Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2896: Cưỡng ép phá vỡ

“Kết!”.

Trấn Nguyệt Tiên Nhân kết ấn.

Vù vù vù…

Ấn mỏng như lụa lập tức bao bọc Lâm Chính một cách nhanh chóng, giống như đóa hoa sắp kết thành quả.

Lâm Chính né trái tránh phải, nhưng lại phát hiện xung quanh toàn là lụa mỏng, đã không còn đường nào để lùi lại.

Chỉ có thể cố gắng chống đỡ!

Lâm Chính thúc đẩy khí kình bao phủ toàn thân, kích hoạt cơ thể võ thần.

Ục ục ục…

Tấm lụa bao bọc trên người Lâm Chính phát ra tiếng động quỷ dị.

Mặc dù tiếng động không tính là lớn, nhưng sự va đập của lụa mỏng đối với cơ thể Lâm Chính lại cực kỳ đáng sợ. Sự va đập của mỗi một tấc lụa mỏng đều đạt sức nặng mấy nghìn cân. Cả tấm lụa to lớn như vậy quấn quanh người khiến Lâm Chính chấn động đến mức khí huyết dâng trào.

Nếu không phải độ mạnh cơ thể võ thần siêu phàm, cơ thể Lâm Chính đã vỡ tan tành giống như vỏ trứng rơi xuống đất.

“Đây là… cơ thể võ thần?”.

Thủy Thánh Võ lập tức la lên.

“Cậu có cả cơ thể võ thần? Cậu còn trẻ tuổi mà thiên phú lại đáng sợ như vậy! Vậy thì tôi càng không thể tha cho cậu được!”.

Trấn Nguyệt Tiên Nhân lạnh lùng nói, sau đó tung chiêu: “Sâm La Vạn Tượng!”.

Vù vù vù!

Hai tay bà ta múa may, đánh ra những chùm sáng giống như tinh linh bay về phía Lâm Chính.

Lâm Chính nhìn quanh, vẻ mặt căng thẳng, hết sức thận trọng.

Lúc này, Trấn Nguyệt Tiên Nhân bước tới trước, bỗng nhiên biến mất.

Không hay!

Lâm Chính đột nhiên ý thức được có điều bất ổn, vội vàng lùi về sau.

Nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước!

Trong không trung đột nhiên xuất hiện những bàn tay bằng khí, giống như gió lớn ập tới Lâm Chính.

Mỗi một chưởng đánh xuống đều mang theo năng lượng hủy diệt vô tận. Một đòn đánh tới, năng lượng lập tức nổ tung, uy lực của nó không thua kém gì bom cỡ nhỏ.

Lâm Chính cố gắng chống đỡ.

Nhưng thế tấn công của Trấn Nguyệt Tiên Nhân thực sự quá dồn dập, quá đáng sợ, anh hoàn toàn không thể chống đỡ, chỉ có thể dựa vào xác thịt cầm cự.

Ầm ầm ầm…

Mọi người chỉ thấy trên đỉnh đầu không ngừng vang lên tiếng nổ kịch liệt.

Năng lượng phát nổ làm sản sinh ra lực xung kích đáng sợ, phá tan những kiến trúc ở xung quanh.

“A!”.

“Mau chạy đi!”.

“Mau, mau rời khỏi nơi này!”.

“Chạy đi!”.

Cậu Bùi và đám người đi cùng như chim sợ cành cong, chạy như điên ra khỏi nhà họ Diệp.

Người nhà họ Diệp cũng không ngừng lùi lại, tránh bị ảnh hưởng.

“Thần tiên đánh nhau, người thường gặp nạn sao?”.

Thủy Thánh Võ đứng ở đầu tường, lặng lẽ quan sát.

“Cậu chủ, chúng ta cũng chạy mau đi”.

Người nhà họ Thủy chật vật chạy tới.

“Không cần, các người tạm thời rút lui đi! Tôi ở đây xem xem. Cao thủ so chiêu, công pháp vô hạn, quan sát trận chiến này chắc chắn sẽ có lợi ích rất lớn. Cơ hội thế này không thể bỏ lỡ!”, Thủy Thánh Võ nói.

Người nhà họ Thủy nhìn nhau, không dám nhiều lời, đồng loạt rút lui.

Trong không khí phát nổ mấy trăm lần, sau đó…

Ầm ầm!

Một đóa hoa đỏ tươi nở rộ trên khoảng không nơi Lâm Chính đứng.

Sau đó, cả người Lâm Chính bay ngược ra sau, đâm vào một căn nhà thấp cách xa mấy chục mét.

Căn nhà nổ nát vụn, ngay cả mảnh vụn to bằng móng tay cũng không thấy.

Đợi vụ nổ tan đi, Trấn Nguyệt Tiên Nhân lại xuất hiện giữa không trung lần nữa.

Còn Lâm Chính đã mình đầy thương tích nằm trong đống phế tích.

Cơ thể võ thần của anh đã bị đánh không còn khí kình, đã bị Trấn Nguyệt Tiên Nhân phá!

Xem đến đó, Thủy Thánh Võ hít ngược một hơi.

“Đây là Trấn Nguyệt Tiên Nhân sao? Ngay cả cơ thể võ thần cũng có thể phá…”.

Chỉ một chiêu này quả thật có thể xứng với hai chữ tiên nhân!

“Thiên phú của cậu rất tốt, thực lực cũng không tệ, nếu có thời gian thì sau này chắc chắn có thể trở thành tồn tại vượt trên cả tôi. Nhưng cậu không biết điều, dám đối đầu với tôi, ngày hôm nay cậu chết ở đây cũng không trách được ai, tất cả đều do cậu tự chuốc lấy!”.

Trấn Nguyệt Tiên Nhân lạnh lùng nói, sau đó vung tay định kết liễu sinh mạng của Lâm Chính.
Chương 2897: Sao băng giữa ban ngày

“Thần y Lâm sắp chết rồi!”.

“Đúng là Trấn Nguyệt Tiên Nhân, khí thế, chiêu pháp, khí tức của bà ấy không phải người thường có thể đấu lại được. Không ngờ thần y Lâm truyền kỳ một thời cũng không địch lại, thất bại thảm hại. Cậu chủ, không thể đụng vào người này!”, một cao thủ nhà họ Thủy nghiêm túc nói.

Thủy Thánh Võ lặng lẽ gật đầu, sâu trong đáy mắt tràn ngập sự kinh ngạc.

Đúng lúc này, Lâm Chính ở trong đống phế tích đột nhiên đứng dậy một cách gian nan.

“Ồ?”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân nhíu mày: “Sao? Cậu vẫn còn có thể chiến đấu?”.

“Nếu bà thấy như vậy là có thể giết được tôi… Vậy thì bà xem thường tôi quá!”, Lâm Chính khàn giọng nói, dứt lời lại châm kim vào cơ thể lần nữa.

Trong nháy mắt, cơ thể đầy vết thương của Lâm Chính khôi phục lại bình thường, không những vậy, khí tức của anh cũng đang tăng vọt mạnh mẽ. Từ đầu tới cuối chỉ hơn mười giây, cả người đã khôi phục đến trạng thái toàn thịnh.

“Cái gì?”.

Trấn Nguyệt Tiên Nhân lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Lại khôi phục rồi sao?”, Thủy Thánh Võ cũng không tin được.

“Đây là thủ đoạn gì?”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân trầm giọng.

“Y võ sao có thể không biết thuật Âm Dương điều tiết lục phủ ngũ tạng?”.

“Vậy cũng không thể nhanh đến thế”.

“Cách điều tiết bình thường đương nhiên sẽ không nhanh như vậy, tôi chỉ dùng một vài thủ đoạn phi thường. Mặc dù hành động này có thể giúp tôi khôi phục sức chiến đấu nhanh chóng, nhưng lại là thủ đoạn tiêu hao sinh mệnh, trái với thiên đạo âm dương, không thể dùng thường xuyên”, Lâm Chính đáp.

“Xem ra danh hiệu thần y của cậu không phải gọi cho vui, nhưng vậy thì có tác dụng gì? Cậu có thể làm vậy mãi được sao? Chung quy thực lực của cậu cũng chênh lệch quá xa, cậu không thể đánh bại được tôi”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân lắc đầu nói.

“Thế thì chưa chắc! Tiên Nhân, tôi vẫn chưa dùng hết sức lực”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Không biết điều!”.

Trấn Nguyệt Tiên Nhân nổi giận, lại vung tay đè tới Lâm Chính từ xa.

Ầm ầm.

Vùng đất nơi Lâm Chính đứng lập tức lõm xuống.

Mặt đất rung chuyển điên cuồng, dường như cả Long Xuyên đều chấn động.

Lâm Chính lại bị sức mạnh chấn động đó đè ép.

Nhưng anh không từ bỏ, cắn chặt răng chống đỡ cơ thể, vất vả bò lên.

“Để xem cậu còn bao nhiêu sức lực! Đại Nguyệt Tiên Lực! Trấn! Trấn! Trấn!”.

Trấn Nguyệt Tiên Nhân liên tục gào lên, thần lực đáng sợ như nước lũ đổ xuống, ập về phía Lâm Chính.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Cơ thể Lâm Chính lại đập mạnh lên mặt đất nát tan. Mặt đất liên tục đổ sụp, lún xuống gần ba mét.

Thủy Thánh Võ đang xem trận chiến trở nên nghiêm túc.

Anh ta luôn nghĩ tới một chuyện.

Nếu đối địch với Trấn Nguyệt Tiên Nhân là anh ta… anh ta sẽ ở tình huống gì?

“Tôi xem xác thịt cậu có thể mạnh đến mức nào!”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân lại sử dụng thần thông.

Bà ta nhảy vọt lên độ cao nghìn mét, không biết là dùng chiêu thức gì. Ngẩng đầu nhìn lên, sau lưng bà ta xuất hiện một ấn khí trăng sáng to trăm trượng. Sau đó một tay bà ta kết ấn, khí ấn giống như được chuyển động, nhanh chóng hội tụ về đầu ngón tay bà ta.

Không lâu sau, nó hình thành một kiếm khí dài trăm mét.

Tiếp đó, một tay bà ta hướng xuống, lưỡi kiếm của kiếm khí nhắm tới Lâm Chính đang bị trấn áp ở bên dưới, đâm thẳng xuống từ trên cao.

Thời khắc ấy, toàn bộ người dân Long Xuyên ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy ánh sáng ấy!

Ánh sao băng giữa ban ngày ấy!

“Hỏng bét!”.

Thủy Thánh Võ biến sắc, cũng không dám đứng trên đầu tường nữa, quay người chạy ra ngoài.

Anh ta chưa chạy được bao lâu.

Ầm ầm…

Một tiếng nổ động trời vang vọng khắp Long Xuyên.
Chương 2898: Tới lượt tôi

Nhà họ Diệp chật vật rời khỏi khu vực đang chiến đấu. Diệp Tâm Ngữ được dìu chạy ra ngoài đường lớn. Cô ta ngoái đầu lại với vẻ lo lắng. Một lượng lớn cảnh sát có mặt. Người dân ở đó được giải tán. Xung quanh nhà họ Diệp bị phong tỏa.

“Chuyện gì vậy?”, một người cảnh sát cấp cao chạy tới nơi phát nổ, kinh hãi hỏi.

“Nhà họ Diệp bị cao thủ phá hoại, xin hãy truyền tin đi Yên Kinh, cầu cứu các cao thủ khác tới giúp đỡ”, bà cụ Diệp ho khù khụ hét lên.

“Cao thủ sao?”, người kia tái mặt, lập tức lấy bộ đàm ra nói vài câu rồi vội vàng chạy đi.

Lúc này phần lớn phía nhà họ Diệp đã trở thành vật hi sinh rồi. Mọi người lo lắng nhìn, không biết cuộc chiến đã kết thúc hay chưa.

Trấn Nguyệt Tiên Nhân từ từ đáp xuống. Bà ta nhìn chăm chăm mặt đất đã bị phá hủy.

Uy lực của nhát kiếm cũng đạt tới đỉnh điểm. Tất cả những đối thủ mà bà ta từng gặp, không một ai có thể đỡ nổi nhát kiếm này. Bà ta tin Lâm Chính chắc chắn cũng thế.

“Tới lúc kết thúc rồi”

Nhìn đống đổ nát không chút động tĩnh, Trấn Nguyệt Tiên Nhân nghĩ thầm và rồi quay người đi định tấn công nhà họ Diệp.

“Bà đi đâu thế?", đúng lúc này, một giọng nói yếu ớt vang lên từ đống đổ nát.

Trấn Nguyệt Tiên Nhân tái mặt, vội vàng quay lại. Một bóng hình máu me be bét trông vô cùng chật vật bước ra.

Đó chính là Lâm Chính.

“Không thể nào!”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân gầm lên, con ngươi như muốn lòi ra ngoài.

Bị tấn công như vậy mà không chết sao? Kẻ này là quái vật chắc? Mặc dù lúc này Lâm Chính trông vô cùng thê thảm, vùng lưng đã bị xuyên một lỗ nhưng…anh vẫn đứng dậy được.

“Thân xác cậu đã đạt tới cấp bậc nào rồi?”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân run rẩy.

“Tôi cũng không biết. Có điều giờ không phải là lúc nói chuyện đó”, Lâm Chính trầm giọng, tiếp tục ghim châm lên cơ thể. Tuy nhiên lần này Trấn Nguyệt Tiên Nhân không để anh có cơ hội nghỉ ngơi.

“Chết đi cho tôi”, bà ta gầm lên, điên cuồng lao về phía Lâm Chính.

Luồng khí tức khiến gạch ngói xung quanh vỡ vụn. Trấn Nguyệt Tiên Nhân tấn công thẳng vào ngực anh.

Lâm Chính đưa tay lên đỡ.

Bùm! Sức mạnh khủng khiếp khiến anh bật lùi lại.Trấn Nguyệt Tiên Nhân tiếp tục tấn công. Hai tay bà ta như hai trường thương sắc bén lao lên tới tấp.

Lâm Chính dần dần không đỡ được, Khí tức của anh bị đánh tan, anh tiếp tục tích lũy nhưng hai tay cũng đã yếu dần, cuối cùng thì…

Bụp bụp…Đòn tấn công của bà ta cũng đã dội trúng ngực của anh. Lâm Chính phải lùi tiếp về sau. Cơ thể anh run lên, miệng tứa ra máu tươi

Cứ thế anh phải chịu cả trăm đòn tấn công thì đối phương mới chịu dừng lại. Trấn Nguyệt Tiên Nhân cũng bị tiêu hao sức lực.

Nhưng dù là vậy thì bà ta vẫn đủ sức giết chết Lâm Chính. Trên đời này có ai mà bà ta không giết chết được?

“Đồ con sâu cái kiến. Đi chết đi”.

Trấn Nguyệt Tiên Nhân gầm lên và tấn công tiếp. Đúng lúc này, một bàn tay đưa ra chộp lấy nắm đấm của bà ta và siết mạnh.

“Cái gì?”, bà ta nín thở.

Lâm Chính ngẩng đầu, đôi mắt hừng hực sát ý: “Mấy trò của bà dùng tương đối rồi đúng không? Vậy thì giờ tới lượt tôi”.
Chương 2899: Vô song

“Cái gì?”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân nín thở, không kịp phản ứng.

Hai tay của Lâm Chính bỗng bốc lửa. Bà ta tái mặt, vội dùng chân khí để dập ngọn lửa bùng lên. Nhưng dù bà ta có cố gắng thì cũng không thể dập được lửa.

Trấn Nguyệt Tiên Nhân không dám chần chừ, vội phóng ra một luồng khí tức đẩy lùi khoảng cách với Lâm Chính.

Sau khi kéo dãn khoảng cách, bà ta lập tức tập trung sức mạnh dập ngọn lửa đang bốc lên trên cơ thể thì phát hiện ra ngọn lửa này mạnh vô cùng. Bà ta phải dồn toàn lực mới xử lý được và điều đó đồng nghĩa với việc mà ta bị tiêu hao rất nhiều năng lượng.

“Đây là…dị vương hỏa! Cậu biết cả dị vương hỏa sao?”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân kinh hãi.

“Chút hỏa diễm này đã là gì? Để tôi cho bà thấy thế nào là dị hỏa thực sự nhé”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn, đôi mắt đột nhiên phóng ra luồng sáng còn chói hơn cả mặt trời.

Bên trong đồng tử của anh như có ngọn lửa đang bùng cháy. Ngay sau đó anh lật bàn tay.

Vụt! Một cột lửa từ lòng bàn tay anh phun thẳng lên trời. Đợi cột lửa dần yếu đi thì mọi người phát hiện ra có một bông hoa sen bằng lửa hiện ra.

Ngọn lửa màu trắng với cánh hoa trong suốt vô cùng đẹp đẽ. Thế nhưng đối với Trấn Nguyệt Tiên Nhân thì đây là nỗi sợ.

“Tịnh Thế Bạch Liên! Đó là Tịnh Thế Bạch Liên…hơn nữa cậu còn rót cả diễm lực vào nó? Cậu điên rồi! Lẽ nào cậu muốn phá hủy cả cái Long Xuyên này?", Trấn Nguyệt Tiên Nhân hét lên.

“Không phá hủy được Long Xuyên, tiêu diệt bà thôi", Lâm Chính trầm giọng, đột nhiên ném Tịnh Thế Bạch Liên lên không trung và nhảy lên theo.

Người của Long xuyên ngước nhìn. Thế nhưng họ chưa kịp nhìn rõ thì.

Bùm! Một vụ nổ kinh hoàng đã diễn ra bao trùm cả không gian.

Sau đó, cảnh tượng khủng khiếp xuất hiện trong tầm mắt của đám đông. Và cũng xuất hiện trong tầm mắt của Trấn Nguyệt Tiên Nhân.

Đó là một bông hoa Bạch Liên cực đẹp đó tỏa ra ánh sáng bao trùm cả bẩu trời, đánh tan mây trắng, nhuộm cả không gian.

Nó chưa kịp nở rộ thì đã vội thu hẹp phạm vi, chỉ tập trung vào điểm trung tâm.

Điểm trung tâm đó có một người như thiên thần đang đứng. Đó là một người đàn ông với mái tóc trắng và cơ thể lấp lánh như thủy tinh.

Anh sở hữu khí tức như thần linh, khiến người khác không dám nhìn trực diện. Anh đứng đó, nhìn xuống chúng sinh.

Khí tức này khủng khiếp quá. Nếu như Trấn Nguyệt Tiên Nhân là tiên thì anh chắc chắn phải là thần.

Vô số các cao thủ của Long Xuyên tỏ ra thất kinh. Thủy Thánh Võ cũng trố tròn mắt nhìn lên bầu trời.

“Đó là gì vậy?”, cậu Bùi ngồi phụp xuống đất, không đứng dậy nổi.

“Người...người này là thần y Lâm thật sao?”, Diệp Tuần Tinh cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Hai chân ông ta run lên. Ông ta phát hiện ra có một nỗi sợ không thể miêu tả bằng lời trỗi dậy bên trong con người mình.Đó là cảm giác bị chèn ép tới khó thở.

“Mình đã lựa chọn đúng rồi”, Thủy Thánh Võ hít một hơi thật sâu và tự nhủ.

“Cậu…chủ nói gì cơ?”, một cao thủ hỏi Thủy Thánh Võ.

“Nhà họ Thủy tương lai không phải lo lắng gì nữa rồi”, Thủy Thánh Võ nói giọng khàn khàn.
Chương 2900: Kết thúc rồi

Trấn Nguyệt Tiên Nhân bàng hoàng nhìn lên bóng hình đó. Bà ta cảm thấy đầu óc trống rỗng. Cuối cùng thì bà ta cũng nhận thức được sự khủng khiếp của Lâm Chính.

“Kẻ này sở hữu dị vương hỏa, lại còn rót cả dị hỏa vào Tịnh Thế Bạch Liên, mượn kết cấu bên trong của nó để gia tăng sức mạnh của chính nó. Sau đó cậu ta cho phóng sức mạnh đó ra và hấp thụ ngược vào chính cơ thể của mình. Vì vậy chỉ trong thời gian ngắn thôi thì cậu ta đã đạt tới cảnh giới tuyệt đỉnh”.

“Thế nhưng, tại sao người này lại có thể luyện ra được dị vương hỏa chứ? Và cậu ta làm thế nào để có thể hấp thụ và biến nó thành sức mạnh vậy?”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân tái mặt.

Chiêu thức của Lâm Chính đã vượt quá khả năng tưởng tượng của bà ta. Có điều, Trấn Nguyệt Tiên Nhân sao có thể từ bỏ được.

Bà ta hét lớn. Cơ thể phóng ra ánh sáng, một dấu ấn xuất hiện giữa trán của bà ta. Luồng khí tức lạnh lẽ bao trùm lấy cơ thể Tiên Nhân.

“Bà vẫn còn muốn chiến đấu à?”, Lâm Chính nhìn xuống bằng vẻ vô cảm.

“Dù cậu có công lực khủng khiếp thì tôi cũng không sợ! Giết!”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân gầm gừ và nhảy lên hóa thành ánh sáng lao về phía Lâm Chính.

Khí tức xung quanh bà ta khiến nhiệt độ không khí giảm xuống rõ rệt, dường như băng hàn đã bao phủ cả không gian. Lâm Chính cũng không hề khách khí.

Trong nháy mắt đám đông chỉ nhìn thấy đường sáng di chuyển, mà mỗi nơi nó đi qua đều khiến đất đá vỡ vụn. Có lẽ người dân Long Xuyên sẽ không bao giờ có thể quên được cảnh tượng đó.

Cả không gian chấn động. Âm thanh nặng nề vang lên.

Cuối cùng thì…Bùm! Hai bên va chạm trực tiếp. Sức mạnh bùng nổ, lan rộng trong không gian. Lấy nhà họ Diệp làm trung tâm, sóng sức mạnh phóng cả hàng km khiến đèn đường nổ tung.

Còn nhà họ Diệp thì càng đáng sợ hơn, cảm tưởng ngày tận thế đang giáng xuống. Mây mù tản ra, cảm tưởng nhìn thấy cả hành tinh khác. Những người đứng gần đều bị thương tới mức sứt đầu mẻ trán.

Người dân sợ hãi hét lớn, tháo chạy tán loạn. Cả Long Xuyên trở nên hỗn loạn, giao thông bị ngưng trệ, cảnh sát phải điều động lực lượng đi xử lý. Thủy Thánh Võ vẫn đứng đó. Anh ta vội ngước lên nghìn thì phát hiện hai người kia vẫn chưa tách ra.

Nhưng có vẻ như Trấn Nguyệt Tiên Nhân không đấu lại được Lâm Chính. Hỏa diễm trên cơ thể anh bốc lên ngùn ngụt, áp đảo cả khí tức của Trấn Nguyệt Tiên Nhân và dần dần nuốt gọn lấy bà ta. Bà ta trố tròn mắt, để lộ vẻ kinh hãi, cô gắng dồn lực chống lại.

Thế nhưng dù bà ta có cố gắng như thế nào thì cũng không thể chặn được đòn tấn công của anh.

“Á”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân cùng đường, đành từ bỏ phòng ngự, chưởng thẳng vào ngực Lâm Chính với ý đồ liều chết với anh. Rõ ràng là bà ta đã đánh giá thấp Lâm Chính.

Rầm! Lúc bà ta quyết định từ bỏ phòng ngự thì ngọn lửa đã nhân cơ hội dội thẳng lên người bà ta.

Vụt! Trấn Nguyệt Tiên Nhân từ trên không trung rơi thẳng xuống đất.

Rầm...Mặt đất rung chuyển.

“Kết thúc rồi”, Thủy Thánh Võ nhắm mắt, nín thở.

Lâm Chính dừng lại, nhìn Trấn Nguyệt Tiên Nhân ở dưới đất. Anh khẽ đáp xuống và bước tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK