“Không được! Tuyệt đối không được!”.
Trưởng bối của Cửu Trại lập tức quát lên: “Cậu muốn lấy mạng Bạch Nan Ly sao?”.
“Nếu mạng anh ta tốt, chống đỡ được thì đó là bản lĩnh của anh ta! Nếu Bạch Nan Ly không có bản lĩnh, không gượng qua nổi ba trăm roi thì cũng không trách được ai! Dù sao anh ta cũng tự phạm lỗi! Làm sai thì phải nhận! Trừng phạt thì phải đúng cách! Có vấn đề gì sao?”, Lam Xung nói.
“Cậu… Tôi không đồng ý!”, trưởng bối của Cửu Trại nghiến răng quát.
“Ông không đồng ý là chuyện của ông, chúng tôi chỉ làm theo quy tắc của thế gia! Nếu hôm nay Cửu Trại không thể cho Tam Trại một câu trả lời thỏa mãn, vậy thì đừng trách Tam Trại chúng tôi không nể mặt!”, Lam Xung lạnh lùng nói.
Hắn vừa lên tiếng, người của Tam Trại cũng tiến tới, bộ dạng tràn đầy ý chí chiến đấu.
Xem ra nếu Cửu Trại không đồng ý thì Tam Trại sẽ trực tiếp ra tay!
Dù sao giờ thì lý lẽ cũng không nằm ở Cửu Trại.
“Ra tay thì là ra tay!”.
“Ai sợ Tam Trại các người?”.
“Muốn đánh thì đánh! Ai sợ ai chứ!”.
Người của Cửu Trại cũng nổi giận, ai nấy tức giận hét lên, xắn tay áo chuẩn bị chiến đấu.
Hai bên căng thẳng giương cung bạt kiếm, mùi lửa nồng nặc.
Đúng lúc này, một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên: “Được rồi! Để cậu đánh vậy!”.
Tiếng nói cất lên, tất cả mọi người lập tức trở nên yên lặng.
Người của Cửu Trại kinh ngạc nhìn về phía người lên tiếng… Trại chủ Cửu Trại!
Không ai dám tin vào tai mình.
“Trại chủ!”.
Một người trẻ tuổi của Cửu Trại vội vàng tiến tới, run rẩy nói.
“Đừng nói nữa, Nan Ly đã phạm lỗi thì đáng bị trừng phạt, để bọn họ cầm roi đánh cũng không có gì không thỏa đáng!”, trại chủ Cửu Trại nói.
“Nhưng trại chủ… Nan Ly đã nói là người kia ra tay trước, chuyện này còn chưa làm rõ, trại chủ đã trừng phạt người của mình sao?”, người trẻ tuổi đó nói.
“Láo xược, cậu đang dạy đời tôi sao?”, trại chủ Cửu Trại nổi giận, quát lên với người trẻ tuổi kia.
Người trẻ tuổi đó há hốc miệng, không dám lên tiếng nữa.
“Tóm lại chuyện này đã định! Lam Xung, cậu cầm roi! Ngoài ra, tôi cũng đã quyết định hai hôm nữa Cửu Trại sẽ nhổ trại dọn khỏi nơi đây! Các cậu ra tay đi!”.
Trại chủ Cửu Trại nói, sau đó phất tay, để cho đám người Lam Xung chấp hành hình phạt.
Nghe trại chủ nói, người của Cửu Trại trở nên hỗn loạn.
“Trại chủ!”.
“Ông không thể làm vậy!”.
“Vì sao lại đánh mất oai phong của Cửu Trại chúng ta như vậy? Chúng tôi không sợ bọn họ!”.
“Đưa người ra cho bọn họ xử lý đã đành, sao lại còn đưa cả đất cho người ta?”.
“Trại chủ bảo Cửu Trại chúng ta phải khuất phục Tam Trại sao?”.
“Tôn nghiêm của chúng ta để đâu? Mặt mũi chúng ta để đâu?”.
Mọi người hét lên, ai nấy nổi giận đùng đùng, vội vàng vây quanh trại chủ Cửu Trại đòi giải thích.
Nhưng trại chủ Cửu Trại đã hạ quyết tâm, nhắm hai mắt lại, không quan tâm đến đám đông đang tức giận ở xung quanh.
“Ha ha ha ha, vẫn là trại chủ Cửu Trại biết lý lẽ. Cửu Trại các ông không đấu lại Tam Trại chúng tôi đâu, làm vậy sớm không phải đã chẳng có chuyện gì xảy ra rồi sao?”.
Lam Xung cười lớn, sau đó phất tay: “Ra tay!”.
“Vâng!”.
Đám người của Tam Trại đáp lời, đi về phía Bạch Nan Ly.
“Cút ra hết cho tôi!”.
“Các người dám động vào Bạch Nan Ly thì đừng trách Cửu Trại chúng tôi không khách sáo!”.
Người xung quanh ngăn cản người của Tam Trại, không cho phép bọn họ vào trong.
Bọn họ không bảo vệ cho Bạch Nan Ly, mà là bảo vệ cho tôn nghiêm của Cửu Trại.
Dù trại chủ Cửu Trại đã thỏa hiệp, bọn họ cũng không chịu khuất phục.
Điều này lại chọc giận người của Tam Trại.
“Khốn nạn! Cửu Trại các người đúng là cứng đầu! Đánh cho tôi! Ai dám ngăn cản thì đánh gãy hai chân cho tôi!”, Lam Xung nổi giận gào lên, ngay lập tức dẫn người xông vào trong.
Hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn.
Hai bên dường như sắp lao vào chém giết nhau.
Đúng lúc đó, một tiếng hét vang lên.
“Dừng tay!”.
Đám người kia dừng lại.
Thẩm Niên Hoa đang nôn nóng chuyển sang ngạc nhiên, lúc này mới phát hiện tiếng hét đó xuất phát từ Lâm Chính.
“Thần y Lâm, anh đừng nói gì cả, hãy đi với tôi nhanh lên, nơi này sắp loạn rồi!”, Thẩm Niên Hoa vội vàng nói nhỏ.
“Bạch Nan Ly bị phạt là vì tôi, sao tôi có thể rời đi?”.
Lâm Chính nói, sau đó bước nhanh đến trước mặt mọi người, lớn tiếng nói: “Các vị hãy dừng tay, nghe tôi nói một lúc!”.
“Anh là ai? Tôi chưa từng thấy anh, anh không phải người của Cửu Trại đúng không?”, Lam Xung liếc nhìn Lâm Chính, nhíu mày hỏi.
“Lam Xung, anh ta là bạn tôi!”.
Thẩm Niên Hoa lập tức tiến tới nói.
“Bạn cô? Hừ! Thẩm Niên Hoa, xem ra người của Cửu Trại các cô gan cũng to thật! Trong tộc nhiều lần tuyên bố không được phép đưa người ngoại tộc đến đây, thế mà các người còn tự tiện đưa người vào trong tộc! Xem ra hôm nay phải trừng phạt không phải chỉ có một người!”, Lam Xung cười nhạt.
Thẩm Niên Hoa biến sắc.
Lâm Chính lại thản nhiên cười: “Người này tên là Lam Xung phải không? Tôi nghĩ người của Tam Trại không có bản lĩnh gì, chỉ thích lấy quy tắc gia tộc ra chèn ép người khác, chỉ được chút thủ đoạn vậy thôi”.
“Anh nói gì?”, Lam Xung đanh mặt lại.
“Thằng chó chết, mày là cái thá gì? Mày dám coi thường Tam Trại bọn tao?”.
“Nói bọn tao không có bản lĩnh? Có muốn thử xem không?”.
Người của Tam Trại nổi giận, xông lên, giơ nắm đấm muốn đánh nhau.
Lam Xung tiến tới một bước, nhìn chằm chằm Lâm Chính, lạnh lùng nói: “Tôi không quan tâm anh là ai, anh dám sỉ nhục Tam Trại tôi thì phải trả giá! Anh muốn chết thế nào?”.
“Ha, anh định ỷ đông hiếp ít à? Không dám so tài?”.
“So tài? Anh mà cũng xứng?’.
“Sao tôi lại không xứng? Các người còn không đánh thắng được Bạch Nan Ly, e là các người càng không có tư cách giao đấu với tôi!”, Lâm Chính lắc đầu nói.
Lời này đã chọc giận người của Tam Trại!
“Nói cái quái gì, Bạch Nan Ly là cái thá gì? Tôi mà đánh không lại anh ta?”, Lam Xung lớn tiếng chửi.
“Anh đánh lại? Thế sao anh còn ỷ vào quy tắc trong tộc làm khó Bạch Nan Ly? Anh ta đánh em trai anh bị thương, không phải anh nên đấu tay đôi với Bạch Nan Ly, phế anh ta trả thù cho em trai anh sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
Lam Xung ngẩn người, nhíu mày nhìn chằm chằm người của Cửu Trại, sau đó đường nhìn lại quay sang Bạch Nan Ly, nhếch khóe miệng: “Được, giữa chúng ta nên dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề chứ không phải ỷ lại vào hình phạt gì đó! Bạch Nan Ly, đừng bảo tôi không cho anh cơ hội! Anh mau lăn ra đây, chúng ta một chọi một!”.
Nghe vậy, người của Cửu Trại đều kinh ngạc biến sắc.
“Thằng nhóc chết tiệt! Cậu muốn hại chết Bạch Nan Ly sao?”.
“Nan Ly sao có thể là đối thủ của Lam Xung? Lúc trước chỉ cần ba trăm roi là được, bây giờ e là phải gãy tay gãy chân, mất cả mạng!”.
“Rốt cuộc cậu có biết thực lực của Lam Xung không? Để Nan Ly đấu tay đôi với cậu ta? Có khác nào tìm chết!".
Mọi người sốt ruột, nhao nhao chỉ trích Lâm Chính.
Trại chủ Cửu Trại cũng kinh ngạc biến sắc.
Chương 2992: Đánh!
Lam Xung là ai cứ?
Đừng nói là người của Cửu Trại mà cả Thiên Tính Gia đều biết. Đó là một trong Thập Tam Anh của Thiên Tính Gia.
Thập Tam Anh của Thiên Tính Gia là 13 người trẻ có tu vi và thiên phú mạnh nhất. Lam Xung chính là cao thủ số một của Tam Trại.
Nếu không anh ta đã không ngó lo trưởng bối của Tam Trại, dẫn đám người Tam Trại tới đây đòi lại công bằng.
Bạch Nan Ly thì sao? Anh ta chẳng có danh tiếng gì ở Cửu Trại hết chứ đừng nói là đem ra so sánh với Lam Xung
Bạch Nan Ly và Lam Xung so kèo? Vậy khác gì tự chôn sống mình.
Không chỉ có mọi người nghĩ vậy mà ngay cả sắc mặt của Bạch Nan Ly trông cũng vô cùng khó coi. Anh ta nhìn Lâm Chính bằng vẻ bất lực.
“Thần y Lâm, tôi…chắc là không được đâu”, Bạch Nan Ly khẽ nói.
“Có tôi ở đây, anh sợ cái gì. Cứ đánh nhau với anh ta là được.Chẳng phải anh luôn cho rằng mình không có địa vị ở Thiên Tính Gia, là người mà chẳng ai để tâm sao? Trận chiến này, anh đánh cho nổi tiếng luôn đi”, Lâm Chính nói.
“Thế nhưng…”, Bạch Nan Ly do dự. Anh ta nhìn đám đông đang nhìn mình chăm chăm thì đột nhiên bặm môi, đứng dậy: “Thôi được, dù sao thì Bạch Nan Ly cũng chẳng mất gì, thử liều mạng một lần xem”.
“Liều mạng? Bạch Nan Ly, cậu cũng không xem lại mình là ai? Cậu lấy cái gì ra để liều? Huống hồ cậu làm vậy thì có nghĩa là Cửu Trại và Tam Trại sẽ trở thành hai phe đối lập, cậu muốn hại người của chúng tôi sao?”
Trại chủ Cửu Trại hừ giọng. Suy nghĩ của ông ta là muốn xoa dịu đám đông, cho dù Bạch Nan Ly có là vật hi sinh thì cũng không sao. Thế nhưng người của Cửu Trại có mặt thì không cho là như vậy.
“Trại chủ Cửu trại, ông nói vậy thì hơi quá rồi. Dù Nan Ly thắng hay thua, ít nhất cũng thể hiện thái độ của anh ấy với người Cửu Trại. Người của Cửu Trại chết đứng còn hơn sống quỳ. Ai sợ ai chứ”, một người đàn ông trung niên hô lên.
“Đúng vậy! Chết đứng còn hơn sống quỳ”.
“Chiến!”
“Chiến!”
“Chiến”
Người của Cửu Trại gầm lên với thái độ sống còn.
“Phản rồi, làm phản rồi! Các người tưởng tôi sợ sao? Chẳng qua tôi muốn tốt cho mọi người thôi. Thiên Tính Gia vốn là một gia đình, hà tất phải hãm hại lẫn nhau. Tôi cũng vì muốn bảo bệ cái gia tộc này”, trại chủ Cửu Trại mặt đỏ linh căng.
“Bảo vệ? Dựa vào cái gì để bảo vệ? Tại sao không phải là người của Tam Trại bảo vệ? Dựa vào cái gì mà người của Cửu Trại luôn chịu ức hiếp lại phải nhẫn nhịn?””
Đúng lúc này, một giọng nói già nua khác vang lên. Đám đông đồng loạt quay qua nhìn. Họ thấy một thanh niên đang dìu một cụ già.
“Lão thái quân tới rồi”
“Bái kiến lão thái quân”
Mọi người đồng loạt hành lễ. Bà cụ Bạch xuất hiện, dù là Lam Xung thì cũng không dám làm loạn, hắn khẽ cúi người: “Vãn bối Lam Xung bái kiến lão thái quân”.
“Hà tất phải giả tạo như vậy? Tôi nghe nói rồi, Tam Trại có không ít người muốn tôi chết sớm đấy”, bà cụ Bạch nhìn Lam Xung và hừ giọng.
Lam Xung chau mày: “Lão thái quân…”
“Đừng nói nhảm nữa. Nan Ly cháu muốn đánh hay không? Nếu không muốn thì chịu ba trăm roi này. Còn nếu muốn đánh thì dồn toàn lực, đấu với cậu ta một trận. Dù có thua thì cháu cũng là đứa cháu ngoan của bà”, bà cụ Bạch lên tiếng.
“Đánh ạ”, Bạch Nan Ly lúc này chẳng còn quan tâm được quá nhiều, anh ta hét lớn rồi bước ra.
“Bạch Nan Ly do anh tự chọn đấy nhé”, Lam Xung nén giận, bước tới bày ra tư thế sẵn sàng.
“Tới đi!”, Bạch Nan Ly hét lớn.
"Đừng có trách tôi đấy. Anh khiến em trai tôi bị thương, tôi phế anh cũng chẳng có gì là quá đáng cả”.
“Vậy phải xem khả năng của anh rồi”, Bạch Nan Ly hừ giọng.
“Đồ chán sống”, Lam Xung tức giận, tung ra một cú đấm. Luồng khí tức hùng hậu như một cơn gió điên lao về phía trước.
Đám đông vội tách ra. Mặt đất rung chuyển. Sức mạnh ngàn cân đổ tới.
Đòn tấn công đã giúp Lâm Chính hiểu được sức mạnh của những người nằm trong nhóm Thập Tam Anh.
Thực lực như vậy đúng là mạnh hơn Bạch Nan Ly rất nhiều.
Thế nhưng giờ Bạch Nan Ly đã có được đan dược do anh cung cấp nên thực lực cũng được tinh tấn lên rất nhiều, việc giết chết một Lam Xung cũng không có gì là khó.
Chương 2993: Danh tiếng thần y Lâm còn đâu!
Đối diện cú đấm sắt thép khủng khiếp, Bạch Nan Ly cảm thấy đầu óc trống rỗng. Có vẻ như anh ta vẫn chưa biết thực lực của mình đang ở mức độ nào. Thế nhưng lúc này đã không còn đường lui nữa rồi. Dù anh ta không muốn thì cũng vẫn phải liều mạng.
Bạch Nan Ly lập tức tung chưởng ra đỡ.
Bùm…Quyền đấm và chưởng đánh va chạm phát ra âm thanh nặng nề.
Ngay sau đó. Làn sóng sức mạnh tỏa ra bốn phía.
“Woa!”, đám đông bị luồng sức mạnh đẩy lùi. Mặt tường xuất hiện những vết nứt. Vài người của Cửu Trại lập tức bảo vệ bà cụ Bạch để tránh bà cụ bị ảnh hưởng.
Đợi cho làn sóng sức mạnh tản đi bớt thì…Đám đông mới phát hiện ra Bạch Nan Ly hóa ra có thể đỡ được đòn tấn công một cách vô cùng dễ dàng.
Cú đấm của Lam Xung dường như không hề có tác dụng với Bạch Nan Ly.
“Cái gì?”, Lam Xung thất kinh.
Bạch Nan Ly cũng bàng hoàng. Anh ta vô thức nói: “Sức mạnh của anh…sao yếu thế?”
Thực ra Bạch Nan Ly chỉ buột miệng hỏi, chứ không hề có ý chế nhạo đối phương. Thế nhưng Lam Xung thì nghe thành ý tứ hoàn toàn khác.
“Anh nói cái gì?", Lam Xung tức giận gầm lên và lao về phía Bạch Nan Ly.
Nhưng cú đấm này dù là tốc độ hay là sức mạnh thì đối với Bạch Nan Ly mà nói cũng yếu vô cùng. Bạch Nan Ly đỡ đòn, anh ta chỉ cần một cú chộp tay là có thể ôm trọn cú đấm.
Ngay sau đó anh ta phát lực, hất nắm đấm của đối phương ra. Lam Xung bay bật ra như diều đứt dây, ngã mạnh ra một sườn đồi gần đó.
Ầm! Cả sườn đồi đều nứt toác. Lam Xung nằm đó không thể ngồi dậy nổi.
Toàn bộ hiện trường im lặng như tờ. Tất cả đều trợn mắt há mồm.Bao gồm cả Bạch Nan Ly. Anh ta nhìn chăm chăm bàn tay mình, đầu óc thì ong ong. Đột nhiên anh ta ý thức được điều gì đó bèn quay đầu lại: “Thần y Lâm…tôi……tôi đây là…”
“Mọi người tưởng đan dược mà tôi cho mọi người dùng ngày thường chỉ là loại bình dân? Nếu mà đan dược tôi tạo ra không đối phó nổi với dạng người này thì sao tôi có thể được gọi là thần y Lâm chứ?”, Lâm Chính cười nói.
Bạch Nan Ly vừa mừng vừa cảm động. Mới ở Huyền Y Phái có ít ngày mà thực lực đã vọt tăng như vậy, nếu như đi theo thần y Lâm tầm nữa năm thì có khi có thể đấu được với cả người đứng đầu Thập Tam Anh cũng nên.
Nghĩ tới đây Bạch Nan Ly thầm nhủ nhất định phải đi theo Lâm Chính. Rời khỏi Thiên Tính Gia anh ta sẽ về Giang Thành luyện dược tiếp.
Một lúc sau đám đông mới hoàn hồn. Nhìn Lam Xung được người khác đỡ dậy, người của Cửu Trại đều cảm thấy đầu óc trống rỗng.
“Sao có thể như vậy chứ?”
“Lam Xung…không địch nổi Bạch Nan Ly sao?”
“Ôi trời ơi, rốt cuộc tôi đang nhìn thấy thứ gì vậy?”
“Bạch Nan Ly từ khi nào mà trở nên mạnh như vậy chứ?”, người của Tam Trại và Cửu Trại đều không dám tin.
“Tốt quá..ha ha", bà cụ Bạch mừng rỡ gật đầu liên tục. Thẩm Niên Hoa cũng há hốc miệng. Nhưng cô ta không phải kẻ ngốc. cô ta biết đó là công lao của Lâm Chính.
Đám đông cảm thấy rối rắm. Người không thể chấp nhận được nhất chính là trại chủ Cửu Trại: “Điều này…điều này…sao có thể?”
“Trại chủ, ông dọa được bọn họ chứ không dọa được tôi đâu".
Bạch Nan Ly hừ giọng, lao về phía Lam Xung: “Lam Xung, anh còn gì nói không? Muốn đánh tiếp không?”
Chương 2994: Anh rể
“Khốn nạn…”
Lam Xung bặm môi, bò dậy, trừng mắt với Bạch Nan Ly. Mặc dù mới có hai chiêu nhưng hắn đã ý thức được sự đáng sợ lúc này của Bạch Nan Ly. Nếu còn đánh tiếp thì bản thân hắn không thể thắng được.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao Bạch Nan Ly mới đi có một chuyên trở về mà thực lực đã tăng mạnh như thế?
Lam Xung rất muốn bỏ đi. Nhưng nếu bỏ đi thì mặt mũi còn đâu? Hơn nữa hắn làm gì còn chỗ đứng ở Tam Trại.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lam Xung bèn gầm lên: “Tôi vẫn chưa thua, chúng ta chiến đấu tiếp”
“Vậy sao? Vậy thì tôi sẽ không nương tay nữa”, Bạch Nan Ly trầm giọng.
“Tốt nhất là anh đừng nương tay. Giết!”
Lam Xung gầm lên và tấn công một lần nữa. Nhưng đúng lúc này có tiếng nói vang lên.
“Được rồi đồ bỏ đi, cậu làm thể chỉ thêm mất mặt thôi”, dứt lời Lam Xung giật mình, vội vàng ngước nhìn. Hắn thấy một người có khuôn mặt tuấn tú, mặc áo màu lam nhảy tới.
Lại thêm một cao thủ nữa. Người đàn ông này có tu vi khá cao, cú nhảy của người này chẳng khác gì màn bay lượn của thần tiên, khiến ai cũng phải hô lên.
“Đó chính là Công Thâu Kỳ Lân".
“Anh Kỳ Lân tới rồi”.
“Ôi trời, người đứng vị trí thứ hai trong Thập Tam Anh sao lại tới đây chứ?”
“Anh ta định làm gì vậy?”
Đám đông cảm thán. Người của Tam Trại mừng lắm. Còn phía bên Cửu Trại thì sắc mặt trông vô cùng khó coi.
“Lần này xong đời rồi. Lần này xong thật rồi”, Thẩm Niên Hoa tái mặt, lầm bầm.
“Người này là ai vậy?”, Lâm Chính hỏi.
“Anh Kỳ Lân, xếp thứ hai trong Thập Tam Anh là người của Nhị Trại, có điều anh ta vẫn còn một thân phận khác”.
“Thân phận gì?”
“Anh rể Lam Xung”.
“Anh rể sao?”
“Đúng vậy. Tháng trước, Công Thâu Kỳ Lân đã lấy chị gái của Lam Xung. Anh ta tới đây chắc chắn là để cứu viện cho Lam Xung chứ chẳng tốt đẹp gì?”, Thẩm Niên Hoa tỏ ra lo lắng.
“Anh rể, sao anh lại tới đây rồi”, sắc mặt của Lam Xung trông mất cả tự nhiên.
“Đồ vô dụng, cậu còn tư cách gọi tôi là anh rể sao?”, Công Thâu Kỳ Lân nói bằng vẻ vô cảm.
“Chẳng qua lo cậu khiến tôi mất mặt nên tôi mới tới đây. Quả nhiên, cậu chẳng được tích sự gì cả, đến cả một kẻ như Bạch Nan Ly mà cũng không thắng nổi. Tôi lấy chị của cậu là sai lầm lớn nhất cuộc đời này của tôi”.
Lam Xung tức giận nhưng biết thực lực và thân phận của đối phương nên đành phải cúi đầu, không dám lên tiếng.
“Ai gây ra?”, Công Thâu Kỳ Lân liếc nhìn Cửu Trại bằng vẻ vô cảm.
Bạch Nan Ly hít một hơi thật sâu nhưng vẫn bước tới: “Là tôi”.
“Tốt”, Công Thâu Kỳ Lân gật đầu, đôi mắt đanh lại, cơ thể phóng nhanh như điện xẹt lao về phía Bạch Nan Ly.
Bạch Nan Ly tái mặt, vội vàng đỡ chiêu.
Bùm...Hai chưởng đánh va chạm. Sức công phá tạo ra sóng phóng ra xung quanh.
Rầm...Bạch Nan Ly bay bật ra sau phia sau, đập mạnh vào một tòa kiến trúc. Cơ thể anh ta bị thương nặng, khó mà đứng dậy được.
“Cái gì?” đám đông tái mặt.
“Đây là thực lực của Anh Kỳ Lân sao?”, Thẩm Niên Hoa sững sờ.
Dù Lâm Chính có cho Bạch Nan Ly dùng đan dược thì cũng không đỡ nổi một chiêu của hắn. Công Thâu Kỳ Lân quả thật đáng sợ.
“Người này đánh em tôi bị thương nên phải chết. Người đâu, lôi cậu ta quay lại đây, phê tu vi, cấm túc 10 ngày”, Công Thâu Kỳ Lân nói bằng giọng vô cảm.
“Vâng”, người của Tam Trại lập tức chạy về phía đống đổ nát.
“Dừng tay”.
Bà cụ Bạch đứng ra hét lớn: “Công Thâu Kỳ Lân, đừng hòng làm càn”.
“Bà cụ Bạch, bà tuổi cao rồi, tôi không muốn động vào bà nhưng bà cũng nên biết tính tôi. Nếu tôi mà ra tay thì dù là nam nữ già trẻ gì tôi cũng không ngại đâu. Hôm nay có bà ở đây nên tôi chỉ phế tu vi của Bạch Nan Ly thôi đấy, nếu không cậu ta mất đầu từ lâu rồi”, Công Thâu Kỳ Lân nói.
“Công Thâu Kỳ Lân, cậu đúng là kẻ vô thiên vô pháp. Đến tôi mà cậu cũng không coi ra gì đúng không? Nếu cậu dám động vào Nan Ly thì phải bước qua xác của bà già này trước đã”, bà cụ Bạch bặm môi.
“Bà tưởng tôi không dám?”, Công Thâu Kỳ Lân hừ giọng, hắn mặc kệ chỉ giơ tay lên tấn công bà cụ.
Vụt...Một luồng khí tức cực mạnh phóng ra, dội về phía bà cụ Bạch.
“Bà ơi cẩn thận”, Thẩm Niên Hoa sợ hãi lập tức lao tới chặn lại.
Sức mạnh của Công Thâu Kỳ Lân thì lại quá khủng khiếp. Dù nguồn sức mạnh chưa chạm tới thì Thẩm Niên Hoa cũng có thể cảm nhận được áp lực do nó tạo ra rồi.
Sợ rằng cô ta sẽ chết mất, mà không chết cũng bị thương nặng
Cô ta nhắm mắt, chờ đợi. Đúng lúc này thì...vụt. Một cơn gió mát lành thổi tới.
Thẩm Niên Hoa giật mình, vội mở mắt thì thấy một bóng hình xuất hiện trước mặt mình.
“Thần y Lâm”, cô ta kêu lên.
Chương 2995: Anh chắc chứ?
Thấy Lâm Chính bước ra, tất cả mọi người đều giật mình. Mặc dù Công Thâu Kỳ Lân chỉ tiện thể tấn công nhưng người có thể đỡ được đòn của hắn cũng không phải dạng vừa.
“Anh ta ai vậy? Người của Cửu Trại à?”, Công Thâu Kỳ Lân nhìn chăm chăm Lâm Chính.
“Không phải, tôi là bạn của Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa”, Lâm Chính thản nhiên đáp lại.
“Vậy sao?”, Công Thâu Kỳ Lân lạnh lùng nhìn hai người kia và hừ giọng: “Các người cũng to gan gớm, dám dẫn cả người ngoài vào. Xem ra hôm nay không xử lý Cửu Trại thì các người không hiểu thế nào là quy tắc của Thiên Tính Thế Gia”.
“Anh Kỳ Lân xin bớt giận, nghe chúng tôi giải thích”, Thẩm Niên Hoa vội nói.
“Không cần giải thích, đợi tôi xử lý xong Bạch Nan Ly sẽ xử lý tới nội tộc các người”, Công Thâu Kỳ Lân lạnh lùng nói.
“Đợi đã”, Lâm Chính hét lớn.
“Sao thế? Anh muốn chết đến vậy cơ à? Đừng vội, bởi vì tôi cũng không có ý định sẽ tha cho anh. Thiên Tính Gia chúng tôi không hoan nghênh những vị khách như anh. Lát nữa kết cục của anh sẽ còn thê thảm hơn cả họ nữa. Anh cứ lo cho mình trước đi”, Công Thâu Kỳ Lân hừ giọng.
“Tôi sao cũng được nhưng có một chuyện chưa giải quyết xong thì e rằng không ổn”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Chuyện gì?”, Công Thâu Kỳ Lân hỏi.
“Đó là chuyện anh khiến bạn tôi bị thương”.
“Ồ?”, Công Thâu Kỳ Lân khẽ giật mình, cảm thấy có hứng thú.
“Tôi không cần biết đây là chỗ nào, cũng không cần biết quy tắc gì hết, anh khiến bạn tôi bị thương thì anh phải giải thích, nếu không tôi sẽ không bỏ qua đâu”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Dứt lời, cả hiện trường bật cười.
“Ha ha, gã này đang nói gì vậy?”
“Anh ta dám uy hiếp Anh Kỳ Lân sao? Thật nực cười”.
“Anh ta tự coi mình là gì vậy? Ha ha..Cũng không tự xem lại bản thân mình xem”.
“Thật nực cười, dám uy hiếp cả Anh Kỳ Lân, đúng là bạn của Bạch Nan Ly thì cũng vô dụng y như cậu ta vậy”.
Người của Tam Trại bật cười không chút khách khí, các thể loại chế nhạo đều vang lên không ngớt. Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa đều cuống cả lên.
“Thần y Lâm, tôi biết anh đứng ra là vì tôi nhưng người này không dễ đối phó đâu, thôi bỏi đi, Bạch Nan Ly khẽ nói.
“Vậy thì, anh định để anh ta trừng phạt và phế tu vi sao?”, Lâm Chính nói.
Bạch Nan Ly không biết phải trả lời thế nào: “Nếu không còn lựa chọn nào khác thì chỉ có thể như vậy thôi”.
“Giờ không phải là có rồi à? Anh lùi ra, đợi tôi xử lý xong anh ta rồi tính”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Thần y Lâm...”, Bạch Nan Ly hoang mang.
Anh ta rất muốn khuyên Lâm Chính nhưng cũng mong kỳ tích xuất hiện, mong Lâm Chính có thể chiến thắng được đối phương. Nhất thời, Bạch Nan Ly không biết phải làm sao.
“Thần y Lâm, chúng tôi đáng để anh liều mạng vậy à?”, Thẩm Niên Hoa nín thở.
“Chuyện này vốn do tôi mà, sao tôi có thể khoanh tay đứng nhìn được. Hơn nữa, hai người là người của tôi, còn giúp tôi luyện dược, tôi không cho phép kẻ khác khiến hai người bị thương”, Lâm Chính nói.
Thẩm Niên Hoa rưng rưng nước mặt, siết chặt nắm đấm.
Hiện trường thì cười rầm rộ. Công Thâu Kỳ Lân cũng nhếch miệng, anh ta thản nhiên nói: “Anh nói là không từ bỏ phải không? Vậy được, tôi cho anh một cơ hội để anh biết không từ bỏ là thế nào”.
Nói xong hắn phất tay: “Tới đi, tôi cho anh cơ hội ra tay. Anh dốc toàn lực ra tay trước, nếu như có thể hạ gục tôi thì tôi sẽ không truy cứu tội của Thẩm Niên Hoa và Bạch Nan Ly nữa. Đây là cơ hội duy nhất của anh đấy. Nhớ mà nắm cho chắc”.
“Tôi ra tay trước sao?” ,Lâm Chính chau mày: “Anh chắc chứ?”
“Lẽ nào anh cho rằng tôi đang đùa?”, Công Thâu Kỳ Lân hừ giọng.
Thết nhưng vừa dứt lời thì...Vụt...Lâm Chính đã đột nhiên biến mất.
Công Thâu Kỳ Lân nín thở, lập tức giơ tay lên phòng ngự. Thế nhưng hắn đã chậm một bước.
Lâm Chính không biết từ khi nào đã xuất hiện trước mặt hắn và giáng xuống một cú đấm. Cú đấm lóe sáng mang theo uy lực khủng khiếp khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Không hay rồi...Công Thâu Kỳ Lân giật mình nhưng không kịp phòng ngự.
Bùm...Cú đấm giáng thẳng xuống ngực hắn.
Phụt...Công Thâu Kỳ Lân lập tức phun ra máu tươi, bay bật ra sau, tông ngất bảy, tám người, khiến cả đám người của Tam Trại ngã ra và rơi xuống đất tạo thành một cái hố khổng lồ.
Cả hiện trường im lặng như tờ.