Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4401: Tu La Vương

Rầm!

Louis quăng điện thoại vào tường.

Điện thoại vỡ nát.

“Chết tiệt! Người phụ nữ chết tiệt! Cả một kẻ vô dụng cũng không giải quyết được! Người của đoàn lính đánh thuê Tử Diệu Hoa toàn là kẻ vô dụng sao?”.

Louis tức giận chửi mắng, sau đó cầm điện thoại bàn lên, do dự một lúc rồi gọi vào một số quen thuộc.

“Sao rồi?”.

Đầu kia điện thoại vang lên giọng nói nghiêm túc.

“Bố, có chuyện ngoài ý muốn, con không giải quyết được người phụ nữ tên Tô Nhu kia, tạm thời không thể lấy được Tập đoàn Duyệt Nhan…”, Louis do dự một lúc rồi nói.

“Con phải biết, nếu không lấy được Tập đoàn Duyệt Nhan, gia tộc chúng ta không thể danh chính ngôn thuận đặt chân ở Giang Thành, chúng ta vào Giang Thành sẽ bị chính phủ Long Quốc chú ý cao độ. Lúc đó, chúng ta muốn làm gì cũng không làm được, mỏ Huyền Hoàng cũng sẽ trở thành giấc mơ đẹp của chúng ta”.

“Bố, hay lấy mục tiêu là người khác đi?”.

“Con ngốc à? Nếu lấy mục tiêu là người khác được thì sao bố lại chọn Quốc tế Duyệt Nhan?”.

“Vậy là không thể đổi sao bố?”.

“Đương nhiên, nghe nói Quốc tế Duyệt Nhan từng có quan hệ hợp tác với Tập đoàn Dương Hoa, có quan hệ không tồi với Dương Hoa. Nếu chúng ta có thể lặng lẽ nắm Quốc tế Duyệt Nhan trong tay, một khi chuyện khai thác mỏ Huyền Hoàng có vấn đề, Dương Hoa nhất định sẽ ra mặt giúp chúng ta!”.

“Hóa ra là vậy…”.

“Louis, con nhất định phải tin vào năng lực của mình, đừng để gia tộc thất vọng. Chúng ta sẽ đến Giang Thành vào sáng ngày mai, đoàn lính đánh thuê Tử Diệu Hoa sẽ đi cùng chúng ta. Nếu sáng mai con còn chưa lấy được Tập đoàn Duyệt Nhan thì để bố”.

Nói xong, điện thoại ngắt máy.

Louis hít sâu một hơi, ánh mắt lộ ra vẻ dữ tợn.



Học viện Huyền Y Phái.

Lâm Chính ngồi ở phòng họp, lặng lẽ nhìn các quản lý cấp cao của Dương Hoa.

Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương và Băng Thượng Quân ra ngoài lịch luyện đều đến.

Nhóm người Từ Thiên, Cung Hỉ Vân cũng đến phòng họp.

Bọn họ nhìn khuôn mặt lạnh băng của Lâm Chính, ai cũng nín thở, không dám lên tiếng.

Bọn họ đi theo Lâm Chính nhiều năm, biết rõ tính cách của Lâm Chính.

Không nghi ngờ gì nữa, lần này Lâm Chính nổi giận rồi.

“Thần y Lâm, chuyện gì mà long trọng gọi tất cả mọi người đến đây vậy? Có chỗ nào cần tôi giúp đỡ sao?”.

Thần Hỏa Tôn Giả cũng đi vào phòng họp, mỉm cười hỏi.

Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Chính, ông ta không khỏi sững người.

“Thần y Lâm, xảy ra chuyện gì rồi?”, Thần Hỏa Tôn Giả không kìm được hỏi.

“Hôm nay tôi chạm mặt một vài người ngoại vực”.

Lâm Chính thấy người đã đến đông đủ, lên tiếng.

“Người ngoại vực?”.

Không ít người ngạc nhiên.

Từ Thiên muốn nói lại thôi.

“Từ Thiên, ông có gì muốn nói?”, Lâm Chính nắm bắt được nét mặt Từ Thiên thay đổi, bèn nhìn sang ông ta, hỏi.

“Chủ tịch Lâm, vài ngày trước tôi điều tra được tung tích của một người ngoại vực, nhưng bởi vì chỉ có một người, cảm thấy không cần thiết phải kinh động đến cậu, nên đã thông báo cho quân đoàn Long Huyền, để người của quân đoàn Long Huyền theo dõi xử lý…”.

Từ Thiên vội giải thích.

Ông ta làm không sai.

Người nước ngoài bình thường đến Giang Thành không hiếm thấy.

Người ngoại vực mà Từ Thiên nói là một vài người có võ ở ngoại vực, những người này muốn vào Long Quốc đều phải đăng ký, hơn nữa đa số sẽ không được thông qua.

Dù sao, bọn họ nhập cảnh sẽ có uy hiếp lớn cho người dân Long Quốc.

Đây là điều chính phủ không cho phép.

Theo lý mà nói, quân đoàn Long Huyền có quyền và nghĩa vụ xử lý những người này, cho nên thông báo cho quân đoàn Long Huyền là lựa chọn rất chính xác.

“Quân đoàn Long Huyền có bắt được người đó không?”.

Lâm Chính hỏi.

“Tôi không rõ, thông báo cho Quân đoàn trưởng Chu xong thì tôi đi lo việc khác, cũng không để ý nhiều”.

Từ Thiên lắc đầu đáp.

Thời gian trước, vì giúp Từ Chính xây phòng nghiên cứu ở cung điện trong núi Thiên Thần, Dương Hoa có thể nói là điều binh khiển tướng, bỏ nhiều tiền mời người, bận rộn đến mức không tách ra được, Từ Thiên cũng không có ngày nào ngơi nghỉ.

“Chủ tịch Lâm, chẳng lẽ mấy người ngoại vực này gây ra chuyện gì ở Giang Thành?”.

Nguyên Tinh nói: “Thế này, tôi sẽ dẫn người đi điều tra tung tích của đám người ngoại vực, dẫn bọn họ về giao cho cậu xử lý”.

“Đúng đấy, chúng ta lập tức hành động!”.

“Tìm theo hình thức rải thảm, có lẽ bọn họ sẽ không trốn được!”.

Tào Tùng Dương và những người khác hưởng ứng.

Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu.

“Bọn họ không phải chỉ có vài người ngoại vực”.

Nghe vậy, mọi người sửng sốt.

“Chủ tịch Lâm, chẳng lẽ…”.

“Có người mở lối vào ở Giang Thành! Bây giờ có nhiều người ngoại vực liên tục vào Giang Thành, hơn nữa những người ngoại vực đó đều không tầm thường, thực lực mạnh mẽ, thân phận hiển hách. Sau khi vào Giang Thành, bọn họ lại dùng các thân phận khác nhau để ngụy trang bản thân, cho dù các ông muốn điều tra cũng chưa chắc có thể tra được”.

Lâm Chính nói.

“Vậy… phải làm thế nào?”.

Bọn họ kinh hãi.

Thần Hỏa Tôn Giả nhận ra được điều gì, hỏi ngay: “Vì sao lại có nhiều người ngoại vực đồng thời vào Giang Thành như vậy? Bọn họ đến là vì cái gì?”.

“Mỏ Huyền Hoàng!”.

Lâm Chính nói ra những gì mình biết.

“Mỏ Huyền Hoàng ở ngoại ô Giang Thành?”.

Vẻ mặt Nguyên Tinh lập tức trở nên khó coi.

“Nguyên Tinh, người ngoại vực còn biết Giang Thành có mỏ Huyền Hoàng, chúng ta chiếm cứ ở đây lại không biết gì, thế là thế nào?”.

Lâm Chính nhìn Nguyên Tinh, lạnh nhạt hỏi.

“Chuyện đó… giáo chủ, tôi… tôi…”.

Nguyên Tinh há hốc miệng, không biết nên trả lời thế nào.

Mọi người cũng không dám lên tiếng.

Nhiều người ngoại vực lặng lẽ vào Giang Thành đã đành, ngay cả Giang Thành xuất hiện mỏ khoáng hiếm mà Dương Hoa cũng chỉ biết sau người khác, sao Lâm Chính không tức giận được?

“Cậu Lâm, mong cậu bớt giận, tôi cảm thấy chuyện này không thể trách bọn họ”.

Thần Hỏa Tôn Giả cười nhẹ, lên tiếng.

Lâm Chính nhìn ông ta: “Tôn Giả muốn biện minh thay bọn họ sao?”.

“Không phải biện minh mà là nói thật. Cậu Lâm, tôi nghĩ cậu và những người ngồi ở đây đều không biết về mỏ Huyền Hoàng phải không?”.

Thần Hỏa Tôn Giả nói.

Nghe thế, Lâm Chính ngẩn người một lúc, sau đó gật đầu: “Quả thật chưa từng nghe qua”.

“Vậy thì đúng rồi, trước khi mỏ Huyền Hoàng xuất hiện đều sẽ có dấu hiệu, mọi người không biết về mỏ Huyền Hoàng, hoàn toàn không chú ý đến dấu hiệu này, để người ngoại vực biết được cũng đâu có gì kỳ lạ?”.

Thần Hỏa Tôn Giả lắc đầu nói.

Lâm Chính thở ra một hơi, nói: “Được rồi, giờ truy cứu chuyện này cũng không có ích gì, chuyện cần làm là phải giải quyết những người ngoại vực này! Từ Thiên!”.

“Cậu Lâm!”.

Từ Thiên lập tức đứng dậy.

“Điều động tất cả người Dương Hoa phối hợp với quân đoàn Long Huyền, điều tra tất cả người ngoại vực trong Giang Thành!”.

“Vâng!”.

“Ngoài ra, cử người theo dõi biên giới, nếu có người ngoại vực khác chuẩn bị nhập cảnh thì phải chuẩn bị sẵn sàng”.

“Tuân lệnh!”.

Từ Thiên gật đầu, vẻ nghiêm túc, còn định nói gì đó thì đột nhiên điện thoại vang lên.

Từ Thiên nhìn điện thoại, đột nhiên con ngươi mở to, sắc mặt trắng bệch.

“Sao rồi?”, Lâm Chính nhíu mày hỏi.

“Chủ tịch Lâm, tôi vừa nhận được tin, Tu La Vương… nhập cảnh rồi…”.
Chương 4402: Đội Cấm Vệ

“Tu La Vương của ngoại vực sao?”, Thần Hỏa Tôn Giả ngạc nhiên.

Có không ít người đã từng nghe qua về cái tin này. Người này được mệnh danh là sát thần của ngoại vực. Ở ngoại vực, hắn tàn sát người vô số kể, số người chết trong tay hắn nhiều không kể siết.

Thế nhưng do thực lực quá mạnh mà giờ các nước vẫn không thể làm cách nào chặn được hắn. Hắn vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật.

"Để có thể tiêu diệt được mầm họa này, nước L đã cử năm nghìn quân tinh nhuệ nhất kết hợp với ba chiếc chiến cơ để tiêu diệt Tu La Vương. Thế nhưng kết quả là năm nghìn người này đều bị hạ gục. Ba chiếc chiến cơ bay về nước, đội quân tinh nhuệ trên máy bay vừa đáp xuống thì cũng phát điện".

Vì vậy đến ngay cả những người ít quan tâm tới người ngoại vực như Nguyên Tinh cũng đã từng nghe qua tên của kẻ này.

Nghe Từ Thiên nói vậy, đám đông nín thở, đồng loạt nhìn Lâm Chính.

“Từ Thiên, thông tin của ông chính xác chứ?”, Cung Hỉ Vân lập tức hỏi.

“Chính xác”.

“Sao tự tin thế?”

“Bởi vì lên cả tin tức thời sự rồi”, Từ Thiên lấy điện thoại ra phát tin cho mọi người xem. Hóa ra tin tức Tu La Vương vào Giang Thành đã sục sôi cả thành phố rồi.

Rõ ràng là Tu La vương không có ý giấu diếm hành tung của mình. Hoặc nói cách khác là hắn khinh thường Long Quốc.

Hắn có thể thông báo cho phía nhà nước Long Quốc rằng hắn đang vào đất nước này. Hành động này thật sự không coi Long Quốc ra gì.

Quá ngông cuồng. Lâm Chính im lặng, anh nhìn chăm chăm màn hình và suy nghĩ.

Cộc cộc...Lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.

“Vào đi”, Lâm Chính nói. Cánh cửa được đẩy ra. Tần Bách Tùng bước vào.

“Bách Tùng à? Sao muộn rồi còn chưa đi ngủ vậy?”, Lâm Chính hỏi.

“Thưa thầy, võ trưởng Lôi tới rồi”, Tần Bách Tùng lên tiếng. Một bóng hình đứng ngay phía sau ông ta. Đó không phải ai khác mà chính là Lôi Phúc

“Võ trưởng Lôi, sao ông tới rồi?”, Lâm Chính chau mày.

Lôi Phúc mỉm cười hành lễ kiểu quân đội với Lâm Chính. Lâm Chính cũng đứng dậy đáp lễ

“Lâm soái, với thần thông của cậu chắc chắn đã nhận được thông tin rồi đúng không?”, ông ta cười khổ.

“Tu La Vương ấy hả?”

“Đúng vậy”

Lôi Phúc gật đầu: “Theo như tình báo thì Tu La Vương đã vào biên giới rồi. Vì sự an nguy của Giang Thành, cấp trên đã hành động ngay trong đêm, đề ra chiến lực đồng thời điều động Cấm Vệ tới. Lần này tôi đưa họ tới giúp Lâm soái ổn định cục diện”

“Đội Cấm Vệ sao?”, Lâm Chính khẽ chau mày, mơ hồ ý thức được điều gì đó: “Là đội quân hoạt động ở nước ngoài đó hả?”

“Đúng vậy”, Lôi Phúc gật đầu, quay qua nhìn.

Một đội quân bao gồm nam nữ mặc đồ đen xì bước vào trong. Người của Dương Hoa kinh ngạc nhìn bọn họ.

Những người này nhìn còn trẻ thế nhưng thực lực và khí tức thì vô cùng khủng khiếp. Bọn họ bước vào, xếp thành hàng nhìn chăm chăm Lâm Chính. Họ không hề hành lễ giống như đang khinh thường anh vậy.

Lâm Chính tò mò lắm. Dù sao thì cũng là long soái mà. Theo lý mà nói bọn họ phải hành lễ mới đúng.

Lôi Phúc nhận ra vội vàng bước tới: “Lâm soái đừng trách họ, người của đội Cấm Vệ không hề chịu sự ràng buộc của ai cả”.
Chương 4403: Ngạo mạn

“Không chịu sự ràng buộc là có ý gì?”, Lâm Chính nhìn ông ta.

“Tức là tướng ở bên ngoài, không chịu mệnh lệnh, họ hoạt động linh hoạt, không chịu sự kiểm soát của bất kỳ ai, dù cậu là long soái của Long Quốc thì cũng không thể quản được họ. Vì vậy các thành viên của đội Cấm Vệ hơi vô lý chút”, Lôi Phúc cười lúng túng. Sau đó ông ta cũng tỏ vẻ bất lực.

“Có thể hiểu được”, Lâm Chính gật đầu nhìn bọn họ.

Anh định lên tiếng nói gì đó thì một cô gái tọc ngắn bước tới. Cô gái nhìn chưa tới ba mươi, đường nào ra đường đấy với đôi chân trông vô cùng mạnh mẽ.

Cô gái có nước da nâu khỏe khoắn, đôi mắt đánh thép giống như mắt diều hâu khiến cho người khác không dám nhìn thẳng.

Thế nhưng điều đập vào mặt người ta chính là một vết sẹo đáng sợ trên khuôn mặt cô gái nằm ở vị trí bên trái.

“Anh chính là vị long soái thứ tư phải không?”, cô gái nhìn Lâm Chính và lên tiếng. Giọng nói cô ta ý vị và có lực.

“Cô là..?”

“Tôi là Hứa Chỉ Sương, đội trưởng đội Cấm Vệ”.

“Chào đội trưởng Hứa”, Lâm Chính mỉm cười đưa tay ra .

Thế nhưng cô ta chỉ nhìn tay Lâm Chính chứ không có ý bắt tay lại. Cô ta hừ giọng: “Lâm soái, tôi nhận được tin về ba vị loang soái còn lại khi ở nước ngoài thì cũng khá ngạc nhiên. Tôi không ngờ một người trẻ như anh cũng đủ tư cách làm long soái. Nghe võ trưởng Lôi nói rằng y thuật của anh xếp số một, anh đã cứu chữa cho rất nhiều người ở Giang Thành. Tôi thấy nếu đúng là như vậy thì phong cho anh làm long soái cũng là điều dễ hiểu”.

“Sao cô lại nói vậy”, Lôi Phúc nghe thấy thế thì khẽ quát.

“Võ trưởng Lôi, tôi không nói sai mà. Ngoài ra những vị long soái kia đều lập được công nơi chiến trường, đóng góp cho đất nước, được chúng tôi tôn trọng, được vô số người dân tôn kính. Còn vị này thì sao, có phải là danh bất hư truyền không? Ngoài việc chữa trị cho vài người ra thì anh ta làm được thêm điều gì?” , Hứa Chỉ Sương thản nhiên nói.

Lôi Phúc á khẩu. Người của đội Cấm Vệ là như vậy, họ kiêu ngạo, thậm chí ăn nói còn rất khó nghe. Thế nên họ đắc tội với không ít người

Thế nhưng họ cũng không quan tâm. Dù sao thì họ cũng thường ở nước ngoài, cũng không qua lại nhiều với người trong nước nên là đắc tội với ai cũng không quan tâm.

“Đúng vậy, đúng là tôi hư danh, dù sao thì những vị long soái kia cũng quản lý hàng vạn quân, chinh chiến tứ phương, bảo vệ đất nước. Còn tôi thì chỉ là một người không có gì”, Lâm Chính không hề tức giận mà chỉ mỉm cười.

“Còn trẻ mà có được tâm thái như thế cũng thật hiếm có. Tôi nhìn tưởng là ngoài đẹp trai và biết chút y thuật ra thì anh chẳng còn gì, giờ xem ra tôi sai rồi”, Hứa Chỉ Sương khẽ gật đầu, chuẩn bị rời đi.

“Lâm soái, người ngoại vực và Tu La Vương, chúng tôi sẽ đối phó, điều anh cần làm là phối hợp hành động với chúng tôi. Nghe nói Dương Hoa của anh có vài người có thực lực lắm. Từ giờ bọn họ sẽ nghe theo sự chỉ đạo của chúng tôi”.

Dứt lời, người của Dương Hoa tái mặt.

“Ngoài cậu Lâm ra, chúng tôi không nghe ai hết”, Tào Tùng Dương nói.

“Sao thế lẽ nào các người định tự đối mặt với Tu La Vương?”, Hứa Chỉ Sương quay lại nhìn chăm chăm Tào Tùng Dương.
Chương 4404: Toàn lực phối hợp

“Có gì mà không được chứ? Chỉ một Tu La Vương nhỏ bé thôi mà, nghĩ Dương Hoa chúng tôi sợ hắn sao?”

Nguyên Tinh hừ một tiếng nói.

“Đội trưởng Hứa, tôi nghĩ cô đã hiểu lầm tướng Lâm rồi, thật ra tướng Lâm không chỉ biết y thuật mà còn là một bậc y võ rất giỏi, võ đạo của cậu ấy không hề kém chút nào”.

Lôi Phục cắn môi dưới, thử giải thích một lần.

Dù sao mấy người Hứa Chỉ Sương vừa được điều về từ ngoại vực, họ thường xuyên ở ngoại vực, cũng không hiểu nhiều về Lâm Chính.

“Sao thế, Lôi võ trưởng muốn để long soái Long Quốc rơi vào tình cảnh nguy hiểm à?”

Hứa Chỉ Sương nhìn Lôi Phúc, cong môi khẽ cười nói: “Lôi võ trưởng, nếu một vị thủ lĩnh Long Quốc có mệnh hệ gì, ông biết điều này có nghĩa là gì không?”

Lôi Phúc run lên.

“Tu La Vương khác với đám nhát cáy các ông từng gặp trước đây, thủ đoạn của người này rất tàn nhẫn, thực lực vượt xa mọi thứ. Nói thật cho các ông biết, thật ra đội quân tinh nhuệ mà nước L phái đến cũng không thể khiến Tu La Vương đánh hết một phần mười sức mạnh, chỉ thoáng chốc đã bị Tu La Vương dễ dàng giết chết. Nếu đổi lại là Dương Hoa các ông, các ông nghĩ có thể trụ được bao lâu?”

“Lôi võ trưởng, tôi không để tướng Lâm can thiệp không phải là tôi coi thường anh ta, dù sao tôi cũng đã nghe nói về y thuật của anh ta, ngay cả vương thất nước Y cũng rất tin phục y thuật của anh ta. Tôi rất khâm phục điểm này của anh ta, nhưng chiến trường không phải là bàn phẫu thuật, một khi tướng Lâm xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chúng ta không ai có thể nói được gì cả”.

Hứa Chỉ Sương hừ một tiếng nói, sau đó đi thẳng ra ngoài.

Người của đội Cấm Vệ cũng chuẩn bị rời đi.

“Đội trưởng Hứa”.

Lôi Phúc than ngắn thở dài, lộ ra vẻ bất lực.

“Đội trưởng Hứa”.

Lúc này Lâm Chính gọi.

Hứa Chỉ Sương dừng bước, quay đầu nhìn anh.

“Chiến trường không khác gì bàn phẫu thuật, thực lực của cô quyết định sống chết”.

Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Vậy à?”

Hứa Chỉ Sương không cho là thế.

“Ngoài ra, tôi có thể xóa vết sẹo trên mặt của cô”, Lâm Chính nói.

Hứa Chỉ Sương xoa vết sẹo đáng sợ trên sống mũi, khẽ cười một cách đầy khinh thường, lắc đầu rời đi.

“Không cần, đây là biểu tượng vinh quang của tôi”.

Cô ta vừa dứt lời, tất cả thành viên đội Cấm Vệ đều đi ra khỏi phòng họp.

Không ít người Dương Hoa nổi giận.

“Tướng Lâm, mong cậu lượng thứ”.

Lôi Phúc chỉ đành nói.

“Lôi võ trưởng đừng lo, tôi không giận”.

Lâm Chính cười nói: “Họ chém giết ở ngoại vực vì Long Quốc chúng ta, đặt mình ở nơi nguy hiểm mà không oán trách một câu, thật ra họ đều là anh hùng của Long Quốc, sao tôi có thể giận anh hùng được?”

“Tướng Lâm”, Lôi võ trường há miệng.

“Tần Bách Tùng”.

“Thầy có gì dặn dò?”

“Đi lấy một ít thuốc tốt đưa cho đội Cấm Vệ, nói với đội trưởng Hứa, Dương Hoa chúng ta sẽ cố gắng hợp tác với tất cả hành động của họ, để họ không cần phải dè chừng”.

“Vâng thưa thầy”.

“Tướng Lâm, lần này làm phiền cậu rồi, nhưng tôi nghĩ đội trưởng Hứa nói điều này rất đúng, đúng là Tu La Vương không tầm thường, cậu tốt nhất đừng mạo hiểm”.

Lôi Phúc do dự, sau đó thận trọng nói.

“Lôi võ trưởng, nếu là ở ngoại vực, tôi sẽ tận lực giao cho đội Cấm Vệ xử lý, nhưng nơi này không phải là ngoại vực. Đây là Giang Thành, đây là Dương Hoa, nếu hắn đến thì tôi sẽ không ngồi yên chờ chết”.

Lâm Chính bình thản nói, đôi mắt lóe lên thần quang một đỏ một xanh.

Lôi Phúc run lên.

Ông ta nhìn thấy cảnh tượng giống như ngân hà tinh không rộng lớn xuất hiện trong mắt Lâm Chính, cả người thất thần.

Rốt cuộc thực lực của vị tướng Lâm này cao đến mức nào.
Chương 4405: Thẩm vấn

Từ Thiên và Mã Hải nhanh chóng tạo ra hệ thống tình báo bao phủ khắp thành phố.

Có lẽ hiện giờ hệ thống này vẫn chưa hoàn thiện, nhưng đã thành hình sơ bộ.

Từ Thiên nắm quyền vùng đất màu xám của cả Giang Thành, người của ông ta được phái đi khắp các đường phố và ngõ hẻm trong thành phố.

Từ Thiên đều có thể biết được mỗi một gương mặt lạ trong Giang Thành.

Sau đó điều tra lai lịch của mấy người này.

Hễ là người không điều tra ra được thì đều “được” chú ý rất nhiều.

Còn những người đã tra ra rõ là ngoại vực thì sẽ thông báo với quân đoàn Long Huyền, để Chu Huyền Long xử lý.

Đội Cấm Vệ không phụ trách chuyện tương tự này, mục đích họ đến đây chỉ vì Tu La Vương.

Nhưng chuyện Tu La Vương sắp đến đã lan truyền khắp thành phố.

Tất cả người ngoại vực đến Giang Thành đều nhận được tin tức này.

Trước sân bay.

“Một mình Tu La Vương đến Giang Thành cũng là vì mỏ khoáng Huyền Hoàng à?”

Lâm Chính hỏi Lôi Phúc chuẩn bị về Yên Kinh.

“Nghe nói trung tâm mỏ khoáng Huyền Hoàng có một Huyền Hoàng Khoáng Tâm, đá này là nhân tố chính sinh ra mỏ khoáng Huyền Hoàng, e là lần này Tu La Vương chỉ đến vì Huyền Hoàng Khoáng Tâm”.

Lôi Phúc giải thích.

“Đá này có tác dụng gì?”

“Rèn thần khí, tu luyện tăng lên, dùng thuốc chữa thương, khỏe mạnh cường tráng, tóm lại là có cả trăm công dụng”.

“Thì ra là thế”.

Lâm Chính như có điều suy ngẫm gật đầu.

“Nếu thứ này ở Giang Thành, theo lý dĩ nhiên là của tướng Lâm, nếu tướng Lâm lấy được nó, tôi nghĩ bên trên sẽ không có ý kiến gì”.

Lôi Phúc mỉm cười nói.

“Ông đang ám chỉ tôi sao?”

Lâm Chính nói.

“Ha ha, tướng Lâm nói gì thế, cần gì phải ám chỉ với cậu chứ? Nhưng tôi nghĩ cho dù tôi không nói, tướng Lâm chắc cũng có hứng thú với thứ này”.

Lôi Phúc bật cười.

“Có thể thu hút nhiều người ngoại vực đến thì chắc chắn thứ này không phải tầm thường, tôi nghĩ không chỉ là người ngoại vực nhỉ? Giới võ thuật Long Quốc không ai dòm ngó gì vật này à?”

Lâm Chính lắc đầu nói.

“Chắc chắn là có rất nhiều người thèm muốn thứ này nhưng chính phủ đã vào cuộc, hơn nữa lại ở Giang Thành, tôi nghĩ không ai trong giới võ thuật dám mạo hiểm đắc tội với tướng Lâm, đến gây rối ở đây”.

Lôi Phúc lắc đầu nói.

Lâm Chính gật đầu, bình thản nói: “Được rồi Lôi võ trưởng, máy bay sắp cất cánh rồi, chúc ông thuận buồm xuôi gió”.

“Được, tướng Lâm bảo trọng, có thời gian rảnh thì đến Yên Kinh, tôi mời cậu uống rượu”.

“Uống rượu thì khỏi, tôi nhất định sẽ đến Yên Kinh, dù sao vẫn còn một cuộc ân oán chưa kết thúc”.

Lâm Chính vẫy tay, sau đó xoay người rời đi.

“Ân oán?”

Lôi Phúc sửng sốt, ngẫm nghĩ.

Đến lúc Lâm Chính quay lại Học viện Huyền Y Phái, Từ Thiên đã dẫn mấy người nam nữ tóc nâu đến.

Nhìn dáng vẻ đều là người nước Mĩ Kiên.

Vẻ mặt ai cũng đều căng thẳng, cảnh giác nhìn xung quanh, tay cầm chặt vũ khí mang theo bên mình.

Nhưng nhìn khắp người họ đầy vết thường cũng biết trước đã từng ẩu đả, hơn nữa còn thua thảm hại.

Lâm Chính nhìn lướt qua họ, xuyên qua mấy người nhìn đến vị trí trên cùng.

“Biết tiếng Long Quốc nhỉ?”

Lâm Chính nói.

“Anh là ai? Vô duyên vô cớ tại sao lại bắt bọn tôi?”

Một người đàn ông mũi ưng dẫn đầu nghiêm túc hỏi.

“Trước khi tôi trả lời câu này thì nói cho tôi biết các người đến từ đâu, đến Giang Thành làm gì?”, Lâm Chính nói.

“Chúng tôi là Khách du lịch”.

“Khách du lịch nào mà lại mang theo vũ khí bên người?”

Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Chúng… chúng tôi chỉ phòng thân thôi, chúng tôi có giấy chứng nhận có thể mang theo súng”, người đàn ông tái mặt thanh minh.

“Anh lấy chứng nhận nước Mĩ Kiên cấp đến Long Quốc giải thích à?”

Lâm Chính nhướn mày: “Tôi cho các anh ba giây để trả lời câu hỏi của tôi, nếu không trả lời được, tôi chỉ đành tiễn các anh đi gặp thượng đế”.

Vừa nghe thế, mấy người đó biến sắc.

“Anh à, đừng làm bậy, bọn tôi nói, anh muốn biết gì cứ hỏi”.

Người đàn ông vội nói.

“Đến Giang Thành làm gì?”

“Tìm Huyền Hoàng Khoáng Tâm”.

“Các người biết được tin tức này bằng cách nào?”

“Web đen”.

“Web đen?”

Lâm Chính sửng sốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK