Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5166: Tháo chạy

Lâm Chính vội vàng ổn định cơ thể, chặn đòn tấn công của đối phương.

Nhưng hiển nhiên những Long võ giả này có thực lực mạnh hơn Thu Ngạn, người chưa đến cửa đá, nhưng thế công đáng sợ đã tràn vào như nước lũ, ập về phía Lâm Chính.

Lâm Chính vội huy động tất cả long lực chặn ở trước mặt.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Những tiếng nổ dữ dội không ngừng vang lên.

Phòng ngự bằng long lực của Lâm Chính chỉ cầm cự được hơn mười giây, rồi xuất hiện vết nứt.

Không được!

Nếu cứ tiếp tục thế này thì chỉ có người chết đạo tiêu.

"Chúng ta phải rời khỏi đây thôi".

Lâm Chính hít sâu một hơi, khàn giọng nói.

Mọi người lần lượt mở mắt, nhìn Lâm Chính đang vất vả chống đỡ liền hiểu ngay ý của anh.

"E là kẻ địch bên ngoài không hề tầm thường, nhưng chúng ta rời khỏi đây kiểu gì?".

Đào Thành khàn giọng hỏi.

"Tôi sẽ yểm hộ cho các ông chạy trước, các ông lại gần đây đi!".

Lâm Chính khẽ quát.

Mọi người không dám chậm trễ, vội tiến sát về phía anh.

Lâm Chính thấy thế liền xòe hai bàn tay, chộp về xung quanh.

Mười ngón tay của anh lập tức bắn ra rất nhiều long lực nhỏ dài.

Những long lực này giống như sợi tơ nhện, bắn về phía năng lượng long mạch cuồn cuộn kia.

Trong chớp mắt đã xuyên qua chúng.

Lâm Chính nhìn chằm chằm cánh cửa đá.

Xung kích biến mất, chỗ cửa đá không còn một bóng người.

Khoảng ba bốn giây sau, cuối cùng một Long võ giả cũng xông vào.

"Chính là lúc này!".

Lâm Chính gầm lên, hai cánh tay bỗng phát lực, kéo toàn bộ sức mạnh long mạch ở xung quanh tới, rót về phía cửa đá.

Sức mạnh long mạch lập tức như nước lũ khi đê vỡ, ào ào rót về phía cửa đá.

"Hả?".

Long võ giả đang định xông vào bỗng biến sắc, vội vàng quay đầu bỏ chạy.

Nhưng vẫn chậm một nhịp.

Người kia còn chưa kịp ra khỏi cửa đá đã bị long lực đáng sợ phía sau nhấn chìm.

Long lực còn lại xuyên qua cửa đá, lan ra ngoài.

"Đi!".

Lâm Chính khẽ quát, lập tức huy động long lực tạo thành màn chắn bằng khí khổng lồ bao trùm lấy mọi người, lao vào đám long lực đang tan rã ở xung quanh, chạy ra ngoài.

"Hỏng rồi đại nhân! Hắn đã phá hỏng sự trói buộc của long mạch, long lực tràn ra ngoài rồi!".

"Sức mạnh long mạch ở đây cực kỳ đáng sợ, mọi người mau tản ra!".

"Không được chạm vào, nếu không sẽ bị thiêu đốt đấy! Mau lùi lại!".

Các Long võ giả đang canh chừng ở bên ngoài lập tức hỗn loạn, nhao nhao rút lui.

Nhưng nơi này địa hình nhỏ hẹp, hơn nữa chỉ có một lối đi, bọn họ muốn rút lui cũng không đơn giản.

Khi bảy Long võ giả chật vật chạy ra khỏi vùng đất long mạch, ai nấy đều bị thương.

Nhất là Long võ giả vào đầu tiên, quần áo trên người hắn bị tan chảy, da thịt nhầy nhụa, khiến người ta nhìn mà da đầu tê dại. Hắn nằm vật dưới đất thở hổn hển, dáng vẻ như sắp chết đến nơi.

"Cơ thể cậu ấy bị long lực ăn mòn, mau loại bỏ long lực trong người cậu ấy đi".

Long võ giả dẫn đầu trầm giọng quát.

"Vâng, đại nhân".

Mọi người gật đầu, bắt đầu trị thương cho hắn.

Nhưng đúng lúc này.

Vèo!

Một luồng sáng bắn ra từ trong đám long lực cuồn cuộn kia, xông ra bên ngoài Nhất Tuyến Thiên.

"Là lũ khốn kia!".

"Đuổi theo!".

Long võ giả dẫn đầu quát lớn, dẫn theo mấy người đuổi theo đám Lâm Chính đang bỏ chạy.

Khí thế đáng sợ được triển khai, trấn áp về phía Lâm Chính.

Lâm Chính dường như ngừng thở, đám Cầm Kiếm Nữ ở bên cạnh cũng vô cùng lo sợ.

Thực lực kinh khủng quá!

Tuyệt đối không được đối đầu trực diện với bọn họ!

Lâm Chính nghiến răng, nhanh chóng suy nghĩ đối sách...
Chương 5167: Quỳ xuống

Thực lực của đám Long võ giả này hơn tất cả những cường giả mà Lâm Chính từng tiếp xúc.

Cái bọn họ dùng không đơn thuần là sức mạnh phi thăng mà là long lực tinh thuần nhất.

Hơn nữa, việc hấp thu và vận dụng long lực của bọn họ đều vượt xa mấy người Thu Ngạn.

Lâm Chính không được coi là có tiếp xúc sâu với người của Long tộc.

Nhưng lần nào sự xuất hiện của bọn họ cũng khiến thế giới quan của anh bị đảo lộn.

Các Long võ giả men theo long lực tràn ra đuổi theo Lâm Chính, còn đám Lâm Chính thì chạy như điên về phía lối ra của Nhất Tuyến Thiên.

Bọn họ nhanh chóng đến gần lối ra.

Đám Thu Ngạn, Long Thăng vẫn đang chờ ở đó.

Nghe thấy động tĩnh, bọn họ đều đổ dồn mắt về phía lối ra.

"Bọn họ ra rồi?".

Long Thăng kêu lên, lập tức đi về phía lối ra.

Nhưng Thu Ngạn lại cảm thấy bất thường.

"Khí tức cuồng bạo như vậy, hơn nữa rất khác với các Long võ giả đại nhân... Mọi người cẩn thận! Long Thăng đại nhân, mau lùi lại đi!", Thu Ngạn lớn tiếng kêu lên.

"Cái gì?".

Long Thăng sửng sốt.

Nhưng ngay sau đó, một bóng dáng đã từ Nhất Tuyến Thiên lao ra như tia chớp, xông về phía Long Thăng.

Long Thăng không kịp phản ứng đã bị một bàn tay bóp cổ, cả người bị lôi đi.

"Long Thăng đại nhân!".

"Long Thăng!".

Những tiếng kêu vang lên.

Khi Long Thăng có phản ứng, thì hai cánh tay của hắn đã bị người ta bẻ gãy, khí mạch tắc nghẽn, bị nhấc lên giữa không trung như một con gà.

Đám Thu Ngạn đều không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Đám Long võ giả nhanh chóng lao ra khỏi Nhất Tuyến Thiên.

Long võ giả dẫn đầu đang định xông về phía Lâm Chính thì nhìn thấy Long Thăng trong tay anh, liền lập tức khựng lại, sát khí bao trùm lấy Lâm Chính.

"Thả cậu ấy ra!".

Long võ giả dẫn đầu gầm lên.

Nhưng ngay sau đó, Lâm Chính dùng tay còn lại chộp lấy chân của Long Thăng, kéo mạnh một cái.

Rắc!

Một cái chân của Long Thăng bị giật đứt.

"A!".

Long Thăng hét lên thảm thiết.

Nỗi đau đớn dữ dội khiến hắn như muốn ngất đi.

"Quỳ xuống, nếu không tôi sẽ giết hắn!".

Lâm Chính lạnh lùng nói.

"Cái gì?".

Đôi mắt của Long võ giả dẫn đầu lập tức đỏ ngầu.

Bọn họ là những sự tồn tại kiêu ngạo đến mức nào chứ? Trên đời này, ngoài Long Tử ra thì không ai có tư cách bắt bọn họ phải quỳ.

Nhưng người trước mặt này không hề tầm thường.

Đó là em nuôi của Long Tử.

Nếu hắn xảy ra chuyện gì thì tất cả Long võ giả sẽ phải hứng chịu lửa giận của Long Tử.

"Tôi không biết các cậu là ai, nhưng tôi phải nói cho các cậu biết, các cậu đã chọc giận người mạnh nhất trên thế giới này. Các cậu không còn sống được bao lâu nữa đâu, các cậu và tất cả bạn bè người thân của các cậu đều sẽ phải xuống địa ngục! Các cậu đã không còn đường sống rồi!".

Long võ giả dẫn đầu khàn giọng nói: "Bây giờ các cậu thả cậu ấy ra thì còn được chết nhanh gọn chút, nếu không, tôi đảm bảo các cậu sẽ bị hành hạ đến chết".

Bọn họ chắc chắn mình có thể làm được điều này.

Dù sao thì trong mắt người đời, các Long võ giả như bọn họ chính là những thần linh tuyệt đối nắm bắt long lực.

Rắc!

Long võ giả dẫn đầu vừa nói xong, cái chân còn lại của Long Thăng cũng bị giật đứt nốt.

Máu tươi bắn ra.

Long Thăng lập tức ngất xỉu, còn không hét nổi tiếng nào.

"Mày..."

Long võ giả kia tức đến nỗi toàn thân run rẩy.

"Nếu còn không quỳ xuống, bây giờ tôi sẽ lột da rút xương, bằm thây vạn đoạn hắn ngay trước mặt ông, ông có muốn thử không?".

Lâm Chính mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm Long võ giả kia, lạnh lùng nói.
Chương 5168: Vậy là được rồi

Nhìn vẻ mặt dữ tợn của Lâm Chính, các Long võ giả đều không dám nghi ngờ thái độ của anh.

"Đại nhân đừng kích động, nếu cậu Long Thăng có mệnh hệ gì, thì chúng ta biết ăn nói sao với Long Tử đại nhân?".

Một Long võ giả ở bên cạnh trầm giọng nói.

"Tôi biết, nhưng bây giờ đâu còn cách nào tốt hơn? Lẽ nào chúng ta phải quỳ thật sao?".

Long võ giả dẫn đầu nghiến răng nghiến lợi gào lên.

“Ừm..."

Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, đều không biết nên làm thế nào.

"Xem ra các ông không muốn hắn sống rồi! Được, vậy để tôi cho các ông mở mang về y thuật của tôi!".

Lâm Chính bình thản nói, sau đó ngón tay động đậy.

Vèo!

Một tia long lực bắn ra từ đầu ngón tay anh, sắc bén như lưỡi dao, sau đó dần lại gần Long Thăng.

"Dừng tay!".

Long võ giả dẫn đầu cũng không bình tĩnh được nữa, gào lên.

Lâm Chính bình thản nhìn ông ta.

Chỉ thấy Long võ giả dẫn đầu quỳ hai gối xuống.

Những người khác chần chừ một thoáng, cuối cùng cũng lựa chọn quỳ xuống.

Bịch!

Bịch!

Bịch!

Bọn họ quỳ rất nặng nề, mặt đất cũng bị đầu gối của bọn họ làm cho nứt toác.

Đủ để thấy trong lòng bọn họ oán hận đến mức nào.

"Tốt lắm! Tốt lắm!".

Lâm Chính gật đầu, sau đó ngoảnh sang nói: "Ngự Bích Hồng!".

"Có thuộc hạ!".

Ngự Bích Hồng vội bước tới.

"Cô đưa bọn họ rời khỏi long mạch dưới lòng đất, nhanh lên!".

Lâm Chính trầm giọng nói.

"Cái gì?".

Mọi người vô cùng ngạc nhiên.

"Anh Lâm, còn anh thì sao?".

Cầm Kiếm Nữ vội hỏi.

"Các cô cứ đi trước đi, không cần lo cho tôi, long lực của các cô vẫn chưa ổn định, không đủ kề vai chiến đấu với tôi, chúng ta gặp lại ở vực Diệt Vong".

Lâm Chính khàn giọng nói.

"Nhưng..."

Cầm Kiếm Nữ còn định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nuốt những lời định nói xuống.

Cô ta nhắm mắt lại, nước mắt không ngừng trào ra, vô cùng đau khổ.

Cô ta thầm hận bản thân vô dụng.

Lần nào cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Chính đặt mình vào hiểm nguy để chặn hậu cho mọi người, mà chẳng làm được gì.

"Đi!".

Lâm Chính gào lên.

Mọi người không chần chừ nữa, xoay người rời đi.

Các Long võ giả thấy thế, lập tức có người đứng dậy định ngăn cản đám Mị Mộng, Ngự Bích Hồng.

Lâm Chính liền lập tức ra tay.

Xoẹt!

Lồng ngực Long Thăng bị rạch rách, máu tươi bắn ra, cơn đau dữ dội khiến hắn tỉnh lại, la lên oai oái.

"Đừng làm càn! Đừng làm càn!".

Long võ giả dẫn đầu cuống lên, vội quát mấy người vừa đứng lên: "Mau quỳ xuống!".

Bọn họ bất đắc dĩ, lại phải quỳ xuống đất, trơ mắt nhìn đám Mị Mộng và Cầm Kiếm Nữ rời đi.

Lâm Chính lặng lẽ nhìn.

Anh biết, dù đám Mị Mộng trốn đến vực Diệt Vong, thì chuyện này vẫn chưa kết thúc.

Người của Long tộc quá mạnh.

Những người này chỉ là binh tôm tướng tép, còn người được gọi là Long Tử có thân phận gì thì anh không thể đoán nổi.

Điều anh có thể làm lúc này là cố gắng kéo dài thời gian, tranh thủ cơ hội cho bọn họ.

Lâm Chính đang suy nghĩ đường lui.

Nhưng dường như đối phương đã nhìn ra suy nghĩ của anh, kẻ dẫn đầu lập tức lên tiếng.

"Nếu bây giờ cậu thả cậu Long Thăng ra, thì chúng tôi có thể tha mạng cho cậu. Nếu cậu còn tiếp tục khiến cậu ấy bị thương, tôi đảm bảo cậu và tất cả những người xung quanh cậu đều sẽ chết! Nghe đây, đây không phải là lời đe dọa, mà là lời cảnh cáo của tôi! Bây giờ cậu dừng tay thì vẫn kịp!".

Nhưng Lâm Chính vẫn im lặng, nhắm hai mắt lại.

Cứ như vậy khoảng một tiếng, Lâm Chính mới thở hắt ra, nhìn những người kia.

"Vậy là được rồi..."
Chương 5169: Quay lại Long Cung

Với sức chân của đám Mị Mộng và Cầm Kiếm Nữ thì lúc này chắc hẳn đã đi qua cánh cửa, vào cung điện của núi Thiên Thần.

Nhưng chắc chắn bọn họ sẽ không phong tỏa cửa.

Bọn họ nhất định sẽ chờ Lâm Chính quay lại.

Nói thật thì Lâm Chính rất muốn bọn họ phong tỏa luôn cánh cửa, như vậy thì ít nhất người của Long tộc không thể vào vực Diệt Vong ngay được.

Nhưng suy nghĩ này không thực tế chút nào.

Lâm Chính phải quay lại chủ trì đại cục, ứng phó với Long tộc.

Nếu không Long tộc tùy tiện phái mấy người đến là cả vực Diệt Vong sẽ gió tanh mưa máu.

Lâm Chính thở hắt ra, tay vẫn tóm cổ Long Thăng, xoay người rời đi.

"Cậu muốn đi đâu? Đứng lại!".

Long võ giả dẫn đầu quát lớn, huy động long lực chặn trước mặt Lâm Chính: "Chúng tôi đã làm theo lời cậu nói rồi, sao cậu vẫn chưa thả người?".

"Thả người?".

Lâm Chính khàn giọng nói: "Nếu tôi thả người, thì e là sẽ bị Long tộc các ông đuổi giết không tha chứ gì?".

"Cậu..."

Long võ giả dẫn đầu sửng sốt, sau đó lạnh lùng hừ một tiếng: "Tôi cũng nói luôn cho cậu biết, bắt đầu từ lúc đối đầu với Long tộc chúng tôi, là cậu đã không còn đường sống rồi".

"Thế thì tại sao tôi phải thả người?".

"Cậu không thả cũng chết, chúng tôi kiêng dè Long Thăng đại nhân, nhưng chắc chắn Long Tử không hề kiêng dè. Cậu ấy không cho phép mình có yếu điểm, nếu chúng tôi báo cáo với Long Tử thì có lẽ sẽ bị xử phạt, nhưng chắc chắn cậu ấy sẽ hạ lệnh cho chúng tôi ra tay. Một khi chúng tôi nhận được tin thì tính mạng của Long Thăng cũng không còn quan trọng nữa. Tôi khuyên cậu hãy suy nghĩ cho kĩ, bây giờ thả người thì tôi sẽ cho cậu được giải thoát nhanh gọn".

Long võ giả trầm giọng quát.

Nhưng Lâm Chính chẳng thèm quan tâm, lập tức xoay người tiến về phía Long Tâm Thành.

Các Long võ giả vô cùng tức giận, đồng loạt truy kích.

Tốc độ của Lâm Chính không được coi là nhanh, ít nhất các Long võ giả có thể dễ dàng đuổi kịp.

Mấy Long võ giả muốn lập tức ra tay, nhưng ngặt nỗi trong tay Lâm Chính có con tin.

"Lập tức báo với Long Tử xin chỉ thị!".

Long võ giả dẫn đầu kia khẽ quát.

"Tuân lệnh!".

Một Long võ giả rời khỏi đội hình rồi biến mất hút.

"Người của chúng tôi chạy hết tốc lực về chỗ Long Tử chỉ mất một tiếng, cũng tức là cùng lắm hai tiếng nữa chúng tôi sẽ nhận được lệnh giết cậu. Đến lúc đó, chúng tôi sẽ dùng phương thức trả thù khủng khiếp nhất, tàn nhẫn nhất. Cậu và người thân bạn bè của cậu đều sẽ chết không chỗ chôn thân!".

Long võ giả dẫn đầu gầm lên.

Nhưng những lời này không còn bất cứ tác dụng gì với Lâm Chính.

Anh vẫn lạnh lùng xách theo Long Thăng lao về phía trước.

Cứ như vậy không biết đã qua bao lâu, cuối cùng cũng đến gần Long Tâm Thành.

Thành trì đã trở thành đống hoang tàn, không còn sự phồn hoa như trước đây nữa.

Nhưng Lâm Chính không vào thành ngay, mà đi chệch hướng, chạy về Long Cung cách đó không xa.

Tuy Long Cung trải qua trận chiến Võ Thần, bên ngoài sụp đổ gần hết, thoạt nhìn vô cùng tàn tạ, nhưng Lâm Chính biết cơ quan bên trong nó vẫn còn lành lặn hoàn hảo, hơn nữa còn rất kiên cố.

Sở dĩ Lâm Chính có thể ra được Long Cung là vì tìm được cách đóng cơ quan.

Người ngoài đều tưởng Lâm Chính thoát khỏi Long Cung là do trận chiến Võ Thần đã phá hủy nó.

Nhưng không ai biết người hiểu rõ nhất về Long Cung là Lâm Chính.

Lâm Chính đánh nát tảng đá trước mặt, xách theo Long Thăng đến trước cánh cửa Long Cung.

Cánh cửa nguy nga kia cũng đập vào mắt các Long võ giả.

"Hắn đến đây làm gì?".

Long võ giả dẫn đầu hơi sửng sốt, trong lòng có dự cảm không lành.
Chương 5170: Long Tử tới

Lâm Chính quen đường quen lối, mang theo Long Thăng đã hôn mê đến trước cánh cửa, ngón tay nhanh nhẹn ấn mấy cái lên cửa.

Cánh cửa lập tức phát ra âm thanh.

Sau đó chậm rãi mở ra.

Lâm Chính không chút chần chừ, lách người vào trong.

Các Long võ giả đều ngạc nhiên, tất cả dừng chân lại.

"Tại sao người này có thể dễ dàng mở được Long Cung như vậy?".

Long võ giả dẫn đầu trầm giọng nói.

"Lẽ nào hắn biết rất rõ về Long Cung?".

"Không thể nào, cấu tạo của Long Cung không hề tầm thường, người bình thường không thể biết rõ lộ số của nó, chắc chắn bên trong có vấn đề".

"Vậy bây giờ phải làm sao đây? Chúng ta có đuổi theo không?".

"Sao lại không đuổi? Các cơ quan cạm bẫy trong này đối với chúng ta chỉ là trò vặt vãnh. Chúng ta có long lực, là người của Long tộc, những cơ quan vớ vẩn này chẳng phải có thể phá bỏ dễ dàng sao?".

Một Long võ giả nói với vẻ khinh bỉ.

"Các cậu đừng kiêu ngạo như vậy, cơ quan cạm bẫy trong Long Cung quả thực không gây uy hiếp cho chúng ta, nhưng có thể giữ chân chúng ta. Bởi vì vật liệu chế tạo Long Cung này không hề tầm thường, cho dù là long lực cũng không thể dễ dàng phá vỡ. Người kia có thể mở được cửa Long Cung, thì chắc chắn cực kỳ quen thuộc bên trong. Nếu hắn lợi dụng cơ quan cạm bẫy trong này để giữ chân chúng ta thì chúng ta phải làm sao?".

Long võ giả dẫn đầu trầm giọng nói.

Các Long võ giả khác đưa mắt nhìn nhau.

Vèo!

Bỗng một Long võ giả giơ cánh tay lên nện mạnh vào tường.

Rầm!

Tiếng va chạm khủng khiếp vang lên.

Chỉ thấy vách tường vang lên tiếng động dữ dội, long lực trút ra như nước.

Nhưng… vách tường vẫn lành lặn hoàn hảo, không hề có dấu vết bị nứt.

"Cái gì?".

Bọn họ há hốc miệng.

"Đúng như lời đại nhân nói, long lực của chúng ta... không thể phá hoại Long Cung này..."

Người kia trợn tròn mắt thì thào.

"Mau truyền tin về tộc, mời các cường giả trong tộc giúp đỡ. Long Cung chỉ có một lối ra, chúng ta cứ canh ở đây, chắc chắn thằng nhãi kia không thể chạy được. Chờ cường giả trong tộc lợi dụng bí thuật ép thằng nhãi kia ra, lúc đó hắn chết là cái chắc".

"Vâng".

Tín hiệu nhanh chóng được gửi đi.

Rất nhiều người của Long tộc bắt đầu có mặt ở Long Cung.

Càng ngày càng nhiều cao thủ của Long tộc đến, long lực đáng sợ làm chấn động cả mặt đất.

"Đại nhân, Long Tử truyền tin tới, nói là sẽ đích thân đến đây để cứu cậu Long Thăng, giết chết con kiến dám khiêu khích tộc nhân Long tộc chúng ta".

Một người của Long tộc kêu lên.

"Thật sao?".

Long võ giả dẫn đầu vô cùng mừng rỡ, hô lên: "Tốt! Tốt! Tốt lắm! Ha ha ha, nếu Long Tử đích thân ra mặt, thì một Long Cung tép riu sao có thể bảo vệ được hắn chứ?".

"Ngày tàn của con kiến đó đến rồi! Ha ha ha..."

Ai nấy đều phá lên cười.

Đối với bọn họ, sự xuất hiện của Long Tử chính là tuyên bố cho cái chết của Lâm Chính.

Còn Lâm Chính ở trong Long Cung đương nhiên cũng nghe được tin này.

Anh đang ở tầng một chứ chưa lên tầng hai, khi thấy các Long võ giả không dám tiến vào, anh đã biết đối phương có hiểu biết về Long Cung.

Lâm Chính không biết gì về thủ đoạn của Long tộc, cũng không biết họ có cách gì để ép anh ra khỏi Long Cung.

Nhưng cũng may bây giờ còn chút thời gian cho anh chuẩn bị.

Lâm Chính hít sâu một hơi, ném Long Thăng sang bên cạnh, rồi bắt tay vào làm.

"Mày... mày không sống nổi đâu, mày sẽ sống không bằng chết, chết không toàn thây..."

Long Thăng khó nhọc mở mắt ra, thều thào nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK