Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 231: Cô chỉ có một cơ hội (2)

Chữ cuối cùng vừa dứt, tất cả đám đàn ông mặc vest đều cắn răng xông lên.

Nhưng Lâm Chính nhảy vọt mấy bước đã lao tới, cho mỗi tên một cú đấm!

Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!

Từng tên đàn ông mặc vest bay ra.

Cung Hỉ Vân ngừng thở, vội vàng kêu lên: “Bác Đồng! Bác chết đâu rồi? Mau ra đây!”.

“Đến đây!”.

Một ông lão mặc đồ lao công, tay cầm chổi, chạy từ hành lang phía sau tới, tuy nhìn ông ta tóc bạc phơ, mặt đầy nếp nhăn, nhưng bước chân như bay.

“Có một kẻ biết chút võ vẽ, đánh cậu ta cho tôi, đánh thật mạnh vào, đánh xong mang lên giường tôi, mau!”, Cung Hỉ Vân vừa kinh ngạc vừa sợ hãi kêu lên.

“Cô chủ, cứ giao cho tôi!”.

Ông lão tên bác Đồng kia kêu lên một tiếng, ném cây chổi qua, vỗ một chưởng tới, quỹ đạo như bát quái.

“Bát Quái Chưởng?”, Từ Thiên kinh ngạc.

Nhưng ngay giây tiếp theo, Lâm Chính vung một quyền đánh tới.

Chẳng có động tác hoa hòe lòe loẹt gì, cứ thế tung một quyền ra.

Bốp!

Nắm đấm đánh vào bàn tay, sức mạnh bùng nổ.

Bác Đồng không kịp phòng bị, lập tức bị đánh bay đi, nặng nề va vào cây cột phía sau, sau khi ngã xuống thì ôm cánh tay thở hổn hển, không thể tiếp tục chiến đấu nữa.

“Cái gì?”.

Cung Hỉ Vân vô cùng kinh ngạc.

Bác Đồng là người thế nào cô ta biết rõ nhất.

Đó là quán quân võ thuật toàn quốc mấy chục năm trước, cô ta đã bỏ rất nhiều tiền để mời về, sao có thể bị Chủ tịch Lâm đánh bại chỉ bằng một đòn chứ?

Sắc mặt Cung Hỉ Vân trắng bệch, cảm thấy không ổn, liên tục lùi lại đằng sau.

Chỉ thấy Lâm Chính bước tới, lấy con dao trong tay cô ta đi.

“Hay là… tôi nằm lên giường nhé?”, Cung Hỉ Vân cười tươi rói, ánh mắt đầy sợ hãi.

“Khổ Long đã chết rồi”, Lâm Chính nhìn con dao trong tay, bình thản nói.

Cung Hỉ Vân ngừng thở, sau đó lại nặn ra nụ cười: “Cậu đừng đùa chứ, bây giờ chắc chắn Khổ Long đang hưởng thụ ở quán karaoke Kim Thế Duyên! Không lâu trước đó tôi còn gọi điện thoại với anh ta mà!”.

“Nếu cô có tai mắt ở chỗ Khổ Long thì chắc là sẽ nhanh chóng nhận được tin này thôi. Hoặc là bây giờ cô gọi điện thoại xem có liên lạc được với anh ta không”, Lâm Chính bỗng vung tay lên.

Vèo!

Con dao sượt qua gò má Cung Hỉ Vân, cắm thẳng vào bức tượng đá cẩm thạch đầu tiên phía sau, cán dao lộ ra ngoài, còn lưỡi dao thì cắm ngập vào trong đá.

Cung Hỉ Vân trợn to hai mắt, đờ đẫn cả người.

Cô ta khó nhọc lấy điện thoại ra, run rẩy nhìn số điện thoại trên đó, cuối cùng vẫn không có dũng khí gọi đi.

“Những lời cậu nói… là thật sao?”, cô ta ngẩng đầu lên, run rẩy hỏi.

“Trong ba giây hãy đưa ra lựa chọn”, Lâm Chính bình thản nói: “Tôi chỉ cho một cơ hội!”.

“Tôi đầu hàng! Tôi đầu hàng! Tôi không chơi nữa, tôi theo cậu hết!”.

Cung Hỉ Vân không chịu nổi không khí đè nén này nữa, lập tức kêu lên.

“Tốt lắm!”.

Lâm Chính vỗ khuôn mặt bự phấn của cô ta, cười nhạt nói: “Tôi biết cô thông minh hơn Khổ Long, nghe đây, bây giờ tôi muốn cô thông báo với Xương Bá, bảo ông ta trước 12 giờ trưa mai đến tìm tôi. Bảo với ông ta rằng, nếu ông ta chịu quỳ trước mặt tôi để quy hàng, thì tôi có thể tha cho ông ta. Bảo với ông ta rằng ông ta cũng chỉ có một cơ hội thôi, hy vọng ông ta biết trân trọng, tôi sẽ chờ!”.

Dứt lời, Lâm Chính xoay người, nhanh chóng bước ra ngoài.

Từ Thiên mặt mũi bầm dập đi theo sau.

Một lúc sau, Cung Hỉ Vân mới thoát khỏi trạng thái đờ đẫn.

Cô ta rùng mình một cái, vội vàng lấy điện thoại ra, gọi đi.

Do sợ hãi nên ấn sai số mấy lần.

“Chà, cô Cung, sao đột nhiên gọi điện thoại cho tôi thế?”, Xương Bá mỉm cười nói.

“Có phải ông chọc vào một người không?”, Cung Hỉ Vân run rẩy hỏi.

“Ngày nào tôi cũng chọc vào rất nhiều người, ý cô là ai?”, Xương Bá cười hỏi.

“Chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa!”.

“Chủ tịch Lâm? Hừ, sao nào? Cô tiếp xúc với cậu ta rồi sao?”.

“Cậu ta bảo tôi báo với ông là trước 12 giờ trưa mai tìm đến cậu ta, quỳ xuống nhận sai đầu hàng…”

“Tôi thấy cậu ta điên rồi, cô cũng điên rồi!”.

“Cậu ta nói đây là cơ hội duy nhất của ông…”, giọng nói Cung Hỉ Vân có chút cuồng loạn.

Hơi thở của Xương Bá nghẹn lại, vô cùng kinh ngạc.
Chương 232: Rung cây dọa khỉ

Xương Bá đặt điện thoại xuống, mồ hôi lạnh ướt lưng.

"A Cẩu!".

"Xương Bá có gì phân phó ạ?".

"Đi điều tra Khổ Long cho tôi! Nhanh!".

"Vâng".

Một lát sau...

"Xương Bá, Khổ Long... Khổ Long... chết rồi".

Xương Bá nhận được tin này, ngã ngồi xuống sô pha, bàn tay cầm điếu thuốc hơi run rẩy.

Khổ Long cứ thế chết rồi sao?

Sao đột ngột thế?

Đó là ông trùm của Giang Thành đấy!

"Ông chủ, chúng ta làm sao bây giờ? Thực sự phải quỳ xuống dập đầu với thằng nhóc kia sao?", một người đàn ông ở bên cạnh cau mày hỏi.

"Quỳ xuống dập đầu? Cậu có biết quỳ xuống dập đầu nghĩa là gì không? Nghĩa là Xương Bá tôi phải cúi đầu thần phục trước cậu ta, nhận cậu ta làm đại ca! Xương Bá tôi sống đến chừng này tuổi, mà lại dập đầu với một thanh niên 20 tuổi đầu? Nếu đồn ra ngoài, thì cái mặt già này biết để vào đâu? Sau này tôi còn làm người kiểu gì?", Xương Bá tức giận đập bàn.

Người cần mặt mũi cây cần da, đến tầm tuổi như Xương Bá thì ông ta không còn thiếu tiền nữa, thứ ông ta thiếu là danh.

"Nhưng mà ông chủ, Khổ Long đã chết, mụ Cung Hỉ Vân cũng đã đầu hàng, trong một đêm mà ba thế lực của Giang Thành chỉ còn mỗi chúng ta đơn độc. Nếu bọn họ thực sự ra tay, thì chúng ta không thể chống lại được, không đầu hàng thì chỉ có chết thôi", người đàn ông kia nhăn nhó nói.

"Tôi biết, tôi biết... Nhưng bảo tôi dập đầu, thì tôi thà chết còn hơn", Xương Bá nghiến răng nghiến lợi.

"Ông chủ..."

"Cậu không cần khuyên nữa! Tôi nói cho cậu biết, Tiểu Ngũ, tôi không phải là Khổ Long, tôi cũng không phải là Cung Hỉ Vân! Lúc tôi tranh giành thiên hạ ở Giang Thành thì còn chưa có bọn họ đâu! Bọn họ sợ, nhưng tôi không sợ! Lập tức chuẩn bị xe, tôi phải đến Nam Phái một chuyến!".

"Vâng, ông chủ!".



Quán karaoke Kim Thế Duyên.

Ông cụ Từ vẫn ngồi trong phòng bao, nhắm mắt chờ đợi.

Mấy vệ sĩ đi theo ông ta thì đứng canh ở cửa.

Quản gia vội vàng chạy vào, nhưng mặt nhăn mày nhó.

"Sao rồi? Khổ Long chịu gặp lão già này chưa?", Từ Diệu Niên trầm giọng hỏi.

"Ừm, ông chủ, tôi không liên lạc được với Khổ Long", quản gia bất đắc dĩ nói.

"Cậu ta không ở đây sao?", Từ Diệu Niên ngạc nhiên.

"Không biết nữa, nhưng tôi vừa nhận được tin, nói hình như cậu hai đi rồi".

"Sao cơ?", Từ Diệu Niên đứng phắt dậy: "Đi lúc nào?".

"10 giờ tối, lúc ông mới đến".

"Là người của Khổ Long đưa đi sao?".

"Không, hình như cậu ấy chỉ đi theo một cậu thanh niên".

Thanh niên?

Từ Diệu Niên vội vàng gọi điện thoại cho Từ Thiên, nhưng vẫn không ai nghe máy.

"Ông chủ, có lẽ Khổ Long không có ý định làm khó cậu hai, bây giờ chắc hẳn cậu ấy đã về nhà rồi. Hay là chúng ta về Nam Thành đi, chỗ này tôi sẽ phái người canh chừng, nếu gặp được Khổ Long thì sẽ hẹn thời gian gặp mặt".

"Cũng được", Từ Diệu Niên nặng nề gật đầu, rồi đứng lên định rời đi. Nhưng đúng lúc này, điện thoại của quản gia bỗng đổ chuông.

Ông ta nghe máy xong liền biến sắc.

"Xảy ra chuyện gì vậy?", Từ Diệu Niên trầm giọng hỏi.

"Phía cậu Đống xảy ra chuyện rồi...", quản gia run giọng nói.

Hơi thở của Từ Diệu Niên bỗng nghẹn lại, nhỏ giọng gầm lên: "Mau, lập tức quay về Nam Thành!".

"Vâng!".



Trở về công ty, Lâm Chính ngồi trên ghế giám đốc, thưởng thức cảnh sắc bên ngoài cửa sổ sát đất.

Từ Thiên đã được đưa đến bệnh viện điều trị, những chuyện còn lại sẽ do Mã Hải giải quyết. Khang Gia Hào và Kỷ Văn toàn quyền phối hợp thu mua tất cả các sản nghiệp dưới trướng hai nhà. Ý của Lâm Chính là phải thôn tính toàn bộ mọi thứ trong tay Khổ Long và Cung Hỉ Vân trong vòng một ngày.

Dù sao hai người họ cũng là nhân vật của vùng xám, trong tay có rất nhiều thứ không hợp pháp, Lâm Chính muốn lấy của bọn họ cũng không quá nhẹ nhàng.

Xử lý xong Khổ Long và Cung Hỉ Vân, thì phía Xương Bá cũng đơn giản hơn rất nhiều.

"Chủ tịch Lâm".

Mã Hải bước vào phòng làm việc.

"Giải quyết mọi chuyện thế nào rồi?".

"Đã được bảy tám phần rồi, chúng tôi đã thông qua con đường thông thường thu mua được tất cả các tụ điểm giải trí như quán bar, câu lạc bộ, nhà hàng, quán karaoke của Khổ Long và Cung Hỉ Vân, chỉ còn lại một số thủ tục bàn giao".

"Tốt lắm, Xương Bá nhận được tin chắc sẽ biết nên làm thế nào".

Mục đích của Lâm Chính chính là rung cây dọa khỉ, bởi vì thế lực của Xương Bá hơn đứt Khổ Long và Cung Hỉ Vân, muốn giải quyết Xương Bá thì không đơn giản là tìm đến tận cửa chém giết. Xương Bá có rất nhiều tâm phúc, ông ta mà chết, thì những tâm phúc này sẽ liều mạng trả thù cho ông ta. Đến lúc đó, những người bên cạnh Lâm Chính, nhất là Mã Hải, sẽ gặp nguy hiểm.

"Chủ tịch Lâm, hiện giờ chúng ta còn một vấn đề nữa, đó là phương diện quản lý", Mã Hải đột nhiên nói.

"Sao vậy?".

"Người quản lý của những tụ điểm giải trí này đều là xã hội đen, tuy không hiểu lễ nghi, nhưng bao nhiêu năm nay cũng coi như có kinh nghiệm. Nếu chúng ta điều người mới đến quản lý bọn họ, thì có chút rắc rối, thời gian tái tổ chức cũng phải dài hơn chút".

"Ý của ông là?".

"Tôi nghĩ để Cung Hỉ Vân quản lý những người này khá phù hợp".

"Vậy thì để cô ta làm đi, nhưng có một điều phải thay đổi, đó là khí chất lưu manh trên người bọn họ. Tôi không phải xã hội đen, không chơi trò đó, nếu ai không phục thì đưa đến chỗ tôi", Lâm Chính bình thản nói.

Trong lòng Mã Hải cả kinh, lập tức cung kính đáp: "Vâng, cậu Lâm".

Sau khi Mã Hải rời đi, Lâm Chính cũng rời khỏi công ty.

Anh lang thang một lát, quyết định đến y quán của Lạc Thiên xem sao.

Tuy trải qua chuyện lần trước, nhưng Lạc Thiên hồi phục rất nhanh, y quán vẫn mở cửa bình thường, nhưng điều khiến anh bất ngờ là Tô Nhu cũng ở đây.

Nhìn thấy Lâm Chính, Tô Nhu lập tức biến sắc, ánh mắt tỏ vẻ áy náy và đau khổ, vội vàng đứng dậy rời đi.

Không dám nói với anh lời nào.

Lâm Chính nhíu mày, không nói gì, cũng không ngăn cản.

Nhưng đến cửa, Tô Nhu vẫn dừng bước.

"Mấy ngày nữa thì ký thỏa thuận ly hôn đi".

"Được".

Lâm Chính gật đầu đồng ý ngay.

Vành mắt Tô Nhu hơi đỏ, khẽ cắn môi, xoay người bước lên chiếc taxi ở bên ngoài.

"Anh định ly hôn với cô ấy thật sao?", Lạc Thiên bước tới, nghi hoặc hỏi.

"Tôi đã nói với cô ấy từ đầu rồi, tôi tôn trọng quyết định của cô ấy, tuy tôi không biết tại sao cô ấy đòi ly hôn, nhưng nếu là cô ấy yêu cầu thì tôi sẽ ủng hộ".

"Điều này cho thấy anh chẳng yêu cô ấy bao nhiêu".

"Tôi và cô ấy cưới nhau chỉ theo yêu cầu của người lớn, ba năm nay chúng tôi còn chưa chạm tay nhau, nếu nói thích thì cũng có, nhưng nói yêu thì tôi cũng không rõ nữa".

Lâm Chính lắc đầu ngồi xuống, bình thản nói: "Huống hồ tôi sẽ không ở Giang Thành quá lâu".

Lạc Thiên hơi sửng sốt: "Anh muốn đi đâu?".

"Yên Kinh", Lâm Chính hít sâu một hơi: "Dù sao tôi cũng đến từ đó".

Ánh mắt Lạc Thiên tỏ vẻ không hiểu, lúc này cô ta đột nhiên phát hiện ra mình chẳng biết gì về chồng của người bạn thân.

Cộp cộp cộp...

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân gấp gáp, sau đó mấy người mặc đồng phục cảnh sát xông vào y quán.

"Ai là người phụ trách?", một người trầm giọng hỏi.

Lạc Thiên khẽ run rẩy, đứng lên, ngạc nhiên hỏi: "Là tôi đây, có chuyện gì không các đồng chí?".

"Chúng tôi kiểm tra thấy thiết bị phòng cháy chữa cháy chỗ các cô không đầy đủ, tiềm ẩn rủi ro không an toàn, phải đóng cửa y quán để chỉnh đốn cải cách, xin cô hãy lập tức dừng hoạt động!".

Nói xong liền trình ra một loạt giấy tờ.

Lạc Thiên ngây người.

"Đồng chí, sao lại có chuyện như vậy chứ?".

Lạc Thiên còn định giải thích, nhưng dường như không có tác dụng.

Không đến 10 phút, y quán liền bị đóng cửa.

"Chuyện này là sao vậy?", Tiểu Đông và Lạc Thiên đều ngớ ra.

Lâm Chính cũng cau mày.

Đúng lúc này, một chiếc điện thoại của Mã Hải bỗng đổ chuông.

"Chủ tịch Lâm, nhà máy dược phẩm xảy ra chuyện rồi!".

"Sao cơ?", Lâm Chính như ngừng thở.

"Hai nhà máy dược phẩm mới của chúng ta đều đã bị niêm phong! Nguyên nhân là nhà máy tồn tại tai họa ngầm, ngoài ra, nhà máy dược phẩm mới của chúng ta cũng mãi không nhận được giấy phép sản xuất, việc sản xuất thuốc mới bị hoãn, tất cả dược liệu chúng ta mua về đều chất đống, không thể bắt tay vào sản xuất, chuỗi vốn cũng xảy ra vấn đề..."

Mã Hải trầm giọng nói.

Lâm Chính nghe thấy thế, sắc mặt đanh lại, cũng ngửi thấy mùi khác thường.

Đây chắc chắn không phải là trùng hợp!

"Có người đang nhằm vào chúng ta, điều tra xem là ai làm".

"Vâng, Chủ tịch Lâm", Mã Hải gật đầu.

Đúng lúc này, một tiếng cười nhạt vang lên.

"Chủ tịch Lâm, không cần điều tra đâu, chuyện này do tôi làm".

Nghe thấy giọng nói này, Lâm Chính hơi ngẩng đầu, nhìn thấy Xương Bá dẫn theo một đám người, mỉm cười bước tới...
Chương 233: Qua cầu rút ván

“Xương Bá?”.

Lạc Thiên biến sắc.

“Chủ tịch Lâm, vẫn là cậu lợi hại, tôi đối phó với Khổ Long và Cung Hỉ Vân mấy năm mà vẫn không giải quyết được, cuối cùng lại bị một doanh nhân, một bác sĩ như cậu giải quyết! Lợi hại lợi hại! Khâm phục, khâm phục!”, Xương Bá nheo mắt đi tới, vỗ tay liên tục.

“Với thực lực của ông thì không thể niêm phong nhà máy của tôi, là Nam Phái đã ra tay?”, Lâm Chính nói.

“Đương nhiên! Cậu đã là kẻ thù của Nam Phái, Nam Phái há lại ngồi yên nhìn cậu phát triển ở Giang Thành? Tôi chỉ âm thầm biểu đạt tâm ý với người của Nam Phái, Nam Phái sẽ dốc sức ủng hộ tôi. Tôi nói cho cậu biết, cậu phải đối mặt không chỉ có những chuyện đó!”, Xương Bá mỉm cười nói.

“Còn có chuyện gì?”, Lâm Chính hỏi.

“Chúng ta cứ đợi đấy xem!”.

Xương Bá cười lớn, sau đó rời đi, nhưng mới đi được vài bước, bước chân của ông ta đột nhiên dừng lại, liếc nhìn Lâm Chính, mỉm cười nói: “Lâm Chính, tôi cho cậu một gợi ý”.

“Nói”.

“12 giờ trưa mai cậu tới tìm tôi, quỳ xuống dập đầu trước mặt tôi, đồng thời chuyển nhượng quyền sử dụng phương thuốc viêm mũi và nhồi máu não cho tôi, nói không chừng tôi có thể tha cậu, thế nào?”, Xương Bá cười nói.

“Không thể nào! Ông đang nằm mơ sao?”, Lạc Thiên tức giận quát lên.

Bây giờ, hai phương thuốc này không chỉ có tác dụng tạo ra vô số tiền bạc cho Lâm Chính, mà còn là vốn liếng để anh đặt chân ở Giang Thành. Nhờ vào tiềm lực của hai phương thuốc này, Lâm Chính có thể gặt được rất nhiều lợi ích riêng biệt ở Giang Thành. Một khi mất đi hai phương thuốc này, mọi thứ Lâm Chính gầy dựng sẽ bị hủy, giống như núi lớn đổ sụp, tan tành mây khói. Nam Phái có thể tiêu diệt Lâm Chính hoàn toàn, thậm chí còn có khả năng xử lý anh trong âm thầm.

Mặc dù Lạc Thiên không can dự vào việc này, nhưng cô ta là cháu gái của Lạc Bắc Minh, cũng biết đến những quy định cứng nhắc trong đó.

“Không đồng ý sao? Ha ha, vậy thì tùy các người. Chủ tịch Lâm, tôi trả lại câu nói mà cậu đã nói với tôi, cậu chỉ có một cơ hội, hi vọng cậu sẽ trân trọng nó! Tôi đợi cậu!”.

Xương Bá rời đi trong tiếng cười đắc ý.

Còn Lạc Thiên, từ lâu đã tức đến mức run rẩy cả người, suýt chút nữa nhặt đá lên ném người.

Lâm Chính suy nghĩ một lúc, nghiêng đầu nói: “Tiểu Thiên, mấy ngày tới cô đến chỗ Tiểu Đông ở đi, tôi sẽ xử lý việc này”.

Lạc Thiên do dự rồi nói: “Lâm Chính, tôi thấy anh nên nghĩ cách liên lạc với nhà họ Ninh hoặc nhà họ Hạ ở Yên Kinh đi. Nam Phái không dễ đối phó, anh phải mời bọn họ ra mặt, có lẽ còn có cơ hội xoay chuyển”.

“Lâm Chính tôi không thích đi cầu xin người khác. Huống hồ, chuyện vẫn chưa nghiêm trọng đến mức đó, yên tâm, tôi sẽ giải quyết”, Lâm Chính cười đáp.

Lạc Thiên thở dài: “Có gì cần tôi giúp đỡ thì anh cứ nói”.

“Tôi biết”.

Lạc Thiên rời đi.

Năng lực của cô ta có hạn, cô ta cũng biết khi không còn nhà họ Lạc, cô ta cũng sẽ không còn thế mạnh gì cả, trước những chuyện này chỉ có thể đứng bên nhìn mà thôi.

Lâm Chính quay người đi xe về công ty, Mã Hải cũng đến văn phòng ngay lập tức.

“Luật sư Khang và Kỷ Văn đã bắt tay xử lý chuyện này rồi, tình hình khá tệ! Chuyện này có lẽ có sự can thiệp của Tiêu Nghị, nếu không thì không thể nào cảnh sát lại đột nhiên tra đến chỗ này”, Mã Hải dàn vài tài liệu ra trước mặt Lâm Chính, nghiêm túc nói.

“Không phải tôi đã nói bọn họ đi giải quyết người này sao? Sao còn chưa giải quyết xong?”.

“Ông ta có Nam Phái chống lưng, dù nhóm Kỷ Văn nắm được vài tin tức có thể kéo ông ta xuống đài thì chúng ta cũng rất khó động đến ông ta”, Mã Hải thở dài.

Lâm Chính nhíu mày, suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Hoa Quốc là đất nước theo pháp luật, nếu đã phạm pháp thì phải chịu trách nhiệm tương ứng. Thông báo cho Kỷ Văn, bảo anh ta chuẩn bị tố cáo các bộ phận có liên quan!”.

“Vâng thưa Chủ tịch Lâm”, Mã Hải gật đầu, đột nhiên lại đưa thêm tài liệu khác tới.

“Đây là gì?”.

“Đây là một số thông tin chi tiết chúng ta nâng đỡ nhà họ Tô. Đúng rồi cậu Lâm, nhà họ Tô được sự ủng hộ của chúng ta đã phát triển vô cùng nhanh, mọi chuyện giống như cậu nghĩ, nhà họ Tô đang nghĩ cách thu hồi tất cả quyền lợi trong tay Tô Quảng. Còn bà cụ Tô chống đỡ nửa tháng ở phòng bệnh nặng, bệnh tình đã chuyển biến tốt, quả thật chưa trút hơi thở cuối cùng”, Mã Hải nói.

Lâm Chính cười nhạt nói: “Tôi nghĩ bây giờ chắc là bà cụ Tô ra mặt rồi, chỉ cần bà ấy lên tiếng, người con hiếu thảo Tô Quảng chắc chắn sẽ nhường tất cả quyền lợi ra. Đến lúc đó, cả nhà Tô Nhu nỗ lực lâu như vậy lại không nhận được gì, nhà họ Tô thì kiếm được đầy túi. Tập đoàn Dương Hoa chúng ta cũng sẽ không có chút thù lao nào!”.
Chương 234: Cuộc họp vạn kiếp bất phục

“Chỉ tham cái lợi trước mắt mà xem nhẹ lợi ích lâu dài”.

“Nhà họ Tô không còn đường nào để đi nữa, chỉ là tôi không ngờ tầm nhìn của nhà họ Tô lại nông cạn như vậy”, Lâm Chính lắc đầu.

Mã Hải không nói gì.

Lúc này, thư ký gõ cửa bước vào.

“Chủ tịch Lâm, Chủ tịch của Tập đoàn Thịnh Hoa cô Tô Nhu, muốn gặp anh bàn về phương hướng phát triển hợp tác của công ty trong tương lai, không biết anh có thời gian không?”.

“Lúc nào?”.

“Hai giờ chiều nay, địa điểm là ở phòng họp tầng ba của Công ty Thịnh Hoa, người tham gia cuộc họp sẽ do cô Tô Nhu chỉ định”.

“Trả lời lại giúp tôi, tôi sẽ đến đúng giờ”.

“Vâng, thưa Chủ tịch Lâm!”.

Thư ký rời khỏi.

“Nhà họ Tô bắt đầu rồi!”, Mã Hải nói.

“Ông chuẩn bị đi, lần này tôi muốn nhà họ Tô mãi mãi không ngóc đầu lên được!”, Lâm Chính đứng dậy.

Mã Hải nghiêm túc gật đầu, sau đó rời đi bắt tay chuẩn bị.

Lâm Chính ăn đơn giản chút gì đó rồi chuẩn bị một lát, ngồi xe đi đến công ty của Tập đoàn Thịnh Hoa.

Bây giờ Tô Nhu có thể nói là người vô cùng bận rộn, Tập đoàn Duyệt Nhan do cô sáng lập cũng đã bước đầu thành hình, bên cạnh đó còn tiếp quản tập đoàn của nhà họ Tô, ngày nào cũng bận rộn tối mặt tối mày, vì thế còn mua một chiếc xe mấy chục nghìn tệ để đi làm.

Nhưng cô biết, mọi thứ đều là nhờ quý nhân giúp đỡ.

Quý nhân đó lại chính là Chủ tịch Lâm bí ẩn của Tập đoàn Dương Hoa.

Trong văn phòng, Tô Nhu ngồi một mình, nhắm mắt suy nghĩ.

Cô chỉ gặp Chủ tịch Lâm một lần ở tòa án. Mặc dù không nhìn rõ lắm, nhưng dù chỉ lộ ra nửa khuôn mặt cũng có thể biết được đó là một người rất đẹp trai.

Có tiền, có tài, lại còn nhiệt tình giúp đỡ, dù là người phụ nữ nào cũng sẽ nảy sinh cảm giác khác lạ.

Tô Nhu cũng là một người phụ nữ bình thường, nếu nói trong lòng không có cảm giác gì thì là nói dối. Nhưng cô rất xem trọng hôn nhân, dù cô và Lâm Chính không có nhiều tình cảm, cô cũng sẽ không dễ dàng nói ly hôn, suy cho cùng cô là người rất giữ vững lập trường.

Bây giờ, tình thế không cho phép cô làm như vậy nữa.

Vành mắt Tô Nhu hơi đỏ lên, cô không muốn làm như vậy, nhưng hiện thực lại dồn cô đến đường cùng.

“Chủ tịch!”, thư ký đi tới, nhìn thấy Tô Nhu như vậy thì không đành lòng cho lắm.

“Sao vậy?”.

“Cô không sao chứ?”.

“Tôi… tôi không sao…”.

“Chồng cô sẽ hiểu cho cô thôi”.

“Chúng ta nói chuyện công việc đi”, Tô Nhu nặn ra nụ cười.

Thư ký đặt tài liệu xuống, lên tiếng: “Ông Tô Quảng và ông Tô Bắc đã đến rồi, xe của Chủ tịch Lâm cũng vừa mới đến trước cửa công ty, cuộc họp có thể bắt đầu rồi”.

“Được”.

Tô Nhu hít sâu một hơi, đứng dậy đi ra ngoài.

Trong phòng họp có giám đốc các bộ phận của Tập đoàn Thịnh Hoa. Ngoài bọn họ ra, Tô Bắc, Tô Quảng và Tô Trân đều đã đến.

Điều này khiến Tô Nhu hơi bất ngờ.

Bởi vì từ khi bà cụ Tô giao Tập đoàn Thịnh Hoa vào tay cô, chín mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn đều nằm trong tay cô, nhà họ Tô chỉ có mười phần trăm cổ phần, vả lại những thứ bên phía Tô Bắc quản lý cũng ít đến đáng thương. Nhất là Tô Trân, hầu như giống với Tô Quảng trước kia, chỉ treo tên ở công ty, đợi cuối năm lấy một chút hoa hồng ít ỏi, sao hôm nay bà ta cũng đến đây? Hơn nữa còn xuất hiện ở cuộc họp?

Tô Nhu cảm giác được có điều bất ổn.

“Cô, sao cô lại đến đây?”.

“Ha ha, cô cũng chuẩn bị lập công ty rồi, đến đây học hỏi kinh nghiệm, không được sao?”, Tô Trân mỉm cười nói.

Tô Nhu nhíu mày, cũng không lên tiếng.

Lúc này, cửa được mở ra.

Chủ tịch Lâm mặc áo quần màu đen, đội mũ lễ phục đi vào cùng với Mã Hải.

Tô Nhu sửng sốt, vội tiến tới đón.

Những người khác của nhà họ Tô và lãnh đạo của tập đoàn đồng loạt đứng dậy, tiến tới.

“Chủ tịch Lâm đến rồi sao?”.

“Chủ tịch Lâm vất vả rồi!”.

“Nào nào nào, Chủ tịch Lâm, cậu ngồi bên này đi!”.

Mọi người nhiệt tình chào hỏi, nhất là Tô Bắc, Tô Trân, chỉ muốn dán lên người Chủ tịch Lâm.

Đây là nhân vật làm mưa làm gió ở Giang Thành!

Tô Nhu cũng tiến lên, nhưng bị đám đông chặn ở bên ngoài, quả thật rất bất lực.

“Được rồi các vị, xin mời về lại vị trí của mình đi. Thời gian của tôi có hạn, chúng ta vẫn nên bắt đầu cuộc họp nhanh đi thôi!”.

Chủ tịch Lâm ngồi vào vị trí, nở nụ cười mỉm, nói.

Anh không cởi mũ ra, vẫn chỉ để lộ nửa khuôn mặt như trước.

Tuy rất ngầu, nhưng tất cả mọi người đều vô cùng mong chờ anh có thể cởi mũ xuống, xem xem Chủ tịch Lâm bí ẩn trong truyền thuyết này có dáng vẻ thế nào.

Đúng lúc đó, cốc cốc cốc…

Tiếng gõ cửa lại vang lên.

“Mời vào!”, Tô Nhu lên tiếng.

Một bóng người lưng còng được Tô Cối dìu đi vào.

Tô Nhu thấy vậy, kinh ngạc biến sắc.

“Bà… nội?”.
Chương 235: Sính lễ

Lâm Chính biết bà cụ Tô sẽ cuất hiện nhưng không ngờ bà cụ lại nóng ruột như vậy. Buổi họp còn chưa bắt đầu mà bà ta đã có mặt rồi.

“Bà!”

“Bà Tô!”, mọi người có phần bất ngờ.

“Mẹ, mẹ không trong viện nghỉ ngơi, tới đây làm gì chứ? Sức khỏe của mẹ mới vừa tốt lên chút, đừng có cố mà”, Tô Trân biết mà vẫn đứng dậy hỏi với vẻ quan tâm.

“Yên tâm. Có A Cối cạnh mẹ, không sao. Nghe nói hôm nay tổ chức buổi họp quan trọng. Bà già này ở trong bệnh viện lâu thấy chán quá nên tới nghe. Mọi người cứ mặc kệ tôi đi, không cần bận tâm. Bà già này ngồi nghe thôi, không có ý gì khác”, bà cụ Tô vừa cười vừa nói.

Làm gì có chuyện chỉ nghe thôi! Rõ ràng là sẽ có rất nhiều thông tin cơ mật được tiết lộ mà. Nhưng do thân phận của bà cụ nên không ai dám tỏ ra bất mãn.

Sắc mặt Tô Nhu không được tự nhiên cho lắm. Nhưng lúc này cô cũng không thể làm gì được.

“Nếu đã như vậy thì Tiểu Vương, đi rót nước cho bà đi”.

“Dạ”, cô thư ký chạy ra ngoài.

“Bắt đầu buổi họp thôi", Tô Nhu lên tiếng sau đó nhìn chủ tịch Lâm và mỉm cười: “Chủ tịch Lâm, sếp Mã, trước mặt mọi người là phương án hợp đồng tôi đề xuất. Mời mọi người xem”.

Buổi họp chính thức bắt đầu. Lâm Chính gật đầu, cầm hợp đồng lên xem. Một lúc sau, không đợi Lâm Chính lên tiếng thì sắc mặt Mã Hải đã tối đi vài phần.

“Thế này là thế nào? Vừa mở miệng đã đòi một trăm triệu tệ! Hạng mục này cùng lắm là sáu mươi triệu tệ thôi. Còn bốn mươi triệu tệ các người định làm gì? Các người coi tập đoàn Dương Hoa chúng tôi là con cừu béo để thịt đấy hả?”, Mã Hải tức giận quát tháo.

Tô Nhu sững sờ, cầm hợp đồng lên xem. Sắc mặt cô trông vô cùng khó coi.

“Tiểu Vương”.

“Sếp Tô”, thư ký Tiểu Vương chạy lại.

“Ai soạn hợp đồng này vậy?”, Tô Nhu tối sầm mặt.

“Là…là”, Tiểu Vương lắp bắp, không biết phải nói thế nào.

“Là bác soạn”, lúc này Tô Bắc lên tiếng.

“Bác Tư, sao bác có thể soạn một bản hợp đồng như vậy đươc? Không phải cháu đã lên dự án rồi sao? Sao bác có thể tự ý thay đổi như vậy chứ?”, Tô Nhu cuống cuồng.

Tô Bắc cười: “Tiểu Tô, đừng tức giận, thực ra hợp đồng như thế có gì quá đáng đâu”.

“Ồ, vậy tôi muốn nghe xem không quá đáng ở đây là ý gì?”, Mã Hải lạnh lùng hừ giọng.

“Sếp Mã, hợp đồng này thực ra rất đơn giản. Nguyên vật liệu tầm khoảng hai mươi triệu, ngoài ra còn tiền vận chuyển, tiền bôi trơn, đâu đó vào khoảng ba mươi triệu là ổn, sau đó là tiền làm quảng cáo các thứ, tất cả rơi vào tầm năm mươi triệu là xong…”

“Chúng tôi có thể bỏ ra sáu mươi triệu tệ để các người có đủ tiền vốn. Vậy thì con số một trăm triệu tệ này là thế nào”, Mã Hải tức giận.

“Một trăm triệu tệ không phải là do công ty chúng tôi đòi”, Tô Bắc cười nói.

“Vậy thì ai?”

“Nhà họ Tô chúng tôi”, Tô Bắc nheo mắt.

Dứt lời, toàn bộ đám đông sững sờ, tất cả lập tức hiểu ra. Bốn mươi triệu tệ là tiền sính lễ mà nhà họ Tô muốn lấy từ đoàn Dương Hoa.

Ai cũng biết chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa có ý tứ với Tô Nhu. Nếu không thì đã không có ý giúp đỡ cô hết lần này đến lần khác như thế.

Giờ người thế thảm nhất ở Giang Thành không phải ai khác chính là chồng của Tô Nhu. Vì anh đang bị nhiều người coi là kẻ bị cắm sừng. Vợ mình bị người đàn ông khác công khai theo đuổi. Thế nhưng mọi người đều có thể hiểu được. Vì đối phương là một chủ tịch Lâm giàu có lại có khí chất ngời ngời. Một kẻ nghèo nàn, ăn nhờ ở đợ thì có thể làm được gì. Việc vợ bị người khác cuỗm mất cũng là điều tất lẽ dĩ ngẫu. Nếu anh dám lên tiếng thì chủ tịch Lâm nhà người ta sẽ tát phát chết ngay.

Nhà họ Tô đã thầm mặc định rằng Tô Nhu sẽ được gả cho chủ tịch Lâm. Vì vậy Tô Bắc mới dám to gan kê thêm bốn mươi triệu tệ vào hợp đồng, coi như là sính lễ của chủ tịch Lâm đối với nhà họ Tô.

Dù sao thì tình cảm mà chủ tịch Lâm dành cho Tô Nhu không thể nào chỉ nói miệng được.

“Bác Tư, sao bác lại có thể làm thế chứ?", Tô Nhu như muốn nổ tung, cô đứng phắt dậy, đập bàn và quát: “Cháu không chấp nhận hợp đồng này! Tiểu Vương, lập tức soạn lại hợp đồng theo dự thảo trước đó, đưa cho chủ tịch Lâm xem”

“Vâng, sếp Tô”, cô thư ký lập tức chạy ra ngoài.

“Tiểu Vương, không cần đâu”, Tô Bắc quát.

“Cô đi nhanh lên”, Tô Nhu hét.

“Không được đi”

“Mau đi”

Hai bên giằng co, Tiểu Vương không biết phải làm thế nào. Đúng lúc này, một giọng nói thản nhiên vang lên

“Tiểu Vương, cô ra ngoài trước đi”, nghe thấy giọng nói này, Tô Nhu như sét đánh ngang tai. Cô quay đầu lại nhìn. Người vừa lên tiếng…chính là bà cụ Tô đang ngồi uống trà.

“Bà, không phải bà nói…không xen vào việc của công ty sao ạ?”, Tô Nhu thảng thốt.

“Đây không còn là chuyện của công ty nữa mà là chuyện gia đình, là chuyện quan trọng của cuộc đời cháu! Tô Nhu, cháu nên biết rõ bác Tư của cháu muốn bốn chục triệu tệ là có ý gì. Và bốn chục đó là tiền gì? Bác ấy vì muốn tốt cho cháu đấy”, bà cụ đặt chén trà xuống, điềm đạm nói.

“Chuyện này…”, Tô Nhu đột nhiên á khẩu.

“Bốn chục triệu tệ để lấy Tô Nhu nhà mình, hời quá mà”.

“Đúng vậy, huống hồ chủ tịch Lâm lại là người hào phóng, sao có thể bận tâm tới số tiền đó chứ? Tôi tin là chủ tịch Lâm sẽ đồng ý thôi”.

“Chủ tịch Lâm và sếp Tô đúng là đẹp đôi, trời sinh một cặp. Bọn họ mà kết hợp thì cả thị trường Giang Thành này có ai mà không dám phục chứ?”

“Tôi mà là chủ tịch Lâm thì tôi sẽ đồng ý ngay”.

Mọi người xì xầm bàn tán, ai cũng tỏ ra ngưỡng mộ chủ tịch Lâm và Tô Nhu. Tô Nhu vốn muốn từ chối nhưng nghĩ tới nhà họ Khai, họ Việt ở Quảng Liễu đang uy hiếp mình thì cô cảm thấy do dự. Thế là cô im lặng.

Mã Hải không lên tiếng nữa. Vì nếu là sính lễ thì đó là chuyện giữa chủ tịch Lâm và Tô Nhu, ông ta không thể xen vào. Rất nhiều người âm thầm liếc nhìn chủ tịch Lâm, xem ý tứ của anh thế nào.

Đúng lúc này chủ tịch Lâm khẽ ngẩng đầu hỏi: “Chỉ bốn chục triệu liệu có đủ không?”

Đám đông sững sờ. Đến cả Tô Nhu cũng không dám tin. Bốn chục triệu có đủ không sao? Lẽ nào chủ tịch Lâm…chê ít?

“Chắc…chắc là đủ rồi”, Tô Bắc kịp thời phản ứng, lắp bắp trả lời.

Thế nhưng ông ta vừa dứt lời thì Tô Trân ở bên cạnh đã cắt ngang.

“Đủ cái đầu ấy? Anh tưởng chủ tịch Lâm là người ki bo như thế sao?”, Tô Trân trừng mắt, vội vàng cười với chủ tịch Lâm: “Chủ tịch Lâm, thực ra chúng tôi không cần sính lễ gì nhiều, tất cả đều là hình thức thôi. Nhưng lần này thì khác, chủ tịch Lâm là hi vọng của tương lai Giang Thành, là doanh nhân ưu tú, đám cưới của người tầm cỡ cũng phải khác biệt. Nếu chỉ có bốn chục triệu tệ sính lễ, chuyện này mà truyền ra ngoài, nhà chúng tôi thì không sao còn chủ tịch Lâm sẽ mất mặt mất”.

Dứt lời, những người khác không khỏi nín thở. Bốn chục triệu tệ mà coi ít, Tô Trân đúng là ngông hết sức.

“Vậy theo ý của cô thì cần phải thêm bao nhiêu?”

Tô Trân do dự, sau đó nở nụ cười: “Một chiếc Rolls – Royce chắc cũng nên có nhỉ. Ngoài ra thì một chiếc du thuyền, mười căn nhà mặt tiền, trang sức vàng bạc cũng chắc chắn phải có nữa…”

Tô Trân giống như đã nghĩ xong từ lâu bèn nói ra một loạt. Ánh mắt thì long lên sòng sọc. Tính sơ sơ ra từng đó đồ đã cả trăm triệu tệ rồi.

Tất cả mọi người đều há mồm trợn mắt. Đây khác gì cưỡi lên đầu lên cổ người ta chứ. Chắc chắn rồi.

Tô Trân nói xong, đám đông như muốn phát điên.

Sau đó Tô Trân thận trọng nhìn chủ tịch Lâm: “Như vậy có được không chủ tịch Lâm?”

Mã Hải không nhịn được nữa, đang định lên tiếng thì Lâm Chính đã cướp lời.

“Còn gì nữa không?”

Nhà họ Tô nín thở. Hào phòng!Quá hào phóng!

“Hết rồi, hết rồi, vậy là đủ rồi”, Tô Trân mừng lắm, cơ thể run lên vì kích động và vội vàng xua tay. Thế nhưng lúc này bà cụ Tô đột nhiên lên tiếng.

“Ngoài ra tôi vẫn còn một yêu cầu đó là hi vọng chủ tịch Lâm có thể trích ra 20% cổ phần của tập đoàn Dương Hoa cho nhà họ Tô chúng tôi!”

Dứt lời, cả căn phòng lập tức im phăng phắc…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK