Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 686: Cố ý giết người?

Lâm Chính vội vã chạy đến Học viện Huyền Y Phái.

Lúc này, cửa học viện đã đóng, Hùng Trưởng Bạch đang làm chủ mọi việc.

Long Thủ sống dở chết dở, Tần Bách Tùng lại xảy ra chuyện, Học viện Huyền Y Phái có thể nói là vô cùng hỗn loạn, đầy rẫy nguy cơ.

“Thầy!”.

Lâm Chính vừa xuống xe, Hùng Trưởng Bạch đã dẫn theo các lãnh đạo cấp cao chạy tới.

“Anh Lâm, cứu ông nội em với!”, Tần Ngưng đỏ cả mắt, nghẹn ngào nói.

“Em yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu”, Lâm Chính an ủi mấy câu.

Sau đó, anh đi theo Hùng Trưởng Bạch vào phòng phẫu thuật của Huyền Y Phái.

Lúc này, tình trạng của Tần Bách Tùng vô cùng xấu, người đầy máu me, đã hôn mê bất tỉnh.

Bác sĩ phụ trách phẫu thuật cho ông ta lập tức đi tới.

“Viện trưởng Lâm, vết thương của cụ Tần rất nghiêm trọng, một cánh tay và một chân của ông ấy bị gãy, nhiều chỗ trên người đã gãy xương. Ngoài ra còn kiểm tra được, có thể cơ quan nội tạng đã bị thương! Tình hình không khả quan cho lắm…”.

“Lấy châm lại đây!”.

Lâm Chính quát khẽ.

Người bên cạnh lập tức chuẩn bị châm.

Lâm Chính lấy châm bạc ra, phong tỏa mạch của Tần Bách Tùng, sau đó bắt đầu xử lý vết thương, tống máu bầm ra, khâu gân mạch lại.

Mỗi một bước đều vô cùng nghiêm túc, cũng vô cùng tỉ mỉ.

Người xung quanh lập tức vây lại, nghiêm túc quan sát.

Những bác sĩ ở bên ngoài đến Học viện Huyền Y Phái học tập thì mở to mắt, lấy điện thoại ra quay cảnh Lâm Chính chữa trị.

Đây là thần y Lâm đấy!

Có thể tận mắt nhìn thấy thần y Lâm ra tay, đó là chuyện hạnh phúc đến thế nào.

Nhiều người cảm thấy phấn khởi lẫn kích động.

Lâm Chính chữa trị cho Tần Bách Tùng không hề có động tác gì màu mè, chỉ cực kỳ đơn giản, dốc hết toàn lực, không hề qua loa.

Dù sao đây cũng là học trò đầu tiên của anh, cũng là cánh tay đắc lực của anh.

Anh sẽ không giữ lại chút gì vào lúc như thế này.

Dần dần, nhờ tác dụng của châm bạc và dược vật của Lâm Chính, các dấu hiệu sự sống của Tần Bách Tùng dần dần ổn định lại.

“Có rồi! Có rồi!”.

“Không hổ danh là thần y Lâm!”.

“Y thuật thế này đúng là tuyệt diệu, Hoa Đà tái thế!”.

Người xung quanh tán thán không thôi, ai nấy thở phào nhẹ nhõm.

Tần Ngưng âm thầm lau nước mắt nơi khóe mắt, vẻ mặt kinh hoàng lộ ra chút nhẹ nhõm.

“Tình hình của ông ấy vẫn rất tệ, mau đưa đến phòng hồi sức. Ngoài ra, tôi sẽ kê đơn thuốc, bốc thuốc theo đơn nấu uống, thời gian này để Tần Bách Tùng ở lại đây đi. Tiểu Ngưng!”.

“Anh Lâm!”, Tần Ngưng tiến tới, đôi mắt lấp lánh đầy vẻ sùng bái và kính ngưỡng.

Ánh mắt đó chẳng khác nào tín đồ sùng tín nhất.

Lâm Chính hơi đau đầu, âm thầm tránh ánh mắt của Tần Ngưng, lên tiếng: “Thời gian này em dừng hết mọi việc trong tay lại, chăm sóc cho ông nội em thật tốt”.

“Em đã liên lạc với người trong nhà, nhà em sẽ có người đến chăm sóc ông nội với em”.

“Vậy càng tốt”, Lâm Chính gật đầu, hỏi Hùng Trưởng Bạch: “Ông ấy gặp tai nạn ở đâu?”.

“Ngay trên đường lớn bên ngoài Huyền Y Phái chúng ta”, Hùng Trưởng Bạch đáp.

“Vị trí của Huyền Y Phái chúng ta ở vùng ngoại ô, lưu lượng xe không nhiều, sao lại bất cẩn như vậy?”, Lâm Chính nhíu mày, hỏi: “Có trích xuất camera chưa?”.

“Có rồi”.

“Dẫn tôi đi xem xem”.

“Được”.

Cả nhóm người đi về phía phòng giám sát.

Người canh cửa là người của công ty bảo vệ dưới trướng Cung Hỉ Vân, sau khi nhận được tin đã trích hình ảnh từ camera giám sát ngay lập tức.

Lâm Chính xem kỹ mấy lượt.

Trên đó hiển thị Tần Bách Tùng tan làm vào giữa trưa, định về ăn cơm.

Ông ta không thích ở lại Học viện Huyền Y Phái. Dù sao ở đây từ sáng tới tối toàn là bệnh nhân, quá ầm ĩ, thế nên ông ta đã mua một căn nhà ở trong thành phố.

Người già cũng không thích lái xe, mỗi lần về nhà đều đi đến đầu đường bắt xe buýt 238 để về.

Nhưng hôm nay, ông ta vừa mới ra khỏi cửa đã bị một chiếc xe màu đen mất lái đâm ngã ra đường, bánh xe còn cán qua người ông ta.

Đáng căm hận nhất là sau khi gây tai nạn, tài xế đó cũng không dừng xe lại, thậm chí còn không giảm tốc độ, dường như ý thức được mình đã tông phải người khác nên đạp ga chuồn thẳng.

“Đây chắc chỉ là một vụ tai nạn giao thông ngoài ý muốn”, có người cẩn thận lên tiếng.

“Chưa chắc”.

Lâm Chính hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Bề ngoài có thể là ngoài ý muốn, nhưng thực tế như thế nào không ai biết được… Trưởng Bạch, báo cảnh sát chưa?”.

“Báo rồi, cảnh sát đang truy bắt kẻ gây tai nạn bỏ trốn”.

“Chúng ta cũng cử người hành động đi. Gọi điện cho Từ Thiên và Mã Hải, sử dụng sức mạnh của Dương Hoa chúng ta, dù có đào ba thước đất lên cũng phải tìm cho ra kẻ đó!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

Lần này anh thật sự nổi giận.

Nếu là ngoài ý muốn thì thôi, chỉ sợ đây là sự cố có âm mưu!

Không lâu sau, mọi người bắt tay hành động.

“Thầy!”.

Lúc này, một người của Huyền Y Phái chạy tới, trong tay còn cầm điện thoại.

“Sao vậy?”, Lâm Chính hỏi.

“Tìm được chiếc xe đó rồi!”.

“Tìm được rồi? Ở đâu?”.

“Trước gara rửa xe ở đường Quảng Bắc, nhưng người đã mất tích. Cảnh sát đã đến đó điều tra, trên xe không có gì, hơn nữa đó là một chiếc xe lấy cắp gắn biển số giả, không tra được thông tin tài xế…”.

“Cái gì?”.

Sắc mặt Lâm Chính lập tức trở nên vô cùng sắc lạnh.

“Đây chắc chắn là một vụ cố ý giết người!”, Hùng Trưởng Bạch kích động nói.

“Từ bây giờ, bất cứ người nào từ quản sự trở lên của Huyền Y Phái, nếu không có việc gì đặc biệt thì đừng tùy tiện rời khỏi đây. Tôi sẽ điều một nhóm nhân viên bảo vệ từ công ty bảo vệ đến đây bảo vệ sự an toàn của mọi người, rõ chưa?”, Lâm Chính cất giọng trầm khàn.

“Vâng thưa thầy”.

Mọi người đều nặng nề gật đầu.

Bọn họ cũng biết, chắc chắn lại là sự trả thù của ai đó. Nếu không, với nhân cách của Tần Bách Tùng, sao lại có người dồn ông ta vào chỗ chết?

Lâm Chính xoay người rời khỏi phòng, lấy điện thoại ra gọi cho Từ Thiên.

“Chủ tịch Lâm!”, Từ Thiên ở bên kia điện thoại nghiêm túc lên tiếng.

“Điều tra được gì chưa?”

“Trước mắt không có thông tin gì chính xác, nhưng chúng tôi đã tra được, tài xế gây tai nạn làm Cung Hỉ Vân bị thương có nợ một khoản tiền vì đánh bạc vào mấy hôm trước”.

“Ý ông là có người lợi dụng khoản nợ của hắn buộc hắn làm chuyện như vậy?”.

“Vốn dĩ tôi cũng đoán như vậy, nhưng sau này lại phát hiện tài xế đó đã lặng lẽ mua cho mình rất nhiều bảo hiểm. Ông ta cũng có khuynh hướng ngụy tạo cái chết vì tai nạn, muốn lừa một khoản tiền bảo hiểm lớn”.

“Tài xế gây tai nạn đâu rồi?”.

“Bị cảnh sát bắt giam rồi”.

“Thế này, nghĩ cách để tôi và hắn nói chuyện riêng, ngoài ra, ông giúp tôi đến nơi này một chuyến”.

“Vâng, Chủ tịch Lâm!”.

Từ Thiên lập tức bắt tay sắp xếp.

Hai mươi phút sau, xe của Từ Thiên dừng trước cửa Học viện Huyền Y Phái. Ngoài ra, đi theo ông ta còn có ba chiếc Mercedes-Benz, đều là vệ sĩ mà ông ta thuê về.

Bây giờ Cung Hỉ Vân, Tần Bách Tùng đều đã xảy ra chuyện, đương nhiên Từ Thiên cũng phải phòng thủ nghiêm ngặt, cẩn thận từng bước.

Nhưng theo Lâm Chính thấy, Từ Thiên làm vậy rõ ràng quá dư thừa. Bọn họ đã làm hai lần, trong thời gian ngắn sẽ không có lần thứ ba.

Lâm Chính lên xe, Từ Thiên lập tức đạp ga.

Chẳng mấy chốc, hai người đã gặp được gã tài xế tinh thần sa sút trong phòng giam đồn cảnh sát.
Chương 687: Là ai sai khiến anh?

Cạch!

Cửa phòng được đóng lại.

Tài xế gây tai nạn là Lý Nam đang bị còng tay lập tức ngẩng đầu lên.

Mặt anh ta đầy râu, người ngợm vô cùng chán chường, trạng thái tinh thần không được tốt lắm, đồng thời cũng rất căng thẳng.

Thấy Lâm Chính và Từ Thiên tiến vào, Lý Nam lập tức sửng sốt, sau đó vội hỏi: “Các anh là ai? Cảnh sát Trương đâu?”.

“Anh ta ở bên ngoài, chúng tôi là người thân của người bị hại, đến đây để nói chuyện với anh”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Tôi thừa nhận, tôi uống rượu lái xe là không đúng, tôi cũng rất hối hận, tôi xin chịu mọi trách nhiệm. Dù ngồi tù hay đền tiền thì tôi cũng đồng ý… Xin lỗi, tôi thực sự rất xin lỗi…”, Lý Nam cúi đầu, dáng vẻ đầy tự trách.

“Tại sao anh lại uống rượu vào buổi trưa?”, Lâm Chính bình thản hỏi.

Lý Nam há miệng, nhỏ giọng đáp: “Tại vì tâm trạng tôi không được tốt lắm”.

“Đã xảy ra chuyện gì sao?”.

“Đây là chuyện riêng của tôi…”

“Lý Nam, nếu cậu muốn được xử nhẹ tội, thì tốt nhất hãy ngoan ngoãn phối hợp với Chủ tịch Lâm của chúng tôi. Cậu ấy hỏi gì thì cậu hãy trả lời nấy”, Từ Thiên ở bên cạnh đập bàn, tức giận quát.

Lý Nam giật nảy mình, nhìn Từ Thiên, rồi lại nhìn Lâm Chính, do dự một lát mới nhỏ giọng nói: “Tôi là người… thích bài bạc, thế rồi… thế rồi dạo này tôi bị thua hơi nhiều… tâm trạng… không được tốt lắm…”

“Chính vì chuyện này mà anh uống rượu vào giữa trưa? Sau đó còn lái xe?”.

“Đó là vì tôi đang vội về, hình như con gái tôi bị ốm…”, Lý Nam đáp.

“Vậy sao?”, Lâm Chính trầm mặc, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Đúng lúc này, điện thoại của Từ Thiên đổ chuông.

Ông ta cầm điện thoại lên nhìn hiển thị cuộc gọi, sau đó nhìn Lâm Chính.

Lâm Chính gật đầu.

Từ Thiên lập tức cầm điện thoại bước ra khỏi phòng.

Khoảng một phút sau, Từ Thiên trở lại, ghé vào tai Lâm Chính nhỏ giọng nói mấy câu.

Lâm Chính yên lặng gật đầu, một lát sau, dường như hiểu ra gì đó, anh ngoảnh sang nói: “Người đang ở đâu?”.

“Ở nhà, nhưng không bị sốt, rất khỏe mạnh”, Từ Thiên nhỏ giọng đáp.

“Ồ?”, ánh mắt Lâm Chính lóe lên một tia khác thường, hạ giọng nói: “Cứ đưa qua đây, để anh Lý Nam của chúng ta xem đi, dù sao anh ta cũng rất quan tâm đến con gái mình mà”.

“Vâng”, Từ Thiên gật đầu, rồi lại đi ra ngoài.

Lý Nam nghe thấy thế, sắc mặt liền tỏ vẻ lo lắng, đứng bật dậy nhìn Lâm Chính: “Cậu vừa nói gì vậy? Cậu muốn đưa gì đến cho tôi xem? Con gái cái gì chứ? Lẽ nào ý cậu là con gái tôi?”.

“Đúng vậy”.

Lâm Chính thẳng thắn thừa nhận: “Anh xảy ra chuyện, tôi nghĩ chắc là con gái anh sẽ rất lo lắng, nên đưa cô bé đến đây thăm anh”.

“Cậu…”, Lý Nam cuống lên, đôi mắt bỗng chốc đỏ ngầu, tức giận gầm lên: “Tôi không cần biết cậu là ai! Tôi nói cho cậu biết, con gái tôi đang bị sốt rất nghiêm trọng, lập tức đưa nó đến bệnh viện ngay! Không được đưa nó đến đây!”.

“Tại sao? Sợ con gái anh nhìn thấy bộ dạng này của anh à?”, Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng.

Lý Nam siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợn nói: “Tôi biết… chắc chắn cậu rất hận tôi, cũng oán giận tôi rất nhiều, nhưng chuyện đã xảy ra, hơn nữa tôi đã nhận tội, những việc nên chịu trách nhiệm tôi cũng đã chịu, sao cậu cứ phải làm khó tôi thế nhỉ? Nếu cậu vẫn còn tức giận thì đánh tôi đi, đấm tôi hai cái được không? Chỉ cần cậu muốn, cậu bảo tôi làm gì cũng được, nhưng tôi mong cậu đừng đưa con gái tôi đến đây, nó mới chỉ sáu tuổi, tôi không muốn để nó nhìn thấy dáng vẻ bố mình bị còng tay”.

Nói một hồi, Lý Nam liền chảy nước mắt.

“Nếu anh đã nghĩ như vậy thì hãy nói mọi chuyện cho tôi biết đi”, Lâm Chính bình thản nói.

“Những lời tôi nói đều là sự thật, vì thua tiền tâm trạng không tốt nên tôi đã uống hơi nhiều rượu, sau đó biết con gái bị sốt liền vội vàng về nhà, nên mới xảy ra cơ sự này. Tôi không lừa các cậu một chữ nào cả!”, tâm trạng Lý Nam trở nên kích động, sắc mặt bỗng đỏ bừng, ngay cả cơ thể cũng mất khống chế mà run rẩy.

“Hử?”.

Lâm Chính nhíu mày, bỗng nhiên nhận ra gì đó, liền túm lấy cánh tay Lý Nam, bắt mạch cho anh ta.

“Thuốc gây ảo giác?”.

Lâm Chính ngạc nhiên, lập tức rút một cây châm bạc ra, đâm vào huyệt Thái Dương của Lý Nam.

Lý Nam lập tức trở nên yên tĩnh, đặt mông ngồi xuống ghế, thở hổn hển.

“Mạch tượng của anh hỗn loạn, khí huyết cuồn cuộn, các hiện tượng đều cho thấy anh đã dùng thuốc gây ảo giác! Chuyện này là sao?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.

“Thuốc gây ảo giác? Đó là cái gì vậy? Tôi đâu có uống…”, Lý Nam khó hiểu hỏi.

“Anh có từng hút thuốc phiện không?”.

“Không! Tuyệt đối không! Tôi chỉ uống rượu, đánh bạc thôi, những việc khác tôi không làm”.

“Nếu anh không uống, thì tức là có người lén cho anh uống thuốc gây ảo giác…”, Lâm Chính xoa cằm, đột nhiên hỏi: “Anh… uống rượu một mình sao? Có ai uống cùng không?”.

Lý Nam nghe thấy thế thì sửng sốt, suy nghĩ một lát mới nói: “Không, tôi uống cùng một người bạn. Hôm nay tôi vay tiền anh ta, anh ta đưa cho tôi năm nghìn tệ, sau đó còn an ủi tôi, mời tôi đi uống rượu. Tâm trạng tôi không được tốt, liền uống cùng anh ta gần nửa lít rượu trắng! Nhưng rượu đó quả thực không tệ, bình thường tôi chỉ uống được một ít, thế mà trưa hôm nay lại có thể uống được nhiều như vậy. Anh ta nói với tôi là rượu này không gây say. Vừa khéo lúc đó có người gọi điện thoại cho tôi, nói con gái tôi bị sốt, bảo tôi về ngay. Tôi vội vội vàng vàng chạy về, lúc đầu tôi không định lái xe về đâu, nhưng người bạn đó nói bình thường buổi trưa sẽ không thổi nồng độ cồn, hơn nữa rượu này không gây say, khuyên tôi tự lái xe về, thế là tôi… tôi…”

Lý Nam nói đến đây thì không nói được nữa.

Nhưng Lâm Chính đã hiểu tất cả.

“Bạn anh ở đâu?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.

“Đường… đường Giang Xuyên…”

“Địa chỉ cụ thể!”, Lâm Chính nghiêm giọng quát.

“Phòng 105 đơn nguyên 1 tòa 3 khu A đường Giang Xuyên…”, Lý Nam vội đáp.

Lâm Chính nghe thấy thế thì lập tức lấy điện thoại ra, gọi cho Từ Thiên.

“Chủ tịch Lâm”.

“Không cần tìm con gái Lý Nam nữa, lập tức đến đường Giang Xuyên đưa bạn của anh ta đến đây, nhanh lên!”.

“Được!”.

Từ Thiên gật đầu, lập tức kiểm tra xem có nhân viên công ty nào ở gần đường Giang Xuyên, rồi gửi tin nhắn cho bọn họ.

Bạn của Lý Nam là Liễu Mục nhanh chóng được đưa tới.

“Là ai sai khiến anh?”.

Lâm Chính bình thản hỏi.

“Sao cơ? Cậu đang nói gì vậy? Còn nữa, các cậu là ai? Dựa vào đâu mà bắt tôi? Cảnh sát! Cảnh sát! Đánh người rồi!”, người tên Liễu Mục kia la hét om sòm, không ngừng giãy giụa.

Lâm Chính phất tay: “Lôi xuống, chặt đứt tay chân, sau đó băm nát ra cho chó ăn!”.

“Vâng, cậu Lâm!”, Từ Thiên không chút do dự, lại phất tay cái nữa, liền có người lôi hắn ra khỏi phòng giam.

Liễu Mục nghe thấy thế thì kinh hãi biến sắc, vội vàng kêu lên: “Dừng… dừng tay!”.

“Tôi hỏi anh lần cuối, rốt cuộc là ai sai khiến anh?”, Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
Chương 688: Đến nhà

Liễu Mục há miệng, còn định ngụy biện, nhưng cuối cùng… hắn vẫn thỏa hiệp.

Thực ra hắn biết người trước mặt mình là ai, cũng biết Từ Thiên.

Với tính khí của loại người như Từ Thiên, băm vằm chặt chém gì đó tuyệt đối không phải là nói đùa.

Thực ra sau khi bị bắt, Liễu Mục đã biết lần này mình toi đời rồi. Hắn vốn định bỏ trốn, nhưng đối phương hành động quá nhanh, hắn còn chưa kịp thu dọn đồ đạc, thì người của Từ Thiên đã tìm đến tận cửa.

Đến nước này thì đã trăm miệng khó cãi…

“Tôi nói… tôi nói… Chủ tịch Lâm, cậu… cậu đừng làm bừa…”, Liễu Mục muốn khóc mà không có nước mắt.

“Ồ, anh biết tôi hả?”, Lâm Chính nheo mắt hỏi.

“Đương nhiên là biết rồi, tuy cậu ít khi xuất hiện trên truyền thông, nhưng trên mạng vẫn có ảnh chụp và video về cậu mà”.

“Là anh khuyên Lý Nam uống rượu đúng không? Có phải anh đã thêm thuốc gây ảo giác vào trong rượu của anh ta không?”, Lâm Chính hỏi.

“Đúng… đúng vậy…”, Liễu Mục chần chừ một lát rồi đáp.

“Liễu Mục… là anh hại tôi thật sao?”, Lý Nam kinh ngạc hỏi.

Liễu Mục chẳng nói chẳng rằng.

“Khốn kiếp!”.

Lý Nam nổi giận đùng đùng, định xông tới, nhưng do tay bị còng, anh ta không thể lao tới gần Liễu Mục được, chỉ đành trừng mắt chửi mắng.

Liễu Mục sợ hãi lùi lại mấy bước.

Từ Thiên vội vàng ấn Lý Nam xuống.

“Mẹ kiếp, mày hãm hại tao, Liễu Mục, tao có mắt không tròng mới làm bạn với người như mày!”, đôi mắt Lý Nam đỏ ngầu.

Lâm Chính phất tay, ra hiệu cho Lý Nam yên lặng, sau đó nói tiếp: “Anh cho anh ta uống uống gây ảo giác, sau đó bảo người lừa anh ta rằng con gái bị ốm, bảo anh ta lái xe về, chắc anh biết tuyến đường về nhà anh ta chứ gì? Hơn nữa chắc hẳn thuốc gây ảo giác của anh không phải là thuốc độc bình thường, mà là một loại thuốc mới. Nếu tôi đoán không nhầm, uống thuốc này vào thì khi nhìn thấy màu sắc đặc biệt nào đó sẽ có hiệu quả kích thích. Tôi nghĩ chắc là màu vàng nhạt chứ gì? Dù sao chiếc sơ mi mà tôi mặc cũng có màu vàng nhạt”.

Anh vừa dứt lời, Liễu Mục liền biến sắc.

“Kế hoạch này của anh đúng là vô cùng kín kẽ, nếu để người gây tai nạn nghĩ rằng đây là một vụ việc ngoài ý muốn, thì còn ai nghĩ rằng vụ tai nạn giao thông này là cố ý chứ? Không thể không nói người đứng sau anh rất thông minh, chỉ đáng tiếc kẻ chủ mưu trăm điều kín kẽ lại để lộ một sơ hở. Hắn ta làm mọi chi tiết đều rất chặt chẽ, chuyện gì cũng suy tính tỉ mỉ, nhưng lại lơ là một điều duy nhất, đó chính là nhỡ không đâm chết tôi thì phải làm sao. Đây cũng là rủi ro lớn nhất của hành động này, bởi vì một khi tôi không bị đâm chết, thì chắc chắn sẽ vạch trần được kế hoạch của hắn. Tôi nghĩ chắc là hiện giờ hắn đã biết tôi điều tra ra được hắn rồi”.

“Liễu Mục, anh hãy ngoan ngoãn nói cho tôi biết sự thật đi. Nếu anh cố sống cố chết giữ bí mật này, không những chẳng có ý nghĩa gì, mà ngược lại sẽ khiến anh gặp xui xẻo đấy, anh hãy nghĩ cho kĩ”.

Lâm Chính bình thản nói.

Tất cả đã bị Lâm Chính nhìn thấu.

Liễu Mục trầm mặc.

Từ Thiên cũng vô cùng kinh ngạc, không ngờ Chủ tịch Lâm lại suy nghĩ một cách tỉ mỉ và chi tiết đến như vậy…

“Tôi nói…”, Liễu Mục hít sâu một hơi, khàn giọng nói.

“Là ai?”, Lâm Chính lập tức hỏi.

“Tôi không quen người đó… Mấy ngày trước, ông ta đến tìm tôi, đưa cho tôi 200 nghìn tệ, bảo tôi làm những chuyện này. Ông ta không nói cho tôi biết bất cứ thông tin gì, bao gồm cả việc ông ta là ai, tại sao lại làm những chuyện này. Ông ta giấu tôi mọi chuyện, nhưng tôi không hỏi, dù sao tôi cũng không quan tâm, có ai chê tiền chứ? Hỏi nhiều như vậy làm gì…”, Liễu Mục nói.

Từ Thiên nghe thấy thế thì vô cùng thất vọng.

“Vậy là anh không biết gì về người đó sao?”, Lâm Chính nhíu mày.

“Gần như là thế…”

“Gần như là thế nghĩa là sao?”, Lâm Chính lập tức hỏi.

“Tôi nghe giọng nói ông ta thì hình như là người ở Yên Kinh, tôi chỉ biết thế thôi”.

“Người Yên Kinh? Chủ tịch Lâm, hay là bảo cậu ta miêu tả lại diện mạo của người kia, sau đó bảo cảnh sát in ra tiến hành đối chiếu”, Từ Thiên nói.

“Được”, Lâm Chính gật đầu: “Ông đi sắp xếp đi”.

“Được”.

Từ Thiên gật đầu rồi ra ngoài.

Lâm Chính đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“Cậu Lâm!”.

Liễu Mục và Lý Nam vội vàng đứng dậy.

“Tôi… ừm… cậu Lâm, cậu có thể thả tôi rồi chứ?”, Liễu Mục run giọng hỏi.

Lâm Chính nhìn hắn, rồi lại nhìn Lý Nam, bình thản đáp: “Tôi có phải là cảnh sát đâu, tôi không có quyền xử lý bất cứ ai trong số các anh. Chuyện của các anh thì cứ nói với cảnh sát đi”.

Dứt lời, anh liền ra khỏi phòng.

Hai người kia vô cùng buồn bực, nhưng cũng lấy làm vui mừng.

Ít nhất ở trong tay cảnh sát vẫn còn hơn là ở trong tay một kiêu hùng vùng xám như Từ Thiên.

Khoảng nửa ngày sau, Từ Thiên lấy được bức tranh vẽ tay kẻ tình nghi từ chỗ cảnh sát.

Bức tranh này được vẽ theo lời miêu tả của Liễu Mục, hơn nữa ngoài các đặc điểm ở khuôn mặt, thì quần áo cũng được vẽ ra.

Lâm Chính cầm bức tranh bán thân lên xem, hình như chẳng có gì đặc biệt.

“Phía cảnh sát cũng đang điều tra, dù sao nó cũng liên quan đến một vụ án thuê giết người”, Từ Thiên nói.

“Nếu là lực lượng bên phía Yên Kinh, tôi lo rằng chỉ dựa vào bọn họ sẽ không có kết quả gì đâu, vẫn nên tự điều tra thì hơn”, Lâm Chính bình thản nói.

Bỗng nhiên anh thấy cổ áo người này có chút quen mắt.

Lâm Chính lại suy nghĩ cẩn thận một lát, hình như nhớ ra gì đó, anh liền cầm bút, vẽ qua loa một đóa hoa ở bên trong cổ áo.

“Cầm đi hỏi Liễu Mục xem có phải vị trí này bên trong cổ áo của người kia có một đóa hoa như vậy hay không”.

“Được”, Từ Thiên tỏ vẻ nghi hoặc, nhưng vẫn đáp lời rồi chạy đi.

Một tiếng sau…

“Chủ tịch Lâm, Liễu Mục nói là giống hệt”, Từ Thiên nghiêm túc gật đầu.

“Được rồi, không cần điều tra nữa, tôi biết là ai rồi”, Lâm Chính hít sâu một hơi, bình thản nói.

“Là ai vậy?”, Từ Thiên vội hỏi.

“Rồi ông sẽ biết thôi, giúp tôi chuẩn bị một chút, tôi muốn mời mấy người đến ăn cơm, ở Giang Thành của chúng ta”, Lâm Chính nói.

“Chủ tịch Lâm, cậu muốn mời ai?”.

“Gia chủ của thế gia Tư Mã ở Yên Kinh”, Lâm Chính lạnh lùng đáp.

Hơi thở của Từ Thiên bỗng nghẹn lại, cũng đột nhiên ý thức được gì đó.

Ông ta ngớ người ra nhìn Lâm Chính, một lúc sau mới hoàn hồn.

“Tôi đi làm ngay đây”.



Một ngày sau, một người đàn ông xách cặp tài liệu, đeo kính, bước vào nhà của thế gia Tư Mã.

Quản gia của thế gia Tư Mã là chú Trung chắp hai tay sau lưng, đứng ở trước cửa đại sảnh, yên lặng nhìn người đàn ông này đi tới.

Thái độ bình thản, không chút hoảng hốt.

“Người của tập đoàn Dương Hoa? Các cậu đến thế gia Tư Mã tôi làm gì?”, chú Trung mặt không cảm xúc hỏi.

Người đàn ông kia không nói gì, chỉ bước tới bàn trà bên cạnh, lấy một tập văn kiện trong cặp tài liệu ra, đặt lên bàn.

Chú Trung yên lặng nhìn tập văn kiện kia, có chút nghi hoặc.

Người đàn ông kia bình thản nói.

“Chủ tịch Lâm của chúng tôi chân thành mời gia chủ của thế gia Tư Mã đến Giang Thành dự tiệc! Thời gian là tối ngày mai!”.

Hơi thở của chú Trung bỗng nghẹn lại.

Một lát sau, ông ta hít sâu một hơi.

“Nhanh như vậy đã điều tra ra rồi sao? Không hổ là Chủ tịch Lâm…”
Chương 689: Thần y Lâm, tôi đến rồi

Người đàn ông đeo kính cười mỉm, nhìn chú Trung nói: "Nhờ chú chuyển lời với gia chủ! Chủ tịch Lâm chúng tôi đã nói rồi, bao nhiêu khách tới cũng được, chủ tịch chúng tôi chào đón cả".

Chú Trung đi tới bên bàn trà, cầm tập tài liệu lên đọc lướt qua một lượt, trên mặt không có chút biểu cảm nào: "Được, tôi sẽ chuyển lời lại với gia chủ!"

"Tạm biệt!", người đàn ông đeo kính lịch sự gật đầu, rồi mỉm cười rời khỏi phòng.

Chú Trung lập tức cầm tài liệu ra sân sau.

Trong đình nghỉ mát ở sân sau.

Gia chủ của thế gia Tư Mã - Tư Mã Tàng đang ngồi thưởng trà với một ông lão mặc bộ đồ thời Đường màu trắng.

Tư Mã Sóc Phương ngồi trên xe lăn, lăn đến bên hồ săn, vô cảm nhìn đám cá đang bơi lội dưới hồ, vẻ mặt sầu muộn.

"Bên kia nói thế nào?", Tư Mã Tàng đặt ly trà xuống, liếc nhìn về phía Tư Mã Sóc Phương.

Tay của ông lão đang định uống trà bỗng hơi khựng lại, lắc đầu: "Y thuật của vị thần y Lâm này quả thực trác tuyệt, tôi đã dẫn Sóc Phương đi xem nhưng bên ấy tỏ ý vô phương cứu chữa, tôi cũng thật hết cách".

"Khó khăn đến vậy sao?", Tư Mã Tàng âm thầm siết chặt ly trà, ly trà bị vỡ cũng không biết.

Ông lão nhíu mày, cười nói: "Gia chủ Tư Mã cũng đừng bỏ cuộc, thế giới này rộng lớn, nhân tài dị sĩ nhiều không kể xiết. Chẳng phải thần y Lâm này cũng mới xuất hiện đó sao? Cậu ta còn trẻ vậy mà đã có y thuật kinh người đến thế là điều vốn đã khiến người khác không thể tưởng tượng được rồi. Đợi thêm đi, có lẽ không lâu nữa sẽ có một thiên tài y học còn trác tuyệt hơn cả thần y Lâm xuất hiện, đến lúc đó không phải Sóc Phương sẽ được cứu sao?"

"Mong là vậy", Tư Mã Tàng cũng biết rằng ông lão này đang an ủi mình nên không nói thêm gì.

"Đúng rồi, gia chủ Tư Mã, thứ cho tôi nhiều lời, cậu đã lấy lại Thiên Kiêu Lệnh chưa?", ông lão bỗng hỏi.

Cơ thể Tư Mã Tàng khẽ run, nhưng chẳng mấy chốc sắc mặt đã bình tĩnh lại: "Sao vậy? Ông Trịnh cũng tin mấy lời đồn bên ngoài sao?"

"Tư Mã Tàng, tình cảm giữa chúng ta thế nào? Cậu thật sự cho rằng tôi đã già đến hồ đồ rồi sao? Sóc Phương đã thế này rồi, cậu cảm thấy nó có thể giữ được Thiên Kiêu Lệnh sao?", ông lão cười nói.

Tư Mã Tàng im lặng.

"Hơn nữa, chuyện ở Giang Thành đã truyền đi khắp nơi rồi, mối quan hệ giữa cậu và hắn không tầm thường, đang yên đang lành cậu bỗng nhiên đến Giang Thành, còn bắt có cô gái tên Tô Nhan kia nữa. Nếu không phải cậu phái hắn đi lẽ nào hắn có thù gì với thần y Lâm? Ta không nhớ tên họ Lưu kia từng đụng chạm gì với thần y Lâm cả mà?", ông lão cười nói.

"Cuối cùng vẫn không giấu được Trịnh An Sơn ông! Đúng vậy, đúng là tôi đã gọi Lưu Sẹo tới đó, mục đích của tôi là khiến hắn đối phó với thần y Lâm, tạo cơ hội để tôi tìm cách lấy Thiên Kiêu Lệnh về, nhưng... tôi đã đánh giá cao gã Lưu Sẹo ngu ngốc đó rồi!", Tư Mã Tàng hừ nói, ánh mắt tràn ngập sự phẫn nộ.

"Với năng lực của hắn, không nên hỏng chuyện mới phải!”

"Nếu hắn dốc hết sức thì chắc chắn sẽ không hỏng chuyện nhưng hắn cố ý làm hỏng chuyện! Hắn biết tôi đã lợi dụng hắn nên mới quay ngược lại kéo tôi xuống nước! Thần y Lâm đã biết thế gia Tư Mã tôi ra tay rồi, hắn muốn đổ chậu than nóng là thần y Lâm lên người thế gia Tư Mã tôi! Hơn nữa... Lưu Sẹo cũng muốn giành Thiên Kiêu Lệnh!", Tư Mã Tàng lạnh giọng nói, trên người toả ra sát ý.

"Không có Thiên Kiêu Lệnh, thế gia Tư Mã sẽ rơi vào thế bị động ở đại hội, các cậu vốn muốn nhờ Thiên Kiêu Lệnh của Sóc Phương để phát triển, mất đi Thiên Kiêu Lệnh, sớm muộn gì các cậu cũng sẽ bị những gia tộc lớn kia xâu xé!", ông lão uống một ngụm trà.

"Ông thật sự tưởng rằng thế gia Tư Mã của chúng tôi chỉ dựa vào một tấm lệnh bài nho nhỏ để tranh hùng với những gia tộc kia sao?", Tư Mã Tàng ngẩng đầu nhìn ông lão.

Cái nhìn này khiến ông lão thấy thảng thốt.

"Lẽ nào tôi nhìn lầm rồi sao?", ông lão ngơ ngác hỏi.

"Tôi sẽ khiến ông nhìn cho rõ thế gia Tư Mã thực thụ là như thế nào", Tư Mã Tàng khàn giọng nói.

Lời này tràn ngập khí thế bá đạo và sự tự tin ngút ngàn.

Ông lão hơi kinh ngạc, không nói thêm gì.

Lúc này, chú Trung bước nhanh tới, đưa tập tài liệu cho Tư Mã Tàng, đồng thời cúi người nói nhỏ vài câu vào tai ông ta.

Tư Mã Tàng bỗng nhíu mày.

"Ồ? Có chuyện mới mẻ gì à?", ông lão cười ha ha hỏi.

"Cũng không có gì mới mẻ, chỉ là có người tới mời tôi đi dự tiệc", Tư Mã Tàng bình tĩnh đáp.

"Ai?"

“Thần y Lâm ở Giang Thành... thế nào? Ông Trịnh có hứng không? Cùng đi nhé?"

"Thần y Lâm? Ha ha ha, người này lợi hại thật đấy, mới đó mà đã tìm tới tận cửa rồi! Được! Được! Tôi cũng rất hứng thú với nhân tài mới nổi này, có thể đi nhất định sẽ đi. Ha ha ha..."

"Có ông Trịnh, cậu ta sẽ không xấc xược được rồi!"

...

Lâm Chính không tới thăm Tần Bách Tùng và Cung Hỉ Vân, thương tích của họ có Hùng Trưởng Bạch xử lý là đủ rồi.

Anh ngủ ở công ty một đêm, mới sáng sớm hôm sau anh đã đến khu vực trung tâm Hào Tình Thế Kỷ, gọi Từ Thiên sắp xếp mọi thứ rồi yên tĩnh chờ đợi ở biệt thự.

Không có thức ăn.

Không có rượu.

Chỉ có Từ Thiên bên cạnh.

Mãi đến tối, mấy chiếc xe sang đã đỗ trước cổng biệt thự.

Người đến chính là Tư Mã Tàng và Trịnh An Sơn.

Ngoài ra còn có vài nhân vật chức cao và cao thủ thân thủ phi phàm của nhà họ Tư Mã.

Từ Thiên đứng trước cửa đón khách.

Nhìn những nhân vật hiển hách từ Yên Kinh tới, Từ Thiên thấy khó mà chịu nổi.

Mấy người khác thì còn tạm, chứ Tư Mã Tàng và Trịnh An Sơn kia thật sự khí thế quá mạnh, dù ông ta có là một nhân vật cộm cán trong thế giới ngầm ở đây thì cũng hơi sững sờ.

Đúng là nhân vật đến từ đất Yên Kinh ngoạ hổ tàng long, thật khác thường!

Đặc biệt là Tư Mã Tàng!

Từ Thiên cứ tưởng tay lỏi đời mỗi ngày sống với đao kiếm như mình sẽ không sợ bất cứ thứ gì, nhưng hôm nay ông ta đã nhận ra mình sai rồi.

Từ Thiên thầm hít một hơi, khẽ nói: "Ông Tư Mã, các vị, mời vào. Chủ tịch Lâm của chúng tôi đã đợi các vị từ sớm".

"Ông là Từ Thiên nhỉ?", Tư Mã Tàng thờ ơ liếc ông ta một cái, hỏi.

"Đúng vậy, ông Tư Mã biết tôi sao?", Từ Thiên hỏi.

"Vốn không biết, nhưng vì thần y Lâm nên mới biết. Theo lý mà nói thì tôi không biết đến ông", Tư Mã Tàng nói rồi đi vào trong.

Sắc mặt Từ Thiên tối hẳn, siết chặt nắm đấm nhưng không nói tiếng nào.

Ý trong lời của Tư Mã Tàng quá rõ ràng, Từ Thiên ông ta... không xứng để Tư Mã Tàng ông ta biết đến...

Mọi người đều vào biệt thự.

Lâm Chính đang yên tĩnh ngồi trên ghế, nhìn những người bước vào với vẻ mặt không mấy cảm xúc.

Tư Mã Tàng, Trịnh An Sơn đều đồng loạt quan sát chàng thanh niên mới hơn hai mươi tuổi này.

Bọn họ đều rất kinh ngạc.

Đây chính là người còn trẻ hơn cả Sóc Phương khiến cả thế gia Tư Mã đau đầu nhức óc, thậm chí còn cướp cả Thiên Kiêu Lệnh đi sao...

Đúng là đời nào cũng có nhân tài xuất hiện!

"Chào mừng!"

Lâm Chính lên tiếng.

Không nhiệt tình cho lắm.

"Thần y Lâm, tôi đến rồi, nói thẳng vào việc đi! Trả Thiên Kiêu Lệnh cho thế gia Tư Mã tôi, được không?"

Tư Mã Tàng không hề khách khí ngồi xuống đối diện Lâm Chính, nói thẳng.
Chương 690: Tôi không đùa!

Tư Mã Tàng đến đây chính là vì cái này!

Vốn dĩ ông ta muốn giết Lâm Chính trước rồi mới ra tay lấy lại.

Nhưng ông ta phát hiện vị thần y Lâm này dường nhưng không đơn giản như mình nghĩ, giết anh chắc sẽ khó khăn nên mới ra tay với người bên cạnh anh trước để cảnh cáo.

Đợi thần y Lâm cảm thấy áp lực thì sẽ ra mặt đàm phán.

Chỉ là ông ta không ngờ được, Lâm Chính đã phát hiện ra thế gia Tư Mã đứng sau bày trò nhanh như thế.

Nếu đã bị đối phương vạch trần, Tư Mã Tàng cũng không che giấu gì nữa, đi thẳng vào vấn đề.

Nếu đối phương bằng lòng giao Thiên Kiêu Lệnh ra thì mọi chuyện còn thương lượng được.

Nhưng Lâm Chính không hề trả lời Tư Mã Tàng mà hỏi ngược lại một câu.

"Cung Hỉ Vân và Tần Bách Tùng là do ông gọi người đến làm đúng không?"

Chân mày Tư Mã Tàng khẽ nhướng lên, nhưng vẻ mặt không đổi, đáp thẳng: "Không chỉ hai người này... cả lần sự cố của cô Tô Nhan cũng do tôi phái người làm".

Giọng điệu đó thản nhiên như đang nói về chuyện vụn vặt nào đó.

"Tôi biết rồi", Lâm Chính khẽ gật đầu, sau đó nhắm hai mắt lại, chìm vào im lặng.

"Thế nào? Thần y Lâm? Cậu tức giận lắm à? Người nên tức giận là tôi mới đúng, cậu chỉ mới bị phế đi hai tên thuộc hạ, còn cô gái mà cậu thích thì không phải chịu bất cứ tổn thương nào. So với tôi, so với trên dưới thế gia Tư Mã, chút tổn thất này của cậu có là gì?"

"Có biết nhà tôi đã tổn thất những gì không? Hạt giống duy nhất của cả nhà tôi chịu thiệt trong tay cậu đấy! Đại hội đã sắp đến gần, hy vọng duy nhất của thế gia Tư Mã tôi đã không còn nữa, cậu có biết điều này nghĩa là gì không? Thần y Lâm, so với bọn tôi, chút tổn thất của cậu có gì đáng để kể?"

Tư Mã Tàng nghiêm túc nói, ánh mắt lạnh lẽo.

Nhưng Lâm Chính không hề sợ hãi, thản nhiên nói: "Con người tôi trước nay, nếu người không hại tôi thì tôi cũng chẳng đụng đến người. Vốn dĩ giữa tôi và nhà họ Tư Mã nước sông không phạm nước giếng, mọi chuyện xảy ra như thế này cũng là vì nhà họ Tư Mã các ông chủ động đến gây hấn với tôi, sao có thể trách tôi?"

Không ít người của thế gia Tư Mã nghe vậy thì chợt nổi giận.

Nhưng Tư Mã Tàng lại nén lửa giận xuống, trầm giọng nói: "Có lẽ trước đây chúng ta đã có những chuyện không vui và hiểu lầm, nhưng tôi nghĩ những chuyện này đều có thể bỏ qua được!"

Nói đến đây, ông ta bỗng nghiêng người về phía trước, hạ giọng nói: "Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, thần y Lâm, nếu cậu có thể trả Thiên Kiêu Lệnh lại cho thế gia Tư Mã của tôi thì có lẽ thế gia Tư Mã của tôi có thể hợp tác với cậu! Cậu suy nghĩ cho kỹ, nếu chúng ta hợp tác, trong nước còn ai là đối thủ của chúng ta nữa? Đến lúc đó trên đại hội, chắc chắn chúng ta sẽ đánh đâu thắng đó, chúng ta muốn gì sẽ có cái đó, thế này không phải rất tốt sao?"

Dứt lời, đám người thế gia Tư Mã đều nhìn chằm chằm Lâm Chính, đợi anh trả lời.

Một số người nở nụ cười.

Một số thì tỏ vẻ cợt nhả.

Tuy thế gia Tư Mã không được xem là gia tộc hạng nhất ở Yên Kinh, nhưng so với đám người đầu đường xó chợ ở Giang Thành thì vẫn hơn chứ?

Có thể hợp tác với gia tộc lớn ở Yên Kinh là chuyện bao người mơ ước, thần y Lâm này có bản lĩnh nhưng chắc chắn sẽ mong chờ chuyện này lắm nhỉ?

Cả đám đồng loạt nhìn anh, đợi xem dáng vẻ anh đội ơn thế gia Tư Mã, mừng rỡ như điên.

Chỉ là...

Lâm Chính vẫn ngồi ở đó, không thèm ngẩng đầu, vẻ mặt cũng không đổi, từ tốn nói.

"Chuyện này để bàn sau!"

Dáng vẻ điềm đạm, không sợ mưa to gió lớn...

Bọn họ vô cùng bất ngờ.

Tư Mã Tàng chợt nhíu mày: "Thế bây giờ cậu muốn bàn chuyện gì?"

"Phái người bắt cóc Tô Nhan, tính kế giết tôi, phái người lái xe tông Tần Bách Tùng, ai đã đưa ra chủ ý cho những chuyện này?", Lâm Chính vô cảm hỏi.

"Chẳng phải tôi đã nói lúc nãy rồi sao? Đều là tôi phái người làm", Tư Mã Tàng nghiêm giọng trả lời.

"Nói vậy là mấy ý này đều do ông đưa ra?", Lâm Chính hỏi lại, vẻ mặt lạnh lùng hơn nhiều.

"Hửm?", Tư Mã Tàng thấy có gì đó không ổn.

Một cao thủ của thế gia Tư Mã đứng phía sau thấy không nhịn được nữa, hừ lạnh: "Tên họ Lâm kia, giọng điệu kiểu gì đó? Mày muốn làm gì? Muốn ra tay à? Ai đưa ra ý đó là mày muốn giết người đó hả? Thế tao nói cho mày biết, ba chuyện đó đều do tao đề xuất đấy, tao kiến nghị gia chủ làm vậy đấy, sao nào?"

"Vậy sao?"

Cuối cùng Lâm Chính cũng đã ngẩng đầu, đôi mắt âm u nhìn chằm chằm kẻ kia.

Sát ý chậm rãi toả ra từ người anh.

"Thần y Lâm, tôi biết cậu là một bác sĩ, thực lực phi phàm, nhưng tôi khuyên cậu trước khi ra tay phải nghĩ cho thật kỹ hậu quả, tôi đã dám đến đây thì đương nhiên đã chuẩn bị chu toàn mọi thứ cả rồi. Nếu chúng tôi ở đây có ai bị thương thì e rằng bạn bè người thân của cậu cũng phải chịu tội đấy. Có khi là tai nạn xe, có khi là té sông, hoặc có thể là bất cẩn ngã lầu... cậu nghĩ cho kỹ!", Tư Mã Tàng thản nhiên nói.

Thế này là đang uy hiếp rồi.

Tư Mã Tàng đã biết chuyện ở Kỳ Dược Phòng từ lâu rồi.

Nếu đã dám đi từ Yên Kinh đến đây, sao Tư Mã Tàng không chuẩn bị gì cho được? Thế nên trước khi ông ta xuống máy bay, lực lượng của thế gia Tư Mã đã trà trộn vào Giang Thành rồi.

Nhưng lúc này, Lâm Chính đứng lên.

Chỉ một động tác đơn giản, đã khiến đám người thế gia Tư Mã cực kỳ căng thẳng.

Họ thấy Lâm Chính đi về phía cao thủ vừa lên tiếng kia.

"Mày muốn làm gì?", kẻ kia ngẩn ra, lập tức quát lên.

"Đứng lại đó cho tao!"

"Mày làm gì!"

Những người khác của thế gia Tư Mã cũng lần lượt lên tiếng, đứng cản trước mặt Lâm Chính.

Tư Mã Tàng cũng hơi nghiêng đầu, thản nhiên hỏi: “Thế nào? Thần y Lâm định ra tay à?”

"Tôi cho ông hai sự lựa chọn".

Lâm Chính khàn giọng nói.

"Hai lựa chọn thế nào?", Tư Mã Tàng nhìn anh hỏi.

"Một là giao tên này cho tôi xử lý. Hai là các ông chết hết ở đây", Lâm Chính nói.

Dứt lời, cả đám người đều sững sờ.

Tiếp sau đó...

"Ha ha ha ha..."

Tiếng cười ngặt nghẽo vang lên.

Cả căn phòng bị tiếng cười làm chấn động.

Bọn họ ôm bụng cười không ngớt, chảy cả nước mắt.

Đến Tư Mã Tàng cũng thấy hơi kìm chế không được.

Không biết qua bao lâu, họ mới dần dần dừng lại.

"Thằng ngốc này nói cái gì thế?"

"Bảo chúng ta chết hết ở đây? Ha ha ha, nó đang mơ à?"

"Phải nói nó dám ra tay hay không trước đã! Dù nó có ra tay thật, bọn nó chỉ có hai người, đấu lại chúng ta được sao?"

"Chúng ta không phải là thế gia y dược gì đâu, chúng ta là thế gia cổ võ đấy! Nó có hiểu thế gia cổ võ nghĩa là gì không thế?"

Người của thế gia Tư Mã cười ha hả nói.

Tư Mã Tàng khẽ cười: "Thần y Lâm, cậu không đùa chứ?"

Lâm Chính không nói gì, vẫn nhắm hai mắt, chỉ khẽ nhấc tay.

Từ Thiên đứng bên hiểu ý, lấy điện thoại ra nhấn hai cái.

Sau đó...

Rầm!

Cửa lỡn bỗng bị đạp ra, sau đó rất nhiều người mặc đồ đen xông vào, trong tay mỗi người là một khẩu súng đen ngòm, nhắm chuẩn mỗi một người của thế gia Tư Mã.

Nụ cười của đám người thế gia Tư Mã như đông cứng lại.

"Tôi không đùa!", Lâm Chính bình tĩnh nói, ánh mắt dập dềnh sát ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK