Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3501: Cổ quái

“Cũng có chút bản lĩnh, nhưng tại sao người này lại làm như vậy?"

Thần Cung Thương nhìn chằm chằm Lâm Chính hồi lâu, tựa hồ mơ hồ nhận ra điều gì khiến hắn không khỏi nhíu mày.

Độc Cô Vấn cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn, lập tức hét lên với Độc Cô Hoài trong đấu trường: "A Hoài, hoặc là đánh nhanh hoặc là đầu hàng, đừng trì hoãn nữa!"

Hắn vừa dứt lời, nhiều người xung quanh vô cùng ngạc nhiên.

"Anh, anh nói cái gì?"

Độc Cô Hoài sửng sốt, cho rằng mình nghe lầm.

“Phải đánh nhanh, bất luận thắng bại, đánh nhanh đánh nhanh!” Độc Cô Vấn nghiêm giọng nói.

Mọi người đồng loạt nhìn Độc Cô Vấn, lúc này hắn trông có vẻ rất lo lắng, điều đó khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.

"Quên đi, xem ra anh vẫn không tin tưởng em, nếu như vậy, em sẽ tiêu diệt kẻ này cho anh thấy!"

Độc Cô Hoài gật đầu, trong mắt hiện lên sát khí, sau đó gầm lên một tiếng.

"Mê Ảnh Phi Châm thức thứ bảy! Quỷ Ảnh Mê Tung! Mở!!"

Phiu! Phiu! Phiu! Phiu! Phiu...

Một lượng lớn kim khí xung quanh Lâm Chính trong nháy mắt nổ tung. Nhưng những kim khí này hoàn toàn khác với những cái trước, chúng lúc ẩn lúc hiện, quỷ dị khó thấy. Mọi người chỉ cảm thấy Lâm Chính như đang ở trong sương mù dày đặc, mờ mờ ảo ảo như một giấc mơ.

Lớp sương mù dày đặc này được ngưng tụ lại bởi những chiếc kim khí do Độc Cô Hoài phóng ra.

Nó biến thành một cỗ máy xay thịt khổng lồ lấy Lâm Chính làm trung tâm, điên cuồng tập hợp lại với nhau định bóp nát Lâm Chính.

Mọi người trợn mắt há miệng nhìn chằm chằm, tất cả đều kinh hãi.

Đây nào phải phi châm!

Đây là phi đao mới đúng!

Chúng vô cùng sắc bén!

Ngay cả khoảng không cũng bị vặn vẹo bởi những chiếc phi châm điên cuồng này.

Ngay cả khi ném một miếng thép vào nó, miếng thép sẽ bị nghiền thành bột ngay lập tức.

"Chó má! Lần này xem mày trốn thế nào?"

Giản Đào nheo mắt và chế nhạo, trong mắt anh ta tràn đầy niềm vui sướng.

Tuy rằng Giản Đào rất muốn tự mình giết chết Lâm Chính, nhưng có người giúp anh ta đối phó Lâm Chính cũng là chuyện tốt.

Mọi ánh mắt tập trung vào Lâm Chính.

Lâm Chính nhìn xung quanh, dường như bất lực trước hành động đáng sợ này, vẻ mặt của anh cũng nghiêm lại

Ngay lúc dường như tuyệt vọng nhất, thân thể Lâm Chính đột nhiên rung lên, một luồng cương khí từ trong cơ thể bộc phát ra.

Những kim khí xung quanh bị lực này tấn công, không khỏi khẽ rung lên.

Độc Cô Hoài đột nhiên thở dồn dập.

Lâm Chính vẻ mặt đăm chiêu, nhìn chằm chằm vào vòng xoáy phi châm trước mặt, sau đó đột nhiên chạy lấy đà rồi bật nhảy lên.

Bùm! !

Cơ thể của anh phá vỡ vòng xoáy phi châm và lao ra ngoài.

"Cái gì??"

Độc Cô Hoài tái mặt vì kinh ngạc.

"Điều này là không thể!"

"Hắn lại có thể... xông ra ngoài?"

"Làm sao chuyện này có thể xảy ra??"

Thậm chí còn có nhiều tiếng cảm thán xung quanh.

Độc Cô Vấn cau mày.

Thần Cung Thương vẫn đang suy nghĩ gì đó.

Đám đông người đứng xem sôi sùng sục, không ai có thể tin vào những gì họ thấy.

Đối mặt với phi châm phong tỏa đáng sợ như vậy của Độc Cô Hoài, làm sao Lâm Chính có thể lao ra ngoài?

Đáng sợ.

Lâm Chính lao ra khỏi vòng xoáy phi châm, khắp người đầy vết bầm tím, khí lực toàn thân dường như cạn kiệt. Anh lập tức ngồi xổm trên mặt đất, thở hổn hển như đã kiệt sức.

Độc Cô Hoài hoàn hồn, nghiến răng nghiến lợi lập tức lao về phía trước.

"A Hoài, đừng đánh nữa! Mau nhận thua đi!"

Độc Cô Vấn lập tức đứng dậy và hét lên.

“Anh à, em chưa thua đâu! Em vẫn có thể chiến đấu! "

Độc Cô Hoài gầm gừ và tấn công Lâm Chính như vũ bão.

Lâm Chính lại đứng dậy né tránh, dáng người nhanh nhẹn, bước đi vững vàng.

Bất luận Độc Cô Hoài công kích như thế nào cũng không đụng được tới anh.

Độc Cô Hoài bắt đầu chột dạ, cảm thấy mình không còn sức lực mà đánh tiếp như vậy.

"Độc Cô Hoài, đây là thực lực của anh sao? Nếu như vậy, anh chưa chắc đã là đối thủ của tôi đâu”.

"Thật là thất vọng, tưởng người của thế gia bá đạo phải thế nào kia chứ”.

"Tôi nghĩ Độc Cô Vấn anh trai anh năng lực cũng chẳng ra làm sao, nhìn chút tài mọn của anh là biết”.

Lâm Chính vừa nói vừa né tránh.

Những lời này đã kích động Độc Cô Hoài.

Hai mắt hắn đỏ hoe, toàn thân càng thêm hưng phấn, giống như không thể kiềm chế cảm xúc, lần lượt thi triển ra những chiêu thức hung hãn đáng sợ.

Tuy nhiên, mỗi khi hắn định đánh Lâm Chính, đều bị Lâm Chính né được.

Đừng nhìn Lâm Chính hoảng hốt nhảy dựng lên, thực chất những đòn đánh của Độc Cô Hoài hoàn toàn không thể động tới anh.

Lúc này, Độc Cô Hoài cũng ý thức được mình tựa hồ bị Lâm Chính chơi đùa.

"A Hoài! Em còn chưa nhận ra sao?"

Độc Cô Vấn lại hét lên một tiếng, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng cùng thất vọng.

Độc Cô Hoài sửng sốt, vội vàng nhìn về phía anh mình.

Khi bắt gặp ánh mắt của Độc Cô Vấn, Độc Cô Hoài toàn thân run lên, như thể nhận ra điều gì đó.

"Có vẻ như anh không còn chiêu nào nữa nhỉ”.

Lúc này, Lâm Chính đột nhiên dừng lại, nhẹ giọng nói.

Độc Cô Hoài vội vàng rút lui.

Hắn cảm thấy trận chiến này quá quỷ dị.

Tuy nhiên, Lâm Chính, người ban nãy còn né tránh và rút lui, đột nhiên chủ động lao tới.

"Nếu vậy thì hãy kết thúc trận chiến này”.

Dứt lời, Lâm Chính gần như dịch chuyển tức thời đến trước mặt Độc Cô Hoài.

"Ah?"

Độc Cô Hoài kinh hãi, lập tức đưa tay ra đỡ, nhưng bàn tay như tia chớp của Lâm Chính đã giáng vào hắn.

Bịch!

Độc Cô Hoài bị đánh bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất, khí huyết trong người đảo lộn, nội tạng chấn động, khó mà đứng dậy.

Khi những người có mặt tại hiện trường nhìn thấy, tất cả đều vô cùng kinh ngạc và chết lặng...
Chương 3502: Nhận thua đi, không có gì xấu hổ!

Vậy là bại rồi sao?

Bọn họ không thể chấp nhận được.

Độc Cô Hoài vừa rồi còn chiếm ưu thế lại bị Lâm Chính đột ngột phản công, một chưởng đánh nằm úp sấp.

Tông chủ Thanh Huyền Tông ngây ra như phỗng.

Ái Nhiễm ngơ ngác nhìn chằm chằm võ đài, không dám tin vào những gì mình thấy.

Người của sơn trang Vân Tiếu, Tường Vân Phái, Nam Ly Thành và các tông môn thế tộc khác cũng sửng sốt.

“Vì sao trận đấu này lại kỳ quái như vậy?”, trang chủ Vân Tiếu cũng nhìn ra được, không kìm được lên tiếng.

“Đúng là lạ thật, cậu Lâm luôn bị Độc Cô Hoài đánh áp đảo, đột nhiên lại phản công đánh bại Độc Cô Hoài… Sự đảo ngược này thật là kích thích”, người của sơn trang Vân Tiếu không nhịn được nói.

“Có lẽ cậu Lâm luôn tìm cơ hội. Chưởng lúc nãy chắc chắn là cậu ấy đã nắm được sơ hở của Độc Cô Hoài nên mới ra tay! Cậu Lâm không ra tay thì thôi, ra tay là sẽ quyết định thắng thua!”, người khác cười nói.

Trang chủ Vân Tiếu thì không ngừng lắc đầu: “Không đúng, không phải cậu ta đang tìm sơ hở. Tôi xem một lúc lâu, cảm thấy giống như cậu ta đang đợi gì đó”.

“Đợi gì đó?”.

Người xung quanh ngạc nhiên nhìn trang chủ Vân Tiếu, rõ ràng không hiểu lời này có ý gì.

“Mong trang chủ cho ý kiến”.

“Chuyện đó… tôi cũng không rõ lắm, nhưng tôi có thể khẳng định, cậu Lâm làm vậy chắc chắn là có mục đích”, trang chủ Vân Tiếu khẽ nói.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không hiểu gì.

Lâm Chính đứng dậy, đi về phía Độc Cô Hoài.

Độc Cô Hoài vội vàng bò dậy, còn định ra chiêu nhưng trong cơ thể đảo lộn, khí mạch cũng không thông thuận, chỉ mới vừa vận khí miệng đã nôn ra máu, không thể tiếp tục chiến đấu.

“Anh thua rồi, Độc Cô Hoài, hãy bỏ cuộc đi!”.

Lâm Chính nói.

“Khốn nạn! Tôi không thua! Tôi phải băm nát anh ra! Tôi không thua!”.

Độc Cô Hoài tức giận quát lên, trong mắt tràn đầy căm phẫn, muốn xông lên chiến đấu.

“A Hoài, nhận thua mau!”.

Lúc này, Độc Cô Vấn lạnh lùng quát.

“Anh! Em vẫn có thể chiến đấu!”, Độc Cô Hoài nghiến rằng nói.

“Mau nhận thua! Nếu em không nhận thua thì từ nay trở đi sẽ không còn là người của thế gia Độc Cô nữa!”, Độc Cô Vấn nghiêm túc nói, không cho phép thắc mắc.

Độc Cô Hoài sửng sốt, hắn chưa từng nghĩ tới anh mình lại lộ ra vẻ mặt như vậy.

Vẻ mặt đó giống như là vô cùng thất vọng về hắn.

Độc Cô Hoài cảm thấy nội tâm mình như bị nghìn vạn mũi tên sắc bén xuyên qua, sắc mặt trắng nhợt, trong lòng không khỏi chấn động.

“A Hoài, nghe lời anh con, mau nhận thua đi!”.

Gia chủ của thế gia Độc Cô chậm rãi đứng lên, nói.

“Bố…”.

“Nhận thua đi, không có gì xấu hổ!”.

Nghe vậy, ý chí chiến đấu cuối cùng của Độc Cô Hoài cũng bị mài mòn.

Hắn nhìn chằm chằm Lâm Chính, nghiến răng nói: “Tên họ Lâm kia, hãy đợi đấy, dù tôi đã bại trong tay anh, nhưng thế gia Độc Cô chưa bại! Anh tôi nhất định sẽ đánh bại anh, khiến anh phải quỳ gối xin tha!”.

Nói xong, Độc Cô Hoài ôm ngực, khập khiễng rời khỏi sân đấu.

Lâm Chính không nói tiếng nào, bình tĩnh dõi theo.

Đợi Độc Cô Hoài rời khỏi sân đấu.

“Trận đấu kết thúc, người chiến thắng trong trận đấu này là tuyển thủ Lâm Chính!”.

Ông lão hô to.

Khán giả đều mang vẻ mặt khác nhau, tâm trạng phức tạp.

Bọn họ cứ ngỡ Lâm Chính sẽ thất bại, không ngờ anh lại đột nhiên phản công, quyết định thắng thua.

Mọi thứ cứ như nằm mơ, bọn họ thậm chí còn không nhìn rõ Lâm Chính cố ý nương tay hay là nắm được sơ hở của Độc Cô Hoài rồi tiến hành phản công giành chiến thắng.

“Người ngoại vực này thật là thần kỳ!”.

Thần Cung Thương nhếch khóe miệng, lẩm bẩm đầy hứng thú.

Nhưng lúc đó, bên cạnh lại vang lên giọng nói: “Nhà Độc Cô bại rồi!”.
Chương 3503: Độc Cô Vấn

“Ồ?”.

Thần Cung Thương nhíu mày, ngẩng đầu lên, lại là thanh niên đó.

“Anh nói gì?”, Thần Cung Thương hỏi.

Thanh niên chỉ sờ cằm, nhìn Lâm Chính chằm chằm, không quan tâm đến Thần Cung Thương.

Thần Cung Thương cười nhưng không nói gì.

Hiện trường xôn xao mãi.

Lâm Chính hít sâu một hơi, lặng lẽ điều chỉnh khí mạch.

“Tuyển thủ Lâm Chính, bây giờ cậu có thể vào trận pháp nghịch chuyển khôi phục khí kình rồi”.

Lúc này, ông lão cất tiếng nói với Lâm Chính.

Lâm Chính gật đầu, nhìn sang trận pháp nghịch chuyển lấp lánh ánh sáng trắng kia.

Anh biết một khi vào trận pháp, di chứng sẽ rất lớn, nhưng anh vẫn tò mò rốt cuộc trận pháp thần kỳ đó được cấu tạo thế nào, nguyên lý ra sao.

Lâm Chính cực kỳ mong chờ, vội vàng bước vào.

Đợi khi giẫm chân vào trận pháp.

Vèo!

Trận pháp tỏa ra một vầng sáng trắng lóa mắt, bao trùm Lâm Chính.

Trong nháy mắt, Lâm Chính cảm thấy tầm nhìn hoàn toàn bị che mờ, không nhìn thấy rõ cái gì, nhưng cơ thể anh lại truyền tới cảm giác ngây ngất. Cảm nhận kỹ lại thì giống như những cây châm bạc tinh tế châm vào cơ thể mình.

“Đây là?”.

Lâm Chính hít sâu một hơi, vội vàng cảm nhận.

Một lúc sau, anh bừng tỉnh.

“Hóa ra cái gọi là trận pháp nghịch chuyển chỉ là một cỗ máy phục hồi”.

Lâm Chính âm thầm ca thán.

Trận pháp này không những dùng phương pháp trị liệu bằng khí như Lâm Chính đã nói trước kia, mà còn dùng phương pháp trị liệu bằng ánh sáng.

Khi Lâm Chính bước vào trận pháp, trận pháp chuyển động, sức mạnh trong trận sinh ra những cây châm khí nhỏ bé.

Số châm khí đó vô cùng kỳ diệu, chúng sẽ dùng một bộ châm pháp chuẩn xác cho người vào trong trận, chính bộ châm pháp đó chữa trị vết thương người trong trận. Ngoài ra, năng lượng trị liệu ánh sáng mà trận pháp tỏa ra bao trùm người trong trận, bổ lấp khí kình và tinh thần của người đó. Đến khi người trong trận rời khỏi thì xác thịt lại lành lặn, khí kình khôi phục, tinh thần tràn trề, trông như quay lại trạng thái trước khi chiến đấu.

Chẳng trách được gọi là trận pháp nghịch chuyển.

Nếu có thể học được trận pháp như vậy vận dụng ở Dương Hoa thì sẽ là một lớp khiên bảo vệ sức chiến đấu rất lớn.

Lâm Chính suy tư, lặng lẽ gật đầu.

“Tuyển thủ Lâm Chính, xin mời rời khỏi trận pháp. Tuyển thủ Lâm Chính? Cậu có nghe thấy tôi nói không? Xin hãy rời khỏi trận pháp!”.

Lúc này, nghe bên tai vang lên tiếng gọi, Lâm Chính mới dứt khỏi dòng suy nghĩ.

Lâm Chính sững sờ, bỗng chốc bừng tỉnh, nhìn sang ông lão.

“Xin hãy rời khỏi trận pháp, đừng chiếm dụng tài nguyên của trận pháp quá lâu”, ông lão nghiêm túc nói.

“Xin lỗi, xin lỗi”.

Lâm Chính cười, lập tức nhảy xuống.

Ông lão không nói gì, nhưng lại nhìn Lâm Chính đầy sâu xa, sau đó cao giọng hô: “Bây giờ xin hỏi còn tuyển thủ nào muốn khiêu chiến với tuyển thủ Lâm Chính không?”.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều không có ý lên sân đấu.

Lâm Chính quá kỳ quặc.

Không ai nắm chắc phần thắng.

Nếu lên đó, thắng rồi còn dễ nói, thua thì đúng là sỉ nhục!

Thế là bọn họ đều không lên tiếng.

“Anh! Em nghe lời mọi người nói đầu hàng rồi! Thế gia Độc Cô đã mất hết mặt mũi, anh phải lấy lại mặt mũi cho thế gia Độc Cô!”.

Bên này, Độc Cô Hoài vừa được dìu đến khu nghỉ ngơi thấy vậy thì tâm trạng trở nên kích động, lập tức hét lên.

Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn sang Độc Cô Vấn.

Độc Cô Vấn không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Lâm Chính.

“Độc Cô Vấn, anh nhẫn nhịn được sao? Vinh quang của thế gia Độc Cô đều phụ thuộc vào anh!”, Thần Cung Thương mỉm cười nói.

“Thắng bại là chuyện thường tình của nhà binh, huống hồ thế gia Độc Cô không giành vinh quang nhờ vào mấy chuyện này”.

Độc Cô Vấn hít sâu một hơi, sau đó cất bước ra khỏi vòng, tiến vào sân đấu.

Hiện trường xôn xao thoáng chốc yên tĩnh lại.

Cuối cùng Độc Cô Vấn vẫn ra tay.

“Mau nhìn kìa, cậu Vấn lên sân đấu rồi!”.

“Hay lắm! Lần này phải trả thù cho Độc Cô Hoài!”.

“Lần này người ngoại vực kia thê thảm rồi!”.

“Độc Cô Hoài không thể so sánh với cậu Vấn, cậu Vấn là yêu nghiệt siêu cấp có thể sánh ngang với thiên tài!”.

“Người ngoại vực kia tiêu rồi!”.

Mọi người chậc lưỡi bàn tán, ngay cả các tuyển thủ cũng cảm thấy không tin được.

“Anh Lâm, cẩn thận nhé!”, Trương Kỳ hô lên.

Lâm Chính gật đầu, nhưng khuôn mặt không có dao động gì, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.

Dường như anh tràn đầy tự tin với trận chiến này.
Chương 3504: Trận đầu đã chơi lớn

Độc Cô Vấn bước lên đài, đẩy cuộc thi chung kết lê cao trào. Cần phải biết, Độc Cô Vấn giống như Thần Cung Thương đều là những tuyển thủ hàng đầu.

Theo lý mà nói, đối thủ của Độc Cô Vấn phải là Thần Cung Thương mới phải. Thế mà thật không ngờ hắn lại xuất hiện sớm như vậy

Nhưng mà cũng phải. Độc Cô Hoài thảm bại, Độc Cô Vấn phải đứng ra bảo vệ bộ mặt cho thế gia Độc Cô. Dù sao đây cũng là một kẻ ngoại vực. Thua một kẻ ngoại vực sẽ ảnh hưởng rất nhiều tới danh tiếng của thế gia Độc Cô. Nếu như không giải quyết thì thậm chí còn khiến vị trí bá chủ của bọn họ rung lắc.

Thế tộc có thế lực càng lớn thì lại càng coi trọng thể diện. Bởi vì đây nền tảng cơ bản của sự giao tiếp giữa các thế lực.

Nhưng dù có bước lên thì Độc Cô Vấn vẫn có dự cảm chẳng lành. Hắn không nói ra được thành lời. Nhưng hắn tin vào giác quan thứ sáu của mình. Nó không hề sai.

Độc Cô Vấn tỏ ra cẩn thận. Đợi khi hắn bước vào vòng đấu thì cả hiện trường trở nên sục sôi.

“Độc Cô Vấn đại nhân, nhất định phải đạp kẻ ngoại vực này dưới chân”.

“Không được để hắn tiếp tục ngông cuồng nữa”.

“Đánh bại hắn. Đánh bại hắn”

“Để hắn biết thế nào là sự lợi hại của vực Diệt Vong”.

Vô số người đứng dậy, họ hô hào, kích động. Độc Cô Vấn mang theo hi vọng và cả sự kiêu ngạo của bọn họ.

Bọn họ không cho phép một kẻ ngoại vực đạp lên sự kiêu ngạo của họ. Độc Cô Vấn hít một hơi thật sâu. Thực ra hắn không quan trọng danh lợi mà quan trọng danh dự.

Thế nhưng giờ tất cả đám đông đã đẩy hắn vào tình cảnh không thể thất bại. Đến cả thế gia Độc Cô cũng vậy.

“Thật không dám tin một người ngoại vực như anh mà lại có thực lực như vậy. Anh là người ngoại vực của khu nào? Sư phụ truyền thừa là ai?”, Độc Cô Vấn hỏi.

“Giang Thành của Long Quốc. Tôi nghĩ tổ tiên của vực Diệt Vong cũng tới từ Long Quốc mà thôi. Mặc dù vực Diệc Vong không nằm trên Long Quốc nhưng chẳng khác gì là của Long Quốc cả”, Lâm Chính nói.

“Đúng vậy, tổ tiên của vực Diệt Vong từ rất sớm đã tháo nạn tới đây. Có điều đó là chuyện của hàng ngàn năm trước rồi. Vực Diệt Vong không thể bằng Long Quốc nhưng chúng tôi cũng lưu giữ được những kỹ nghệ tinh tuy hàng nghìn năm. Chiêu thứ mà chúng tôi sở hữu đều là kết tinh trí tuệ của cổ nhân. Nhất là về vấn đề y đạo. Thật không ngờ, lại có một người ngoại vực có y thuật đạt tới tiêu chuẩn của chúng tôi. Xem ra chúng tôi có vẻ giống ếch ngồi đáy giếng rồi”, Độc Cô Vấn nói.

Lâm Chính tỏ ra kinh ngạc, thế nhưng ngay lập tức anh bật cười: “Lần đầu tiên tôi nghe thấy người của vực Diệt Vong thừa nhận sự chưa đủ của mình đấy. Thật hiếm gặp”.

“Người vực Diệt Vong quá ngạo mạn không phải chuyện gì hay ho. Tôi thấy đáng sợ nhất không phải là yếu đuối mà là không biết lượng sức mình. Người của vực Diệt Vong vừa hay lại sở hữu điểm này”, Độc Cô Vấn nói.

Nghe tới đây, Lâm Chính đanh mắt: “Xem ra anh là một đối thủ khó nhằn thật rồi. Cũng may là tôi có sự chuẩn bị, nếu không e rằng cuộc chiến này sẽ rất mất sức”.

“Có sự chuẩn bị sao?”

Độc Cô Vấn giật mình. Đột nhiên, hắn ý thức ra được điều gì đó bèn tái mặt: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Trên đời này lại có kỳ tài như vậy sao?”

“Không phải anh vừa nói rồi sao? Đáng sợ nhất không phải là yếu đuối mà là không biết tự lượng sức mình”.

“Vậy được, vậy để tôi xem đi”, Độc Cô Vân hít một hơi thật sâu và giơ một tay lên.

Năm ngón tay hắn có mây vây quanh giống như thần tiên đang đứng đó, trông vô cùng huyền diệu.

Cả hiện trường im lặng. Vô số ánh mắt tập trung vào hắn.

“Anh Lâm, anh đã chuẩn bị xong chưa?”, Độc Cô Vấn thản nhiên nói. Đôi mắt hắn ánh lên chiến ý.

“Tới đi”, Lâm Chính nói.

“Vậy anh cẩn thận đấy”, Độc Cô Vấn nói giọng khàn khàn và chưởng vào không gian.

Bùm!

Bùm!

Chưởng đánh của hắn đánh vào không trung phát ra âm thanh khá kỳ lạ, sau đó khí tức thần kỳ bỗng tản ra và biến mất. Cứ như chúng tàng hình trong không gian vậy.

“Kinh Vân Huyễn Chưởng?”, có người kêu lên.

“Đây là tuyệt chiêu của Độc Cô Đại Nhân đấy”.

“Ôi trời, vừa mới bắt đầu đã sử dụng độc chiêu sao?"

“Độc Cô Đại Nhân nghiêm túc đến vậy cơ à?”, đám đông không dám tin.
Chương 3505: Thăm dò?

Cùng với chưởng lực được đánh ra, không gian phát ra âm thanh như tiếng nước sôi sùng sục.

Lâm Cính đanh mắt, nhìn trái nhìn phải. Không gian bỗng nhiên vặn vẹo như có thứ gì đó nhúc nhích ở bên trong.

Ngay sau đó.

Vụt…Một lượng lớn châm bạc đột nhiên xuất hiện đâm về phía Lâm Chính.

Lâm Chính vội vàng lụi lại, né đòn. Đừng thấy châm bạc trong suốt mà khinh thường vì chỉ cần bị ghim trúng thôi là sẽ xong đời.

Anh cũng phóng châm ra đối kháng.

Bùm bùm…Châm khí va chạm, phát ra tiếng nổ lớn.

Thế nhưng số châm khí ở hai bên giống như bất tận vậy. Chúng điên cuồng tấn công Lâm Chính. Lâm Chính chống cự nhưng không có hiệu quả.

Cuối cùng anh cảm thấy hơi hoảng loạn, lớp bảo vệ bắt đầu xuất hiện vết nứt. Độc Cô Vấn đanh mắt. Nhân lúc này hắn định tấn công nhưng lại tỏ ra do dự.

Thế là đúng lúc hắn do dự thì Lâm Chính đã tóm được cơ hội. Lâm Chính đột nhiên tạo ra hai cây châm màu xanh nhạt, phóng về hai bên phải và trái. Cây châm màu xanh giống như một vì sao lướt đi trong không gian.

Trong nháy mắt.

Ầm! Cả vùng không gian trái và phải nổ tung.

Cả khu vực thi đấu trấn động. Độc Cô Vấn tái mặt, lập tức lùi lại. Thế nhưng vẫn không kịp.

Việc Lâm Chính đột nhiên gâ khó dễ khiến hắn không kịp phản ứng.

Rõ ràng vừa nãy anh còn chật vật mới đỡ được đòn của hắn vậy mà bây giờ đột nhiên tấn công dũng mãnh như vậy. Sự thay đổi này khiến hắn không kịp phòng bị.

Lâm Chính xông lên, tung liên tiếp ba chưởng vào ngực của Độc Cô Vấn.

Độc Cô Vấn bay bật ra, lưng đập vào bức tường mới dừng lại. Hắn vội vàng đứng vững, lấy châm ra ghim vào ngực.

Cuộc thi y võ thì mỗi một chiêu thức đều chứa độc cực mạnh hoặc là chứa sức mạnh khủng khiếp. Nếu như không phải muốn đối phương bị độc chết thì cũng sẽ phá hỏng mệnh mạch của đối phương.

Nếu như không kịp bảo vệ mệnh mạch, khống chế độc tố thì sợ rằng dù có mạnh hơn nữa cũng sẽ trúng đòn chí mạng.

Huống hồ Lâm Chính không phải là người đơn giản. Vài cây châm ghim xuống.

Phụt! Độc Cô Vấn đột nhiên nôn ra máu tươi, cả người run rẩy. Hắn loạng choạng.

“Cái gì?”, tất cả đều vô cùng kinh ngạc.

“Huynh trưởng”, Độc Cô Hoài và Độc Cô Lạc Nhạn đều kêu lên.

“Cậu Vấn”.

“Sao có thể chứ?”

Người của thành Độc Cô thất sắc. Những người có mặt cũng trố tròn mắt, nhìn bằng vẻ không dám tin.

“Sao lại như thế? Kẻ đó chỉ dùng có ba chiêu mà đã khiến Độc Cô Vấn đại nhân nôn ra máu sao? Không thể nào?”

“Độc Cô Vấn đại nhân là ai chứ? Sao có thể bị tấn công bởi ba chưởng đánh được?”

“Rốt cuộc kẻ đó đã dùng thủ đoạn gì vậy?”, đám đông cảm thấy da đầu tê dại.

“Hóa ra là vậy”, lúc này Tề Thủy Tâm như nhận ra được điều gì đó bèn trố tròn mắt và kêu lên.

“Thủy Tâm nhìn ra điều gì sao?”

Tề Trọng Khôn vội vàng nhìn cô ta. Tề Thủy Tâm cười chua chát: “Anh Lâm quá lợi hại. Hóa ra ban đầu mục tiêu của anh ta đã là Độc Cô Vấn rồi chứ không phải Độc Cô Hoài”.

“Cái gì?”

“Cô Thủy Tâm, cô đang nói gì vậy...chúng tôi không hiểu lắm”.

Người của Tề Phượng Sơn cảm thấy nghi ngờ. Đến ngay cả người của các gia tộc khác cũng không hiểu.

“Tôi nói thế này vậy. Thực ra lúc đấu nhau với Độc Cô Hoài thì Lâm Chính đã đặt mục tiêu lên Độc Cô Vấn rồi. Thực ra anh ta vốn không có hứng thú với Độc Cô Hoài. Cuộc chiến giữa anh ta và Độc Cô Hoài trước đó chúng ta cảm thấy kỳ lạ là vì Lâm Chính đang thăm dò mà thôi”.

“Thăm dò sao?”, đám đông ngạc nhiên.

“Thăm dò?”, Tề Trọng Khôn vội hỏi.

“Bố không hiểu thật sao? Đương nhiên là thăm dò chiêu thức của thành Độc Cô rồi”,Tề Thủy Tâm tỏ ra mất kiên nhẫn. Tề Trọng Khôn nghe thấy vậy thì nín thở.

“Con gái, ý của con là...cuộc chiến của cậu Lâm và Độc Cô Hoài chỉ là để tham dò chiêu thức của thành Độc Cô và để đối phó với Độc Cô Vân?”

“Đúng vậy”, Tề Thủy Tâm gật đầu.

Dứt lời, đám đông cảm thấy da đầu tê dại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK