Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4576: Cấp báo

Nghe lời nói của Lâm Chính, đầu óc Cận Dao trống rỗng.

"Lâm thần y, cậu muốn làm gì?"

Giọng Cận Dao run run, ông ta kinh ngạc nhìn Lâm Chính.

Giờ khắc này, ông ta cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi.

Với sức mạnh của Lâm Chính, nếu muốn chiến đấu chống lại Liệt Hỏa Thần Tông, chắc chắn anh sẽ không ngừng lại cho đến khi tông phái này tuyệt diệt!

Tên này điên rồi sao?

Liệt Hỏa Thần Tông cùng Đại hội có quan hệ thâm sâu, thậm chí còn được Thương Minh ủng hộ! Tại sao hắn lại muốn khiêu chiến Liệt Hỏa Thần Tông kia chứ?

Không đúng! Người này đã luyện tới cảnh giới Lục Địa Thần Tiên.

Làm thế nào mà cảnh giới của thần tiên lại có thể bị một người phàm đột phá?

Cận Dao vô cùng sợ hãi, lúc này mặt đã xanh như tàu lá chuối.

Ông ta đang yên đang lành chọc giận ác thần này làm gì?

Bây giờ tu vi đã hoàn toàn bị phế, đến cái mạng cũng khó mà giữ nổi.

Phải làm sao đây?

Cận Dao càng lúc càng run lên, trong mắt không có gì ngoài nỗi sợ hãi.

"Không phải ông muốn dùng Liệt Hỏa Thần Tông uy hiếp tôi sao? Tôi ghét nhất là bị đe dọa, nếu có người dám đe dọa tôi, tôi nhất định phải diệt trừ!"

"Đại hội và Thương Minh sẽ không bỏ qua, trừ khi cậu muốn chống lại Thương Minh và Đại hội".

Cận Dao run rẩy nói.

"Vậy thì tôi sẽ chiến đấu chống lại Thương Minh và Đại hội!"

Lâm Chính đáp ngay.

Cận Dao sững người.

Ánh mắt Lâm Chính lúc này lạnh lùng, tràn đầy sát ý: “Ông là thành viên của Liệt Hỏa Thần Tông mà lại giết người của tôi. Như vậy chính là Liệt Hỏa Thần Tông khiêu khích tôi trước! Tôi nói cho ông biết, đừng nói là Thương Minh và Đại hội đứng về phía ông, cho dù Thiên Vương đứng về phía ông, tôi cũng nhất định phải báo mối thù này!”

Nói xong, Lâm Chính tóm lấy Cận Dao.

Cận Dao lúc này đã không còn tu vi, bị xách lên như một con gà.

Người nhà họ Cận không ai dám cử động, chỉ trợn mắt nhìn cảnh tượng đó.

"Lâm thần y, cậu định đưa em trai tôi đi đâu?"

Cận Cối dũng cảm bước tới và thận trọng hỏi.

"Nếu Cận Dao cho rằng Liệt Hỏa Thần Tông có thể bảo vệ ông ta, vậy tôi sẽ để ông ta tận mắt chứng kiến Liệt Hỏa Thần Tông bị tôi san bằng như thế nào!"

Lâm Chính lạnh lùng nói, xoay người đưa Cận Dao đi.

"Lâm..."

Cận Cối còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi.

Những người như ông ta đã được Lâm Chính tha cho, đương nhiên không dám yêu cầu nhiều hơn.

Nhưng Cận Dao lại bị bắt đi như vậy, sống chết không rõ. Thân là anh cả, ông ta sao có thể thờ ơ đứng nhìn?

"Sao vậy? Còn gì nữa không?"

Lâm Chính dừng lại, quay đầu nhìn ông ta.

"Không, không".

Cận Cối vội vàng cúi đầu.

"Cận Cối, tôi đã cho ông một cơ hội, hy vọng ông có thể trân trọng, nếu không lần sau sẽ không như thế nữa đâu!"

Lâm Chính nghiêng đầu khàn giọng nói, sau đó bật nhảy lên không trung, không ai rõ anh định đi đâu.

Người nhà họ Cận ngơ ngác, phải rất lâu sau mới định thần lại.

"Anh cả, anh phải tìm cách cứu anh Hai!"

Cận Cường lập tức bước tới và lo lắng nói.

"Anh đã sớm khuyên chú Hai không nên động vào Từ Thiên, nhưng nó không nghe, nhất quyết muốn giết Từ Thiên để khiêu khích Lâm thần y. Trong tình huống này, chú bảo anh làm sao dám xin Lâm thần y tha cho chú Hai? Nếu lại đắc tội Lâm thần y, cả nhà chúng ta phải chôn chung với chú Hai cũng nên!"

Cận Cối khàn khàn giọng nói, trong lòng cảm thấy vô cùng buồn bã.

Trên đời nhiều khi mọi việc không thể hoàn mỹ như ý muốn, chấp nhận số phận là cách duy nhất.

"Cho nên, anh định đứng trơ mắt nhìn anh Hai bị Lâm thần y giết chết?" Cận Cường tức giận khiển trách.

"Chú Ba, chú đang dạy đời anh phải không?"

Cận Cối tức giận đáp.

"Lúc cứu con trai anh, anh có thể quỳ xuống van xin. Cớ sao khi anh Hai bị bắt đi thì anh lại thờ ơ? Ngay cả một câu thuyết phục cũng không có?" Cận Cường lạnh lùng nói.

"Cận Dao đã giết người! Sao có thể so với Thiếu Long? Huống hồ Thiếu Long cũng đã ăn năn và thừa nhận sai lầm của mình! Nhưng còn chú Hai thì sao? Nó còn tiếp tục uy hiếp người ta kia mà?"

Cận Cối tức giận nói.

Cận Cường cũng vô cùng giận dữ, nhưng cũng không thể tìm ra điểm nào để phản bác.

"Chuyện này chú đừng quá lo lắng, tôi sẽ lại đi tìm Lâm thần y cầu xin tha thứ, dù có phải dâng hết toàn bộ gia sản nhà họ Cận cũng sẽ cố gắng cứu chú Hai!"

Cận Cối hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: “Nhưng hãy nhớ, từ nay trở đi, không ai được phép xúc phạm đến Lâm thần y. Sau này, dù có gặp Lâm thần y, giám đốc Mã hay những người khác thì cũng phải hành xử cho đúng mực, phải hết sức tôn trọng họ, có hiểu không?"

"Hiểu rồi ạ!"

Người nhà họ Cận đồng thanh đáp.

"Quay về thôi".

Cận Cối giọng khàn khàn nói, dẫn mọi người rời đi.

Trong lòng Cận Cường vẫn chưa hài lòng, ông ta không đi theo Cận Cối mà đợi nhóm người đi xa rồi lập tức lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.

"Xin chào! Tôi là Cận Cường, em trai của Cận Dao. Tôi có chuyện quan trọng cần cấp báo với người phụ trách Thương Minh!"
Chương 4577: Con kiến tội nghiệp

Cận Dao bị đưa đến học viện, nhốt lại và giao cho Cung Hỉ Vân canh giữ.

Lâm Chính chạy đến phòng cấp cứu để chữa trị cho Từ Thiên và những người khác.

Sau một đêm làm việc cật lực, Lâm Chính thở phào nhẹ nhõm.

May mắn thay, công pháp hệ hỏa của Cận Dao không mạnh lắm, nếu ngọn lửa đốt cháy cơ thể Từ Thiên mạnh hơn và thiêu rụi chút sinh khí cuối cùng của ông ta thì ngay cả với y thuật siêu việt của Lâm Chính cũng khó có thể cứu nổi.

"Hãy chăm sóc họ thật tốt".

Lâm Chính nhìn trời đã tang tảng sáng, dặn dò một câu rồi đi nghỉ ngơi.

Tuy nhiên, ngay khi Lâm Chính vừa nghỉ ngơi được một lát thì có tiếng gõ cửa.

Cửa mở ra, người tới là Tần Bách Tùng.

"Thưa thầy, Bạch Họa Thủy minh chủ của Thương Minh tới".

Tần Bách Tùng nhỏ giọng thông báo.

"Ồ?"

Lâm Chính hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh liền hiểu chuyện gì đã xảy ra, anh lập tức nói: "Bạch minh chủ đến một mình sao?"

"Còn có vài người tới".

"Dâng trà".

"Vâng thưa thầy!!"

Tần Bách Tùng gật đầu.

Chỉ một lát sau, Lâm Chính áo quần chỉnh tề đi ra phòng khách.

Bạch Họa Thủy cùng mấy người nam nữ khác đang ngồi uống trà bên trong.

Những người này già có trẻ có, ai nầy mặt đều có vẻ rất nghiêm trọng chứ không bình tĩnh như Bạch Họa Thủy.

Lâm Chính bước vào.

Bạch Họa Thủy bắt chéo chân, ưu nhã nhấp một ngụm trà rồi nở một nụ cười trông có vẻ rất phức tạp.

"Bạch minh chủ, sáng sớm đã tới gặp tôi là có chuyện gì?"

Lâm Chính ngồi xuống, liếc nhìn những người có mặt, rồi cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Bạch Họa Thủy.

"Lâm thần y, chúng tôi tới đây để cùng cậu thảo luận về việc giải quyết mâu thuẫn giữa cậu và Liệt Hỏa Thần Tông!"

Bạch Họa Thủy bất đắc dĩ nói.

"Liệt Hỏa Thần Tông?"

Lâm Chính hơi sững lại, sau đó hừ lạnh một tiếng, đáp: "Có ai đó của nhà họ Cận đã thông báo cho bà về chuyện đó phải không?"

"Lâm thần y, ai thông báo cho chúng tôi không quan trọng, quan trọng là vấn đề này giải quyết như thế nào!"

Bạch Họa Thủy bất đắc dĩ đáp, đồng thời không ngừng nháy mắt với Lâm Chính, tựa hồ muốn nói gì đó nhưng lại không nói được.

Lâm Chính trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, nhưng lại không đoán ra được Bạch Họa Thủy có ý gì.

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên ngồi bên phải Bạch Họa Thủy đột nhiên lên tiếng.

"Lâm thần y, tôi nghĩ cậu không biết gì về Liệt Hỏa Thần Tông. Trên thực tế, Liệt Hỏa Thần Tông là một thế lực rất đặc biệt, ảnh hưởng của nó đối với Đại hội và Thương Minh cũng rất lớn. Nếu cậu ngoan ngoãn cho qua việc này, tôi nghĩ cậu sẽ tránh được rất nhiều rắc rối".

Người đàn ông trung niên bình tĩnh nói.

"Vậy sao?"

Lâm Chính thờ ơ nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên, bình tĩnh hỏi: "Ông đang uy hiếp tôi sao?"

"Lâm thần y, ý tôi không phải vậy, tôi chỉ đang thảo luận vấn đề thôi. Mối quan hệ giữa Liệt Hỏa Thần Tông và Đại hội rất sâu sắc. Nếu cậu đối đầu với họ, với sức mạnh của Đại hội, cậu chắc chắn không đạt được lợi ích gì".

Người đàn ông trung niên ậm ừ.

Những người khác lần lượt gật đầu.

Lâm Chính liếc nhìn đám người, nghĩ ngợi điều gì đó, sau đó nhẹ nhàng hỏi: "Các người đến từ Liệt Hỏa Thần Tông hay từ Đại hội?"

"Một số người trong chúng tôi là thành viên của Thương Minh, còn những người còn lại là thành viên của Đại hội!"

"Vậy là không có ai từ Liệt Hỏa Thần Tông đến à?"

"Lâm thần y, nếu không phải Bạch minh chủ nhất quyết nhờ chúng tôi tới nói chuyện với cậu thì cậu nghĩ cậu có thể gặp được bọn tôi sao? Cậu thật quá ngây thơ! Tại sao người của Liệt Hỏa Thần Tông lại phải đến đây? Bởi vì bây giờ người đang gặp vận rủi không phải là Liệt Hỏa Thần Tông, mà là cậu! Cậu vẫn chưa nhận ra vấn đề này sao?"

Người đàn ông trung niên lại hừ một tiếng, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường.

Cái nhìn đó giống như đang nhìn một con kiến tội nghiệp.
Chương 4578: Ông nói ai sai?

Bạch Họa Thủy nhận được cuộc gọi từ Cận Cường và ngay lập tức hiểu rằng có gì đó không ổn.

Bà ta không dám do dự, nhanh chóng liên lạc với người trong Đại hội, hy vọng Đại hội sẽ phái người đi theo bà ta để thuyết phục Lâm Chính.

Bạch Họa Thủy và Lâm Chính đã quen biết nhau được một thời gian, bà ta cũng biết Lâm Chính này là người như thế nào.

Anh cứng đầu như một con bò tót, một khi đã xác định điều gì là không một ai có thể thay đổi được quyết định của anh.

Vì vậy bà ta chỉ có thể đặt hy vọng vào những người đến từ Đại hội này, hy vọng họ có thể khiến Lâm Chính thấy khó mà rút lui.

Nhưng rõ ràng tài thuyết phục của những người này còn thua xa Bạch Họa Thủy.

"Mặc Trần đại nhân! Ông tới đây là để giải quyết xung đột giữa Liệt Hỏa Thần Tông và Lâm thần y một cách hòa bình chứ không phải là để đổ thêm dầu vào lửa!"

Bạch Họa Thủy nhận ra sự mạo muội trong lời nói của người đàn ông trung niên, lập tức nói lớn.

"Tôi chưa bao giờ có ý đổ thêm dầu vào lửa mà chỉ nêu sự thật. Tôi thừa nhận rằng Lâm thần y gần đây đã lập được nhiều chiến công xuất sắc, thậm chí vượt quá sức tưởng tượng của thế nhân.. Nhưng chỉ những điều này thôi thì không thể đem ra so sánh với Liệt Hỏa Thần Tông... Điều này rõ ràng là không thực tế!"

Người đàn ông trung niên tên Mặc Trần hừ lạnh đáp.

Khi Bạch Họa Thủy nghe những lời này, bà ta đã hoàn toàn hết hy vọng.

"Vậy sao?"

Lâm Chính cũng không nổi giận, anh chỉ lạnh lùng nhìn Mặc Trần, sau đó thản nhiên hỏi: "Vậy các người đã biết hết đầu đuôi câu chuyện chưa?"

"Chúng tôi nghe được từ người cung cấp thông tin rằng cậu đã phế tu vi của Cận Dao, hộ pháp của Liệt Hỏa Thần Tông!"

"Không sai".

"Lâm thần y, gan cậu cũng to thật đấy! Hộ pháp của Liệt Hỏa Thần Tông địa vị cao quý. Nếu cậu phế bỏ tu vi của một đệ tử nào đó thì không nói, nhưng cậu lại động tới hữu hộ pháp... Chuyện này quá nghiêm trọng! Quá nghiêm trọng! "

Mặc Trần nghiêm mặt nói lớn.

Những người khác cũng thì thầm với nhau, trông vẻ mặt có vẻ rất sốc.

Bạch Họa Thủy không nói gì, chỉ nhíu mày suy nghĩ cái gì đó.

Tuy nhiên, Lâm Chính lại tò mò hỏi: "Các người... không hỏi tôi vì sao phế tu vi của ông ta sao?"

"Điều này có quan trọng không?"

Mặc Trần dường như không quan tâm lắm.

"Sao lại không quan trọng? Đại hội không phải luôn tuân thủ nội quy, thượng tôn pháp luật sao?"

Lâm Chính hỏi ngược lại.

Mặc Trần cau mày lại vì mất kiên nhẫn, nhưng cũng không nói gì.

Lâm Chính tiếp tục nói bằng giọng hùng hồn.

"Nguyên nhân của sự việc bắt đầu từ cháu trai của Cận Dao. Thực ra, tôi và nhà họ Cận ban đầu không có thù hận gì. Mâu thuẫn chỉ đến từ một bữa tiệc có sự tham dự của Tô Tiểu Khuynh, em gái của một nghệ sĩ tên Tô Dư thuộc tập đoàn Dương Hoa của chúng tôi...”

Lâm Chính kể lại đầu đuôi câu chuyện, từ việc Cận Thiếu Long âm mưu dơ bẩn với Tô Tiểu Khuynh, đến việc nhà họ Cận không chịu xin lỗi, đến việc họ cậy mối quan hệ với Cận Dao đến bệnh viện làm càn, đến việc nhà họ Cận có ý định trốn khỏi Giang Thành,...

Không có chi tiết nào bị bỏ sót.

"Tôi phái người đi ngăn cản nhà họ Cận chỉ là muốn đi đòi công bằng, nhưng vị hộ pháp này của Liệt Hỏa Thần Tông đối xử với người của tôi như thế nào? Ông ta đại khai sát giới, giết chết Từ Thiên cùng hơn mười người của tôi. Bây giờ thi thể của họ vẫn còn nằm trong học viện! Các vị, bọn họ giết người của tôi trước, còn tôi chỉ phế bỏ võ công của Cận Dao, chuyện này có gì không đúng?”

Lâm Chính lạnh lùng quát lên.

Một số người ngừng nói chuyện.

Bạch Họa Thủy lắc đầu, không lên tiếng mà chỉ nhìn chằm chằm Mặc Trần.

Nhưng vào lúc này, Mặc Trần hừ lạnh nói: "Lâm thần y, đây chỉ là nhận xét phiến diện của cậu thôi. Tôi nghĩ chuyện này nên để Đại hội điều tra, sau khi tìm ra sự thật, hình phạt của cậu sẽ được ấn định. Hơn nữa, Cận Dao hộ pháp là người của Liệt Hỏa Thần Tông nên đương nhiên sẽ do bên đó xử lý, cậu tự ý bắt nhốt người là sai rồi!”

Những lời này quả thực là đổi trắng thay đen, không hợp tình hợp lý.

Nghe vậy, Lâm Chính đột nhiên liếc nhìn Mặc Trần.

Sát ý đã hiện rõ trong mắt anh.

"Ông nói...ai sai?"
Chương 4579: San bằng Thần Tông!

Gay go rồi!

Bạch Họa Thủy thấy điềm không lành, vội vàng đứng dậy, mỉm cười nói: "Lâm thần y, mong cậu bớt giận, Mặc Trần đại nhân không phải có ý đó!"

"Ý tôi là thế đó!"

Mặc Trần cũng không hề lòng vòng, hừ lạnh nói: “Một nửa số thành viên của Liệt Hỏa Thần Tông cũng là thành viên của Đại hội. Nếu như chuyện như thế này xảy ra với hộ pháp của Thần Tông, đương nhiên sẽ do Thần Tông xử lý. Mà kể cả họ không xử lý thì Đại hội cũng sẽ phái người nghiêm trị Cận Dao. Đời nào lại đến lượt một con người nhỏ bé ở Giang Thành đi trừng trị hộ pháp của Thần Tông? Lâm thần y, cậu căn bản không hề coi Đại hội ra gì!"

"Mặc Trần đại nhân!"

Bạch Họa Thủy nhướng mày lên, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Bà ta không ngờ rằng Mặc Trần lại có ác cảm với Lâm Chính như vậy!

Vốn dĩ muốn nhờ Đại hội cử người tới giải quyết êm đẹp chuyện này, nhưng tại sao lại thành ra đổ thêm dầu vào lửa như vậy?

Bà ta định mở miệng muốn nói thêm gì đó nhưng lại bị Lâm Chính cắt ngang.

“Trong trường hợp đó thì các người định làm gì?”

Lâm Chính ung dung ngồi xuống, châm một điếu thuốc rồi hỏi.

"Giao Cận Dao cho chúng tôi. Về phần cậu, cậu phải cùng chúng tôi đến Đại hội, Đại hội sẽ quyết định cậu có tội hay không".

Mặc Trần lạnh lùng đáp.

"Ra là vậy".

Lâm Chính rít một hơi thuốc thật sâu.

"Mặc Trần đại nhân, ông có đang đi quá xa không! Rõ ràng Lâm thần y là người bị hại! Tại sao ông lại muốn đưa cậu ấy tới Đại hội?"

Bạch Họa Thủy lúc này đã hơi hoảng, thấp giọng lạnh lùng nói: "Chúng ta đến đây chủ yếu là để giải quyết mâu thuẫn giữa Lâm thần y và Thần Tông! Ông làm như vậy chẳng phải thiên vị cho Thần Tông sao?"

"Tôi đang cứu Lâm thần y thì có!"

Mặc Trần hừ lạnh nói: "Với cách hành sự của Thần Tông, nếu bọn họ biết về Cận Dao, sao có thể dễ dàng tha cho Dương Hoa? Nếu tôi mang Lâm thần y trở lại Đại hội, yêu cầu cậu ta giải thích chuyện này, Liệt Hỏa Thần Tông sẽ có không còn gì để nói. Chẳng lẽ bà muốn Liệt Hỏa Thần Tông mang theo tất cả các cao thủ đến Giang Thành đại khai sát giới?"

Ông ta nói dứt lời, Bạch Họa Thủy liền trầm mặc.

Lý do thực sự rất hợp lý.

Chuyện này mặc dù là do Cận Dao khiêu khích, Liệt Hỏa Thần Tông là bên không có lý.

Nhưng với tư cách là một tông phái cực lớn, có ý nghĩa quan trọng đối với Đại hội, các thành viên của Liệt Hỏa Thần Tông chắc chắn sẽ không suy xét đến cái lý đó.

Hữu hộ pháp đã bị phế tu vi rồi, họ đâu còn tâm trạng quan tâm ai đúng ai sai?

Điều họ quan tâm là thể diện!

Bạch Họa Thủy nhất thời không biết phản bác thế nào, chỉ có thể xấu hổ quay đầu nhìn Lâm Chính.

"Lâm thần y, đừng cho rằng tôi ưu ái Liệt Hỏa Thần Tông, kỳ thực tôi đang giúp cậu! Chỉ cần cậu bằng lòng làm theo lời tôi nói, giao Cận Dao ra, tôi có thể cam đoan cậu sẽ an toàn trở về Giang Thành. Tôi biết cậu có nhiều bất bình, nhưng đôi khi, những nỗi bất bình này của cậu không đáng nhắc đến chút nào. Nếu cậu tiếp tục chống đối chúng tôi và khiến Thần Tông nổi giận, cậu sẽ chỉ thiệt hại nhiều hơn. Đừng vì một phút nóng giận mà nhận lấy hậu quả lâu dài, xin hãy suy xét kỹ càng!”

Mặc Trần xua tay, sau đó cầm chén trà trên bàn lên, nhàn nhã nhấp một ngụm.

Lâm Chính mặt không cảm xúc, âm thầm suy nghĩ.

Mọi người đều nhìn anh, chờ đợi câu trả lời của anh.

Nhưng Lâm Chính vẫn im lặng hồi lâu.

"Lâm thần y, quyết định của cậu là gì?"

Mặc Trần có chút mất kiên nhẫn, hừ lạnh hỏi.

"Lâm thần y, nếu cậu tin tôi thì hãy nhẫn nhịn, giao người ra cho tôi. Tôi sẽ cố gắng hết sức để cậu không phải đến Đại hội!"

Bạch Họa Thủy hơi nghiêng người về phía trước, hạ giọng nói với Lâm Chính: "Nhưng cậu phải thỏa hiệp".

Lâm Chính nghe xong thì lạnh lùng nhìn bà ta.

"Tôi biết điều này thật nhục nhã, nhưng đôi khi, đây là cách duy nhất để giải quyết vấn đề. Liệt Hỏa Thần Tông những năm gần đây được Thương Minh hỗ trợ, thực lực của họ cực kỳ đáng sợ. Tôi biết rất rõ thực lực của tông phái này. Nếu cậu đối đầu với bọn họ, cậu sẽ chỉ chịu tổn thất lớn thôi!”

Bạch Họa Thủy bất đắc dĩ nói.

Với tư cách là minh chủ của Thương Minh, bà ta hiểu rõ Liệt Hỏa Thần Tông này hơn bất kỳ ai khác.

Mặc dù Dương Hoa cố thủ ở Giang Thành, mấy năm gần đây dưới sự dẫn dắt của Lâm Chính đã phát triển nhanh chóng. Nhưng Liệt Hỏa Thần Tông đã trải qua lịch sự phát triển lâu dài, kinh qua rất nhiều sóng gió, phát triển gần như cùng thời điểm với Đại hội.

Bọn họ giống như một gã khổng lồ.

Lâm Chính lấy gì ra mà đối chọi với họ?

"Tôi phải thỏa hiệp?"

Lâm Chính thở dài, lắc đầu nói: "Nếu như tôi thỏa hiệp chuyện này thì người của Dương Hoa sao có thể tự nguyện đi theo tôi? Làm sao tôi có thể đối mặt với những người một lòng một dạ đi theo tôi?"

"Lâm thần y!"

"Trước đó tôi là người bị hại! Bây giờ, các người tiếp tục ép tôi làm người bị hại sao?"

Lâm Chính dập tàn thuốc, mặt không biểu cảm đáp: "Tôi đã biết từ lâu, Đại hội không thể chủ trì công đạo. Bộ luật mà các người ca tụng hình như không có tác dụng ở một số thời điểm nhất định. Trong trường hợp này, tôi sẽ tự đòi công bằng cho chính mình!”

"Lâm thần y! Cậu bị điên à? Cậu thật sự không nghe lời tôi khuyên sao?"

Mặc Trần tức giận, đập bàn và hét lên.

Lâm Chính lạnh lùng nhìn ông ta, không phản bác.

Cộc cộc cộc!

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa phòng khách.

"Mời vào".

Lâm Chính bình tĩnh nói.

Sau đó, Nam Ly thành chủ đẩy cửa ra, bước nhanh vào phòng khách và cúi chào Lâm Chính.

"Hồi bẩm minh chủ, quân tiền trạm đã tập hợp xong, mời minh chủ kiểm tra!"

"Tốt!"

Lâm Chính gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Truyền lệnh xuống, sau khi mọi người tập hợp xong thì lập tức xuất phát!"

"Vâng!"

Nam Ly thành chủ lại chắp tay, sau đó xoay người rời đi.

Mặc Trần và những người khác đều sững sờ.

Tập trung quân đội?

Lâm Chính đang muốn làm gì?

Tập hợp người của Dương Hoa?

"Lâm Chính, cậu đang tập hợp quân đội sao?"

Bạch Họa Thủy hỏi.

"Đúng".

Trong lòng Bạch Họa Thủy dấy lên một dự cảm không lành.

Bà ta không chút do dự, lập tức hỏi: “Cậu đưa người đi đâu vậy?”

“Liệt Hỏa Hải!”

Lâm Chính đơn giản phun ra ba chữ.

Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người có mặt ở đó đều bị sốc.

Đầu Bạch Họa Thủy ong ong, run rẩy hỏi lại:

"Liệt Hỏa Hải? Lẽ nào cậu muốn..."

"Nếu Đại hội đã không thể cho tôi công bằng! Vậy tự tôi sẽ đòi công bằng cho mình!"

Lâm Chính chậm rãi đứng dậy, mặt không biểu cảm nói: "Trước hoàng hôn, tôi sẽ phái quân tiến vào Liệt Hỏa Hải, tiêu diệt Liệt Hỏa Thần Tông!"
Chương 4580: Đông như kiến

Tất cả mọi người có mặt, kể cả Bạch Họa Thủy đều bị lời nói của Lâm Chính làm cho sửng sốt.

Đặc biệt là Mặc Trần khó có thể tin vào tai mình.

"Lâm thần y! Cậu bị điên à?"

Bạch Họa Thủy bỗng nhiên đứng lên, bước lên phía trước lo lắng nói: "Cậu hiểu biết về Liệt Hỏa Thần Tông sao? Cậu biết thực lực của họ sao? Nếu thật sự giao đấu với Thần Tông, cậu tuyệt đối không phải đối thủ!"

"Bạch minh chủ, vậy bà có hiểu biết về Liệt Hỏa Thần Tông không?"

Lâm Chính bình thản nhìn bà ta rồi hỏi.

"Thương Minh chịu trách nhiệm chi trả kinh phí cho các hoạt động của họ. Tôi tiếp xúc với họ rất nhiều, sao có thể không biết thực lực của họ?"

"Vậy bà biết thực lực của tôi sao?"

Lâm Chính nhẹ nhàng hỏi.

Nghe xong lời này, Bạch Họa Thủy không nói nên lời.

"Sức mạnh của cậu? Hừ, Dương Hoa của cậu thì có gì thâm sâu đâu chứ?"

Mặc Trần lúc này đã hoàn hồn, hừ lạnh nói: "Tôi nói thật cho cậu biết, Dương Hoa của cậu trong mắt Đại hội chúng tôi chỉ là một tờ giấy trắng trong suốt mà thôi! Có chuyện gì về nó mà tôi không biết cơ chứ?"

"Việc gì ông cũng biết sao?" Lâm Chính nhìn chằm chằm ông ta.

"Chẳng thế thì sao?"

Mặc Trần vô cùng kiêu ngạo, lạnh lùng nói: "Dương Hoa được chia thành ba phần. Công ty Trách nhiệm hữu hạn Dương Hoa do Mã Hải kiểm soát. Công ty này chịu trách nhiệm phát triển ngành dược phẩm, điện ảnh và một số dây chuyền công nghiệp khác, đồng thời là trụ cột kinh tế quan trọng của Dương Hoa. Phần thứ hai là những cao thủ của Dương Hoa, họ lấy học viện Huyền Y Phái làm trụ sở. Những người này là những cao thủ mạnh mẽ mà cậu đã tập hợp từ khắp nơi trên thế giới trong những năm qua, hầu hết họ đều tinh thông cả y thuật và võ thuật. Họ có thể xem là những cao thủ hàng đầu trong nước! Về phần thứ ba, đây là nhóm lực lượng mà cậu đã tập hợp ở vực Diệt Vong! Mặc dù tôi không biết cậu đã tập hợp được lực lượng như thế nào ở vực Diệt Vong, nhưng tôi nghĩ chỉ những người đó thôi thì không đủ để uy hiếp Liệt Hỏa Thần Tông!"

Đại hội chỉ giới hạn trong lãnh thổ Long Quốc, ra đến nước ngoài thì phạm vi phủ sóng của họ không rộng.

Vực Diệt Vong nằm ở bên ngoài Long Quốc nên Đại hội có rất ít tin tức về nó. Đại hội không điều tra nhiều về những việc Lâm Chính làm ở vực Diệt Vong, chủ yếu là vì việc vượt qua hàng rào bão tự nhiên bên ngoài vực Diệt Vong rất khó khăn.

Lâm Chính lạnh nhạt nhìn thoáng qua Mặc Trần, quay người lại, bình tĩnh nói: "Mọi người có thể về được rồi".

Mặc Trần sửng sốt một chút, sau đó cau mày nói: "Vậy là cậu vẫn kiên quyết làm như vậy sao?"

"Tôi ghét nhất chính là bị người uy hiếp. Người kính ta một tấc, ta kính người một trượng. Nhưng nay Liệt Hỏa Thần Tông đã ra tay với người của tôi, vậy đừng trách tôi tàn nhẫn!"

Lâm Chính bình tĩnh nói.

Mặc Trần tức giận, đập bàn đứng dậy hét lớn: "Lâm thần y, cậu quá tự phụ! Đúng là rượu mừng không uống, uống rượu phạt!"

"Quả thực là quá kiêu ngạo!"

"Thành danh khi còn trẻ, khó tránh cái tôi cao hơn trời, không biết trời cao đất dày! Âu cũng là điều dễ hiểu!"

“Nhưng cậu ta đang tự đào hố chôn mình!”

"Cứng quá thì dễ gãy!"

Đám người trầm giọng bình phẩm, trách móc.

Biết rõ tính cách Lâm Chính nên Bạch Họa Thủy hít sâu một hơi, đành phải bỏ cuộc.

"Lâm thần y, cậu đúng là chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ!"

Bạch Họa Thủy thở dài.

"Chuyện này đã không thể thương lượng được nên chúng tôi cũng không phí lời nữa. Đi thôi!"

Mặc Trần lạnh lùng nói, đứng dậy đi ra khỏi phòng khách.

Đoàn người rời đi.

Bạch Họa Thủy không vội rời đi mà đi đến trước mặt Lâm Chính và thì thầm: "Lâm thần y, đôi khi nhẫn nhịn cũng không phải chuyện đáng xấu hổ. Với y thuật của cậu, Từ Thiên và những người khác có thể được cứu. Tại sao cậu lại nhất quyết hy sinh thêm nhiều người nữa? Điều này không đáng".

"Bạch minh chủ, tôi chỉ có thể nói rằng bà không hiểu Dương Hoa và tôi chút nào. Tôi làm vậy không chỉ vì cố gắng trút giận mà còn để đoàn kết lòng người. Nếu tôi không đứng ra bảo vệ họ, lòng người sẽ phân tán! Huống chi Liệt Hỏa Thần Tông rất mạnh sao? Cớ gì mà tôi không thể va chạm với họ? ”

Lâm Chính nhẹ nhàng hỏi.

"Bọn họ nói đúng, cậu còn trẻ đã thành danh, cái tôi cao hơn trời, thể diện này còn quan trọng hơn sinh mạng cậu sao! Sớm muộn gì cậu cũng sẽ chịu tổn thất lớn!"

Bạch Họa Thủy nhướng mày, cũng có chút tức giận nhưng cuối cùng lựa chọn từ bỏ việc thuyết phục, bình tĩnh nói: "Bảo trọng!"

Sau đó, bà ta theo Mặc Trần và những người khác ra khỏi nhà.

Bạch Họa Thủy cảm thấy có chút chán nản, nhưng cũng không có ý định từ bỏ Lâm Chính.

Trong mắt bà ta, Lâm Chính có giá trị rất lớn.

Hơn nữa, nếu Lâm Chính xảy ra chuyện gì, ai sẽ cung cấp Trú Nhan Đan cho bà ta?

Cho nên vẫn phải nghĩ mọi cách giữ người này lại!

Trong đầu Bạch HọaThủy tràn ngập những suy nghĩ hỗn loạn.

Nhưng không bao lâu sau khi bước ra khỏi phòng khách, bà ta chợt nhận ra điều gì đó.

Trước cửa sổ hành lang, đám người Mặc Trần vừa rời đi lúc trước đều ngơ ngác đứng đó nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa như đã nhìn thấy một cảnh tượng cực kỳ kinh khủng nào đó.

Bạch Họa Thủy sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nhìn lại.

Lúc này, trong học viện Huyền Y Phái rộng lớn, người đông như kiến cỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK