Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2461: Năm mươi năm công lực

Tất cả những người có mặt tại hiện trường đều im lặng.

Những người cầm lọ thuốc có tư cách tham gia cuộc so tài lúc này cũng đứng sững sờ tại chỗ, không dám nhúc nhích.

"Được rồi, tiếp theo là ai?"

Thái Thương Long vô cảm liếc nhìn mọi người.

Nhưng lần này không có ai dám lên võ đài.

Suy cho cùng đó cũng là tự tìm đường chết!

"Thế nào? Không ai dám lên võ đài ư? Ha ha, một đám chuột nhắt! Tôi nói cho các người biết, dù bây giờ các người không lên, đợi đến khi tôi lấy được kim cương Thái Vũ, các người cũng phải chết! Chống đối lại Thái Thương Long tôi thì các người chỉ còn đường chết mà thôi!", Thái Thương Long bật cười dữ tợn, sự điên cuồng trong mắt càng lúc càng đậm.

Mọi người vẫn không dám nói lời nào!

Thái Thương Long lắc đầu, quay lại nói: "Thần Nữ Thái Vũ, bọn họ không dám lên đấu thì bây giờ có thể đưa đồ cho tôi được rồi chứ?"

“Vẫn chưa được!”, Thần Nữ Thái Vũ hờ hững nói.

"Tại sao?", Thái Thương Long nhíu mày.

"Nếu bọn họ đã lấy lọ thuốc, thì nhất định phải uống thuốc rồi tham chiến! Nếu bọn họ không dám lên võ đài, cậu có thể gọi thẳng tên bọn họ! Chỉ sau khi mọi người đều đã tham chiến xong, xác định được người chiến thắng cuối cùng, mới có thể giao ra kim cương Thái Vũ!", Thần Nữ Thái Vũ hờ hững nói.

“Gọi thẳng tên để tham chiến sao? Ha ha ha ha, tôi thích!”

Thái Thương Long cười to.

Những người ở dưới võ đài suýt thì ngạc nhiên tới mức rớt cả tròng mắt.

“Gọi…gọi thẳng tên?”

"Sao lại có quy định như vậy chứ?"

Mọi người run rẩy nói.

Thái Thương Long híp mắt nhìn dám người Lâm Chính, trong mắt đằng đằng sát khí.

Nhưng anh ta không vội gọi tên Lâm Chính mà chuyển sự chú ý sang những người đã sỉ nhục anh ta và cầu mong anh ta chết.

“Mấy người các người lên hết cả đi!”

Thái Thương Long chỉ vào những người đó, cười khẩy nói.

"Không... đừng mà..."

“Thái thiên kiêu, tha cho chúng tôi đi! Làm ơn hãy tha cho chúng tôi!”

“Tôi không muốn chết đâu Thái thiên kiêu, tôi thừa nhận kim cương là của anh, tha cho chúng tôi đi!”

Những người đó hoảng sợ kêu lên.

Nhưng Thái Thương Long căn bản không thèm để ý.

"Mời mau chóng lên võ đài uống thuốc, nếu không, giết không thương tiếc!", Thần Nữ Thái Vũ nói.

“Không! Không được! Tôi không muốn lên đó!”

Có người không chịu được nữa, xoay người bỏ chạy, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, thật sự muốn thoát khỏi nơi này.

Nhưng hành động này của anh ta đã hoàn toàn chọc giận Thần Nữ Thái Vũ.

“Khốn kiếp! Dám phá hỏng quy định thí luyện? Chết!”

Thần Nữ Thái Vũ vô cùng tức giận, giơ tay lên không trung vỗ một cái.

Xoạt!

Cơ thể của người đàn ông đang chạy ngay lập tức bị xé toạc, chết ngay tại chỗ.

Ôi vãi!

Mọi người thấy sống lưng ớn lạnh.

Những người còn lại đều hạ quyết tâm.

“Các anh em, đằng nào cũng phải chết, chi bằng liều mạng với Thái Thương Long! Biết đâu lại còn một con đường sống!"

"Không sai, nếu lọ thuốc trong tay chúng ta có thể tăng thêm trăm năm công lực thì cũng chưa chắc không có khả năng đánh một trận với anh ta!"

"Vậy thì lên!"

Mọi người hạ quyết tâm, đồng loạt nhảy lên võ đài, mở nắp lọ ra và uống thuốc.

Trong nháy mắt, lập tức có hai người ngã xuống đất, chết tức tưởi, tai mắt mũi miệng chảy máu đến chết.

Những người còn lại đều phát sáng.

Còn có một người, trên cơ thể phát ra vầng sáng nhạt, cực kỳ nồng đậm, giống như mặt trời!

"Ôi?"

Tất cả mọi người đều xôn xao.

“Chuyện… chuyện gì đang xảy ra vậy?”, ai đó thét lên.

"Rốt cuộc đây là thuốc gì?”

Vô số người kinh ngạc không thôi.

“Thứ mà cậu ta đã uống là thuốc tăng thêm năm mươi năm công lực!”, Nữ Thần Thái Vũ hờ hững mở miệng, đưa ra câu trả lời.

"Năm mươi năm công lực?"

Mọi người sững sờ.

Người đó lại cười ha hả.

"Năm mươi năm! Năm mươi năm công lực! Ha ha ha ha, Thái Thương Long, tiếp theo ai giết ai còn chưa chắc đâu! Ha ha ha..."
Chương 2462: Không ai có thể ngăn cản

Công lực của năm mươi năm cũng đủ đáng sợ lắm. Mặc dù chưa tới trăm năm nhưng thực lực của người này cũng không hề kém. Nếu như có thêm 50 năm nữa, cộng thêm với nhiều cao thủ trợ lực như vậy thì tiêu diệt một Thái Thương Long thật sự chẳng là gì.

Đúng lúc này...

Vụt...

Vụt...Vài bóng người lại nhảy lên võ đài.

“Các vị, tôi tới trợ lực”

“Đã xuất hiện cao thủ có công lực 50 năm thì nhân cơ hội này cùng tiêu diện Thái Thương Long đi. Nếu Thái Thương Long không chết thì chúng ta cũng chẳng sống yên đươc. Cùng lao lên thôi”.

Tiếng hô vang lên. Thế là tất cả những người vừa lao lên võ đài vội lấy đan dược ra bỏ vào miệng. Lại có thêm hai người chết ngay tại chỗ, bốn người dùng xong thì bị phế võ công.

Dù biết là vậy vẫn còn tầm 20 người đứng trên võ đài. Thực lực của những người này đều gia tăng. Đám đông xếp thành hàng, lấy vũ khí ra, nhìn chăm chăm Thái Thương Long với sát khí hừng hực.

“Được! Được lắm. Ha ha, không cần tôi phải tốn sức gọi từng người lên nữa. Lần này thì tôi sẽ xử lý các người luôn một thể. Rất tốt”, Thái Thương Long bật cười, trông vô cùng đáng sợ.

“Sắp chết đến nơi mà còn cứng miệng à”.

“Để lát nữa tôi sẽ anh còn ngông cuồng được không?”, đám đông gầm gừ rồi cùng chĩa kiếm về phía đối phương. Hai bên lao vào nhau.

“Công tử Bắc Hiên, chúng ta cũng lên thôi”, Di Nguyệt Cung Nữ không nhịn thêm được nữa bèn hô lớn.

Lúc trước ở trong vùng cơ quan, chính cô ta đã kêu gọi mọi người bao vây Thái Thương Long. Giờ không giết chết anh ta, lát nữa anh ta mà hồi phục lại thì sẽ tiêu diệt bọn họ.

Bắc Hiên Trường Không lắc đầu, khẽ nói: “Đừng vội, để họ chiến đấu trước, nếu như bọn họ có thể giết được Thái Thương Long thì là tốt. Còn không giết được thì chúng ta sẽ quan sát cơ hội, đợi anh ta bị thương nặng sẽ làm ngư ông đắc lợi...chứ anh ta còn khỏe mà chúng ta lao lên thì chỉ có chết thôi”.

“Còn phải đợi sao?”, Di Nguyệt Cung Nữ chau mày.

“Chờ đợi không bao giờ sợ thiệt thòi, càng là lúc then chốt thế này thì càng phải bình tĩnh, nhìn cho rõ thế cục”, Bắc Hiên Trường Không khẽ mỉm cười. Di Nguyệt Cung Nữ không nói gì, chỉ nhìn lọ thuốc của mình rồi nhìn lên võ đài. Thế nhưng cô ta dần cảm thấy sợ hãi. Thái Thương Long trên võ đài giống như một chiến thần, anh ta lao vào giữa hai mươi người, hai tay giống như hai nòng pháo điên cuồng tấn công xung quanh.

Những ai bị dính chưởng thi đều chết ngay tại chỗ. Có lẽ tới cả cao thủ có công lực 50 năm cũng khó mà chống lại được anh ta. Tất cả đều bị anh ta tiêu diệt. Họ căn bản không phải là đối thủ của Thái Thương Long.

“Sao có thể?”

Di Nguyệt Cung Nữ sững sờ: “Thuốc mà Thái Thương Long dùng chỉ gia tăng 30 năm công lực, sao anh ta lại mạnh như vậy chứ?”

“Tôi đoán...trước khi tới đây thì anh ta đã dùng thêm các loại thuốc khác rồi", Bắc Hiên Trường Không nín thở.

“Sao có thể?”, Di Nguyệt Cung Nữ cũng không thể nào chấp nhận được.

Lúc này không một ai có thể cản được Thái Thương Long. Anh ta gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật, hơn hai mươi người bị anh ta giết sạch, không chừa một ai. Chưa tới một phút đồng hồ mà chỉ còn lại hai người trên võ đài.

Một người là Thái Thương Long, người còn lại chính là người đàn ông được gia tăng 50 năm công lực. Thế nhưng lúc này người kia đã bị đánh gãy tứ chi, bị Thái Thương Long xách bằng một tay, lủng lẳng ngay trước mặt...
Chương 2463: Giảo hoạt

Cảnh tượng khủng khiếp trên võ đài khiến đám đông thất kinh. Tất cả đều sững sờ. Không ai ngờ, 20 cao thủ tuyệt thế, thậm chí còn có một người đã được gia trì bởi đan dược công lực 50 năm mà cũng không phải là đối thủ của Thái Thương Long. Thiên kiêu thứ ba quả thật đáng sợ.

“Có công lực 50 năm gia trì thì đã sao chứ? Cộng thêm với tu vi vốn có của bản thân thì giờ cũng lắm là có khoảng hơn 70 năm công lực thôi, vậy mà cũng đòi giao đấu với tôi sao? Đúng là nực cười”, Thái Thương Long nheo mắt.

“Vậy anh...anh có bao nhiêu năm công lực?”, người kia gầm lên.

“Tôi khác các người. Các người là một lũ vô dụng. Một thiên tài như tôi, tu luyện 1 năm đã bằng các người tu luyện 10 năm rồi. Tôi tu luyện 2 năm thì bằng các người tu luyện 20 năm. Cộng thêm với đan dược có công lực 30 năm mà tôi đã uống, tổng cộng tính ra tôi đã có tới năm trăm năm công lực. Một người mới có 70 năm công lực như anh, lấy cái gì ra mà đòi đấu với tôi?”, Thái Thương Long bật cười.

Người kia trố tròn mắt. Những người ở bên dưới cũng run rẩy.

Đúng vậy. Thái Thương Long là thiên kiêu thứ ba, là thiên kiêu siêu cấp vô song. Dùng đôi mắt của người thường đi đánh giá anh ta vốn là một sự nhầm nhẫn quá lớn.

Rắc...Đúng lúc này, âm thanh quỷ dị vang lên. Đầu của người cuối cùng trên võ đài đã bị Thái Thương Long vặn gãy. Máu tươi chảy thành sông, nhuốm đỏ cả người anh ta.

“Sướng...haha...”, Thái Thương Long bật cười, vứt thi thể qua một bên và nhìn xuống những người ở bên dưới võ đài: “Tiếp theo đến lượt ai? Mau lên đi, để tôi được thấy thực lực của các người! Ha ha...”

Những người bên dưới sợ tới mức mặt cắt không ra máu, toàn thân run rẩy. Không một ai dám bước lên. Nhưng dù có như vậy thì cũng sẽ bị anh ta gọi tên mà thôi. Không còn cách nào khác, ai bảo bọn họ đã chọn thuốc rồi.

Bọn họ cũng mang theo hi vọng có thể tham gia trận quyết đấu này. Cũng hi vọng Thái Thương Long sẽ uống nhầm thuốc độc mà chết. Nhưng nào ngờ, anh ta không uống phải thuốc độc mà thậm chí còn chọn được loại thuốc gia tăng công lực.

“Giờ...phải làm sao?”

“Lên thì chết mà không lên thì cũng đợi chết...”

“Thế nhưng dù chúng ta có cùng lao lên thì cũng chưa chắc đã là đối thủ của Thái Thương Long".

“Phải làm sao đây?", tất cả đều hoang mang, run rẩy.

“Nếu không có ai lên thì tôi gọi tên nhé”, Thái Thương Long nheo mắt, nhìn về phía Di Nguyệt Cung Nữ và Bắc Hiên Trường Không.

Di Nguyệt Cung Nữ tái mặt. Cô ta vốn đang bị thương nặng, vừa mới dùng thuốc để ổn định vết thương. Giờ mà lên chiến đấu với Thái Thương Long thì khác gì là trứng trọi đá.

Đúng lúc này, Bắc Hiên Trường Không lên tiếng: “Long thiên kiêu, xin bất giận, tôi có thể nói một câu không?”

“Định trăn trối hay gì?”, Thái Thương Long mỉm cười.

“Long thiên kiêu, xin đừng hiểu lầm. Vừa rồi ở trong vùng cơ quan, tôi không hề tấn công anh. Tôi cũng biết là không nên đối đầu với anh”, Bắc Hiên Trường Không chắp tay.

Dứt lời, đám đông tức lắm. Đúng là Bắc Hiên Trường Không không hề ra tay với Thái Thương Long. Hắn luôn đứng bên cạnh quan sát. Nếu thấy tình hình không ổn thì hắn chuồn trước. Rất nhiều người khi đó không biết tại sao hắn lại làm như vậy. Giờ xem ra là hắn chừa lại đường sống cho chính mình.

Tên này quá giảo hoạt.
Chương 2464: Xin tha

“Đúng là anh không ra tay với tôi...”, Thái Thương Long gật đầu: “Vậy được, nể tình anh biết nghe lời, tôi cho anh cơ hội. Anh muốn nói gì?”

“Đầu tiên Long thiên kiêu, tôi đại diện cho công chúa Di Nguyệt bày tỏ sự xin lỗi chân thành nhất tới anh”, nói xong, Bắc Hiên Trường Không lập tức cúi người, Di Nguyệt Cung Nữ giật mình, vội vàng cúi người theo.

“Hừ? Giờ mới xin lỗi có phải là quá muộn rồi không?”, Thái Thương Long cười lạnh lùng.

“Long thiên kiêu, chúng tôi đã phạm phải lỗi không thể tha thứ, dù biết xin lỗi cũng không có tác dụng gì nhưng hi vọng Long thiên kiêu có thể tha mạng cho chúng tôi. Tôi lấy thân phận là cậu chủ của gia tộc Bắc Hiên ra đảm bảo nếu như Long thiên kiêu có thể tha cho chúng tôi một lần thì chúng tôi sẽ tặng Long Lân Giáp của nhà Bắc Hiên chúng tôi cho Long thiên kiêu”, Bắc Hiên Trường Không nói.

“Cái gì? Long Lân Giáp sao?”

Thái Thương Long nín thở, nhìn chăm chăm Bắc Hiên Trường Không: “Thật chứ?”

“Đương nhiên, nếu Long thiên kiêu không tin thì lát nữa anh lấy được Thái Vũ Thần Toàn cứ cùng tôi về là được .Tôi sẽ đích thân dâng Long Lân Giáp lên biếu anh”, Bắc Hiên Trường Không mỉm cười.

“Được! Được lắm! Ha ha, Bắc Hiên Trường Không, tôi càng ngày càng thích anh rồi đấy”, Thái Thương Long bật cười ha ha.

“Nhận được lời khen từ Long thiên kiêu là phúc của Trường Không”, Bắc Hiên Trường Không mỉm cười, quay qua nhìn Di Nguyệt Cung Nữ.

Lúc này cô ta mới kịp phản ứng: “Long Thiên Kiêu, tôi rước đó đã mạo phạm tới anh, tôi đáng chết. Mong Long thiên kiêu tha tội. Nếu như Long thiên kiêu đồng ý tha cho tiểu nữ thì tôi cũng nguyện tặng Di Nguyệt Minh Châu của Cung Di Nguyệt chúng tôi cho anh, tuyệt đối không nuốt lời. Nếu trở mặt thì sẽ bị sét đánh chết”.

“Di Nguyệt Minh Châu sao? Hừ, tôi muốn chứ, nhưng e rằng Di Nguyệt Cung Chủ sẽ không đồng ý đâu”, Thái Thương Long cười lạnh.

“Mẹ tôi chắc chắn sẽ đồng ý”, Di Nguyệt Cung Nữ vội nói.

“Cô cảm thấy tôi nên tin cô hay là tin mẹ của cô?”, Thái Thương Long tỏ vẻ khinh thường.

“Điều này...”, Di Nguyệt Cung Nữ nói giọng khàn khàn.

Bắc Hiên Trường Không bèn mỉm cười: “Long thiên kiêu không cần lo lắng. Tôi đứng ra bảo lãnh, chỉ cần anh không giết công chúa điện hạ thì Di Nguyệt Minh Châu chắc chắn sẽ được giao tới tận tay anh”.

“Xem ra anh muốn bảo vệ cô ta rồi. Được, vậy tôi cho các người cơ hội. Lát nữa một người cùng tôi đi lấy bảo bối, một người ở lại đây. Lấy xong rồi tôi sẽ thả cả hai đi”.

“Anh...”, Di Nguyệt Cung Nữ không đồng ý, đang định nói gì đó nhưng bị Bắc Hiên Trường Không ngăn lại: “Cảm ơn Long thiên kiêu”.

“Bắc Hiên công tử...”, Di Nguyệt Cung Nữ khẽ kêu lên: "Nếu như anh ta trở mặt thì sao?”

“Yên tâm đi, sẽ không đâu. Huống hồ, bọn họ cũng không còn lựa chọn nào khác nữa rồi. Giờ giữ được mạng mới là quan trọng nhất”, Bắc Hiên Trường Không khẽ nói.

Di Nguyệt Cung Nữ biết mình không có lựa chọn nào khác nên đành gật đầu. Những người khác thấy Bắc Hiên Trường Không lấy bảo bối ra đổi mạng thì cũng vội làm theo.

“Long thiên kiêu, tôi nguyện dâng lên bảo vật của gia tộc tôi, chỉ xin anh tha cho chúng tôi một lần”.

“Long thiên kiêu, anh muốn gì chúng tôi cũng sẽ làm theo. Xin anh tha cho chúng tôi”.

“Long thiên kiêu, xin anh. Tôi sẽ tặng anh hết mọi thứ”.

“Long thiên kiêu...”

Cả hiện trường sục sôi. Đám đông cố gắng lên tiếng. Thậm chí có người còn quỳ xuống, khấu đầu van xin. Thái Thương Long cười đắc ý.

“Ha ha, tôi nhận hết nhé...”, đối với Thái Thương Long mà nói, anh ta giết người cũng đủ rồi, giết nữa cũng không giải quyết được gì, bởi vị đám người này đã thật sự rất sợ anh ta.Anh ta có thể cảm nhận được một cách rõ ràng điều đó.

Giờ thứ anh ta cần là lấy được chút lợi lạc từ họ.
Chương 2465: Giết

Người của Tử Huyền Thiên thấy vậy thì sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

“Thần y Lâm, tôi thấy chúng ta cũng nên bỏ ra chút gì đó để đổi mạng thôi”, Thiên Diệp tỏ ra mất tự nhiên. Ông ta bước tới bên cạnh Lâm Chính khẽ nói.

“Chuyện này mà truyền ra ngoài thì có phải là Tử Huyền Thiên sẽ mất mặt lắm không. Ông là phó chưởng môn của Tử Huyền Thiên đấy. Tự dưng mới lâm trận đã bỏ chạy thì thiên hạ lại không cười ông chắc? Huống hồ, không lấy được Thái Vũ Thần Toàn, Tử Huyền Thiên cũng sẽ gặp nạn, ông định mặc kệ à?”, Lâm Chính quay qua hỏi.

Thiên Diệp nghe thấy vậy bèn thở dài: “Tôi cũng biết điều đó. Ý của tôi là tạm hòa hoãn Thái Thương Long. Cậu ta đã dùng đan dược giúp gia tăng 30 năm công lực. Lúc này cậu ta mạnh khủng khiếp. Chúng ta xông lên chưa chắc đã thắng. Chúng ta rời khỏi đây trước. Thuốc này chỉ có tác dụng một tiếng đồng hồ. Đợi sau một tiếng đồng hồ chúng ta đi cướp Thái Vũ Thần Toàn thì chẳng phải là tốt hơn cứ đấu đá trên võ đài sao?”

“Đây đúng là một cách. Nhưng tôi thấy không cần phải làm như vậy”.

“Không...không cần phải làm vậy sao?”

Thiên Diệp giật mình: “Vậy thần y Lâm, cậu muốn thế nào?”

“Giết!”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.

“Cậu điên rồi?”, Thiên Diệp thốt lên.

Người của Tử Huyền Thiên cũng giật cả mình. Chỉ có Tân Vệ Kiếm là trầm giọng: “Thầy vô địch thiên hạ, hà tất phải sợ một tên Thái Thương Long chứ. Phó chưởng môn, lâm trận bỏ chạy thì chẳng ra sao cả, đấu với anh ta rồi tính ạ”.

“Các người chán sống thật rồi”, Thiên Diệp tức giận giậm chân.

Lúc này Thái Thương Long trên võ đài liếc nhìn Lâm Chính: “Sao nào? Các người không tiến công vật báu để đổi lấy mạng sống sao?”

“Đưa! Chúng tôi đưa”, Thiên Diệp vội vàng nói.

Thái Thương Long bật cười: “Đưa thì sao chứ. Người khác đưa thì tôi nhận còn Tử Huyền Thiên đưa thì tôi không nhận”.

Thiên Diệp giật mình: “Long thiên kiêu, vậy là sao?”

“Bởi vì tôi nhất định phải giết chết các người. Nhất là tên họ Lâm kia”, đôi mắt Thái Thương Long ánh lên vẻ uất hận và dữ tợn.

Mặc dù những người tấn công anh ta ở trong vùng cơ quan rất nhiều. Nhưng người thật sự khiến anh ta bị thương thì chỉ có Lâm Chính. Đó là một sự đại sỉ nhục đối với anh ta và cũng là một sự uy hiếp cực lớn. Vì vậy anh ta nhất định phải giết chết tất cả để rửa nhục. Phải trừ khử tên họ Lâm kia.

Thiên Diệp im lặng. Ông ta hít một hơi thật sâu: “Xem ra không tránh khỏi cuộc chiến này được rồi”.

“Yên tâm, Thiên phó chưởng môn, tôi có kế hoạch của mình”, Lâm Chính thản nhiên nói: “Dù sao thì Lăng chưởng môn cử tôi tới đây, nếu tôi không mang được Thái Vũ Thần Toàn về thì có phải là phụ lòng ông ấy rồi không?”

“Vậy thần y Lâm...cậu...cẩn thận đấy”, Thiên DIệp Hoa thở dài. Lâm Chính gật đầu, dẫn theo đám người Vệ Tân Kiếm bước lên võ đài.

“Hừ! Đúng là lũ chán sống” .

“Không quỳ xuống xin Long thiên kiêu tha tội? Các người đúng là tự tìm đường chết”.

“Thế nhưng Long thiên kieu không chịu tha thứ cho họ. Lẽ nào anh ta có thù với người của Tử Huyền Thiên?”

“Quỷ mới biết được. Dù sao thì lát nữa thôi họ sẽ trở thành cái xác không hồn hết. Chúng ta nên chuẩn bị đồ để tặng cho Long thiên kiêu đi thì hơn. Nếu chậm trễ, Long thiên kiêu nổi giận thì tất cả sẽ mất mạng hết đấy”.

Đám đông xì xầm, tất cả đều nhìn chăm chăm Lâm Chính. Giờ bọn họ được an toàn nên tỏ ra khinh thường đám người đang gặp xui xẻo kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK