Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3506: Dã tâm của tôi đủ lớn

Chẳng trách khi Lâm Chính và Độc Cô Hoài giao đấu với nhau, họ luôn chỉ phòng thủ mà không tấn công.

Lâm Chính vẫn luôn kích động Độc Cô Hoài bằng những lời lẽ khiêu khích, buộc hắn phải dùng chiêu thức che giấu kỹ nhất.

Lâm Chính rõ ràng có thể thắng được Độc Cô Hoài, nhưng cuối cùng lại không đánh bại hắn.

Hóa ra, trước giờ anh vẫn luôn thăm dò các chiêu thức của thành Độc Cô!

Độc Cô Hoài và Độc Cô Vấn đều sinh ra ở thành Độc Cô, thứ mà bọn họ học được đều là chiêu thức của thành Độc Cô, bất luận là dùng y thuật để cứu người hay là dùng y thuật để giết người, mặc dù cả hai đều có ưu - nhược điểm riêng, nhưng nhìn chung đều giống nhau.

Hiện tại, anh đã nắm bắt toàn bộ chiêu thức của Độc Cô Hoài, nên đương nhiên việc đối phó Độc Cô Vấn sẽ dễ dàng hơn nhiều.

"Tôi nghĩ chắc Độc Cô Vấn cũng đã đoán được anh Lâm có mưu kế này, vì vậy vừa ra tay là anh ta đã tung ra tuyệt chiêu, anh ta muốn phân định thắng bại một cách nhanh chóng. Chỉ đáng tiếc là, chiêu thức này cũng bị anh Lâm nhìn thấu, thậm chí anh Lâm còn nắm rõ một cách sâu xa, như khi nãy, sau khi anh Lâm phá giải được chiêu Kinh Vân Huyễn Chưởng của Độc Cô Vấn, thì đánh cho Độc Cô Vấn ba chưởng, ba chưởng này không gây chết người, nhưng anh Lâm đoán rằng Độc Cô Vấn sẽ tự châm cứu để cứu mạng mình, vậy nên ba chưởng đó chỉ là màn khởi động, chỉ cần Độc Cô Hoài châm cứu vào mạch máu, lực của chiêu đánh kia sẽ tích hợp cùng với lực của kim châm, như thế càng dễ bùng phát lên sức mạnh phá hủy khủng khiếp hơn nhiều!

Lúc này, tất cả chiêu thức của Độc Cô Vấn đều đã bị anh Lâm nhìn thấu rồi, dường như anh ta không có phần thắng!"

Tề Thủy Tâm nói với giọng hùng hồn, cô ta nhìn Lâm Chính với ánh mắt tràn đầy nhiệt huyết và ngưỡng mộ.

Có lẽ đúng là vậy.Nếu muốn giành được vị trí người đứng đầu, sao có thể quan tâm đến từng đối thủ riêng lẻ chứ? Kẻ mạnh thực sự là người ghi nhớ trong lòng tất cả mọi người có mặt tại đây sau đó đánh bại họ.

Lời nói của Tề Thủy Tâm truyền ra nhanh chóng và cũng lọt vào tai người của thành Độc Cô.

Độc Cô Hoài vừa nghe thấy vậy, sắc mặt hắn tái nhợt, cả người như muốn nhũn ra, cuối cùng ngồi bệt xuống đất, suýt nữa ngã quỵ.

"Tôi đã hại anh trai tôi rồi... Tôi đã hại anh trai!", Độc Cô Hoài đấm ngực giậm chân, bật lên tiếng gào khóc.

Mọi người xung quanh đều im lặng.Đến cả thành chủ thành Độc Cô cũng không nói lời nào.

Biểu cảm của những người có mặt đều không giống nhau, ánh mắt họ nhìn Lâm Chính cũng không còn vẻ khinh thường nữa.

"Khụ khụ, khụ khụ khụ. . . . . .", Độc Cô Vấn lại đứng lên lần nữa, hắn lau đi vết máu trên miệng, nhìn chằm chằm Lâm Chính với ánh mắt sắc lạnh.

"Không ngờ, năng lực của anh đã đạt tới trình độ như này rồi, bái phục, bái phục!"

Độc Cô Vấn nói với giọng khàn đặc.

"Độc Cô Vấn, anh cũng là một đối thủ vô cùng lợi hạ, nếu như tôi không lợi dụng em trai của anh, e là căn bản không thể đối phó được anh!", Lâm Dương bình tĩnh nói.

"Vậy sao?"

Độc Cô Vấn nhìn về phía Thanh Huyền Tông đang đứng bên ngoài đấu trường, khẽ cười rồi nói: "Xem ra dã tâm của Thanh Huyền Tông cũng không nhỏ, lần này bọn họ muốn tranh đoạt vị trí quán quân sao?"

"Dã tâm của Thanh Huyền Tông cũng không tính là lớn, bọn họ mời tôi chiến đấu với tư cách đại diện của Thanh Huyền Tông, bọn họ chỉ hi vọng tôi có thể tiến vào vị trí top hai mươi thôi".

"Ồ? Vậy mục đích của anh đã đạt được rồi đấy!"

"Là mục đích của họ đã đạt được!"

Lâm Chính lắc đầu, trong mắt mang theo một vẻ kiêu ngạo: "Nhưng dã tâm của tôi thì đủ lớn! Nếu đã tới đây rồi, nhất định tôi phải chiếm được vị trí thứ nhất!"

Độc Cô Vấn ngẩn người ra.Lúc này hắn mới ý thức được trên người chàng trai này có một sự cao ngạo không phải của người ở vực Diệt Vong!

Không đúng, sự cao ngạo của người này khác với sự cao ngạo của những người ở vực Diệt Vong!

Sự kiêu ngạo của anh ta được xây dựng trên một lòng tự tin không gì sánh được.Đây không phải là sự ngạo mạn mà là sự tự tin ở dạng thuần túy nhất.

Độc Cô Vấn không biết Lâm Chính có được sự tự tin này từ đâu, nhưng hắn có thể kết luận rằng người này nhất định là đối thủ khó nhằn nhất trong cuộc đời hắn.

“Tuy rằng anh có thể nhìn thấu được chiêu thức của thành Độc Cô bọn tôi thông qua em trai tôi, nhưng anh phải biết rằng, Độc Cô Vấn tôi đã đi ngao du khắp thiên hạ, những thứ mà tôi lĩnh ngộ được không chỉ là y thuật và võ công của thành Độc Cô!"

Độc Cô Vấn hít một hơi thật sâu, khẽ nói: "Bây giờ, tôi sẽ dùng một vài chiêu thức đặc biệt để chiến đấu với anh!"

"Ồ?"

Lâm Chính có phần nghiêm túc hơn, nhưng anh lại không muốn cho Độc Cô Vấn cơ hội, vì vậy anh đã bước lên trước, nhắm về phía Độc Cô Vấn.

Chỉ thấy Lâm Chính vung nắm đấm lên trời.

Vù vù...Một loạt những nắm đấm tối đen như mực giáng xuống.Những thứ này đều khí độc.

Khi chúng đến gần Độc Cô Vấn, thì tất cả đều nổ tung và biến thành một tầm màn phong tỏa toàn bộ khu vực xung quanh Độc Cô Vấn, khiến hắn ta không thể trốn tránh.

"Kỳ Lân Biến!"

Lâm Chính gầm lên một tiếng, trên người anh bộc phát ra một luồng sức mạnh dồi dào, luồng sức mạnh này hóa thành một con Kỳ Lân dũng mãnh đáng sợ, theo động tác của anh, nó xông về phía Độc Cô Vấn một cách hung hăng, muốn giết chết hắn.

Nhưng Độc Cô Vấn cũng không hề hoang mang, lập tức nhắm mắt lại, chờ đợi chiêu thức của Lâm Chính tấn công tới.

"Độc Phá Thần Chưởng!", chỉ nghe thấy tiếng hét của Độc Cô Vấn vang lên, cánh tay của hắn run lên kịch liệt, một vòng ánh sáng màu vàng kim bắn ra, đánh tan bức màn che chắn bằng khí độc trước mặt.

Dường như lòng bàn tay kia có sức mạnh vô biên, va chạm với Kỳ Lân một cách mạnh mẽ, đập nát nó thành từng mảnh, ngay sau đó, sức mạnh như vũ bão trong lòng bàn tay kia lao về phía Lâm Chính để giết chết anh.

Lâm Chính hít sâu một hơi, lập tức giơ tay xuất chiêu tấn công.

Bùm! Lòng bàn tay anh phồng lên.

Một luồng sức mạnh được phóng thích ra, cuộn trào, mang theo sức hủy diệt khủng khiếp, lập tức bao phủ toàn bộ khu vực thi đấu.
Chương 3507: Vạn Độc Chi Khu

Tấm chắn của sân thi đấu bị sức mạnh hủy diệt va phải, phồng to ra như một quả bóng bị bơm đầy khí, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Người xem ở hiện trường vô cùng sợ hãi, vài người ngồi gần đã bị dọa tới mức vội vàng đứng dậy, sợ khi tấm chắn nát thì sức mạnh bên trong sẽ lan tới chỗ mình.

Nhưng cũng may, khi tấm chắn phồng lên khoảng ba, bốn giây thì nó lại từ từ co lại.

Trái lại, trong chỗ thi đấu, Lâm Chính và Độc Cô Vấn đã tách ra.Hai người đều bị chấn bay, hơi thở hỗn loạn, có vẻ chẳng ai chiếm được ưu thế.

”Một đòn này?”, Lâm Chính ko vội vã tấn công mà nhíu mày suy tư.

Thành chủ thành Độc Cô đứng ngoài thấy thế thì quát: ”A Vấn, đừng để hắn có thời gian suy nghĩ! Người này có thể nhìn thấu chiêu thức người khác, nếu để hắn nghĩ ra cách phá chiêu thì con cũng hết chiêu thức để sử dụng! Đánh nhanh thắng nhanh, mau đánh bại hắn!”

Độc Cô Vấn sao có thể không hiểu đạo lý này? Hắn lập tức xông lên.

“Bạo Phong Độc Vân!”, Độc Cô Vấn tiếp tục quát, cánh tay vung lên, ném ra bảy mươi hai kim độc.

Những chiếc kim độc này giống máy bay phun khí độc, sau khi bay ra ngoài, chúng tỏa ra một làn khói độc màu xanh biếc mảnh dài ở phần đuôi.

Đuôi kim bay loạn khắp nơi, bao vây Lâm Chính, không ngừng xoay tròn như muốn tạo thành một lồng giam với anh là trung tâm.

Lâm Chính nhíu chặt mày.Độc Cô Vấn tung người nhảy lên, nhảy lên trên đỉnh đầu Lâm Chính, sau đó thân hình không ngừng xoay tròn, dùng khí kình điều khiển đống kim mang độc này xoay tròn theo.

Trong khoảnh khắc đó, tốc độ xoay của kim độc quanh Lâm Chính tăng lên gấp trăm lần, độc lực bành trướng như một lốc xoáy khổng lồ.

Chỉ chốc lát sau, lốc xoáy biến thành vòi rồng khổng lồ màu xanh biếc phóng lên trời, Lâm Chính bị chìm trong một trời độc lực.

Hiện trường xôn xao: “Quá dữ! Trúng rồi!”

“Người này chắc chắn không biết uy lực của chiêu Bạo Phong Độc Vân của thành Độc Cô chúng ta! Hiện tại không tránh né, lần này hắn chết chắc rồi!”

Người của thành Độc Cô mừng rỡ, cả đám vỗ tay hô hào khen hay.Người có mặt tại đó đều hoảng sợ.

“Sao chiêu này đáng sợ vậy?”

“Lần này, người nọ sẽ chết sao?”

Nhưng một giây sau.

Vèo! Một bóng người phóng lên giữa không trung, xuyên qua mây độc, duỗi ra một tay túm chặt một chân Độc Cô Vấn đang không ngừng xoay tròn.

“Cái gì?”, lúc này Độc Cô Vấn đột nhiên bị ngăn cản hành động, khí kình toàn thân cũng tản ra.

Không đợi hắn kịp phản ứng, tay của đối phương đã dùng lực.

Vụt! Cả người Độc Cô Vấn lao ra ngoài như mũi tên được bắn đi, sau đó nện mạnh xuống, làm vỡ nền đất.

Mặt đất nứt vỡ, không ngừng rung lắc.Sức mạnh khủng bố lại làm tấm chắn của sân thi đấu lay động không ngừng, gần như sắp vỡ tới nơi.

“Không thể nào!”

Thành chủ thành Độc Cô bật dậy khỏi ghế.

“Bạo Phong Độc Vân mà cũng không làm gì được tên nhóc kia? Sao có thể như vậy? Nên biết là mây độc này được tạo thành từ bảy mươi hai độc lực đáng sợ nhất của thành Độc Cô! Hắn... hắn có thể miễn dịch với chúng sao?”

“Dù là kẻ nào gặp phải bảy mươi hai loại kịch độc này thì cũng sẽ bị thối rữa tan chảy! Vì sao hắn có thể dễ dàng phá vỡ chúng như thế?”

“Tuyệt đối không thể nào! Nhất định đã xảy ra vấn đề gì đó!”

Người của thành Độc Cô hoàn toàn không thể tin nổi, ai cũng như bị sét đánh. Không ai chịu tin!

Độc Cô Vấn bị ném tới mức hoa mắt váng đầu, khó nhọc đứng dậy, nhìn sang hướng đám mây độc.

Hắn thấy mây độc dần tan đi, một bóng người lộ ra trước mắt mọi người.Không phải Lâm Chính thì là ai chứ?

Mà lúc này, Lâm Chính đã có thay đổi rất lớn so với trước đó.Mái tóc đen nhánh ban đầu đã trắng xám, da toàn thân phủ đầy những đường vân đen kịt như đám rắn độc, đáng sợ nhất là đôi mắt, nó đen nhánh, gần như không thể nhìn ra đồng tử bên trong.

“U Minh Sát Khu?”

Độc Cô Vấn thấy thế thì trong đầu không ngừng vang lên tiếng ong ong. Người tại hiện trường đứng phắt dậy, kẻ duỗi cổ, người nhón chân, sững sờ nhìn sân thi đấu.

Dù là Thần Cung Thương thì hiện giờ cũng khó giữ được sự bình tĩnh.

Đây... thế mà lại là cơ thể Vạn Độc sao?”
Chương 3508: Chục ngàn vạn

“U Minh Sát Khu! U Minh Sát Khu sao?”

Độc Cô Vấn nín thở. Hắn trở nên vô cùng căng thẳng. Thế nhưng hắn vẫn cười khổ. Có lẽ hắn cũng không ngờ người này lại đáng sợ như vậy.

Thực ra Lâm Chính hoàn toàn không cần đánh nhau với Độc Cô Hoài để thăm dò chiêu thức của nhà Độc Cô. Bởi vì dựa vào U Minh Sát Khu thì đã có thể đối kháng được với Độc Cô Vấn rồi. Có cơ thể này có thể khiến anh miễn nhiễm với các loại độc tố, thậm chí là kịch độc.

“Người này đúng thật khiến người khác phải kinh ngạc. Rõ ràng là không cho người khác chút cơ hội nào mà”, Độc Cô Vấn suy nghĩ và cảm thấy bất lực. Thế nhưng giờ hắn đã đứng ở đây rồi thì hắn biết là mình không thể rời đi được nữa. Dù đối thủ có mạnh thì hắn cũng phải chiến đấu tới cuối cùng.

Độc Cô Vấn lấy lại dũng khí, nhìn chăm chăm Lâm Chính và bước tới.

“Tới đi, tiếp tục”, hắn gầm lên, hai tay vung mạnh. Châm khí bạo phát bay quanh hai cánh tay của hắn.

Hắn tiếp cận Lâm Chính, hai tay tấn công mạnh. Châm khí cũng giống như có linh hồn tấn công Lâm Chính liên tiếp.

Lâm Chính đứng vững vàng, phóng châm vào không gian, ghim về phía Độc Cô Vấn. Các chiêu thức của Độc Cô Vấn đều bị Lâm Chính nhìn thấu. Thế nên hắn đành phải sử dụng chiêu thức của thế gia Độc Cô. Nhưng dù sao thì chiêu thức cũng có hạn, dùng để đối phó với Lâm Chính vẫn là chưa đủ.

Cứ tiếp tục thế này thì sớm muộn gì Độc Cô Vấn cũng thua cuộc.

“Hết cách rồi, đành phải liều mạng thôi”, Độc Cô Vấn đột nhiên thở hắt ra, cơ thể bùng nổ, phóng ra sức mạnh cực lớn, tấn công Lâm Chính.

“Đây là?”, Lâm Chính chau mày nhưng anh nhanh chóng ý thức được điều gì đó.

Những bóng hình đồng loạt xuất hiện kia được tạo ra từ khí tức do Độc Cô Vấn phóng ra. Đó không phải là độc khí mà là một loại sức mạnh có thể phá hủy thần kinh và khí mạch của người khác. Độc khí này vô cùng đáng sợ.

Lâm Chính nhìn xung quanh. Trong nháy mắt, cả khu vực thi đấu đều là tàn ảnh của Độc Cô Vấn.

Hiện trường sục sôi.

“Thật đáng sợ”.

“Đây là chiêu thức gì vậy?”

“Hình như là chiêu thức từng thất truyền của thế gia Độc Cô – Vụ Thần Mê Ảnh Quyết” .

“Cái gì? Đó không phải là chiêu thức đã thất truyền 300 năm của thế gia Độc Cô hay sao? Tại sao Độc Cô Vấn là hiểu về chiêu thức này?”

“Có lẽ là có cơ duyên nên Độc Cô Vấn mới học được cũng nên”.

“Vậy thì kẻ ngoại vực kia xong đời rồi”.

“Không biết nữa”

Đám đông bàn tán xôn xao. Nhưng lúc này không ai còn dám khinh thường Lâm Chính nữa. Dù sao người có thể ép Độc Cô Vấn tới bước này thì không thể là kẻ tầm thường được.

“Độc Cô Vấn à, thật không ngờ đến cả chiêu này mà anh cũng học được. Nếu như đối đầu với anh thì khó nhằn thật chứ đùa. Đáng tiếc đã có người thăm dò trước giúp tôi rồi”, Thần Cung Nhương nheo mắt, nhếch miệng cười.

Đám người Trương Kỳ ở phía xa tỏ ra lo lắng. Bọn họ đã có dự định không đánh nữa rồi. Nếu Lâm Chính thắng thì bọn họ sẽ đợi để lên cuối cùng đấu một vài chiêu rồi xuống. Còn nếu Lâm Chính thua thì họ không cần lên làm gì nữa.

Ngược lại Giản Đào bỗng cảm thấy bồn chồn.

“Đến cả Độc Cô Vấn còn bị ép tới mức này cơ à?”, Giản Đào cảm thấy không dám tin.

Mặc dù bọn họ có bảo bối mà Cửu Tử Chân Nhân đưa cho nhưng lúc này đến hắn cũng cảm thấy không tự tin nếu đấu với Lâm Chính.

“Độc Cô Vấn, nhất định là phải giết chết gã đó, nhất định đấy", Giản Đào thầm cầu nguyện. Hắn nhìn chăm chăm vào Độc Cô Vấn.

Lúc này Độc Cô Vấn đã bước đầu sử dụng thành công chiêu thức của mình. Bốn phương tám hướng có tới hàng trăm tàn ảnh xuất hiện Hơn nữa mỗi tàn ảnh đều bắt đầu bùng nổ sức mạnh.

Lâm Chính ngạc nhiên lắm. Vì sức mạnh của những tàn ảnh này vô cùng chân thực.

Sao có thể? Rõ ràng đây là phân thân được tạo ra từ khí tức mà, không phải người thật vậy mà có thể sở hữu sức mạnh như thế sao/”

Lâm Chính chưa bao giờ thấy chiêu thức nào quỷ dị như vậy. Anh không dám do dự, lập tức nhảy về phía một phân ảnh và đập vỡ nó. Thế nhưng khi anh vừa tung cú đấm thì chỉ có thể đấm xuyên qua tàn ảnh đó. Vì tất cả vốn là khí tức tạo thành nên sao có thể đập vỡ được

“Anh Lâm, xemm có thể đỡ được chiêu này của tôi không nào”, Độc Cô Vấn gầm lên, hai mắt đanh lại. Hắn tiếp tục điều khiển các phân ảnh về phía Lâm Chính.

Trong nháy mắt, châm khí tạo thành một dòng sông châm lao về phía anh.

Châm khí dày đặc, không một kẽ hở. Đám đông bàng hoàng. Khí tức của châm khiến cho không gian cả vùng thi đấu trở nên méo mó. Lâm Chính dường như bị ngập chìm trong lớp châm khí đó.

Hàng nghìn?

Hàng Vạn?

Không...

Số lượng của nó phải lên tới hàng trăm vạn mất rồi. Hơn nữa mỗi cây châm còn có sức mạnh có thể ghim xuyên núi xuyên biển.

Ầm ầm...Sức phá hủy của chúng thật khủng khiếp. Không gian xung quanh nổ tung.

Cả hiện trường sợ tới mức thất kinh. Họ nhảy cẫng lên và chạy mất dẹp.

“Đội Thiên Tuần”, Lôi Hổ thấy không ổn bèn hô lớn. Đội Thiên Tuần lập tức cử người lao về phía võ đầi, chặn bức bình phong, rót vào đó sức mạnh để cố định nó, giúp nó không bị nứt vỡ.

Thế nhưng chỉ dựa vào họ thì không đủ. Tốc độ nứt của bức bình phong không hề có dấu hiệu chậm lại.

“Tất cả xông lên”, Lôi Hổ gầm lớn.

Đội Thiên Tuần dồn toàn lực lượng. Lúc này tốc độ nứt của bức bình phong mới chậm lại nhưng vẫn không được ổn định.

Đám đông cảm thấy không thể tin được. Chưa từng có một trận đấu nào mà có thể khiến cho bức bình phong bị dao động như thế.

Quá kinh người. Bên trong là những kẻ có sức mạnh quá đáng sợ. Đám đông dừng bỏ chạy. Họ nhìn về phía khu thi đấu.

Họ thấy có một lớp khí bao quanh Lâm Chính giúp anh chặn những cây châm kia tấn công...
Chương 3509: Vạn ánh nhìn

Vèo vèo vèo...

Trong sân thi đấu không ngừng truyền ra tiếng kim đâm chói tai.

Hơi thở hỗn loạn.

Khí kình bảo vệ cơ thể Lâm Chính không ngừng bị va chạm, bắt đầu xuất hiện vết nứt.

Dưới sự va chạm với cường độ cao như thế, người thường đã thành tro từ lâu rồi, Lâm Chính còn có thể ngăn chặn thì đủ chứng minh thực lực của anh mạnh mẽ.

Mọi người đều tập trung theo dõi.

“Anh Lâm phải cố chịu nha!”, Ái Nhiễm nóng lòng như bị lửa đốt, không nhịn được mà hét.

“Cậu Lâm nhất định phải kiên trì! Phải giữ vững!”, tông chủ Thanh Huyền Tông siết chặt nắm đấm, mí mắt không dám chớp.

Ai cũng biết đây là một chiêu mạnh nhất của Độc Cô Vấn, cũng là đòn mà hắn đã dốc hết toàn bộ thực lực.

Thế công hung tàn đáng sợ như thế, e là Độc Cô Vấn đã dùng toàn bộ sức lực còn lại.

Sau một chiêu này, Độc Cô Vấn sẽ kiệt sức, không thể chiến đấu tiếp nữa.

Vì thế, chỉ cần Lâm Chính có thể vượt qua một đòn này thì anh xem như thắng.

Còn không vượt qua được, kết cục của Lâm Chính sẽ là thịt nát xương tan.

Sơn trang Vân Tiếu, Nam Ly Thành, Tường Vân Phái, Tề Phượng Sơn... người của các thế tộc này đang thầm cổ vũ Lâm Chính.

Ngoại trừ những thế tộc này, toàn bộ người còn lại đều mong phòng thủ của Lâm Chính mau chóng bị phá, mong anh lập tức chết.

“Cậu Vấn! Dùng thêm sức đi! Dùng thêm sức! Hắn sắp không chịu đựng nổi rồi, lại thêm chút nữa là thắng rồi!”

“Nhất định phải chịu đựng được!”

“Dùng thêm chút sức nữa đi, hắn sắp bại rồi!”

“Cậu Vấn, cố lên!”

Người thành Độc Cô đều thót tim nhìn thẳng vào sân thi đấu, họ không dám nhìn sang chỗ khác một giây nào như thể tất cả đã bị cảnh tượng chiến đấu kịch liệt này hút hồn.

Dù là thành chủ thành Độc Cô thì cũng không thể ngồi yên nữa, ông ta chậm rãi đứng lên khỏi ghế, chân tiến lên vài bước, mắt không hề rời khỏi sân thi đấu.

“A!”

Lúc này, Độc Cô Vấn hét một tiếng dài, phân thân trong sân thi đấu phóng thích ra khí kình mãnh liệt hơn.

Răng rắc!

Răng rắc!

Răng rắc...

Vết nứt dần lan rộng trên khí kình hộ thể của Lâm Chính.

Cứ tiếp tục như vậy, e là không tới mười giây nữa, khí kình hộ thể của anh sẽ bị phá vợ.

Tiếp tục như thế thì là ngồi chờ chết!

Nên phá giải cục diện này thế nào?

Ánh mắt Lâm Chính lạnh như băng, não nhanh chóng vận hành, suy nghĩ biện pháp.

Nhưng đúng lúc này, anh đột nhiên ý thức được điều gì đó, vội mò mẫm trên thân mình, lấy ra một cây kim dài sáng lóa.

“Là Trùng Long Thích!”

Có người hét một tiếng thất thanh.

“Cái gì? Tên này muốn dùng Trùng Long Thích phá chiêu của Độc Cô Vấn đại nhân à?”

“Cũng chỉ thần binh như thế mới có thể!”

“Tuyệt đối không thể!”

Cốc chủ Trùng Long Cốc đứng bật dậy, cắn răng quát: “Hắn không biết cách sử dụng Trùng Long Thích, hắn không phá được chiêu!”

Mọi người nghe vậy thì đều gật đầu.

Theo họ, ngay cả Nhiêu Ưng cũng không thể sử dụng thành thạo thì đừng nói kẻ chưa từng dùng tới Trùng Long Thích như Lâm Chính.

“Trùng Long Thích đúng là một món thần binh! Nhưng muốn điều khiển nó không phải là chuyện dễ dàng, người này chưa từng dùng Trùng Long Thích, vào thời điểm quan trọng, hắn lấy nó ra hiển nhiên là đã rơi vào cảnh làm liều khi túng quẫn!”, thành chủ Độc Cô cười, lạnh nhạt nhận xét: “Hắn bị ép tới đường cùng, hết cách rồi! A Vấn thắng chắc!”

Mọi người gật đầu.

Đúng vậy, tuy Lâm Chính cướp được Trùng Long Thích nhưng anh hoàn toàn không hiểu biết gì về nó, trong thời điểm quan trọng, muốn dùng nó phản kích đúng là kiểu bí quá hóa liều, cược mạng một lần!

Lâm Chính thua rồi!

Ai ở hiện trường cũng nghĩ như thế.

Ngay cả Độc Cô Vấn cũng có suy nghĩ này.

Hắn nhìn chằm chằm Trùng Long Thích trong tay Lâm Chính, hừ một tiếng rồi lại tăng khí kình lần nữa.
Chương 3510: Bản Nguyên Huyền Thôi

Tuy chiêu này của Lâm Chính là bí quá hoá liều, không còn cách nào khác mới làm, nhưng Độc Cô Vấn không muốn cho anh bất cứ cơ hội nào.

Hắn vẫn cảm thấy người làm việc thì nên chú trọng vào sự ổn định nên Độc Cô Vấn sẽ không tùy tiện mạo hiểm.

Còn hành động kế tiếp của Lâm Chính chính là đang đánh cuộc!

Đây là một ván cược lớn!

Một người thông qua cách chiến đấu của em trai để phỏng đoán chiêu thức của anh trai, một người lo trước tính sau cỡ đó thì sao có thể đưa ra quyết định liều lĩnh như vậy trong giây phút quan trọng này?

Chắc chắn là có mưu mô chước quỷ gì đấy!

Độc Cô Vấn híp mắt, hoàn toàn phóng hết sức mạnh còn sót lại trong người ra ngoài.

Sắc mặt hắn trắng bệch, hai bên thái dương đổ đầy mồ hôi, cơ thể cũng run bần bật.

Giờ đây, hắn chẳng còn nghĩ được gì nữa.

Mà chỉ có một mục đích!

Đó là đánh nát phòng ngự của Lâm Chính và giết chết anh!

"A!"

Độc Cô Vấn lại gầm lên, khí kình trên người hoàn toàn bùng nổ truyền cho tất cả phân thân có mặt ở hiện trường. Có phân thân lập tức to ra một vòng, tần suất bắn kim khí về phía Lâm Chính cũng tăng lên gấp đôi.

Rắc!

Rắc!

Rắc!

Khí kình quanh người Lâm Chính không ngừng nứt nẻ, toàn bộ chắn bảo vệ đang chậm rãi bong ra từng mảng một.

Nhưng anh lại chẳng thèm để ý, mà là cố gắng cầm lấy Trùng Long Thích, chân bước tới trước từng chút một, song, một tay khác cũng nắm vào Trùng Long Thích, bắt đầu truyền sức mạnh vào bên trong nó.

"Ha ha! sai quá sai rồi! Trùng Long Thích nào có thể khởi động như vậy? Xem ra tên này đã bí đường thật rồi", cốc chủ Trùng Long Cốc híp mắt cười lạnh.

"Cốc chủ, trông dáng vẻ thì tên kia thua chắc rồi, nhưng nếu hắn thua thì chẳng phải Trùng Long Thích sẽ rơi vào trong tay thế gia Độc Cô? Rồi chúng ta phải lấy lại bằng cách nào?", một Long Vệ bước tới chắp tay hỏi.

"Quan hệ giữa Trùng Long Cốc chúng ta và thế gia Độc Cô cũng không tính là kém, đợi Độc Cô Vấn thắng, tôi sẽ đến nói chuyện với thành chủ Độc Cô một chuyến. Tôi nghĩ ông ta sẽ nể mặt tôi mà trả lại thôi", cốc chủ Trùng Long Cốc cười nói.

"Vâng!"

Hiện trường nóng hừng hực như lửa.

Trận chiến giữa hai người cũng đến hồi gay cấn.

Thắng bại ngay trong một kích kia của Lâm Chính.

Nhưng ở trong mắt rất nhiều người xem, Lâm Chính đã thua.

Nói đùa à, kia chính là thần khí của Trùng Long Cốc đó! Tuy Lâm Chính đã cướp được, nhưng anh chỉ là người ngoài, sao có thể biết được cách dùng nó như thế nào?

Đừng nói là người ngoại vực, dù là người trong vực Diệt Vong cũng chưa chắc biết dùng! Dù sao cách dùng nó chỉ có Trùng Long Cốc mới biết được.

Đã vậy, còn phá cục thế nào nữa?

Vừa thấy đã có thể kết luận.

"Người ngoâi vực đúng là người bên ngoài, hoàn toàn chẳng có chút đầu óc nào".

"Thần khí mà anh ta tưởng là đồ thường sao? Nói có thể dùng là dùng được?"

"Lát nữa tên kia sẽ hối hận cho xem!"

"Còn chẳng phải sao?"

Rất nhiều người lắc đầu, cười lạnh và chế giễu Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính vẫn không bị ảnh hưởng, tiếp tục nắm chặt Trùng Long Thích, rót khí kình vào trong, còn tay khác lại thử cầm hoặc nắm, động tác hết sức kỳ lạ.

Cốc chủ Trùng Long Cốc bỗng cảm thấy không thích hợp, ông ta đứng phắt dậy nhìn chằm chằm vào động tác của Lâm Chính, sắc mặt cũng chậm rãi thay đổi.

"Cốc chủ, sao thế?"

Long Vệ bên cạnh kinh ngạc hỏi.

"Động tác kia... trông hơi quen...", cốc chủ Trùng Long Cốc lẩm bẩm.

"Hả?"

Mọi người đồng loạt nhìn sang.

Chỉ thấy Lâm Chính thế mà giơ Trùng Long Thích lên ngang với tầm mắt!

"Kỳ lạ ghê!"

"Rốt cuộc thì tên kia đang làm gì vậy?"

Mọi người đều chẳng hiểu ra sao.

Nhưng cốc chủ Trùng Long Cốc lại như nhận ra gì đó, la lên thất thanh: "Không xong! Đây là thủ pháp thúc giục căn nguyên! Trùng Long Thích sắp bị khởi động! Cẩn thận!"

Câu đó vừa được nói ra, hiện trường lập tức ồ lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK