Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4861: Lỗ mãng

Người đàn ông mặc áo giáp đỏ như bị chết máy, quỳ gục trước mặt Lâm Chính.

Lúc này, áo giáp toàn thân hắn đã tơi tả, da tróc thịt bong, phần eo và vai còn có một cái lỗ.

Mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng những linh kiện như bánh răng trong người hắn.

"Thứ kia chết rồi sao?".

Lang Gia sửng sốt hỏi.

"Nên nói là hỏng hay chưa mới phải!".

Thương Lan Phúc hít một hơi lạnh, thì thào nói: "Tôi nghĩ chắc là hỏng rồi, với chiêu vừa rồi của sư phụ thì không ai đỡ được, sao thứ này có thể chống nổi chứ?".

"Đáng sợ thật! Không ngờ người anh em của tôi lại có thực lực mạnh như vậy!".

Lang Gia lẩm bẩm, rồi chợt nhớ ra gì đó, anh ta lại cắn răng, nói đầy oán hận: "Nếu cậu có thực lực mạnh như vậy, tại sao không đánh một trận với Diệp Viêm mà lại ép đám Huyền Thông phải chết?".

Nghĩ đến những lời Lâm Chính nói ở tầng trước, Lang Gia lại càng cảm thấy khó hiểu, càng cảm thấy oán hận.

"Chắc là để giữ thể lực!".

Người bên cạnh nhỏ giọng nói.

Lang Gia nặng nề nện nắm đấm vào vách tường bên cạnh, vẻ mặt đầy đau khổ.

"Anh Diệp!".

Ám Minh Nguyệt xông tới, đỡ Diệp Viêm dậy.

Nhìn tình trạng thê thảm của Diệp Viêm lúc này, Ám Minh Nguyệt vô cùng hoảng sợ.

"Người này không dễ đối phó, xem ra muốn đánh bại hắn thì phải dùng tới bản lĩnh thực sự rồi".

Diệp Viêm bình thản nói, rồi đứng lên.

"Bản lĩnh thực sự? Anh Diệp, anh vẫn chưa dùng hết sức sao?".

Ám Minh Nguyệt kinh ngạc hỏi.

"Nếu dùng hết sức để đánh nhau với hắn thì đến tầng cuối lấy đâu ra sức lực để ứng phó?".

Diệp Viêm bình tĩnh đáp.

"Đúng... Đúng, anh Diệp nói đúng..."

Ám Minh Nguyệt gật đầu lia lịa, nghe thấy Diệp Viêm nói vậy, sự sợ hãi trong lòng cũng vơi bớt rất nhiều.

"Nhưng anh Diệp, hình như người cơ quan đã hỏng rồi, ngoài giao chiến trực diện thì đâu còn cách nào khác?".

Ám Minh Nguyệt ngập ngừng một lát rồi nói.

"Không, chúng ta vẫn còn một con át chủ bài".

Diệp Viêm mỉm cười, nhỏ giọng nói: "Đưa mẩu kiếm cách cho tôi!".

"Cái gì?".

Ám Minh Nguyệt kinh ngạc.

"Sao? Đến giờ cô vẫn quan tâm đến thanh kiếm kia à? Hay là cô nghĩ tôi sẽ chiếm mất nó, không trả cho cô?".

Diệp Viêm nhíu mày nói.

"Anh Diệp nói gì vậy? Thực ra bố tôi cũng định cho anh thanh kiếm đó".

Ám Minh Nguyệt cười rất miễn cưỡng, chần chừ một lát, cuối cùng vẫn lấy một mẩu vật chất đen sì ở thắt lưng đưa cho Diệp Viêm.

Lâm Chính ở bên này đưa mắt nhìn Diệp Viêm, sau đó cất bước đi tới.

Nhưng anh vừa động đậy.

Rắc!

Người cơ quan bên cạnh lại phát ra âm thanh kỳ lạ.

Sau đó liền thấy người đàn ông mặc áo giáp đỏ vốn đang bất động chậm rãi đứng lên.

"Cái gì?".

Những người đang có mặt đều vô cùng ngạc nhiên.

Bị như vậy mà người cơ quan vẫn không hỏng?

Ánh mắt Lâm Chính chợt đanh lại, không quan tâm đến người cơ quan nữa, điều khiển Vạn Kiếm Đồ đánh về phía Diệp Viêm.

Diệp Viêm đứng phắt dậy, huy động sức mạnh phi thăng, cách không đánh kiếm khí về phía Lâm Chính.

Vèo vèo vèo!

Từng luồng kiếm khí ập tới.

Muốn cản đường tấn công của Lâm Chính.

Nhưng sao anh lại không nhìn ra ý đồ của Diệp Viêm chứ? Anh cố chống lại kiếm khí, áp sát Diệp Viêm.

Diệp Viêm lùi lại.

Lâm Chính huy động Vạn Kiếm Đồ, chuẩn bị phóng tiếp kiếm khí vô tận, chém nát Diệp Viêm.

Hắn nhanh chóng bị ép đến góc tường.

Không còn đường lui nữa!

"Để xem anh còn chạy đi đâu?".

Thương Lan Phúc kích động tự nhủ.

Ám Minh Nguyệt nhíu chặt mày, dường như đang chờ đợi điều gì đó.

"Diệp Viêm, kết thúc rồi!".

Lâm Chính lạnh lùng nói, đang định vung kiếm lên.

"Anh tấn công tôi điên cuồng mà không nghĩ tới tình trạng bản thân, lỗ mãng như vậy sao có thể thắng tôi được?".

Diệp Viêm bất ngờ lên tiếng, sắc mặt bình thản ung dung.

"Hử?".

Lâm Chính thoáng sửng sốt.

Ngay sau đó, cảm giác đau đớn như bị xé rách truyền tới từ bàn tay phải của anh.

Giờ phút này, toàn bộ sức mạnh phi thăng trong người anh bị hạn chế, cả người như bị rút cạn.

"Đây là..."

Lâm Chính ấn lên cánh tay phải, ngoảnh sang nhìn.

Chỉ thấy chỗ cánh tay phải tà khí ngút trời.

Đây là Tà Kiếm Tuyệt Thế!
Chương 4862: Chết không toàn thây

Tà Kiếm run rẩy dữ dội, tà khí giống như đập nước được xả, tràn ra từ thân kiếm.

Sau khi tràn ra ngoài, chúng quấn lấy người Lâm Chính, nuốt chửng sức mạnh phi thăng tỏa ra từ người anh.

Lâm Chính vội phát động nhiều sức mạnh phi thăng hơn để áp chế Tà Kiếm.

Nhưng Tà Kiếm bộc phát quá bất ngờ.

Anh không thể trấn áp kịp thời.

Vèo!

Đúng lúc này, lại một tiếng kiếm kêu sắc bén ập tới.

Là người đàn ông mặc áo giáp đỏ!

Lâm Chính cắn răng, nghiêng người để tránh.

Nhưng kiếm ý cuồn cuộn đã chém tới.

Anh cố giơ Tà Kiếm lên để đỡ.

Keng!

Hai thanh kiếm chạm vào nhau.

Sức mạnh đáng sợ khiến Lâm Chính bị chấn động bay đi, va vào vách tường cách đó không xa, sau đó ngã lăn xuống đất.

Lâm Chính phun ra máu tươi, da thịt toàn thân bị kiếm lực cương mãnh của người đàn ông mặc áo giáp đỏ làm cho rách toạc.

Nhưng anh chưa kịp xử lý vết thương, Tà Kiếm lại giải phóng tà khí khủng khiếp, ăn mòn thân xác của anh.

Lúc này, Lâm Chính mới hiểu ý đồ của Tà Kiếm này.

Nó định thay thế, cướp đoạt ý thức của Lâm Chính, để anh trở thành kiếm nô của nó.

Lâm Chính giơ ngay Bút Họa Kiếm lên, chém vào cánh tay phải của mình.

Keng!

Âm thanh lanh lảnh vang lên.

Bút Họa Kiếm không thể chém đứt bả vai anh.

Hóa ra tà khí của Tà Kiếm đã bao phủ kín bả vai.

Sao nó có thể để Lâm Chính hất cẳng nó đi một cách dễ dàng như vậy?

"Anh chết chắc rồi!".

Diệp Viêm chậm rãi đứng lên, lạnh lùng nhìn anh: "Anh không hề biết lai lịch của thanh kiếm này, nó được thầy đúc kiếm mạnh nhất long mạch dưới lòng đất vào 500 năm trước dùng thân xác của một nghìn kẻ có tội ác tày trời để dẫn dắt, rèn đúc nó ở nơi cực âm cực ác, đồng thời dùng máu của đại năng thượng cổ rưới lên nó! Sức người không thể chống lại được thanh kiếm này!".

"Nó sẽ từng bước xâm nhập ăn mất ý thức của anh, thao túng thân xác của anh, nó sẽ nhanh chóng trở thành anh, còn anh sẽ chết!".

Đám Thương Lan Phúc nghe xong, trong lòng đều cảm thấy ớn lạnh.

Ai nấy trợn tròn mắt, không ngờ lại đột nhiên xảy ra biến cố như vậy.

"Tại sao thanh kiếm này lại bất ngờ phản phệ tôi? Tuy trước đó nó có phản phệ, nhưng tuyệt đối không mạnh như thế này! Có phải các anh đã giở trò gì không?".

Lâm Chính lạnh lùng quát khẽ.

"Đúng là do chúng tôi làm!".

Diệp Viêm giơ tay lên.

Chỉ thấy từng mảnh vụn đen sì rơi từ lòng bàn tay của hắn xuống.

"Đó là..."

"Một phần kiếm cách của Tà Kiếm Tuyệt Thế!".

Diệp Viêm bình tĩnh nói: "Đây là phần quan trọng nhất của Tà Kiếm Tuyệt Thế!".

"Kiếm cách?".

Lâm Chính ngẩng phắt lên.

Lúc này mới phát hiện kiếm cách của Tà Kiếm Tuyệt Thế trong tay anh quả thực thiếu một mẩu nhỏ.

"Nếu Tà Kiếm Tuyệt Thế hoàn chỉnh, thì dù là Ám Thiên Võ Thần cũng không thể hoàn toàn khống chế được nó".

"Nhưng anh đã hủy kiếm cách còn lại của nó".

"Nên nó điên rồi!".

Diệp Viêm bình thản nói: "Thanh kiếm này có linh tính, nó cảm nhận được tôi đã hủy mất chút thần cách còn lại, nên bắt đầu phát điên. Và sau khi bị điên, người đầu tiên nó phản phệ chính là anh!".

Lâm Chính im lặng, sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm Diệp Viêm, không nói một lời.

Ám Minh Nguyệt thì thở phào, nhìn Diệp Viêm với ánh mắt sùng kính.

Không ngờ Diệp Viêm lại dùng thủ đoạn này để đối phó với Lâm Chính.

Anh bị phản phệ thì chết là cái chắc.

Rắc!

Đúng lúc này, người đàn ông mặc áo giáp đỏ đi tới, đứng trước mặt Lâm Chính.

"Kết thúc rồi!".

Ám Minh Nguyệt thở hắt ra, mỉm cười: "Tà Kiếm ăn mòn, người cơ quan khóa chặt, anh ta sẽ chết không toàn thây!".
Chương 4863: Anh còn thời gian quan tâm bọn họ sao?

"Lên!".

Lần này thì Lang Gia không ngồi yên được nữa, anh ta khẽ quát một tiếng rồi dẫn người xông về phía Lâm Chính, định giải vây cho anh.

"Chán sống à?".

Ánh mắt Ám Minh Nguyệt lạnh tanh, vận khí kình nghênh đón.

Nhưng không chờ cô ta ra tay, một luồng khí tức cuồng bạo đã ập về phía này.

Mấy người không kịp đề phòng, đều bị luồng khí tức này hất bay đi, nặng nề ngã xuống lối vào, ai nấy da tróc thịt bong, xương cốt gãy lìa, không ngóc được dậy.

Ám Minh Nguyệt hơi sửng sốt, liền ngoảnh sang nhìn.

Là Diệp Viêm ra tay.

"Lũ ngu ngốc, dám ra tay à?".

Diệp Viêm lạnh lùng nói: "Ám Minh Nguyệt, những người này giao cho cô đấy, tùy cô xử trí!".

"Được, anh Diệp!".

Ám Minh Nguyệt mỉm cười ngọt ngào, sau đó xoay người lại, trong đôi mắt là sát khí vô tận, tiến về phía đám Thương Lan Phúc.

"Khốn kiếp!".

Thương Lan Phúc định giơ kiếm lên.

Nhưng một kích của Diệp Viêm khiến khí mạch và kinh lạc của anh ta bị chấn động, mãi chưa thể hồi phục.

Bây giờ ngay cả đứng cũng vô cùng khó khăn, chứ đừng nói đến việc chém giết với Ám Minh Nguyệt.

"Các anh đáng chết, nhưng cũng thật đáng thương, dọc đường đi anh Diệp toàn lợi dụng các anh, bây giờ các anh đã hết giá trị, đến lúc xử lý rồi".

Ám Minh Nguyệt mỉm cười, huy động sức mạnh phi thăng, đang định xuống tay.

"Ám Minh Nguyệt, cô có giỏi thì đánh tay đôi với tôi đi!".

Thương Lan Phúc tức giận gầm lên.

"Anh cũng xứng làm đối thủ của tôi sao?".

Ám Minh Nguyệt cười khẩy.

"Con khốn, để tôi đánh với cô!".

Lang Gia chửi bới.

"Xem ra anh Diệp nói đúng, các anh chỉ là một lũ ngu xuẩn, đã lúc nào rồi mà còn muốn đánh tay đôi với tôi?".

Ám Minh Nguyệt lắc đầu, chẳng buồn nhiều lời nữa, đánh sức mạnh phi thăng về phía Lang Gia.

Lang Gia gầm lên, đứng phắt dậy, chuẩn bị đón đỡ.

Nhưng tình trạng của anh ta còn tệ hơn Thương Lan Phúc.

Khí mạch trong người nhộn nhạo không yên, sao có thể vận khí được?

Lang Gia cưỡng chế vận khí làm tổn thương đến khí mạch, ọe một tiếng phun ra máu tươi.

"Sư bá!".

Thương Lan Phúc kêu lên.

"Đại ca!".

Những người còn lại đều kinh hãi.

Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc.

Vèo vèo vèo!

Mấy luồng sức mạnh phi thăng bắn ra từ lối vào như mũi tên sắc bén, đánh thẳng vào sức mạnh phi thăng do Ám Minh Nguyệt phóng ra.

Ầm!

Hai luồng sức mạnh va chạm, lập tức nổ tung.

Thương Lan Phúc và Cầm Kiếm Nữ ngây người ra.

Lang Gia cũng sửng sốt, nhìn luồng sức mạnh phi thăng đang tan biến kia, chỉ cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Chợt anh ta nghĩ ra gì đó, liền ngoảnh phắt lại.

Chỉ thấy mấy bóng người lao vào.

"Đại ca, chúng tôi đến đây!".

"Ám Minh Nguyệt, cô đừng hỗn xược!".

"Dám khiến đại ca tôi bị thương, tôi giết cô!".

Những tiếng gầm phẫn nộ vang lên, sau đó các người hầu của Thái Thiên Võ Thần như Huyền Thông từ lối vào xông tới.

"Huyền Thông? Trinh Nam? Các cậu chưa chết sao?".

Lang Gia vô cùng mừng rỡ, kích động đến mức đôi mắt đỏ hoe.

"Đại ca, sao chúng tôi có thể chết được?".

"Chúng tôi khỏe như vâm đây này".

Huyền Thông xông tới, cầm kiếm đứng trước Lang Gia, nói đầy kiên nghị.

Ám Minh Nguyệt cũng kinh ngạc nhìn đám Huyền Thông, há hốc miệng: "Các anh... chẳng phải đã vùi thây trong cái bẫy ở lối vào rồi sao? Tại sao... vẫn còn sống?".

"Người anh em của chúng tôi đã bí mật dặn dò chúng tôi, sau khi tiến vào lối vào, chỉ đi năm mét rồi dừng lại, sau đó cố ý gây ra động tĩnh để lừa các cô. Thực ra chúng tôi vẫn luôn nấp ở hai bên lối vào, chứ không động vào cơ quan bên trong. Chờ cánh cửa cơ quan mở lại, bên ngoài lửa tắt, chúng tôi mới đi ra".

Huyền Thông cười khẩy đáp.

"Cái gì? Cậu Lâm... đã dặn các cậu thế sao?".

Lang Gia tỏ vẻ không thể tin được.

"Đúng vậy, nếu không nhờ cậu Lâm dặn dò, thì chúng tôi vẫn ngu ngốc đi về phía trước, rơi vào bẫy mà chết không toàn thây".

Trinh Nam cười đáp.

"Nếu đã vậy thì tại sao... không nói cho tôi biết nữa? Lẽ nào cậu ấy không sợ giữa đường có bẫy sao?".

Lang Gia ngạc nhiên nói.

"Anh yên tâm, giữa đường sẽ không có bẫy đâu".

Huyền Thông lắc đầu nói.

"Sao cậu lại khẳng định như vậy?".

Lang Gia nhíu mày hỏi.

"Bởi vì... có khả năng cậu Lâm đã biết tỏng về các cơ quan ở tầng bảy..."

Huyền Thông mỉm cười đáp.

Lang Gia, Thương Lan Phúc và Cầm Kiếm Nữ nghe xong đều há hốc miệng.

"Sao có thể thế được? Đây là lần đầu tiên mọi người đến Long Cung, tại sao anh ta lại nhận ra huyền cơ của các cơ quan ở tầng bảy chứ?".

Ám Minh Nguyệt trợn tròn mắt, tỏ vẻ không thể chấp nhận được.

"Có chuyện gì vậy?".

Diệp Viêm ở đằng kia cũng nhìn thấy mấy người mới xuất hiện, vô cùng ngạc nhiên.

"Anh Diệp, bọn họ không hề chết!".

Ám Minh Nguyệt nghiến răng quát khẽ: "Anh Diệp, xin anh hãy ra tay, giết hết những người này đi".

Đám Huyền Thông đều là người hầu của Thái Thiên Võ Thần, Ám Minh Nguyệt đánh với một người không phải chuyện khó, nhưng nếu đánh với nhiều người thì cô ta cũng cảm thấy khó nhằn.

"Thôi được rồi, để tôi!".

Diệp Viêm bình tĩnh nói, nuốt một viên đan dược, rồi đằng đằng sát khí tiến về phía này.

Áp lực của mọi người liền tăng vọt.

"Đừng sợ, cùng lắm thì chết ở đây! Cho dù có chết cũng phải giật được một miếng thịt của hắn!".

Lang Gia gắng gượng đứng lên, nói đầy dữ tợn.

"Được!".

Mọi người đều nhao nhao hét lớn, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.

"Ngu xuẩn!".

Diệp Viêm tỏ vẻ bình thản, sức mạnh phi thăng trong người cuồn cuộn, định nhảy tới giết hết những người này.

Nhưng một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên.

"Anh vẫn còn thời gian quan tâm đến bọn họ sao?".

Nghe thấy thế, Diệp Viêm, Ám Minh Nguyệt, thậm chí cả đám Cầm Kiếm Nữ, Thương Lan Phúc, Lang Gia đều ngây người ra.

Bọn họ vô thức quay về phía phát ra âm thanh.

Là Lâm Chính.

Diệp Viêm ngoảnh phắt lại.

Ầm!

Một tiếng nổ dữ dội vang lên.

Sau đó, một cơn sóng hủy diệt khủng khiếp lan khắp bốn phía.

Tà khí vô tận tỏa ra.

Mọi người còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, thì người đàn ông mặc áo giáp đỏ đã bay tới, nặng nề ngã xuống bên cạnh Diệp Viêm.

Diệp Viêm nhíu mày, lập tức lùi lại.

Chỉ thấy người đàn ông mặc áo giáp đỏ lại bò dậy rồi lại lao về phía Lâm Chính.

Diệp Viêm nhìn người đàn ông mặc áo giáp đỏ, chỉ thấy lồng ngực hắn nổ tung, rất nhiều mảnh vụn rơi lả tả xuống đất khi hắn hoạt động.

Diệp Viêm tỏ vẻ không thể tin nổi.

Đòn tấn công này... phải mạnh đến mức nào đây?

Đây là điều mà con người có thể làm được sao?
Chương 4864: Một kiếm bổ đôi

Diệp Viêm nhìn Lâm Chính với ánh mắt khó tin.

Cánh tay phải của anh đã bị tà khí bao phủ hoàn toàn, Tà Kiếm Tuyệt Thế rung lắc dữ dội, dường như có thể rơi ra cùng với cánh tay phải của anh bất cứ lúc nào.

Sao anh vẫn có thể phát động được đòn tấn công đáng sợ như vậy trong tình cảnh này?

Diệp Viêm không dám tin.

Hắn không dám phát động tấn công nữa, mà tích lũy sức mạnh phi thăng, dè dặt lại gần Lâm Chính.

Người đàn ông mặc áo giáp đỏ vẫn còn sức chiến đấu chứ chưa hỏng hẳn.

Đến lúc để hắn tạo cơ hội cho mình rồi.

Người này có quá nhiều biến số, không thể chỉ dựa vào Tà Kiếm.

Hắn phải đích thân giết người này!

Ánh mắt Diệp Viêm lạnh lẽo, toàn bộ sức mạnh phi thăng được tập trung ở kiếm Bạch Cốt.

Chỉ cần Lâm Chính bị Tà Kiếm hay người đàn ông mặc áo giáp đỏ kiềm chế, để lộ chút sơ hở, thì hắn sẽ ra một kích chí mạng.

Bằng mọi giá!

Rắc!

Rắc!

Rắc!

Thân thể rách nát của người đàn ông mặc áo giáp đỏ di chuyển từng chút một về phía Lâm Chính.

Giờ phút này, năng lượng bên trong hắn cũng dần tăng lên.

Sắp bắt đầu rồi!

Diệp Viêm đã sẵn sàng, đôi mắt nhìn chằm chằm Lâm Chính như chim ưng rình mồi.

"Gào!".

Người đàn ông mặc áo giáp đỏ bỗng phát ra một tiếng gầm quỷ dị, dường như là âm thanh phát ra khi năng lượng trong người hắn phun trào.

Sau đó, chỉ thấy huyết kiếm trong tay người đàn ông mặc áo giáp đỏ tỏa ra thần quang vạn trượng.

Khí tức hủy diệt vô tận sôi trào cuồn cuộn trên huyết kiếm.

Mọi người đều biến sắc.

Cả võ trường im phăng phắc.

Dù nhát kiếm này không giết được Lâm Chính, thì cũng khiến anh không còn sức lực trả đòn.

Cơ hội tốt!

Diệp Viêm đanh mắt lại, rút kiếm xông tới, chuẩn bị ra tay cùng người đàn ông mặc áo giáp đỏ.

Giờ phút này, người đàn ông mặc áo giáp đỏ cũng chém một nhát kiếm đáng sợ về phía Lâm Chính.

Hư không cũng rung chuyển theo thân kiếm.

Nhát kiếm này kinh thiên động địa.

Ám Minh Nguyệt ngước lên nhìn, ánh mắt nóng rực và mong chờ.

Đám Lang Gia, Cầm Kiếm Nữ há hốc miệng nhìn, trái tim vọt lên tận cổ họng.

Đúng lúc người đàn ông mặc áo giáp đỏ sắp vung kiếm chém chết Lâm Chính.

Vèo!

Lâm Chính bỗng giơ cánh tay phải lên, chém về phía hắn.

Tà Kiếm giống như ánh đêm lóe lên giữa ban ngày, lập tức chém đôi người đàn ông mặc áo giáp đỏ.

Thế như chẻ tre, giống cắt đậu phụ!

Năng lượng trên người đàn ông mặc áo giáp đỏ lập tức biến mất.

Cơ thể hắn cũng bị chia làm hai nửa.

Tất cả mọi người dường như đều nín thở.

Bao gồm cả Diệp Viêm.

Vô số đôi mắt trợn tròn.

Không ai dám tin vào cảnh tượng mình vừa chứng kiến.

Cơ thể người đàn ông mặc áo giáp đỏ bị chém đôi, mất hẳn nguồn năng lượng.

Hai nửa người của hắn đổ rầm xuống đất, lập tức vỡ vụn tan tành, các linh kiện rơi đầy đất.

Mọi người trợn mắt líu lưỡi.

Ai có thể ngờ được Lâm Chính lại một nhát chém đôi người đàn ông mặc áo giáp đỏ như vậy chứ?

Nhưng điều khiến Diệp Viêm và Ám Minh Nguyệt chấn động không phải là nhát kiếm này, mà là Lâm Chính có thể sai khiến Tà Kiếm Tuyệt Thế.

"Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Kiếm cách của Tà Kiếm Tuyệt Thế đã bị hủy, nó đã tiến vào trạng thái phát điên, không ai có khả năng điều khiển thanh kiếm này nữa! Tuyệt đối không thể!".

Sắc mặt Ám Minh Nguyệt trắng bệch, toàn thân run rẩy, dường như nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ khó tin.

Diệp Viêm trầm tư, ánh mắt lại nhìn về phía cổ tay của Lâm Chính.

Nhưng hắn nhanh chóng chú ý đến gì đó, ngẩng phắt lên nhìn mắt phải của anh.

"Đó là... cơ duyên chí tôn?".

Hắn kêu lên thất thanh.

"Cơ duyên chí tôn?".

Lâm Chính chậm rãi ngẩng đầu, bình thản nói: "Ý anh là mắt chí tôn của tôi sao?".
Chương 4865: Kiếm tới

Khoảnh khắc Lâm Chính ngẩng đầu, Diệp Viêm kinh hãi, vội vàng lùi lại mấy chục bước.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Nhất là Ám Minh Nguyệt, tim cô ta đập thình thịch, cảm thấy da đầu tê dại, đầu óc không còn khả năng suy nghĩ nữa.

Cô ta chưa bao giờ thấy Diệp Viêm thất thố như vậy.

Rốt cuộc hắn đã nhìn thấy gì?

Ám Minh Nguyệt nhìn về phía Lâm Chính.

Chỉ thấy lúc này, mắt phải Lâm Chính đã hóa thành một con dấu hoa sen màu vàng.

Đồng tử sâu thẳm, dường như có thể nhìn thấu tất cả.

Hai bên mới chạm mắt nhau, Ám Minh Nguyệt đã bị dọa cho sắc mặt tái nhợt, vội vàng lùi lại, vô cùng bối rối, cảm giác như bị Lâm Chính nhìn thấu toàn thân.

Trước con mắt này, dường như không ai có thể che giấu được điều gì.

"Mắt chí tôn... mắt chí tôn... mắt chí tôn tôi vất vả tìm kiếm lại ở trên người anh?".

Diệp Viêm hoàn hồn, vội vàng ổn định tâm thần, lạnh lùng nhìn Lâm Chính.

"Nếu tôi đoán không nhầm thì anh dùng mắt chí tôn nhìn thấu Tà Kiếm Tuyệt Thế này, từ đó mới điều khiển được nó, đúng không?".

"Đúng vậy".

Lâm Chính bình thản lên tiếng: "Thanh kiếm này tuy tà mị, nhưng dù sao cũng chỉ là một thanh kiếm bình thường, cái gọi là linh tính cũng chỉ là một số dị động do năng lượng ẩn chứa bên trong thanh kiếm gây ra mà thôi".

"Dị động?".

"Trong kiếm cách kia cũng có năng lượng, có mối liên hệ đặc biệt với năng lượng trong Tà Kiếm, phá hoại năng lượng kia thì năng lượng của Tà Kiếm cũng bị ảnh hưởng, chỉ thế thôi".

"Vậy tức là..."

"Tôi đã nhìn thấu thanh kiếm này".

Lâm Chính bình tĩnh đáp, sau đó giơ bàn tay bị tà khí của Tà Kiếm nuốt chửng lên, khẽ nắm lại.

Soạt!

Tà khí trên Tà Kiếm bỗng chốc nổ tung.

Sau đó biến thành gợn sóng, bắn ra xung quanh, cuối cùng biến mất.

Còn thanh Tà Kiếm Tuyệt Thế kia lúc này ở trong tay Lâm Chính, không ngừng lóe lên ánh sáng đen kì dị, nhiệt độ của võ trường bỗng chốc giảm xuống âm độ.

Mọi người đều run lập cập.

"Thanh kiếm này..."

Khuôn mặt Ám Minh Nguyệt không còn chút máu, ngây người ra nhìn.

"Đã nhận chủ rồi".

Sắc mặt Lâm Chính nghiêm túc, khàn giọng nói: "Xem ra Ám Thiên Võ Thần phải tìm món vũ khí khác rồi".

"Sao lại như vậy được? Đó là thần binh của bố tôi mà!".

Ám Minh Nguyệt đờ đẫn.

Cô ta cứ tưởng Diệp Viêm sẽ giết Lâm Chính rồi cướp lại Tà Kiếm Tuyệt Thế.

Không ngờ Lâm Chính không những lấy được thần kiếm, mà còn khiến nó nhận chủ.

"Không được, phải cướp lại bằng được thanh kiếm này, nếu không tôi biết ăn nói với bố tôi thế nào? Chuyện này mà đồn ra ngoài, bố tôi cũng mất hết thể diện, tổn hại danh dự".

Ám Minh Nguyệt ngoảnh phắt lại, gấp gáp kêu lên: "Anh Diệp, xin anh hãy giúp tôi lấy lại thanh kiếm này! Tôi xin anh đấy!".

"Xin lỗi, huyết chiến với người này gây bất lợi cho tôi, e là tôi không làm được rồi".

Diệp Viêm lắc đầu.

"Lẽ nào anh nghĩ mình không phải là đối thủ của anh ta sao?".

Ám Minh Nguyệt ngây người ra hỏi.

"Tôi vẫn có thể giết được người này, chỉ là huyết chiến với hắn không phải lựa chọn phù hợp nhất. Cho dù tôi giết được hắn thì cũng tiêu hao rất nhiều, thậm chí có thể khiến tu vi bị tổn thương không thể vãn hồi! Mất nhiều hơn được!".

Diệp Viêm bình thản đáp.

"Cái gì?".

Ám Minh Nguyệt kinh ngạc.

Có lẽ giờ phút này cô ta mới nhận ra Diệp Viêm là loại người như thế nào.

Người này chỉ có một mục đích, đó chính là mưu cầu võ lực để chứng đại đạo.

Trong mắt hắn, có thể lấy được tu vi thực lực hơn xa tất cả mọi thứ.

Hắn không hề quan tâm đến tình bạn hay đạo nghĩa.

Cho dù lúc trước trả thù cho người đứng đầu Thánh Sơn thì cũng là muốn có thân xác của Lâm Chính để nâng cao bản thân.

"Anh Diệp..."

Ám Minh Nguyệt gọi một tiếng.

"Vèo!".

Đúng lúc này, một cơn sóng tà khí đáng sợ ập tới.

Ám Minh Nguyệt trở tay không kịp, bị nó hất bay đi.

Diệp Viêm giơ kiếm Bạch Cốt lên đâm về phía trước, phóng ra sức mạnh phi thăng để ngăn cản.

Ầm!

Sóng lớn ập đến.

Sức mạnh phi thăng lập tức nổ tung.

Diệp Viêm tay cầm kiếm Bạch Cốt, lùi lại liên tục, kiếm Bạch Cốt để lại một vết kiếm sâu hoắm dưới đất.

Khi cơn sóng tà khí tan biến thì khí tức của Diệp Viêm đã đại loạn.

Đám Lang Gia, Cầm Kiếm Nữ, Thương Lan Phúc ở bên kia cũng bị ảnh hưởng, cả người chao đảo, khó mà chống lại được.

"Đi!".

Lâm Chính quát lớn.

Câu này là nói với đám Cầm Kiếm Nữ, Thương Lan Phúc.

Anh biết hiện giờ sức mạnh của mình đã đủ để che phủ cả võ trường.

Những người này ở lại đây sẽ bị ngộ thương.

"Đi!".

Lang Gia là người đầu tiên hoàn hồn, khẽ quát: "Mau theo tôi rời khỏi Long Cung!".

"Được".

Mấy người không dám do dự, lao ngay về phía lối vào.

Bọn họ ở lại đây không giúp gì được cho Lâm Chính, mà còn khiến anh vướng tay vướng chân.

Không bằng giao lại sân khấu này cho Lâm Chính làm chủ.

Tuy Ám Minh Nguyệt rất không cam lòng, nhưng cô ta cũng biết rõ uy lực của Lâm Chính hiện giờ, liền nhịn đau bò dậy, nhìn Lâm Chính và Diệp Viêm với ánh mắt căm hận, sau đó xoay người bay đi.

Lúc này, Diệp Viêm đã quyết tâm đánh với Lâm Chính.

Hắn biết hiện giờ thực lực của Lâm Chính rất đáng sợ, không chỉ nhờ mắt chí tôn nhìn thấu Tà Kiếm Tuyệt Thế, mà nguyên nhân chính là trước đó anh đã dùng rất nhiều đan dược.

Quyết đấu với anh vào lúc này không phải lựa chọn sáng suốt, mà nên chờ thuốc hết hiệu lực.

Diệp Viêm cũng là cao thủ luyện đan, hắn có thể đoán được những đan dược này của Lâm Chính rất khó luyện chế, lần này dùng rồi thì lần sau không còn.

Trên thực tế, Diệp Viêm đã đoán đúng.

Để vào long mạch dưới lòng đất, để diệt trừ Diệp Viêm, từ một năm trước Lâm Chính đã huy động sức mạnh của Dương Hoa và liên minh Thanh Huyền, thậm chí là các mối quan hệ ở nước ngoài để tìm kiếm thu thập dược liệu luyện đan.

Những đan dược anh ăn hôm nay, viên nào cũng là báu vật có giá trị rất lớn ở long mạch dưới lòng đất.

Tuy thời gian này thực lực của Lâm Chính tiến bộ thần tốc, có các loại thần binh lợi khí giúp đỡ, nhưng Diệp Viêm cũng không kém gì.

Thực lực giữa Diệp Viêm và Lâm Chính vẫn có sự chênh lệch.

Hơn nữa còn khó mà bù đắp.

Dù sao Diệp Viêm cũng có thiên phú không tầm thường.

Thế nên muốn thắng được hắn thì phải dựa vào ngoại vật.

Đan dược là lựa chọn tốt nhất.

Ăn những đan dược này xong, muốn thu thập dược liệu để luyện chế thì khó hơn lên trời, bởi vì rất nhiều dược liệu chỉ gặp được chứ không cầu được.

Thế nên hôm nay anh phải giết được Diệp Viêm bằng mọi giá.

Lâm Chính đanh mắt nhìn hắn, cầm kiếm xông tới.

Nhưng Diệp Viêm đã chuẩn bị né tránh anh, lập tức xoay người bỏ chạy.

"Kiếm tới!".

Lâm Chính quát lớn một tiếng.

Vèo vèo vèo!

Vạn Kiếm Đồ lại phát động, vô số thần kiếm được khí hóa giống như mũi tên bay tới, chặn lối đi lại.

Diệp Viêm rút ngay kiếm Bạch Cốt ra, chém về phía những kiếm khí này.

Keng!

Kiếm khí nổ tung.

Nhưng ngay sau đó, Tà Kiếm cũng đã chém tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK