Chính mà chết.

Nhưng rốt cuộc ông ta chỉ còn lại nửa bộ não, cộng thêm phản ứng bài xích với thân xác mới quá mạnh, dẫn tới thực lực ông ta rơi xuống cấp bậc cực kỳ thấp.

Đối mặt với Lâm Chính, ông ta còn không có cơ hội đánh trả.

“Thần y Lâm, cậu…”.

Ông ta nôn ra máu, cơ thể run lên, trong mắt tràn ngập sự phẫn nộ căm thù.

Lâm Chính vung cánh tay lên, lòng bàn tay đánh về phía đầu đạo chủ Thiên Ma Đạo.

Chưởng đó đủ để đánh nát đầu ông ta.

Nhưng trong lúc nghìn cân treo sợi tóc.

Keng!

Một luồng sáng vàng đột nhiên giáng từ trên trời xuống, chém về phía tay anh.

Lâm Chính kinh ngạc, buông đạo chủ Thiên Ma Đạo ra, vội vàng lùi về sau.

Ánh sáng vàng suýt chút nữa chém tay anh xuống, nhưng khi đánh xuống mặt đất lại không làm mặt đất nứt ra, vừa chạm vào đã tan.

Những luồng sức mạnh phi thăng tinh thuần khiến người ta phát run lan tràn ra xung quanh.

“Luồng khí tức này là khí tức của Lục Địa Thần Tiên?”.

Lâm Chính ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Một người đàn ông tóc trắng tung bay, mặc áo màu đen, chắp hai tay sau lưng, đứng giữa không trung.

“Thánh Quân Diệp Viêm!”.

Lâm Chính kêu lên.

“Diệp Viêm đại nhân, cuối cùng cậu cũng đến rồi… Cứu tôi… Cứu tôi…”.

Đạo chủ Thiên Ma Đạo cố nhịn đau bò dậy, miệng vừa nôn ra máu vừa hét lên.

Vẻ mặt Lâm Chính lạnh đi.

Không ngờ đạo chủ Thiên Ma Đạo lại cấu kết với cả Thiên Thần Điện!

Chẳng trách đạo chủ Thiên Ma Đạo lại chạy về phía này, hóa ra ông ta đã thông báo cho Thánh Quân Diệp Viêm, nhờ hắn tới đây tiếp ứng.

Lâm Chính lao vọt về phía đạo chủ Thiên Ma Đạo.

Hôm nay phải giết chết đạo chủ Thiên Ma Đạo, nếu để ông ta hợp tác với Diệp Viêm thì chắc chắn sẽ thành họa lớn.

“Kẻ phàm nhân! Dám phớt lờ bản tiên sao?”.

Diệp Viêm hừ lạnh, đứng trên không trung quạt tay xuống dưới.

Ầm!

Sức mạnh phi thăng cuồng bạo từ trên trời giáng xuống, đánh về phía Lâm Chính.

Lâm Chính không sợ, toàn thân tỏa ra luồng sáng vàng rực, chống chọi với sức mạnh phi thăng đó, đồng thời dùng một tay đánh mạnh vào đạo chủ Thiên Ma Đạo.

Ầm!

Chưởng lực đáng sợ lập tức tác động lên người đạo chủ Thiên Ma Đạo.

Trong nháy mắt, da thịt của ông ta nứt ra, xương cốt vỡ nát.

Lâm Chính mừng thầm, nhưng chẳng mấy chốc đã nhận ra điều gì đó, sắc mặt lập tức sa sầm.

Não đâu?

Trong đống xương cốt vỡ nát không hề có nửa bên não của đạo chủ Thiên Ma Đạo.

Anh định thần nhìn lại.

Quả nhiên, Diệp Viêm đã dùng sức mạnh phi thăng bao bọc nửa bên não của đạo chủ Thiên Ma Đạo, dẫn đến chưởng lực của Lâm Chính không thể đánh nát nó.

Vù!

Não của đạo chủ Thiên Ma Đạo bay về phía Diệp Viêm, rơi vào tay hắn.

Với y thuật của Diệp Viêm, cứu sống đạo chủ Thiên Ma Đạo chỉ với não của ông ta chắc chắn không khó.

Nhưng Lâm Chính lo rằng hắn không cứu sống đạo chủ Thiên Ma Đạo, mà là dựa vào y thuật của hắn để lấy thông tin trong đầu đạo chủ.

Não là bộ phận phức tạp nhất trong cơ thể người, mà y học liên quan đến phương diện này cũng thuộc dạng khó nhất.

Lâm Chính không dám bảo đảm Diệp Viêm có nắm được y thuật như vậy hay không.

Nếu hắn có thủ đoạn lấy được ký ức tri thức của đạo chủ Thiên Ma Đạo thì chắc chắn không phải chuyện tốt đối với Lâm Chính.

Nhưng Diệp Viêm đến đây rõ ràng không chỉ vì đạo chủ Thiên Ma Đạo.

“Nhẫn chí tôn trong tay tao dường như không hoàn chỉnh. Lâm Chính, giao lợi ích mà mày lấy được từ thần mộ chí tôn ra đây!”, Diệp Viêm nhìn chằm chằm Lâm Chính, bình thản nói.

“Cái này có lẽ mày phải tự mình tới lấy”.

Lâm Chính đáp.

“Mày muốn nếm thử thủ đoạn của Lục Địa Thần Tiên sao? Bây giờ tao không giống như lúc mới đột phá nữa đâu! Người đứng trước mặt mày là một Lục Địa Thần Tiên hoàn chỉnh! Mày có hiểu không?”.

Diệp Viêm nói.
Chương 3772: Chân hỏa

Lâm Chính không hề nghi ngờ lời nói của Diệp Viêm.

Với thiên phú của hắn, khoảng thời gian này đủ để hắn củng cố cảnh giới Lục Địa Thần Tiên.

Diệp Viêm hiện tại chỉ có thể mạnh hơn trước đây.

Nhưng dù vậy, Lâm Chính không thể tỏ ra e dè hay sợ hãi.

Chạy trốn là gần như không thể.

Hiện tại chỉ có cách đánh một trận.

Anh lấy kim châm bạc ra, đâm vào cơ thể, đồng thời nuốt một lượng lớn đan dược, chuẩn bị đầy đủ cho trận chiến.

Lần này, anh chỉ có thể chiến đấu bằng tất cả sức lực của mình.

Sau khi thăng cấp xong, Thiên Ma Đạo chủ chỉ cách cảnh giới Lục Địa Thần Tiên có một bước, nhưng ông ta rốt cuộc cũng không thể đạt tới cảnh giới đó. Nếu đem ông ta ra so sánh với Diệp Viêm thì chẳng khác nào trứng chọi với đá.

Lâm Chính tuy rằng có xương Chí Tôn trợ lực nhưng cũng không thể đạt tới trình độ đó. Cũng may mắn là anh đã hấp thu 30% tu vi của Thiên Ma Đạo chủ khiến thực lực tăng mạnh, may ra có thể cầm cự đánh một trận với Diệp Viêm.

"Tự tìm chỗ chết!"

Diệp Viêm lắc đầu, sát ý bộc phát, lao về phía Lâm Chính như tia chớp.

Đúng lúc này, mặt đất dưới chân Lâm Chính lún xuống, năng lượng cuồng bạo vô tận như sóng vỗ ập xuống.

Lâm Chính cảm thấy mình như đang ở trong tâm bão, chỉ cần hơi cử động một chút, thân thể sẽ bị xé thành hàng vạn mảnh.

Loại áp lực này mạnh đến kinh người.

Nhưng anh vẫn không hề nao núng mà chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Viêm, sau đó khẽ gầm gừ. Hai tay anh đưa lên không trung, Lạc Linh Huyết hoàn toàn được mở ra, phóng thích một luồng sức mạnh phi thăng cực lớn ra ngoài.

Bùm!

Sức mạnh phi thăng đánh trúng Diệp Viêm một cách nặng nề, sức hủy diệt nó tạo ra đủ để biến một nửa thành phố thành tro bụi.

Nhưng nó không ngăn được Diệp Viêm mà chỉ có thể làm chậm tốc độ lao tới của hắn.

Lâm Chính nheo mắt nhìn Diệp Viêm càng lúc càng tới gần, tựa hồ như không còn cách nào khác.

"Trong mắt tao, mày chẳng khác nào một con kiến".

Diệp Viêm vẻ mặt bình thản, chống lại lực phi thăng và ngày càng áp sát. Khi tới gần Lâm Chính, hắn vươn tay một cái, trực tiếp muốn chộp lấy anh.

Bàn tay với sức mạnh cuồng bạo của hắn, Lâm Chính tựa hồ không thể ngăn cản!

Nhưng Lâm Chính dường như đã chuẩn bị từ lâu, ngay lập tức cơ thể anh bốc cháy dữ dội, dị hỏa từ đó lan ra rất nhanh.

Dị hỏa được truyền thêm sức mạnh phi thăng có sức hủy diệt vô cùng đáng sợ, tay của Diệp Viêm trong nháy mắt bị cháy đen khiến hắn không khỏi lui về phía sau.

Khi hai người tách ra, Lâm Chính cũng dập tắt dị hỏa trên cơ thể mình.

Nhưng cái giá phải trả là cơ thể anh cũng bê bết máu.

"Lấy cơ thể làm mồi lửa cho dị hỏa? Mày tự làm tổn hại mình tám phần chỉ để làm bỏng một bàn tay của tao sao?"

Diệp Viêm bình thản nói.

"Tổn thất của tao cũng không tới tám phần đâu!"

Lâm Chính khàn giọng nói, rút Thiên Sinh đao ra chém vào cơ thể mình. Da thịt bị thiêu đốt trong nháy mắt liền khôi phục lại.

"Tao hiểu rồi, tao quên rằng mày vẫn còn một Thiên Sinh đao!"

Diệp Viêm gật đầu, cánh tay rung lên, bàn tay cháy đen trong nháy mắt khôi phục lại.

"Nhưng chút mánh khóe này có thể làm gì được tao đây?"

Hắn nhẹ nhàng nói rồi đột nhiên uốn cong ngón tay.

Bùm!

Mặt đất xung quanh Lâm Chính đột nhiên nứt ra, tạo ra bốn bức tường đất dày, bao lấy anh như một ngôi nhà nhỏ màu đen.

Lâm Chính ngay lập tức dùng sức mạnh phá vỡ bức tường đất.

Tuy nhiên, khi bức tường đất vỡ tan, một chiếc lồng hỏa diệm đáng sợ hoàn toàn bao trùm lấy anh.

Những ngọn lửa này đều có màu đỏ như máu và nhiệt độ cực cao.

Ngay cả dị hỏa của anh cũng không thể so sánh với nó!

"Là chân hỏa sao?"

Lâm Chính hơi thở dồn dập, không thể tin được.

"Dị hỏa của mày mặc dù đặc biệt, nhưng làm sao có thể so sánh với chân hỏa của cảnh giới Lục Địa Thần Tiên được? Mày giỏi dùng lửa đúng không? Vậy hôm nay tao sẽ nướng sống mày!"

Diệp Viêm khàn khàn giọng nói, tiếp tục cử động ngón tay.

Phừng! !

Chiếc lồng lửa càng cháy dữ dội hơn.

Chân hỏa hỗn loạn tản ra tứ phía, làm cho mặt trời cũng trở nên nhợt nhạt.

Nhiệt độ cơ thể Lâm Chính đột nhiên tăng lên mấy ngàn độ, anh cảm thấy mình thực sự sắp bị nướng chín rồi....
Chương 3773: Giải phóng

"Ah! !"

Lâm Chính gầm nhẹ một tiếng, đồng thời khởi động dị hỏa để đối kháng với chân hỏa.

Nhưng uy lực của dị hỏa tuyệt đối không thể so sánh với chân hỏa, cho dù Lâm Chính dùng sức mạnh phi thăng để kích hoạt dị hỏa nhưng uy lực của nó vẫn kém hơn chân hỏa của Diệp Viêm một bậc.

Dù gì, Diệp Viêm giờ đã thực sự bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên!

Nếu cứ tiếp tục thế này, Lâm Chính chắc chắn sẽ chết.

Lâm Chính ánh mắt lạnh như băng, đột nhiên rút ra Hồng Mông Long Châm, chăm chú nhìn thân thể của mình, tựa hồ đã đưa ra quyết định nào đó.

Phịch!

Anh cầm một cây Hồng Mông Long Châm đâm vào ngực mình.

Sau đó đâm thêm một phát vào đùi.

Sau khi châm vài lần, thân thể Lâm Chính run lên dữ dội.

"Hả?"

Diệp Viêm cau mày, như thể nhận ra điều gì đó.

Lâm Chính không dừng lại, tiếp tục châm thêm một kim nữa. Động tác của anh không chút do dự, từng cây Hồng Mông Long Châm cắm xuống, khí tức của anh cũng ngày càng mạnh.

"Đây là....giải phóng? Lâm Chính, mày điên rồi sao?" Diệp Viêm trầm giọng nói.

"Nếu đã sắp chết, thì sao không chiến một trận khô máu với mày kia chứ?"

Lâm Chính thở hổn hển đáp.

Đôi mắt anh đầy quyết tâm.

Thấy vậy, vẻ mặt của Diệp Viêm cũng trở nên nghiêm túc.

Hắn nhận ra cách châm kim của Lâm Chính mục đích là chuẩn bị giải phóng toàn bộ tiềm lực trong cơ thể, đốt cháy máu thịt, tiến hành trận chiến cuối cùng.

Nhưng sau khi toàn bộ sức mạnh được giải phóng, Lâm Chính nhất định sẽ chết bởi máu thịt của anh sẽ bị thiêu cháy hoàn toàn, đến mức y thuật thông thiên cũng không thể cứu chữa được.

Với tình trạng hiện tại của Lâm Chính, một khi "giải phóng" thành công, thực lực của anh nhất định có thể đột phá cảnh giới Lục Địa Thần Tiên.

Nếu vậy, Diệp Viêm sẽ rất khó đối phó.

Nhưng Diệp Viêm không sợ, hắn chỉ lắc đầu: "Nếu mày định dùng cách này thì chẳng khác nào tự sát. Mày cũng chẳng thể cầm chân tao ở đây, nếu tao muốn thì lúc nào cũng có thể rời đi".

"Không cần thiết!"

Lâm Chính khàn giọng nói.

"Hả?"

Diệp Viêm lại nhíu mày.

Đột nhiên...

Viu! Viu! Viu! Vù...

Một vài quả tên lửa bất ngờ xẹt qua bầu trời và nhắm thẳng vào Diệp Viêm.

Diệp Viêm ngay lập tức giơ tay lên không trung và bóp mạnh.

Bùm bùm bùm...

Trước khi tên lửa kịp tiếp cận thì nó đã bị sức mạnh phi thăng nghiền nát và làm cho nổ tung.

Lâm Chính nhìn về phía xa, thấy vô số bóng người đang chạy về phía anh.

Có người đến từ Dương Hoa, còn có quân đội Long Quốc, có cao thủ đến từ Đông Phương Thần Đảo và cao thủ từ hơn chục gia tộc hùng mạnh khác.

Đám đông lao về phía anh và bao vây xung quanh.

Tốc độ cực nhanh.

"Mặc dù tao không thể giữ chân mày, nhưng tao có thể đả thương mày! Dù gì tao cũng đã định đốt cháy sinh mệnh, giải phóng tất cả sức mạnh của mình! Tao chỉ cần đánh mày trọng thương, còn nhiệm vụ giết mày thì giao lại cho họ! Có hàng trăm nghìn cao thủ ở đây, mày có thể thoát khỏi tay họ không?"

Lâm Chính cười dữ tợn, trong mắt tràn đầy sự bi thương và lạnh lùng.

Những cao thủ mới tới xếp hàng dài mấy chục dặm, nếu như bị Lâm Chính đánh trọng thương, Diệp Viêm muốn chạy trốn cũng không dễ dàng. Hiện tại cho dù hắn muốn chạy trốn, Lâm Chính dốc toàn lực đuổi theo thì cũng khó thoát thân. Chưa kể trên đường còn sẽ bị các cao thủ kia chặn lại.

Đôi mắt Diệp Viêm tràn đầy sát khí.

Hắn là đại cao thủ cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, những người này trong mắt hắn chỉ như con kiến. Vậy mà hôm nay, hắn lại phải kiêng dè bọn họ.

"Lâm Chính! Có vẻ như hôm nay chưa nên là ngày chết của mày!"

"Nhưng lần sau, mày sẽ không gặp may mắn như vậy!"

Diệp Viêm bình tĩnh nói rồi đột nhiên xoay người nhảy vọt lên không trung, trong nháy mắt biến mất không tăm tích.

Diệp Viêm đi khỏi, chân hỏa cũng dần tiêu tan.

Lâm Chính nhìn chằm chằm hướng Diệp Viêm rời đi, đôi mắt anh lạnh như băng.

"Cảnh giới Lục Địa Thần Tiên...."

"Mình nhất định phải nhanh chóng đột phá cảnh giới này. Nếu không, lần sau mình lấy gì để chống lại hắn?"

Lâm Chính cúi đầu lẩm bẩm, tựa hồ trong lòng đã đưa ra quyết định gì đó.
Chương 3774: Cầu xin giúp đỡ

Tử Vực.

Lúc này, tất cả mọi người, bao gồm cả Đại nguyên trưởng, đều đang có mặt ở sảnh đường, ai nấy quỳ dưới đất, nặng nề dập đầu xuống, không dám ngẩng lên.

Cả sảnh đường im phăng phắc.

Cũng không biết đã qua bao lâu.

Vù!

Một tiếng phá không vang lên.

Sau đó, một luồng khí trường kỳ diệu bao trùm lấy sảnh đường.

"Tất cả ngẩng mặt lên nói đi".

Bên trên không biết từ lúc nào đã xuất hiện một bóng người mặc bào vàng, bình thản lên tiếng.

"Cảm ơn vực chủ".

Đám Đại nguyên trưởng run rẩy đáp lại, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Vực chủ bình thản liếc nhìn bọn họ, khuôn mặt không chút gợn sóng.

Đại nguyên trưởng lại vội vàng dập đầu, run rẩy nói: "Vực chủ, chúng tôi đã phạm đại tội tày trời, xin vực chủ hãy trách phạt!".

"Tôi đã biết chuyện cả rồi, Đại nguyên trưởng, chuyện này không phải lỗi của ông, ông cũng là nghĩ cho Tử Vực chúng ta! Bổn vực chủ không trách ông nữa!".

"Cảm ơn vực chủ".

Đại nguyên trưởng thở phào nhẹ nhõm, vô cùng cảm kích, nhưng ông ta nhanh chóng nhớ ra gì đó, lại vội ôm quyền: "Vực chủ, hiện giờ Thiên Ma Đạo đã bị xóa sổ, đạo chủ cũng bị thần y Lâm Giang Thành giết chết, chắc chắn không lâu nữa, thần y Lâm Giang Thành sẽ đích thân dẫn theo cao thủ đến tính sổ với Tử Vực chúng ta! Chúng ta phải ứng phó sao đây?".

"Ngay cả Thiên Ma Đạo cũng không ngăn cản được thần y Lâm, chỉ sợ Tử Vực chúng ta lại càng khó".

"Nghe nói thần y Lâm Giang Thành có thù tất báo, ai mà chọc vào cậu ta thì cậu ta đều không bỏ qua! Tử Vực chúng ta vượt qua kiếp nạn này kiểu gì đây?".

"Lần này e là khó lắm".

Sắc mặt của những người khác rất khó coi, xì xào bàn tán.

Bầu không khí sợ hãi bao trùm sảnh đường.

Vực chủ im lặng nhìn mọi người, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Lúc trước các ông đến Thiên Ma Đạo giết thần y Lâm có bị nhận ra không?".

"Việc này... Dương Hoa có người nhận ra tôi", Đại nguyên trưởng ngập ngừng một lát rồi đáp.

"Vậy thì kẻ địch lớn nhất của chúng ta hiện giờ không phải thần y Lâm mà là chính quyền Long Quốc".

Vực chủ lắc đầu.

Hơi thở của Đại nguyên trưởng trở nên run rẩy: "Ý của vực chủ là..."

"Thần y Lâm là long soái thứ tư của Long Quốc, thân phận đặc biệt, tuy không nắm binh quyền, nhưng danh hiệu còn đó. Tử Vực chúng ta giết thần y Lâm chính là giết long soái của Long Quốc! Chuyện này nghiêm trọng hơn Dương Hoa nhiều!".

Vực chủ đứng dậy, mặt không cảm xúc nói: "Nếu vậy thì Tử Vực chúng ta không còn chốn dung thân ở Long Quốc nữa rồi".

"Hả?".

"Vậy... vực chủ, chúng ta phải làm sao đây?".

"Long Quốc rộng lớn như vậy mà không có chỗ cho chúng ta dung thân sao?".

Mọi người run lẩy bẩy, hồn vía lên mây.

"Các ông cứ bình tĩnh, bổn vực chủ đã có cách đối phó rồi".

Vực chủ bình thản nói: "Bổn vực chủ chuẩn bị rời khỏi Tử Vực hai ngày, các ông hãy mau chuẩn bị đi. Nếu thần y Lâm đến, thì các ông hãy đi mời một người ra mặt, người này có thể xoa dịu thần y Lâm, khiến cậu ta không ra tay với Tử Vực".

"Ý vực chủ là ai vậy?", Đại nguyên trưởng vội hỏi.

"Thánh Nữ của đảo Thần Hỏa!", vực chủ bình thản đáp.

"Mạc Khinh Vũ?".

Đại nguyên trưởng thất thanh kêu lên.



Sau khi dẫn quân trở về Giang Thành, Lâm Chính không lập tức tới tìm Tử Vực tính sổ.

Dù anh biết Tử Vực có ý đồ đánh lén anh.

Dù sao trong trận chiến này, phía Dương Hoa cũng tổn thất nặng nề, một nửa người Dương Hoa chết và bị thương.

Lâm Chính thậm chí còn không kịp trị thương cho bản thân, đã vội vàng đi cấp cứu cho những người đã chết trận.

Vì vậy, mấy ngày nay anh đều ở học viện Huyền Y Phái.

Sau khi trở về, Mã Hải liền điều động tài nguyên của Dương Hoa để trùng tu học viện Huyền Y Phái.

Nhưng lần này tổn thất quá nghiêm trọng, cộng thêm gần đây tài chính của công ty Dương Hoa xảy ra vấn đề, nguồn vốn thiếu hụt, nên công tác xây dựng rất chậm chạp.

"Chủ tịch Lâm!".

Ngày thứ ba, Mã Hải vẫn đang bị thương đã đến học viện Huyền Y Phái, tìm gặp Lâm Chính đang có vẻ mặt vô cùng mệt mỏi.

"Mã Hải, xảy ra chuyện gì vậy?".

Lâm Chính ngồi xuống ghế, tự đâm một châm cho mình, yếu ớt hỏi.

"Nguồn vốn của công ty có vấn đề rồi, sợ rằng công tác xây dựng lại học viện phải chậm chút".

Mã Hải nhỏ giọng đáp.

Lâm Chính nhíu mày không nói gì.

Mã Hải đã nói từ trước lợi ích kinh tế gần đây của Dương Hoa không khởi sắc, dù sao Lâm Chính cũng coi Dương Hoa là cơ quan từ thiện chứ không phải công ty kiếm lợi nhuận chính quy.

"Ông có ý gì hay không?".

Lâm Chính trầm giọng hỏi.

"Chủ tịch Lâm, có lẽ... chúng ta có thể xin Thương Minh giúp đỡ".

Mã Hải chần chừ một lát rồi dè dặt nói.

"Thương Minh?".

Lâm Chính trầm ngâm một lát, khàn giọng đáp: "Tôi nghe nói lần này Thiên Ma Đạo tấn công, đại hội không hề ra tay, mà đóng cửa quan sát, chắc là cũng có thành kiến với chúng ta. Thương Minh trực thuộc đại hội, chỉ sợ sẽ không giúp đỡ".

"Nhưng hiện giờ chúng ta rất cần có người đầu tư", Mã Hải thở dài nói.

"Tôi sẽ nói chuyện với chính quyền Long Quốc, dù sao nguồn vốn chữa trị sau trận chiến này cũng là chúng ta bỏ ra, có lẽ chính quyền sẽ hỗ trợ một chút", Lâm Chính đáp.

Mã Hải gật đầu, cũng chỉ đành vậy.

"Chiến sự Bắc Cảnh đang nguy cấp, chính quyền Long Quốc lấy đâu ra tiền để hỗ trợ cho các cậu chứ? Tôi thấy cậu vẫn nên bỏ bớt sĩ diện, đến tìm Thương Minh đi".

Đúng lúc này, một tiếng cười khẽ vang lên.

Lâm Chính quay sang nhìn, không khỏi sửng sốt.

Chỉ thấy một tuyệt đại mĩ nhân giống như đóa sen bước vào học viện.

"Bạch Họa Thủy? Là bà?".
Chương 3775: Tôi chờ tin tốt của cậu

"Sao? Thấy tôi thì ngạc nhiên lắm à?".

Bạch Họa Thủy nhếch môi, tao nhã đi tới.

Bà ta ăn mặc trang trọng, nhìn rất không ăn nhập với khung cảnh hoang tàn của học viện Huyền Y Phái.

"Tôi nghe nói bà đã về cùng người của đại hội mà, sao lại xuất hiện ở đây?", Lâm Chính nhíu mày hỏi.

"Chẳng phải nghe nói Dương Hoa các cậu gặp chuyện sao? Là đại diện của đại hội, nên tôi đến để thăm hỏi các cậu", Bạch Họa Thủy nhún vai đáp.

"Thăm hỏi?".

Lâm Chính cười khẩy: "Khỏi đi, nếu đại hội thực sự có lòng, thì tại sao không ra tay giúp đỡ khi Giang Thành bị tấn công? Dù đại hội có thành kiến với Dương Hoa chúng tôi, thì cũng nên phái cao thủ đến bảo vệ người dân Giang Thành chứ, bọn họ vô tội mà! Nhưng các bà lại án binh bất động, xem ra cái gọi là đại hội cũng chỉ có hư danh mà thôi".

"Cậu đừng nên nói thế!".

Bạch Họa Thủy vội ngăn Lâm Chính lại, liếc mắt về phía sau.

Đằng sau còn có mấy đại diện của đại hội, hiển nhiên lần này không chỉ có một mình Bạch Họa Thủy đến Giang Thành.

"Thần y Lâm, tôi biết trong lòng cậu oán hận, nhưng chuyện này rất phức tạp, đại hội vốn nhận được tin Giang Thành nguy cấp, định điều động cường giả đánh lui Thiên Ma Đạo, bảo vệ Giang Thành, nhưng lại bị một người ngăn cản", Bạch Họa Thủy nhỏ giọng nói.

"Ai?".

"Tống Tư Quy, quản lý của đại hội ở khu vực Đông Nam, thực ra Giang Thành của các cậu cũng thuộc quyền quản lý của ông ta!".

"Vậy thì vị trí của ông ta hẳn cũng không thấp, tại sao lại ngăn không cho đại hội giúp đỡ?".

"Chẳng phải là do Thiên Hổ Xích Vệ Tổ sao?".

Bạch Họa Thủy thở dài, lắc đầu nói: "Tống Tư Quy và Thiên Hổ Xích Vệ Tổ có chút liên quan, khi biết tin cậu đánh người của Thiên Hổ Xích Vệ Tổ bị thương, Tống Tư Quy đã rất tức giận, nên lực lực phản đối đại hội ra tay chi viện cho Giang Thành, muốn cậu tự sinh tự diệt!".

"Người này lấy việc công trả thù tư, đủ thấy lòng dạ hẹp hòi, xem ra đại hội có loại người này thì tương lai cũng không còn công bằng nữa".

Lâm Chính lắc đầu, lạnh lùng hừ một tiếng.

"Haizz, nơi nào có người nơi đó có giang hồ, nơi nào có giang hồ nơi đó thị phi, sẽ có được mất, sao đại hội có thể tránh được chứ?".

Bạch Họa Thủy lắc đầu nói.

"Vậy lần này các bà đến Giang Thành thăm hỏi chỉ để nói mấy câu dễ nghe thôi sao?".

Lâm Chính bình thản hỏi.

"Đương nhiên là không phải, đại hội cung cấp một lô vật tư hỗ trợ, đều là hàng tốt! Giám đốc Mã, lát nữa ông bảo người kí nhận nhé!".

Bạch Họa Thủy cười nói.

"Cảm ơn Bạch đại nhân".

Mã Hải vội gật đầu.

"Vừa không chi viện lại vừa thăm hỏi? Rốt cuộc đại hội có ý gì?", Lâm Chính nhíu mày hỏi.

"Cậu không nhìn ra à?".

Bạch Họa Thủy chỉ vào khuôn mặt nõn nà của mình: "Chẳng phải là vì mặt mũi sao?".

Lâm Chính nghe thấy thế liền lập tức hiểu ra.

Chuyện của Giang Thành gây chấn động cả nước, người trong giới võ đạo đều biết. Đại hội không thể ra tay giúp đỡ, đương nhiên sợ bị người ta ghèm pha, thế nên hỏa tốc phái người đến thăm hỏi, muốn giữ chút mặt mũi.

"Đúng là nực cười".

Lâm Chính lắc đầu.

"Cậu hãy hạ hỏa đi".

Bạch Họa Thủy cười nói.

"Bạch đại nhân, nếu bà đã quay về đại hội, thì phiền bà hãy móc nối, bảo Thương Minh ra tay đi".

Mã Hải ở bên cạnh vội nói.

"Ra tay cái gì chứ? Mặc dù bây giờ tôi đã quay về nhưng không phải là minh chủ của Thương Minh. Tôi rời đi quá lâu, lần này trở về cũng chỉ làm những việc vặt vãnh. Hiện giờ minh chủ của Thương Minh là ai, chẳng phải Chủ tịch Lâm của các ông là rõ nhất sao?".

Bạch Họa Thủy chớp mắt nói.

"Ý bà là... Dịch Tiên Thiên Dịch minh chủ?".

Mã Hải dè dặt nói.

"Nếu không thì sao?", Bạch Họa Thủy nhún vai.

"Tuy Dịch Tiên Thiên đã ngồi lên ghế minh chủ, nhưng ở Thương Minh cũng rất khó khăn. Dù sao ông ta cũng nhờ đánh bại Hoa An mới cướp được ghế minh chủ. Theo lời ông ta nói thì đại hội cảm thấy đằng sau thất bại của Hoa An có bóng dáng của tôi, nên luôn giữ thái độ nghi ngờ đối với Dịch Tiên Thiên. Nếu ông ta giúp đỡ tôi, thì e là sẽ không ngồi được lâu trên cái ghế này".

Lâm Chính lắc đầu, bình thản nói.

"Vậy thì để Dịch Tiên Thiên không ngồi được lâu đi".

Bạch Họa Thủy bỗng nói.

Bà ta vừa dứt lời, Lâm Chính mới ý thức được gì đó, ngoảnh phắt sang nhìn bà ta.

"Thần y Lâm, cậu thông minh như vậy, sao tự dưng lại đần thế?".

Bạch Họa Thủy vỗ vai Lâm Chính, mỉm cười đầy thâm ý, rồi xoay người rời đi.

"Tôi chờ tin tốt của cậu!".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK