“Thiên Ma Đạo?”, Lâm Chính giật mình. Thần Nữ Thái Vũ ở bên cạnh tái mặt.
“Thiên Ma Đạo sao? Hình như tôi từng nghe thấy ở đâu đó rồi?”, Thái Thương Long lầm bầm.
“Mọi người biết những gì?”, Lâm Chính quay qua hỏi.
Thái Thương Long lắc đầu. Nữ Thần Thái Vũ như người mất hồn: “Rắc rối rồi! Rắc rối rồi…Lần này chúng ta không được yên ổn rồi…”
Lâm Chính giật mình: “xem ra Thần Nữ Thái Vũ biết về Thiên Ma Đạo?”
“Không! Tôi không biết. Thần y Lâm, đừng nhắc tới chuyện này nữa. Từ nay về sau, chúng ta đường ai nấy đi. Cáo từ”.
Thần Nữ Thái Vũ khẽ nói, sau đó vội vàng kéo người thanh niên bên cạnh: “Đồ đệ, chúng ta đi thôi”.
“Sư phụ?”, người thanh niên giật mình.
“Mau đi thôi”, Thần Nữ Thái Vũ không chút do dự, kéo người thanh niên đi bằng được. Hai người nhanh chóng rời đi. Lâm Chính chau mày.
“Thần Nữ đại nhân sao thế? Nghe thấy ba từ Thiên Ma Đạo thì như gặp phải ma vậy, đáng sợ đến thế sao?”, Thái Thương Long cảm thấy không hiểu.
“Thiên Ma Đạo rất đáng sợ. Về điểm này thì không cần phải nghi ngờ. Thần y Lâm, tôi khuyên cậu bớt nhắc tới ba từ này. Tôi sợ rằng mọi chuyện sẽ giống như Thần Nữ Thái Vũ Nói, đó là sẽ có họa lớn xảy ra”, Thiên Diệp nhìn Thái Thương Long và lên tiếng.
“Giờ không phải là lúc có nên nhắc tới hay không. Trước đó tôi đã từng giao đấu với người của Thiên Ma Đạo. Mối thù đã được tạo ra rồi, có nhắc hay không thì họ cũng sẽ tìm tôi tính sổ thôi”, Lâm Chính lắc đầu.
Thiên Diệp thở dài. Lúc này, một bóng hình đột ngột bước vào, ngồi xuống trước mặt: “Thiên Ma Đạo sao? Đúng là hơi khó nhằn, thế nhưng tại sao họ lại xuất hiện ở đây chứ?”
Dứt lời, cả ba người giật hết cả mình, vội quay qua nhìn thì phát hiện ra đó là chưởng môn Lăng Kiếm Phi của Tử Huyền Thiên.
“Lăng chưởng môn?”, Thiên Diệp mừng rỡ, vội vàng hành lễ.
“Lăng chưởng môn cuối cùng cũng tới rồi”, Lâm Chính cũng thở phào. Có Lăng Kiếm Phi và những cao thủ khác ở đây thì anh có thể an toàn.
“Thần y Lâm, cảm ơn cậu đã ra tay đầy nghĩa khí, Tử Huyền Thiên chúng tôi có được Thái Vũ Thần Toàn, tránh được họa lớn. Tôi thay mặt cho toàn bộ Tử Huyền Thiên gửi lời cảm ơn tới cậu”, Lăng Kiếm Phi trịnh trọng nói.
“Lăng chưởng môn không cần khách sáo. Thực ra cũng chỉ là một cuộc giao dịch thôi. Hai bên đều có lợi cả”, Lâm Chính mỉm cười.
“Thần y Lâm khách sáo quá rồi. Giữa chúng tôi và cậu không tồn tại giao dịch. Nếu cậu đồng ý, cậu muốn gì thì Tử Huyền Thiên cũng đều có thể cung cấp được cho cậu, bao gồm cả vị trí cao nhất”, Lăng Kiếm Phi điềm đạm nói.
Điều này có nghĩa là gì thì đã quá rõ ràng. Lâm Chính chỉ mỉm cười, không nói gì. Anh biết ý của Lăng Kiếm Phi. Lăng Kiếm Phi một lòng vì Tử Huyền Thiên, đến cả chức chưởng môn cũng không cần, chỉ mong Tử Huyền Thiên có thể ngày một lớn mạnh. Thế nhưng Lâm Chính không bận tâm tới Tử Huyền Thiên.
Lăng Kiếm Phi lắc đầu, không nói tiếp chuyện đó nữa: “Vừa rồi nghe nói người của Thiên Ma Đạo xuất hiện. Thần y Lâm, giữa hai bên có vấn đề gì vậy?”
Lâm Chính thở dài, lập tức thuật lại sự việc. Lăng Kiếm Phi nghe thấy vậy thì trầm mặt: “Nói vậy thì…lần này bọn họ tới đây là vì…Thái Vũ Thần Quan sao?”
“Đúng vậy, nhưng bọn họ cần quan tài đó làm gì?”, Lâm Chính hỏi.
“Không hay rồi…không hay rồi!”, Lăng Kiếm Phi tái mặt, giống như đang tưởng tượng ra điều gì đó. Một lúc sau, ông ta mới lên tiếng: “Xem ra Ma Thiên Đạo...muốn hiện thế rồi”.
Chương 2502: Mất hết nhân tính
Nghe thấy Lăng Kiếm Phi nói vậy, đám đông đều giật mình. Lâm Chính cũng chau mày: “Lăng chưởng môn, nghe ông nói vậy thì lẽ nào trước đây Thiên Ma Đại cũng từng nhập thế sao?”
“Đương nhiên, nhưng đó là chuyện của hàng trăm năm tước. Thiên Ma Đạo khác với Ám Ma Đạo. Thiên Ma Đạo là ma đạo đích thực, là một tông môn vô nhân tính. Người của Thiên Ma Đạo đã không được xem là con người nữa rồi, mà phải gọi họ là ma nhân. Những ma nhân này tồn tại chỉ với một mục đích đó là ngày càng trở nên mạnh hơn. Để đạt được mục đích đó, họ không từ thủ đoạn. Việc lấy người sống ra để tu luyện trong Thiên Ma Đạo là việc hết sức bình thường, tàn nhẫn hơn là họ lấy cả bố mẹ ruột, anh chị em ruột của mình ra để tu luyện. Trong mắt họ, máu huyết của người thân là tinh thuần nhất, dùng họ để tu luyện thì hiệu quả sẽ càng cao hơn!”, Lăng Kiếm Phi nói giọng khàn khàn.
“Cái gì?”, đám đông thất kinh.
“Còn có chuyện đó nữa à?”, Lâm Chính cũng vô cùng ngạc nhiên.
“Nghe nói từng có một đạo chủ đã tự tay giết chết người thân của mình, đồng thời luyện máu thịt của họ thành một nồi canh để phục dùng. Chỉ trong vòng bảy ngày thôi mà đã bước vào được một cảnh giới hoàn toàn mới. Vị đạo chủ đó cũng chính là người mạnh nhất được ghi chép trong lịch sử của Thiên Ma Đạo”, Lăng Kiếm Phi nói.
“Đúng là súc sinh. Đến người thân cũng giết, thì mạnh có tác dụng gì?”, Thiên Diệp thầm chửi.
“Ma nhân của Thiên Ma Đạo đã sớm không còn tính người. Bọn họ làm gì còn cảm xúc, cũng chẳng quan tâm tình bạn, tình thân là gì. Tu vi càng cao thì bọn họ càng là những kẻ vô dục vô cầu. Đương nhiên, không phải vì họ không có nhu cầu mà thứ họ theo đuổi duy chỉ có võ lực vô thượng, trở thành những thiên ma thực sự. Vì mục tiêu đó, bọn họ sẽ dồn toàn lực. Giết người…là chuyện hết sức đơn giản trong mắt họ”, Lăng Kiếm Phi lên tiếng.
Đám đông sợ hãi, họ đâu ngờ trên đời còn những kẻ như thế…
“Vậy thì chưởng môn…chuyện ngày hôm nay…chưởng môn thấy thế nào?”, Thiên Diệp vội vàng hỏi thêm.
“Chẳng có gì phải nghi ngờ nữa, người của Thiên Ma Đạo sẽ còn quay lại. Không chỉ vì Thái Vũ Thần Quan mà còn vì việc diệt khẩu”, Lăng Kiếm Phi nói.
“Diệt khẩu sao?”
“Đúng vậy, người của Thiên Ma Đạo rất để ý đến hành tung của chính mình. Bọn họ không hi vọng bản thân bị người khác phát hiện ra. Vì họ luôn phát triển trong bóng tối, khi đó họ làm gì cũng dễ dàng hơn. Nếu như tôi đoán không nhầm thì bọn họ sẽ nhanh chóng quay lại thần miếu Thái Vũ hoặc là chỗ này thôi. Người của Thiên Ma Đạo không bao giờ hành động đơn độc, mọi người đã đụng độ họ thì tôi nghĩ chắc chắn ở quanh đây vẫn còn người của Thiên Ma Đạo”, Lăng Kiếm Phi nói tiếp.
“Nếu vậy thì chúng ta cũng không thể chậm trễ thêm nữa. Chúng ta mau về Tử Huyền Thiên thôi”, Thiên Diệp nói.
“Đi thôi”
Thiên Diệp hét lớn, lập tức đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này…
Ầm…Một tiếng nổ lớn từ trên núi của một thôn nhỏ vang lên. Cả thôn nhỏ như rung chuyển.
“Á…”, người trong thôn không biết xảy ra chuyện gì mà gào thét, hoảng loạn bỏ chạy.
“Âm thanh này…hình như tới từ miếu thần Thái Vũ", Lâm Chính đứng bật dậy.
“Lẽ nào..người của Thiên Ma Đạo đã quay lại đó rồi?”, Lăng Kiếm Phi chau mày.
“Vậy thì…mấy người Thần Nữ Thái Vũ sẽ gặp nguy hiểm mất".
Chương 2503: Cái chết của Thần Nữ
Người của Thiên Ma Đạo tới quá nhanh. Ai cũng cảm thấy căng thẳng. Thiên Diệp cũng bất ngờ, vội vàng nói: “Mau sửa soạn, lập tức rời khỏi đây”.
“Vâng, phó chưởng môn”, người của Tử Huyền Thiên chắp tay, chuẩn bị khởi hành.
“Không, chúng ta không rút. Tất cả nên lập tức đi về phía miếu thần Thái Vũ”, Lăng Kiếm Phi trầm giọng.
“Cái gì? Chưởng môn…điều này...”, Thiên Diệp bàng hoàng.
“Người của Thiên Ma Đạo đã xuất hiện ở miếu thần thì có nghĩa là bọn họ từng đi qua thôn nhỏ này và phát hiện ra tung tích của Tử Huyền Thiên. Giờ rút lui cũng vô ích, chắc chắn Tử Huyền Thiên sẽ trở thành một trong những mục tiêu mà bọn họ tiêu diệt. Tới nước này rồi thì bỏ đi làm gì? Chi bằng đi bắt lấy vài tên để có thể hiểu được rõ hơn về Ma Thiên Đạo”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Đám đông nghe thấy vậy bèn quay qua nhìn Lăng Kiếm Phi. Ông ta gật đầu: “Chúng ta đã bị cuốn vào rồi, không thoát được đâu. Mau chóng lên núi xem có thể chặn được người của Ma Thiên Đạo hay không”.
“Vâng…”, người của Tử Huyền Thiên không dám do sự, vội rút kiếm ra chạy về phía miếu thần.
Thế nhưng bọn họ vừa tới chân núi thì thấy miếu thần đã biến mất. Cả không gian nhuốm mùi máu tanh.
Đáng sợ quá. Ai cũng cảm thấy sợ hãi.
Bọn họ nhanh chóng có mặt trước miếu thần. Cảnh tượng phía trước khiến tất cả phải hóa đá. Miếu thần lúc này đã bị phá hủy hoàn toàn, vùng cơ quan xuất hiện một cái hố lớn. Tất cả cơ quan đã bị cho san bằng, những cơ quan nằm sâu dưới đất cũng lộ ra ngay trước mặt mọi người.
Thái Vũ Thần Quan đã không cánh mà bay. Bên cạnh cái hố đó là một xác người. Từ trang phục còn dính lại thì có thể thấy đó chính là người đồ đệ của Thần Nữ Thái Vũ, hay nói cách khác là con trai của bà ta.
Ở phía xa còn một cơ thể khác chỉ còn một nửa. Đó chính là Thần Nữ Thái Vũ. Lâm Chính bước tới, ấn tay lên cổ của Thần Nữ, đồng thời ghim châm lên cổ bà ta.
Khụ khụ…Thần Nữ nôn ra một ngụm máu tươi Bà ta đã bị mù một mắt, một nửa mặt nát bét, trông vô cùng đáng sợ.
Nhát châm của Lâm Chính có thể giữ được chút hơi thở cuối cùng của bà ta, còn linh hồn của bà ta thì đã sắp rời khỏi thân xác rồi. Bà ta cố gắng đưa một tay lên chộp lấy Lâm Chính.
“Thần Nữ đại nhân”, Lâm Chính cầm chặt tay của bà ta.
“Sớm biết thế này đã...không quay lại”, bà ta yếu ớt nói. Máu chảy ra từ mắt: “Không chỉ mất mạng mà còn hại chết…con trai tôi…hại chết…Á….”
“Thần Nữ đừng quá đau lòng, tôi sẽ chữa trị cho bà, có thể giữ được tính mạng”, Lâm Chính trầm giọng, lấy túi đựng châm ra định châm cứu.
“Không cần nữa thần y Lâm. Con trai tôi chết rồi. Tôi sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Đừng chữa trị cho tôi. Tôi không muốn sống trong sự đau khổ. Tôi chịu đựng đủ rồi…đủ rồi”.
Bà ta gào lên, máu từ miệng ộc ra. Lâm Chính không nói gì, chỉ nhìn bà ta bằng ánh mắt bất lực.
“Thần y Lâm…cầu xin cậu…giúp tôi một việc có được không?”, bà ta yếu ớt nói.
Chương 2504: Cực Lạc Kiếm Quân
“Bà nói đi. Chỉ cần có thể làm được thì tôi nhất định sẽ giúp bà”.
Thần Nữ Thái Vũ giao lại điển tịch của tổ tiên Thái Vũ cho anh. Dù thế nào thì Lâm Chính cũng cảm thấy vô cùng cảm kích. Huống hồ bọn họ vừa cùng nhau vào sinh ra tử, giờ xảy ra chuyện này thì ai mà không cảm khái cho được.
“Con trai tôi bị đám súc sinh của Thiên Ma Đạo giết chết. Nó chết không toàn thây, tôi cũng bất lực không bảo vệ được nó. Giờ tôi cũng không thể báo thù, tôi cũng không dám nghĩ xa xôi nhờ thần y Lâm có thể làm chuyện đó, vì Thiên Ma Đạo quá đáng sợ. Vì vậy thù này giao cho bố thằng bé. Để cho co người đó đi hoàn thành…”
Thần Nữ Thái Vũ đau đớn nói: “Cậu giúp tôi nói với kẻ đó, tôi ở miếu thần đợi ông ta 20 năm, đúng 20 năm mà ông ta không hề quay lại! Nói với ông ta, người phụ nữ của ông ta đã chết rồi, con trai của ông ta cũng vậy. nếu ông ta còn chút tình người, còn cảm thấy day dứt thì hãy trả thù đám người Thiên Ma Đạo đó. Nếu không…tôi có làm ma cũng không tha cho ông ta! Khụ khụ…”, máu tươi lại phun ra.
“Người đó là ai…”, Lâm Chính vội hỏi.
“Ông ta tên là…Cực Lạc…Kiếm Quân…”, Thần Nữ Thái Vũ kêu lên, sau đó hai tay rơi xuống. Ánh mắt dần trở nên vô hồn.
Bà ta đã chết. Lâm Chính nhìn một hồi lâu rồi thở dài.
“Cả đời này tôi đã cứu sống không biết bao nhiêu người. Chỉ cần họ còn thở là tôi có thể cứu được. Thế nhưng cũng chẳng thể cứu được người đã chết ‘tâm’. Chết ‘tâm’ còn đáng sợ hơn cả cái chết về thể xác”, Lâm Chính nói.
“Xem ra tốc độ của Thiên Ma Đạo nhanh hơn chúng ta tưởng tượng nhiều. Phải rồi thần y Lâm, Thần Nữ Thái Vũ muốn cậu đi tìm ai?”, Lăng Kiếm Phi hỏi.
“Cực Lạc Kiếm Quân! Lăng chưởng môn, ông có nghe qua về người này không?”, Lâm Chính hỏi.
“Cái gì? Cực Lạc Kiếm Quân sao?”, Lăng Kiếm Phi khẽ tái mặt.
“Xem ra Lăng chưởng môn biết người này”.
“Sao tôi lại không biết. Người này tính tình vô cùng cổ quái. Ông ta sở hữu kiếm thuật cao tuyệt, nhưng mà lại đào hoa, đi tới đâu là ‘rắc thính’ tới đấy. Dù là Tử Huyền Thiên của chúng tôi thì cũng từng có một đệ tử nữ bị ông ta lừa gạt. Người này trời sinh cho cái miệng khéo ăn khéo nói, lại vô cùng đẹp trai, nên dù những cô gái kia biết mình bị lừa thì vẫn cam chịu. Dù bị ông ta phụ tình thì họ cũng chỉ biết lặng lẽ chờ đợi. Thật không ngờ, Thần Nữ Thái Vũ cũng sinh một người con vì kẻ này…”, Lăng Kiếm Phi hừ giọng, tỏ vẻ bất mãn.
“Vậy à? Tử Huyền Thiên cũng có người bị hại à?”
“Chính là cô Tằng ở nhà bếp đó!”
“Cái gì? Bà ấy….”, Lâm Chính giật mình.
Anh từng gặp cô Tằng. Mặc dù bà ấy đã tầm 40 nhưng vẫn còn rất đẹp. Nghe nói lúc trẻ, có rất nhiều người theo đuổi mà đều bị bà ấy từ chối. Bà ấy nói là cả đời này đã mệt mỏi lắm rồi, có lẽ cũng là do người đàn ông tên Cực Lạc Kiếm Quân gây ra.
“Tạo nghiệp”, Lâm Chính lắc đầu.
“Chuyện lần này liên quan tới Cực Lạc Kiếm Quân, thì đây cũng là chuyện tốt. Có người này trợ giúp, việc đối phó với Thiên Ma Đạo sẽ dễ dàng hơn nhiều. Giờ tôi lo rằng ông ta sẽ không chịu ra tay. Vì dù sao người này cũng bạc tình lắm”, Lăng Kiếm Phi nói.
“Giờ ông ta đang ở đâu?”, Lâm Chính hỏi.
“Ông ta tự tạo ra cho mình một cung điện, có tên là Cực Lạc Cung. Nhưng không ở Long Quốc mà ở nước ngoài. Dù sao thì đối với loại người quá phong lưu như vậy sống ở nước ngoài sẽ dễ chịu hơn”.
“Nước nào?”
“Nước Việt Tây - hàng xóm của Long Quốc. Cũng không quá xa nơi đây".
Chương 2505: Tôi có cơ sở
“Nước Việt Tây sao? Đúng là không xa lắm. Ngồi máy bay thì cũng chỉ tầm 3 tiếng đồng hồ”.
Lâm Chính vuốt cằm: "Lăng chưởng môn, tôi nhờ ông một chuyện được không?”
“Cậu nói đi!”
“Tôi muốn nhờ ông cử một nhóm cao thủ tới Long Thành, bảo vệ người của tôi ở Long Thành. Nếu như Ma Thiên Đạo mà gây sự với tôi thì chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua Giang Thành!”
“Cậu định đích thân đi gặp Cực Lạc Kiếm Quân sao?”, Lăng Kiếm Phi hỏi.
“Đây là lời trăn trối của Thần Nữ Thái Vũ, đương nhiên là tôi phải hoàn thành. Huống hồ ông cũng nói rồi, nếu có sự giúp đỡ của Cực Lạc Kiếm Quân thì chúng ta sẽ dễ dàng đối phó với Thiên Ma Đạo hơn. Tôi nghĩ nếu đích thân đi gặp ông ta thì có khi lại được việc”.
“Xem ra cậu cũng tự tin, cậu có cơ sở gì không?”, Lăng Kiếm Phi hỏi.
Lâm Chính không nói gì, chỉ bước tới cơ thể nát bét bên cạnh Thần Nữ và nói: “Đây chính là cơ sở của tôi”.
Lăng Kiếm Phi im lặng, sau đó gật đầu: “Vậy được. Nếu đã vậy thì tôi sẽ lập tức sắp xếp. Cậu cứ yên tâm. Chúng tôi quay về Tử Huyền Thiên sẽ mời các vị trưởng lão xuất quan, tới Giang Thành làm hàng phòng ngự cho cậu. Nếu người của Thiên Ma Đạo dám tới Giang Thành thì chúng tôi sẽ khiến họ một đi không trở lại. Nếu tình thế cấp bách thì tôi sẽ đích thân tới Giang Thành”.
“Được. Nếu đã vậy thì cảm ơn Lăng chưởng môn".
Lâm Chính nói xong bèn đi tới cơ quan bị phá nát, lấy ra một cỗ quan tài, sau đó đặt thi thể của Thần Nữ và người con trai vào trong, đóng chặt. Anh khiêng cỗ quan tài đi xuống núi. Thái Thương Long thấy vậy cũng vội vàng đi theo.
Thiên Diệp nhìn theo anh rời đi. Đợi hai người đi khỏi, Thiên Diệp mới quay lại hỏi: “Chưởng môn, chúng ta chuẩn bị khai chiến với Thiên Ma Đạo sao?”
Lăng Kiếm Phi nhìn ông ta: “Đã khai chiến rồi đấy”.
“Ồ...”
“Nghe đây, lập tức cử người đi lục soát ngọn núi, tìm tung tích của Thiên Ma Đạo. Bọn họ vừa giết Thần Nữ Thái Vũ, có thể chưa đi xa đâu. Nếu như có thể bắt được vài tên, nắm được thông tin của họ thì chúng ta sẽ giành được quyền chủ động về tay mình”.
“Vâng, tôi sẽ đi sắp xếp ngay”.
Lâm Chính lập tức gọi điện cho Mã Hải để ông ta bao trọn một chiếc máy bay, sau đó anh đưa quan tài lên và bay tới nước Việt Tây.
Trên đường đi, Lâm Chính không ngừng châm cứu để có thể hồi phục thể trạng. Thế nhưng dù anh đã sử dụng không ít thảo dược thì vẫn không thể nào hồi phục hoàn toàn được thương thế trong một thời gian ngắn.
Ba tiếng đồng hồ sau, máy bay hạ cánh tới Hồ Thị của nước Việt Tây. Thái Thương Long tìm một chiếc xe chở hàng, đưa quan tài tới hồ Hoành Sơn gần biên giới nước Việt Tây.
Hồ Hoành Sơn đã bị tư nhân mua lại. Người mua đương nhiên chính là Cực Lạc Kiếm Quân. Ông ta xây dựng một cung điện vô cùng diễm lệ bên cạnh hồ, nuôi hàng trăm con người tốt, xây cả sân golf. Mỗi ngày có tới vài chục người thay phiên phục vụ, cuộc sống còn nhàn nhã hơn cả một hoàng đế.
Đương nhiên nơi đây đã là khu vực tư nhân nên người bình thường không thể vào được. Ở đây có bảo vệ chuyện biệt do đích thân Cực Lạc Kiếm Quân bồi dưỡng. Không một ai có thể xông vào trong.
Thế nhưng hôm nay thì khác...
Chiếc xe vừa lái tới thì đã bị chặn đường.
“Đây là khu vực tư nhân, mời các anh lập tức rời đi”, một người đàn ông cao to đeo kính đen, mặc vest đen bước tới nói.
“Tôi muốn gặp Cực Lạ Kiếm Quân, phiền anh đi báo cho ông ta một tiếng”, Lâm Chính thò đầu ra ngoài nói.