Thần Cung Thương biến sắc ngạc nhiên nhìn Lâm Chính.
Không ngờ Lâm Chính lại có thể vừa nhìn đã biết được phương pháp của hắn.
Quả thật Thần Cung Thương chưa dùng đến tăng trưởng thực lực gì đó mà là giải cấm tiềm năng bên trong của mình.
Con người có tiềm năng vô hạn nhưng vẫn luôn bị Bát Môn kìm hãm.
Người bình thường khó có thể giải được Bát Môn, chỉ có vài thiên tài võ đạo mới có thể mở được vài cửa trong Bát Môn bằng cách khai thông kinh mạch thứ hai của thận hoặc tẩy gân cốt để đạt được trạng thái sức mạnh tăng nhanh.
Nhưng Thần Cung Thương lại khác, hắn dùng cách tạm thời giải cấm Bát Môn, mượn tiềm năng vô hạn trong người để giúp hắn đối đầu với địch.
Mặc dù phương pháp mở Bát Môn này có thể không dùng nhiều sức, giống như mở cửa ra một khe hở để lọt một chút gió, nhưng dù chỉ là một chút sức mạnh nhỏ lọt ra ngoài khe hở cũng rất phi thường.
Thế nhưng những lời của Lâm Chính khiến lòng Thần Cung Thương hơi nguội lạnh.
“Không phải đã nói người vực Diệt Vong đều hành nghề y sao? Chắc hẳn là anh biết đạo lý vạn vật đều có âm dương bổ khuyết cho nhau mới đúng, anh ép buộc mở Bát Môn, mượn sức mạnh của Bát Môn, anh đã từng nghĩ đến hậu quả chưa? Cho dù anh đánh bại được tôi, anh cũng chẳng thể chịu được di chứng này đâu”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Tôi chỉ mở một cửa thôi, tổn thương không lớn, sao lại không thể chịu được chứ?”, Thần Cung Thương hừ một tiếng.
“Chỉ mở một cửa không thể đánh bại tôi, nếu có thể mở ba cửa trở lên có lẽ có thể tạo áp lực cho tôi, nhưng cứ thế thì thiên phú của anh sẽ bị tổn hại, con đường tu luyện sau này của anh cũng sẽ khó khăn hơn, mất nhiều hơn được”, Lâm Chính lắc đầu.
“Bớt nói nhảm đi, xem đây”.
Lâm Chính càng nói, lòng Thần Cung Thương càng rối, hắng giọng nói, cổ động sức mạnh hung tàn đó lao đến.
Hai nhau lao vào đánh nhau một trận.
Phải nói là mượn sức mạnh Bát Môn, quả thật uy lực của Thần Cung Thương mạnh hơn nhiều, cho dù là châm khí, chưởng độc hay thậm chí là thể lực đều mạnh hơn trước một bậc.
Nhưng Lâm Chính vẫn có thể thành thạo tránh được đòn, không hoảng sợ.
Để mặc thế tấn công của Thần Cung Thương như vũ bão, anh vẫn vững như núi.
Khiến mọi người đều cực kỳ ngạc nhiên.
“Người ngoại vực này đánh liên tục mấy trận mà không bước vào trận pháp nghịch chuyển, không hồi phục khí kình mà vẫn có thể đánh với thiên tài Thương đến bây giờ, quả thật rất tài giỏi”.
“Anh không biết à? Trên người người ngoại vực này có một loại sức mạnh khác, không chỉ có khí kình đâu, khí kình cạn kiệt rồi, hắn vẫn còn năng lượng khác để chiến đấu”.
“Vậy à? Từ bao giờ mà ngoại vực lại có yêu nghiệt siêu phàm như thế? Còn trẻ thế này mà trên người đã có cả hai loại năng lượng, đáng sợ thật”.
“Chỉ mong là có hai loại năng lượng thôi, tôi sợ…”
“Ôi… Đừng nói bậy chứ, hai loại năng lượng đã đáng sợ đến mức không dám tưởng tượng rồi, cậu ta trẻ như thế sao có thể có hơn hai loại chứ? Không thể nào đâu…”
“Chỉ mong thế…”
Người các thế tộc tụm lại bàn tán với nhau, sắc mặt ai cũng hiện lên vẻ phức tạp, trong mắt đầy vẻ lo lắng.
Họ cứ nghĩ sau khi Thần Cung Thương lên sân đấu thì có thể lật ngược tình thế, hung hăng chà đạp người ngoại vực tự cao tự đại này một phen.
Nhưng bây giờ họ nhận ra mình đã sai.
Sai hoàn toàn.
Người ngoại vực này tuyệt đối không phải là người dễ đối phó.
Bầu không khí cực kỳ quái lạ.
Mọi người đều nhíu chặt mày, thái độ không lạc quan lắm.
Có lẽ là nhận ra được sự mất sức, Thần Cung Thương bỗng lùi về sau.
Hắn không do dự lập tức giơ tay lên, ấn vào huyệt đạo trên người một hồi.
Xương cốt trên người hắn phát ra từng tiếng răng rắc.
“Hưu Môn! Mở”
Thần Cung Thương hét lên.
Rầm.
Khí tức của hắn lại tăng lên.
“Mở hai cánh cửa rồi?”
Đồng tử Lâm Chính co rụt lại.
Vèo.
Thần Cung Thương lao nhanh đến như chớp, đấm mạnh vào Lâm Chính một cú.
Lâm Chính vội tránh đi.
Bốp.
Nắm đấm đó đánh trúng mặt đất, một vòng độc lực như mạng nhện bùng ra từ nắm đấm của hắn, lan ra mọi hướng với tốc độ cực kỳ nhanh, bao phủ một nửa sân đấu.
Độc lực dính chặt dưới đất, nếu chạm vào nó chắc chắn sẽ chết.
Nhưng một lúc sau, độc tố rơi dưới đất bỗng phát ra tiếng bị ăn mòn, sau đó toàn bộ đều nứt ra, vô số vết nứt xuất hiện lên sân đấu.
“Hả?”
Lâm Chính nhíu mày, cảm thấy độc tố mà Thần Cung Thương đánh xuống đất không bình thường.
Quả nhiên.
Sau khi vết nứt xuất hiện, từng âm thanh quái lạ vang lên từ trong vết nứt đó, sau đó rất nhiều côn trùng, có xanh, có đỏ, có đen bò ra từ bên trong, dày đặc như thủy triều nhào đến chỗ Lâm Chính.
“Trùng độc Địa Đế?”
Lâm Chính lập tức phản ứng lại.
Chương 3522: Thiêu đốt mọi thứ
Hóa ra cú đấm đó của Thần Cung Thương không chỉ là vì để giết Lâm Chính mà còn để thu hút mấy con vật có độc Địa Đế này đến tương trợ.
Lâm Chính lập tức che khí tức của mình lại.
Con vật có độc không bị Thần Cung Thương khống chế, Thần Cung Thương cũng không phải là tiên nhân, không thể thao túng nhiều con vật có độc như thế.
Sở dĩ con vật có độc lao đến chỗ Lâm Chính hoàn toàn là vì Thần Cung Thương đã thi triển một loại khí đặc biệt trên người Lâm Chính, những con vật có độc này đi theo khí này để bao vây Lâm Chính.
Thông thường thì che khí tức của mình lại sẽ bình an vô sự.
Thế nhưng sau khi anh che giấu khí tức, các con vật có độc không có dấu hiệu dừng lại, vẫn tiếp tục bò đến chỗ Lâm Chính.
Lâm Chính nhận ra Thần Cung Thương không chỉ đơn giản thi triển khí cho mình.
Anh lập tức lấy phi châm ra đâm vào mấy con vật có độc này.
Vèo vèo vèo...
Từng châm khí như vũ bão đâm vào các con vật có độc đang bò đến ghim chặt chúng dưới đất.
Nhưng con vật có độc bò ra từ vết nứt có đến hàng trăm hàng ngàn, liên tục không dứt, cho dù sức mạnh trong người Lâm Chính có nhiều đến mấy cũng không đủ để giết sạch đám côn trùng này.
Hơn nữa đây rõ ràng là thủ đoạn khiến anh tiêu hao sức lực.
Một khi Lâm Chính tiêu hao quá nhiều, quyền chủ động trận chiến sẽ đến tay Thần Cung Thương.
Bây giờ vấn đề khó khăn là làm sao để ngăn đám con vật có độc này.
Lâm Chính nhíu chặt mày, liên tục lùi về sau.
Nhưng sân đấu lớn như thế, anh có thể lùi đến đâu chứ?
Thần Cung Thương ở phía đối diện dừng lại, lạnh nhạt nhìn anh.
“Không còn cách nào khác nữa”.
Lâm Chính hít sâu một hơi, bỗng lấy mấy cây châm bạc ra rồi đâm vào cánh tay mình, sau đó giơ tay lên hơi xòe ra.
Vù.
Một ngọn lửa trắng nhỏ nhảy múa trong lòng bàn tay anh.
“Ơ? Anh còn biết cả công pháp hệ lửa à?”
Thần Cung Thương cực kỳ ngạc nhiên.
“Tôi không hiểu gì về công pháp hệ lửa cả”.
“Vậy đây là gì?”
“Đây là một loại sức mạnh trong người tôi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Sức mạnh?”
Thần Cung Thương không thể hiểu được.
Nhưng ngay sau đó.
Phụt.
Lâm Chính giơ tay lên, lòng bàn tay thế mà lại phun ra biển lửa màu trắng, cuồn cuộn lao đến đám con vật có độc này.
Xèo xèo xèo...
Các con vật có độc lập tức bị biển lửa màu trắng nhấn chìm, từng con đều bị thiêu đốt thành tro tàn.
“Cái gì?”
Mọi người đều há hốc mồm.
“Không thể nào”.
Thần Cung Thương trố mắt, đột nhiên tiến đến trước hai bước, trái tim suýt nữa nhảy ra khỏi cổ họng.
Chỉ thấy Lâm Chính giơ một tay lên vừa điều khiển ngọn lửa vừa liên tục đi về phía trước.
Các con vật có độc ở những nơi ngọn lửa lan đến đều bị thiêu đốt toàn bộ.
Cho đến khi Lâm Chính đến gần cạnh những vết nứt đó, anh bỗng giẫm mạnh xuống đất, sau đó dịch chuyển lòng bàn chân khiến mặt đất dưới chân di chuyển, làm cho các vết nứt đó đóng lại.
Hiện trường lặng im phăng phắc.
Thần Cung Thương cũng lặng thinh.
Hắn nhận ra mình không thể nhìn thấu được thực lực của Lâm Chính.
Trước đó Lâm Chính đánh với đám người Độc Cô Vấn, Giản Đào chỉ dùng đến khí kình, nhưng khi đánh với mình thì lại dùng một loại sức mạnh khác.
Tức là trên người có cả hai loại năng lượng.
Bây giờ ngọn lửa đối phó với đám con vật có độc này rõ ràng là loại năng lượng thứ ba.
Còn trẻ như thế mà đồng thời tu luyện ba loại năng lượng…
Dù là yêu nghiệt cũng chưa chắc có thể làm được.
“Thảo nào người này không đi vào trận pháp nghịch chuyển, hóa ra hắn mạnh như thế”.
Thần Cung Thương không dám do dự, lại giơ tay lên thi châm, đồng thời ấn vào các huyệt vị trên người.
“Sinh Môn, mở!”
Vù.
Một luồng khí cuồng bạo lao ra từ trong người Thần Cung Thương, thổi tung cả quần áo và tóc của hắn.
“Cánh cửa thứ ba cũng mở rồi?”
Lâm Chính nhíu mày, nghiêng đầu nhìn.
Lúc này sắc mặt Thần Cung Thương hơi trắng bệch, nhưng khí tức điên cuồng mạnh lên đến mức người ta không dám tin.
“Anh nói rồi đấy thôi, mở ba cánh cửa thì anh mới có áp lực. Bây giờ tôi mở liên tiếp ba cánh cửa đấy, anh nên nghiêm túc rồi nhỉ?”, Thần Cung Thương khàn giọng nói.
“Đúng là nên nghiêm túc”, Lâm Chính gật đầu, nhưng lại lắc đầu: “Nhưng cứ thế thì thiên phú của anh đã bị ảnh hưởng rồi”.
“Bất kỳ chuyện gì tôi làm đều không tồn tại chữ hối hận, chuyện thiên phú để sau hẵng nói, bây giờ việc tôi phải làm là đánh bại anh”.
Vừa dứt lời, Thần Cung Thương lại lấy một cây châm màu xanh ra đâm vào ngực mình.
Vù.
Lại từng âm thanh kỳ lạ vang lên.
Mọi người như nghẹt thở.
Lâm Chính trợn to mắt.
“Thương Môn, mở!”
Mở liên tục bốn cánh cửa.
“Thiên tài Thương! Mau dừng tay lại!”
Nguyên Huyền Tâm ở đằng xa không thể để hắn làm thế tiếp nữa, gấp gáp cao giọng nói.
“Cậu Thương, mau dừng tay lại”.
“Không thể mở nữa đâu”.
Người thế gia Thần Cung cũng cực kỳ lo lắng, đồng thanh khuyên can.
Nhưng không có tác dụng.
“Người này có ba nguồn năng lượng, thực lực cực kỳ mạnh, nếu không tiếp tục mở Bát Môn, tuyệt đối không thể đánh bại hắn. Thần Cung Thương tôi có thể thất bại nhưng nhất định không thể bại trong tay người ngoại vực, nếu không tôi sẽ sinh ra tâm ma, một còn tâm ma tồn tại thì con đường tu luyện của tôi cũng bị hủy hoại, như thế thiên phú này của tôi có ích lợi gì?”
Thần Cung Thương nói, sau đó đâm cây châm bạc màu xanh đó vào sâu trong người.
Bụp.
Cây châm dài màu xanh đâm hết vào trong người hắn.
Đỗ Môn, mở!
Mở liên tiếp năm cửa.
Thần Cung Thương điên thật rồi!
Không ai có thể tưởng tượng được khí tức lúc này của hắn.
Không ai có thể hiểu được sức mạnh của hắn.
Đây là kẻ điên!
Điên hoàn toàn rồi!
Trận chiến này, Thần Cung Thương muốn thiêu đốt mọi thứ.
Chương 3523: Trúng kế
Lâm Chính lặng thinh nhìn.
Anh cũng không ngờ Thần Cung Thương lại điên cuồng như vậy.
Bây giờ liên tiếp mở năm cửa, thực lực của Thần Cung Thương đã mạnh đến mức ngay cả anh cũng không dám xem thường.
“Bây giờ chúng ta nên đọ sức một chút rồi”.
Thần Cung Thương khàn giọng nói, sau đó cả người động đậy.
Vụt.
Hắn biến mất hoàn toàn.
Lâm Chính không dám chần chừ, lập tức phát động dị hỏa, ngọn lửa bốc lên trong lòng bàn tay, lan ra bốn phía.
Phụt.
Một bức tường lửa được hình thành.
Nhưng ngay sau đó, bức tường lửa bên phải bỗng bị xua tan, sau đó một quyền sắt đánh mạnh vào người Lâm Chính.
Keng.
Cả người Lâm Chính văng ra xa như bao cát, sau đó đập mạnh vào màn chắn.
Nhưng anh vẫn chưa rơi xuống đất, Thần Cung Thương lại xuất hiện bên cạnh anh, hai tay hai chân tấn công vào người Lâm Chính như vũ bão.
Lâm Chính vội vàng phản công.
Nhưng chẳng có tác dụng.
So về tốc độ, Thần Cung Thương nhanh hơn rất nhiều.
Bất kỳ chiêu phòng vệ nào của Lâm Chính đều chẳng có tác dụng, không thể ngăn được.
Những đòn tấn công đó đều không đánh vào những chỗ hiểm của Lâm Chính mà đánh vào huyệt vị của anh.
Lâm Chính bị đánh cả người run lên, sau khi rơi xuống đất, Thần Cung Thương lại vung tay, chín chín tám mươi mốt phi châm bay ra.
Vù vù vù.
Tất cả phi châm đều đâm vào trên huyệt vị của Lâm Chính rất chuẩn xác.
Trên phi châm không phải là độc tố.
Thần Cung Thương biết Lâm Chính có U Minh Độc Hỏa, gần như có sức miễn dịch với độc nên mấy phi châm này không phải độc mà là phá hoại.
Nó sẽ phá hoại khí mạch, huyết mạch, nội tạng và xương cốt của Lâm Chính.
Không có bất kỳ độc lực nào, chỉ đơn thuần là phá hoại.
Quả nhiên, châm bạc vừa đâm vào người, Lâm Chính liên tục nôn ra máu, lúc đứng dậy cả người run lẩy bẩy, càng đừng nói đến việc phòng vệ.
Thần Cung Thương dừng lại, thở hắt một hơi, nhìn chằm chằm Lâm Chính, khàn giọng nói: “Liên tiếp mở ra năm cánh cửa, thực lực của tôi đã tăng lên không biết bao nhiêu lần. Bây giờ trong mắt tôi, anh không khác gì người thường. Anh, tuyệt đối không phải là đối thủ của tôi. Nếu anh nhận thua, tôi vẫn có thể tha mạng cho anh”.
Thần Cung Thương muốn nhanh chóng kết thúc trận chiến này.
Dù sao trận chiến kết thúc, hắn nhanh chóng lấy châm xuống đóng cửa lại, có thể giảm di chứng của việc mở Bát Môn đến mức thấp nhất.
Nhưng Lâm Chính chỉ lau vết máu nơi khóe miệng, lạnh lùng nhìn hắn nói: “Nếu anh muốn giết tôi chỉ sợ vẫn phải mở ba cánh cửa cuối cùng ba, nếu không cũng chỉ là tên ngốc nói mớ thôi”.
“Khốn kiếp!”
Thần Cung Thương nổi giận, lại lao đến Lâm Chính lần nữa.
Nhưng lần này Lâm Chính bắt đầu đánh trả.
Anh giơ tay lên, vẫn lấy vài cây châm bạc ra đâm vào người, sau đó cách không trung tung ta một quyền.
Bụp.
Một luồng sức mạnh siêu bộc lao ra từ phía trước nắm đấm.
Thần Cung Thương nghẹt thở lập tức giơ quyền lên đánh trả.
Bốp.
Sức mạnh siêu bộc này bị chấn động tan vỡ.
Không để Thần Cung Thương hoàn hồn, Lâm Chính lao đến trở tay đánh một chưởng vào ngực hắn.
Thần Cung Thương không kịp đỡ đòn tấn công, bị chấn động buộc phải lùi về sau.
Lâm Chính nhân cơ hội lập tức thi châm nhưng không phải tăng thêm sức mạnh, mà là nhanh chóng giảm bớt uy lực của tám mươi mốt cây châm mà Thần Cung Thương đâm vào người anh, sau một hồi thi châm anh bắt đầu rút ra.
“Muốn lấy châm của tôi xuống ư? Không dễ thế đâu”.
Thần Cung Thương hừ một tiếng, lại lao đến lần nữa.
Nhưng Lâm Chính đang rút châm ra bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ, sau đó siết ngón tay.
Vụt.
Một cột lửa đáng sợ bỗng phun ra từ dưới đất rồi lao lên trời nhấn chìm Thần Cung Thương.
“Không ổn, trúng kế rồi”.
Thần Cung Thương biến sắc, lập tức sử dụng bảo vệ cơ thể, vội vàng lùi về sau.
Nhưng Lâm Chính đâu cho hắn cơ hội để thở, anh tiếp tục sử dụng chiêu.
Vụt vụt vụt...
Từng cột lửa phun ra từ dưới đất lao thẳng đến Thần Cung Thương.
Thần Cung Thương trái né phải tránh, cực kỳ nhếch nhác.
Chương 3524: Tôi là vô địch!
Cột lửa kéo dài như vậy một lúc lâu mới dừng lại.
Nhân lúc đó, Lâm Chính đã loại bỏ toàn bộ tám mươi mốt châm do Thần Cung Thương đâm vào người mình, ngoài ra anh còn nuốt viên đan dược chữa lành vết thương.
Từ đầu tới cuối chỉ mất mấy giây, anh đã khôi phục đến trạng thái tốt nhất.
Thần Cung Thương thấy vậy thì vẻ mặt vô cùng khó coi, cứ kéo dài như vậy cực kỳ bất lợi đối với hắn.
Kích hoạt Bát Môn không phải không có hạn chế. Mặc dù nó khai thác tiềm lực, nhưng cũng mang lại gánh nặng cho cơ thể, kéo dài thì cơ thể sẽ không chịu được. Nếu không kịp thời đóng lại, nhẹ thì bại liệt hoặc thành người thực vật, nặng thì đột tử.
Hắn cần phải tốc chiến tốc thắng.
Thần Cung Thương nghiến răng, không do dự nữa lấy một viên đan dược trên người ra, nhét vào miệng.
“Phải tăng cường rồi sao?”.
“Không! Đó không phải tăng cường, hắn… lại định mở Bát Môn!”.
Người ở bên ngoài kinh ngạc kêu lên, không tin được.
Đan dược vào bụng, Thần Cung Thương nhanh chóng sử dụng khí quyết, điều động khí kình quanh người di chuyển đến phần bụng và phủ tạng.
Soạt!
Sau đó, một luồng sáng tỏa ra từ cơ thể Thần Cung Thương, tôn hắn lên giống như một vị thần tiên!
Cảnh Môn! Mở!
Tất cả mọi người vô cùng ngạc nhiên.
“Mở liền Lục Môn trong Bát Môn, tiềm lực được giải phóng sẽ lớn đến thế nào?”, Ái Nhiễm đăm chiêu, lẩm bẩm.
“Cậu Lâm, nếu không đánh được thì hãy đầu hàng đi! Không thể chiến đấu tiếp nữa!”, tông chủ Thanh Huyền Tông sốt ruột lên tiếng.
Bây giờ Thần Cung Thương đã mạnh đến mức không thể tưởng tượng. Tuy Lâm Chính mạnh nhưng cũng không thể đối kháng với tồn tại như vậy được.
“Thương thiên tài!”.
Bên phía thế gia Thần Cung, Nguyên Huyền Tâm yếu ớt ngồi trên mặt đất, nhắm mắt lại, cất tiếng thở dài.
Cô ta biết kích hoạt Lục Môn đồng nghĩa với điều gì.
Không thể phủ nhận người thường không thể tưởng tượng được thành tựu mấy năm qua của Thần Cung Thương. Hắn giống như sao băng giữa trời, rực rỡ chói mắt, nhưng bây giờ hắn cũng giống sao băng, lóe lên rồi vụt tắt.
Nguyên Huyền Tâm biết sau khi mở Lục Môn, hắn sẽ không còn tương lai nữa.
Dù hắn có thắng được cuộc thi cũng chỉ thắng được vinh quang nhất thời.
Hắn đã dâng hiến tương lai cho trận quyết đấu này.
Đây có lẽ là thời khắc mạnh nhất, huy hoàng nhất trong cuộc đời Thần Cung Thương.
Hiện trường trở nên sục sôi.
Sắc mặt Thần Cung Thương đã trắng bệch vô cùng, khí huyết trong cơ thể dao động không ngừng, cơ thể phải gánh chịu sức nặng rất lớn.
Có vẻ hắn đã tiến vào trạng thái giống với Giản Đào, nhưng khác Giản Đào là hắn có thể tự khống chế.
Hắn tin rằng khi mình đã mở Lục Môn, giết Lâm Chính sẽ không thành vấn đề!
Lâm Chính nhìn Thần Cung Thương, vẻ mặt thâm trầm, vung tay đánh ra hơn trăm cây châm khí.
Khi số châm khí này sắp đâm vào Thần Cung Thương thì đột nhiên nổ tung, rơi tán loạn.
Lúc này, toàn thân Thần Cung Thương đã được khí tức dồi dào bao trùm, thủ đoạn bình thường hoàn toàn không thể chạm được vào hắn.
“Lâm tiên sinh, anh thua rồi!”.
Thần Cung Thương thở ra làn khí nóng, chuyển động cơ thể.
Lâm Chính chuẩn bị phản công.
Vù!
Thần Cung Thương còn chưa đến nơi, cơ thể Lâm Chính đã bị một luồng sức mạnh cực hạn áp chế, cả người cong xuống, mặt đất dưới chân cũng nứt ra,.
Lâm Chính không thể động đậy, ánh mắt trở nên nghiêm nghị.
Một giây sau, Thần Cung Thương mới xuất hiện trước mắt anh.
Ầm!
Hắn đánh tới một quyền như tia chớp.
Sức mạnh quyền này không lớn nhưng lại chứa đựng xảo kình vô hạn.
Luồng xảo kình này như dòng điện thoáng chốc lan khắp người Lâm Chính, điên cuồng tàn phá thần kinh và khí mạch của anh.
Nếu là người bình thường trúng phải một quyền thì đã bại liệt, nhưng Lâm Chính lại khác.
Anh đã dùng một cây châm phong tỏa mệnh mạch và thần kinh chính của mình từ trước, hơn nữa còn có thể hoạt động.
Lâm Chính cắn răng vung quyền, muốn đẩy lùi Thần Cung Thương. Nhưng giờ đây Thần Cung Thương quá mạnh, nắm đấm còn chưa đánh tới đã bị hắn bắt được rồi bẻ.
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên.
Một tay của Lâm Chính bị Thần Cung Thương bẻ gãy.
“Vô dụng thôi! Tôi đã mở Bát Môn, tôi là vô địch!”.
“Anh hoàn toàn không biết anh đang đối mặt với điều gì!”.
“Anh đã không còn khả năng thắng tôi nữa!”.
Thần Cung Thương liên tục tấn công, ánh mắt dần dần điên cuồng, ra tay cũng tàn nhẫn hơn.
Xương cốt toàn thân Lâm Chính bị đánh nát, khí mạch bị hủy hoại, ngay cả nội tạng cũng rách ra.
Cứ tấn công như vậy khoảng mười mấy giây.
Ầm!
Thần Cung Thương đánh mạnh tới một quyền.
Cơ thể Lâm Chính lảo đảo sắp ngã.
Toàn bộ sân đấu nứt ra, một cơn động đất cấp mười hai làm rung chuyển cả vùng đất Tu Di…
Chương 3525: Cậu ta chưa chết?
Cảm giác rung chuyển kéo dài bảy giây mới dừng lại.
Vùng đất Tu Di hỗn độn, mặt đất nứt ra từng tấc, cây cối ngã đổ, nước hồ cuồn cuộn, còn kết giới của sân đấu cũng vỡ nát, lung lay sắp đổ, chỉ còn vài sợi tơ khí treo ở phía trên.
Đội Thiên Tuần duy trì kết giới đều bị chấn động đến mức nôn ra máu, đâu còn thời gian duy trì màn chắn?
Không lâu sau đám đông mới hoàn hồn lại, dù mọi người đều rất chật vật, nhưng hầu như tất cả mọi người đều nhìn về phía sân đấu ngay tức khắc.
Lúc này sân đấu cũng đổ nát, đầy những vết nứt, khiến người ta nhìn vào cảm thấy kinh hãi.
Thần Cung Thương đứng sừng sững trên sân đấu.
Lâm Chính đã nằm ở mép sân đấu, không động đậy, giống như đã chết.
“Hả?”.
Tông chủ Thanh Huyền Tông kinh ngạc, đệ tử phía sau trợn tròn mắt.
“Thần y Lâm!”.
Ái Nhiễm hét lên.
“Sao lại như vậy?”, Tề Thủy Tâm mặt trắng bệch, mắt mở to, gần như không dám tin vào mắt mình.
“Người này đánh không lại sao không đầu hàng? Thần Cung Thương đã mở Lục Môn, cậu ta lấy gì đấu?”.
“Lần này hay rồi, mạng cũng mất rồi!”.
“Cứ hi vọng người này chữa khỏi bệnh cho cô chủ, bây giờ xem ra chỉ là hi vọng xa vời”.
“Tiếc cho cô chủ”.
Người của Tề Phượng Sơn cũng than thở.
Người của các thế tộc sơn trang Vân Tiếu, Tường Vân Phái đều ngạc nhiên.
“Sao lại như vậy?”.
Nam Hạnh Nhi ngồi trên ghế, ngơ ngác nhìn cảnh tượng ấy, gào khóc: “Tôi thành quả phụ rồi, hu hu hu…”.
“Chuyện đó…”.
Thành chủ Nam Ly Thành ở cạnh á khẩu.
“Chết rồi! Chết rồi!”.
Nhà họ Dục sục sôi, vô cùng phấn khích.
Dục Chấn Thiên cũng vô cùng kích động, mặt đỏ lên.
Khi nhìn thấy Lâm Chính loại Độc Cô Vấn, ông ta đã cảm thấy sự việc không hay.
Sau khi Giản Đào vì tăng cường quá mức dẫn tới xác thịt tự nổ, Dục Chấn Thiên có thể nói là vô cùng chán nản.
Ông ta không ngờ Giản Đào lại hoang đường như vậy, không khống chế được dục vọng của mình, tăng cường quá mức dẫn tới xác thịt nổ tung mà chết.
Nhìn Lâm Chính tiếp tục thăng cấp, vượt ải trảm tướng, người nhà họ Dục đều vô cùng chán chường.
Một vị thiên tài tuyệt thế lại bị bọn họ ruồng bỏ như vậy.
Dục Chấn Thiên cảm thấy mặt mình như bị tát mấy cái thật đau.
Người nhà họ Dục cũng bắt đầu hoảng sợ.
Lâm Chính mạnh như vậy, sau cuộc thi chẳng phải sẽ tìm nhà họ Dục trả thù? Đến lúc đó nhà họ Dục làm sao chống đỡ?
Phải biết rằng thực lực Lâm Chính thể hiện ra đã ưu tú vượt ngoài sức tưởng tượng, không vào trận pháp nghịch chuyển mà đánh đến bây giờ.
Vậy thì dù Lâm Chính không giành quán quân, vinh quang cũng sẽ không thua kém quán quân.
Kiểu người này sẽ trở thành đối tượng mà vô số thế tộc bá chủ tranh đoạt lôi kéo.
Nếu Lâm Chính có quan hệ với các thế tộc bá chủ rồi trả thù nhà họ Dục, vậy thì nhà họ Dục sẽ gặp họa diệt vong.
Nhưng tất cả đều không còn khả năng nữa rồi.
Bởi vì Lâm Chính đã thất bại, Lâm Chính đã chết!
Mối đe dọa nhà họ Dục đã không còn, sao người nhà họ Dục lại không nhảy cẫng lên hoan hô cho được?
“Cuối cùng cậu ta lại chết như vậy sao? Thật là dễ dàng cho cậu ta!”.
Cốc chủ Trùng Long Cốc nhíu mày, lạnh giọng nói.
“Cốc chủ, giờ vẫn nên mau mau nghĩ cách lấy lại Trùng Long Thích”, Long Vệ ở cạnh nói.
“Đúng, Thần Cung Thương có lẽ sẽ là quán quân của cuộc thi lần này, nhưng tôi nghĩ thế gia Thần Cung chắc chắn cũng không vui vẻ gì. Thần Cung Thương mở liền một lúc Lục Môn, thiên phú bị hủy rồi! Thắng cuộc thi này thì được gì?”.
Cốc chủ Trùng Long Cốc suy nghĩ một lúc, quay đầu nói: “Đi, lấy Long Cốt Cao tốt nhất của Trùng Long Cốc chúng ta ra đây”.
“Long Cốt Cao? Cốc chủ? Ý cốc chủ là…”.
“Dùng Long Cốt Cao đổi lấy Trùng Long Thích có lẽ không có vấn đề gì lớn”.
“Nhưng Long Cốt Cao hình như không có tác dụng chữa trị thiên phú…”, Long Vệ đó do dự một lúc.
“Nhưng người của thế gia Thần Cung không biết, xảy ra chuyện như vậy, tôi nghĩ bọn họ chắc chắn còn sốt ruột hơn chúng ta, lúc này dùng Long Cốt Cao đổi Trùng Long Thích chắc chắn sẽ thành công”.
“Có bị người của thế gia Thần Cung nhận ra không? Dù sao y thuật của thế gia Thần Cung cũng không tệ”.
“Long Cốt Cao là bảo dược của Trùng Long Cốc chúng ta, quý giá đến thế nào, quá trình luyện chế đó cực kỳ phức tạp. Người khác không thể dễ dàng nhìn thấu được dược hiệu của nó, không cần lo lắng, mau đi chuẩn bị”.
“Vâng!”.
Long Vệ đó chắp tay, gật đầu đáp, quay người đi chuẩn bị.
Đúng lúc này.
“Wow!”.
Tất cả mọi người đều cất lên tiếng hô kinh ngạc.
Ai nấy sững sờ.
Mấy người cốc chủ Trùng Long Cốc, Dục Chấn Thiên, thành chủ Nam Ly Thành, Ái Nhiễm, Trương Kỳ, Tề Thủy Tâm đều nhìn vào giữa sân đấu.
Lâm Chính nằm dưới mặt đất đột nhiên động đậy, sau đó gian nan bò dậy.
“Cậu ta chưa chết?”.
Hiện trường bùng nổ hỗn loạn!