Châm bạc của Lâm Chính đều mang sức mạnh vô cùng tinh thuần nhưng vẫn không thể nào ghim được vào người của đối phương.
Sức mạnh của cơ thể đối phương phải cỡ cơ thể võ thần. Xem ra đối phương không hề đơn giản.
Lâm Chính hừ giọng lạnh lùng. Anh lấy Hồng Mông Long Châm ra và phóng về phía trước.
Vụt...vụt...Hồng Mông Long Châm phát ra khí tức khủng khiếp, va chạm trực diện với đối phương.
Uy lực của châm như rồng gầm, ghim về phía ma ảnh màu đen.Ma ảnh màu đen không hề sợ hãi trước đòn tấn công của Lâm Chính. Đối phương chỉ gầm lên, sau đó cả cơ thể như bốc cháy, phóng ra khói màu đen đổ dồn về phía châm bạc. Ma khí như một làn sóng với nhiệt độ cực cao khiến mặt đất như tan chảy.
Lâm Chính nín thở, vội vàng lùi về phía sau. Hồng Mông Long Châm bị công kích dữ dội dần trở nên mất lực và phân tán, cuối cùng thì biến mất.
Lâm Chính đành phải né đòn tấn công do ma khí tạo ra. Đợi sau khi mọi thứ kết thúc thì anh bỗng cảm thấy sợ hãi. Ma khí của đối phương mạnh hơn của Tử Long Thiên rất nhiều lần. Không chỉ có vậy hắn có có một diễm lực cực kỳ đặc biệt. Diễm lực này sợ rằng có thể khiến sắt nhão ra thành nước. Điều khiến Lâm Chính chú ý thêm nữa đó là diễm lực này vô cùng kỳ lạ...ngửi mùi rất quen..
Anh nhìn chăm chăm đối phương, mơ hồ quát sát ra điều gì đó. Sau đó anh chủ động ra tay.
“Grào”, ma ảnh phát ra tiếng kêu khủng khiếp và tung chiêu.
Rầm! Lần này ma khí trên người hắn trỗi dậy giống như một cái suối nước nóng đang bốc hơi nghi ngút. Ngay sau đó nhiều thanh kiếm từ khí được hình thành và phóng về phía Lâm Chính.
Lâm Chính nín thở, vội vàng né đòn.
“Grừ”.
Ma ảnh kia lập tức chộp lấy Lâm Chính từ khoảng không. Trong nháy mắt anh cảm thấy cơ thể của mình giống như bị một tảng đá cực nặng đổ xuống. Sức nóng do tảng đá phát ra khiến anh như tan chảy.
“Không hay rồi”, Lâm Chính tái mặt, không dám do dự. Anh lập tức lấy Tịnh Thế Bạch Liên ra và kích hoạt.
“Cái gì?”, Tử Long Thiên cũng giật mình: “Thần y Lâm, cậu thật sự muốn hủy hoại Giang Thành sao?”
“Ai nói?”, Lâm Chính hừ giọng, lập tức ném Tịnh Thế Bạch Liên”.
Trong nháy mắt, hỏa diễm được phóng ra, đẩy lùi ma ảnh màu đen. Tử Long Thiên sững sờ.
Nếu như Lâm Chính mà phóng ra Tịnh Thế Bạch Liên thêm một lần nữa thì đến việc bỏ chạy cũng là một điều xa xỉ. Thế nhưng ông ta không tin Lâm Chính thật sự điên rồ đến như vậy, vừa mới lâm trận đã sử dụng Tịnh Thế Bạch Liên.
Quả nhiên, Tịnh Thế Bạch Liên vừa phóng ra thì đã lập tức bị hút trở lại, không tạo ra sức công phá nữa.
“Cái gì?”, Tử Long Thiên tái mặt, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin. Toàn bộ diễm lực của Bạch Liên được hút sạch vào cơ thể của anh.
Trong nháy mắt, cơ thể của anh phát ra ánh sáng như Thiên Thần. Nhiệt độ xung quanh lập tức thay đổi, không còn tồn tại cái nhiệt độ kỳ dị do ma ảnh kia phóng ra nữa mà biến thành nhiệt độ của thánh thần khiến cho người khác không còn cảm nhận nổi cả sự đau khổ nơi trần gian.
“Không ngờ đã lâu không gặp mà cậu còn có cả chiêu trò này. Đến cả sức mạnh của Tịnh Thế Bạch Liên giờ cậu cũng dùng luôn rồi”, Tử Long Thiên đanh giọng.
Lâm Chính không hề trả lời, chỉ nhìn chăm chăm ma ảnh màu đen và đột nhiên nhảy lên.
Vụt...Anh lao đi như một tia sáng trong không trung.
Ma ảnh lại gầm lên, mặt đất nứt toác, lửa màu đen phóng thẳng lên trời bao vây lấy hắn tạo thành một bức bình phong với ý đồ cản Lâm Chính lại. Nhưng lúc này toàn thân Lâm Chính là diễm lực khủng khiếp, anh sao phải sợ hỏa diễm của ma ảnh kia?
Tiếng nổ nặng nề vang lên. Sóng sức mạnh tỏa ra bốn phía. Tử Long Thiên vội vàng nhảy lên một tòa lầu cao để tránh bị ảnh hưởng.
Xe ô tô ở xung quanh nổ tung. Các tòa nhà xung quanh đều đổ sụp, cả Giang Thành chấn động. Sau khi mọi thứ kết thúc, ngay vùng trung tâm của vụ nổ xuất hiện hai bóng hình.
Đó chính là Lâm Chính và ma ảnh kia. Ma khí trên người đối phương đã bị đánh tan. Một khuôn mặt lộ ra. Lâm Chính ngẩng đầu, nhìn chăm chăm ma ảnh. Sắc mặt anh trông vô cùng nặng nề.
“Quả nhiên là ông...”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
Kẻ đứng trước mặt chính là người mất tích lâu này...Thần Hỏa Tôn Giả. Nhưng lúc này ông ta đã khác trước kia rất nhiều.
Da của ông ta tái nhợt, bị phủ bởi hoa văn của ma đạo. Hai mắt ông ta đỏ au, không nhìn thấy con người đâu cả, giống như ông ta đã mất đi lý trí vậy. Ông ta phát ra tiếng gầm gừ như một kẻ bị điên.
Ông ta đã không còn nhận ra Lâm Chính nữa, chỉ muốn nhanh chóng tấn công anh.
“Do Thiên Ma Đạo các người gây ra hết”, Lâm Chính quay qua gầm lên.
“Đây – là kiệt tác của Thiên Ma Đạo”, Tử Long Thiên chậm rãi trả lời.
Chương 3012: Dựa vào tôi thì sao?
Kiệt tác của Thiên Ma Đạo?
Giờ phút này, Lâm Chính đã hiểu ra mọi thứ!
Chẳng trách Thần Hỏa Tôn Giả lại bị kích động một cách khó hiểu ở học viện Huyền Y Phái.
Chẳng trách thời gian trước học viện Huyền Y Phái luôn xảy ra chuyện quái dị.
Hóa ra mọi thứ đều là trò quỷ do Thiên Ma Đạo gây ra!
“Ư Ư… A… A…”.
Thần Hỏa Tôn Giả gào lên giống như dã thú. Ông ta hung dữ nhìn Lâm Chính, sức mạnh toàn thân dâng trào, ngọn lửa đáng sợ dường như không thể khống chế lập tức bùng nổ.
Lâm Chính sử dụng Hồng Mông Long Châm, vẻ mặt lạnh băng, đâm về phía huyệt Thái Dương và các huyệt khác của Thần Hỏa Tôn Giả, muốn đánh thức ông ta.
Nhưng đến Hồng Mông Long Châm cũng không thể đâm xuyên da thịt ông ta.
“Không được, tình hình không ổn!”.
Lâm Chính có vẻ mặt khó coi.
Nếu ở thời kỳ toàn thịnh thì còn có thể thử, nhưng giờ khí kình anh đã hao sạch, dù là dùng Hồng Mông Long Châm cũng không thể đâm xuyên nó.
Ầm!
Thần Hỏa Tôn Giả đã ma hóa đột nhiên giãy khỏi xiềng xích của Lâm Chính, sau đó chuyển động hai tay, ôm chặt Lâm Chính.
Hỏng bét!
Lâm Chính kinh ngạc, lập tức tránh thoát lùi lại.
Nhưng sức lực của Thần Hỏa Tôn Giả quá lớn, còn lớn hơn lúc trước gấp mấy lần, Lâm Chính đang kiệt sức hoàn toàn không thể tránh ra được.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn một mảnh trống rỗng trong mắt ông ta, nhiệt độ trên người lại dâng cao.
Lâm Chính căng thẳng, lập tức giơ tay đặt lên người Thần Hỏa Tôn Giả, muốn hấp thu toàn bộ nhiệt độ trong cơ thể ông ta.
Nhưng… không kịp nữa!
Ầm!
Một cột lửa ngút trời bùng lên từ trên người Thần Hỏa Tôn Giả, thoáng chốc nhấn chìm Lâm Chính và Thần Hỏa Tôn Giả.
Ngọn lửa màu đen giống như thần long đâm thẳng lên trời cao.
Cảnh tượng nguy nga hùng vũ khiến người ta khó quên.
“Thật đẹp!”.
Tử Long Thiên đứng trên đỉnh tòa nhà, hờ hững nhìn cảnh này, thốt nên câu cảm thán.
Cột lửa kéo dài khoảng một phút mới dần dần tan đi.
Vù!
Khoảnh khắc nó tan đi, Lâm Chính đánh một chưởng vào Thần Hỏa Tôn Giả.
Thần Hỏa Tôn Giả lùi lại mười bước liên tục mới dừng lại.
Còn Lâm Chính đã yếu ớt vô cùng, người loạng choạng, quỳ một chân xuống đất, khó mà đứng dậy lần nữa.
Anh cảm thấy trong cơ thể mình trống rỗng, không có chút sức lực nào.
Cột lửa đó không thiêu đốt anh, mà là… rút cạn toàn bộ khí ý trong cơ thể anh!
Bây giờ Lâm Chính đã không còn chút sức lực chiến đấu nào.
Trừ hô hấp, anh không làm được gì hơn.
Anh cố gắng hít thở, mở to mắt nhìn Thần Hỏa Tôn Giả, không làm được động tác gì khác.
“Xem ra là kết thúc rồi! Không ngờ chuyện lại thuận lợi như vậy. Sư tôn nói đúng, Thần Hỏa Tôn Giả là một dược liệu ma hóa rất tốt, nếu ma hóa ông ta từ sớm, có lẽ cũng không còn chuyện gì cho Giang Thành nữa”.
Tử Long Thiên nhảy xuống từ trên lầu cao, nhìn Lâm Chính đã mất sức chiến đấu, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
“Hôm nay vốn muốn lấy Hoàn Hồn Châu, không ngờ còn có thể thuận lợi lấy được cả Tịnh Thế Bạch Liên, thậm chí còn có thể diệt trừ đại họa như cậu, đúng là một mũi tên trúng ba con chim nhạn!”.
Nói xong, Tử Long Thiên chậm rãi rút một thanh ma kiếm ra, bước từng bước đến chỗ Lâm Chính, sát ý cuồn cuộn dâng tràn.
“Ông dám!”.
Đúng lúc ấy, một giọng hét giận dữ vang lên, sau đó nhiều bóng người lao về phía này.
Đó là Mạn Sát Hồng, Nguyên Tinh và các cao thủ của Dương Hoa.
“Đám ô hợp, các người đến đây chịu chết sao? Dựa vào các người mà cũng muốn đối đầu với tôi?”, Tử Long Thiên khinh thường quát.
“Thế à? Còn dựa vào tôi thì sao, có thể đối đầu với cậu hay không?”.
Một giọng nữ lạnh lùng vang lên.
Sau đó thì thấy một chùm sáng xẹt qua bầu trời, đáp xuống trước mặt Lâm Chính.
Đó chính là Thần Võ Tôn!
Chương 3013: Địa bàn của tôi
Thần Võ Tôn xuất hiện khiến vẻ mặt của Tử Long Thiên nghiêm trọng hơn nhiều.
Hiển nhiê người này không dễ đối phó.
Mặc dù ông ta đã nghe nói về Thần Võ Tôn ở Giang Thành, nhưng ông ta không ngờ Thần Võ Tôn lại thật sự xuất hiện, bảo vệ thần y Lâm.
“Thần Võ Tôn, bà muốn đối đầu với Thiên Ma Đạo chúng tôi sao?”, Tử Long Thiên nhíu mày.
“Nhân lúc tôi còn chưa nổi nóng, mau cút đi! Nếu không thì đừng trách tôi đại khai sát giới!”, Thần Võ Tôn lạnh lùng nói.
“Thần Võ Tôn, đừng tưởng mình là vô địch thiên hạ! Lần này tôi đã đến đây thì không dễ rời đi như vậy, vài câu nói mà muốn dọa tôi? Đúng là xem thường người khác”, Tử Long Thiên lắc đầu.
Khi câu này cất lên, Thần Hỏa Tôn Giả đã ma hóa ở cạnh tiến tới, ma khí cuồn cuộn dâng tràn.
Thần Võ Tôn lộ ra vẻ kiêng dè, nhưng không hề sợ mà lạnh lùng nói: “Muốn dựa vào con quái vật này để đối phó với tôi?”.
“Không biết rốt cuộc Thần Võ Tôn và Thần Hỏa Tôn ai mạnh hơn?”, Tử Long Thiên thản nhiên nói.
“Cái gì? Người này là Thần Hỏa Tôn Giả?”, Thần Võ Tôn biến sắc, vẻ mặt không tin nổi.
Lúc này, người của Dương Hoa đã nhận ra bóng người bị ma khí bao trùm đó, ai nấy ngạc nhiên không thôi.
“Hóa ra Thần Hoả Tôn Giả bị đám người Thiên Ma Đạo bắt cóc, sau đó làm ông ta ma hóa, bị Thiên Ma Đạo khống chế!”.
“Thủ đoạn của đám người Thiên Ma Đạo thật là tàn nhẫn!”.
“Chết tiệt!”.
Mọi người căm phẫn.
Thần Võ Tôn lạnh lùng nói: “Thiên Ma Đạo các người quả nhiên vô nhân tính!”.
“Chỉ cần đạt được mục đích, chút thủ đoạn này có là gì?”, Tử Long Thiên bình thản nói.
“Ha, vậy thì để tôi xem Thần Hỏa Tôn Giả sau khi ma hóa sẽ mạnh đến thế nào!”.
Thần Võ Tôn lạnh lùng nói, đi tới, vận chuyển khí kình chuẩn bị ra tay.
Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên đứng dậy, nói: “Thần Võ Tôn đại nhân, xin hãy lùi lại, giao nơi này cho tôi!”.
“Ồ?”.
Thần Võ Tôn nghiêng đầu, nhíu mày.
“Đây là Giang Thành, là địa bàn của tôi, sao tôi có thể để người khác thay tôi bảo vệ? Hãy để tôi giải quyết bọn họ!”, Lâm Chính nói, mặt tràn đầy sự kiên định.
“Cậu Lâm, không phải tôi không tin cậu, với tình trạng bây giờ của cậu mà chém giết với bọn họ chẳng khác nào đi chết, e là bất cứ gã cao to nào cũng có thể gạt ngã cậu, cậu dựa vào đâu đấu với bọn họ?”, Thần Võ Tôn nói.
“Tôi chỉ luyện đan tiêu hao thể lực nên mới không chống đỡ được. Bà phải biết tôi là một bác sĩ, tôi biết cách làm thế nào để hồi phục!”.
Lâm Chính thở dốc, sau đó lấy một chiếc hộp vuông mang theo bên mình mở nó ra, dùng ngón tay chấm một chút bột ở trong đó đặt lên mũi hít.
Số bột đó được anh hít vào trong cơ thể.
Mọi người nhìn mà nghi hoặc.
Đây là thứ gì?
Khi bột vào cơ thể, Lâm Chính không hề thay đổi chút nào, chỉ có gương mặt trắng bệch kia hồng hào hơn chút, khí sắc cũng khôi phục được không ít, người đã có thể đứng lên một cách nhẹ nhàng.
“Được rồi! Tôi ổn rồi!”.
Lâm Chính hít sâu một hơi, đi tới trước, bình tĩnh nói: “Bảo bọn họ tiếp tục đi”.
“Thần y Lâm, sự kiên trì của cậu khiến tôi khâm phục, nhưng trí thông minh của cậu thật khiến tôi lo phiền. Người tài không dùng mà lại hành động theo cảm tính, hi vọng lát nữa cậu đừng hối hận!”, Tử Long Thiên lắc đầu đáp.
“Ông nói ra lời này có nghĩa ông hoàn toàn không hiểu về tôi, ít nhất ông hoàn toàn không hiểu năng lực của tôi”, Lâm Chính lắc đầu.
“Thế à? Năng lực của cậu là gì? Để tôi mở mang tầm mắt đi!”.
Tử Long Thiên nói, sau đó liếc nhìn Thần Hỏa Tôn Giả đã ma hóa.
“Gào!”.
Thần Hỏa Tôn Giả đột nhiên gào lên, dang hai tay ra, một ngọn lửa dữ dội tràn về phía Lâm Chính.
“Tản ra đi!”.
Lâm Chính quay đầu hét lên.
Mạn Sát Hồng, Nguyên Tinh và những người khác vội vàng lùi về sau.
Ngay khi họ vừa lùi lại, một tiếng nổ đáng sợ vang lên từ chính giữa Lâm Chính.
Ngọn lửa khủng khiếp hóa thành vòng tròn sao lan ra bốn phía, khiến người ta kinh ngạc.
Khi tiếng nổ kết thúc, một người đứng sừng sững giữa ngọn lửa lan rộng.
Không phải Lâm Chính thì là ai?
“Ồ?”.
Tử Long Thiên nhíu mày.
“Chỉ vậy thôi?”.
Lâm Chính ngạc nhiên nhìn Tử Long Thiên.
Tử Long Thiên nghiêm mặt, quay đầu giơ tay đánh một luồng ma khí về phía Thần Hỏa Tôn Giả đã ma hóa.
Ma khí xâm nhập vào cơ thể, Thần Hỏa Tôn Giả đã ma hóa lập tức lộ ra vẻ dữ tợn, lửa và ma khí trên người tuôn ra dày đặc.
“Giết… Giết… Giết…”.
Ông ta la lên một cách không rõ ràng, sau đó lao về phía Lâm Chính như phát điên.
Nơi ông ta đi qua, chỗ nào cũng có lửa nổ ra.
Lâm Chính vừa đưa tay chuẩn bị bày tư thế phòng thủ thì bị Thần Hỏa Tôn Giả đẩy ngã ra đất.
Ông ta vung hai nắm đấm hoàn toàn được lửa ma bao bọc đánh về phía Lâm Chính như điên.
“A!”.
Tiếng hét thảm thiết vang lên.
Nắm đấm rơi xuống như mưa.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm…
Những làn sóng của vụ nổ liên tục nổ ra.
Ngọn lửa đáng sợ như bọt nước bắn tung tóe ra xung quanh.
Mặt đất không ngừng rung chuyển.
Lâm Chính hoàn toàn bị nắm đấm che phủ.
Mọi người mở to mắt, nhìn cảnh tượng đáng sợ đó mà không tin nổi, ai nấy đều kinh hãi.
“Không thể đợi được nữa, ra tay!”.
Mạn Sát Hồng nghiến răng, hạ giọng quát.
Mọi người bừng tỉnh, lập tức vận chuyển khí kình chuẩn bị xông lên.
“Các người làm gì vậy?”, Thần Võ Tôn quay đầu hét lên.
“Giúp đỡ!”, Mạn Sát Hồng nói.
“Giúp đỡ gì? Nơi này cần các người giúp đỡ sao? Tất cả lùi lại!”, Thần Võ Tôn hét lớn.
“Nhưng…”.
Mạn Sát Hồng há hốc miệng, còn định nói gì đó.
Ầm!
Một tiếng động đinh tai nhức óc đột ngột vang lên.
Thần Hỏa Tôn Giả điên cuồng tấn công lên người Lâm Chính đột nhiên bị đạp ra, bay ngược ra xa như đạn pháo, đập mạnh vào một tòa nhà ở đối diện.
“Cái gì?”.
Tử Long Thiên căng thẳng, vẻ mặt kinh hãi.
Lâm Chính ở bên này chậm rãi quay người lại.
Mặc dù quần áo anh rách nát, vô cùng nhếch nhác, nhưng quan sát từ trên xuống dưới thì anh không hề có tổn thương nào…
Chương 3014: Chấn động Giang Thành
Tử Long Thiên có chút khó tin.
Vừa rồi Lâm Chính còn yếu ớt đến mức không đứng dậy nổi, tại sao bây giờ lại có sức một phát đá bay Thần Hỏa Tôn Giả đã ma hóa chứ?
Không đúng!
Sức lực của anh không thể bỗng dưng trở nên mạnh mẽ như vậy được!
“Xem ra loại bột thuốc mà vừa nãy người này hít vào không hề đơn giản!”, Tử Long Thiên trầm tư nghĩ.
“A!”.
Đúng lúc này, bên trong tòa nhà vang lên những tiếng gầm giận dữ.
Choang một tiếng, Thần Hỏa Tôn Giả đã ma hóa phá tan tảng đá trên người, bổ nhào về phía Lâm Chính như điên.
Lâm Chính không chút sợ hãi, đanh mắt nhìn Thần Hỏa Tôn Giả đang lao tới, bất ngờ tung người nhảy lên, toàn thân tỏa ra khí thế hào hùng, xua tan được cả ngọn lửa quanh người Thần Hỏa Tôn Giả, đồng thời bóp lấy cổ ông ta.
Lúc này, hành động của anh như cuồng phong vũ bão, nhanh đến mức mắt thường không thể nắm bắt được.
Thần Hỏa Tôn Giả lập tức bị túm lấy, sau đó Lâm Chính bỗng trầm người xuống, quật mạnh ông ta xuống đất.
Rầm!
Một tiếng nổ lớn đủ để chấn động cả Giang Thành vang lên.
Mặt đất rung chuyển, sóng xung kích hất đổ tất cả xe cộ trên con đường.
Đám người Dương Hoa bị thổi cho tan tác, ngã dúi dụi.
Ngay cả đám đội trưởng Trương ở bên ngoài cũng bị hất bay đi.
"Xảy ra chuyện gì vậy?".
"Lại nổ rồi! Lại nổ rồi!".
"Trời ơi! Hôm nay là ngày tận thế sao?".
"Mau chạy thôi! Mau chạy thôi!".
Những người dân Giang Thành không rõ chân tướng đều hoảng loạn kêu lên, bỏ chạy thục mạng.
Cả Giang Thành rơi vào hỗn loạn sợ hãi.
Tử Long Thiên giơ hai cánh tay ngang ngực, chặn luồng xung kích này lại.
Sau khi bụi bặm lắng xuống, ông ta vội ngước lên nhìn.
Chỉ thấy Lâm Chính lúc này đã thay đổi hoàn toàn.
Đôi mắt anh đã giống với Thần Hỏa Tôn Giả ma hóa, trở nên đỏ ngầu, nhưng không phải đỏ như máu, mà giống như bùng lên ngọn lửa, cơ thịt toàn thân căng cứng, từng sợi gân nổi đầy hai cánh tay như những con giun, vô cùng dữ tợn.
Sức mạnh cuồn cuộn men theo cánh tay anh tác động lên người Thần Hỏa Tôn Giả, ông ta bị ấn chặt dưới đất, không thể ngóc được đầu dậy.
Nhưng ông ta đã bị ma hóa nên không biết thế nào là sợ hãi, cũng không dừng lại mà vẫn điên cuồng giãy giụa, lòng bàn tay tế ra ngọn lửa, đánh về phía Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính mình đồng da sắt, vững như Thái Sơn, mặc cho Thần Hỏa Tôn Giả tấn công tới tấp, anh vẫn bất động không chút suy suyển.
"Người này... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?".
Ngay cả Thần Võ Tôn cũng kinh hãi trước cảnh tượng này.
Đúng lúc này, Lâm Chính lại tóm Thần Hỏa Tôn Giả lên rồi nện mạnh xuống đất.
Rầm!
Lại một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
Nhưng tất cả vẫn chưa kết thúc!
Anh lại giơ cánh tay, nhấc bổng Thần Hỏa Tôn Giả lên, sau đó ném mạnh xuống đất.
Rầm!
Lặp đi lặp lại.
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Dù Thần Hỏa Tôn Giả phản kích thế nào cũng không thể khiến anh dừng lại.
Giang Thành như chiếc thuyền phiến lá giữa cơn sóng dữ, nghiêng ngả chao đảo, dường như mặt đất của cả thành phố đang di chuyển.
Cứ như vậy tròn một phút.
Lâm Chính mới dừng lại.
Còn Thần Hỏa Tôn Giả đã tóc tai rũ rượi, da thịt toàn thân rách toạc, thất khiếu chảy máu, đầu váng mắt hoa, ý thức gần như muốn tan rã, cũng không thể tập trung sức lực được nữa, cuối cùng đành thôi giãy giụa.
Tử Long Thiên nhìn chằm chằm cảnh tượng này, đầu óc trống rỗng...
Món sát khí như vậy cứ thế bị chế ngự sao?
Thần Võ Tôn hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn Lâm Chính cũng thêm mấy phần kiêng dè.
"Người này tuy còn trẻ nhưng sâu không lường được... Sâu không lường được..."
Chương 3015: Gặp phiền phức rồi
Thần Hỏa Tôn Giả đã bị chế ngự, ngọn lửa và ma khí toàn thân đã bị luồng sức mạnh chấn động xung quanh của Lâm Chính làm cho tan rã.
Ông ta nằm bệt dưới đất, trong miệng rên rỉ, phát ra những âm thanh hàm hồ không rõ ràng.
Lâm Chính lạnh lùng nhìn Thần Hỏa Tôn Giả, thấy ông ta đã bất động liền lấy ngay Hồng Mông Long Châm ra, đâm mạnh vào người ông ta.
Keng!
Làn da đáng sợ của Thần Hỏa Tôn Giả vẫn chặn được châm bạc của Lâm Chính.
Nhưng lúc này Lâm Chính có sức mạnh vô cùng khủng khiếp, anh đè ngón tay vào một đầu châm, dùng sức ấn mạnh.
Một chiếc châm bạc chậm rãi đâm vào người Thần Hỏa Tôn Giả.
Đôi mắt trống rỗng của ông ta lập tức tỉnh táo hơn một chút.
"Hỏng rồi!", Tử Long Thiên thót tim, lập tức cầm kiếm xông tới.
"Khốn kiếp! Cậu coi tôi là không khí sao?".
Thần Võ Tôn quát lớn, cách không đánh một chưởng về phía Tử Long Thiên.
Tử Long Thiên lập tức giơ ma kiếm lên đỡ.
Keng!
Ma kiếm bị đánh mạnh, khẽ run rẩy kêu lên, còn Tử Long Thiên phải lùi lại mấy chục bước, suýt nữa thì không đứng vững.
Ông ta lạnh lùng nhìn Lâm Chính, biết mình không thể cướp Thần Hỏa Tôn Giả từ tay Lâm Chính và Thần Võ Tôn, liền lạnh lùng hừ một tiếng, rồi xoay người định bỏ chạy.
"Thần Võ Tôn, hãy giúp tôi bắt người này! Tôi sẽ cho bà lợi ích bất ngờ!".
Lâm Chính vừa đè chặt Thần Hỏa Tôn Giả để châm cứu vừa nói.
Thần Võ Tôn chần chừ một lát rồi vẫn gật đầu, đuổi theo Tử Long Thiên.
"Đuổi theo tôi? Hãy tự lo thân đi!".
Tử Long Thiên đang định bỏ chạy bỗng ngoảnh đầu lại, ném một hòn đá cổ quái về phía Lâm Chính.
Lâm Chính sửng sốt, lập tức ý thức được gì đó, gào lên: "Mau đỡ lấy hòn đá đó, đừng để nó chạm đất!".
Mạn Sát Hồng ở bên cạnh nhanh tay nhanh mắt, lập tức xông tới.
Những người khác cũng nhào tới như điên.
Nhưng... vẫn chậm một bước.
Khi bàn tay của Mạn Sát Hồng chìa ra, hòn đá vừa khéo sượt qua đầu ngón tay cô ta, rồi rơi xuống đất.
Bùm!
Một luồng ma khí cổ quái bỗng nổ tung.
Luồng ma khí này có màu đỏ thẫm, trong chớp mắt đã lan ra hơn mười dặm.
"Khụ khụ khụ..."
Mọi người đều ho sặc sụa.
Còn Mạn Sát Hồng thì ôm cổ, co quắp dưới đất, không ngừng nôn ói.
"Ma Nữ đại nhân, cô sao vậy?".
Cùng Đao vội lao tới đỡ lấy Mạn Sát Hồng.
"Khó... khó chịu quá... Tôi khó chịu quá...", Mạn Sát Hồng kêu lên đầy khổ sở, đôi mắt trở nên đỏ ngầu.
Cùng Đao đang định nói gì đó, bỗng dưng cũng túm chặt lấy cổ, toàn thân run rẩy, ngã vật xuống đất, đau đớn lăn lộn.
"Bọn họ... làm sao vậy?".
Đám Nguyên Tinh đều vô cùng kinh ngạc.
"Đừng hòng thoát được!".
Thần Võ Tôn biết Tử Long Thiên muốn chạy, liền lập tức truy kích.
"Mau đuổi theo!".
Nguyên Tinh hét lớn, mọi người nhao nhao đuổi theo.
"Tất cả quay lại!".
Lâm Chính vội kêu lên.
Mọi người sửng sốt, Thần Võ Tôn cũng khựng lại, nhíu mày nói: "Sao vậy?".
"Cho tên đó đi đi, bây giờ chúng ta có việc phiền phức hơn phải làm rồi!", Lâm Chính khàn giọng nói.
"Hở?".
Ánh mắt Thần Võ Tôn hơi lóe lên, nhìn Thần Hỏa Tôn Giả ở phía bên kia.
Chỉ thấy luồng ma khí đỏ thẫm kì quái kia đều ùa về phía ông ta.
Ừng ực...
Ông ta há miệng, hút lấy hút để một cách tham lam.
Dường như đang thưởng thức sơn hào hải vị.
Ông ta hít vào khiến ma khí xung quanh càng ngày càng nhạt, còn cơ thể ông ta cũng dần có sự thay đổi.
Làn da Thần Hỏa Tôn Giả trở nên đen sì, tứ chi lại dần sưng vù lên, mái tóc cũng dần chuyển sang màu đỏ như máu, đôi mắt đang đỏ ngầu lại dần chuyển sang màu trắng.
Bụp!
Đúng lúc này, Thần Hỏa Tôn Giả đẩy mạnh một cái.
Vèo!
Lâm Chính đang đè trên người ông ta lập tức bị chấn động bay đi, ngã vào một ngân hàng ở gần đó.
Choang!
Cánh cửa đặc chế của ngân hàng nát vụn.
"Cái gì?".
Mọi người há hốc miệng.
Thần Hỏa Tôn Giả loạng choạng bò dậy, sau đó há to miệng, hút lấy hút để.
Chỉ trong khoảng mười giây, tất cả ma khí quỷ dị xung quanh đã bị ông ta hút cạn...
"Hả?".
"Đây... đây là cái gì vậy?".
"Chuyện quái gì thế?".
Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương đều trợn tròn mắt, vẻ mặt đầy khó tin.
Thần Võ Tôn đanh mặt lại, như sắp lâm đại địch...