Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2701: Suy đoán

Tình thế ở đây không đến lượt Mạn Sát Hồng phải nghĩ. Đại Ma Quân đã ra tay rồi. Ông ta bay trong không trung, đôi mắt đỏ máu phóng ra ánh sáng, đồng thời cây đao trong tay cũng bổ xuống.

Không gian trở nên méo mó và rung chuyển. Lưỡi đao phát ra ma khí đáng sợ, bao trùm lên Lâm Chính.

“Hả?”, Mạn Sát Hồng sợ hãi ngã phịch ra đất, không còn sức mà đứng lên nữa. Dù là đám ma nhân ở gần đó cũng phải lùi lại.

Lâm Chính không hề sợ hãi, anh chỉ giơ tay lên.

Vụt...Dị hỏa xuất hiện. Chúng bùng lên trong lòng ban tay anh rồi phóng ra va chạm với lớp ma khí.

Ầm ầm...Tiếng nổ nặng nề vang lên. Khí tức mang theo sức hủy diệt tỏa ra trong không gian.

“Thiên Ma Nhất Thức”, tiếng hét vang lên. Ma Khí trải đầy trời, những tia chớp màu đen phóng về phía Lâm Chính.

Lâm Chính búng tay.

Vụt vụt...Hồng Mông Long Châm bay ra, ghim về phía ma đao. Những cây châm cũng lửa tạo thành những vệt dài tấn công ma đao.

Đại Ma Quân cũng không chịu thiệt. Dù tốc độ Long châm của Lâm Chính rất nhanh nhưng tốc độ của ông ta còn nhanh hơn. Ông ta vung tay di chuyển, tạo thành vô số tàn ảnh.

Trong nháy mắt tàn ảnh của Đại Ma Quân bủa vây lấy Lâm Chính. Anh giống như bị khoá chặt, ma đao giáng xuống anh liên tục.

Long Châm cũng được điều động, ra sức đối kháng.

Keng keng...Tiếng kim loại va chạm vang lên. Những nơi hai người tiếp xúc không ngừng bắn ra lửa và phóng ra sóng sức mạnh.

Đúng lúc này. Hình như Đại Ma Quân nắm được cơ hội bèn bổ mạnh xuống người Lâm Chính. Lâm Chính điều khiển châm không kịp phòng ngự.

Vụt! Ma đao bổ xuống vai anh.

Vụt...Cơ thể Lâm Chính đập mạnh xuống đất.

Bùm...Mặt đất nứt toác, cả Thiên Ma Đạo rung lên.

“Đại Nhân”, Mạn Sát Hồng sợ hãi kêu lên. Lâm Chính mà chết thì cô ta cũng xong đời. Thế nhưng điều khiến người khác bất ngờ là Đại Ma Quân không hề tấn công tiếp mà chỉ nhìn anh chăm chăm. Ông ta đanh mặt như đang suy nghĩ điều gì đó.

Đột nhiên...Một tinh quang từ chỗ Lâm Chính ngã xuống bay lên. Đại Ma Quân nín thở, vô thức nghĩ ra điều gì đó bèn lùi lại.

Vụt...Rồi một cột thiên hỏa phóng lên tận mây xanh. Nhiệt độ cao ngất ngưởng của nó khiến mặt đất bị thiêu đỏ.

Cột lửa thiêu rụi ma khí. Một lúc sau cột lửa biến mất. Lâm Chính nhảy ra. Đại Ma Quân ngước nhìn thấy Lâm Chính không hề hấn gì.

“Cơ thể võ thần sao?”, Đại Ma Quân bặm môi, nhìn đối phương.

“Thật không ngờ cậu còn sở hữu cơ thể này”.

“Lần này đã khiến ông phải tốn sức rồi".

“Ở tuổi của cậu không thể nào tu luyện được cơ thể này. Chắc chắn cậu mượn ngoại vật. Trên đời này chỉ có một thứ có thể khiến người ta tu luyện nhanh như thế, đó chính là Lạc Linh Huyết”.

Đại Ma Quân với hai mắt rực lửa: “Nếu tôi đoán không nhầm thì trên tay cậuu...có lẽ có hơn 30 giọt Lạc Linh Huyết đúng không?”
Chương 2702: Chiếc lồng ma khí

"Đúng vậy".

Lâm Chính không hề che giấu, cứ thế nâng cánh tay lên, để lộ cổ tay.

Chỗ đó tỏa ra tia sáng lấp lánh.

Chính là Lạc Linh Huyết!

Dày đặc, phải tới 30 giọt!

"Xem ra hôm nay ông trời ưu ái tôi rồi! Không những mang tới Tịnh Thế Bạch Liên, mà còn cho tôi 30 giọt Lạc Linh Huyết. Hôm nay giết được cậu thì tôi sẽ lên đến đỉnh cao, trở thành chân ma vô thượng thứ hai của Thiên Ma Đạo! Thế gian này sẽ phải quỳ mọp dưới chân tôi!", Đại Ma Quân khàn giọng nói, sự cuồng nhiệt trong ánh mắt càng nồng đậm hơn.

"Tự tin đến vậy cơ à? Xem ra ông phá được cơ thể võ thần của tôi?", Lâm Chính nhíu mày.

Đại Ma Quân không nói gì, giơ ma đao lên, một tay cầm chặt lưỡi đao, sau đó vuốt một cái.

Xoẹt!

Năm ngón tay của ông ta bị cứa rách.

Sau đó, từng dòng máu đen sì phun ra khỏi ngón tay bị rách kia, quấn quanh thanh ma đao.

Ừng ực!

Ừng ực!

Ừng ực!

Bên trong ma đao phát ra âm thanh kỳ quái, nghe như tiếng nuốt, khiến mọi người sởn cả gai ốc.

Hơi thở của Lâm Chính như nghẹn lại.

Lẽ nào thanh đao kia... đang uống máu tươi của Đại Ma Quân?

Không được!

Không thể để ông ta được toại nguyện!

Ánh mắt Lâm Chính lạnh lùng, tung người nhảy lên, long châm quanh người dựng đứng thành hình chữ nhất trước mặt anh, giống như một sợi chỉ.

Sau khi lại gần, Lâm Chính giơ tay lên chộp, cầm lấy long châm đâm mạnh vào lồng ngực Đại Ma Quân.

Keng! Keng! Keng!

Long châm va mấy cái vào lồng ngực Đại Ma Quân, nhưng không đâm thấu tim ông ta như Lâm Chính nghĩ, mà bị bắn ngược trở lại.

Không thể mảy may làm xước da thịt của ông ta.

Ánh mắt Lâm Chính hơi run rẩy, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

"Ông... cũng có cơ thể võ thần?".

"Lẽ nào cơ thể võ thần chỉ mỗi cậu có sao?".

Đại Ma Quân lạnh lùng hừ một tiếng, bất ngờ vung đao lên.

Lâm Chính cả kinh, vội vàng rút về phía sau.

Phập!

Máu tươi bắn tung tóe.

Lâm Chính loạng choạng lùi lại.

Sau khi đứng vững mới phát hiện lồng ngực anh có một vết thương, máu tươi đầm đìa.

"Cơ thể võ thần... bị phá rồi?".

Lâm Chính tỏ vẻ khó tin.

Đơn giản vậy sao?

"Cơ thể võ thần không phải là vô địch tuyệt đối, nó cũng có điểm yếu. Chỉ cần tôi dùng sức mạnh đủ sắc bén là có thể chém được nó. Thần y Lâm, cực hạn võ đạo mà cậu biết vẫn còn quá hạn hẹp, dù sao cậu cũng không tu võ mà chỉ là y võ. Y võ lấy y làm chủ, võ làm phụ. Đường đường là Đại Ma Quân của Thiên Ma Đạo, sao tôi lại không giết được cậu chứ?".

Đại Ma Quân lạnh lùng nói, lại vung đao chém tới.

Lâm Chính lập tức lấy long châm ra đón đỡ.

Nhưng anh không dám lại gần Đại Ma Quân nữa.

Dù sao so về phương diện tốc độ thì anh vẫn kém hơn Đại Ma Quân một chút, nếu không lúc vừa rồi giao đấu, vai anh cũng sẽ không bị trúng đao.

Tuy Đại Ma Quân rất mạnh, nhưng nếu Lâm Chính muốn chạy thì ông ta cũng hết cách.

Thanh đao kia phá được cơ thể võ thần, nhưng rất khó chém được Hồng Mông Long Châm này.

Đại Ma Quân biết số châm bạc này không phải được làm từ vật liệu thông thường.

Có số châm bạc này, ông ta rất khó giết được Lâm Chính.

Nhưng cũng may ông ta đã sớm có chuẩn bị.

"Ra tay đi!".

Chỉ thấy Đại Ma Quân gầm lớn một tiếng.

Hai mươi tư ma tướng rải rác xung quanh đồng loạt giơ kiếm lên, đâm về phía mặt đất.

Ầm!

Ma khí xung thiên tỏa ra từ người hai mươi tư ma tướng này.

Trong mỗi người ma tướng tỏa ra một luồng ma khí như cột sáng.

Hai mươi tư luồng ma khí phong tỏa hai mươi tư phương vị, sau đó đồng loạt hội tụ trên đỉnh đầu Lâm Chính.

Một chiếc lồng ma khí khổng lồ lập tức xuất hiện!
Chương 2703: Thanh kiếm xám xịt

“Hả?”.

Mạn Sát Hồng ngây người.

Hóa ra hai mươi tư ma tướng này không dùng để giết Lâm Chính, mà để đề phòng anh chạy trốn.

“Toi rồi! Toi thật rồi!”.

Mạn Sát Hồng run rẩy, không ngừng lùi lại.

Cô ta nhìn chiếc lồng ma khí ở phía sau, cắn răng định rút trước.

Nhưng cô ta vừa chạy tới bên cạnh chiếc lồng ma khí kia, một luồng ma khí tàn bạo liền bắn ra, đẩy bật cô ta đi.

Phịch!

Mạn Sát Hồng nặng nề ngã xuống đất, phun ra máu tươi, mãi không đứng dậy được.

Cô ta khó nhọc mở mắt ra, nhìn chiếc lồng kia với ánh mắt tuyệt vọng, trong lòng không còn bất cứ hi vọng gì.

Khí ý bạo ngược như vậy tuyệt đối không phải thứ cô ta có thể phá được.

Cố xông tới thì chỉ có thịt nát xương tan.

"Không chạy được nữa rồi!".

Cô ta nhắm mắt lại, dứt khoát yên lặng chờ chết.

Còn Lâm Chính ở bên này cũng đã lùi tới bên cạnh chiếc lồng ma khí.

Sức mạnh ở viền chiếc lồng đã bắt đầu bài xích anh.

Lâm Chính không thể tiếp tục lùi lại được nữa, nếu không cơ thể sẽ bị chấn động tan xác.

"Không chạy được nữa chứ gì? Nếu tôi là cậu thì đã ngoan ngoãn chờ chết rồi, bởi vì như vậy thì ít nhất sẽ được chết nhanh gọn hơn chút", Đại Ma Quân bình thản đi tới, một tay cầm đao, mái tóc bạc trắng bay tán loạn theo ma khí.

"Được rồi đấy".

Đúng lúc này, Lâm Chính hít sâu một hơi.

"Được rồi cái gì?", Đại Ma Quân nhíu mày.

"Thanh kiếm này".

Lâm Chính bình thản đáp, rồi rút thanh kiếm giắt ở thắt lưng ra.

Đại Ma Quân sửng sốt.

Ông ta đã chú ý tới thanh kiếm ở thắt lưng Lâm Chính từ lâu.

Ông ta cũng rất tò mò tại sao Lâm Chính không dùng kiếm.

"Đây là kiếm gì?".

Ánh mắt Đại Ma Quân tỏ vẻ thận trọng.

"Thanh kiếm tôi nhờ người chế tạo! Làm từ nguyên liệu lấy từ sơn trang Cổ Kiếm!".

Lâm Chính bình tĩnh đáp, rồi rút thanh kiếm kia ra.

Khoảnh khắc kiếm sắc lộ ra, Đại Ma Quân có chút ngạc nhiên.

Chỉ thấy thanh kiếm kia hoàn toàn trong suốt, nhưng xám xịt không chút ánh sáng.

Thoạt nhìn như được làm từ miếng nhựa trong suốt, không thể nói là bình thường, mà phải nói là kém chất lượng.

Tùy tiện tìm một món do xưởng gia công làm cũng đẹp hơn thanh kiếm trong tay Lâm Chính.

"Nhìn có vẻ thanh kiếm này cũng không cứu được cậu đâu", Đại Ma Quân lạnh lùng nói.

"Chưa chắc".

"Vậy cứ thử xem".

Đại Ma Quân không chút do dự, lạnh lùng hừ một tiếng, huy động ma khí bổ một đao về phía Lâm Chính.

Lâm Chính lật tay chém ngang một nhát.

Tuy Đại Ma Quân có tốc độ rất nhanh, nhưng Lâm Chính đã khóa chặt chỗ yếu hại của ông ta, phớt lờ nhát đao đang bổ tới.

Anh chắc chắn Đại Ma Quân sẽ không chọn liều mình với anh.

Quả nhiên!

Thấy kiểu đánh hung hãn bất chấp của Lâm Chính, Đại Ma Quân cũng chột dạ, lập tức vung đao chém về phía thanh kiếm kỳ lạ kia.

Khoảnh khắc đao kiếm sắp chạm nhau.

Xẹt!

Thanh kiếm nhựa xám xịt kia bỗng bắn ra một luồng sáng mạnh, tỏa ra bốn phía.

"Cái gì?".

Đại Ma Quân biến sắc, vội vàng lùi lại.

Nhưng đã muộn.

Rắc!

Âm thanh kỳ dị vang lên.

Sau đó lồng ngực của Đại Ma Quân bị chém rách, máu tươi bắn ra, những người khác thì bị một luồng sức mạnh cuồn cuộn làm cho chấn động bay đi, nặng nề ngã xuống hố đất khổng lồ bên dưới.

Khi Đại Ma Quân bò dậy được, thanh ma đao của ông ta đã gãy thành hai mảnh, rơi ở bên cạnh.

"Sao có thể chứ?".

Đôi mắt Đại Ma Quân run rẩy.

Nhát kiếm này của Lâm Chính không những chém đôi ma đao, mà còn phá luôn cơ thể võ thần của ông ta.

"Sở dĩ tôi phá được cơ thể võ thần là nhờ rót tinh huyết vào ma đao, còn cậu... phá cơ thể võ thần kiểu gì vậy?", Đại Ma Quân run rẩy hỏi.

Lâm Chính đứng giữa không trung, bình thản thốt ra bốn chữ.

"Khoa học kỹ thuật!".
Chương 2704: Đòn sống còn

"Khoa học kỹ thuật?".

Đại Ma Quân nín thở, nhìn Lâm Chính với ánh mắt khó tin.

"Thanh kiếm này được tôi chế tạo từ nguyên liệu hiếm có lấy được ở sơn trang Cổ Kiếm kết hợp với khoa học kĩ thuật hiện đại. Tôi phải thừa nhận trí tuệ của cổ nhân là vô cùng, kĩ thuật trị luyện bọn họ sáng tạo ra cực kì kiệt xuất, trước nay chưa từng có. Nhưng điều này không có nghĩa là kĩ thuật của hậu nhân không thể sánh bằng".

Lâm Chính cầm thanh trường kiếm tỏa ra ánh sáng kia, bình tĩnh nói: "Thanh ma đao này của ông hẳn là một thanh đao cổ nhỉ? Tôi thừa nhận nó mạnh đến mức khó tin, nhưng dù sao kĩ thuật trị luyện của nó cũng quá bảo thủ, quá xưa cũ. Có lẽ cổ nhân phải mất mấy năm thậm chí mấy chục năm để rèn được nó. Nhưng ở thời đại khoa học không ngừng tiến bộ, kĩ thuật không ngừng đổi mới như hiện giờ, thì độ mạnh của nó đã không thể so với thứ được hình thành từ khoa học hiện đại hóa trong tay tôi được".

"Hóa ra là vậy..."

Ánh mắt Đại Ma Quân run rẩy, sắc mặt đanh lại.

Ông ta đã hiểu tại sao Lâm Chính biết rõ Tịnh Thế Bạch Liên không thể thi triển lần thứ hai nhưng vẫn ở lại chờ ông ta đến.

Đó là vì anh đã nắm được nhược điểm chí mạng của Thiên Ma Đạo và Tử Long Thiên ông ta.

Bảo thủ!

Thiên Ma Đạo cực kỳ bảo thủ và truyền thống.

Đặc điểm này có ưu điểm mà cũng có nhược điểm.

Bởi vì rất nhiều thứ truyền thống khiến Thiên Ma Đạo lớn mạnh, nhưng cũng khiến nhược điểm của nó trở nên rất rõ ràng.

Thanh ma đao này chính là một trong số đó.

Nếu ra ngoài thì nó tuyệt đối có thể coi là một món thần binh.

Nhưng đứng trước thứ được kết hợp giữa nguyên liệu cổ và khoa học kĩ thuật hiện đại trong tay Lâm Chính, thì nó yếu ớt như một tờ giấy.

Nhớ lại trước đó, Ngạo Ma không thể phát động được Tịnh Thế Bạch Liên, nhưng sau khi vào tay Lâm Chính thì anh lại dễ dàng phát động được. Đại Ma Quân đã ý thức được có lẽ trong tay Lâm Chính có nhân tài siêu cấp có thể phân tích được kết cấu nội bộ của Tịnh Thế Bạch Liên.

Nếu ở Thiên Ma Đạo thì thật không dám tưởng tượng.

Bởi vì Thiên Ma Đạo chỉ chiêu mộ những kẻ điên.

Ai có thiên phú tốt, lòng dạ độc ác, thì người đó sẽ được Thiên Ma Đạo chào đón.

Còn những phần tử trí thức thì Thiên Ma Đạo không quan tâm.

Điều này cũng khiến Thiên Ma Đạo có sự chênh lệch tri thức rất lớn so với thế giới bên ngoài.

Đại Ma Quân không bại bởi thực lực của Lâm Chính, mà bại trong tay nhân tài của Lâm Chính.

Ông ta... bị đánh bại bởi tri thức!

Đại Ma Quân rất không cam lòng, đôi mắt ông ta lạnh lùng, lóe lên sự hung dữ.

Cho dù không đấu lại được thì ông ta cũng sẽ không từ bỏ.

"Thần y Lâm, trận đấu của chúng ta vẫn chưa kết thúc đâu! Đến lúc phân thắng thua rồi!".

"Có lẽ tôi sẽ bỏ mạng ở đây, nhưng đây không phải là lý do để tôi chùn chân!".

Dứt lời, Đại Ma Quân lại chộp lấy mẩu đao gãy, tung người nhảy lên, định đánh tới.

Nhưng ông ta vừa động.

Keng!

Lâm Chính bất ngờ giơ kiếm lên, trên thanh kiếm nhựa kia bắn ra kiếm quang lấp lánh.

Đại Ma Quân chỉ thấy hai mắt sáng lòa, còn chưa kịp phản ứng, một cánh tay đã bị chặt đứt lìa.

Máu tươi tung tóe.

Trái tim ông ta đập dồn dập, hơi thở như nghẹn lại, nhưng vẫn không dừng lại mà tiếp tục lao về phía Lâm Chính.

Hành động này vô cùng ngông cuồng.

Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, cũng không khách sáo nữa, chém một nhát về phía đầu ông ta.

Nửa thanh đao gãy của Đại Ma Quân cũng đâm tới.

Nhưng hiện giờ xem ra, ông ta chưa chắc giết được Lâm Chính.

Dài hơn là chiếm ưu thế.

Chắc chắn kiếm của Lâm Chính sẽ chém được đầu của Đại Ma Quân trước.

Còn ông ta chưa chắc có thể giết được Lâm Chính, có lẽ chỉ khiến anh bị thương nặng mà thôi.

Đây là một đòn sống còn!

Nhưng Đại Ma Quân đã không còn lựa chọn nào khác.

Ông ta chỉ có thể làm như vậy.

Bởi vì ông ta hoàn toàn không biết gì về thanh kiếm kia, nếu còn do dự thì thậm chí còn không có cơ hội để phản kích.
Chương 2705: Đạo chủ

Lâm Chính rất khâm phục phán đoán của Đại Ma Quân.

Đối với người của Thiên Ma Đạo thì thanh kiếm này quả thực rất kỳ lạ.

Nhưng nó không phải là không có nhược điểm, chỉ là Đại Ma Quân không có thời gian phát hiện ra nhược điểm của nó mà thôi.

Bởi vì một khi Lâm Chính rút nó ra, chắc chắn sẽ giết Đại Ma Quân trong thời gian ngắn.

Thế nên vào lúc này, ngoài việc liều mạng với Lâm Chính, Đại Ma Quân không còn lựa chọn nào khác.

Có lẽ sự liều mạng này có thể đổi lại đồng quy vu tận.

Nhưng chưa chắc Lâm Chính sẽ sợ.

Cho dù anh cũng có khả năng bị thương nặng, thậm chí là chết, nhưng tỷ lệ chết cực kỳ thấp, còn nếu bị thương nặng thì anh cũng hoàn toàn không bị thiệt.

Thế nên anh cũng không chút do dự, lập tức vung kiếm lên, định giết Tử Long Thiên.

Nhưng đúng lúc hai người đang lăn xả vào sống mái với nhau.

"Hú!".

Một tiếng ngân trầm thấp, du dương cổ quái, dường như muốn xé rách bầu trời, bỗng vang lên ở phía xa.

Trong âm thanh này còn ẩn chứa một luồng năng lượng.

Hai người chuẩn bị chạm vào nhau đều bị luồng năng lượng này làm cho sợ hãi, tất cả đều bị chấn động bay đi, rồi ngã xuống đất.

Tử Long Thiên vốn đã bị thương, giờ bị chấn động liền phun ra máu tươi không ngừng.

Lâm Chính cũng không khá hơn bao nhiêu, anh cảm thấy khí huyết trong người nhộn nhạo, dường như lục phủ ngũ tạng đều bị thương, cực kỳ khó chịu.

Nhưng dường như chỉ có hai người họ bị ảnh hưởng.

Dù âm thanh truyền xa hơn nữa, thì những ma nhân đang có mặt đều không hề hấn gì.

"Đây... đây là tiếng gì vậy?".

Mạn Sát Hồng kinh hãi nhìn về phía xa, run lên bần bật.

"Đạo chủ! Là đạo chủ! Đạo chủ xuất hiện rồi!".

Ánh mắt Đại Ma Quân đanh lại, cố gượng người dậy, quỳ lạy về phía phát ra âm thanh, vẻ mặt và động tác vô cùng thành khẩn, giống như thần linh.

Tất cả các ma nhân khác cũng giống như ông ta.

Bọn họ bỏ vũ khí trong tay xuống, cung kính hành lễ.

Khung cảnh vô cùng hoành tráng.

Nhưng Mạn Sát Hồng thì ngây cả người.

"Đạo... đạo chủ? Đạo chủ đến sao? Tiêu rồi! Tôi chết chắc rồi! Tôi chết chắc rồi! Xin đạo chủ tha mạng! Xin đạo chủ tha mạng!".

Mạn Sát Hồng đã hoàn toàn suy sụp, cũng quỳ xuống đất dập đầu bôm bốp, cơ thể run lên bần bật.

"Chủ nhân của Thiên Ma Đạo sao?".

Lâm Chính khó nhọc đứng dậy, lau máu tươi ở khóe miệng, liếc mắt nhìn về phía xa, sau đó cất thanh kiếm trong tay, xoay người đi về phía Mạn Sát Hồng.

"Khốn kiếp! Dám coi thường đạo chủ!".

Đại Ma Quân đùng đùng nổi giận, đứng bật dậy định chém.

"Để! Cậu! Ta! Đi!".

Một giọng nói khàn khàn và không lưu loát bay từ đằng xa tới.

Dường như đối phương phải dùng hết sức để thốt được bốn chữ này ra khỏi cổ họng.

Đại Ma Quân rùng mình một cái, nhìn về phía phát ra tiếng nói với ánh mắt khó tin.

"Đạo chủ..."

Nhưng đối phương không trả lời.

Đại Ma Quân nghiến chặt răng, cực kỳ giận dữ và không cam lòng.

"Về thôi".

Lâm Chính đi tới bên cạnh Mạn Sát Hồng, bình thản nói.

"Hả?".

Mạn Sát Hồng tỏ vẻ kinh ngạc tột độ.

"Sao? Cô không muốn đi à?", Lâm Chính hỏi.

"Không không không! Tôi đi! Tôi muốn đi! Chúng ta về ngay đi! Chúng ta về ngay đi!".

Mạn Sát Hồng run rẩy nói, vội vàng chạy ra ngoài.

Đám ma tướng kia rất thức thời mở lồng ra, thả hai người đi.

Chẳng mấy chốc, hai người bình thản rời khỏi Thiên Ma Đạo.

Không ai dám ngăn cản.

Đôi mắt Đại Ma Quân đỏ ngầu và lạnh lẽo, nhìn chằm chằm về phía Lâm Chính rời đi, một lúc sau mới ngoảnh đầu lại, quỳ xuống đất vái lạy.

"Đạo chủ, thuộc hạ... không hiểu... tại sao lại thả bọn họ đi? Tên thần y Lâm kia đã giết rất nhiều Ma Quân và Ma Nữ của chúng ta!".

"Tịnh! Thế! Bạch! Liên!".

Đằng xa lại vẳng đến giọng nói ngắc ngứ và huyền diệu của đạo chủ...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK