Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 411: Tôi phải giết anh

"Thả tôi ra! Đồ khốn! Đồ súc sinh! Tôi phải nói với bác!"

Lạc Thiên giãy giụa, đau đớn hét lên, vành mắt đỏ ửng.

Nhưng cô ấy không phải Lâm Chính, không mạnh như Lâm Chính, chỉ có thể bị người ta khóa chặt hai tay ra sau lưng, bị kéo đến đây như áp giải phạm nhất.

Ứng Phá Lãng ở trong đình giơ tay lên.

"Thả cô ta ra!"

Vừa dứt lời, hai người phụ nữ đang túm lấy Lạc Thiên thả tay cô ấy ra.

Lạc Thiên vội vàng xoa cổ tay mình.

Nơi đó đỏ ửng lên rồi.

Nhưng cô ấy không khóc ra tiếng, chỉ trừng mắt nhìn người đàn ông độc ác đang ngồi trong đình.

"Anh Văn, anh làm vậy có hơi thô lỗ không? Cô ta dù sao cũng là em họ của anh, nên dịu dàng một chút", Ứng Phá Lãng lạnh lùng nói.

"Gia môn bất hạnh", Văn Hải cười nói.

Ứng Phá Lãng không nói nhiều, chỉ quan sát Lạc Thiên, lạnh lùng nói: "Lúc trước tôi từng gặp cô, nhưng chắc cô không nhớ tôi, nhưng tôi thì vẫn nhớ, cô Lạc, tôi nhìn trúng cô rồi, mời cô ngồi uống với tôi ly rượu".

"Tôi nói rồi, tôi không biết uống rượu, anh muốn uống thì tìm người khác ấy!", Lạc Thiên tức giận nói.

Ứng Phá Lãng nghe xong, liên tục lắc đầu: "Cô Lạc, cô nóng tính như vậy không tốt lắm đâu".

"Anh muốn thế nào?", Lạc Thiên tức giận hỏi.

"Tôi hỏi cô thêm lần nữa, cũng là lần cuối cùng, lập tức qua đây, uống rượu với tôi", Ứng Phá Lãng nói.

Vừa dứt lời, mọi người đều nhìn Lạc Thiên.

Ứng Phá Lãng nghiêm túc rồi.

Hắn không đùa đâu.

Nếu như Lạc Thiên vẫn từ chối, sẽ khiến Ứng Phá Lãng tức giận.

Ứng Phá Lãng nổi giận thì sẽ như thế nào, chẳng mấy ai từng thấy, nhưng họ từng nghe nói, hắn mà nổi giận thì vô cùng đáng sợ.

Nhưng.

Tất cả mọi người đều đánh giá thấp quyết định của Lạc Thiên rồi.

Cô ấy vẫn dùng thái độ kiên định.

"Không uống!", cô ấy lạnh lùng nói.

Hai chữ này vừa được nói ra, bầu không khí như ngưng đọng lại.

"Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Lạc Thiên, cô muốn chết hả?", Văn Hải tức giận rồi, hắn muốn làm gì đó nhưng bị Ứng Phá Lãng ngăn lại.

"Người anh em, loại phụ nữ này, giao cho tôi đối phó đi", Ứng Phá Lãng nói.

Văn Hải nhìn Ứng Phá Lãng, gật đầu.

Ứng Phá Lãng lại vung tay lên: "Hồng Cẩm!"

"Vâng, cô chủ!"

Người phụ nữ tên Hồng Cẩm hiểu luôn, lập tức tóm lấy bình rượu trên bàn đi đến chỗ Lạc Thiên.

"Cô muốn làm gì?"

Tròng mắt Lạc Thiên co rút lại, vội vàng lùi về sau.

Nhưng người phụ nữ sau lưng đã lật tay tóm lấy vai Lạc Thiên, khóa cứng hai cổ tay cô ấy.

Người phụ nữ này rõ ràng là con nhà võ, sức rất lớn, Lạc Thiên chẳng thể giãy ra nổi.

Mà Hồng Cẩm tiến lên một bước lớn, tóm lấy mặt Lạc Thiên, đổ rượu vào miệng cô ấy.

Mùi rượu nhức mũi ập tới.

"Ưm ưm ưm..."

Lạc Thiên đau đớn kêu lên, rượu thấm ướt quần áo và tóc cô, cả người trông vô cùng chật vật.

"Ha ha ha ha...."

Mọi người đều cười lớn.

Bình rượu bị đổ sạch, Lạc Thiên hơi quay cuồng, không đứng nổi nữa.

"Sao nào? Cô Lạc, uống nữa không?", Ứng Phá Lãng hỏi.

"Tôi... tôi uống... tôi uống..."

Lạc Thiên dường như phục rồi, vừa nôn rượu trong miệng ra, vừa nói.

"Như vậy mới ngoan", Văn Hải cười nhạt.

"Anh Ứng không phải người bình thường, đắc tội anh ấy là không có kết cục tốt đẹp đâu!"

"Cô mà nghe lời anh họ cô thì đâu cần phải như này".

Mấy người đứng sau cười lớn.

Lạc Thiên không nói gì, chỉ lau rượu bên miệng, ngồi trên chiếc ghế trong đình, bàn tay nhỏ run rẩy rót một ly rượu...

"Anh... anh Ứng... ly này... tôi mời anh...", Lạc Thiên nói.

"Được lắm!"

Ứng Phá Lãng gật đầu, uống cạn rượu trong ly mình.

Nhưng ngay giây sau, Lạc Thiên đột nhiên đổ rượu lên người hắn.

Nửa thân trên của Ứng Phá Lãng ướt nhoẹt.

Hắn nhíu mày, vừa đặt ly rượu xuống, chỉ thấy Lạc Thiên đột nhiên tóm lấy dao gọt hoa quả, hung hăng đâm Ứng Phá Lãng.

"Anh chết đi cho tôi!"

Tiếng kêu giận dữ vang lên.

Ứng Phá Lãng lập tức vươn tay ra nắm lấy cổ tay Lạc Thiên.

Nhưng cho dù như vậy, mũi dao gọt hoa vẫn đâm vào bụng Ứng Phá Lãng.

Máu tươi chảy ra.

"Cái gì?"

Mọi người ngạc nhiên.

"Con khốn"

Hồng Cẩm tức giận, lập tức tát vào mặt Lạc Thiên.

Bốp!

Lạc Thiên bị tát ngã xuống đất, bên mặt in hằn vết bàn tay.

"Anh Ứng"

"Anh Ứng! Anh không sao chứ?"

"Đồ khốn, Lạc Thiên, mày điên rồi!"

"Con điếm này, mày bị điên hả!"

Mọi người đến bên cạnh Ứng Phá Lãng, xông ra mắng chửi Lạc Thiên.

Sắc mặt Văn Hải vô cùng âm trầm, gã bước nhanh đến chỗ Ứng Phá Lãng, nhìn vết thương của hắn, may mà không đâm vào chỗ hiểm, gã thở phào nhẹ nhõm.

"Cậu Ứng, tôi lập tức sắp xếp người điều trị cho cậu", Văn Hải đáp.

"Không sao, bị thương ngoài da thôi, tôi gọi người băng bó là được".

Ứng Phá Lãng đáp, đứng dậy.

Mọi người đều lùi ra.

Chỉ thấy Ứng Phá Lãng đi đến trước mặt Lạc Thiên đang nằm dưới đất, cúi xuống nhìn cô ấy.

Ánh mắt của Lạc Thiên vẫn tràn đầy tức giận.

"Tôi rất thích ánh mắt của cô, chỉ là tôi không thích tính cách của cô lắm!", Ứng Phá Lãng lạnh lùng nói, đột nhiên hắn giơ chân lên, đạp vào tay Lạc Thiên.

"Á..."

Lạc Thiên kêu lên thảm thiết.

Cơn đau kịch liệt khiến cô ấy suýt ngất.

"Ban nãy cô dùng bàn này này để đâm tôi phải không?", Ứng Phá Lãng lạnh lùng nói.

Sau khi hắn nhấc chân ra, ngón tay ngọc ngà của Lạc Thiên đã đầy máu, thảm không nhìn nổi.

"Tôi sẽ giết anh, tôi nhất định sẽ giết anh!", Lạc Thiên đau đến co người, cô ấy run rẩy mắng chửi.

"Tiếc rằng cô không có cơ hội".

Ứng Phá Lãng vung tay nói: "Anh Văn, tôi đi băng bó trước, anh đưa người phụ này đi đi, sau khi vết thương của tôi tốt hơn lại giao cô ta cho tôi, có được không?"

"Không thành vấn đề!"

Văn Hải lập tức gật đầu, vung tay: "Lập tức sắp xếp bác sĩ tốt nhất cho cậu Ứng, còn con khốn này, nhốt cô ta lại cho tôi!"

"Anh Văn, chỗ trưởng lão Khải Tố xử lý thế nào?", người đứng bên cẩn thận hỏi.

"Không cần xử lý, đắc tội cậu Ứng, bà ta dám nói gì sao?", Văn Hải xua tay.

Cậu chủ Ứng lập tức được đưa đi.

Lạc Thiên cũng bị nhốt vào trong một căn nhà, không ai chữa trị cho cô ấy cả.

Lạc Thiên đầu bù tóc rối ngồi trong phòng, trong mắt chỉ còn lại sự tuyệt vọng.

Lúc đó, cô ấy chỉ có một suy nghĩ.

Đó là chết.

Cô ấy băng bó cho mình, mặc kệ mái tóc bù xù cứ vậy đi ra sân, nhìn quanh bốn phía.

Hai mắt Lạc Thiên đột nhiên sáng lên, nhìn phía nam cái sân.

Nơi đó dựa vào núi.

Cô ấy lại có một ý tưởng.

Cô ấy nhìn nhìn sau đó đi qua bên đó.
Chương 412: Bàn luận một chút

Xoạt!

Chiếc xe dừng lại dưới chân núi nơi Sùng Tông Giáo tọa lạc.

Xe bình thường không thể lên núi, trừ phi là khách quý đặc biệt, những người khác đều phải đi bộ lên.

Lâm Chính theo đám Hoắc Kiến Quốc đi lên.

May mà nơi đây xây lại đường, dễ đi hơn nhiều, nhưng có thể thấy một số xe sang lên núi.

Có vẻ như Thượng Võ Quán có địa vị khá tầm thường trong mắt Sùng Tông Giáo.

Hoắc Thượng Võ tính cách thẳng thắng, nếu Sùng Tông Giáo không quá coi trọng Thượng Võ Quán, ông ấy cũng không định nịnh hót, đây chắc cũng là lý do ông ấy cố ý không đến.

"Nếu như cậu đến để mở mang kiến thức thì sau khi đi lên phải nói ít thôi, biết chưa?", Hoắc Kiến Quốc đảo mắt nhìn Lâm Chính, sau đó nói.

"Hơn nữa, đừng có sờ mó linh tinh, trông anh thế này đúng là mới từ quê lên!", Tịch Lưu Hương hừ một tiếng chế giễu.

Hoắc Kiến Quốc liếc nhìn cô ta, không nói gì.

Lâm Chính lắc đầu: "Yên tâm, nếu thực sự xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không làm liên lụy đến mấy người".

"Sao nào? Anh tưởng chúng tôi sẽ bảo vệ anh chắc? Anh biết hôm có những ai đến đây không? Anh mà gây ra chuyện gì, anh tự chịu trách nhiệm, Thượng Võ Quán của chúng tôi không đi theo xử lý giúp anh đâu!", Hoắc Ngạo khinh bỉ nói.

Lâm Chính không đáp.

"Ồ? Đây chẳng phải người của Thượng Võ Quán sao?"

Lúc này, đằng sau vang lên tiếng cười nhạt.

Mọi người nhìn qua.

Chỉ thấy một nhóm người mặc võ phục đi qua.

Kẻ dẫn đầu là một người đàn ông trung niên để đầu đinh da dẻ ngăm đen.

Trên mặt nở nụ cười ngả ngớn, khi đi đến cứ nhìn về phái Hoắc Kiến Quốc, chiến ý trong mắt nồng đậm.

"Đại sư Phong Liệt?"

Hoắc Kiến Quốc nhíu mày.

Sắc mặt của người của Thượng Võ Quán rất không tự nhiên.

Lâm Chính thấy vậy lập tức hiểu đây là kẻ thù của Hoắc Kiến Quốc.

Đại sư Phong Liệt chắp hai tay sau lưng, các đệ tử sau lưng ông ta cùng nhào lên.

Những người này hô hấp ổn định, khí tức trầm ổn, rõ ràng là kẻ học võ.

"Thượng Võ Quán cũng nhận được thư mời sao? Có vẻ như giáo chủ vẫn rất rộng lượng, ngay cả một đám phế vật như các người mà cũng mời, chắc các người cảm thấy vinh dự lắm!", đại sư Phong Liệt híp mắt cười.

"Ông nói cái gì cơ"

"Các người quá ngông cuồng rồi!"

Đệ tử của Thượng Võ Quán không chịu nổi, đỏ bừng mặt hét lên.

"Im miệng".

Hoắc Kiến Quốc lập tức nói.

Mọi người đều giật mình.

"Lùi xuống cho tôi", Hoắc Kiến Quốc lạnh lùng nói.

"Bố!", Hoắc Ngạo tức giận nói.

"Chưa đủ mất mặt hả, lui xuống!", Hoắc Kiến Quốc lạnh lùng nói.

Hoắc Ngạo bĩu môi, chỉ có thể lùi về sau hai bước.

"Phong Liệt! Hôm nay là ngày đại hỷ của Sùng Tông Giáo, ông và tôi đều là khách, tôi khuyên chúng ta nên tạm bỏ qua ân oán, đừng gây chuyện ở địa bàn của người khác, nếu không đắc tội Sùng Tông Giáo cũng không phải chuyện gì tốt với mấy người đâu", Hoắc Kiến Quốc nhìn đại sư Phong Liệt nói.

"Tạm bỏ ân oán lúc trước? Hừ, Hoắc Kiến Quốc, con trai ông đánh đồ đệ tôi bị thương, thương tích này định tính toán thế nào? Thượng Võ Quán các người sỉ nhục danh tiếng của tôi, chuyện này tính thế nào?", đại sư Phong Liệt lạnh lùng nói.

"Có ân oán gì, ông có thể tùy ý đến Thượng Võ Quán của tôi! Chúng tôi luôn hoan nghênh ông", Hoắc Kiến Quốc bình tĩnh nói.

"Hoắc Kiến Quốc, tôi chắc chắn sẽ đến võ quán của các người một chuyến, có điều hôm nay gặp nhau ở đây, chúng ta không chơi chút mà lên luôn thì chẳng phải hơi chán sao?", đại sư Phong Liệt cười nói.

"Ông có ý gì?", Hoắc Kiến Quốc nhíu mày hỏi.

Chỉ thấy đại sư Phong Liệt đánh mắt với người đứng bên cạnh ông ta.

Người đó lập tức hiểu, bước lên.

"Nơi đây vẫn chưa phải là Sùng Tông Giáo, chúng ta để đệ tử so tài ở đây, cho dù Sùng Tông Giáo có trách tội, chúng ta vẫn có thể nói lý, Sùng Tông Giáo sẽ không vì mấy đệ tử mà làm khó chúng ta đâu, thế nào? Hoắc Kiến Quốc, gọi người của ông ra tay đi!", đại sư Phong Liệt cười nói.

Hoắc Kiến Quốc trầm ngâm.

Ông ta biết đại sư Phong Liệt muốn báo thù.

Đại sư Phong Liệt đã có chuẩn bị trước, đồ đệ ông ta mang theo đều là người giỏi trong giỏi, ở bên Hoắc Kiến Quốc ngoài Tịch Lưu Hương và Hoắc Ngạo ra, những người khác đều là đệ tử thiên phú của Thượng Võ Quán, cũng chỉ có thể coi là người mới, đưa họ theo để họ mở rộng tầm mắt.

Như vậy, nếu đối đầu với người của Phong Liệt thì chắc chắn chịu thiệt.

"Sư phụ, để con lên"

"Để con lên đi sư phụ"

"Sư phụ, chúng kiêu ngạo quá, để cho mài mòn nhuệ khí của chúng!"

"Sư phụ, con đi!"

...

Các đệ tử của võ quán ai ai cũng hừng hực khí thế, bị khí thế kiêu ngạo của đối phương làm cho tức giận, ai cũng muốn lao lên.

"Mấy đứa đừng có ngông cuồng, phải cẩn thận!", Hoắc Kiến Quốc trầm giọng nói.

"Hừ, sao không có ai bước ra tiếp mấy chiêu của tôi vậy? Chẳng nhẽ người của Thượng Võ Quán đều là đám rùa rụt cổ à?", tên bước ra cười khẩy nói.

"Chậc chậc chậc, một đám vô dụng".

"Sợ thì nói luôn đi, lãng phí thời gian quá!"

“Không dám đánh? Vậy đừng tham gia hôn lễ này nữa, mất mặt quá!”

Mấy đệ tử của Phong Liệt lập tức chế giễu.

Người của Thượng Võ Quán sắp nghiến gãy răng rồi.

Hoắc Kiến Quốc vẫn như vậy.

Nhưng lúc này phái ai ra giờ?

Người duy nhất có thể đánh là Hoắc Ngạo.

Nhưng Hoắc Ngạo dẫu sao vẫn là con trai mình.

Nếu như xảy ra vấn đề thì ông hối hận lắm.

"Sư phụ, để con đi!"

Lúc này cuối cùng cũng có người không chịu nổi đứng ra.

Hoắc Kiến Quốc liếc mắt, người đó là môn sinh khiến ông ta hài lòng, Châu Vũ.

Nhưng Châu Vũ chỉ mới vào Thượng Võ Quán được 3 năm, quá ngắn, tuy có thiên phú, nhưng chắc không chịu nổi.

Nhưng bây giờ biết chọn ai bây giờ?

Hoắc Kiến Quốc nghiến răng, gật đầu nói: "Được, con thử đi!"

"Xin thỉnh giáo!", Châu Vũ tiến lên, thủ sẵn thế.

"Đại sư Phong Liệt, đừng làm quá, dẫu sao nơi này cũng là địa bàn của người khác, gây lớn chuyện không hay đâu", Hoắc Kiến Quốc trầm giọng nói.

"Được rồi, chỉ so tài thôi, bắt đầu đi!"

Đại sư Phong Liệt chẳng thèm quan tâm.

Mọi người lập tức lùi về sau.

Mà tên đệ tử kia không hề khách khí hét lên, giơ nắm đấm lao về phía Châu Vũ.

Hai bên bắt đầu đánh nhau.

"Có kịch hay để xem rồi!"

Khách qua đường ào ào lại xem, hiếu kỳ nhìn cảnh này, ai cũng chỉ chỉ trỏ trỏ...

Lâm Chính không có hứng, bây giờ trong đầu anh chỉ có làm thế nào để đưa Lạc Thiên rời đi, anh hơi không yên tâm.

Nắm đấm giao nhau, quấn lấy nhau, nhiều khách qua đây xem.

Cũng có người lo xảy ra chuyện nên đi thông báo cho Sùng Tông Giáo.

Nhưng nếu đợi người của Sùng Tông Giáo đến chắc mọi chuyện cũng xong rồi.

Chỉ là...

Hai người đánh chưa đến một phút, kẻ kịch đột nhiên nắm được sơ hở của Châu Vũ.

Bốp!

Ngực Châu Vũ trúng quyền, lập tức ngã xuống đất...
Chương 413: Ai bảo tôi là đồ hèn nhát?

Châu Vũ bại rồi!

Thất bại quá đột ngột, cũng quá nhanh chóng.

Người của Thượng Võ Quán chưa kịp chuẩn bị.

Mà qua biểu hiện của người này, người của Thượng Võ Quán không dám ồn ào nữa.

Bọn họ đều là người luyện võ, đương nhiên nhận ra thực lực của người này khủng bố như thế nào.

Mặt Hoắc Kiến Quốc tái xanh.

Nhưng Châu Vũ không bỏ cuộc.

Anh ấy ôm ngực, khổ sở đứng dậy.

"Đủ rồi! Châu Vũ, con lùi lại đi!", Hoắc Kiến Quốc nhỏ giọng nói.

Nắm đấm ban nãy đã làm tổn thương đến khí mạch của anh ấy, khiến khí tức của anh ấy không thông thuận, hô hấp cũng hơi khó khăn.

Tình trạng này không có tư cách đánh tiếp, chỉ có thể bỏ cuộc.

Châu Vũ không cam lòng, nhưng anh ấy biết tình trạng của mình.

Đánh tiếp chắc chắn rất bất lợi.

Lúc này cho dù khó chịu cũng đành bỏ cuộc.

Nhưng lúc này, người đó lại xông đến, tung nắm đấm tấn công Châu Vũ.

"Cái gì?"

Mọi người ở đây đều rất kinh ngạc.

"Châu Vũ cẩn thận!"

Sắc mặt Hoắc Kiến Quốc thay đổi, hét lớn lao qua.

Nhưng không kịp nữa rồi.

Khi Châu Vũ phản ứng lại, đối phương đã xông đến, hơn nữa hai chưởng nhanh như chim ưng, nặng nề đánh vào hai tay anh ấy, động tác vô cùng cay độc, cực kỳ bá đạo.

Rắc!

Hai tay Châu Vũ lập tức gãy.

"Á!"

Tiếng kêu đau đớn vang lên.

Tuy nhiên tên đó không chịu dừng tay, hai tay hạ xuống, nhắm vào đầu gối Châu Vũ.

Tên này chắc chắn muốn phế bỏ tứ chi của Châu Vũ.

"Cút cho ta!"

Hoắc Kiến Quốc tức giận đạp vào mặt tên kia.

Bốp!

Hắn bay ra ngoài, ngã xuống đất, khi bò dậy trên mặt còn có dấu giày.

"Trần Hạc, con không sao chứ?", đại sư Phong Liệt lập tức tiến lên đỡ hắn dậy.

"Sư phụ, con không sao", người tên Trần Hạc đứng dậy xoa mặt, nhìn kẻ đang cười nhạt bên kia.

"Hoắc Kiến Quốc, ông có ý gì?", đại sư Phong Liệt trầm mặt nói.

"Có ý gì, chẳng phải tôi mới là người phải hỏi câu này sao? Đã bảo vừa vừa phải phải thôi sao?", Hoắc Kiến Quốc đỡ Châu Vũ dậy, tức giận hỏi.

"Nhưng quyền cước không có mắt", đại sư Phong Liệt lạnh lùng nói.

"Cho nên ông bảo đồ đệ của mình phế bỏ hai tay đồ đệ của tôi hả?", Hoắc Kiến Quốc nghiến răng chất vấn.

"Chỉ có thể trách đồ đệ của ông quá vô dụng! Mấy người năng lực không bằng bọn tôi, còn trách bọn tôi ra tay độc ác! Ha ha, nhiều người đang nhìn như vậy, Hoắc Kiến Quốc nếu ông không phục, chúng ta có thể tiếp tục", đại sư Phong Liệt nhún vai nói.

"Ông...", Hoắc Kiến Quốc tức giận, mặt đỏ ửng lên nhưng không nói lại được.

Nhưng nhiều người đang nhìn như vậy, nếu không nghĩ cách, thể diện của Thượng Võ Quán chẳng phải sẽ mất hết sao.

Có điều ông ta cũng không phải kẻ ngu, qua biểu hiện của tên Trần Hạc này, bây giờ cho dù để Hoắc Ngạo lên cũng chưa chắc đã thắng.

Phải để một người đánh với Trần Hạc vài chiêu, để hắn yếu đi, như vậy khi Hoắc Ngạo ra tay, nhất định sẽ không xuống thế hạ phong.

"Ông cho rằng người của Thượng Võ Quán sợ ông sao?", Hoắc Kiến Quốc tức giận, nhìn đệ tử của mình: "Mấy đứa ai sẵn sàng lên báo thù cho Châu Vũ?"

"Hả?"

Mặt mọi người biến sắc.

Ngay cả Châu Vũ cũng thất bại thảm hại như vậy thì sao họ đánh được?

Bọn họ đều do dự.

Ngay cả Hoắc Ngạo cũng không lên tiếng.

Hoắc Kiến Quốc mất hết hy vọng.

Ông ta biết mấy đồ đệ của mình đã mất hết khí thế rồi.

Cứ cố chắc tình trạng còn thảm hơn Châu Vũ.

"Ái ôi, người của Thượng Võ Quán sợ kìa! Chậc chậc chậc.... Hoắc Thượng Võ cả đời vang danh, chắc lần này mất hết mặt mũi trong tay mấy tên đệ tử này rồi”, đại sư Phong Liệt mỉm cười.

Người của Thượng Võ Quán giận run người, nhưng với cục diện như này Hoắc Kiến Quốc cũng chẳng làm gì được.

Người qua đường đều nhìn Hoắc Kiến Quốc, có người cười, có người khinh, có người chế giễu, có người thầm mắng, tâm trạng vô cùng khác nhau.

Người của Thượng Võ Quán không còn chỗ dung thân rồi.

Tuy nhiên lúc này...

"Á?"

Lâm Chính đột nhiên loạng choạng bước lên hai bước.

Sau đó liền nghe thấy Hoắc Ngạo nói: "Lâm Chính, anh muốn ra trận sao? Tốt quá, tôi biết người của Thượng Võ Quán không biết sợ mà!"

Vừa dứt lời mọi người đều nhìn Lâm Chính.

"Lâm Chính?"'

"Anh đứng ra làm gì vậy?

"Muốn chết hở?"

"Lúc này còn làm loạn cái gì?"

Mấy người của Thượng Võ Quán đều lạnh lùng lên tiếng.

"Tiểu Lâm, cậu làm gì vậy?", Hoắc Kiến Quốc vốn đang khó chịu, nhìn thấy Lâm Chính đứng ra gây chuyện thì càng bực hơn.

Lâm Chính nhíu mày nhìn Hoắc Ngạo.

Ban nãy có một đôi tay đẩy lưng anh, chắc chắn do Hoắc Ngạo làm.

Hoắc Ngạo mỉm cười nói: "Lâm Chính, anh sợ thì cứ nói, không sao, dù sao anh cũng là đồ vô dụng, ai cũng biết mà".

Anh ta không hy vọng người của đại sư Phong Liệt dạy cho Lâm Chính một bài học, chỉ cần khiến Lâm Chính khó chịu là được, để xả cơn giận tối qua.

Tuy nhiên lúc này, Lâm Chính đột nhiên cười nhạt: "Ai bảo tôi là loại vô dụng"

Vừa dứt lời, người của Thượng Võ Quán sững sờ.

"Tiểu Lâm, cậu làm gì vậy?", sắc mặt Hoắc Kiến Quốc trầm xuống.

Thấy Lâm Chính chỉ vào Trần Hạc nói: "Tôi sẽ luyện vài chiêu với anh!"

Người của Thượng Võ Quán vừa nghe xong liền sững sờ.

Hoắc Ngạo cũng sững sờ.

Anh ta cho rằng Lâm Chính nhất định sẽ sợ, đây cũng là cơ hội để anh ta sỉ nhục Lâm Chính, nhưng Lâm Chính không chỉ không sợ, còn chấp nhận đánh...

"Anh... anh lên?"

"Anh biết công phu chứ?"

"Tay chân yếu ớt thế này... anh muốn chết à?"

Mọi người mắt chữ A mồm chữ O.

Hoắc Kiến Quốc sốt ruột, đang định nói, Trần Hạc đột nhiên lao qua.

"Hừ, không biết điều, ông đây vừa hay đánh chưa đã, nếu mày muốn chết thế thì tao thành toàn cho mày!"

Vừa dứt lời, Trần Hạc đá vào đầu Lâm Chính.

"Á!"

Mọi người hét lên.

Cú đá này vô cùng ác liệt.

Nếu như bị đá trúng chắc Lâm Chính sẽ ngất xỉu ngay tại chỗ mất.

"Không ổn!"

Hoắc Kiến Quốc sững sờ, lại xông đến chỗ đó ngăn trận tỉ thí lại.

Nếu như Lâm Chính xảy ra chuyện, ông ta sẽ khó ăn nói với Hoắc Thượng Võ.

Đám Hoắc Ngạo thì vui vì người ta gặp họa.

"Tên này chết chắc rồi!", Hoắc Ngạo cười khẩy.

"Trần Hạc chắc không đá tên này ngu luôn đâu nhỉ?", Tịch Lưu Hương cười.

"Đúng là ngu, cho rằng đây là trò đùa sao? Ngay cả chúng ta cũng không dám dây vào Trần Hạc, hắn còn dám lao ra. Nực cười ghê!"

"Cứ để tên này chịu chết đi".

Đệ tử của Thượng Võ Quán cười khẩy.

Nhưng lúc này, Lâm Chính đứng đó chợt mở to hai mắt, hai chân ấn xuống, cả người vọt lên, sau đó xoay người đạp Trần Hạc.

Cú đá này nhanh hơn Trần Hạc, mạnh hơn, bá đạo hơn, có lực hơn!

Trần Hạc không kịp phòng bị, ngực bị đá trúng, cả người văng ra, ngã xuống đất, nôn ra máu tươi, đầu nghẹo sang một bên, ngất đi.

Nơi đây lặng như tờ.
Chương 414: Nhưng tôi đâu phải người của Thượng Võ Quán

Tất cả mọi người như bị sét đánh, ngơ ngẩn đứng tại chỗ, há hốc miệng, một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại.

Trần Hạc… lại bị Lâm Chính đạp một cú mà ngất đi?

Hơn nữa, chiêu đá bay vừa rồi là sao?

Thật là ngầu quá!

“Tôi… Tôi đang nằm mơ sao?”, Tịch Lưu Hương lẩm bẩm.

“Người… Người ngã xuống là Trần Hạc? Không phải Lâm Chính?”, người bên cạnh run rẩy hỏi.

Nhiều ít người vội vàng dụi mắt, xác nhận vài lần, nhận ra mình không hề nhìn lầm.

Người ngã xuống chính là Trần Hạc.

Lâm Chính vẫn đứng yên tại chỗ, không tổn hại gì.

Hoắc Kiến Quốc đột nhiên dừng lại.

Hoắc Ngạo đã sững sờ từ lâu, đứng đó giống như người mất hồn.

E rằng không ai ngờ tới vị bác sĩ Đông y nho nhỏ này lại có thực lực đáng sợ như vậy…

Người xung quanh ồ lên, xôn xao bàn tán.

“Được rồi, Hoắc Kiến Quốc, không ngờ ông còn ẩn giấu thủ đoạn này, thú vị thú vị!”, ánh mắt Phong Liệt lộ vẻ dữ tợn, sau đó quát lên: “Trương Long!”.

“Có đệ tử!”, người tên Trương Long lập tức tiến lên.

“Thể hiện vài chiêu đi, đừng để mọi người coi thường chúng ta”.

“Vâng, sư phụ!”.

Người tên Trương Long đáp lại, sau đó bày tư thế, tấn công về phía Lâm Chính.

Chiêu thức của anh ta còn sắc bén hơn Trần Hạc gấp mấy lần, sức lực và tốc độ đều vô cùng hung hiểm. Hai người đứng cách nhau mười mét, nhưng anh ta chỉ bước hai bước đã đến gần, sau đó đánh tới một chưởng, dường như có thể làm nứt đá.

Rầm!

Tiếng động nặng nề vang lên.

Người xung quanh đều hồi hộp.

Định thần nhìn lại mới phát hiện đòn tấn công của Trương Long đánh thẳng vào người Lâm Chính.

“Hay lắm!”.

Các đệ tử đứng sau đại sư Phong Liệt đều khua tay reo hò, vui mừng không thôi.

Nhưng một giây sau, nụ cười của bọn họ lại vụt tắt.

Bởi vì bọn họ phát hiện Lâm Chính vẫn không nhúc nhích, trên mặt không hề có vẻ đau đớn gì.

Dường như chiêu này… không tạo nên phiền phức gì cho anh.

Bị anh ta bỏ qua rồi sao?

Người tên Trương Long sửng sốt, đang định nhấc tay tiếp tục đánh về phía Lâm Chính. Lâm Chính đột nhiên trở tay duỗi tới, nhanh như chớp bóp lấy cổ người đó, sau đó quăng mạnh vào cây đại thụ ở một bên.

Rắc!

Cây đại thụ bị đâm nứt ra.

Còn người tên Trương Long thì run rẩy, sau đó người mềm nhũn ngã xuống, ngất đi.

“Hả?”.

Người ở đây sợ đến mức mặt tái xanh, vẻ mặt không tin nổi.

Lại một chiêu đánh bại Trương Long!

Người này là ai? Sao lại lợi hại như vậy? Từ lúc nào Thượng Võ Quán lại xuất hiện một nhân vật như vậy?

Đại sư Phong Liệt không tin nổi nhìn Lâm Chính.

Đám người Hoắc Kiến Quốc, Hoắc Ngạo sắp điên lên rồi.

“Lâm Chính này sao lại lợi hại như vậy?”, Tịch Lưu Hương run rẩy hỏi.

Không ai có thể trả lời câu hỏi của cô ta.

Hoắc Ngạo toát mồ hôi lạnh.

Anh ta cứ nghĩ Lâm Chính dễ bắt nạt, vốn muốn tìm lại mặt mũi, nhưng bây giờ xem ra anh ta đã sai rồi…

Lâm Chính… không đơn giản như anh ta nghĩ.

Nếu mình thật sự đánh nhau với Lâm Chính, e rằng kết cục còn thê thảm hơn những người này.

Hoắc Ngạo không khỏi run rẩy.

Hoắc Kiến Quốc thì vô cùng vui mừng, ông ta cười lớn, nói với đại sư Phong Liệt: “Thế nào? Phong Liệt, bây giờ biết chỗ lợi hại của tôi chưa?”.

“Khốn nạn!”.

Đại sư Phong Liệt tức tối, biểu hiện của Lâm Chính quả thật vượt ngoài dự liệu. Nếu thực lực của Trần Hạc, Trương Long cũng không thể qua được một chiêu của Lâm Chính, vậy những đệ tử khác ra trận hơn phân nửa cũng sẽ thất bại thảm hại.

Từ bao giờ Thượng Võ Quán lại xuất hiện một người siêu phàm như vậy?

“Phong Liệt, sao hả? Có phải ông hết người rồi không? Vừa rồi không phải ông muốn tính sổ với chúng tôi sao? Hay là ông định đích thân ra tay?”, Hoắc Kiến Quốc mỉm cười, vẻ mặt vô cùng đắc ý.

Lâm Chính quả thật đã cho ông ta một bất ngờ lớn.

Đại sư Phong Liệt siết chặt nắm đấm, trong mắt ngập tràn ý chí chiến đấu.

Đến giờ phút này, ông ta chỉ đành tự mình ra tay.

Nhưng một đệ tử khác đột nhiên đứng ra.

“Sư phụ, người không thể ra tay, nếu không sẽ chỉ đắc tội với Sùng Tông Giáo!”.

“Vậy phải làm sao?”, đại sư Phong Liệt nghiến răng hỏi.

“Xin hãy để đệ tử ra trận, mặc dù đệ tử không thể chiến thắng người này, nhưng đệ tử sẽ cố hết sức có thể để dồn ép người này. Người của chúng ta đông hơn Thượng Võ Quán, con không tin chúng con đánh luân phiên mà không tiêu hao được sức lực anh ta!”, đệ tử đó kiên định nói.

“Đồ đệ… Chuyện này…”, đại sư Phong Liệt có chút không nhẫn tâm, muốn khuyên can.

Nhưng đệ tử đó đã tiến lên phía trước.

“Bắt đầu đi!”.

Anh ta quát lớn, xông về phía Lâm Chính.

“Lý Hạ! Con quay lại đây!”, đại sư Phong Liệt sốt sắng, lập tức lao lên.

Thực lực của Lý Hạ còn không bằng cả Trần Hạc, anh ta xông lên không phải tìm chết hay sao!

“Ha ha, không biết lượng sức!”, Hoắc Kiến Quốc khẽ cười nói.

Người của Thượng Võ Quán cũng hí hửng nhìn lại.

Thủ đoạn của Lý Hạ quả thật không thua kém gì hai người trước, anh ta nghé mới sinh không sợ hổ mới dám ra tay với Lâm Chính.

Theo tình hình lúc trước, e rằng anh ta cũng sẽ bị Lâm Chính đánh bại sau một chiêu!

Nắm đấm của Lý Hạ đánh tới.

Lâm Chính vẫn đứng yên không nhúc nhích, để mặc nắm đấm của anh ta đánh tới.

Mọi người gần như có thể đoán được tình hình sau đó.

Nhưng vào lúc này…

Ầm!

Nắm đấm đó đánh mạnh vào người Lâm Chính.

Lâm Chính đột nhiên lùi lại hai bước, sau đó… ngồi phịch xuống đất.

“Cái gì?”.

Đám người Hoắc Kiến Quốc đang nắm chắc phần thắng trợn tròn mắt, há hốc miệng, tất cả ngây ra.

“Tôi thua rồi”.

Lâm Chính đứng dậy, thản nhiên nói, sau đó dưới ánh mắt không thể tin nổi của mọi người, anh quay người đi về phía Hoắc Kiến Quốc.

Đầu óc người của Thượng Võ Quán và người qua đường ở xung quanh đều trống rỗng.

Thua?

Sao có thể!

Thua cái rắm!

Đây rõ ràng là Lâm Chính cố ý nhận thua!

Anh chỉ là không muốn đánh nữa.

“Ấy, không đúng, Lâm Chính, cậu… cậu đang làm gì vậy?”, Hoắc Kiến Quốc vội vàng tiến lên hỏi.

“Thầy Hoắc, thể lực tôi không tốt, không đánh được nữa, để những người khác của Thượng Võ Quán lên đi. Tôi thấy Hoắc Ngạo không tệ. Hoắc Ngạo, đến lượt anh rồi, anh là người nhà họ Hoắc, không giành vinh quang cho Thượng Võ Quán sao?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Cái này…”.

Hoắc Kiến Quốc cạn lời.

Sắc mặt Hoắc Ngạo tái mét.

Đại sư Phong Liệt loáng thoáng cảm nhận được gì đó, lập tức nháy mắt ra hiệu cho Lý Hạ.

Lý Hạ nói với bên kia: “Người của Thượng Võ Quán các người chỉ có chút năng lực vậy thôi sao? Còn ai nữa mau ra đây! Đừng làm rùa rút đầu nữa!”.

Câu này khiến sắc mặt của mấy người trong Thượng Võ Quán trắng thêm…

“Lâm Chính, rõ ràng anh có thể đánh, vì sao lại nhường? Anh mau xông lên cùng tôi, giải quyết đám người Phong Liệt, mau lên!”, Hoắc Ngạo buồn bực, quay đầu hét lên với Lâm Chính.

“Vì sao?”, Lâm Chính hỏi lại.

“Rõ ràng anh vẫn còn đánh được!”.

“Nhưng tôi đâu phải người của Thượng Võ Quán”, Lâm Chính nói.

Anh nói xong, mọi người đều rộ lên xôn xao…
Chương 415: Chỉ mong đây là một giấc mơ
Chương 415: Chỉ mong đây là một giấc mơ

Xung quanh xôn xao.

Ai cũng bị câu nói của Lâm Chính làm kinh ngạc.

“Cái gì? Cậu không phải người của Thượng Võ Quán? Hoắc Kiến Quốc! Chuyện này là sao? Thượng Võ Quán các ông hết người rồi sao? Lại còn mượn chi viện bên ngoài?”, đại sư Phong Liệt

“Chuyện… Chuyện này…”, Hoắc Kiến Quốc có vẻ mặt khó coi, không biết nên trả lời thế nào.

Câu nói của Lâm Chính hoàn toàn khiến ông ta không còn đường lui.

“Hừ, tôi đã nói rồi, Thượng Võ Quán của ông sao có thể có người giỏi như vậy. Hoắc Kiến Quốc, ông giỏi thật đấy!”, đại sư Phong Liệt cười nhạt, nói.

“Nếu đã như vậy, Hoắc Ngạo, anh ra đây đi! Anh là truyền nhân của Hoắc Thượng Võ, tôi nghĩ trong những người này, anh có thực lực mạnh nhất. Anh ra đây, đánh với tôi!”, Lý Hạ quát lên.

Sắc mặt Hoắc Ngạo trắng bệch.

Mặc dù thực lực của Lý Hạ không bằng Trần Hạc và Trương Long trước kia, nhưng vẫn là một cao thủ. Hoắc Ngạo là truyền nhân của Hoắc Thượng Võ, thật ra thiên phú không tính là cao. Giải quyết vài đệ tử bình thường còn được, nếu muốn đối phó với Lý Hạ, chưa nói có thua hay không, sợ rằng anh ta có thắng cũng rất thê thảm.

“Đều tại thằng khốn mày nhiều lời!”, Hoắc Ngạo bực bội, âm thầm mắng chửi Lâm Chính.

“Anh đang chửi tôi sao?”.

Lâm Chính ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn Hoắc Ngạo.

Hoắc Ngạo run rẩy, dường như mới ý thức được, vừa rồi người này dùng hai chiêu đã giải quyết gọn Trần Hạc và Trương Long, anh ta sao có thể chọc vào người này được?

Lúc này, người của Thượng Võ Quán đều ai oán nhìn Lâm Chính.

Hoắc Kiến Quốc cũng vậy.

“Tiểu Lâm, cậu thật khiến tôi thất vọng. Chúng tôi đưa cậu đến đây thì cậu chính là một phần của Thượng Võ Quán tôi, bây giờ cậu lại vạch rõ giới hạn với chúng tôi là ý gì? Qua cầu rút ván sao?”, Hoắc Kiến Quốc thấp giọng quát khẽ, trên mặt tràn đầy tức giận.

“Qua cầu rút ván? Tôi hỏi ông, vì sao khi con trai ông hãm hại tôi, ông không lên tiếng? Nếu tôi không có chút bản lĩnh, ông có biết kết cục bây giờ của tôi như thế nào không?”, Lâm Chính hỏi.

Hoắc Kiến Quốc biến sắc, sau đó hạ giọng nói: “Tôi đang chuẩn bị ra tay giúp cậu!”.

“Vậy ông còn muốn tôi thế nào? Giúp Thượng Võ Quán các ông? Không thành vấn đề, ông dạy dỗ con trai ông trước đi!”, Lâm Chính nói: “Nếu ông không dạy được thì để đồ đệ của đại sư Phong Liệt dạy”.

“Cậu… Lâm Chính! Cậu thật ngang ngược! Cậu muốn dạy dỗ tôi sao?”, Hoắc Kiến Quốc tức giận.

“Tôi nể mặt ông cụ Hoắc mới khách sáo với các người một chút, bằng không, ông nghĩ các ông là gì trong mắt tôi?”, Lâm Chính cũng không khách sáo, lạnh lùng hừ một tiếng.

Anh không có thiện cảm gì với hai bố con Hoắc Kiến Quốc.

Hoắc Ngạo không cần nói, anh ta cứ luôn đối đầu với anh, âm thầm giở thủ đoạn hại anh.

Còn Hoắc Kiến Quốc, lúc nào cũng bao che cho con trai. Thật ra, Hoắc Kiến Quốc không trừng trị Hoắc Ngạo đã đành, dù sao cũng là bố con, nhưng đến lúc này rồi mà Hoắc Kiến Quốc cũng không lo kiềm chế Hoắc Ngạo lại một chút, chuyện này khiến Lâm Chính không vui.

Anh không đến đây để bị sỉ nhục, dựa vào đâu anh phải nén nhịn?

Hoắc Kiến Quốc suýt chút nữa bị làm tức chết.

Đại sư Phong Liệt cũng đã nhìn ra, ông ta cười nói: “Người anh em, người nhà họ Hoắc vốn đã không tốt lành gì, cậu chắc chắn đã chịu nhiều ấm ức! Nếu cậu muốn lên núi, không chê thì đi cùng chúng tôi đi. Tốt nhất đừng đi cùng với bọn họ, tránh phải chịu thiệt!”.

“Phong Liệt! Ông có ý gì? Ông còn định cướp người của tôi sao?”, Hoắc Kiến Quốc tức đến mức run rẩy cả người, hai mắt như dã thú trừng Phong Liệt.

Bây giờ ông ta đã không còn mặt mũi gì nữa, Phong Liệt còn ở bên cạnh nói bóng nói gió, sao ông ta có thể chịu được?

“Tôi thấy người ta cũng không phải đệ tử của Thượng Võ Quán các ông, sao lại là người của ông rồi? Hơn nữa, ông có lỗi với người ta, còn không cho tôi mời người ta qua đây?”, đại sư Phong Liệt nhún vai.

“Khốn nạn!”.

Hoắc Kiến Quốc phẫn nộ, đột nhiên xoay người, xắn tay áo lên.

“Ha, ông tưởng tôi sợ ông à!”.

Đại sư Phong Liệt cũng không khách sáo, cười nhạt một tiếng, cũng tiến lên.

Người qua đường ở xung quanh sáng mắt lên, đồng loạt vỗ tay khen hay.

Bọn họ đợi cả nửa ngày, cuối cùng cũng đợi được Hoắc Kiến Quốc và đại sư Phong Liệt đấu nhau.

Hai người này mới là cao thủ chân chính.

Trận chiến giữa bọn họ chắc chắn được rất nhiều người mong chờ.

Chỉ là...

Khi hai người sắp sửa ra tay…

“Đứng lại! Đứng lại cho tôi!”.

Tiếng gào thét vang lên.

Tất cả mọi người đều sững sờ, nhìn về phía phát ra tiếng nói.

Lúc này mọi người mới kinh ngạc phát hiện, tiếng nói đó vang lên từ vách núi bên đường!

Ở đó là sườn núi!

Ai lại ở đó?

“Đứng lại! Mau dừng lại cho tôi! Bên đó không xuống được đâu! Mau dừng lại!”.

“Cô muốn chết thật sao? Chỗ cao như vậy ngã xuống chắc chắn sẽ gãy mấy chiếc xương đấy! Mau dừng lại!”.

“Cô không chạy thoát được đâu, mau dừng lại, quay về với chúng tôi!”.

Giọng nói đó lại vang lên.

Người trên đường nghe tiếng đều lùi lại, nhìn về phía vách núi.

“Trên đó có người!”.

Lúc này, tiếng hô hoán vang lên.

Trên vách núi cheo leo cao bốn năm mét phía bên phải đường đi xuất hiện vài bóng người.

Sau đó, một trong những người đó không nghĩ ngợi gì mà nhảy thẳng xuống.

“Oa!”.

Bọn họ kinh hoảng kêu lên.

Lâm Chính hơi nghi hoặc, cũng lùi về sau mấy bước, nhìn lên trên.

Đúng lúc đó, bóng người đã rơi xuống, ngã ngay trước mặt Lâm Chính.

Rầm!

Tiếng kêu đau đớn vang lên.

Lâm Chính vô cùng kinh ngạc.

Người xung quanh cũng vây lại.

“Là một cô gái!”.

“Hình như chân cô ấy gãy rồi”.

“Chuyện này là sao? Cô ta là ai?”.

“Đã thế rồi cô ta còn định đứng dậy?”.

Mọi người bàn tán xôn xao.

Bóng người ngã xuống đất một chân toàn là máu, hơn nữa, người cũng nhếch nhác, trên người có nhiều vết thương bị dây gai cứa phải.

Cô gái đầu tóc rũ rượi, muốn đứng dậy nhưng một chân đã bị gãy. Cô ấy hoàn toàn không đứng dậy nổi, chỉ đành bò, từ từ bò tới trước từng chút một.

“Ai… Ai giúp tôi với…”, cô ấy liếc nhìn cánh tay máu thịt mơ hồ của mình, cảm thấy lúc này mình bò cũng khó khăn, đành yếu ớt kêu cứu.

Cảnh này thê thảm đến mức nào.

Nhiều người không đành lòng nên tiến lên giúp đỡ.

Lúc này, trên vách núi lại xuất hiện vài bóng người.

Đó lại là người của Sùng Tông Giáo!

“Các vị ở bên dưới, có thể giúp chúng tôi bắt cô ta lại không? Cô ta là người của Sùng Tông Giáo chúng tôi, vì phạm lỗi nên chúng tôi phải đưa cô ta về trừng trị!”, một người hét lên với khách ở bên dưới.

Các vị khách đều biến sắc.

Vài người đang định giúp đỡ cũng sững sờ.

Hóa ra là tội nhân của Sùng Tông Phái!

Người xung quanh hoàn hồn lại, tất cả đều nhào tới, định bắt cô gái này đưa đến Sùng Tông Giáo, tiện bề móc nối quan hệ với Sùng Tông Giáo.

Nhưng khi một người ở trước nhất đến gần cô gái đó…

Rầm!

Một nắm đấm đột nhiên vung ra, đánh vào đầu người đó.

Cơ thể người đó xoay vòng về trên không, sau đó đập mạnh xuống đất, không còn hơi thở.

Người xung quanh sợ hãi, vội vàng nhìn về phía chủ nhân của nắm đấm, lúc này mới phát hiện đó là Lâm Chính.

Anh lạnh lùng đi về phía cô gái đang nằm dưới đất, bế ngang cô ấy lên.

Cô gái gian nan mở mắt ra, nhìn Lâm Chính, sau đó lộ ra nụ cười đau thương.

“Tôi… đang nằm mơ sao…”.

“Không, cô không nằm mơ…”.

Lâm Chính nói một cách đau khổ, hai mắt gần như đỏ máu.

“Lạc Thiên…”.

Giọng anh khàn khàn.

Chỉ mong mọi chuyện chỉ là một giấc mơ…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK