Chuột nhắt sao?
Cả hiện trường nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin. Kẻ này lẽ nào là một kẻ ngốc?
Đường đường là một trong bảy thiên tài mà Nhiêu Ưng lại bị gọi là chuột nhắt. Người này cũng ngông cuồng quá rồi.
Dù vị trí của Nhiêu Ưng bị người ta cho là nhặt được của rơi nhưng nếu không có thực lực thì dựa vào cái gì để có thể nhặt được chứ?
“To gan, cái thứ chó má này. Cậu là cái thá gì mà dám sỉ nhục cậu chủ nhà chúng tôi?”
“Các thiên tài là người để cậu có thể sỉ nhục đấy hả? Cậu chán sống rồi hay gì?”
“Cậu đừng tương rằng có phía quan chức bảo hộ thì chúng tôi không dám làm gì cậu. Cậu có tin giờ chúng tôi tiêu diệt cậu hay không?”
Vài người nhà họ Nhiêu tức lắm. Họ trợn ngược mắt và gầm lên. Bộ dạng như muốn băm vằm Lâm Chính ra vậy.
Thế nhưng biểu hiện của Nhiêu Ưng vẫn vô cùng bình tĩnh. Hắn ra hiệu cho đám đông im lặng và lạnh lùng nhìn Lâm Chính: “Cậu nói tôi là chuột nhắt à?”
“Không phải sao?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Vậy thì tôi muốn nghe cao kiến của cậu. Nhiêu Ưng tôi dù gì cũng là một trong bảy thiên tài mà. Cậu nói tôi là chuột nhắt, lẽ nào các thiên tài khác cũng thế. Cậu – muốn khiêu chiến với các thiên tài sao?”, Nhiêu Ưng lạnh lùng chất vấn.
Ghê gớm lắm. Nhiêu Ưng định lôi tất cả các thiên tài vào cuộc. Dù Lâm Chính có mạnh tới đâu thì cũng không thể nào có thể đối đầu với cả bảy thiên tài.
“Đương nhiên tôi không muốn khiêu chiến với toàn bộ bọn họ. Tôi chỉ nói anh không có gan giao đấu với cô Tề Thủy Tâm mà lại để em gái anh đối phó với cô ấy. Anh khác gì con rùa rụt cổ? Tôi nói anh là con chuột nhắt mà còn không đúng sao?”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Cái gì?”, Nhiêu Ưng giật mình. Đám đông xung quanh cũng thất kinh ngay sau đó...
“Ha ha...”, bỗng có tiếng cười giòn giã vang lên.
“Đồ ngốc này. Có phải đầu cậu úng nước không? Không thấy Tề Thủy Tâm đang ngồi xe lăn à? Môt kẻ bị liệt mà đòi giao đấu với Nhiêu anh kiệt hả? Đầu cậu có vấn đề hay gì? Nhiêu anh kiệt nhà chúng tôi mà giao đấu với cô ta thì khác gì ức hiếp cô ta?”, một người đứng ngoài cuộc không thể chịu đựng được thêm nữa bèn chế nhạo Lâm CHính.
“Ức hiếp? Tôi thấy anh ta không dám thì có”, Lâm Chính lắc đầu.
“Tôi không dám sao?”, đôi mắt Nhiêu Ưng ánh lên vẻ lạnh lùng. Hắn cười lạnh lùng: “Muốn đấu thì lúc nào cũng được. Chỉ sợ Tề Thủy Tâm không dám mà thôi”.
Hắn rất muốn tận tay lấy đi sinh mạng của Tề Thủy Tâm. Như vậy thì tâm ma của hắn cũng sẽ chấm dứt. Trước đó không ra tay mà hắn để em gái mình hành động thì hắn cũng nghĩ tới trường hợp này rồi. Giờ có kẻ kích động hắn thì hắn càng có cớ mà làm tới.
Ái Nhiễm và người của Tề Phượng Sơn cuống cả lên.
“Thần y Lâm, anh làm gì vậy? Không phải anh thật sự để Thủy Tâm giao đấu với Nhiêu Ưng đấy chứ? Vậy khác gì là tự sát”, Ái Nhiễm khẽ nói.
“Tự sát thì tự sát thôi, để cô ấy ngồi đấy cho Nhiêu Uyển giết thì cũng có khác gì tự sát đâu”, Lâm Chính nói.
Ái Nhiễm á khẩu.
Đúng vậy. Đám đông hết cách sao có thể khuyên được Lâm Chính đây? Vì sao thì đến bọn họ cũng từ bỏ Tề Thủy Tâm rồi. Không ai cứu nổi cô ta.
“Anh Lâm tôi hiểu rồi”, Tề Thủy Tâm hít một hơi thật sâu và mỉm cười: “Anh muốn tôi chết trong sự tôn nghiêm đúng không?”
"Dù sao tôi cũng từng là một trong bảy thiên tài. Nếu như chết trong tay Nhiêu Uyển thì là sự sỉ nhục. Chết trong tay Nhiêu anh kiệt coi như là vinh quang. Huống hồ như vậy thì Nhiêu Ưng cũng trừ khử được tâm ma, Trùng Long Cốc cũng sẽ không còn oán hận gì Tề Phượng Sơn nữa”.
“Tôi không nghĩ như vậy đâu", Lâm Chính lắc đầu.
“Ồ?”, Tề Thủy Tâm cảm thấy khó hiểu.
“Tôi chỉ muốn biết nếu tôi bảo cô chiến đấu với Nhiêu Ưng thì cô có dám hay không mà thôi”, Lâm Chính nói.
Chương 3417: Đỡ được rồi
Lần này Tề Thủy Tâm cũng khó hiểu.
Nhìn ánh mắt Lâm Chính vô cùng nghiêm túc, hoàn toàn không giống như đang đùa.
Lâm Chính rốt cuộc muốn làm gì?
Tề Thủy Tâm há hốc miệng, lên tiếng: “Anh Lâm, nếu tôi không bị bại liệt, trước khi trúng độc, tôi đấu với Nhiêu Ưng còn có phần thắng, nhưng giờ… tôi còn không có khả năng đánh trả, anh bảo tôi làm sao thắng được anh ta?”.
Bây giờ ngay cả Tề Thủy Tâm cũng cảm thấy lối suy nghĩ của Lâm Chính có vấn đề.
Một người bại liệt chẳng khác nào thịt trên thớt, một miếng thịt làm sao thắng nổi dao thái thịt?
Lâm Chính cười đáp: “Vậy là đủ rồi”.
“Ồ?”.
Tề Thủy Tâm không hiểu ra sao.
Lâm Chính lấy một viên đan dược từ trên người ra nhét vào miệng Tề Thủy Tâm.
“Ưm… Đó là… gì vậy?”.
Tề Thủy Tâm không kịp đề phòng, theo bản năng nuốt vào.
Chẳng mấy chốc cô ta đã hiểu ra, trợn to mắt hỏi: “Anh Lâm, chẳng lẽ đây là thuốc có thể trị bệnh bại liệt?”.
Cô ta đã nghe Ái Nhiễm nói, Lâm Chính có cách chữa khỏi bệnh bại liệt cho cô ta, nhưng vì sự tham lam của ông hai Tề mà khiến chuyện không thành.
Bây giờ Lâm Chính đột nhiên cho cô ta uống thuốc, đồng thời nói cô ta giao đấu với Nhiêu Ưng, cô ta đương nhiên sẽ nghĩ về chuyện đó.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: “Không phải”.
Tề Thủy Tâm sửng sốt, vội vàng nhắm mắt lại.
Phát hiện trong cơ thể mình không có thay đổi gì, viên đan dược mà Lâm Chính đưa cho hình như chỉ để lưu thông khí huyết, hoàn toàn không mang lại lợi ích thực chất nào cho cô ta.
“Anh Lâm, rốt cuộc anh đã làm gì tôi?”, Tề Thủy Tâm không nghĩ ra, bất đắc dĩ thở dài, lên tiếng hỏi.
“Tôi chỉ muốn để cô giao đấu với Nhiêu Ưng!”, Lâm Chính nói.
Tề Thủy Tâm lặng lẽ nhìn hai người, một lúc lâu sau, trên mặt nở nụ cười thản nhiên.
“Được! Vậy thì tôi sẽ nghe theo anh Lâm một lần!”.
Nói xong, Tề Thủy Tâm nhìn Nhiêu Ưng: “Nhiêu Ưng, anh dám đấu với tôi không?”.
“Có gì không dám? Nhưng cô Tề à, cô thật sự muốn làm vậy sao?”, Nhiêu Ưng cười nhạt.
“Đương nhiên”.
“Vậy được, nếu đã là quyết định của cô thì tôi cũng không khách sáo nữa. Cô yên tâm, tôi chỉ cướp đi ý thức của cô, khiến cô trở thành người thực vật, sẽ không làm tổn hại tính mạng của cô!”, Nhiêu Ưng nói, sau đó chắp hai tay sau lưng tiến về phía trước.
Người xung quanh ai cũng há hốc miệng, quan sát cuộc chiến quỷ dị này.
Một cô gái bị bại liệt khiêu chiến với một trong bảy thiên tài?
E là trong lịch sử vực Diệt Vong cũng chưa từng có cuộc chiến nào hoang đường thế này.
“Tề Thủy Tâm rốt cuộc đang làm gì? Cô ta điên rồi sao? Tên đó làm chuyện hoang đường như vậy mà cô ta cũng đồng ý? Cô ta dựa vào đâu mà đánh với Nhiêu Ưng?”.
“Chẳng lẽ cô ta tưởng mình còn là Tề anh kiệt khí khái vô song đó sao?”.
“Đúng là nực cười”.
“Các người sai rồi, thật ra cô Thủy Tâm không còn lựa chọn nào khác. Thay vì chết trong tay Nhiêu Uyển thì chi bằng chết trong tay Nhiêu anh kiệt, vậy thì đồn ra ngoài sẽ dễ nghe hơn chút”.
“Đúng vậy, dù sao cũng không còn ai có thể bảo vệ được cô Thủy Tâm. Cô Thủy Tâm thà chết đứng còn hơn, chuyện này cũng có thể hiểu được”.
“Tên đó vốn dĩ muốn giúp cô Tề Thủy Tâm chết một cách thể diện mà thôi”.
“Xem ra chúng ta đều hiểu lầm rồi”.
Mọi người vô cùng kinh ngạc, không ngừng bàn tán.
“Cuộc thi sắp bắt đầu, không lãng phí thời gian nữa. Tề Thủy Tâm, cô chuẩn bị xong chưa?”, Nhiêu Ưng lạnh lùng hỏi.
“Tới đi!”.
Tề Thủy Tâm cũng đã chuẩn bị xong, dứt lời thì nhắm mắt lại.
Nói là giao đấu, nhưng cô ta không có sức đánh trả, chỉ đành nhắm mắt đợi chết.
Nhiêu Ưng cũng không khách sáo, nhìn khuôn mặt tinh xảo của Tề Thủy Tâm, trong lòng lại dâng lên từng cơn oán hận.
Chính người phụ nữ này khiến hắn chịu đủ chê bai khi ngồi vào vị trí bảy thiên tài!
Chính người phụ nữ này khiến hắn chịu đủ sự chế giễu trước mặt người đời!
Chính người phụ nữ này trở thành tâm ma của hắn, khiến tu vi hắn khó tăng tiến.
Chính người phụ nữ này!
Căn nguyên của mọi chuyện đều là người phụ nữ này!
“A!”.
Nhiêu Ưng càng nghĩ càng tức giận, gào lên một tiếng, đánh một chưởng về phía trán của Tề Thủy Tâm.
Trúng phải một chưởng này, Tề Thủy Tâm không chết cũng sẽ biến thành người thực vật!
Mọi người lặng lẽ dõi theo, chứng kiến đứa con của trời này ngã xuống!
Hồng nhan bạc mệnh chính là như vậy.
Khoảnh khắc chưởng đó sắp sửa đánh trúng Tề Thủy Tâm.
Bộp!
Một tiếng động to rõ vang lên.
Tất cả mọi người run rẩy đưa mắt nhìn lại, ai cũng trợn tròn mắt!
Tề Thủy Tâm vung một tay lên từ lúc nào không hay, chặn bàn tay của Nhiêu Ưng lại một cách chính xác…
Chương 3418: Hi vọng
Hiện trường yên ắng, kim rơi còn nghe được.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, nhìn thiếu nữ ngồi trên xe lăn đang giơ tay ra.
Ngay cả bản thân thiếu nữ đó cũng không ngờ tới.
Không phải mình bị bại liệt sao?
Không phải mình… không thể cử động hai tay hai chân sao?
Vì sao lại như vậy?
Tề Thủy Tâm mở to mắt, ngây người suy nghĩ, đầu óc trống rỗng.
Đương nhiên, người chấn động nhất là Nhiêu Ưng.
Cứ tưởng một chưởng là sẽ kết thúc, không ngờ lại bị cô ta đỡ được, người đỡ đòn tấn công của mình lại là một người bại liệt!
Hắn cảm thấy tim mình sắp dừng đập.
Nhưng Nhiêu Ưng chung quy vẫn là Nhiêu Ưng, có thể bù vào vị trí bảy thiên tài của Tề Thủy Tâm, sao có thể là hạng tầm thường.
Hắn gào lên một tiếng, tăng thêm sức lực đánh về phía Tề Thủy Tâm.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Chưởng đó làm nổ ra từng làn khí độc đáng sợ giống như muốn xé rách mọi thứ xung quanh, cả người Tề Thủy Tâm bị bao bọc trong khí độc.
Đợi đến khi khí độc tiêu tan, Tề Thủy Tâm vẫn bình an vô sự.
Chưởng độc đánh lên người cô ta không thể tiến thêm chút nào nữa…
Lục phủ ngũ tạng của Nhiêu Ưng bị ảnh hưởng, không dám tin vào những gì mình nhìn thấy.
Một đòn dốc hết sức lực của mình lại không thể đánh lùi Tề Thủy Tâm? Thậm chí cả chiếc xe lăn dưới chân cô ta cũng không hề nhúc nhích?
Rốt cuộc Tề Thủy Tâm này làm thế nào được?
Trong lúc Nhiêu Ưng còn đang chấn động, Tề Thủy Tâm ngồi trên xe lăn đột nhiên đứng dậy, đánh một quyền về phía Nhiêu Ưng.
Ầm!
Nhiêu Ưng không kịp đề phòng lập tức bị đánh bay, người đập mạnh xuống đất, không động đậy được.
Nhìn lại trên ngực Nhiêu Ưng có năm cây châm khí cắm vào huyệt quan trọng. Châm khí phong huyết, làm tổn hại khí mạch của hắn, khiến hắn mất đi phần lớn sức chiến đấu!
Một quyền này cũng xem như kết thúc trận đấu của hai người!
“Nhiêu Ưng!”.
“Cậu Nhiêu!”.
Người của Trùng Long Cốc kinh hãi thốt lên, chạy tới dìu Nhiêu Ưng.
Tứ Long Vệ lao nhanh đến bên cạnh Nhiêu Ưng. châm khí ra khỏi người hắn, đồng thời thoa thuốc trị thương.
Tề Thủy Tâm thì đã hồi phục bình thường.
Cô ta nhìn hai tay mình, lại nhìn hai chân mình, sau đó chậm rãi quay người lại, nhìn xe lăn ở dưới chân, nước mắt không ngừng rơi xuống.
“Thủy Tâm!”.
Cuối cùng Tề Trọng Khôn và người nhà họ Tề cũng phản ứng lại, tất cả chạy tới ôm lấy Tề Thủy Tâm, vô cùng kích động.
“Em Thủy Tâm, em hồi phục rồi sao?”.
Ái Nhiễm không tin nổi, vô cùng mừng rỡ lên tiếng.
“Thủy Tâm, chuyện này rốt cuộc là sao?”.
Tề Trọng Khôn kích động đến mức run rẩy cả người, vẻ kinh ngạc trên mặt hoàn toàn không giấu được.
Không ai ngờ Tề Thủy Tâm lại có thể đứng dậy vào giờ phút này, hơn nữa còn dùng một chiêu đánh bại Nhiêu Ưng!
Điều này có ý nghĩa gì?
Điều này có nghĩa Tề Thủy Tâm đã khôi phục, hơn nữa còn lấy lại vị trí một trong bảy thiên tài!
Tề Phượng Sơn sẽ quật khởi!
Người nhà họ Tề mừng rỡ hoan hô.
Người xung quanh đều trợn tròn mắt ngạc nhiên, rõ ràng vẫn chưa hoàn hồn lại.
“Em cũng không rõ là chuyện gì, đây có lẽ là công lao của anh Lâm. Lúc nãy anh ấy cho em uống một viên đan dược, chắc là viên đan dược đó đã chữa khỏi cho em!”.
Tề Thủy Tâm nhớ tới điều gì, vội đáp, sau đó nhìn về phía Lâm Chính, vô cùng cảm động.
“Cậu Lâm, cảm ơn cậu. Lúc trước Trọng Khôn nhiều lần xúc phạm đến cậu, cậu Lâm không chấp nhặt mà chữa khỏi cho con gái tôi, đại ân đại đức này Tề Phượng Sơn khó mà quên được!”.
Tề Trọng Khôn vội vàng tiến lên, chắp tay vái, cúi người chín mươi độ.
Nếu không phải ông ta là chủ của Tề Phượng Sơn, xung quanh lại có nhiều người như vậy, ông ta thậm chí còn muốn quỳ xuống dập đầu với Lâm Chính.
Người xung quanh nghe thế đều bừng tỉnh.
Lúc trước bọn họ cũng nhìn thấy Lâm Chính cho Tề Thủy Tâm uống thuốc, còn tưởng là thuốc gì đó giảm đau tê liệt, bây giờ xem ra đó là thuốc chữa trị cho Tề Thủy Tâm.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu, thản nhiên nói: “Mọi người không cần phải cảm ơn tôi, cũng đừng vui mừng quá sớm. Thuốc tôi cho Thủy Tâm uống chỉ có tác dụng tạm thời, ngăn ngừa độc tố trong cơ thể cô ấy, dược hiệu không tốt lắm. Tôi nghĩ một phút nữa, cô Thủy Tâm sẽ liệt trở lại, tôi đề nghị cô Thủy Tâm hãy ngồi xuống xe lăn, tránh khi dược hiệu qua đi làm cô bị ngã thì không hay”.
“Vậy sao?”.
Người nhà họ Tề hiểu ra, ai nấy cảm thấy vô cùng mất mát.
Xem ra bọn họ mừng hụt rồi.
Nhưng ông hai Tề và Tề Trọng Khôn vẫn rất vui.
Tuy đan dược mà Lâm Chính đưa không chữa khỏi cho Tề Thủy Tâm, nhưng có thể giúp cô ấy hoạt động, đồng nghĩa Lâm Chính hiểu rõ về bệnh tình của Tề Thủy Tâm, còn có thể chữa khỏi cho cô ta!
Điều này khiến mấy người họ nhìn thấy được hi vọng!
Chương 3419: Thành khẩn cầu xin
Tất cả mọi người xôn xao.
Ai cũng cảm thấy chấn động và không tin nổi chuyện kỳ lạ mình nhìn thấy.
Tề Thủy Tâm biết mình bình phục chỉ là tạm thời, trong lòng cũng cảm thấy hơi mất mát, nhưng nhiều hơn là nỗi kích động.
Tuy nhiên, cô ấy không dám nhờ Lâm Chính chữa trị cho mình, chỉ quay đầu nhìn Nhiêu Ưng, cười nhẹ: “Nhiêu Ưng! Hình như anh thua rồi!”.
“Cô!”.
Nhiêu Ưng nổi giận.
Nhờ sự trợ giúp của Tứ Long Vệ, hắn đã hồi phục lại. Vết thương của hắn vốn không quá nặng, nhưng bị bẽ mặt trước nhiều người khiến hắn không thể chấp nhận, cảm giác tâm ma lại nặng thêm.
“Tề Thủy Tâm! Cô vốn là người bại liệt nhưng lại đột nhiên hồi phục, điều này không ai đoán trước được, đòn đánh vừa rồi của cô gần như là đánh lén! Cô dựa vào đánh lén mới đánh bại được cậu Nhiêu của chúng tôi, đó là thắng hèn!”, một trong Tứ Long Vệ bước ra, lạnh lùng nói.
“Không sai, trận so tài giữa hai người không tính! Nghe đây, ai dám hó hé lời nào, bôi nhọ cậu Nhiêu của chúng tôi, Trùng Long Cốc sẽ không tha cho kẻ đó!”, một Long Vệ khác lại đứng ra, lạnh lùng nhìn quanh.
Người xung quanh đều im lặng không lên tiếng.
Bọn họ biết Tứ Long Vệ muốn bảo vệ mặt mũi của Nhiêu Ưng.
Hai bên chém giết làm gì có chuyện đánh lén? Hơn nữa, Tề Thủy Tâm vốn là người bại liệt, đấu với cô ta vốn đã không có gì vẻ vang. Bây giờ Nhiêu Ưng lại còn thua, chuyện này đồn ra ngoài mặt mũi của Nhiêu Ưng sẽ mất sạch
Nhưng ở đây có nhiều người như vậy, sao có thể chặn được miệng họ?
Người ở đây đều xuất thân từ thế gia tông tộc, có người sợ Trùng Long Cốc, nhưng cũng có người không sợ, chuyện này sớm muộn cũng truyền ra.
“Các người không muốn thừa nhận cũng không sao, nhưng hôm nay không ai được động vào con gái tôi. Ai muốn làm chuyện bất lợi đối với con gái tôi thì hãy bước qua xác của Tề Phượng Sơn chúng tôi trước!”, Tề Trọng Khôn tiến tới, lạnh lùng quát đám người Trùng Long Cốc.
Ông ta vừa dứt lời, người của Tề Phượng Sơn đều lấy đan dược trên người ra, sử dụng châm bạc lên người, tư thế chuẩn bị chiến đấu.
Bây giờ Tề Thủy Tâm đã có thể chữa trị, trong lòng mọi người Tề Phượng Sơn đều nhen nhóm hi vọng.
Giờ phút này, bọn họ không thể từ bỏ Tề Thủy Tâm.
Dù có phải liều cả mạng sống với Trùng Long Cốc, bọn họ cũng không quan tâm.
Tứ Long Vệ thấy quyết tâm của người Tề Phượng Sơn, ai cũng nhíu mày.
Bọn họ biết e là không thể trừ được tâm ma của Nhiêu Ưng, thậm chí vị trí thiên tài của Nhiêu Ưng cũng không giữ nổi.
Nghĩ đi nghĩ lại, người của Trùng Long Cốc chỉ đành chọn cách từ bỏ.
“Quay về!”.
Một Long Vệ hô lên.
Bọn họ chỉ đành rút quân về.
Sự việc dường như đã kết thúc.
Người đứng xem xung quanh cũng giải tán.
“Cậu tên gì?”.
Khi người của Trùng Long Cốc đã đi gần hết, một Long Vệ nhìn chằm chằm Lâm Chính, đột nhiên lên tiếng hỏi.
“Có chuyện gì?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Tôi nghe nói cậu đại diện cho Thanh Huyền Tông tham gia cuộc thi này! Nhóc con! Cậu đã xen vào chuyện của Trùng Long Cốc chúng tôi thì đừng trách Trùng Long Cốc không nể mặt!”.
Người đó lạnh lùng nói, nhìn thật sâu vào Lâm Chính, sau đó quay người rời đi thẳng.
Lâm Chính cũng không bận tâm.
Ông hai Tề nghe vậy lại bực bội: “Người của Trùng Long Cốc thật kiêu căng! Một thiên tài được vớt lên như Nhiêu Ưng mà cũng dám tác oai tác quái? Cậu Lâm đừng lo, đại diện của Tề Phượng Sơn chúng tôi chắc chắn sẽ hỗ trợ cậu, bảo đảm sự an toàn cho cậu!”.
“Ồ? Vậy thì cảm ơn, nhưng không biết đại diện của Tề Phượng Sơn là ai?”, Lâm Chính mỉm cười hỏi.
“Đương nhiên là Tề Dương của chúng tôi!”, ông hai Tề nói.
“Ồ…”.
Lâm Chính cạn lời.
Trình nửa vời của Tề Dương bản thân mình còn lo chưa xong mà bảo vệ anh?
Nhưng cũng phải, Tề Thủy Tâm bị bại liệt, Tề Phượng Sơn chỉ có thể để Tề Dương đại diện.
Chuyện kết thúc, Lâm Chính chào hỏi Tề Thủy Tâm, chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc đó, Tề Trọng Khôn đột nhiên lên tiếng gọi.
“Cậu Lâm, xin hãy dừng bước”.
“Tề sơn chủ có chuyện gì?”, Lâm Chính hỏi.
Tề Trọng Khôn bước mấy bước đến trước mặt Lâm Chính, nhìn anh chằm chằm, chốc lát sau đột nhiên…
Phịch!
Tề Trọng Khôn bất chợt quỳ xuống, dập đầu xuống đất, nói giọng trầm thấp: “Tề Trọng Khôn thành khẩn cầu xin cậu Lâm hãy ra tay cứu sống con gái tôi!”.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người xôn xao, ai nấy đều sửng sốt.
“Bố!”.
Tề Thủy Tâm hét lên, định chạy tới, nhưng đúng lúc này dược hiệu lại biến mất, hai chân cô ta mềm nhũn, ngã xuống đất.
Ái Nhiễm và người nhà họ Tề vội vàng đỡ cô ta lên xe lăn.
Tề Thủy Tâm rơi nước mắt.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn Tề Trọng Khôn quỳ dưới đất, một lúc sau thì thở dài một tiếng, đỡ ông ta dậy.
“Tôi không chắc có thể cứu được cô Thủy Tâm, Tề sơn chủ đừng dùng lễ lớn như vậy”.
“Cậu Lâm, cậu là hi vọng duy nhất của Tề Phượng Sơn chúng tôi. Nếu cậu sẵn lòng cứu giúp con gái tôi, dù cậu có đưa ra điều kiện gì, Tề Phượng Sơn cũng sẽ đồng ý với cậu!”, Tề Trọng Khôn rưng rưng nước mắt, thành khẩn nói.
Chương 3420: Cuộc thi bắt đầu
Cuộc sống của Tề Phượng Sơn thật ra không dễ sống. Ở thời ông nội của Tề Trọng Khôn, thực lực của Tề Phượng Sơn rất mạnh, là một đại thế tộc danh xứng với thực, thậm chí có khả năng đứng vào hàng ngũ thế tộc bá chủ.
Nhưng từ khi ông nội của Tề Trọng Khôn qua đời, Tề Phượng Sơn không còn nhân tài xuất sắc xuất hiện, thế tộc lụn bại nhanh chóng.
Thật ra Tề Trọng Khôn cảm thấy, nếu vì vậy mà suy tàn thì cũng không trách được ai, dù gì mình cũng không đủ năng lực.
Nhưng theo tốc độ suy tàn của Tề Phượng Sơn, nguy cơ dần dần xuất hiện.
Đầu tiên là những kẻ địch trước kia Tề Phượng Sơn. Bọn họ nhân lúc Tề Phượng Sơn suy tàn mà không ngừng tấn công, định hủy diệt Tề Phượng Sơn.
Thật ra các thế tộc lớn khác cũng muốn chiếm lợi ích hoặc cướp đoạt lợi ích từ Tề Phượng Sơn.
Mặc dù Tề Phượng Sơn chỉ là thế tộc hạng vừa, nhưng trước kia cũng có nội tình của thế tộc lớn. Bây giờ thực lực không đủ, ngay càng suy yếu, đương nhiên sẽ thu hút cái nhìn của nhiều người.
Do đó, Tề Phượng Sơn rất mong có được một người có thể dẫn dắt bọn họ vươn lên.
Người này không cần phải quá mạnh, chỉ cần giúp Tề Phượng Sơn có năng lực tự bảo vệ là được.
Hiển nhiên, Tề Thủy Tâm chính là người thích hợp.
Nhưng ông trời trêu ngươi, Tề Thủy Tâm dùng lộn thuốc dẫn tới bại liệt, lại biến Tề Phượng Sơn trở về nguyên hình.
Nếu không thể chữa khỏi cho Tề Thủy Tâm, ngày tháng của Tề Phượng Sơn cũng không dễ sống hơn chút nào.
Do đó, Tề Trọng Khôn không những quỳ vì con gái mình, mà còn quỳ cho cả Tề Phượng Sơn.
Người của Tề Phượng Sơn đều rưng rưng nước mắt nhìn sơn chủ, có người không ngừng lau nước mắt, có người siết chặt nắm đấm, hận mình vô dụng.
“Sơn chủ, tôi đã nói rồi, chưa chắc tôi có thể chữa khỏi cho cô Tề Thủy Tâm. Nể mặt cô Ái Nhiễm và cô Tề Thủy Tâm, tôi sẽ thử, nhưng kết quả thế nào tôi không thể bảo đảm”, Lâm Chính nói.
Thật ra Lâm Chính không muốn quan tâm chuyện của Tề Phượng Sơn. Nếu không phải Tề Thủy Tâm nói chuyện Tiêu Dao Thần Tán cho anh, anh cũng sẽ không xen vào.
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là nể mặt Ái Nhiễm.
Nếu Tề Thủy Tâm xảy ra chuyện gì, Ái Nhiễm chắc chắn sẽ đau khổ không thiết sống. Trong mắt Lâm Chính, Ái Nhiễm đã là người đáng tin cậy, anh không hi vọng người bên cạnh mình phải chịu đau khổ.
“Được, được! Cậu Lâm, chỉ cần cậu thử một lần, dù kết quả thế nào, Trọng Khôn cũng sẽ thản nhiên tiếp nhận!”, Tề Trọng Khôn kích động nói, mắt đỏ lên, nước mắt rơi.
“Tề Dương, lát nữa vào cuộc thi, cháu phải dốc sức phối hợp với cậu Lâm. Lúc cần thiết dù có bị loại cũng phải bảo vệ cậu Lâm, nghe rõ chưa?”, ông hai Tề nói với Tề Dương.
Tề Dương sững sờ nhìn Ái Nhiễm, sau đó lại nhìn sang Lâm Chính, ánh mắt nghiêm túc, nhỏ giọng nói: “Vâng”.
Tin tức Tề Thủy Tâm đánh bại Nhiêu Ưng như lửa cháy lan ra khắp vùng đất Tu Di.
“Hầy, cậu nghe nói chưa? Tề Thủy Tâm của Tề Phượng Sơn đã đánh bại Nhiêu Ưng”.
“Cái gì? Không phải Tề Thủy Tâm bị bại liệt sao? Vị trí bảy thiên tài cũng đã nhường ra, bây giờ cô ta chẳng khác nào kẻ tàn phế, làm sao đánh bại Nhiêu Ưng?”.
“Nghe nói có người thủ đoạn phi phàm đã giúp Tề Thủy Tâm chữa khỏi bệnh”.
“Cái gì? Tề Thủy Tâm hồi phục rồi sao?”.
“Đừng nghe cậu ta nói bậy, không phải chữa khỏi mà là tạm thời hòa hoãn thôi, chỉ là khống chế bệnh của Tề Thủy Tâm một chút mà thôi”.
“Ồ? Chỉ là khống chế một chút mà có thể đánh bại Nhiêu Ưng? Nếu là Tề Thủy Tâm ở thời kỳ toàn thịnh thì chẳng phải một tay là có thể đánh bại Nhiêu Ưng sao?”.
“Suỵt! Nhỏ tiếng chút! Không được để người của Trùng Long Cốc nghe thấy! Cẩn thận không giữ được đầu”.
Cả đám xì xầm bàn tán, tiếng thảo luận giống vậy cũng xuất hiện trên khắp vùng đất Tu Di.
Người của Trùng Long Cốc đương nhiên cũng nghe được tiếng bàn tán, mặt ai cũng sa sầm.
“Vốn dĩ muốn loại trừ tâm ma, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, e rằng tâm ma của A Ưng lại nặng thêm! A Ưng sao rồi?”, cốc chủ Trùng Long Cốc nhíu mày.
“Đang ngồi thiền ở khu nghỉ ngơi, nhưng tôi thấy sắc mặt của cậu ấy rất khó coi”, một Long Vệ lên tiếng.
“Y thuật của Trùng Long Cốc chúng ta siêu phàm trác tuyệt, nhưng y thuật có cao đi nữa cũng chỉ có thể chữa cơ thể, không thể chữa tâm lý”, một Long Vệ khác nghiêm túc nói.
“Cốc chủ, bây giờ người bên ngoài đều bàn tán vị trí bảy thiên tài của cậu Ưng danh không xứng với thực. Nếu tiếp tục như vậy, không có được lợi ích của thiên tài đã đành, tâm ma của cậu Ưng sẽ càng nghiêm trọng, thực lực khó mà tiến bộ. Thiên tài mà Trùng Long Cốc chúng ta vất vả đào tạo nên sẽ bị hủy hoại!”, một trưởng giả tiến tới, sốt sắng nói.
“Cần phải diệt trừ tâm ma!”.
“Đúng, cần phải diệt trừ tâm ma, nếu không, Trùng Long Cốc chúng ta lấy gì để thăng cấp lên thế lực bá chủ?”.
“Diệt trừ tâm ma!”.
“Cốc chủ, xin hãy diệt trừ tâm ma!”.
Mọi người cùng tiến lên, đồng thanh hô.
Cốc chủ Trùng Long Cốc im lặng.
Ông ta biết diệt trừ tâm ma bọn họ nói là ý gì, đó là định giết Tề Thủy Tâm!
Chỉ khi nào giết chết Tề Thủy Tâm, tâm ma của Nhiêu Ưng mới có thể trừ, thiên tài của Trùng Long Cốc mới có thể vùng dậy.
“Cuộc thi kết thúc thì giết Tề Thủy Tâm đi”.
Cốc chủ Trùng Long Cốc hít sâu một hơi, hạ giọng nói: “Ở cuộc thi nhiều người phức tạp không thể ra tay, sau cuộc thi rồi giết chết Tề Thủy Tâm, lấy đầu cô ta cho Nhiêu Ưng, đồng thời tuyên bố với mọi người là Nhiêu Ưng đã giết Tề Thủy Tâm. Ngoài ra, tiêu diệt Tề Phượng Sơn, giết sạch tất cả, không được để ai sống sót!”.
“Tuân lệnh!”.
Người của Trùng Long Cốc chắp tay đáp lại.
Keng keng keng!
Lúc này tiếng chuông du dương vang lên.
Mọi người hồi hộp nhìn về phía tiếng chuông.
Cuộc thi bắt đầu rồi!