Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2476: Ai bảo anh đi thế?

“Hả?”

Anh ta giật mình, rút cây đinh ra khỏi người Lâm Chính và vội vàng lùi lại, run rẩy nhìn anh: “Tay của tôi, tay của tôi...anh đang làm gì nó?”

Những người ở bên dưới cũng nín thở. Họ nhìn hai người trên võ đài bằng vẻ thất kinh.

“Là do thần y Lâm làm à?”

“Ôi trời, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

“Tay của Thái Thương Long hình như bị trúng độc rồi”, những tiếng hô vang lên.

“Làm gì à? Tự sát là do anh tự tạo ra, lẽ nào còn muốn tôi trị thương cho anh”, Lâm Chính mỉm cười.

“Sao có thể như vậy được...Anh đã hạ độc lúc nào?”, Thái Thương Long trợn ngược mắt.

“Anh nói xem tôi chạm vào anh khi nào?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

Thái Thương Long giật mình. Lúc này mới nhớ lại khi nãy Lâm Chính có chạy tới dìu mình. Khi đó, Lâm Chính đã động vào hai tay của anh ta.

“Lẽ nào...khi đó...anh đã hạ độc tôi”, Thái Thương Long sợ hãi hét lên.

“Đúng vậy. Vậy nên tôi mới nói ngay từ đầu tôi đã không có ý định tha cho anh rồi”, Lâm Chính trả lời.

“Khốn nạn. Bỉ ổi”, Thái Thương Long nổi giận.

“Anh cũng không có tư cách để chửi tôi bỉ ổi”, Lâm Chính lắc đầu bật cười.

“Tên họ Lâm kia. Anh đừng có đắc ý quá. Dù tôi bị trúng độc thì đã làm sao? Vết thương ở ngực anh cũng bị tôi đâm xuyên, tình hình của anh cũng chẳng tốt hơn tôi là bao đâu?”, Thái Thương Long bặm môi.

“Chút vết thương này sao? Anh khinh thường tôi quá”, Lâm Chính bật cười, lấy ra vài cây châm ghim lên cơ thể.

Trong nháy mắt, máu ở ngực anh ngừng chảy, đồng thời miệng vết thương bắt đầu liền vào nhanh chóng.

Cảnh tượng đó trông vô cùng thần kỳ. Tất cả mọi người đều ngớ người.

“Điều này...đây là thủ đoạn của y võ sao?”, Thái Thương Long thất thần. Anh ta cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt. Sự bất an ập tới.

Đối diện với người này thật sự là anh ta không thể chiến thắng được. Cho dù có đánh lén cũng vô ích. Lâm Chính giống như một ngọn núi khiến Thái Thương Long phải nín thở. Giờ anh ta chỉ muốn được sống.

“Đừng giết tôi. Thần y Lâm. Đừng giết tôi”, Thái Thương Long như muốn phát điên.

“Giờ còn cầu xin sao? Vô ích”, Lâm Chính lắc đầu.

“Không thần y Lâm, lần này tôi thật lòng. Thế này đi, tôi giao lại Thiên Kiêu Lệnh cho anh. Toàn bộ bảo bối trên người tôi cũng giao cho anh. Chỉ mong anh đừng giết tôi. Toàn bộ của tôi sẽ là của anh. Cầu xin anh”, Thái Thương Long quỳ xuống, điên cuồng khấu đầu.

Bụp bụp..Âm thanh nặng nề vang lên. Đám đông giật bắn người. Một lúc sau, Thái Thương Long đầu be bét máu, trông vô cùng đáng sợ. Lâm Chính bước tới, cầm tấm lệnh bài thiên kiêu thứ ba lên nhìn một lúc rồi điềm đạm nói: “Anh...lui xuống trước đi”.

“Hả?", Vệ Tân Kiếm bàng hoàng.

Tới nước này rồi mà Lâm Chính vẫn không giết anh ta sao?

“Thưa thầy, chuyện này...”, Vệ Tân Kiếm do dự, không biết phải nói thế nào. Đám đông cũng bất ngờ.

“Cảm ơn thần y Lâm”, Thái Thương Long vội vàng chạy xuống, điên cuồng lao ra ngoài định bỏ chạy.

“Đứng lại”, Lâm Chính quát lên.

Thái Thương Long khựng người. Run rẩy nhìn Lâm Chính.

“Ai bảo anh đi thế?”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
Chương 2477: Là giả

"Thần y Lâm, đây...", Thái Thương Long vô cùng bàng hoàng.

Lẽ nào thần y Lâm muốn nuốt lời?

"Tôi đâu có nói là để anh đi? Cứ chờ ở bên dưới đi".

Lâm Chính lạnh lùng nói.

"Được, được...", Thái Thương Long gật đầu lia lịa, vội đứng nép ở một bên, hoàn toàn không còn phong thái của thiên kiêu xếp hạng ba nữa.

Lúc này, anh ta còn nhếch nhác hơn là chó nhà có tang.

Mọi người thổn thức.

Nhưng đều không hiểu ý đồ của Lâm Chính.

Tại sao anh lại bỏ qua cho Thái Thương Long hết lần này đến lần khác?

Rốt cuộc Lâm Chính muốn làm gì?

Không ai hiểu nổi!

"Được rồi, tiếp theo còn ai muốn khiêu chiến tôi không? Xin hãy lên đây!".

Đúng lúc này, Lâm Chính lớn tiếng nói với mọi người.

Mọi người bên dưới đưa mắt nhìn nhau, không ai dám bước lên.

Đùa chắc, ngay cả Thái Thương Long cũng bị giải quyết một cách dễ dàng như vậy, thần y Lâm trước mặt này chính là một sự tồn tại vô địch, bọn họ lấy gì để đấu chứ?

"Lăng Tiêu Tông tôi xin từ bỏ kim cương Thái Vũ, nguyện theo thần y Lâm!", đúng lúc này, người của Lăng Tiêu Tông vội lớn tiếng nói.

Những người khác thấy thế cũng vội lên tiếng.

"Chính Tân Môn tôi cũng xin từ bỏ kim cương Thái Vũ! Thần y Lâm, chúng tôi phục cậu!".

"Cả nhà họ Điện tôi nữa, chúng tôi cũng từ bỏ kim cương Thái Vũ!".

"Thần y Lâm, chúng tôi tự động từ bỏ!".

"Tôi cũng từ bỏ!".

Tiếng hô không ngớt, không ai không dám thần phục.

Thiên Diệp ngây người nhìn cảnh tượng này, lệ nóng quanh tròng.

Ông ta không thể ngờ được kết cục cuối cùng của trận chiến tranh giành kim cương Thái Vũ lại là thế này.

"Thần y Lâm... Là tôi coi thường cậu rồi! Là tôi coi thường cậu rồi!", Thiên Diệp nhìn bóng dáng uy phong sừng sững trên sàn đấu, lẩm bẩm nói.

"Tốt lắm".

Lâm Chính gật đầu, nhìn về phía Thần Nữ Thái Vũ cách đó không xa, nói: "Thần Nữ đại nhân, tôi đã là người thắng cuộc của cuộc thí luyện này, xin bà hãy giao kim cương Thái Vũ cho tôi theo đúng lời hứa trước đó".

Thần Nữ Thái Vũ bình thản nhìn Lâm Chính, không nói lời nào.

Mọi người sửng sốt.

Có chuyện gì vậy?

Kết quả đã có rồi, tại sao Thần Nữ Thái Vũ không nói gì?

Tất cả mọi người đều đổ dồn mắt về phía bà ta.

Nhưng một lát sau, bà ta gật đầu nói: "Cậu chờ chút".

Dứt lời, bà ta liền xoay người đi vào thần miếu Thái Vũ.

Tất cả mọi người đều mở to mắt, nhìn chằm chằm cánh cửa thần miếu, chờ bóng dáng của Thần Nữ Thái Vũ xuất hiện.

Tuy bọn họ không có được kim cương Thái Vũ, nhưng dù là ai cũng muốn chứng kiến phong thái của nó.

Một lát sau, Thần Nữ Thái Vũ cầm một viên kim cương đỏ tươi đi ra, ném về phía Lâm Chính.

"Kim cương đây, đỡ lấy!".

Lâm Chính giơ tay lên chộp, nắm chặt viên kim cương trong lòng bàn tay.

"Tốt quá!".

Đám người Vệ Tân Kiếm mừng rỡ hô lên.

"Lấy được rồi! Lấy được rồi! Tử Huyền Thiên chúng ta được cứu rồi!".

Những người còn lại của Tử Huyền Thiên cũng vô cùng kích động.

"Ông trời phù hộ! Cuối cùng Tử Huyền Thiên chúng ta cũng vượt qua kiếp nạn này rồi!".

Thiên Diệp cũng thở phào nhẹ nhõm.

Có kim cương Thái Vũ, cuối cùng cũng dập tắt được lửa giận của vị đại năng kia.

Tử Huyền Thiên cũng tránh được một tai họa khủng khiếp.

"Chắc chắn chưởng môn sẽ rất vui! Phải về báo ngay tin vui này với ông ấy!", Thiên Diệp lẩm bẩm.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng ngẩng phắt lên, mặt không cảm xúc nói: "Kim cương Thái Vũ này... là giả!".

"Cái gì?".

Mọi người kinh ngạc.

Ai dám tin Lâm Chính lại nói ra những lời như vậy chứ?

Thần Nữ Thái Vũ bỗng nhíu mày: "Cậu nói cái gì? Kim cương Thái Vũ sao có thể là giả được? Cậu đang sỉ nhục tôi đấy à? Hay là sỉ nhục thần miếu Thái Vũ chúng tôi?".
Chương 2478: Chất vấn

Ai nấy trợn mắt há mồm, sửng sốt nhìn Lâm Chính.

Không ai nghĩ người này dám chất vấn Thần Nữ Thái Vũ.

"Sư phụ, sao có thể chứ? Thần Nữ Thái Vũ sẽ không lừa chúng ta đâu! Chắc chắn là sư phụ nhầm rồi!", Vệ Tân Kiếm cuống lên, vội nhỏ giọng nói.

Nếu chọc giận Thần Nữ Thái Vũ thì hỏng bét.

Đây là sự tồn tại còn đáng sợ hơn cả Thái Thương Long!

Đắc tội với bà ta thì mọi người còn đi được sao?

Người của Tử Huyền Thiên vội khuyên nhủ.

Nhưng Lâm Chính vẫn lắc đầu: "Các anh cầm kim cương giả về thì phải ăn nói thế nào? Vị đại năng kia cũng không phải là đồ ngốc, nếu để ông ta phát hiện ra đây là đồ giả, thì chắc chắn sẽ càng tức giận hơn. Như vậy thì chẳng phải Tử Huyền Thiên vẫn tiêu đời sao?".

"Việc này..."

Người của Tử Huyền Thiên á khẩu.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cũng không biết những lời Lâm Chính nói là thật hay giả.

Phải biết rằng anh chưa bao giờ tiếp xúc với kim cương Thái Vũ, làm sao nhận ra viên kim cương trong tay là giả chứ?

"Tóm lại tôi đã đưa kim cương cho cậu rồi, những chuyện khác tôi không chịu trách nhiệm. Nếu cậu nghĩ nó là giả thì có thể không lấy, không ai ép cậu cả. Được rồi, thí luyện đã kết thúc, mọi người mau đi đi, đừng làm phiền sự thanh tịnh ở nơi này", Thần Nữ Thái Vũ lạnh lùng hừ một tiếng, phất tay hạ lệnh tiễn khách.

Mọi người vội vàng hành lễ, sau đó lần lượt định rời khỏi nơi thị phi này.

Nhưng Lâm Chính vẫn không chịu, anh nhảy khỏi sàn đấu, mặt không cảm xúc nói: "Thần Nữ Thái Vũ, nếu hôm nay bà không cho tôi câu trả lời, thì tôi sẽ không để yên chuyện này đâu. Tôi sống chết mới giành được hạng nhất thí luyện để lấy kim cương Thái Vũ, vậy mà bà lại lấy đồ giả để lừa tôi? Sao có thể thế được? Bà hãy nghe đây! Bây giờ hoặc là bà mang kim cương Thái Vũ thật ra đây, hoặc là... tôi đích thân vào thần miếu Thái Vũ lấy".

Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt.

"Láo toét!".

Thần Nữ Thái Vũ nổi giận, nhìn Lâm Chính quát lớn: "Khốn kiếp, cậu nghĩ mình là ai hả? Dám vào thần miếu Thái Vũ, khinh nhờn liệt tổ liệt tông của thần miếu tôi? Cậu nghĩ tôi không dám giết cậu sao?".

"Khinh nhờn? Người thực sự khinh nhờn cường giả các đời của thần miếu Thái Vũ là bà thì có! Công khai làm trái ước hẹn trước mặt mọi người, lấy giả tráo thật, lừa dối người đời! Đúng là hạ lưu bỉ ổi! Loại người như bà chẳng phải làm mất hết thể diện của thần miếu Thái Vũ sao?", Lâm Chính hừ mũi nói.

Thần Nữ Thái Vũ nổi trận lôi đình, cả người tỏa ra sát khí.

Mọi người run lên bần bật, vội vàng lùi lại.

Cả đám người Thiên Diệp cũng vô cùng sợ hãi.

"Thần y Lâm! Anh bị điên à? Anh làm vậy thì chúng ta cũng không còn mạng đâu!".

Bắc Hiên Trường Không ở phía sau tái mét mặt, vội gầm lên.

Hắn đã cảm nhận được sự tức giận của Thần Nữ Thái Vũ.

Hắn chắc chắn một khi Thần Nữ Thái Vũ mất khống chế, thì không chỉ có mỗi Lâm Chính gặp họa, mà sẽ liên lụy đến cả bọn họ.

Nhưng Lâm Chính không quan tâm được nhiều như vậy, đối mặt với Thần Nữ Thái Vũ đằng đằng sát khí anh vẫn không chút sợ hãi, lạnh lùng đi về phía bà ta.

Thần Nữ Thái Vũ cứng đờ người lại.

Đại khái là cũng không ngờ Lâm Chính lại quyết tuyệt như vậy.

Ánh mắt bà ta lóe lên, thầm liếc về phía thần miếu ở đằng sau, im lặng một lát rồi trầm giọng quát: "Đứng lại!".

Lâm Chính khựng lại.

Chỉ thấy sát khí cuồn cuộn trên người Thần Nữ Thái Vũ bỗng biến mất tăm, sau đó bà ta nhỏ giọng nói: "Nếu cậu không hài lòng với kim cương Thái Vũ... thì cậu ở đây chờ tôi một lát, tôi vào trong tý rồi ra ngay!".

"Được!".

Lâm Chính gật đầu.

Thần Nữ Thái Vũ lập tức xoay người chui vào thần miếu.

"Cái gì?".

Mọi người trợn mắt há mồm.
Chương 2479: Dây chuyền Phượng Hoàng

“Có chuyện gì vậy?”.

"Thần Nữ đại nhân... không những không ra tay mà còn quay vào thần miếu?".

"Bà ấy... chịu hạ mình rồi sao?".

"Lẽ nào mọi chuyện đúng như thần y Lâm nói, viên kim cương này là giả... kim cương Thái Vũ thật sự đã bị Thần Nữ Thái Vũ giấu đi rồi?".

"Trời ơi, nếu đúng như vậy thì tại sao thần y Lâm lại phân biệt được thật giả? Lẽ nào anh ta từng được thấy kim cương Thái Vũ thật?".

Mọi người bàn tán xôn xao, kinh ngạc kêu lên.

Mấy người Thiên Diệp cũng sửng sốt.

Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, rồi Thiên Diệp chạy bước nhỏ tới.

"Thần y Lâm, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Kim cương Thái Vũ này... là giả thật sao?", Thiên Diệp dè dặt hỏi.

"Không, nhẫn là thật".

Lâm Chính nhét kim cương Thái Vũ vào lòng Thiên Diệp, nhỏ giọng nói: "Ông hãy cầm ngay cái này rời khỏi đây, về Tử Huyền Thiên đi!".

"Cái gì?".

Thiên Diệp như muốn rớt cằm xuống đất.

"Là... là thật?".

"Vậy tại sao cậu cứ nhấn mạnh nó là giả? Hơn nữa... hơn nữa tại sao Thần Nữ Thái Vũ lại quay lại thần miếu?".

"Rốt cuộc chuyện này là sao?".

Người của Tử Huyền Thiên vội xúm quanh Lâm Chính, gấp gáp hỏi.

"Đừng hỏi nhiều nữa, đi mau! Nếu còn chần chừ thì không đi được đâu!", Lâm Chính trầm giọng quát.

Thấy vẻ mặt Lâm Chính nghiêm túc như vậy, người của Tử Huyền Thiên lập tức ý thức được sự bất thường.

Thiên Diệp nhíu mày, dường như nghĩ ra gì đó, ngoảnh lại khẽ quát: "Vệ Tân Kiếm! Cậu lập tức cầm kim cương Thái Vũ về Tử Huyền Thiên!".

"Phó chưởng môn, còn ông thì sao?", Vệ Tân Kiếm ngạc nhiên hỏi.

"Tôi ở lại giúp thần y Lâm", Thiên Diệp trầm giọng đáp.

"Ơ..."

"Đi mau!", Thiên Diệp nghiêm giọng quát.

Vệ Tân Kiếm sửng sốt, nhìn Thiên Diệp rồi lại nhìn Lâm Chính.

Lâm Chính hít sâu một hơi, bình thản nói: "Nếu Thiên phó chưởng môn muốn ở lại thì cứ ở lại. Tân Kiếm, anh về đi, yên tâm, tôi sẽ không để ai rời khỏi đây, không ai đi theo anh đâu".

Vệ Tân Kiếm bất đắc dĩ, chỉ đành gật đầu đồng ý.

"Thôi được, phó chưởng môn, sư phụ, mọi người yên tâm, sau khi trở về Tử Huyền Thiên, tôi sẽ mời ngay chưởng môn đến giúp đỡ".

Vệ Tân Kiếm không phải là đồ ngốc, anh ta cũng ý thức được sự việc rất nghiêm trọng, lập tức xoay người định chạy xuống núi.

Những người khác thấy thế cũng định rời đi, nhưng Lâm Chính lại khẽ quát: "Ai cho phép các người đi?".

"Thần y Lâm còn gì phân phó sao?".

Bắc Hiên Trường Không tỏ vẻ mất tự nhiên, dè dặt hỏi.

"Ở lại đây, chờ tôi lấy được kim cương Thái Vũ thật thì các anh mới được đi", Lâm Chính bình thản nói.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng không còn cách nào khác, chỉ đành gật đầu đồng ý.

Dù sao ngay cả Thái Thương Long cũng bị Lâm Chính thuần phục, bọn họ dựa vào đâu mà đối đầu với anh chứ?

Mọi người ngoan ngoãn chờ đợi, Lâm Chính cũng bình thản nhìn thần miếu Thái Vũ, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Thiên Diệp hít sâu, cũng điều chỉnh lại trạng thái.

Khoảng ba bốn phút sau, Thần Nữ Thái Vũ chậm rãi đi ra.

Tất cả mọi người đều đổ dồn mắt về phía bà ta.

Thần Nữ Thái Vũ im lặng một lát, rồi bình tĩnh nói: "Nếu cậu nghĩ kim cương Thái Vũ là giả, thì thế này đi, tôi đưa bảo bối khác của thần miếu Thái Vũ cho cậu, được không?".

"Bảo bối gì?", Lâm Chính bình thản hỏi.

Thần Nữ Thái Vũ không nói gì, mà mở bàn tay, lấy ra một sợi dây chuyền lấp lánh.

Mọi người kinh ngạc kêu lên.

"Cái này được gọi là dây chuyền Phượng Hoàng, cũng là chí bảo của thần miếu Thái Vũ chúng tôi, chắc nó có thể khiến cậu hài lòng rồi chứ?", Thần Nữ Thái Vũ bình thản nói.
Chương 2480: Xông vào

"Dây chuyền Phượng Hoàng? Chưa từng nghe nói!".

"Không ngờ trong thần miếu Thái Vũ còn có bảo bối như vậy!".

"Không thể tin được!".

Mọi người ở phía sau đều kinh ngạc kêu lên.

Tuy không biết sợi dây chuyền này có công hiệu gì, nhưng nhìn đã biết không phải thứ tầm thường.

"Dây chuyền Phượng Hoàng? Nó được dùng để làm gì?", Lâm Chính bình thản hỏi.

"Đeo sợi dây chuyền này có thể giúp thân xác của cậu mạnh hơn gấp ba lần, hơn nữa có thể khiến tốc độ tự chữa lành của thân xác, tốc độ khôi phục khí kình, thậm chí là tốc độ tu luyện của cậu tăng vọt. Đeo sợi dây chuyền này sẽ dễ dàng luyện được hoành luyện chí tôn, sở hữu thân xác vô địch. Quan trọng nhất là chỉ cần cậu còn một hơi thở mà đang đeo sợi dây chuyền này, thì cậu sẽ không chết ngay. Cho dù cậu bị thương nặng đến đâu, nó cũng có thể từ từ chữa khỏi cho cậu", Thần Nữ Thái Vũ bình thản nói.

Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều sáng mắt lên.

"Có sợi dây chuyền thần kỳ như vậy sao?".

"Nếu vậy thì dùng kim cương đổi lấy thứ này cũng không lỗ".

Mọi người xì xào bàn tán, sắc mặt ai nấy đều tỏ vẻ ngưỡng mộ.

Bảo bối như vậy ai mà chẳng muốn?

Nhưng Lâm Chính vẫn tỏ vẻ rất bình thản.

Anh đi tới cầm lấy sợi dây chuyền Phượng Hoàng, liếc mắt nhìn một cái rồi bình tĩnh nói: "Xem ra tôi đoán không sai, Thần Nữ đại nhân đang gặp khó khăn gì đó".

Thần Nữ Thái Vũ lập tức biến sắc, ánh mắt lóe lên một tia hoảng loạn, nhỏ giọng nói: "Lấy được đồ rồi thì mau đi đi, đừng ở đây nói hươu nói vượn nữa, cẩn thận mất mạng!".

"Mất mạng? Hừ, tôi là người khá thích lo chuyện bao đồng, nếu Thần Nữ Thái Vũ gặp chuyện khó khăn thì tôi đương nhiên phải giúp rồi".

Lâm Chính bình thản nói, rồi đeo dây chuyền lên cổ, sau đó nhìn chằm chằm cửa thần miếu, bất ngờ tung người xông vào.

"Hả?".

Mọi người kinh ngạc.

Không ai ngờ Lâm Chính lại có hành động như vậy.

"Thần y Lâm!".

Thiên Diệp cũng cuống quýt kêu lên.

Nhưng Lâm Chính đã biến mất ở lối vào.

"Hỏng rồi!".

Thần Nữ Thái Vũ biến sắc, lập tức xoay người xông vào.

Thiên Diệp thấy thế cũng theo sát đằng sau.

Đám người Di Nguyệt Cung Nữ ở bên ngoài thấy thế, lập tức kêu lên: "Cơ hội đây rồi, chúng ta mau chạy thôi!".

"Đi".

Bắc Hiên Trường Không cũng không do dự, quay đầu định rời đi.

Nhưng bọn họ vừa định đi đã bị một bóng dáng chặn lại.

Chính là Thái Thương Long!

"Thần y Lâm đã nói rồi, các anh không được đi, không ai được phép đi!", Thái Thương Long trầm giọng nói.

"Long thiên kiêu?", Bắc Hiên Trường Không hơi biến sắc, khẽ kêu lên: "Anh làm cái gì vậy? Bọn họ vào trong rồi, anh cũng nhân cơ hội mà chuồn đi chứ!".

"Tôi đã trúng độc của thần y Lâm, trên đời này e là chỉ có anh ta mới có thể giải được độc cho tôi. Tôi đi cũng chỉ có đường chết, nếu tôi để các anh đi, anh ta trút giận lên tôi, giết tôi thì sao? Thế nên các anh không được phép đi! Ngược lại, tôi muốn các anh nhanh chóng vào trong thần miếu giúp đỡ thần y Lâm", Thái Thương Long quát.

"Anh..."

Mọi người trừng mắt, không còn lời nào để nói.

Có Thái Thương Long ở đây, bọn họ vẫn không thể an toàn thoát thân, chỉ có thể cắn răng xông vào thần miếu Thái Vũ.

Thần miếu cũ nát vô cùng tối tăm.

Tuy thần miếu rộng lớn, nhưng một nửa đã bị sụp đổ.

Sau khi vào trong là có thể nhìn thấy cảnh tượng đổ nát ở khắp nơi.

Cột đổ, tường thủng, vết nứt chằng chịt như mạng nhện.

Ngay cả bức tượng Thái Vũ Chí Tôn khổng lồ ở giữa thần miếu cũng bị tổn hại.

Mọi người ngạc nhiên.

"Thần miếu Thái Vũ... đã xảy ra chuyện gì vậy?".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK